CHƯƠNG 46 : BỐC THĂM MÃ CẦU
CHƯƠNG 46 : BỐC THĂM MÃ CẦU
Triệu Hi Ngôn cảm thấy có ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình, đem tầm mắt di chuyển đối diện với ánh mắt đó, lại phát hiện là Tôn thị, nhưng nàng cũng không xác định được Tôn thị đang nhìn mình hay nhìn nam tử đứng cạnh ngự tọa (long ỷ).
Triệu Hi Ngôn ánh mắt nhìn bốn phía, sau đó đứng dậy, bước đi.
Yến Vương Thế tử đi tới đâu, chư thần dồn dập đứng dậy hành lễ tới đó: "Thế tử."
Tuy các quan lại không thích, nhưng trong lòng biết rõ không thể chêu chọc vào Yến vương phủ, mất lễ tiết văn nhân.
Triệu Hi Ngôn cũng không để ý thái độ của bọn họ, trực tiếp đi tới chỗ ngồi của nữ quyến.
"Thế tử."
"Thế tử."
Triệu Hi Ngôn đi gần tới, các nữ quyến liền xem càng rõ mặt nàng, lại cúi đầu nghị luận một phen, chỉ thấy Triệu Hi Ngôn đi tới trước mặt Tôn thị nó: "Tôn cô nương, Đoan ngọ an khang."
Tôn thị thấy vậy, phúc thân đáp: "Đoan ngọ an khang."
"Vừa nãy ta thấy cô nương ánh mắt nhìn về hướng bắc, nhưng là đang nhìn cái gì?" Triệu Hi Ngôn hỏi.
Tôn thị lần nữa phúc thân đáp: "Hồi Thế tử, tiểu nữ nhìn Thám hoa lang."
"Thật sao?" Triệu Hi Ngôn quay đầu nhìn hướng long ỷ nói: "Thám hoa lang tài mạo song toàn xác thực nổi bật, làm người khác chú ý."
"Thế tử không phải cũng như thế sao?" Tôn thị lại hỏi ngược lại.
"Ta sao?" Triệu Hi Ngôn chỉ vào chính mình, sau đó lắc đầu nói: "Thám hoa lang tài hoa , mà ta chỉ dựa vào uy danh của phụ vương, cũng chỉ là một tên công tử hoàn khố mà thôi."
"Thiếp chưa từng nghe thấy có vị công tử hoàn khố nào tự nói mình như vậy." Tôn thị lại nói: "Thế tử hành xử phóng khoáng, nhiều người hẳn là hiểu sai."
"Cô nương suy nghĩ nhiều rồi, cô nương thông tuệ như vậy, cũng không nhìn ra sao. Hay là trong lòng cô nương có nghi hoặc nhưng không giám giải, không tiếp xúc làm sao có thể biết được." Triệu Hi Ngôn đến gần một bước với Tôn thị nhỏ giọng nói.
Tôn thị đứng bất động, sau đó đáp :"Lời của Thế tử nói là đạo lý, nhưng thiếp là một người thấp kém. Không dám đem chuyện đại sự cả đời ra cược, cho nên mới..... thiếp tin tưởng , sẽ có người tự làm sáng tỏ thôi." Dứt lời Tôn thị đưa mắt nhìn phía đối diện , trong đám võ thần có một đôi mắt sáng rực đang nhìn về phía nàng.
Nàng lại nói: "Vương cô nương văn võ song toàn, lớn lên xinh đẹp, lại từng có ân cứu Thế tử, Thế tử vì sao lại nhẫn tâm phụ lòng người ta?"
Triệu Hi Ngôn quay đầu vừa vặn đối diện với ánh mắt của Vương thị, sắc mặt trầm xuống, quay đầu vẻ mặt khổ sở nói nhỏ: "Vương cô nương xác thực là có ân với ta, nhưng chuyện này không thể để ta lấy thân báo đáp a, với lại tính tình của nàng ấy của mức mạnh mẽ, nói là hãn phụ cũng không quá đáng ."
Tôn thị đối diện với vẻ mặt này của cũng có chút kinh ngạc nói: "Thế tử cũng có lúc rất ngây thơ, thiếp muốn hỏi, Thế tử cả ngày lưu luyến mỹ nhân, có từng thực sự hiểu hết về nữ tử hay không?"
Triệu Hi Ngôn làm bộ không rõ hỏi: "Ý tứ của Tôn cô nương là gì?"
Tôn thị nhẹ cau mày nói: "Thế tử thật sự là không rõ ý của thiếp sao? Vẻ mặt ngây thơ nà, thiếp đến cùng có nên tin hay không đây?"
"Có tin hay không tất cả đều do cô nương, lời cô nương nói lúc nào cũng chỉ nói một nửa, lại mập mờ làm cho đầu óc ta choáng váng." Triệu Hi Ngôn sờ nhẹ gáy mình ấp úng nói.
"Thiếp sợ nói trắng ra, Thế tử sẽ trở mặt, thiếp cũng không trêu chọc nổi a." Tôn thị thẳng thừng đáp.
Triệu Hi Ngôn sửng sốt, Tôn thị liếc nhìn trời sau đó nói: "Canh giờ sắp tới, Thế tử mời về chỗ đi."
Triệu Hi Ngôn thả tay xuống , cũng không tự chuốc nhục nữa, rời khỏi.
Triệu Hi Ngôn trắng trợn đi tới chỗ của nữ quyến làm dấy lên một phen nghị luận, đặc biệt là chỗ Tôn vạn thành ngồi, mọi người đều nhìn thấy cảnh này rõ ràng.
"Xem ra Yến vương Thế tử là hướng chỗ Thiên kim nhà Tôn thượng thư ."
"Xem ra Tôn thị mê hoặc Thế tử rồi."
"Không phải lúc trước trên kinh báo viết, Thế tử mang lễ tới cửa cầu thân bị Tôn thị từ chối sao?"
"Yến vương phủ cầu thân mà cũng dám từ chối?" có một phụ nhân cả kinh nói.
"Tôn thượng thư cũng sốt ruột ái nữ chưa gả, nhưng đem nữ nhi gả cho Yến vương Thế tử, loại nam tử cùng nữ tử thanh lâu dây dưa thế kia, ai sẽ đồng ý a."
"Nhưng hắn là Thế tử của phủ yến vương, là người kế nhiệm Bắc bình, thiên hạ mấy ai giám chêu chọc , đắc tội?"
"Chuyện xảy ra cũng lâu rồi, không thấy phát sinh biến cố gì, chứng tỏ Thế tử cũng không phải là người không hiểu đạo lý như vậy."
"Thói đời mà , nếu gả vào chỗ quyền quý như vậy phú quý sau này không lo một đời, ai lại không muốn gả đây."
"Có người tham lam phú quý, nhưng Tôn thị lại một mực không cần, ngươi xem có làm người khác tức đỏ mắt hay không?"
Các phu nhân mồm năm miệng mười bàn luận , lại bị một nha hoàn của Tôn Tử Đồng nghe được, một trận lửa giận xông lên, nàng tức giận nói: "Những phu nhân này, nếu có bản lĩnh thì tự mình đến mà tranh, còn không giám nói trước mặt, ở sau lưng bàn tàn chuyện người khác."
Tôn thị lắc đầu, cũng không tức giận nói: "Kỳ thực các nàng nói cũng không sai, chúng ta thân sinh ra là nữ tử, ở thời đại này, chịu khổ là chuyện hiển nhiên, vương công quý tộc , ai mà không tam thê tứ thiếp đây, phú quý không giống lòng người, nếu như người đã không có tình cảm ắt hẳn lựa chọn phú quý, cũng không cần ngày ngày đi tranh giành tình cảm của một người, chỉ cần phú quý, yên tâm sống một đời."
"Cô nương..." Tỳ nữ nghe xong, lại chỉ về nam tử trẻ tuổi bên ngự tọa nói: "Thám hoa lang là người có tình sao, nghe nói xuất thân của hắn cũng thấp kém, khổ sở, năm nay hai mươi sáu nhưng chưa thành thân, lại đỗ bảng vàng, hôm nay bệ hạ vừa ý, để hắn bồi giá, ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng."
'Thám hoa lang...." Tôn thị liếc ánh mắt nhìn.
Tỳ nữ lại nói: 'Không phải lần trước hắn còn giúp cô nương nhặt cây trâm sao, cô nương sau khi trở về vẫn khen hắn."
Tôn thị nhíu mày suy tư nói: "Thám hoa lang bề ngoài nhìn như ôn hòa, nhưng nội tâm ẩn giấu quá sâu, nếu so với Yến vương Thế tử, Thế tử tâm so với hắn thân thiết hơn, còn dễ phỏng đoán, huống hồ, hắn không phải sắp làm con rể nhà Lý phủ sao?"
"Nhưng mà nô tỳ nghe nói , Lý tiểu thư không lọt mắt hắn, ghét bỏ thân phận thấp hèn của hắn." Tỳ nữ đáp.
"Lý tiểu thư..."Tôn thị ngẩng đầu hướng chỗ ngồi của lý thị, lại thấy Vệ vương xuất hiện bên cạnh nàng .
"Lý tiểu thư xuất thân thế gia, lại có quan hệ sâu sắc dòng dõi của Hoàng Hậu, là biểu muội của Hán vương, đích thực rất quyền quý, không gì sánh bằng Thị lang phủ đi." Tôn thị lại nói
"Nàng thanh cao như vậy cũng là chuyện bình thường, gia thế tốt làm sao nguyện ý gả cho một hàn môn xuất thân là người đọc sách đây."
"Cô nương tuy là không vừa ý gia thế cao quý, vậy ai mới có thể lọt mắt cô nương đây? " tỳ nữ không rõ hỏi
Tôn thị lắc nhẹ đầu , sau đó phiền muộn, bởi vì nhà nàng gia quyến ít, cho nên ghế trống nhiều "Ta chỉ không cam lòng thôi, thân là nữ tử...."
Tôn thị cúi đầu xoa vòng trên cổ tay sau đó thở dài nói "cũng đều là số mệnh cả."
Tỳ nữ biết cô nương lại nghĩ tới chuyện cũ, nàng ngồi xổm xuống đưa tay động viên nói: "Cô nương thay chủ mẫu lo lắng hết thảy nội viện trong phủ, làm đến tốt như thế, chủ mẫu ở dưới suối vàng nếu biết, tất nhiên sẽ vui mừng."
"Đúng vậy." Tôn thị thu lại vòng tay cùng tâm tình bi thương của mình.
"Hoàng thượng giá lâm!' một đạo âm thanh từ phía bắc truyền tới, không lâu sau kiệu của Hoàng đế đi tới xung quanh đều là cẩm y vệ hộ giá, theo sau là nghi trượng của Hoàng Hậu.
Hoàng đế xuống khỏi kiệu đi tới ngự tọa, tóc mai trên đầu hắn điểm bạc, hôm nay tinh thần lại có vẻ rất tốt, thấy quan chức trẻ tuổi đứng bên long ỷ, hắn nở nụ cười hòa ái.
"Tham kiến bệ hạ." Trương Cửu Chiêu xoa tay nói.
"Khanh hôm nay đến sớm." Hoàng đế cười nòi.
"Nhận được thánh ân, làm bạn bên cạnh Hoàng thượng, vi thần trong lòng lo sợ, cho nên đến sớm chuẩn bị ." Trương Cửu Chiêu nơm nớp trả lời.
"Khanh nhìn rất giống một vị cố nhân của ta, có cảm giác rất thân thiết. Lại cùng tuổi với nhi tử của ta, ta là quân của ngươi, cũng là phụ (Cha) của hết thảy mọi người trong thiên hạ."
"Quân phụ." Trương Cửu Chiêu sâu kín nói "Đoan ngọ an khang."
Hoàng đế không nói gì ngốc lăng đứng đó, bởi vì hắn từ Càn thanh cung tới đây, cũng chưa cùng các nhi tử cùng với hậu cung nói một câu đoan ngọ vui vẻ.
Quần thần đều chăm chú nhìn biểu cảm của Hoàng đế, ngay cả Hoàng Hậu cũng vô cùng kinh ngạc khi nghe Trương Cửu Chiêu nói.
Cao sĩ Lâm đứng ở một bên híp mắt cười nói "Lâu rồi cũng chưa thấy Hoàng thượng cười đến hài lòng như vậy."
Hoàng đế cười vun lên tay áo nói: "Khanh nếu là nhi tử của ta, giang sơn đại minh này liền có người nối nghiệp, ta cũng không có nhiều sầu khổ như giờ."
Hoàng đế cũng không kiêng dè gì mà nói ra những lời này, làm mọi người khiếp sợ, đặc biệt là tộc thị của Hoàng Hậu, cùng với Thái tử ngồi gần ngự tọa nhất.
Tấn Dương đứng đó lông mày nhíu chặt, Triệu Hi Ngôn nhìn vẻ mặt nàng, nhếch miệng nói: "Xem ra tâm của bệ hạ, cũng không còn tín nhiệm Đông cung nữa, cũng không tín nhiệm trữ quân, không trách Công chúa lại lo lắng nhiều như vậy, trước kia ta còn bán tín bán nghi, xem ra bệ hạ ở trước mặt mọi người cũng không cho Lý thị nửa điểm mặt mũi."
Tấn Dương lần nữa nhíu chặt mày, nói : "Sở dĩ hắn dám như vậy bởi vì lý thị đều là quan văn, mà binh quyền của triều đình đều trong tay trung thần của bệ hạ."
"Binh quyền..." Triệu Hi Ngôn hai mắt thâm thúy, nhìn một đám mặt xanh đứng dưới ngự tọa còn đang lúng túng kia nói: "Binh như thế sao, lại cũng không phải thống nhất một chỗ. chẳng phải đây chỉ là kết bè kết phái thôi sao."
Tấn Dương nghe xong nghiêng đầu nhìn Triệu Hi Ngôn , giống như vừa được tỉnh giấc chiêm bao.
Sau khi ổn định, Hoàng đế cùng Hoàng Hậu ngồi xuống ngự tọa, quần thần đều quỳ xuống đồng thanh hô : "Cung chúc bệ hạ thánh cung kim an, Hoàng Hậu thiên thu."
Hoàng đế giơ tay nói: "Hôm nay tiệc đoan ngọ, trẫm cùng Hoàng hậu mở ra yến tiệc này, các vị ái khanh cũng không cần câu nệ.'
"Tạ bệ hạ, tạ Hoàng Hậu ban yến." Chư thần đáp.
"Đứng lên ngồi đi." Hoàng đế nói.
Sau khi quần thần ổn định ngồi xuống, Cao sĩ lâm đem một chiếu chỉ đưa cho Trương Cửu Chiêu, Trương Cửu Chiêu hai tay đỡ lấy nâng lên đi tới trước đài, mở ra đọc: "Thành Đức năm thứ mười ba, Tân tị, ngày mùng năm tháng năm, quần thần hợp lại đây trẫm tổ chức tết đoan ngọ, thi mã cầu (Cưỡi ngựa đánh bóng), tạ liễu (bắn cung) , tôn thất triều đình cưỡi ngựa bắn cung, hai trận mỗi trận năm điểm, ai đứng nhất trẫm sẽ tự mình ban thưởng, phàm là đồ vật trong thiên hạ, không có gì không đáp ứng."
Trước khi bắt đầu trận tỷ thí, có một đội ngũ trong cung tiến lên biểu diễn trước, Hoàng hậu thấy trên sân đều là nam tử, mà người xem trong cung lại hơn một nửa là nữ quyến, liền mở miệng nói: 'Bệ hạ."
"Hoàng hậu muốn nói chuyện gì?" Hoàng đế hỏi
"Hôm nay trong tiệc đều có đủ các nữ quyến, mà cưỡi ngựa đánh bóng từ thời Thái tổ đã thịnh hành, không riêng gì với nam tử, mà nữ tử cũng biết, không bằng hôm nay thoáng ra, để mọi người cùng nhau tham dự, không giới hạn tôn thất con cháu cùng triều thân, để nữ quyến trẻ tuổi cũng tham dự, như vậy cũng có thể xem nữ tử quốc triều có phong thái thế nào." Hoàng Hậu đề nghị nói.
Hoàng đế cũng không thích nữ tử cầm đao lộng thương, nhưng mà đề nghị này của Hoàng Hậu hắn cũng không có phản đối nói: "Nữ tử thường ngày ở trong nhà cũng hiếm khi thấy di ra ngoài, trẫm cũng muốn nhìn một chút xem , nữ tử của quốc triều mạnh mẽ thế nào."
Sau khi kết thúc biểu diễn, Hoàng đế vẫy tay với Cao sĩ Lâm, cao sĩ lâm đi lên trước cao giọng nói: "Bệ hạ có chỉ, năm nay mã cầu, mệnh cho chư vị ai khanh nếu có nữ quyến trẻ tuổi, phái ra một người tham dự tỷ thí, cùng với triều thần tôn thất, rút thăm lập tổ đội."
Lời Cao sĩ lâm vừa truyền ra, trên sân dấy lên một trận bàn tán ồn ào, người có công khanh trong hàng ngũ lão thần chỉ trích nói: "Để nữ tử cưỡi ở trên lưng ngựa xuất đầu lộ diện , thực sự là hoang đường."
Hoàng đế mặc kệ chúng quan lại ầm ĩ, như cũ vẫn phân phó cẩm y vệ đem thẻ chuẩn bị tốt. Sau đó nhìn nam tử trẻ tuổi đứng cạnh nói "Khanh"
"Có thần." Trương Cửu Chiêu chắp tay nói.
"Khanh cũng thử một chút đi." Hoàng đế híp mắt cười nói.
"A?" Trương Cửu Chiêu ngốc lăng đứng đó nói: 'Nhưng thần từ nhỏ đến giờ chưa từng đánh qua mã cầu...."
"Không sao, khanh thử một chút đi." Hoàng đế lại nói
Trương Cửu Chiêu bất đắc dĩ lĩnh chỉ "Vâng."
Rút thăm rất nhanh được chuẩn bị kỹ càng, Cao sĩ lâm lần nữa tiến lên nói "Bệ hạ có chỉ, trên sân đấu chỉ phân thắng thua, không phân biệt tôn ti."
"Mời Thế tử rút thăm." Cẩm y vệ chỉ huy sứ Hồ Văn Kiệt đem rương dựng tới trước mặt Triệu Hi Ngôn
Triệu Hi Ngôn nhìn một lượt nữ quyến sau đó hỏi: 'Ta không thể tự mình chọn người sao?"
Hồ Văn Kiệt lắc đầu nói: "Đây là ý chỉ của bệ hạ, vì đảm bảo công bằng, Thế tử cũng không ngoại lệ."
Triệu Hi Ngôn đưa tay muốn rút thăm thu hồi lại hỏi: "Thật sao?" sau đó bước qua người chỉ huy sứ đi tới trước thánh giá cúi người tấu: "Bệ hạ, thần chính là muốn một người cùng tổ đội với thần."
Mọi người trên sân yên tĩnh lại, chỉ còn âm thanh của Triệu Hi Ngôn , hoàng đế hỏi: "Ngươi muốn người nào?"
"Chỉ có thể là nữ tử thôi sao?" Triệu Hi Ngôn lại hỏi.
Hoàng đế gật đầu, Triệu Hi Ngôn xoay người nhìn về một đám nữ quyến giơ tay chỉ nói "Nàng."
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Hi Ngôn : "Nàng là ai?"
Tác giả: "Chap sau công bố."
Tấn Dương: "Ngược lại cũng không phải là ta, mọi người đâu cùng nhau nện tác giả."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro