CHƯƠNG 111: ĐẠI MINH VĨNH VIỄN KHÔNG HOÀ THÂN
CHƯƠNG 111: ĐẠI MINH VĨNH VIỄN KHÔNG HOÀ THÂN
Đêm giao thừa, quan lại được nghỉ phép, trong kinh thành nhà nhà đều đèn đuốc sáng trưng, người bận rộn cũng trở về nhà đoàn tụ cùng gia đình.
Trong một viện tử của một gia đình, trưởng giả đi tới ngồi bên đống lửa cùng với thân nhân, bên hông bày một bàn mâm cùng hương án, đã được thắp nhang khói xanh chậm rãi bay lên, gia chủ đứng dậy dẫn thân quyến dâng hương.
Sau đó đem điểm tâm chia ra, cho mấy hài tử nhỏ, sau đó cả nhà lại quây quần bên nhau nói chuyện phiếm đón giao thừa.
Bởi vì thời tiết lạnh, mẫu thân sợ bọn trẻ ốm cho nên liền lấy mũ nhung hổ đội cho bọn nhỏ, các nam tử đều ngồi trước chậu than nói chuyện phiếm.
Hài tử một đứa cầm thỏ đăng chạy quanh, những đứa khác thì đuổi theo tranh cướp.
Nữ hài cầm thỏ đăng chạy đằng trước bởi vì không cẩn thận mà té ngã, thỏ đăng cũng liền bị đè bẹp.
Phụ nhân thấy thế vội vã tiến tới ôm đứa nhỏ, cũng may quần áo dày, không làm sao chỉ là thỏ đăng (đèn thỏ) đã bị rách vào chỗ.
Phụ nhân thở phào nhẹ nhõm, nữ hài bởi vì đèn rách cho nên khóc rống lên, phụ nhân vội dỗ đứa nhỏ, lại chỉ vào mấy hài tử lớn kia trách móc: "Mấy người các ngươi làm ca ca, không biết nhường muội muội ư?"
Mấy nam hài đồng nhìn nhau, thấy muội muội khóc lớn, liền tiến lên chủ động đem đèn trong tay đưa cho muội muội, chỉ có một chiếc đèn thỏ nữ hài có, nên nữ hài không thích loại đèn khác, nàng từ chối vẫn khóc lớn.
Các nam tử bên này, một người hơn bốn mươi, ngũ quan tốt, nghe thấy tiếng khóc, liền chắp tay với huynh trưởng nói: "Đứa nhỏ quá ầm ĩ, quấy rầy thanh tịnh của huynh trưởng đón giao thừa, ta đi bảo các nàng rời đi..."
"Ôi~~" Trung niên nam tử giơ tay ngăn lại nói: "Cuối năm, hài tử khóc chút không sao, huống chi ta ít phúc, tới chỗ ngươi mới nhìn thấy bọn chúng nhiều một chút."
Mấy huynh đệ của hắn, trừ hắn, người nào cũng đều thê thiếp thành đàn, con cháu đông đúc.
"Huynh trưởng..." đệ đệ nhỏ nhất mở miệng nói: "Huynh trưởng chính trực, lại vẫn còn trẻ, tẩu tẩu hiện tại cũng không thể sinh nữa, nhưng huynh trưởng vẫn còn có thể, ở kinh thành này cũng có nhiều quan lại nạp thiếp, huynh nên suy nghĩ xem.
Thẩm thị ta chính bởi vì dòng dõi không nhiều cho nên mới lẻ tẻ, chúng ta tuy là một nhánh, nhưng cũng phải con đàn cháu đống mới duy trì được huyết thống gia tộc, huynh trưởng lại là người trong triều làm quan to, sao không..."
Thẩm Dật Chu giờ tay, lắc đầu nói; "Cưới được tẩu tẩu ngươi chính là lệnh của phụ mẫu, những năm này ta ở xa kinh thành, nàng theo ta cũng bôn ba vất vả, mới dẫn tới thân thể yếu đi, ta mắc nợ nàng, há có thể bởi vì thế mà lại đi nạp thiếp, thương tổn tâm của nàng."
Mấy huynh đệ bất đắc dĩ dồn dập thở dài nói: "Năm đó cùng huynh trưởng định ra hôn ước, rõ ràng chính là..." lời nghẹn hắn cũng không dám nói thẳng.
"Lý thị ham vinh hoa phú quý mà bội ước, bây giờ chung quy cũng gặp báo ứng, Lý lão gia tử sau khi mất đi, ngoại thích Lý thị quyền lực cũng kém xa lúc trước."
"Thôi..." Thẩm Dật Chu đột nhiên lạnh mặt nói: "Những chuyện cũ này, sau này đừng nhắc đến, các ngươi từ Giang nam tới kinh thành thăm viếng, ta rất cảm động, nhưng đây là kinh thành dưới chân thiên tử, có những lời không nên nói, tránh rước hoạ."
"Huynh trưởng giáo huấn thật phải."
Nghe thấy nữ hài khóc lớn, Thẩm Dật Chu đứng dậy chỉnh xiêm y, đi tới trước mặt nữ hài, phụ nhân thấy thế vội vã phúc thân nói: "Lão gia."
Thẩm Dật Chu đem nữ hài tử ôm lấy, ôn hoà hỏi: "Làm sao?"
Nữ hài nhấc lên đèn thỏ đã hỏng, xoa nước mắt nói: "Ca ca đem đèn thỏ của ta làm hỏng rồi."
Thẩm Dật Chu đem nữ hài ôm tới bàn tròn, rồi thả nàng ngồi trên gối của mình, nói: "Để bá phụ nhìn xem."
Sau đó thấy đèn đã hỏng nặng, lại gọi người làm trong phủ tới nói: "Đi tới sân trước cửa thư phòng, chặt một cây trúc, lấy thêm một ngọn đèn tới."
"Trúc trước cửa thư phòng là do lão gia tự tay trồng, vẫn là rất quý.."
Thẩm Dật Chu lần nữa giơ tay nói: "Vật là vật chết, chặt rồi còn có thể sống lại, người là người sống, há có thể so sánh, nhanh mang tới."
"Vâng."
Thẩm Dật Chu cùng nữ hài tử nói về một ít cố sự của mình năm xưa, một bên kể chuyện một bên làm đèn lồng, rất nhanh đèn thỏ cũng đã làm xong, trúc được nướng qua lửa rất bền chắc, hắn lại sai người đem tới giấy bút cùng màu thuốc, hoạ ra một con bạch thỏ màu hồng
Mấy huynh đệ vây quanh xem, dồn dập đối với việc Thẩm Dật Chu hoạ thỏ khen không ngớt: "Huynh trưởng không hổ là thần đồng năm đó của Giang nam, con thỏ huynh trưởng hoạ sống động như thật."
"Nhiều năm như thế, chúng ta cũng không biết huynh trưởng còn có tài lẻ này."
Thẩm Dật Chu đem thỏ đăng làm tốt sau đó lại nói: "Vật này, ta cũng là lúc còn trẻ ngẫu nhiên xem một thợ thủ công ven đường làm, cảm thấy rất đẹp mắt, liền đi thỉnh giáo hắn học hỏi, nhiều năm như thế, cũng chỉ làm hai ngọn, đây là ngọn đăng thứ hai, chung quy vẫn khác, khác xa năm đó."
Nữ hài tử nhận lấy thỏ đăng trong tay Thẩm Dật Chu, nháy mắt vẻ mặt vui mừng cao hứng cực điểm, liền từ trong lòng Thẩm Dật Chu nhảy xuống, cầm lấy thỏ đăng chạy như bay trong viện.
Nhìn hài tử cao hứng, Thẩm Dật Chu dần thương cảm, chống bàn đứng dậy, chắp tay nhìn trời thờ dài.
Mấy vị huynh đệ thấy hắn khổ sở liền an ủi: "Huynh trưởng người lại nhớ đến việc năm đó sao?"
Thẩm Dật Chu trợn mắt than thở nói: "Năm đó ta thực sự rất nhu nhược, không thể tuân thủ ước hẹn àm đưa nàng rời đi."
"Nếu năm đó huynh trưởng đem nàng rời đi, vậy sẽ là kháng chỉ, Lý thị cùng Thẩm thị năm đó cũng gặp hoạ diệt tộc, huynh trưởng cũng cả đời lưu vong.
Cuộc sống như thế, lại có cái gì đáng giá đây, nếu thực sự huynh trưởng làm, hiện giờ có phải là rất hối hận."
Thẩm Dật Chu nở nụ cười cũng không đáp lại, hắn nhìn bầu trời đen nói: "Đình hoè hàn ảnh sơ, lân xử bóng đêm thanh gấp. ngày cưới khoáng nơi nào, nhìn sang không đứng lặng."
· "Thủa ban đầu đứng dưới gốc hoè trong đêm tĩnh lặng, mà người hiện tại nơi nào, đã không còn như thủa ban đầu
Kinh thành
Đêm yến tiệc, ngoại trừ mấy vị thân vương, Hoàng đế đặc biệt mời khách quý là sứ giả ngoại bang.
Tề vương cùng sở vương, Hán vương ngồi bên trái Hoàng đế, Hoàng đế ngồi trên long ỷ phất tay, Thái giám tiến lên cất cao giọng: "Tuyên, Thiếp Mộc nhi quốc vào điện yết kiến."
Cẩm y vệ dồn dập cảnh giác, giáo phường ty cũng tấu lên nhạc, một nam tử đội mũ miện hoa lệ, nam tử mặc y phục ngoại bang, được cẩm y vệ soát người sau đó bước vào trong điện.
Bên trong điện, đèn đuốc sáng choang, vàng son lộng lẫy, cấm vệ nghiêm ngặt thủ vệ.
Cho dù vậy cũng không áp được khí thế của nam tử khi bước vào điện, hắn nhớ tới lời phụ thân dạy bảo, cho nên lúc này mới thu liễm, dùng lễ nghĩ của quốc gia mình mở miệng nói: "Thiếp mộc nhi đế quốc Vương Tô Đan, Bì Nhĩ Mã Trát Hắc. khấu kiến Hoàng đế đại minh."
Dịch quan đem lời của vương tôn ngoại bang dịch lại, truyền đạt cho Hoàng đế, Hoàng đế phất tay nói: "Vương tôn miễn lễ."
Bì Nhĩ Mã Trát Hắc sau khi gật đầu cũng đi tới chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
"Bệ hạ, Tấn Dương công chúa tới." nội thị bước vào điện tấu nói
Đối với việc Tấn Dương tới trễ, Hoàng đế có chút không cao hứng, nhíu mày phất tay nói: "Để cho nàng vào đi."
Thiếp Mộc nhi vương tôn ngồi đối diện các Hoàng tử đại minh, Sở vương híp mắt, mở miệng hỏi Tề vương ngồi cạnh
"Tề vương điện hạ có biết Vương tôn này tuổi so với ngài lớn hơn chút không, hắn là hậu duệ của Mông cổ, tổ phụ hắn ngày trước từng chinh phạt đại minh, muốn xưng làm đại đế của toàn bộ đại lục.
Hiện nay nhìn tư thế của hắn, quả nhiên cùng với Đại minh muốn ngang hàng, trước đây trưởng tử của Thiếp mộc nhi qua đời, vị này là trưởng tôn, thuận lý thành chương mà trở thành Tự Quân của bọn họ."
Tề vương nắm cái chén trong tay nói: "Hạng giá áo túi cơm, còn vọng tưởng trung nguyên? Nếu Tây nhung dám đánh tới, Bản vương tự mình đánh lùi địch."
Ngoài điện, một trận gió lạnh kéo tới, các cấm vệ thẳng tắp sống lưng không nhúc nhích, Tấn Dương mặc lễ phục bước vào điện, phúc thân nói: "Tấn Dương chúc bệ hạ Thánh cung vạn phúc."
Hoàng đế cũng không trách cứ, phất tay nói: "Về chỗ đi."
Thời khắc nàng bước vào điện, đã để ý nam tử xa lạ mặt, mặc y phục dị tộc, màu tóc cùng trang phục không phải là người hán.
Một trận hương thơm theo gió bay tới, Bì nhĩ Mã Trát nhẹ nhàng hít một hơi sau đó hỏi: "Nữ nhân này là ai?"
"Hồi Tự Quân, nàng là trưởng công chúa của Minh quốc, là trưởng nữ của Hoàng đế." Hộ vệ thiếp thân bên cạnh đáp.
Bĩ Nhĩ Mã trát nheo mắt đánh giá nữ tử, mở miệng nói lời không hay: "Là nữ tử xinh đẹp trẻ trung, ta yêu thích hương vị trên người nàng."
Dù sao cũng là ghé sát nói chuyện, hộ vệ liền cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nghe nói vị công chúa này chưa có hôn phối, cũng không có trượng phu."
Bì Nhĩ Mã Trát cũng dùng tiếng mông cổ nói, âm thanh nhỏ, vì vậy nên không ai biết họ đang nói cái gì, chỉ có Tấn Dương sau khi vào chỗ liền phát hiện đối phương có ánh mắt không tốt nhìn mình.
Trước khi vào cung nàng cũng đã biết được tối nay yến tiệc có một vị trữ quân của phương tây đại quốc.
Hiện tại nhìn thấy không chỉ tướng mạo hắn không tốt, nhân phẩm cũng không ra sao, ngoại trừ có chút ngạo khí là một Tự Quân của một nước ra, xem ra cũng không có gì đặc sắc nổi trội.
"Vương tôn ngàn dặm xa xôi tới kinh thành, đi đường mệt nhọc." Hoàng đế phất tay nói: "Ban rượu."
"Tạ bệ hạ" Bì Nhi mã trát đứng dậy tạ ân nói: "Minh quốc phồn hoa, không uổng một chuyến đi này, Mã Trát Hắc nguyện cùng Minh quốc vĩnh viễn giao hảo tốt."
Hoàng đế vuốt chòm râu cười to, Hán vương ngồi một bên tự mình ăn món ngon, thấy sắc mặt Tấn Dương không tốt, liền để đũa xuống nhấc khăn nội thị cầm ở bên chấm lau miệng, cười híp mắt nói
"A Tỷ là không thích Thiếp Mộc Nhi vương tôn sao?"
"Mã Trát Hắc..." Tấn Dương lẩm bẩm danh tự kia sau đó nói
"Ta ngược lại cũng chỉ biết tổ phụ hắn Thiếp Mộc Nhi cùng phụ thân của hắn Tô Đan, hai người đó đều là quân vương thiện chiến, còn về phần hắn..."
"Biên cảnh minh quốc đều là người hồ, nhức đầu nhất là Mông cổ, nghe nói Thiếp Mộc nhi sau khi dựng nước, muốn tiến đánh trung nguyên, muốn trở thành tân Thành cát tư hãn." Hán vương lại nói
"Thật sao?" Tấn Dương nghe xong khuôn mặt hò hững không biểu cảm.
Hán vương lại tiếp tục cười nói: "Đệ đệ đúng là cảm thấy một lão nhân sắp xuống mồ, sợ là chưa xuất quân tới nơi đã ốm chết trên đường đi, không có người nối nghiệp.
Tính tình người Mông cổ tham lam, đế quốc sẽ sớm sụp đổ thôi."
"Đại Minh đối với Phiên bang trước giờ lễ nghi đều có, chiến tranh nếu nổ ra, khổ sở chính là bách tính, trẫm không muốn điều đó xảy ra.
Vương tôn có thành ý, Đại minh tất nhiên nguyện ý, cùng Thiếp Mộc nhĩ duy trì tốt hoà bình." Hoàng đế vuốt râu trắng thuận theo nói.
Mã Trát Hắc thấy Hoàng đế đáp ứng thoả mái như thế, liền nghĩ tới tình báo trước đây về thế cuộc ở Minh quốc, hắn nhân cơ hội đứng lên đi tới giữa điện quỳ một gối xuống nói:
"Vì thành y của nước ta, Mã Trát Hắc hôm nay hướng về Hoàng đế Đại minh cầu cưới Công chúa, làm thông gia, để giữ gìn hoà bình hai nước."
Miền Bắc có chư hồ chằm chằm nhìn, Triều đình vẫn lơ là phía Tây, đã quên mất phía tây còn có một đế quốc lớn, so với Miền Bắc, phương tây cũng làm cho Hoàng đế đau đầu.
Phiên vương còn chưa trừ, một khi chiến loạn nổi lên, triều đình liền nguy rồi.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Trưởng nữ ngồi phía bên trái, lời ấy của Vương tôn hẳn là hắn đã nhìn thấy nữ nhi của mình đi vào nên mới coi trọng, cho nên hắn lợi dụng lúc người gặp khó khăn ra đòn.
Hoàng đế đang rơi vào khó xử, cửa điện bên ngoài bỗng truyền tới một đạo âm thanh vang dội.
"Đại minh, Vĩnh viễn không hoà thân!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro