CHƯƠNG 116: CÁI CHẾT CỦA SỞ VƯƠNG
CHƯƠNG 116: CÁI CHẾT CỦA SỞ VƯƠNG
----Kinh giao----
Cấm vệ đem hộ vệ đang thoi thóp nhấc tới ngự tiền nói "Khởi bẩm bệ hạ, người này là người của Sở vương phủ."
Hộ vệ bị thương nặng, vết máu nhỏ đầy dưới đất làm cho văn võ bá quan cùng sứ giả các nước khiếp sợ, đồng thời tiếng bàn tán cũng bắt đầu có.
"Năm ngoái đông liệp cũng có chuyện xảy ra, ta về nước hướng Vương bẩm báo có hung thú xuất hiện làm người bị thương, năm nay vì sao cũng lại có biến cố?"
Sứ giả các nước dồn dập phỏng đoán, tình cảnh trở nên xao động bất an, văn võ bá quan thấy thế, dồn dập lo lắng lau mồ hôi
"Đây không phải là thị vệ của Sở vương phủ sao, hắn bị trúng tên ở sau lưng, ai là người làm ra chuyện này, chuyện này..."
"Lẽ nào bãi săn xuất hiện thích khách sao?" các đại thần suy đoán, ngồi một chỗ khủng hoảng, Hoàng đế ngồi trên ngự toạ bên hông cẩm y vệ dồn dập nắm chặt đao.
Hoàng đế thấy thế, vội vã đứng lên đi xuống tiến tới người thị vệ bị thương kia hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tên thị vệ cố gắng hết sức mở mắt ra, mấp máy môi nói: "Là... là Tề vương điện hạ... Tề vương điện hạ dẫn người bao vây Sở vương."
"Cái gì?" Hoàng đế kinh hãi.
Âm thanh của thị vệ yếu ớt cho nên chỉ có cấm quân cùng Hoàng đế mới nghe thấy những lời hắn nói, Hoàng đế phất tay nói: "Thái y, trị liệu cho hắn."
"Vâng." Thái y vội vã chạy tới, thị vệ cũng được nhấc ra khỏi bãi săn.
Hoàng đế nắm chặt tay, nhìn Hồ Văn Kiệt, nói: "Bá Kiệt."
"Có thần."
"Ngươi dẫn cẩm y vệ đi ngăn." Hoàng đế phân phó nói, sau đó hướng hắn vẫy tay.
Hồ văn Kiệt tới gần cúi người trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế nhỏ giọng phân phó hắn sau đó nói: "Đi đi."
"Vâng."
Hồ Văn Kiệt dẫn một đội nhân mã, cưỡi ngựa chạy về phía tây nam của đỉnh núi.
---- Một khắc trước---
Sở vương bởi vì truy đuổi một con nai mà tiến vào nơi sâu của rừng núi, tên cũng đã được lắp vào cung, lại nghe thấy một tiếng thu, con nai đang sống cách hắn mấy chục bước cũng ngã xuống.
Sở vương nhẹ nhàng vỗ nhẹ tay khen "Trưởng sử không hổ là xuất thân từ nhà binh, tài bắn cung tuyệt vời."
Trưởng sử mới nhận chức Sở vương phủ chắp tay cảm ơn, khiêm tốn nói: "Điện hạ quá khen."
Thị vệ phủ sở vương tiến lên tìm con nai bị bắn gục, phía sau truyền tới một trận vó ngựa
Sở vương quay đầu lại nói: "Là người phương nào muốn cùng Bản vương tranh đoạt con mồi sao?"
Sở vương đuổi theo con nai tới đây trên lưng hộ vệ cũng đã treo nhiều thú đã săn, thu hoạch cũng khá lớn.
Nhưng còn chưa thấy rõ người tới, một mũi tên cũng bay về phía hắn, may mắn trường sử nhanh nhẹn, rút đao ra đem mũi tên kia ngăn lại, lúc này Sở vương mới không bị thương.
"Người nào lại lớn mật như thế muốn hành thích phiên vương sao?" Trường sử quát mắng nói
"Là bản vương!" âm thanh chất phác mạnh mẽ từ trong đám người truyền tới, một nam tử cưỡi ngựa đi ra khỏi đám hộ vệ.
Tề vương mặc một thân y phục hoàng kim, khăn lưới bọc tóc, đỉnh đầu tóc được vấn lên , uy phong, hắn cưỡi một con ngựa màu đen, bên hông còn treo cung tên Hoàng đế ban tặng, là di vật của tiên đế.
Sở vương kinh hãi, khoảng cách xa như thế, cung bình thường không có khả năng bắn trúng mình, mà hắn lại to gan như thế giám hướng cung về phía mình bắn
"Tề vương, ngươi là hoàng trưởng tử, lại dám dùng di vật của tiên đế nhắm và o thủ túc huynh đệ, ngươi tàn hại thủ túc, liền không sợ bị trời phạt hay sao?"
"Trời phạt?" Tề vương run rẩy cười, sờ lông bờm của ngựa, lạnh lùng nhìn về phía Sở vương nói
"Ngươi hãm hại ái phi của Bản vương, có từng nghĩ tới sẽ gặp trời phạt không, có nghĩ tới hôm nay gặp kiếp nạn này không?"
Trường sử của phủ Sở vương nghe xong, liền linh cảm sự việc không ổn, phân phó thuộc hạ cảnh giác, Sở vương nắm chặt dây cương nói
"Hôm nay đông liệp, quốc triều là chủ nhà, tổ chức săn bắn, cùng đi có văn võ bá quan, tông thân vương thất, còn có sứ giả các nước, ngự giá ở ngay phía trước, ngươi dám to gan gây rối, không sợ bệ hạ phái cấm quân bắt ngươi lại, phế bỏ tước vị của ngươi sao?"
"Tước vị?' Tề vương nhìn đai vàng được Hoàng đế ban thưởng, sau đó ngửa mặt lên trời ha ha cười nói
"Ngươi cho rằng ta giống như ngươi sao, vì những thứ đồ này không chừa thủ đoạn nào, mất đi nhân tính, ta xưa nay đều không thèm khát thân phận này, cũng không lọt mắt vị trí dính đầy máu tộc nhân mà có được kia."
"Ngươi điên rồi!" Sở vương nổi giận quát, hắn biết mình không thể đánh lại người huynh trưởng này, gằn giọng nói
"Vì một nữ nhân, ngươi muốn đem chính mình chôn vùi sao, nếu như ngươi giết ta bệ hạ có sủng ái ngươi tới đâu, ngươi cũng sẽ không đoạt được vị trí trữ quân kia, Đại minh lấy nhân hiếu thống trị thiên hạ, làm sao để một Hoàng tử ra tay sát hại huynh đệ trở thành trữ quân, bệ hạ hiện tại yêu thích ngươi, vị trí kia chẳng phải sớm muộn là của ngươi sao."
"Được rồi!" Tề vương không kiên nhẫn nói
"Bản vương đã nói không thèm khát, Bản vương không cần đại vị, thế nhưng ngươi, nhất định là phải chết."
"Ngươi...." Sở vương còn muốn tiếp tục kéo dài thời gian, để những người tham gia săn bắn khác phát hiện ồn ào ở nơi này, nhưng lại bị Tề vương nhìn thấu, hắn cười to nói
"Ngươi đi tới nơi này, Bản vương đã từ lâu sắp xếp hết thảy rồi." Dứt lời, liền phất tay ra lệnh "Không để ai sống sót"
"Bảo vệ điện hạ!" trường sử của phủ Sở vương hô lên, một đám hộ vệ đem Sở vương vây quanh.
Hộ vệ Tề vương đem tới đều dũng mãnh thiện chiến, đều là tử sĩ, Sở vương thấy người của mình không địch lại, liền cưỡi ngựa chạy trốn, mấy tên hộ về theo sát phía sau bảo vệ.
Tề vương thúc ngựa truy đuổi, giương lên cung được ngự ban, hộ vệ của phủ tiến lên cạnh hắn nhắc nhở nói
"Điện hạ, động tĩnh quá lớn, chẳng mấy chốc triều đình sẽ biết được, điện hạ cần tốc chiến tốc thắng, không thể kéo dài."
Tề vương cũng biết điều này, hắn lại càng không thể để Sở vương thoát, nhưng Sở vương có lòng cảnh giác tốt, liền sắp xếp thị vệ nhiều, thêm nữa có tên trường sử trước làm võ tướng.
Mấy mũi tên liên tiếp được bắn ra đều được thị vệ phủ Sở vương đỡ được, Tề vương cắn răng nói: "Kẻ này vì mạng sống, lại có thể lấy người của mình ra đỡ tên."
"Điện hạ, bệ hạ không phải đã ban thưởng cho ngài hoả khí sao?" hộ vệ hỏi
Hoả khí là binh khí quan trọng của quốc gia, triều đình đã có lệnh không cho phép cá nhân nào cho dù là thân vương cũng không thể dùng, nếu như tư tàng, tội như mưu phản, bởi vì cái chết của Tề vương phi quá lớn đối với Tề vương.
Cho nên Hoàng đế bồi thường đem súng ngắn mới phát minh ra ban cho hắn.
"Hoả khí tạo nên tiếng vang lớn, càng dễ đưa người tới, huống hồ...' Tề vương cau mày, kéo cung bắn về phía Sở vương, lại bị sở vương đưa tay kéo hộ vệ chặn.
"Điện hạ, tiễn tuy là có sức mạnh lớn, nhưng không thể xuyên thấu người, binh khí này tuy không có tiếng động nhưng không bằng hoả khí."
Tề vương cũng không hoang mang, lần thứ hai nâng cung nhắm sở vương bắn nó
"Bản vương khổ sở tập bắn cung chính là hôm nay muốn tự tay giết kẻ thù."
Hắn ngày ngày tập luyện, lại cùng Triệu Hi Ngôn bàn luận hắn nói: "Tiễn sở dĩ không thể xuyên thấu, bởi vì xương cứng rắn ngăn cản."
Hắn lại nhớ tới thường ngày tập luyện bắn lên người gỗ trong phủ, liền sửa phương hướng nhắm vào thân của hộ vệ chặn trước người Sở vương
Một tiếng thu vang lên, tiễn bay đi , mũi tên dùng lực lớn xuyên thấu lồng ngực tên hộ vệ, hộ vệ cũng thổ huyết mà ngã xuống đất.
Sở vương ngốc lăng nhìn ngực chính mình, nhìn kim thiếp lý long bào bị máu nhuộm đỏ, trên ngực gắn một mũi tên, máu không ngừng tuôn ra.
"Điện hạ!" trường sử của phủ kinh ngạc mà thốt lên, hắn hoang mang, tử sĩ của Tề vương phủ không cho bọn họ đường sống.
"Không được để cho ai sống!" thủ lĩnh tử sĩ phân phó, bọn họ giết đỏ cả mắt rồi, lát sau toàn bộ chân núi đều là máu tươi cùng thi thể người.
Một hộ vệ sợ hãi cưỡi ngựa chạy trốn ra ngoài, hộ vệ Phủ tề vương thấy thế nói: "Điện hạ, không thể để người sống."
Bởi vì khoảng cách xa, lại khó đuổi theo, giờ khắc này Tề vương chỉ có thể giương cung mà bắn tới.
Tề vương mở cung, một mũi tên bay tới tên hộ vệ đang chạy trốn kia.
"Thuộc hạ đi đuổi theo.."
"Không cần." Tề vương giơ tay nói, sau đó phủi nhẹ vết máu trên y phục, nhìn dưới đất nói: "Đem người bị thương của mình nhấc lên ngựa."
"Vâng."
Tề vương cưỡi ngựa đi tới trước mặt Sở vương đang ngã trên đất, nhảy xuống, dùng chân đá thi thể đang lạnh dần của Sở vương nói
"Ngươi từng chết giả một lần, bởi vì ta quá ngu xuẩn hại ái phi trúng gian kế của ngươi, hôm nay làm sao ta có thể buông tha cho ngươi."
Sau đó hắn rút đao bên hông ra không chút lưu tình đem đầu của Sở vương chém xuống.
"Sở vương, ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới, Bản vương vì sao phải làm vậy, không tiếc mất đi vị trí trữ quân, mất đi cả giang sơn cũng muốn giết ngươi." Tề vương nhìn thi thể Sở vương trừng mắt nói
"Ngươi sẽ không hiểu, nếu ngươi hiểu, thì hôm nay sẽ không chết thảm trong tay ta."
Tề vương ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhìn ánh mặt trời treo trên đỉnh, xuyên qua từng tán lá cây, hắn nhắm chặt mắt hít một hơi sâu, ngửa mặt lên trời hét lớn nói: "Nghê nhi, ta đã báo thù cho nàng."
"Điện hạ." thuộc hạ hết thảy đều tới gần Tề vương
Tề vương nhìn thủ hạ bị thương nói: "Các ngươi đi đi, không cần trở về."
"Điện hạ, Sở vương đã chết, miễn là ngài giải thích cùng bệ hạ, bệ hạ sẽ không chỉ nghe lời của một thị vệ..."
Bọn họ tin tưởng Hoàng đế sẽ bất công mà bao dung trưởng tử tự tay giết thứ tử, chỉ vì trưởng tử được sủng ái
Tề vương lắc đầu nói: "Bản vương có một khoản tiền tích trữ ở tiền trang, các ngươi tới đó lấy đủ để quãng đời còn lại dùng, sự việc hôm nay mình ta gánh chịu, không liên luỵ các ngươi."
"Không, chúng thần là người của điện hạ, há có thể sợ chết, há có thể bỏ lại chủ tử." mọi người không chịu rời đi, Tề vương thấy thế liền giận giữ, còn chưa kịp mắng ra miệng, liền nghe thấy một trận vó ngựa vang tới gần.
Người trên lưng ngựa mặc áo cá chuồn, là Hồ văn kiệt, chỉ huy sứ Cẩm y vệ, lúc hắn chạy tới hết thảy đã muộn, tử sĩ phủ Tề vương dồn dập cảnh giác nắm chặt đao chuẩn bị chiến đấu
Hồ văn Kiệt giơ tay lên để thuộc hạ dừng bước, hắn thúc ngựa tới gần nhìn thi thể không hoàn chỉnh trên đất, thì giật mình cả kinh.
Hắn nhảy xuống ngựa chắp tay nói: "Tề vương điện hạ."
Tề vương vòng qua mọi người Hồ văn Kiệt đi tới, tử sĩ lo lắng nói: "Điện hạ."
Tề vương giơ tay ngăn lại hành động của bọn họ nói: "Ta tự biết chừng mực, ngươi không cần lo lắng."
Hồ văn kiệt tới gần Tề vương, thái độ cung kính như cũ, sau đó nói nhỏ bên tai Tề vương
"Bệ hạ nói để ngài đem hết thảy tội lỗi đẩy lên người Sở vương, là Sở vương phái người ám sát điện hạ trước, điện hạ ra sức phản kháng, những chuyện khác, bệ hạ sẽ giải quyết."
Tề vương nghe xong bỗng nhiên ha ha cười nói: "Thật sao?"
Hồ văn Kiệt gật đầu nói: "Bệ hạ đích thân dặn hạ quan."
Tề vương nhíu mày nói: "Ta nên nói hắn nhân từ, hay là tuyệt tình đây, là một người phụ thân hay thiên tử đây?"
"Bệ hạ đối với điện hạ trước sau vẫn là phụ thân." Hồ văn Kiệt đáp.
"Thật sao?" Tề vương cười lạnh quay đầu nhảy lên lưng ngựa hướng bãi săn rời đi "Giá!"
Tác giả có lời muốn nói
Tề vương: "Không nghĩ tới đi."
Sở vương: "Tác giả cho ta ăn cơm hộp có chút khó ăn."
Editor:
Có Một người phụ thân như thế thật đau lòng thay cho Sở vương a.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro