CHƯƠNG 175 : LÀ ĐỊCH HAY LÀ BẠN
CHƯƠNG 175 : LÀ ĐỊCH HAY LÀ BẠN
Triệu Hi Ngôn vừa bước vào điện càn thanh, liền nghe được những tiếng cười nói, chẳng còn không khí bi thương như lúc mẫu thân nàng mất, giống như là việc mẫu thân nàng mất đi, đã bị lãng quên.
Triệu Hi Ngôn một thân tang phục trắng xuất hiện trong điện, làm mặt Hoàng đế biến sắc.
"Thần, Triệu Hi Ngôn khấu kiến bệ hạ, bệ hạ thánh cung, vạn phúc." Triệu Hi Ngôn quỳ gối hành lễ.
Một thân tang phục trắng của nàng, tựa như đang nhắc nhở Hoàng đế, cũng như đang chất vấn Hoàng đế.
Hoàng đế bình tĩnh, trầm giọng nói "Trở về rồi?"
"Vâng."
"Ngồi đi" Hoàng đế ban ngồi nói
"Thần đứng là tốt rồi" Triệu Hi Ngôn lạnh lùng đáp.
Nhi tử không ưa mình, thể hiện ra mặt, Hoàng đế lúng túng nói "Trẫm giới thiệu với ngươi một chút...'
"Thần đã biết." Triệu Hi Ngôn hướng về phía vị phi tử hành lễ "Hiền tần nương nương"
Hiền tần đang muốn đứng lên hành lễ, lại bị Hoàng đế ngăn lại, Hoàng đế thấy nhi tử có thái độ lạnh nhạt, liền đem phi tử cho lui ra.
Điện càn thanh rộng lớn, hiện giờ chỉ có hai cha con đang giằng co nhau.
Hoàng đế thay đổi sắc mặt, thái độ cũng khác đi, hắn trầm mặt nói "Ngươi từ Bắc kinh xa xôi ngàn dặm trở về, chính là bày ra bộ mặt này cho trẫm xem sao?"
"Thần không dám" Triệu Hi Ngôn chắp tay nói.
"Ngươi mặc y phục như này, là như nào?" Hoàng đế vẻ mặt không thích nói
"Là đang cố ý, để cho trẫm lúng túng sao, hay đang nhắc nhở trẫm,mẫu thân ngươi vừa mất không lâu?"
"Thì ra bệ hạ vẫn còn nhớ tới, mẫu thân vừa mất không lâu." Triệu Hi Ngôn nói
"Hoàng Hậu là mẹ đẻ của thần, về tình, về lý, người làm con, đều muốn vì mẫu thân mình mà giữ đạo hiếu, ba năm vừa mới qua, hiện giờ mặc như này, cũng đâu có gì không thích hợp?"
Hoàng đế im lặng, hắn ngồi ở nơi cao nhìn hài tử của mình nói "Ngươi chính là vì chuyện này mà trở về?"
"Hay ngươi sợ rằng, Hiền tần sau này sinh ra dòng dõi, uy hiếp địa vị của ngươi?" Hoàng đế thẳng thừng nói
"Sợ sao?" Triệu Hi Ngôn cười lạnh đáp
"Ta trước giờ vốn không thèm khát địa vị, bệ hạ, quả nhiên người đã không còn nhớ tới tình cũ, bất cứ lúc nào cũng có thể phế truất ta, thậm chí là giết ta !"
"Ngươi!!!!"
Hoàng đế nổi giận đập bàn, nhưng hắn chẳng có biện pháp nào để xử lí đứa nhỏ phản nghịch này.
Hắn đứng phắt dậy, tức giận xông lên đầu hắn, nhưng hắn vẫn còn lí trí nhịn xuống nói.
"Ta là nể mặt mẫu thân ngươi, đối với ngươi nhường nhịn đủ điều, lẽ nào trẫm cho ngươi đi Bắc Kinh là muốn xa lánh ngươi sao? Ngươi là đứa con duy nhất của trẫm, nhưng ngươi cũng không cần ỷ vào việc này, mà được voi đòi tiên."
Triệu Hi Ngôn cũng không sợ hãi, nàng tức giận nói "Được voi đòi tiên?" thái độ nàng kiên cường nói
"Vậy mời bệ hạ phế truất ta là được rồi"
"Cút ra ngoài!!!!" Hoàng đế chỉ tay ra cửa hét.
Nàng chẳng thèm đôi co với hắn, chung quy lại hắn vẫn là phụ thân nàng. Nàng sinh khí cũng chỉ vì, mẫu thân hài cốt chưa lạnh, hắn liền như thế, tình cảm sâu nặng mà hắn nói đây sao, hắn cùng người khác tân hoan, đã quên mất đích thê của hắn đang nằm trong mộ lẻ loi hiu quạnh.
"Trẫm hiện tại, không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi cút ra ngoài cho trẫm!' Hoàng đế lần nữa nổi giận mắng.
Triệu Hi Ngôn vẻ mặt ngang ngược, sau đó cũng giận đùng đùng, xoay người đi ra khỏi điện.
Bên ngoài, thái giám thi nhau lau mồ hôi, Vương Ngạn canh giữ ở cửa, thấy Triệu Hi Ngôn đi ra ngoài, liền có lòng tốt nhắc nhở
"Điện hạ, xin dừng bước, bệ hạ đối với ngài chưa bao giờ quên đi tình cảm phụ tử, vị trí trữ quân này tất nhiên cũng sẽ không cho người khác.
Đối với tiên Hoàng Hậu bệ hạ cũng chưa từng quên, bệ hạ đã hơn năm mươi, dưới gối cũng chỉ có mình điện hạ, lão nhân côc đơn, hiện giờ cũng chỉ muốn tìm người bầu bạn, giải buồn phiền trong lòng, điện hạ làm sao lại làm khó một lão nhân cô đơn a?"
Triệu Hi Ngôn dừng lại, Vương Ngạn cũng ngậm miệng, cửa điện yên tĩnh, nàng quay lại nhìn tên thái giám lạnh lẽo nói
"Việc nhà của Bản vương, không cần một tên hoạn quan xen mồm" sau đó nàng rời khỏi điện càn thanh.
Mới ra đến cửa cung càn thanh, đang đi trên hành lang cung, nàng bị một nữ tử gọi lại.
"Điện hạ"
Triệu Hi Ngôn quay đầu lại, phát hiện người gọi mình là Hiền tần, nàng mặc trường sam, cẩn thận mà nhìn, khuôn mặt nàng xác thực có đôi phần giống Nhân Hiếu Hoàng Hậu, vì nàng không phải người Hán, cho nên đôi mắt kia màu xanh lam nhạt.
Nhìn thấy Hiền tần, Triệu Hi Ngôn sắc mặt khó chịu "Hiền tần nương nương, có lời gì muốn nói sao?"
Hiền tần tới gần, phúc thân nói "Gặp Yến vương điện hạ"
Đứng trước người phi tần này, Triệu Hi Ngôn chăm chú nhìn, khuôn mặt phía trước ngây thơ, gò má nhỏ, trước kia nàng cứ nghĩ, vị phi tần này chắc hẳn dung nhan hồ mị, mê hoặc đế vương, nhưng hiện giờ xem thấy hiển nhiên không phải.
Hiền tần nói to, làm Triệu Hi Ngôn không thích, nàng nói 'Có việc?"
"Điện hạ không nhớ ra Khinh y sao?" Hiền tần đột nhiên hỏi.
"Ta biết ngươi sao?" Triệu Hi Ngôn buồn bực hỏi ngược lại.
Hiền tần sửng sốt, lại giải thích "Điện hạ, người không nhớ sao, khi điện hạ cải trang vi hành tới Thái Nguyên, cùng với các Tấn thương mượn lương, ngày đó người đầu tiên cho mượn lương chính là huynh trưởng của ta, ngày đó ta cũng đi cùng huynh trưởng tới Thái Nguyên, ở đó là lần đầu ta nhìn thấy ngài, lúc đó ngài vẫn là Thế tử."
Triệu Hi Ngôn ngẩn người, sau đó phản ứng lại nói
"Gạo của Lưu thị, là của huynh trưởng ngươi sao?"
Hiền tần gật đầu nói "Ngày đó ta đứng cạnh huynh trưởng"
Triệu Hi Ngôn chỉ mải lo mượn lương để giải quyết việc lưu dân, nàng không có chú ý quá đến người khác, trong lòng nàng cảm kích Lưu thị lúc đó, nhưng không nghĩ tới, Hiền tần xuất thân từ Thương nhân Tấn thương, ngày ấy mượn lương lại là của huynh trưởng nàng.
"Lưu thị đại nghĩa, vì thiên hạ lê dân, ta cảm kích vô cùng" nói xong Triệu Hi Ngôn liền xoay người muốn rời đi.
Hiền tần thấy thế sốt ruột liền đuổi theo chặn phía trước nói
"Điện hạ, trở thành phi tần của bệ hạ, cũng không phải là ý nguyện của ta, nhưng việc này lại liên quan đến sự sống còn của toàn tộc, ta không còn lựa chọn nào khác"
Hiền tần một đường cấp bách giải thích, tựa hồ như đang muốn Triệu Hi Ngôn hiểu cho.
Triệu Hi Ngôn lần nữa quay đầu nó "vì sao phải nói với ta những lời này?" nàng không hiểu ý của vị Hiền tần này.
"Thời điểm thiếp ở đất Tấn, từng nghe nói điện hạ vì lê dân mà làm việc thiện, cũng được nghe dân chúng ca ngợi điện hạ, cũng nghe đồn về điện hạ, vì thế mới thỉnh cầu ca ca đem thiếp đi cùng, chỉ vì muốn một lần gặp được điện hạ" Hiền tần lần nữa nói.
Nghe đồn Yến vương Thế tử Hoàn khố, tuy là hoàn khố, nhưng lại có dung nhan tuyệt đẹp, mẫu thân Thế tử cũng là một đại mỹ nhân.
Triệu Hi Ngôn vẻ mặt hoài nghi nói "Ngày ấy tri phủ Thái nguyên triệu tập thương nhân, vì sao ngươi biết ta sẽ tới"
"Yến quốc cùng triều đình khia chiến, khắp nơi đều có lưu dân, Bắc kinh lại vận chuyển nhiều lương thực về tiền tuyến, mà điện hạ lại cố ý mở thành thu nhận lưu dân, tất nhiên sẽ thiếu lương thực, tri phủ Thái Nguyên lại triệu tập toàn bộ thương nhân, chủ yếu là gạo, tri phủ là người của Yến quốc điều tới.
Chẳng phải lệnh là do Thế tử đằng sau hạ sao, điểm này ca ca cũng đã đoán được" Hiền tần giải thích nói.
Đối với những lời giải thích của vị phi tần này, Triệu Hi Ngôn trong lòng rõ ràng, nữ tử này là người thông tuệ, nhưng nàng không hiểu là vì sao vị phi tần của phụ thân lại đi giải thích những cái này với mình, nàng nói
'Hiền tần nương nương, vì sao lại nói với ta những lời này?"
"Ta....."
Lưu Khinh Y nghẹn lời, nàng không tìm được lý do thuyết phục để nói với đối phương, lấy thân phận của nàng hiện giờ, thật sự không giám nói nhiều, nếu xét theo bối phận, nàng còn là thứ mẫu của Triệu Hi Ngôn, lẽ ra không nên tiếp xúc để tránh hiềm nghi.
Thấy nữ tử không đáp, Triệu Hi Ngôn cũng không hỏi thêm nhiều, liền xoay người rời đi.
Hiền tần chỉ có thể đứng đó nhìn chằm chằm bóng lưng của Triệu Hi Ngôn không có lý do gì có thể ngăn Triệu Hi Ngôn lại, nhìn thân ảnh cô độc của Triệu Hi Ngôn, ánh mắt nàng có một tia cô đơn.
"Hiền tần nương nương" âm thanh ôn nhu hô lên, làm Lưu Khinh Y sợ hết hồn.
"Vương công công" Hiền tần quay đầu lại nhìn thấy thái giám bên cạnh Hoàng đế, liền thở phào nhẹ nhõm.
"Nương nương, hiện tại đã vào cung, lại là phi tần của bệ hạ, quy củ nội cung ra sao, trước khi vào cung Thượng nghi cục đã cho người chỉ có nương nương, có vài chuyện, không thể nói, cũng không thể chạm, cũng không cần tuỳ ý mà đụng tới, nên tránh thì tránh, bất đắc dĩ mới phải đụng tới, dù sao thì trong này, giữ đầu là quan trọng nhất" Vương Ngạn có lòng tốt nhắc nhở.
"Ta đã biết" Hiền tần cũng không nói gì thêm với thái giám, chỉ gập đầu nói
"Bệ hạ vừa tức giận với Yến vương điện hạ, hiện giờ phụ tử họ bất hoà, thời khắc này nương nương nên đi phụng dưỡng bệ hạ mới đúng, bằng không, sau này bên trong nhiều phi tần hơn, bệ hạ có niềm vui mới, làm sao có thể nhớ tới nương nương hiện giờ?"
Hiền tần nghe xong, hướng thái giám đa tạ nói
'Đa tạ công công nhắc nhở" sau đó nàng trở vào điện càn thanh cung.
Triệu Hi Ngôn trở về Yến vương phủ tại kinh thành, trong lòng nàng đầy lửa giận, làm thế nào cũng không ngớt.
Mẫu thân nàng mất chưa lâu, vị Hiền tần kia có thể làm bạn bên người phụ thân, nàng thực sự tức giận a, ý chỉ của Hoàng đế, nàng không thể cãi lời
Tấn Dương thấy Triệu Hi Ngôn trở về, vẻ mặt cau có, nàng liền suy đoán hỏi "Điện hạ thấy Hiền tần sao?"
Triệu Hi Ngôn ngồi phịch xuống ghế, nằm nhoài nói "Ừm, thật là trùng hợp a, nàng đang ở điện càn thanh"
Sau đó Triệu Hi Ngôn ngồi dậy nói
"Thì ra Lưu thị ở Thái nguyên là nhà nàng, ngày ấy thoả mái cho ta mượn lương, là ca ca nàng, ngày ấy nàng cũng ở đó, nhưng mà ta không chú ý tới nàng.
Hiện giờ hết thảy đã được giải quyết, nàng lại là thứ mẫu của ta, trời, cũng có chuyện như vậy xảy ra được."
"Ta bị bệ hạ đuổi ra khỏi cung" Triệu Hi Ngôn vừa nói vừa nằm xuống.
'Điện hạ mặc tang phục vào cung, Hoàng Hậu cũng đã hết hạn tang, đối với những người không quá quan trọng thì niềm thương nhớ đối với người mất cũng đã hạ xuống, thậm chí là quên mất, điện hạ làm ra hành động này, đã làm cho bệ hạ lúng túng" Tấn Dương rót đầy chén trà, sau đó quan tâm hỏi.
"Bệ hạ không đánh ngươi chứ?"
"Hắn sẽ không đánh ta" Triệu Hi Ngôn tự tin nói "Hắn không hạ thủ được"
"Nói cho cùng, bệ hạ vẫn nghĩ tới tình phụ tử, thê thiếp đối với một nam tử là chuyện bình thường, thời đại này, nhà quyền quý nào chẳng tam thê tứ thiếp, huống chi là đế vương, vua của một nước, quyền lực có thể lưu truyền vạn thế, dòng dõi đối với Hoàng thất mà vói, chính là đại sự"
Tấn Dương kiên trì khuyên nhủ nói
"Điện hạ, từ nhỏ người đã được phụ mẫu yêu thương bao bọc, cho nên hiện tại không thích ứng được với chuyện này'
Chuyện này đối với Tấn Dương mà nói, nàng đã quá quen, Tiên đế trước đây hậu cung đông đảo, nàng sớm đã thành thói quen, cũng chẳng buồn để ý phụ hoàng có bao nhiêu thiếp thất.
"Điện hạ, người cảm thấy Hiền tần là địch hay là bạn?" Tấn Dương hỏi.
Triệu Hi Ngôn nghĩ lại, Lưu Khinh Y chỉ là cô nương mười sáu tuổi, mười bảy tuổi, so với mình, nàng còn rất trẻ, Triệu Hi Ngôn nhẹ nhàng nói
"Ta không biết, cũng không hiểu, cũng xem không thấu"
"Hả"
---Tử cấm thành—
---Càn thanh cung.
Hiền tần trở về trong điện càn thanh, thấy Hoàng đế ngồi trên giường nhỏ, tay chống lên bàn trà, sắc mặt tái nhợt, miệng hổn hển thở, tức giận chưa tiêu tan.
"Bệ hạ"
Sâu khi nhìn thấy Hiền tần, Hoàng đế mới khôi phục sắc mặt, ôn hoà hỏi
"Nghịch tử vừa rồi, có doạ tới ngươi không?"
Hiền tần lắc đầy, ngồi bên cạnh Hoàng đế, xoa ngực hắn dỗ dành sự tức giận của hắn, đáp
"Vừa rồi thiếp nhìn thấy, điện hạ ra khỏi càn thanh cung, sắc mặt cũng không mấy tốt, nên gọi điện hạ lại, cùng hắn giải thích một phen"
"Việc này, cũng bởi vì trẫm mà ra, ngươi cũng không cần giải thích cùng nàng"
Hoàng đế nói "Nàng tuy là đích tử, nhưng xét theo bối phận, ngươi là thứ mẫu của nàng, lẽ ra nàng nên hướng ngươi thỉnh an mới đúng"
Hiền tần lần nữa lắc đầu nói "Thiếp thấy điện hạ là người có hiếu, hắn làm như thế, cũng chỉ là vì mẫu thân mình, phụ tử làm sao có thù hận.
Như phụ thân cùng huynh trưởng thiếp cũng vì vài chuyện mà cãi nhau, nhưng sau đó suy nghĩ lại, cùng nhau một chỗ đàm luận việc nhà, một chén rượu liền hoá giải, cuối cùng phụ thân đem hết thảy gia sản giao cho cac ca, bởi vì phụ thân tin tưởng ca ca có thể chấn chỉnh lại gia tộc"
Nghe những lời Hiền tần nói, Hoàng đế thở dài.
Hiền tần lại nói tiếp
"Bệ hạ, người không nên tức giận, điện hạ còn trẻm khó tránh khỏi tính khí nóng nảy, bệ hạ cần gì phải tính toán với một đứa trẻ đây."
"Luận tuổi tác, nàng còn lớn hơn ngươi, ngươi hiểu đạo lý như thế, nàng làm sao lại không hiểu đây"
Hoàng đế lần nữa thở dài, đứng dậy chắp tay đi ra cửa điện nói
"Trẫm còn có chút việc phải xử lý, Hiền tần trở về Nghi nhu điện trước đi, trẫm sẽ trở lại thăm ngươi sau."
"Vâng" Hiền tần đứng dậy, phúc thân đáp.
Tác giả có lời muốn nói
Là địch hay là bạn đây.
Editor: + thêm một nữ phụ si mê Triệu Hi Ngôn, nhưng không biết là địch hay bạn đây kkk. Cố thiên lan tỷ, tỷ vẫn chưa được xuất hiện sao 😊))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro