Chương 103. Một viên thất khiếu linh lung tâm
Cho dù tốc độ đội ngũ tiến lên không nhanh, cuối cùng vẫn có ngày cũng đến được điểm cuối.
Ngày vào kinh, Thái tử Lý Châu tự mình mang theo đội danh dự ra nghênh tiếp.
Hai năm qua, Lý Châu đã cao lớn lên nhiều, khí chất càng thêm hiên ngang, giữa hai lông mày có bảy phần giống với Lý Nhàn, nhưng so với Lý Nhàn thì thêm ba phần anh khí, khí chất cũng có chút khác biệt: trong đôi mắt Thái tử Lý Châu còn mang theo vài phần sắc bén.
"Mạt tướng Lâm Phi Tinh tham kiến Thái tử điện hạ, phụng mệnh Tây Bắc Đại Nguyên soái, hộ tống Trưởng Công Chúa điện hạ hồi kinh, hôm nay đã an toàn đến nơi, không phụ sứ mệnh."
Lý Châu nhảy xuống ngựa, đi tới bên cạnh Lâm Vãn Nguyệt, hai tay đỡ nàng từ trên mặt đất dậy, hơi ngẩng mặt cười nói với Lâm Vãn Nguyệt:
"Lâm tướng quân một đường vất vả rồi. Hai năm không gặp, phong thái của Tướng quân ở Bắc cảnh ta cũng có nghe nói. Ngày khác ta sẽ thiết yến tại Đông Cung khoản đãi Tướng quân, mong rằng Tướng quân nhất định phải đến."
Lâm Vãn Nguyệt được sủng mà kinh, cúi người bái lạy nói với Lý Châu:
"Mạt tướng không dám nhận vinh dự lớn như vậy, đa tạ Thái tử điện hạ."
"Ừm." Lý Châu gật đầu mỉm cười, nhanh chóng đi tới trước xe ngựa của Lý Nhàn.
Cửa xe ngựa mở ra, Lý Châu cung kính giơ tay phải:
"Tỷ tỷ, Châu nhi dìu người."
Lý Nhàn nhìn đệ đệ, mắt mang ý cười, đưa bàn tay ngọc thon dài đặt lên mu bàn tay Lý Châu, bước xuống xe ngựa.
Lâm Vãn Nguyệt lúc này mới thấy một lão nhân tóc hoa râm, mặc y phục quý phái đi theo sau Lý Châu. Khi Lý Nhàn đứng vững, lão nhân lập tức quỳ rạp xuống trước mặt nàng, đau đớn nói:
"Lão thần có tội, đã nuôi dạy ra một nghiệp chướng vô dụng như vậy, khiến Trưởng Công Chúa điện hạ phải xấu hổ, tội đáng muôn chết, tội đáng muôn chết!"
Lúc này Lâm Vãn Nguyệt mới phản ứng kịp: ông lão đó chính là Bình Dương Hầu, danh tiếng lừng lẫy, được phong tước nhờ công lao quân sự.
"Hầu gia xin đứng dậy, Thế tử bệnh đột ngột, bản cung cũng rất đau lòng.
Trước mắt những hư danh này đều không quan trọng. Bắc cảnh nghèo khó, thiếu dược liệu và đại phu, đường hồi kinh cũng cực khổ Thế tử. Kính xin Hầu gia đưa Thế tử về phủ điều dưỡng thật tốt."
Lý Nhàn vừa nói vừa cùng Thái tử Lý Châu nhường một lối cho Bình Dương Hầu.
Suốt từ đầu đến cuối, trên mặt Lý Nhàn luôn giữ nụ cười lễ phép nhưng xa cách, không hề thiếu sót lễ nghi.
Còn Thái tử Lý Châu thì lại nheo mắt, nhìn chằm chằm Bình Dương Hầu đang quỳ, ánh mắt đầy bất mãn.
Bình Dương Hầu bái tạ Lý Nhàn, đứng dậy; phất tay ra hiệu, lập tức bốn tên phủ binh tiến vào xe ngựa của Lý Nhàn, khiêng Lý Trung xuống.
Lúc này, Lý Trung đã chẳng còn chút phong lưu hào hoa năm xưa, sắc mặt tiều tụy, dáng vẻ gầy gò, hai mắt nhắm nghiền, ngực phập phồng rất nhẹ, nếu không nhìn kỹ thì khó phát hiện vẫn còn thoi thóp, trông như sắp không xong.
Bình Dương Hầu vốn xuất thân từ lính áo vải, chém giết mấy chục năm mới được phong Nhất phẩm quân hầu.
Ba người con trai, trong đó Lý Trung là người có thành tựu nhất.
Dù Bình Dương Hầu phu nhân có phần nuông chiều Lý Trung, khiến hắn mang không ít thói xấu của đám con cháu thế gia, nhưng Lý Trung vẫn tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, lại rất hiếu thuận, nên rất được Bình Dương Hầu yêu thương.
Giờ chỉ mấy tháng trôi qua mà đã thành ra thế này, nói Bình Dương Hầu sao có thể không đau lòng?
Bình Dương Hầu nhìn con mình, cố nén chua xót trong lòng, lại cúi người với Lý Nhàn và Lý Châu, rồi mang theo phủ binh khiêng Lý Trung lên xe ngựa phủ Bình Dương Hầu.
Lý Nhàn nhìn theo xe ngựa phủ Bình Dương Hầu rời xa, Lý Châu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nói với Lý Nhàn:
"Cô là người đầu tiên phản đối hôn sự này, trong hai năm qua, chỉ vì Lý Trung mà tỷ đệ chúng ta mấy lần bất hòa, tỷ tỷ lúc nào cũng che chở cho hắn. Giờ thì tốt rồi! Sự thật đã thắng hùng biện, tỷ tỷ thấy chưa? Lý Trung không đáng để phó thác."
Tiếng Lý Châu vừa dứt, Lâm Vãn Nguyệt rõ ràng cảm giác không khí trong sân chợt ngưng đọng; đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy tất cả cung tỳ và thị vệ đều cúi đầu, nín thở, giả vờ như không nghe thấy gì.
Lâm Vãn Nguyệt quay về phía Lý Nhàn nhìn lại, thấy Lý Nhàn vừa cười, an ủi mà vỗ vai Lý Châu.
Không biết vì sao, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Lâm Vãn Nguyệt như cảm nhận được trong lòng Lý Nhàn sự bất đắc dĩ sâu sắc, liền không tự chủ được mà cảm thấy khổ sở theo.
Lý Nhàn đột nhiên không báo trước quay đầu lại, ánh mắt vừa vặn đối diện với Lâm Vãn Nguyệt; nàng thấy vẻ mặt Lâm Phi Tinh hơi run lên, còn Lâm Vãn Nguyệt thì vội vã cúi đầu sau đó, giống như bị bắt gặp đang nhìn trộm, luống cuống quay người đi.
Lý Nhàn đổi sang kiệu vàng, Thái tử Lý Châu và Lâm Vãn Nguyệt cưỡi ngựa đi hai bên hộ tống kiệu, phía sau còn có ngàn kỵ binh áp giải, không nhìn thấy đâu là hồi môn.
Đoàn người đông đúc rầm rộ tiến vào Thiên Đô thành.
Ngồi trong kiệu vàng, Lý Nhàn nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi, trong lòng bỗng thấy chua xót.
Nàng rất giỏi đọc tâm tư người khác, vừa rồi lại từ ánh mắt Lâm Phi Tinh đọc được sự thương tiếc; hắn đứng từ xa nhìn nàng, ánh mắt đầy thương xót và đau lòng, không chút che giấu.
Hắn, cũng nhìn thấu lòng ta sao...
Lý Nhàn tựa vào đệm mềm, mệt mỏi nhắm mắt lại; trong lòng như có thứ gì đang nóng lòng muốn chui ra.
Trong kiệu cũng chỉ có mình nàng, Lý Nhàn mới có thể ngắn ngủi tháo bỏ lớp ngụy trang. Hai năm qua, nàng thật sự rất mệt.
Trong triều đình, Ung Vương Lý Xuyến và Sở Vương Lý Xuân tranh đấu kịch liệt, Tề Vương Lý Thiến lại thái độ mập mờ, đong đưa không chừng, còn Hoàng tử Lý Hoàn thì thế lực vừa nổi lên. Hai vị Vương gia đấu càng dữ dội, Lý Hoàn lại càng nổi bật. Hai năm qua, phụ hoàng càng thêm yêu thương Lý Hoàn, tuy rằng có nàng tọa trấn, Đông Cung địa vị tạm thời chưa lay chuyển, nhưng chuyến đi Bắc cảnh lần này khiến Lý Nhàn lo lắng sâu sắc...
Ai là người cấu kết Hung Nô, dùng bách tính để thực hiện âm mưu?
Ai là người nhanh chóng cắt đứt hết mọi manh mối?
Kẻ ám sát Lâm Phi Tinh và đám người đó là ai?
Có phải là cùng một nhóm với kẻ đã ám sát nàng hai năm trước đến nay chưa tra ra?
Từng chuyện từng chuyện chất chồng khiến lòng Lý Nhàn rối như tơ vò, mà nàng lại không có cách nào.
Cùng với việc Thái tử Lý Châu ngày càng trưởng thành, bắt đầu có suy nghĩ và chủ trương riêng, trong hai năm qua, vì nàng sắp gả cho Lý Trung, Lý Châu đã cãi nhau với nàng mấy lần.
Đệ đệ mình đang nghĩ gì, Lý Nhàn sao lại không hiểu?
Sở Vương được sủng ái, lại là huynh trưởng, tính tình kiêu căng phóng túng; nhiều năm qua Lý Châu chịu không ít ấm ức, mà Bình Dương Hầu phủ lại là thế lực trung thành với Sở Vương phủ, bản thân nàng gả cho thế tử Bình Dương Hầu Lý Trung, từ một mức độ nào đó cũng coi như kết liên với Sở Vương phủ.
Trong lòng Lý Châu bất mãn, thậm chí là nghi ngờ, Lý Nhàn đều biết.
Nhưng dù hiểu, cũng thật sự quá mệt mỏi...
Hai năm qua, sự mệt mỏi đó Lý Nhàn vẫn luôn giấu kín tận đáy lòng, ngay cả Tiểu Từ, người hầu cận bên nàng mỗi ngày cũng không nhận ra, thế mà hôm nay lại bị một "người đứng ngoài cuộc" như Lâm Phi Tinh nhìn thấu.
Ánh mắt hắn đầy thương tiếc, hoàn toàn không chút giả dối, Dư Nhàn nói không sai: Người này, quả thật trời sinh đã rất nhạy cảm.
"Ôi..." Lý Nhàn cuối cùng nhẹ nhàng thở dài, cũng không biết tiếng thở dài ấy là vì ai.
Lâm Vãn Nguyệt vốn tưởng đưa Lý Nhàn vào cung, không ngờ kiệu lại dừng trước phủ Trưởng Công chủ.
Trong ấn tượng của nàng, Lý Nhàn dường như không có phủ đệ ngoài cung, nghĩ đến chắc là bệ hạ vì hôn lễ sắp tới mà đặc biệt cho xây dựng.
Phủ Trưởng Công chủ chiếm diện tích rộng lớn kinh người, tấm biển nền đen chữ vàng rực rỡ viết: "Sắc chỉ xây dựng Trưởng Công chủ phủ".
Cửa lớn sơn đỏ thắm, đóng đinh đồng tám tám sáu mươi bốn chiếc.
Hai bên cửa có hai pho tượng Thụy thú bằng đồng rất sống động, ngoài cửa, hạ nhân đã chỉnh tề quỳ thành hai hàng chờ đón.
Hoàng liễn còn chưa dừng hẳn, hai hàng hạ nhân đã đồng thanh hô lớn: "Cung nghênh Trưởng Công Chúa điện hạ hồi phủ."
//Hoàng liễn: kiệu vàng, kiểu như là kiệu dành cho hoàng tộc)
Lý Nhàn được Lý Châu đỡ xuống hoàng liễn, hướng về phía đám nô bộc đang quỳ trong bóng tối mà nói: "Đứng lên hết đi."
"Tạ điện hạ!"
"Cử mấy người đắc lực ra sắp xếp ổn thỏa những món đồ này."
"Dạ, Thái tử điện hạ."
"Tỷ tỷ, chúng ta vào thôi." Lý Châu nâng váy dài, làm động tác mời với Lý Nhàn.
"Ừm." Lý Nhàn gật đầu, bước vào cửa lớn phủ Trưởng Công Chúa trước.
Lâm Vãn Nguyệt đứng tại chỗ, nhất thời không biết nên làm gì, thì Tiểu Từ chen qua đám người, đi tới trước mặt Lâm Vãn Nguyệt, hành lễ nói:
"Lâm Tướng quân, vất vả rồi. Điện hạ muốn vào tắm rửa, thay đồ rồi tiến cung bái kiến bệ hạ. Tướng quân chi bằng cứ về dịch quán nghỉ ngơi chuẩn bị trước, có thể bệ hạ sẽ triệu kiến người."
"Được, cảm ơn Tiểu Từ tỷ tỷ đã nhắc."
"Tiểu Văn tử, ngươi tới dẫn đường cho Lâm Tướng quân."
Tiểu Từ vừa dứt lời, lập tức gọi một gia đinh trẻ tuổi nhanh nhẹn đến trước mặt Lâm Vãn Nguyệt, hành lễ:
"Tiểu Văn tử xin chào Lâm Tướng quân."
"Vậy phiền ngươi dẫn đường đi trước."
"Không dám nhận, được dẫn đường cho Tướng quân là vinh hạnh của nô tài. Tướng quân, mời đi bên này."
Lâm Vãn Nguyệt chỉnh đốn lại đội đưa dâu, cùng với một nghìn kỵ binh theo Tiểu Văn tử đi đến dịch quán.
Vừa sắp xếp ổn thỏa đội đưa dâu, người bên phủ Trưởng Công Chúa đã tới.
"Nô tỳ tham kiến Lâm Tướng quân."
"Cô nương khách sáo, không biết điện hạ phái cô nương tới có việc gì?"
"Điện hạ sai nô tỳ đưa cho Tướng quân mấy bộ thường phục, nói rằng: vì Phó tướng trong kinh thành không có phẩm trật, Tướng quân mặc thường phục vào cung bái kiến vua là được."
//phẩm trật là gì tui cũng chả biết-=))
Lâm Vãn Nguyệt cảm ơn, cung tỳ liền đặt mấy bộ thường phục cùng phát quan, đai lưng, phụ kiện và giày vào phòng Lâm Vãn Nguyệt rồi lui ra.
Sau khi tắm rửa thay y phục, Lý Nhàn cùng Thái tử Lý Châu tiến cung.
Vào đại điện, Lý Chiêu ban cho hai người ghế ngồi, rồi cho lui tất cả cung nhân.
Lý Chiêu ngồi trên cao, đánh giá nữ nhi hồi lâu, thở dài:
"Nhàn nhi, phụ hoàng xin lỗi con."
Lý Nhàn cúi mắt, không đáp. Lý Chiêu càng thêm áy náy, nói:
"Mấy ngày trước phụ hoàng nhận được tấu chương do cữu cữu con tự tay viết, nói rằng: Lý Trung hành vi không đoan chính, sức khỏe yếu, xin quả nhân hạ chỉ giải trừ hôn ước, chọn nơi khác gả cưới. Nhàn nhi, con nghĩ thế nào?"
Chưa đợi Lý Nhàn mở miệng, Lý Châu đã từ ghế nhảy dựng lên, hai tay chắp trước ngực, cúi đầu thật sâu nói:
"Phụ hoàng, nhi thần có lời muốn thưa."
"Ngươi nói đi."
"Dạ, nhi thần cho rằng lời cữu cữu là đúng. Nhi thần vừa gặp Lý Trung, chỉ thấy hắn bệnh tật tiều tụy, e rằng đến kỳ đại hôn cũng chưa chắc chịu đựng nổi. Phụ hoàng lẽ nào muốn hoàng tỷ chưa cưới đã thành góa phụ sao? Cho dù Lý Trung khỏe lại, sao phụ hoàng nỡ để hoàng tỷ gả cho loại người đó? Nhi thần quyết không đồng ý!"
"Châu nhi!"
"Hoàng tỷ đừng khuyên ta. Châu nhi tuy là Trữ quân, nhưng cũng là đệ đệ ruột của hoàng tỷ. Hai năm trước Châu nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện, chưa từng khuyên ngăn. Nay đã lớn, không thể khoanh tay đứng nhìn tỷ tỷ mình lao vào hố lửa. Hoàng tỷ có lỗi gì? Sao lại phải gánh chịu nỗi ô nhục chưa cưới đã goá? Phụ hoàng, nếu mẫu hậu còn sống, bà ấy sẽ thương tâm biết bao? Châu nhi cầu xin phụ hoàng làm chủ cho hoàng tỷ!"
Nói xong, Lý Châu "bịch" một tiếng quỳ xuống, váy đen trải dài trên mặt đất, trán chạm mặt đất lạnh băng.
//xin lỗi vì đã mọi người đợi lâu=))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro