Chương 17
"Nương tử, đi nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Kim Nhạc Vũ cười ngây ngô, xoay người muốn đi về phía giường ngủ.
"Này... cái kia, đêm nay ngươi ngủ giường nhỏ, ta ngủ ở trên giường?" Hạ Uyển Nhi vốn định gọi Kim Nhạc Vũ lại, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay mình đã chiếm giường ngủ lâu như vậy, trong lòng có chút áy náy, liền thử thăm dò hỏi.
"Nương tử, ta cũng có danh dự của mình! Chẳng lẽ nàng cứ định gọi ta là "ngươi" mãi sao? Không bằng nàng gọi ta là 'tướng công' đi? Ta gọi nàng là nương tử, nàng gọi ta là tướng công, như thế không phải sẽ công bằng sao? Còn chuyện ai ngủ giường ai ngủ giường nhỏ, ân, chúng ta cũng đã là phu thê rồi, chẳng phải nên cùng giường cùng chung chăn gối sao?" Kim Nhạc Vũ bĩu môi tỏ vẻ ấm ức, dáng vẻ lại có vài phần đáng yêu.
"Phì~ ân, ta vẫn cứ gọi ngươi là Vũ nhi thôi!" Hạ Uyển Nhi bị Kim Nhạc Vũ chọc cười, khẽ bật cười một tiếng.
"Được rồi! Tùy nàng vậy. Nhưng nếu nàng không chịu gọi ta là tướng công, thì cùng ta ngủ chung giường cũng được mà?" Kim Nhạc Vũ nhìn chằm chằm Hạ Uyển Nhi, thấy nàng hiện vẻ khó xử, trong lòng càng thêm ấm ức. "Nàng chẳng lẽ cái này cũng không chịu đồng ý? Ta mặc kệ! Hoặc là gọi ta một tiếng tướng công, hoặc là chung giường cùng gối với ta. Một trong hai, nàng phải chọn một!" Kim Nhạc Vũ ngang ngược nói, hai tay khoanh trước ngực, chu môi yên lặng chờ Hạ Uyển Nhi quyết định.
"Ngươi..." Hạ Uyển Nhi bị dáng vẻ vô lại của Kim Nhạc Vũ làm cho dở khóc dở cười. Nàng cân nhắc một lúc, gọi một tiếng "tướng công" là chuyện đơn giản, còn nếu cùng giường chung chăn gối thì là cả đêm, ngẫm lại thật sự cảm thấy thẹn thùng.
"Được rồi, ta gọi... tướng công!" Hạ Uyển Nhi quyết định chắc chắn, cứng rắn nói ra hai chữ kia.
Kim Nhạc Vũ rõ ràng biết Hạ Uyển Nhi sẽ không chọn ngủ chung giường với mình, nghe Hạ Uyển Nhi quyết định như vậy vẫn có chút hụt hẫng. Đã như thế, không thể dễ dàng buông tha nàng ấy.
"Không được, nàng gọi chẳng dịu dàng chút nào! Nào có nương tử gọi tướng công mà cứng nhắc như vậy? Nàng gọi lại lần nữa đi, giống bộ dáng dịu dàng thường ngày của nàng ấy."
Người này làm sao lại như vậy, đúng là được voi đòi tiên! Hạ Uyển Nhi nhìn người trước mặt bộ dạng đang đắc ý vô cùng, vừa bực vừa buồn cười: "Kim Nhạc Vũ, chi bằng ngươi ngủ giường đi, ta ngủ nhỏ!" Hạ Uyển Nhi nói rồi định xoay người rời đi.
"Ôi chao! Uyển Nhi, nương tử, nàng đừng giận mà! Ta chỉ đùa với nàng một chút thôi, thấy nàng cả ngày buồn bực không vui, ta chỉ muốn làm nàng vui vẻ một chút thôi mà!" Thấy Hạ Uyển Nhi xoay người bỏ đi, Kim Nhạc Vũ vội đứng dậy, tiến lên ôm lấy nàng, dụ dỗ nói.
"Ta không cảm thấy buồn cười chút nào. Vũ nhi, buông ta ra trước, ta có chuyện muốn hỏi." Hạ Uyển Nhi khôi phục vẻ điềm tĩnh, nghiêm túc nói.
"Được, nàng nói đi!" Kim Nhạc Vũ thấy Hạ Uyển Nhi nghiêm túc, biết là có chuyện quan trọng, liền buông Hạ Uyển Nhi ra rồi tìm ghế ngồi xuống.
"Vũ nhi, ta muốn biết rốt cuộc tình cảm của ngươi đối với ta là thế nào? Ngươi thật lòng muốn sống tốt với ta sao?" Dù sao Hạ Uyển Nhi dù sao cũng lớn hơn Kim Nhạc Vũ năm tuổi, suy nghĩ càng chín chắn và sâu sắc hơn.
"Ân, đương nhiên rồi!" Kim Nhạc Vũ kiên định gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
"Được, nếu như vậy, ngươi đã có tính toán gì cho tương lai không? Ý ta là, ngươi định giải quyết chuyện giữa ngươi và Sở cô nương thế nào?" Hạ Uyển Nhi dù từng là thiên kim tiểu thư, bề ngoài mảnh mai như nước, nhưng bên trong lại không có chút nào giống những thiên kim khác tính tình yếu đuối, càng không thích cả ngày ăn không ngồi rồi, chơi bời lêu lổng làm thiếu phu nhân. Hạ Uyển Nhi thích xử lý công việc gọn gàng mà linh hoạt, về phương diện tình cảm không thích dây dưa dài dòng, về sự nghiệp có thể hết sức góp chút sức mọn giúp tướng công san sẻ gánh nặng, sẵn sàng đồng cam cộng khổ, điều kiện tiên quyết là người nọ phải một lòng với mình, là người đáng giá để phó thác cả đời.
Vừa nhắc đến Sở Giai Y, Kim Nhạc Vũ đã thấy đau đầu, đưa tay phiền não gãi đầu, vẻ mặt rối rắm. Nghĩ, nàng đường đường là thiếu gia Kim gia, bên ngoài làm việc dứt khoát, nói một không nói hai. Chỉ là không thể thừa nhận, nàng xử lý chuyện tình cảm đúng là vụng về hết mức. Trong sự nghiệp quyết đoán, lựa chọn tiến lên phía trước thì chuyện yêu đương lại sợ hãi, có thể trốn thì trốn.
Hạ Uyển Nhi ghét nhất thái độ mập mờ nước đôi đó, liền hướng Kim Nhạc Vũ lạnh giọng nói: "Nếu như ngươi không buông xuống được Sở Giai Y, ta sẽ tác thành cho hai người, chỉ mong Kim thiếu gia thả ta ra, để ta tự do. Ta tự mình biết rõ, sẽ không ở lại nơi này làm người dư thừa nữa."
"Uyển Nhi, nàng đây là nói gì vậy? Ta làm sao để nàng rời đi được chứ? Ta muốn nàng ngày ngày đều ở bên cạnh ta!" Kim Nhạc Vũ bước tới ôm lấy Hạ Uyển Nhi, khẽ hôn nhẹ lên tai nàng như chuồn chuồn lướt nước.
Hạ Uyển Nhi bị Kim Nhạc Vũ khiêu khích, vành tai đỏ ửng, vội nghiêng đầu tránh né, nước mắt ấm ức khẽ lăn dài. "Ngươi tại sao có thể nhẫn tâm để cho ta trơ mắt nhìn ngươi với nữ nhân khác trước mặt mọi người chàng chàng thiếp thiếp? Nếu như ngươi không thích ta, vì sao còn giữ ta ở lại chỗ này làm chướng mắt ngươi? Ngươi thấy ta bị tổn thương như vậy thì vui vẻ lắm sao?"
Kim Nhạc Vũ thật sự cảm thấy đau lòng khi thấy Hạ Uyển Nhi khóc, càng ôm chặt lấy nàng, dịu dàng nói: "Uyển Nhi, nàng đã có một chút yêu thích ta rồi đúng không?"
Kim Nhạc Vũ thấy Hạ Uyển Nhi khóc thút thít, mặc dù cảm thấy đau lòng nhưng lại có chút vui mừng, phải chăng nàng ấy đang ghen sao? Phải chăng nàng ấy thật sự yêu mình?
Hạ Uyển Nhi đương nhiên sẽ không nói ra những lời khó xử như vậy, nàng chỉ im lặng để cho Kim Nhạc Vũ ôm, quay đầu nghẹn ngào khóc.
Kim Nhạc Vũ lúc này tâm trạng thật sự tốt lên, gấp rút tấn công. Nếu như Hạ Uyển Nhi đã thổ lộ ra, sao không tận dụng đêm nay nói cho rõ ràng? Kim Nhạc Vũ nghĩ vậy rồi lập tức làm như vậy.
"Uyển Nhi, cho ta thêm chút thời gian được không? Ta nghĩ ta sẽ giải quyết tốt, ta sẽ cho nàng một công đạo. Uyển Nhi, đừng khóc nữa, được không?" Kim Nhạc Vũ ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn nước mắt trên mặt của Hạ Uyển Nhi, nhỏ giọng nói.
"Ta biết trong lòng ngươi có Sở cô nương, ta cũng biết rằng giữa chúng ta chỉ có thời gian ngắn ngủi ở bên nhau, căn bản không thể so với các người đã gắn bó suốt mấy chục năm. Ta chỉ hy vọng, nếu ngươi thật sự quyết định ở bên ta, ta hy vọng ngươi hãy thật lòng."
Hạ Uyển Nhi hoàn toàn bị Kim Nhạc Vũ làm cho xúc động rồi. Là một nữ nhân, nàng thật sự rất khát khao có một người có thể ngày đêm ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng, quan tâm nàng. Có lẽ vì từ nhỏ thiếu thốn tình thương của mẫu thân, Hạ Uyển Nhi đối với tình yêu cực độ khao khát yêu thương, nhưng đồng thời cũng sợ hãi. Hạ Uyển Nhi sợ rằng cuối cùng tất cả chỉ là một giấc mộng, sợ rằng bản thân một mực hướng về người ta mà người ta lại hướng về nơi khác.
Hạ Uyển Nhi suy nghĩ như vậy, ngẩng đầu kéo ra một chút khoảng cách, nghẹn ngào nói: "Ta biết, có lẽ ngươi sẽ để ý đến việc trong lòng ta từng có người khác. Ta thừa nhận, lúc trước gả cho ngươi, tâm ta xác thực thuộc về người ấy, nhưng đó chỉ là một giấc mộng không thể thành hiện thực. Từ khi gả cho ngươi, ta đã quyết tâm dẹp bỏ tình cảm đó, khiến nó tan biến theo gió, vĩnh viễn không đụng lại. Nhưng ta không ngờ, gả vào Kim gia lại không như ta tưởng, người ấy không thích ta, không ưa thích ta, thậm chí còn muốn đuổi ta đi, mặc dù lúc đó giữa chúng ta không có tình cảm, nhưng lòng ta vẫn đau, rất đau, rất đau." Hạ Uyển Nhi nói xong lời cuối cùng đã khóc không thành tiếng, có lẽ sau khi nàng gả vào Kim gia chịu quá nhiều ấm ức đọng lại trên người, làm cho nàng hầu như không thở nổi.
Kim Nhạc Vũ thật sự không nghĩ rằng Hạ Uyển Nhi lại có thể mở lòng, bộc bạch hết những cảm xúc giấu kín bấy lâu. Kim Nhạc Vũ vẫn luôn nghĩ rằng Hạ Uyển Nhi trong lòng vẫn còn nhớ nhung Sở đại ca, cho nên mới không chịu tiếp nhận mình. Nhưng giờ nàng mới nhận ra, hóa ra chính mình đã hiểu lầm, nữ nhân này phải trân trọng, yêu thương, lại bị chính mình làm tổn thương sâu sắc như vậy. Kim Nhạc Vũ khẽ vươn tay, ôm lấy gương mặt ướt đẫm nước mắt của Hạ Uyển Nhi, cẩn thận vuốt ve như thể vuốt ve một viên ngọc thô chưa được mài dũa.
"Uyển Nhi..." Kim Nhạc Vũ dịu dàng gọi tên nàng.
"Vũ nhi, ta cũng là một nữ nhân, ta cũng khát khao được yêu thương. Ngươi biết không, bị ngươi đối đãi như gần như xa, ta sợ hãi biết bao. Mỗi lần ta muốn bước ra bước đầu tiên, ta đều sợ ngươi sẽ vô tình dứt bỏ ta. Cuối cùng, ta vẫn không thể đi vào tâm địa sắt đá kia của ngươi. Chỉ là ta biết ngươi cũng không thật sự vô tình, ngươi chỉ đem phần nhu tình dành cho Sở cô nương, mà ta trong mắt ngươi liền giống như không khí, giống như một con chim cô độc, trốn không thoát khỏi lưới tình, nhìn ra xa mà không thể chạm đến. Ta..."
"Uyển Nhi, Uyển Nhi..." Kim Nhạc Vũ cũng không thể chịu đựng nổi tiếng tuyệt vọng và đau khổ của Hạ Uyển Nhi, khóc thút thít đến khàn cả giọng làm trái tim Kim Nhạc Vũ đau đớn không thôi. Kim Nhạc Vũ chưa bao giờ nghĩ rằng tất cả những hành động của mình lại khiến nữ nhân này phải chịu đựng nhiều ấm ức đến vậy.
Kim Nhạc Vũ ôm chặt Hạ Uyển Nhi, hôn thật sâu lên môi nữ nhân yếu ớt không chịu nổi này, phong bế môi của Hạ Uyển Nhi. Kim Nhạc Vũ thấy Hạ Uyển Nhi khóc đến tâm hoảng ý loạn như vậy, không biết an ủi nàng như thế nào, chỉ có thể dùng hành động nói cho Hạ Uyển Nhi biết mình đối với nàng ấy yêu nhiều đến bao nhiêu.
"Ân..." Hạ Uyển Nhi bị nụ hôn bất ngờ của Kim Nhạc Vũ làm cho hoảng hốt, đôi mắt ngấn lệ mơ màng nhìn khuôn mặt người trước mắt, nhưng rõ ràng lại nhìn thấy trong mắt người kia cũng là nỗi đau xót. Hạ Uyển Nhi khẽ nở nụ cười nhạt, cảm thấy cuối cùng mình cũng nhận được sự thấu hiểu và yêu thương của người này, dù chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt.
Ngoài cửa sổ đêm đã khuya, mưa phùn rơi từng giọt, như những lời hứa thầm lặng, gần gũi.
Trong phòng, Kim Nhạc Vũ ôm thật chặt, hôn lấy Hạ Uyển Nhi, phảng phất như muốn bóp chặt kết nối hai linh hồn hoà lại với nhau, nước mắt của Kim Nhạc Vũ chảy xuống rơi trên khuôn mặt Hạ Uyển Nhi, cuối cùng cũng không phân biệt rõ là của ai, nước mắt nháy mắt chảy xuống khoé miệng, trừ đi vị mặn chát, còn trộn lẫn một cảm giác ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro