CHƯƠNG 127: CHẠY KHỎI CUNG
CHƯƠNG 127: CHẠY KHỎI CUNG
Nửa canh giờ trước.
Một trận gió to thổi vào bên trong xuân hoà cung, làm cho vài chiếc đèn lồng treo trên vách bị thổi tắt, Triệu Hi Ngôn đi tới trước cửa sổ, đem cửa sổ đóng lại, sau đó cầm một cái áo choàng khom lưng khoác lên người Tấn Dương, nhẹ giọng nhắc nhở: "Gió nổi lên rồi."
Đèn đã bị tắt vài chiếc, làm cho trong điện trở nên tối tăm, Tấn Dương nhìn ra cửa, gió bên ngoài không ngừng thổi, nàng nói; "Là gió tây."
Triệu Hi Ngôn sửng sốt một chút sau đó cúi người đem tay Tấn Dương nắm lấy nói: "Ta nhất định sẽ trở về, mang nàng rời đi."
Tấn Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt cứng cỏi mà nhìn Triệu Hi Ngôn nói: "Khói không bao lâu nữa sẽ bốc lên, liền sẽ có người tới, điện xuân hoà này bốc cháy cấm vệ cũng sẽ được điều động tới, lúc đó canh gác lỏng lẻo, ngươi hãy nhân cơ hội rời khỏi, nhưng ta nghĩ bên ngoài cửa cung canh gác nghiêm ngặt tựa hồ cũng không dễ dàng."
"Công chúa vì sao không cùng ta rời đi?" Triệu Hi Ngôn không rõ hỏi
Tấn Dương chậm rãi lắc đầu nói: "Lấy thân thủ của ngươi, một mình rời đi liền dễ dàng, nếu thêm một người nữa, không thể thoát khỏi cung này, huống hồ nàng chung quy vẫn là mẫu thân của ta."
Triệu Hi Ngôn nghe xong trong lòng lo lắng, nàng ôm lấy cần cổ trắng nõn của Tấn Dương, Tấn Dương đưa tay vuốt lưng Triệu Hi Ngôn ôn nhu động viên nói
"Hiện giờ chiến loạn nổi lên, bên ngoài loạn như thế, ta ở trong cung này sẽ an toàn hơn, ngươi yên tâm."
Triệu Hi Ngôn gật đầu. Tấn Dương lại nhẹ nhàng hôn trán nàng nói: "Thế tử lần này rời đi, nhất định sẽ có thành tựu lớn, Cẩn Hoà chỉ có thể từ biệt ở đây."
Triệu Hi Ngôn cứng người, sau đó đối diện với ánh mắt của Tấn Dương nói "Ta nếu như thực sự đạt được thiên hạ này, lúc ấy công chúa có nguyện ý gả cho ta không?"
Tấn Dương sửng sốt, sau đó do dự hỏi: "A Ngôn, lúc đó ngươi là Hoàng đế Đại minh, còn ta lấy thân phận gì đây?"
"Không cần người phải thay đổi thân phận." Triệu Hi Ngôn kiên định nói "Có thể có được người, ta làm *Tống phế đế, ta cũng nguyện ý."
Tấn Dương rơi vào trầm mặc, thời gian từng chút trôi qua, bỗng nhiên nàng cười nói: "Nhưng ta không muốn làm nữ tử giống Sơn âm công chúa." Sau đó nàng giơ tay ôm lấy cổ Triệu Hi Ngôn, trừng mắt nhìn nói
"Ta xưa nay không lọt mắt bất kì nam nhân nào, gặp được ngươi, có biết bao may mắn."
Triệu Hi Ngôn nhìn đôi mắt phượng của Tấn Dương, bên trong phản chiếu hình ảnh của mình, còn có câu dẫn, nàng nói: "Công chúa, chờ ta."
Triệu Hi Ngôn đứng thẳng người, Tấn Dương cũng từ trên giường đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra một cây chuỷ thủ nhét vào trong tay Triệu Hi Ngôn nói: "Đem y phục trên người đổi, ở trên bàn có một bộ y phục thái giám."
Triệu Hi Ngôn cầm lấy chuỷ thủ từ tay Tấn Dương, Tấn Dương ở phía sau Triệu Hi Ngôn ôm lấy nàng nói: "Ngàn vạn lần phải bảo vệ tốt chính mình."
Hai người dính sát vào nhau, Tấn Dương sợ hãi có cơn mưa to cho nên quyết tâm cầm lấy lồng đèn mà ném xuống đấy, những tờ giấy dưới đất trong nháy mắt liền bén lửa mà lan một luồng khói đặc bay lên.
Hồi lâu cảm nhận được nhiệt ý cùng với khói và ánh lửa. đánh thức bọn nội thị. Bọn họ kinh hãi biến sắc vội vã hô to : "Xuân Hoà cung bốc cháy, mau dập lửa."
Một hồi hoả hoạn, nội thị rối loạn, thị vệ cũng hối hả dập lửa, bên cạnh là khôn ninh cung, Hoàng Hậu còn ở đó, bọn hắn không dám chậm trễ dồn dập đi dập lửa.
Trong cung lại có thích khách, vì đảm bảo an toàn cho Hoàng Hậu cùng Hoàng thượng thị vệ cùng binh lính đều canh giữ ở càn thanh điện, cho nên cửa thành cũng lỏng lẻo.
Sau một hồi nháo loạn, bầu trời cũng bắt đầu xuất hiện mưa nhỏ, lửa cũng được dập, từng đợt khói xanh cũng bay lên, xuân hoà cung bị thiêu đến hoang tàn.
Sau trận cháy, nhiều nội thị mất mạng bị thiêu đốt chỉ còn một cỗ thi thể, cũng có vài nội thị bị thương.
Lửa đã được dập tắt, Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn trong càn thanh cung, Vũ lâm Hữu vệ Trung lang tướng bước vào điện, quỳ gối thỉnh tội nói: "Bẩm nương nương, thích khách đã được tiêu diệt toàn bộ... nhưng Yến vương Thế tử đã chạy khỏi, xin nương nương trách phạt."
Kết quả này, Hoàng Hậu sớm đã đoán được, nàng đỡ trán nói: "Truyền lệnh xuống, dốc toàn lực lùng bắt ở kinh thành."
"Vâng."
Hoàng Hậu chạy tới xuân hoà cung, toà cung điện bị thiêu cháy đến đen kịt. Hoàng Hậu tự mình đi vào, cung nhân cùng nội thị quỳ rạp hai bên dập đầu thỉnh tội: "Nô tỳ chữa cháy bất lực, xin nương nương trách phạt."
Xuân hoà cung rất lớn, ngọn lửa này đem cây cối hoa cỏ trong điện hầu như thiệu rụi, nhưng bàn đu dây kia vẫn hoàn hảo không tổn hại gì.
Hoàng Hậu tới làm bọn nội thị lo lắng bẩm: "Nương nương lửa mới tắt, người nên cẩn thận."
Bầu trời dày đặc khói, nước mưa nhỏ xuống trên ô dù , thái giám nâng ô đi theo bên cạnh Hoàng Hậu.
Bàn đu dây có môt nữ tử ngồi đó, bên cạnh nàng là một nội thị cầm ô, người hắn bị ướt phân nửa, chủ nhân của xuân hoà cung, cũng là chủ nhân của trận hoả hoạn này, đang yên lặng mà ngồi đó.
"Hứa Nhuận An vì sao lại ở trong cung?" có một thái giám buồn bực nói.
Hoàng Hậu thấy vẻ mặt hai người kia, lại có sự xuất hiện của Hứa Nhuận An, trong lòng đã hiểu rõ hết thảy.
Phát hiện Hoàng Hậu đi tới, Hứa Nhuận An hành lễ nói: "Nô tài tham kiến Hoàng Hậu nương nương."
Hoàng Hậu đứng thẳng tắp nhìn trưởng nữ ngồi trên bàn đu dây, thấy mình tới cũng không hành lễ với mình, nàng chất vấn nói: "Lửa là ngươi đốt, người cũng là ngươi thả?"
Lời Hoàng Hậu nói ra, đám người phía sau không dám thở mạnh, Tấn Dương nhìn chằm chằm điện xuân hoà đen thui, vẻ mặt vô tội nói
"Không phải tử sĩ của Yến vương phủ xông vào trong cung sao, Tấn Dương là một nữ tử yếu đuối, làm sao có bản lĩnh này?"
"Vậy hắn có mặt ở đây, ngươi giải thích thế nào?" Hoàng Hậu chỉ vào Hứa Nhuận An hỏi
"Tiểu nhân là lo lắng cho công chúa, nghe được tin nội đình bốc cháy cùng với phía cửa Bắc có thích khách cho nên mới trộm vào cung, xin nương nương trách phạt." Hứa Nhuận An để ô xuống quỳ sát gối nói
"Thật sao?" Hoàng Hậu nghi vấn hỏi "Hiện giờ Tần vương đã khởi binh chiếm Nam Dương, Yến vương cũng thuận theo hắn khởi binh, Yến vương Thế tử đối với triều đình mà nói có biết bao quan trọng, ngươi chẳng lẽ không rõ?
Ngươi càng không ngăn trở hắn trốn đi, lại còn đem hắn lén lút thả đi, ngươi là nữ nhi Lý gia, lẽ nào muốn tận mắt nhìn mẫu tộc của mình bị diệt sao?"
Tấn Dương cười lạnh nói: "Mẫu tộc của ta? Chỉ yêu bản thân? Lợi ích gia tộc, thời khắc chỉ muốn đem ta đi làm quân cờ để củng cố quyền lực, củng cố cái được gọi là địa vị của các ngươi.
Yến vương Thế tử đối với các ngươi là trọng yếu, hắn căn bản có thể trốn đi được nhưng lại liều mình trở về đây, hắn muốn cứu ta, cứu ta khỏi các ngươi, khỏi những người luôn miệng nói ta là tộc nhân? Thân nhân? Các ngươi liền nàng cũng không bằng!"
Hoàng Hậu nổi giận nắm chặt hai tay nói: "Mặc dù ngươi không vì tộc nhân, cũng nên vì Húc nhi, Yến vương đoạt là giang sơn của Húc nhi."
"Không có Yến vương, còn có Lý thị lòng muông dạ thú, ngôi vị đó hắn ngồi cũng không vững.
Mẫu thân, người hà tất đem chấp niệm của mình áp đặt lên người hắn, hắn chỉ là một hài tử." Tấn Dương cả giận nói
"Không! Hắn là đích tử duy nhất của Hoàng đế Đại Minh, hắn từ nhỏ đã là trữ quân, là người thừa kế hoàng vị, không ai có thể cướp đi thứ vốn nên thuộc về hắn, ta mất đi nhiều thứ quan trọng như vậy, hiện tại lấy lại một ít, lại có gì sai?" Hoàng Hậu nói
"Người mất đi tất cả không phải là do Lý gia tạo nên sao, nếu không phải Lý thị tham quyền, làm sao cùng Hoàng thượng kết thông gia, mẫu thân, người oán Phụ hoàng, nhưng người lẽ nào không có chút oán Lý thị sao?" Tấn Dương hỏi ngược lại
"Hay là nói Lý thị căn cơ mạnh mẽ, thế lực của Mẫu thân đơn bạc, người là đang mượn sức mạnh của Lý thị."
Hoàng Hậu không đáp, nàng vẫn buông lời lạnh lẽo nói với Tấn Dương
'Những việc này không cần ngươi phải quản, nếu xuân hoà cung đã bị huỷ, ngươi chuyển đến nghi nhu điện đi."
Thành Đức cuối mùa xuân năm thứ mười bốn. Xuân Hoà cung bốc cháy, Yến vương Thế tử chạy ra khỏi cung, tin tức được truyền đi khắp nơi, Hoàng Hậu lệnh cho cẩm y vệ lục soát cả thành kiểm tra, tin tức truyền ra toàn bộ lý thị lần nữa rơi vào khủng hoảng.
Một chiếc xe ngựa rời Yến xuân các đi về phủ anh Quốc công. Từ sau khi Hoàng Hậu nắm quyền liền đem hết thảy huynh đệ hồi kinh, con cháu trong tộc cũng được Lý tri Dụ xắp xếp vào quan trường, chỉ có một đích xuất ấu tử từ chối vào triều làm quan.
"Cửu lang." thanh bào quan chức vừa thay y phục vào nhà liền nhìn thấy thiếu niên kêu lên.
"Tam ca." Lý cửu lang híp mắt đáp
Lý tam lang thấy mặt hắn còn đỏ ửng vì rượu nói: "Ngươi a, toàn đi theo bọn hắn học những cái xấu."
Lý cửu lang ợ một tiếng nói: "Ca ca không biết, các tỷ tỷ bên trong các cũng thật tài..."
Lý tam lang thấy hắn như thế, bất đắc dĩ thở dài nói: "Lý gia đang hoạ treo trên đầu, ngươi còn nhàn dỗi đi chốn phong nguyệt đó."
Cửu lang sửng sốt nói: "Đại hoạ treo đầu? là bởi vì Yến vương tạo phản sao, đại ca không phải đã điều binh đến kinh thành thủ sao? Binh lính triều đình nhiều hơn binh lính biên cảnh, mà triều đình lại có vũ khí tiên tiến..."
"Không có người dẫn binh, binh lính nhiều hơn có ích lợi gì?" Lý tam lang lắc đầu.
"Thế tử không phải còn ở kinh thành sao, Yến vương sao có thể không màng tới an nguy của nhi tử mà manh động....'
"Yến vương Thế tử đã trốn khỏi cung đêm qua, khi xuân hoà cung bị cháy, thích khách vào cung hẳn là người của Yến vương." Lý tam lang nói
Lý cửu lang ngồi xuống nói: "Nhưng Yến vương Thế tử ra khỏi cung sẽ đi chỗ nào được a? ta từng ở Yến xuân các gặp được vị Thế tử kia, tựa hồ hắn cùng với hoa khôi trong các có quan hệ không tầm thường."
"Việc này kinh thành ai mà không biết." Lý tam lang noi
"Ca ca, ngươi luôn thông tuệ." Hắn nói xong ngẩng đầu nhìn huynh trưởng nói
"Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy Thế tử cùng với hoa khôi kia không phải là chuyện nam nữ đơn giản sao?"
"Ngươi có ý gì?" Lý tam lang không rõ hỏi.
"Diễn kịch cũng có lúc có sơ hở, một lần, hai lần đều là chuyện bình thường, nhưng nhiều hơn chẳng phải khiến người khác nghi ngờ sao?" Lý cửu lang nằm nhoài trên bàn nói
"Nữ tử chốn phong trần, đôi mắt lúc nào cũng mang theo những sắc thái không giống nhau, nhưng vị cô nương hoa khôi kia, đệ cảm thấy rất khác." Lý cửu lang lại đưa tay ra bên dưới ánh sáng nói: "Nhìn nàng không thấu, cũng không sờ được."
Được Lý cửu lang chỉ điểm, Lý tam lang bỗng tỉnh ngộ vỗ tay nói: "Yến vương Thế tử chắc chắn đang ở Yến xuân các!"
"Người tới!" Lý tam lang bước nhanh ra đình viện nói: "Mau chóng chuẩn bị ngựa cho ta"
Một đêm trước---
Triệu Hi Ngôn mặc một chiếc áo choàng màu đen, đem thân thể của mình che kín, hộ vệ hộ tống nàng từng người ngã xuống, cuối cùng bị một đám vũ lâm vệ đuổi theo, bọn hộ vệ chủ động ở lại đoạn hậu giúp nàng trốn thoát.
Triệu Hi Ngôn dựa vào thân thủ của mình, một đường trốn đi, dọc theo đường tách ra truy binh cùng cẩm y vệ.
---Yến xuân các---
Nàng đến Yến xuân các nhiều lần, quen địa hình ở nơi này, nàng không đi cửa chính mà đi vào một hẻm ngõ cụt, ngẩng đầu nhìn bức tường cao, vây hậu viện của các, nàng thả người nhảy lên.
Thừa dịp ban đêm người trong nội viện đều đi ra sảnh chính, nàng trốn mấy tì nữ cùng mấy gã sai vặt, dễ dàng đi tới sân trong viện của Dương Thư Dao, trong viện không có ánh đèn, nàng gõ nhẹ lên cửa cũng không thấy có người đáp, liền lén lút đẩy cửa đi vào trong phòng.
Khí tức trong phòng quen thuộc, làm tâm tình căng thẳng của nàng giảm xuống, nàng cũng không dám thắp đèn, chỉ trốn vào một góc trong phòng, lúc nãy cùng thủ vệ tranh đấu nàng hao tổn không ít sức lực.
Yên ổn chỗ trốn sau đó nghỉ ngơi dưỡng sức.
Không biết qua bao lâu, trong sân truyền tới tiếng bước chân trầm ổn, đèn lồng chiếu sáng ngày càng gần cửa.
Tiếng mở cửa truyền tới.
Cửa phòng được người nhẹ nhàng mở ra, một đạo ánh sáng chiếu vào.
Editor:
Một chút tiểu sử về Tống Phế Đế
Lưu Tống Tiền Phế Đế (: 劉宋前廢帝; , – , ), tên húy là Lưu Tử Nghiệp (劉子業), Pháp Sư (法師), là thứ sáu của triều trong .
Ông lên ngôi khi còn ở độ tuổi thiếu niên và chỉ trị vì trong một thời gian ngắn ngủi. Ông là người hung bạo và bốc đồng, đã thảm sát nhiều thành viên hoàng tộc và đại thần cấp cao. Ngoài ra, Tiền Phế Đế còn là người hoang dâm. Tiền Phế Đế đã bị ám sát chỉ khoảng một năm sau khi lên ngôi.
Trước khi lên ngôi
Lưu Tử Nghiệp sinh năm Nguyên Gia thứ 26 (), khi đó cha ông là vẫn còn đang là Vũ Lăng vương dưới quyền trị vì của ông nội . Mẹ của Lưu Tử Nghiệp là .
Mặc dù cha ông được cử làm thứ sử lần lượt tại nhiều châu khác nhau, song Lưu Tử Nghiệp vẫn ở tại kinh thành . Lưu Tử Nghiệp bị bác là tống giam sau khi Lưu Thiệu sát hại Văn Đế để đoạt lấy ngai vàng vào năm 453 và Lưu Tuấn nổi dậy chống lại Lưu Thiệu. Lưu Thiệu đã tính đến việc hành quyết Lưu Tử Nghiệp song đã không làm như vậy.
Sau đó, Lưu Tuấn xưng đế rồi đánh bại và giết chết Lưu Thiệu, Lưu Tử Nghiệp được cứu thoát khỏi ngục tù và đến năm 454 thì được lập làm .
Năm Hiếu Kiến thứ 3 (), Hiếu Vũ Đế đã ban hôn ước giữa Lưu Tử Nghiệp với ) con gái của một bá quan tên là . Hà Lệnh Uyển trở thành . Năm Đại Minh thứ 2 (), Hiếu Vũ Đế lập một cung cho Thái tử. Năm thứ 4 (), ông được phép đọc , và đến năm thứ 7 () thì ông được mặc y phục của người lớn.
Trong những năm là thái tử, Lưu Tử Nghiệp đã liên tục mắc lỗi và thường bị Hiếu Vũ Đế trách mắng.
Do đó, Lưu Tử Nghiệp tỏ ra bực bội với cả Hiếu Vũ Đế và một em trai là Tân An vương vì Hiếu Vũ Đế từng có lần tính đến việc để Tử Loan thay thế ngôi Thái tử của Tử Nghiệp.
Tuy nhiên, một viên quan tên là đã ca tụng về tính hiếu học của Thái tử, vì thế nên Hiếu Vũ Đế đã chấm dứt ý định phế truất Lưu Tử Nghiệp.
Năm Đại Minh thứ 8 (), Hiếu Vũ Đế qua đời, Lưu Tử Nghiệp lên ngôi Hoàng đế, tức là Tống Tiền Phế Đế. Khi một viên quan tên là (蔡興宗) đưa quốc ấn cho ông, ông đã tỏ thái độ ngạo mạn và lơ đễnh, và không có bất kỳ biểu hiện buồn bã nào, và Sái đã nhận xét với những người khác rằng đây là một điềm xấu cho triều đại.
Tiền Phế Đế tôn Lỗ Thái hậu là , và Vương Hoàng hậu được tôn là . Ông cũng truy tôn thụy hiệu Hoàng hậu cho Hà Thái tử phi.
Trị vì
Sau khi lên ngôi, do bất mãn về với vua cha, Tiền Phế Đế ngay lập tức ra lệnh rằng tất cả các thay đổi luật lệ của Hiếu Vũ Đế sẽ bị bãi bỏ. Ngoài ra, sự bất mãn này còn được biểu hiện với việc sau khi trao chân dung các tân đế cho các đền thờ tổ tiên, ông đã đến để nhìn ngắm chúng.
Khi nhìn thấy chân dung người sáng lập nên triều đại (cụ nội) là , Tiền Phế Đế đã nhận xét, "cụ nội là một đại anh hùng"
Khi nhìn thấy chân dung của Văn Đế, Tiền Phế Đế đã nhận xét, "ông nội cũng khá tài giỏi, song thật không may khi ông nội đã bị con trai lấy mất đầu". Khi thấy chân dung của Hiếu Vũ Đế, Tiền Phế Đế không tỏ vẻ hài lòng và nhận xét: "vua cha có một chiếc mũi to do uống quá nhiều rượu. Chiếc mũi đó ở đâu?" và Tiền Phế Đế đã ra lệnh rằng phải phóng đại chiếc mũi của Hiếu Vũ Đế.
Lưu Tử Nghiệp cũng chỉ thẳng vào bức họa của cha mình mà nói rằng: "Phụ thân quá mức hiếu sắc, không biết tôn ti trật tự."
Sau khi Lưu Tử Nghiệp lên ngôi không lâu, Vương Thái hậu lâm bạo bệnh. Bà triệu kiến Tiền Phế Đế đến để nhìn mặt. Tuy nhiên, Tiền Phế Đế đã từ chối vì cho rằng trong phòng của người bệnh sẽ có những hồn ma. Thái hậu tức giận và nói với các thị nữ: "Hãy đem một thanh kiếm đến và mổ bụng ta ra, để xem tại sao mà ta lại sinh ra thứ súc sinh này!". Bà qua đời không lâu sau đó.
Sát hại đại thần
Trong triều đình của Tiền Phế Đế, ông chú là Giang Hạ vương (劉義恭) có thứ hạng cao nhất, và các bá quân cấp cao khác bao gồm (顔師伯) và (柳元景).
Tuy nhiên, ban đầu, quyền lực trên thực tế nằm trong tay các tân tín của Hiếu Vũ Đế là (戴法興) và (巢尚之). Đới thường xuyên kiềm chế các hành vi bốc đồng của Tiền Phế Đế, cảnh báo ông về số phận của ông bác , là người đã bị lật đổ và bị giết chết vì bị cho là bất tài.
Đến mùa thu năm Vĩnh Quang thứ nhất (), Tiền Phế Đế buộc Đới phải tự sát và giáng chức Sào.
Các hành động này đã khiến cho các bá quan cấp cao kinh sợ, và Lưu Nguyên Cảnh cùng Nhan Sư Bá đã lên kế hoạch phế truất Tiền Phế Đế và ủng hộ Lưu Nghĩa Cung làm hoàng đế.
Khi Lưu Nguyên Cảnh tham khảo ý kiến với tướng (沈慶之), Thẩm đã thông tin ra ngoài do Thẩm trước đó không có mối quan hệ hữu hảo với Lưu Nghĩa Cung và bực tức trước sự bất kính của Nhan Sư Bá.
Chỉ 12 ngày sau khi buộc Đới phải tự sát, Tiền Phế Đế đã đích thân dẫn cận binh hoàng cung đi tấn công và giết chết Lưu Nghĩa Cung cùng bốn vương tử của người này. Lưu Nguyên Cảnh và Nhan Sư Bá cùng các con trai của họ cũng đều bị sát hại.
Tiền Phế Đế cắt các chi của Lưu Nghĩa Cung, mổ bụng, và lấy ruột ra để cắt thành từng khúc. Ông cũng khoét mắt Lưu Nghĩa Cung và ngâm vào mật ong, gọi là "mắt ma ngâm." Từ thời điểm này trở đi, những người được Tiền Phế Đế tin tưởng gồm Viên Nghĩ, (徐爰), , hoàng đệ Dự Chương vương (劉子尚), và Hội Kê Trưởng công chúa .
Do bực bội trước hoàng đệ Tân An vương (Lưu Tử Loan), Tiền Phế Đế đã buộc Lưu Tử Loan phải tự sát và còn giết chết hai người em cùng mẹ của Tử Loan là Nam Hải Ai vương (劉子師) và một công chúa không rõ tên.
Khi chú ông là Nghị Dương vương (劉昶), cũng là (徐州, nay là bắc bộ và bắc bộ ) thỉnh cầu được cho phép trở về Kiến Khang, Tiền Phế Đế đã vu cáo Lưu Sưởng lên kế hoạch phản nghịch, và đã cử đưa quân đi đánh Lưu Sưởng.
Lưu Sưởng sợ hãi và ban đầu đã cố gắng kháng cự, tuy nhiên sau đó vì biết rằng mình không thể đánh lại quân của triều đình nên ông ta đã chạy trốn sang .
Vào năm 465, Tiền Phế Đế tiếp tục các cuộc giết chóc của mình.
Ngược đãi tông thân
Tiền Phế Đế rất nghi ngại về việc các chú bác sẽ nổi dậy chống lại mình, vì thế ông hạ lệnh cho họ tập trung tại Kiến Khang rồi hạ lệnh quản thúc. Ông thường ngược đãi họ và đối xử với họ không như con người.
Tương Đông vương , Kiến An vương (劉休仁), và Sơn Dương vương (劉休祐), cả ba đều là người thừa cân, Tiền Phế Đế đã cho đưa họ vào cũi và cân họ như cân . Tiền Phế Đế gọi Lưu Úc là "Trư vương", Lưu Hưu Nhân là "Sát vương", và Lưu Hưu Hựu là "Tặc vương".
Do một người chú khác là Đông Hải vương (劉褘) bị cho là khó bảo và tối dạ, ông gọi Lưu Huy là "Lư vương" (thân vương con lừa). Tiền Phế Đế thường muốn sát hại Lưu Úc, Lưu Hưu Nhân và Lưu Hưu Hựu, song mỗi lần đó Lưu Hưu Nhân lại tâng bốc ông và vì thế ông lại đổi ý. Trong một sự cố, ông đã trói Lưu Úc giống như cách trói một con lợn, và đưa ông chú này đến nhà bếp và nói rằng: "Hôm nay là ngày giết lợn.".
Tuy nhiên, Lưu Hưu Nhân lại nói rằng:"Hôm nay không phải là ngày giết lợn.". Tiền Phế Đế giận dữ hỏi Lưu Hưu Nhân tại sao, và Lưu Hưu Nhân nói rằng, "Sau khi hoàng tử của bệ hạ được sinh ra, khi đó hãy giết lợn và lấy ruột của nó ra!". Tiền Phế Đế thích thú trước câu nói đùa của Lưu Hưu Nhân và đã không giết chết Lưu Úc.
Lo sợ rằng mình sẽ bị hành thích, Tiền Phế Đế giao phó việc canh giữ hoàng cung cho một số người hung tợn, bao gồm (宗越), (譚金), Đồng Thái Nhất (童太一), và (沈攸之).
Tiền Phế Đế cũng cho rằng em trai là một mối đe dọa, đặc biệt là vì Văn Đế, Hiếu Vũ Đế và Lưu Tử Huân đều là con trai thứ ba của cha họ.
Do đó, Tiền Phế Đế sử dụng âm mưu của Hà Mại làm một cái cớ và cử một thuộc hạ có tên là Chu Cảnh Vân (朱景雲) đem thuốc độc đến và buộc Tử Huân phải tự vẫn. Tuy nhiên, khi Chu đến gần trị sở của Lưu Tử Huân tại Tầm Dương (尋陽, nay thuộc , ), ông ta đã cố ý đi chậm lại và để lộ tin tức.
Thuộc cấp của Lưu Tử Huân là (鄧琬) sau đó đã tuyên bố nổi loạn, song lúc đó Đặng chưa tuyên bố Lưu Tử Huân là hoàng đế.
Hành vi dâm loạn
Khi nghe chị gái ruột là Trưởng công chúa nói rằng thật không công bằng khi Tiền Phế Đế có thể có đến hàng nghìn thê thiếp song bản thân cô lại chỉ có một phu quân, Tiền Phế Đế đã lựa chọn 30 tráng niên có dung mạo tuấn tú để làm người tình cho cô, hành vi dâm loạn gây chấn động dư luận vào thời điểm đó.
Bên cạnh đó, không ít tin đồn cho rằng chính Lưu Sở Ngọc cùng Lưu Tử Nghiệp có quan hệ do sự thân thiết bất thường của hai người.
Lưu Tử Nghiệp có quan hệ với cô ruột là Tân Thái công chúa (劉英媚), và đã quyết định lấy bà làm thiếp.
Lưu Tử Nghiệp gọi Tân Thái công chúa vào cung để dâm loạn, sau đó đã sát hại một và đem thi thể của người này đến chỗ chồng của Lưu Anh Mị là (何邁), và bảo với ông ta rằng Anh Mị đã chết. Hà Mại biết được sự thật và không thể chịu nổi nỗi sỉ nhục này, vì thế Hà Mại đã tính đến việc lật đổ Tiền Phế Đế và lập em trai ông là Tấn An vương (劉子勛) làm hoàng đế. Âm mưu này bị bại lộ và Tiền Phế Đế đã đích thân đem quân tấn công và giết chết được Hà Mại. Khi cố gắng thúc giục Tiền Phế Đế thay đổi để tránh xảy ra những vụ chống đối khác, Tiền Phế Đế bèn hạ độc Thẩm.
Lưu Tử Nghiệp còn có ý định phong Lưu Anh Mị (lúc này đã đổi tên để tránh điều tiếng dư luận) làm hoàng hậu, nhưng bị các đại thần cực lực phản đối vì như vậy sẽ công khai lộ ra tiếng xấu loạn luân, khiến cả triều đại bị thiên hạ phỉ nhổ. Lưu Tử Nghiệp đành thôi, và phong cho cháu
Lúc này, Tiền Phế Đế vẫn tiếp tục các hành vi vô đạo của mình. Ông đã cho triệu các vương phi (vợ các thân vương) đến hoàng cung và ra lệnh cho họ nằm xuống và phải đồng ý để các thuộc hạ của ông . Khi Nam Bình Thái vương phi Giang thị (vợ của chú (劉鑠) đã mất) từ chối, Tiền Phế Đế đã đánh roi bà và giết ba con trai của bà là Nam Bình Hoài vương (劉敬猷), Lư Lăng Cung vương (劉敬先), và Nam An Điệu hầu (劉敬淵). Ông cũng ra lệnh buộc các nữ quan của mình phải thoát y và khi một nữ quan từ chối thực hiện, ông đã cho chặt đầu người này.
Đêm hôm đó, Tiền Phế Đế mơ thấy một người đàn bà đến chửi rủa "Ngươi quá hung ác và vô đạo đến nỗi ngươi sẽ không thể tiếp tục sống để thấy vụ thu hoạch lúa mì vào năm tới." Sau khi tỉnh dậy, ông đã tìm thấy một nữ quan có vẻ ngoài giống với người phụ nữ trong giấc mơ và ra lệnh chặt đầu nữ quan này. Sau đó, Tiền Phế Đế lại mơ thấy nữ quan bị chặt đầu tới chửi rủa mình. Do đó, Tiền Phế Đế đã quyết định tổ chức một lễ diệt trừ yêu ma vào đêm hôm sau.
Một thuộc hạ thường xuyên bị Tiền Phế Đế trách mắng là đã cùng một số người khác tham gia vào một âm mưu ám sát Tiền Phế Đế. Vào buổi lễ diệt trừ yêu ma, họ đã bao vây Tiền Phế Đế. Tiền Phế Đế cố gắng chạy trốn song đã bị Thọ giết chết, khi đó mới 17 tuổi. Tiền Phế Đế được chôn cất với người vợ quá cố của ông là Hà Thái tử phi.
Lưu Úc lên ngôi, tức là .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro