CHƯƠNG 133: UY CỦA TRỮ QUÂN

CHƯƠNG 133: UY CỦA TRỮ QUÂN

Triệu Húc bị âm thanh của Thái giám làm cho thức tỉnh, hắn phục hồi tinh thần giả vờ trấn định nâng Hoàng đế từ trên xa giá xuống Huyền vũ, từng trận âm thanh cổ vũ vang lên.

"Bệ hạ đến!"

Một đạo âm thanh vang lên, làm cho chúng tướng sĩ dồn dập liếc mắt nhìn. Hoàng đế đăng cơ tới nay ba mươi năm, sớm đem làm cho tư tưởng binh sĩ trong lòng chỉ có hắn, hắn biết rõ muốn chống lại Phiên vương, binh lính rất quan trọng, cho nên đối xử với tam quân tướng sĩ cùng binh lính cũng cực kỳ thoả mái.

Văn võ bá quan cùng với cẩm y vệ và nội thị chen chúc nhau theo sau Hoàng đế tới đài cao trước tam quân.

Các tướng sĩ nhìn thấy bóng người của Hoàng đế nhưng cũng không nhìn rõ được dung nhan của Hoàng đế đã được trang điểm lại tỉ mỉ.

Việc Hoàng đế xuất hiện làm cho mọi lời đồn đoán tự nhiên biến mất, trữ quân cũng đang ở bên cạnh, làm cho các tướng sĩ và binh sĩ sôi trào nhiệt huyết.

"Ngô hoàng vạn tuế!" Ngũ quân của đô đốc phủ cùng các tướng quân dẫn đầu tam quân quỳ gối hô vạn tuế, âm thanh một lần nữa vang vọng khắp nơi.

Vừa rồi trên xa giá Hoàng đế mở miệng nói chuyện làm cho Triệu Húc kinh ngạc cùng cẩn thận theo sát Hoàng đế, hắn một bước cũng không dám rời phụ hoàng mình, có ngũ quân đô đốc cùng các trọng thần của triều đình thăm hỏi, đều là do Thái tử ghé sát vào tai Hoàng đế sau đó làm bộ thay Hoàng đế đáp lại.

Một cơn gió từ sông Tần Hoài thổi tới, làm cho phụ cận núi rừng nơi Huyền vũ hồ lay động, phất phơ đung đưa.

Tả quân đô đốc phủ Hứa nghị nhìn Hoàng đế cùng Thái tử và các đại thần đang tiến lên thăm hỏi, hắn cũng không ngoại lệ, tiến lên phía trước quỳ gối nói: "Bệ hạ!"

Khoảng cách của Hứa nghị với Hoàng đế gần nhau, hắn nhìn rõ dung nhan kia, lau nước mắt nói "Lão thần được nhìn thấy bệ hạ trong lòng yên tâm, phản tặc Yến vương nhân lúc bệ hạ bệnh nặng khởi binh tạo phản, lão thân được tiên đế phó thác phụ tá bệ hạ, hôm nay phiên vương tạo phản, thân là một nhánh thống lĩnh, không dám chỉ lo tới bản thân mình, xin bệ hạ để lão thần cùng với đại quân đi bình loạn, gia sức vì Đại minh."

Triệu Húc làm ra vẻ ghé sát bên tai Hoàng đế, sau đó đứng thẳng thay Hoàng đế truyền đạt nói: "Tín quốc công trung thành với Đại minh trẫm rõ, nhưng hiện nay trong kinh không thể thiếu ngươi thủ vệ, ngươi cứ ở kinh thành đừng phụ lòng trẫm."

"Tạ bệ hạ!" Hứa nghị nghe xong chắp tay lui ra

Các quan chức của đô sát viện đều ở thế trung lập, trong lòng vẫn còn nhiều khúc mắc cho nên không hoàn toàn nghe theo Lý thị, bề ngoài cũng không dám làm điều gì sợ rằng liên luỵ gia tộc.

Hoàng đế lần này xuất hiện trước tam quân, tâm quân của các binh sĩ đều trở nên sôi sục, sau một trận do dự, cuối cùng một quan của đô sát viện cũng tiến đến quỳ xuống dập đầu tấu

Lý Tri Dụ thấy người tiến đến liền kinh hãi nói: "Làm sao hắn cũng tới, không phải đã căn dặn chỉ có quan tam phẩm trở lên mới được tham gia duyệt binh sao?"

Vừa dứt lời hắn định tiến lên ngăn cản, người bên cạnh vội vã kéo hắn lại nói

"Huynh trưởng, đang trước tam quân. Lý thị không được tham gia quá nhiều, hiện tại bệ hạ không thể mở miệng nói chuyện, có Thái tử ở bên, sẽ không xảy ra chuyện gì."

Lần duyệt binh này, Lý thị làm thần tử mà đi cùng, không làm bất kì hành động vượt quyền nào, là vì phòng ngừa những lời đồn đại nổi lên.

Mọi việc đều đã có Hoàng Hậu cùng Thái tử khống chế cục diện, Lý Tri Dụ đành thôi nói: "Người này lập trường không rõ ràng, hắn từng là người mà Hoàng đế coi trọng, nếu không sớm diệt trừ, nhất định sẽ để lại hậu hoạn."

"Thần Hữu thiêm đô ngự sử, cung thỉnh thánh an." Quan chức quỳ xuống hành lễ nói

"Bình thân" Triệu Húc thay Hoàng đế nói

Hữu Thiêm đô ngự sử ngẩng đầu hướng về Hoàng đế hỏi: "Bệ hạ gần đây đau ốm, mấy tháng chưa từng nhìn thấy người, các vị đại thần cực kì lo lắng, đêm ngủ không thể chợp mắt, hôm nay thấy người ở nơi này cảm thấy cực kì vui mừng mà chảy nước mắt, không biết bệ hạ long thể còn khoẻ mạnh?"

Thái tử thay Hoàng đế đáp "Ngự thể còn tốt, ái khanh có lòng."

"Bệ hạ thân thể còn tốt, vì sao phải để Trữ quân thay lời truyền, bệ hạ mấy tháng nay không lên triều, cũng không biết tình hình trong triều ?" một quan chức lại hỏi

"Hôm nay tới tham gia duyệt binh trọng thần có mỗi sáu người, làm cho chúng thần nghi hoặc."

Thái tử đang muốn cúi đầu thay Hoàng đế trả lời, bỗng nhiên bị Hoàng đế nắm chặt tay, ở trước mặt Tam quân hắn dùng hết khí lực chỉ về ghế phượng bên hông chỗ Hoàng Hậu ngồi, cắn răng nói: "Lý thị... rối loạn..."

Hoàng đế vừa mở miệng, bỗng có một mũi tên từ trong núi rừng hướng về trên đài bay tới, Thái tử thấy thế vội vã dùng thân thể mình chống đỡ hô "Có thích khách!"

Âm thanh của Thái tử lấn át những lời Hoàng đế nói, mũi tên cũng bắn trúng tay trái của Thái tử, Hoàng đế thì ngã dưới đất.

Cẩm y vệ cùng thập nhị giám đều hộ giá vây quanh bên người Hoàng đế cùng Thái tử, cảnh giác xung quanh.

Dưới một cơn mưa tên bất ngờ xuất hiện, làm tình cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn, có người hô to: "Là thích khách Yến vương phái tới!"

"Hộ giá!"

"Bảo vệ bệ hạ!"

Cẩm y vệ đem Hoàng đế đưa về xa giá, lệnh cho xa giá rời đi trở về cung, có cẩm y vệ bao quanh, các đại thần cũng không thể tiếp tục gần Hoàng đế nữa.

Hoàng đế rời đi không lâu, Hoàng Hậu liền ra lệnh phái một đội ngũ hướng về trong núi truy lùng thích khách, sau đó phái người đem người bị thương khiêng đi cứu chữa.

Bọn thái giám nâng Thái tử đi trị thương, Thái tử lại đẩy bọn họ ra ôm cánh tay bị thương của mình đi tới trước tam quân, sau đó lớn tiếng nói "Đủ rồi!"

Âm thanh của thiếu niên vang vọng làm sự chú ý của văn võ bá quan cùng các tướng sĩ dừng trên đài, các đại thần thấy Thế tử tay bị thương hoảng loạn lo lắng nói "Thái tử điện hạ, vết thương của ngài."

Triệu Húc giơ tay, nói với mọi người: "Yến vương lòng muông dạ thú, mơ ước hoàng vị, ở kinh thành sớm đã chuẩn bị hết thảy, triều đình sỡ dĩ không trả nhi tử cho hắn, chính là bởi vì biết rõ dã tâm của hắn.

Lúc trước giam Yến vương Thế tử ở trong cung tử sĩ của phủ Yến vương cũng xông vào cung, huỷ đi xuân hoà cung, việc này đã chứng minh thế lực của Yến vương ở kinh thành này rất vững chắc.

Các người thấy còn không hiểu sao? Là Yến vương có dã tâm, muốn làm phản trước, triều đình bởi vậy mới giữ nhi tử của hắn để kiềm hành động của hắn lại.

Hắn đối với Đại minh có công lao lớn, việc này không sai, nhưng phận làm thần tử, hắn lại không yên phận, Đại minh lấy nhân hiếu trị thiên hạ, huynh trưởng cũng như cha, đương kim thánh thượng là thân huynh trưởng của hắn nhưng hắn lại nhân lúc huynh trưởng bệnh, phát binh làm loạn, việc này chẳng phải là bất hiếu?"

Lời của Thái tử làm hết thảy mọi người suy nghĩ sâu sắc.

"Bản cung được bệ hạ chiếu cáo thiên hạ sắc phong làm Thái tử, ai dám không công nhận? Lý thị nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy phụ tá Bản cung.

Bản cung vẫn còn là niên thiếu, không có quản hết được mọi chuyện, cũng chưa mưu tính sâu xa như bệ hạ, Lý thị phụ tá Bản cung có gì sai?

Chung quy lại Lý thị cũng chỉ là phụ thần giúp đỡ Bản cung giám quốc, bản cung thay thiên tử trị quốc, các ngươi có dị nghị không?"

Thái tử Triệu Húc một mạch lên tiếng, làm chúng tướng sĩ khiếp sợ, Lý thị cũng kinh ngạc, không ngờ rằng thiếu niên yếu đuối vô lực lại có thể đứng trước tam quân nói ra mấy lời như thế, hắn đem bản thân đứng ở địa vị cao, Lý thị sau này làm việc gì đều phải xin chỉ thị từ Đông cung.

Bọn họ hết thảy đều không biết, người ngủ đông ở phía sau chờ đợi cơ hội lại là Thái tử điện hạ, trước nay không thể hiện gì.

Không ai hiểu con bằng mẫu thân, giờ khắc này Hoàng Hậu vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế khi nghe những lời Thái tử nói, nàng nhìn nhi tử của mình xử lý tình huống rối loạn một cách thuần thục.

Lý tri Dụ ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Hậu, sau đó nhìn cánh tay bị thương của Thế tử, trong lòng hắn bỗng hiểu ra việc gì, trong hoảng loạn chỉ có thể để Thái tử tạo được uy tín trước tam quân, mới có thể có tiếng nói thay thế Hoàng đế, trở thành người kế vị được.

Đến tột cùng là do Thái tử tự chủ trương hay là do mẹ con hai người đó bày ra kế, việc này Lý tri Dụ trong lòng suy đoán, nhưng bất luận là như nào, việc này lợi ích chỉ thuộc về một người.

Triều đình trọng nho giáo, bất kể là tướng sĩ hay là bách tính, trong máu đều thấm nho giáo, sớm đem lòng trung thành khắc trong xương tuỷ, việc làm lời nói của Thế tử hôm nay có tác dụng cực lớn không chỉ dừng lại hoảng loạn trong lòng binh sĩ, mà đến các đại thần cũng một lòng hướng về Đông cung.

Triệu Húc nhẫn nhịn vết thương đau đớn, giao binh phù cho Ngô Đạt nhìn chúng tướng sĩ lên tiếng nói: "Vì bảo vệ thái bình của Đại minh, Bách tính an cư lạc nghiệp, ta cùng tất cả chư vị đều cùng nhau nỗ lực."

"Đại minh vĩnh xương, Thái tử điện hạ thiên thu!"

---Nghi nhu điện---

Tiếng kẽo kẹt từ bàn dây đu phát ra, nội thị nhẹ nhàng đẩy bàn đu cho chủ tử, sau đó nhìn trời xanh hắn nói: "Công chúa, hôm nay duyệt binh triều đình muốn điều ba trăm ngàn binh mã đi bình loạn."

Tấn Dương nghiêng đầu ngơ ngác nhìn phía tường đỏ nói: "Trời chưa sáng, nội đình truyền tới động tĩnh lớn như thế, bọn họ là đem bệ hạ ra ngoài chứ?"

"Đúng, Yến vương khí thế hung hăng lại chiếm được lòng người, mặc dù triều đình có nhân số vượt xa Yến vương nhưng quân tâm bất ổn, một khi Yến vương đánh tới sợ là quân sĩ triều đình sẽ chia năm sẻ bảy, một đòn cũng không chịu được.

Bệ hạ không tính là một minh quân nhân đức, nhưng cũng không phải là người ngu ngốc, chí ít hiểu được lòng quân cũng hiểu được tầm quan trọng của quân đội.

Quốc triều đối đãi với quân đội mọi thứ đều tốt, miễn trừ lao dịch, lại giảm thuế, khen thưởng với người có quân công, bởi vậy Hoàng thượng trong lòng binh sĩ cùng bách tính vô cùng tốt.

Triều đình thu thuế một năm phần lớn đều được chi vào việc nuôi quân, có thể thấy được bệ hạ đối với Yến vương cực kỳ kiêng kị." Hứa Nhuận An nói

Tấn Dương nhẹ nhàng nói: "Yến vương sở dĩ lập được nhiều công lao như thế, là bởi vì Tiên đế trước đây đã từng hứa hẹn vị trí Thái tử cho hắn, vì thế hắn mới ra chiến trường chém giết lập công lao.

Nhưng khi thống nhất đất nước Tiên đế ngồi vững vị trí thiên tử, lại thay đổi chủ ý, lập đích trưởng tử là Lương vương làm Trữ quân, nếu ta là Yến vương, tất nhiên cũng không cam lòng."

Nội thị thở dài nói: "Mặc dù tâm quân được ổn định, nhưng dù sao binh lính ở kinh thành cũng không được trải qua kinh nghiệm chiến đấu ở chiến trường, thầy có đa mưu túc trí thế nào nhưng học trò cũng không phải là người như trước, ai vượt qua ai, còn phải đợi chân chính giao thủ mới biết được."

Tấn Dương hướng mắt về phía Tây Bắc Huyền vũ hồ nói: "Hôm nay là một cơ hội tuyệt hảo, ta nghĩ rằng đứa nhỏ kia, chắc chắn sẽ không bỏ qua."

"Công chúa nói Thái tử sao?" Nội thị hỏi

"Ngươi có biết vì sao ta tình nguyện chọn nàng cũng không lựa chọn đệ đệ ruột của mình không?" Tấn Dương nhìn phía tường đỏ hỏi ngược lại

Nội thị rơi vào trầm mặc, sau đó nói: "Công chúa người lựa chọn như thế tất nhiên có đạo lý của người, lòng người cùng quyền thế, đều muốn cân nhắ."

Tấn Dương nói: "Hắn tuy nhìn mềm yếu, nhưng trong xương tuỷ có một loại kiên định khác với người thường, ta thậm chí nhìn được cái bóng của phụ hoàng trên người hắn, hắn xác thật thích hợp làm vua, nhưng cũng không phải là người ta muốn."

"Thái tử điện hạ ngoài mặt tỏ ra khúm núm, kì thực ngài ấy cái gì cũng đều biết, chỉ cần Tề vương còn ở đó, bệ hạ sẽ không chọn bất kì ai kể cả có ưu tú hay không hay là trữ quân hiện tại.

Nếu lộ ra hết sự sắc bén ngược lại càng bị để ý. Bệ hạ trước đây từng cùng Yến vương tranh đoạt ngôi vị cũng như thế, cho nên mới được Trương thị để ý, gả nhi nữ cho, hết sức nâng đỡ bệ hạ."

Nội thị dừng một chút sau đó lại nói: "So với Thái tử, Yến vương Thế tử càng thích hợp với công chúa hơn, ít nhất một ngày nếu như công chúa muốn rời đi, Thế tử sẽ không bởi vì lễ pháp ràng buộc mà ngang ngược ngăn cản.

Còn Thái tử từ nhỏ được nho giáo thẩm thấu hun đúc, cùng bệ hạ giống nhau, đem đức cùng lễ tuân thủ, sẽ không cho phép người nào phạm lễ chế của Hoàng gia."

Bên tường đỏ bỗng nhiên truyền tới âm thanh đánh nhau, đưa đối thoại của hai người đánh gãy, cẩn thận lắng nghe phát hiện là Triệu Hi Ngôn cùng Trần Bình đang so kiếm.

Hai người mỗi người cầm một cành cây giao thủ, Trần Bình lên tiếng nói: "Thế tử càng trưởng thành kiếm thuật càng tinh diệu, lão thần mặc cảm không bằng."

Tấn Dương bên này nghe thấy âm thanh, sau đó quay qua nội thị nói: "Bạn bạn, đem cầm của ta ra đây."

"Vâng."

Tác giả có lời muốn nói:

So với quyền lực, Tấn Dương là một người yêu thích tự do, nàng là công chúa của đại minh chưa từng ra khỏi kinh thành.

Công chúa minh triều rất thảm.

Editor: tuy cao quý nhưng nàng mất đi tự do, công chúa thực ra rất khổ sở

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro