CHƯƠNG 137 : YÊU CẦU YẾN VƯƠNG THẾ TỬ
CHƯƠNG 137 : YÊU CẦU YẾN VƯƠNG THẾ TỬ
TỬ CẤM THÀNH
Dưới ánh mắt của văn võ bá quan, sứ giả Thát đát đáp: "Khả hãn muốn Yến vương Thế tử."
Đối với yêu cầu của Thát đát, văn võ bá quan nghị luận sôi nổi :"Yến vương Thế tử là người trọng yếu dùng để ngăn Yến vương, nếu như giao cho người Hồ.."
Thái tử từ nhỏ học lễ nghĩa, cùng nho giáo, hun túc từ khi còn rất nhỏ, hắn giống Hoàng đế, căm ghét nhung địch. sau khi nghe xong thỉnh cầu của Thát đát khó chịu từ chối nói
"Lương thực cùng tiền ta có thể đáp ứng nhưng Yến vương Thế tử là người cực kì quan trọng, liên quan tới sống còn của Đại minh, nếu như đưa cho Thát Đát triều đình lấy gì để tự vệ."
"Yến vương Thế tử ở đây, triều đình có thể bảo toàn sao?" sứ giả hỏi ngược lại, sau đó lại nói
"Khả hãn ta đã biết, Yến vương trong vòng hơn một tháng đã lấy rất nhiều thành trì, lấy đi một nửa giang sơn Đại minh.
Trước mắt chỉ có thể bảo toàn triều đình, việc này chỉ có Thát đát ta có thể làm được, miễn sao cùng hợp tác, thuận theo mong muốn của Khả hãn ta, Thát đát lập tức xuất binh đánh Bắc Bình."
Lời sứ giả nói làm các quan bắt đầu giao động, thấy văn võ bá quan không đáp, sứ giả lại tiếp tục nói: "Khả hãn ta sở dĩ muốn Thế tử là bởi vì Yến vương cường hãn, nếu như Thát đát xuất binh, Yến vương thu quân về đánh Thát đát, triều đình lại không xuất binh, Thát đát có trong tay Thế tử, cũng có một phần đảm bảo."
"Yến vương Triệu Trạch cầm binh làm phản, triều đình lo lắng, hiện giờ nếu như Thát đát xuất binh diệt Yến, triều đình làm sao không xuất binh." Thái tử lên tiếng đáp
"Ai có thể đảm bảo a? " sứ giả hỏi ngược lại "Ai có thể đảm bảo triều đình không thừa cơ hội Thát đát cùng Yến vương đánh nhau, chờ hai bên lưỡng bại câu thương nhân cơ hội dẹp cả hai, hứa hẹn không làm sao đảm bảo, chỉ có giao Thế tử cho Thát đát, Thát đát mới có thể yên tâm mà xuất binh."
Thái tử trầm mặc, triều thần thì muốn giao ra Thế tử để đổi lấy Thát đát xuất binh.
Triệu Húc không đồng ý liền nói: "Triều đình giao ra Thế tử, ai có thể đảm bảo Thát đát nhất định sẽ xuất binh?"
"Tại sao lại không xuất binh?" sứ giả lại hỏi ngược lại
"Thát đát cùng Yến vương giao chiến nhiều năm, từ lâu đã coi nhau như tử địch, Yến vươg đã từng đánh cho Thát đát không thể vực dậy, tổn hại vô số đại tương, nếu như diệt được Yến, hoàn thành nguyện vọng của tiên vương, đáp ứng được mong muốn hết thảy của dân Thát đát, cùng toàn bộ người mông cổ, hiện giờ có cơ hội cùng triều đình hợp tác, cớ sao lại không làm?"
Lời sứ giả nói làm cho triều thần một lần nữa dao động, đặc biệt là Lý thị.
"Triều đình không có lựa chọn." Sứ giả lần nữa cứng rắn nói: "Nếu không cùng Thát đát hợp tác, Yến vương không bận lòng Bắc bình phủ sẽ toàn tâm mà tấn công Tế nam phủ, Khả hãn ta không thoả được mong muốn, dưới cơn nóng giận cùng với Yến vương hợp tác cùng nhau tấn công triều đình, hiện tại triều đình còn dư sức lực để chống lại Thát đát sao?"
"có cùng với Thát đát hợp tác hay không, hay là đem mối hợp tác này cho Yến quốc, tin tưởng chư vị đại nhân ở đây sẽ có lựa chọn." sứ giả nhìn cả triều văn võ nói.
"Nếu như Thát đát cùng với Yến vương hợp sức, triều đình coi như xong."
'Đúng vậy, chúng ta vì triều đình mà làm việc, hiện giờ lại bị Yến vương coi như kẻ thù, hại chúng ta lo lắng bị diệt tộc."
Các triều thần bắt đầu khủng hoảng, dăm ba câu nghị luận, trong mắt tràn ngập sợ hãi cùng lo lắng.
"Nhưng lời của người Hồ có thể tin sao?" có triều thần nghi vấn nói
"Bây giờ còn lựa chọn tin hay không tin sao?" có đại thần nói "Nếu như không đáp ứng, Thát đát cùng Yến vương hợp tác, lúc đó một chút hi vọng đều không có."
"Ta tán thành." Lại bộ thượng thư Lý Tri Dụ đáp.
Sứ giả quan sát về phía quan văn gầy yếu, mặc một thân công phục thêu hạc, người này nói ra một lời khiến hết thảy quan lại đều dừng lại nghị luận, có thể thấy được người này ở trong triều có uy vọng, so với vị thiếu niên ngồi trên cao kia không kém.
"Vẫn là vị đại nhân này sáng suốt." sứ giả khách khí nói.
"Thế nhưng Thát đát muốn cùng triều ta kí minh ước, phải dùng *trường sinh thiên của các ngươi tuyên thề, các ngươi sẽ không phản bội minh ước." Lý Tri Dụ nói.
*Trường Sinh Thiên là vị thần tối cao bậc nhất của Mông Cổ.
Sứ giả mặt đầy ý cười đáp: "Đương nhiên."
"Không thể!" Thái tử Triệu Húc đứng dậy phản đối nói
"Minh ước vẫn có thể xé bỏ, người Hồ tuyệt đối không thể tin, nếu như đem người giao ra, triều đình triệt để mất đi nhược điểm để kiềm chế Yến vương, triều đình sẽ nguy."
"Điện hạ!!!" Lý Tri Dụ la lớn, trong mắt tràn đầy coi thường nói "Điện hạ còn quá trẻ, chưa từng ra khỏi kinh thành, cũng không hiểu được lòng người khó dò, Yến vương biết rõ nhi tử ở kinh thành, nhưng vẫm phát binh, không để ý an nguy của nhi tử, ngày sau nếu thật sự nguy cấp, hắn sẽ thật sự để ý nhi tử của mình sao?"
"Dùng nhi tử để che lấp lý do tạo phản, người này dã tâm lớn mặc kệ máu mủ tình thân, chúng ta có giữ được Thế tử cũng không thể uy hiếp được Yến vương dừng tay lại." Lý Tri Dụ nói lời để cảnh tỉnh hết thảy mọi người, làm cho văn võ bá quan đồng lòng quay về phía hắn.
"Chưa tới thời khắc cuối cùng, cũng sẽ không thể biết được." Triệu Húc đáp "Bằng không tại sao Thát đát lại muốn bằng được Thế tử đây?"
"Điện hạ! Lý Tri Dụ lần nữa hô "Chúng ta không còn lựa chọn nào khác." Sau đó xoay người hướng sứ giả nói: "Sứ giả xin hãy nhắn với Khả hãn, triều đình sẽ không thất tín, nhưng xin Khã hãn cũng đừng nuốt lời, nếu như để Yến vương lấy được giang sơn, lấy tính cách của Yến vương cùng thực lực của hắn, ngày sau Thát đát sẽ không yên đâu."
Sứ giả híp mắt cười nói: "Khã hãn ta tự nhiên rõ điều này, chúng ta cùng Yến vương là kẻ địch, nếu như để Yến vương đạt được giang sơn, ngày sau Thát đát nhất định sẽ không được sống yên lành, vì lẽ đó thừa dịp Yến vương xuôi nam phát binh tấn công, mới phái sứ giả ta đi tới đây, hai nước hợp tác cùng nhau diệt yến."
"Được !" Lý Tri Dụ đáp "Hôm nay ta sẽ để người của hàn lâm viện viết xong minh ước, sau đó kí kết, sứ giả liền có thể đưa Thế tử đi."
"Đại nhân quả nhiên thoả mái' sứ giả cười nói
Triệu Húc ngồi trên ghế thấy Lý Tri Dụ không cùng mình thương nghị, liền giận giữ nói "Minh ước cùng Thát Đát, Bản cung tuyệt đối không đáp ứng, các ngươi cũng đừng hòng mang Thế tử rời đi, Lý Tri Dụ ngươi tự tiện chủ trương làm càn, ngươi có đem Bản cung để vào trong mắt sao?"
Lý Tri Dụ xoay người lại, chắp tay nói : "Thái tử điện hạ, người còn trẻ, đại sự không thể quả quyết, việc này liên quan tới tồn vong của triều đình, điện hạ không thể hành động theo cảm tình, dù sao tính mạng của văn võ bá quan đều gắn liền với triều đình."
"Làm càn!, Trong mắt ngươi còn có Bản cung?" hắn tức giận nói, sau đó hướng triều thần nói "Lý Tri Dụ hồ đồ, lẽ nào các khanh cũng hồ đồ theo sao?"
Các triều thần dồn dập hạ thấp đầu, bọn họ phần lớn là người được Lý Tri Dụ đề bạt lên chức, là người của Lý thị, hiện giờ là thời khắc sống còn, họ dồn dập im lặng, không lên tiếng.
Lý Tri Dụ nhếch miệng cười sau đó nói: "Thần biết điện hạ lo lắng, không tin người Hồ, điện hạ cùng với bệ hạ đều căm ghét người hồ, nhưng triều đình đang ở giai đoạn sống còn, điện hạ không thể bỏ mặc tính mạng của dòng dõi của chúng thần."
"Phi!!" nhìn thấy bộ mặt trơ trẽn của Lý Tri Dụ, Thái tử nổi giận nói; "Ngươi thân là người Hán, lại cấu kết với nhung địch, ngươi không thấy nhục với các tiền bối anh dũng chống lại nhung địch sao?"
Lý Tri Dụ bị Thái tử mắng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, sau đó hắn hướng văn võ bá quan nói: "Lúc trước việc bắt giữ Yến vương Thế tử đều có các ngươi tham gia, trên thư đáp lại Yến vương cũng có Lục bộ cùng Hàn lâm viện kí tên, nếu phản quân của Yến vương đánh vào kinh thành này, chư vị cùng với tộc nhân còn đường để sống sao?"
Chúng thần nghe xong, trong lòng lại càng kiên định, đồng loạt hướng về phía Thái tử tấu nói "Chúng thần tán thành cách của Lại bộ thượng thư, xin điện hạ cân nhắc."
"Xin Thái tử điện hạ cân nhắc!"
Thái tử thấy mọi người dồn dập quỳ lạy, hắn sợ hãi run rẩy, lui về phía sau chỉ vào Lý Tri Dụ nói: "Ngươi...." Sau đó nhìn về phía Hoàng Hậu, ánh mắt ngập tràn cầu xin nói
"Hoàng Hậu, người quyết không thể để người Hồ mang Yến vương Thế tử đi, Thế tử là con trai duy nhất của Yến vương, ngay cả bệ hạ cũng nhiều lần vì đại cục mà phải chiếu hắn vào kinh lưu hắn ở lại kinh thành, nếu như lúc này để hắn đi, chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao"
Hoàng Hậu nghe được những lời này trong lòng mừng vì nhi tử trưởng thành, nhưng trong lời nói của nhi tử lại tràn ngập khẳng định của Hoàng đế, nàng tỏ ra không thích, nàng nhớ tới lời huynh trưởng từng nhắc nhở . Thái tử mang họ Triệu, tâm chưa bao giờ hướng về Lý thị, tương lai ngồi vững ngai vàng, tất nhiên sẽ như phụ thân hắn, vì quyền lực mà không ngại giam cầm mẫu thân mình.
Lý Tri Dụ thấy Thái tử hướng về Hoàng Hậu cầu viện, hắn chợt quỳ xuống dập đầu nói: "Xin Hoàng Hậu nương nương cân nhắc."
Cả triều thần hùa theo quỳ xuống đồng thanh nói "Xin Hoàng Hậu nương nương cân nhắc."
"Thái tử, ngươi là Trữ quân, gánh vác trọng trách của đất nước, không chỉ là lo lắng cho quốc gia, còn phải vì người khác mà suy nghĩ, văn võ bá quan là phụ tá đắc lực của Thái tử, họ là mạch máu của đất nước này, hiện tại triều đình đang có uy hiếp lớn nhất là Yến vương, nếu như hôm nay cùng Thát đát kết thù, Đại Minh nguy rồi." Hoàng Hậu hùng hồn nói
Triệu Húc không nghe lọt tai, liền nói: "Thát đát họ tuỳ ý cưỡi ngựa bắn cung trên thảo nguyên, Thục trung là vùng núi có địa thế hiểm yếu, há có thể dễ dàng đánh hạ được Thát đát, Khả hãn của họ nói những lời này chủ yếu dùng để đe doạ các ngươi."
"Được rồi, người tới đem Thái tử hồi cung." Hoàng hậu phất tay nói
Thái giám đi tới mang Thái tử xuống, Triệu Húc vẫn la lên "Hoàng Hậu nương nương, Mẫu thân..."
Mặc cho Triệu Húc kê la, Hoàng Hậu vẫn thờ ơ không động lòng.
Sứ giả nghĩ trong lòng tưởng rằng trong Hoàng tộc trung nguyên Lễ giáo luôn đặt lên đầu, không ngờ cũng như Thát đát bên ngoài hoà thuận nhưng trong nhà huynh đệ đấu đá, phụ tử phản bội cũng đều giống nhau, giờ trên triều đình nhìn thấy cảnh này, mẫu tử nghi kị nhau, trong lòng liền thở dài
Nội viện.
Cửa cung bị người mở ra, mấy cẩm y vệ đi vào trong điện, Triệu Hi Ngôn đang nằm nhàn nhã trên ghế, thấy người tới nàng cũng không sợ hãi, chỉ cười lạnh một tiếng nói: "Thế đạo khó lường, cẩm y vệ cũng có thể tuỳ ý xông vào hậu cung của Thiên tử?"
Hồ Văn Kiệt chắp tay tiến lên phía trước nói: "Phụng giáo chỉ của Hoàng Hậu nương nương tới mời Thế tử theo hạ quan ra ngoài."
"Giáo chỉ? Ra ngoài? Đi chỗ nào?" Triệu Hi Ngôn hỏi
Hồ Văn Kiệt nói: "Thế tử mời theo hạ quan liền rõ."
Triệu Hi Ngôn thả chân xuống liền nói "Chuyện tốt hay chuyện xấu?"
Hồ Văn Kiệt không đáp câu hỏi chỉ nói: "Mời Thế tử cùng hạ quan ra ngoài."
Thấy hắn bướng bỉnh như thế Triệu Hi Ngôn cau màu nói: "Ngươi làm sao đầu óc như khối gỗ như thế?"
Hồ Văn Kiệt đang muốn lặp lại lời nói, Triệu Hi Ngôn vội xua tay đứng lên nói: "Được rồi, ta đi, thế nhưng trước khi cùng ngươi đi, ta muốn gặp Công chúa."
Gương mặt Hồ Văn Kiệt tỏ ra không hài lòng, lông mày nhíu sâu đáp: "Xin Thế tử không nên làm khó hạ quan."
"Ta đi cùng ngươi, ngươi còn không cho phép ta gặp Công chúa sao?, ta cũng không chạy mất, nếu như ngươi không cho ta gặp Công chúa, ta chạy mất cho ngươi xem." Triệu Hi Ngôn nói
"Ngươi...." Thấy Thế tử vô lại, Hồ Văn Kiệt chỉ có thể đồng ý
Tấn Dương cùng Triệu Hi Ngôn được giam liền kề nhau, Triệu Hi Ngôn quang minh chính đại bước vào từ cửa chính của Nghi Nhu Điện. Hồ Văn Kiệt canh giữ ở hành lang cung, nhìn theo nóng dáng cợt nhả của Thế tử, trong mắt ngập tràn phức tạp.
Tuỳ tùng của hắn thì nghĩ mãi không ra nói: "Công chúa ở trong viện vắng vẻ, không nên cùng nam tử tiếp cận, hắn nhìn vô lại như thế, rõ ràng đại nhân mạnh hơn hắn nhiều."
Hồ Văn Kiệt không đáp lại, chỉ nắm chặt đao thủ ở cửa.
Editor:
Sory cả nhà mình ốm nằm viện nên sẽ ra chap lâu hơn, cảm ơn cả nhà. Vẫn là câu nói đó không drop truyện
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro