Chương 22

"Không thể nghĩ được ngươi lại chủ động tìm đến ta. Nói đi, có chuyện gì?" Tại sương phòng Vạn Tân Lâu, Đại thái thái khẽ nhấp một ngụm trà, lạnh lùng nhìn người trước mặt nói.

"Y Nhi muốn làm chuyện gì, chắc hẳn Đại thái thái đã sớm đoán được đôi phần. Y Nhi ở chỗ này sẽ không thừa nước đục thả câu." Sở Giai Y nhẹ tay nâng ấm trà trên bàn, châm thêm trà cho Đại thái thái.

"Nói thẳng là được, ta vốn không thích người vòng vo tam quốc."

"Tốt lắm. Hôm nay đến là để xin thái thái giúp ta thúc đẩy mối nhân duyên giữa ta và Kim Nhạc Vũ. Nếu giống như mong của thái thái, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp thái thái đạt được điều mong muốn." Sở Giai Y nghiêm túc nói.

"Ồ? Sở cô nương ngươi xưa nay chẳng để ta vào mắt, lại cùng tiểu tử Kim Nhạc Vũ kia ôm lòng riêng tư, ngươi dựa vào cái gì cho là ta sẽ giúp ta? Huống chi, ngươi làm sao biết được ta muốn cái gì?" Trương thị nhướng mày nhìn chằm chằm Sở Giai Y hỏi, chưa nói không đáp ứng cũng không nói không đáp ứng.

"Trước khác nay khác, ngày trước ta và Kim Nhạc Vũ tình đầu ý hợp, hôm nay đột nhiên xuất hiện một Hạ Uyển Nhi chen chân vào, ta không thể không ra hạ sách này. Nhưng chuyện này cũng là do thái thái ngài ban tặng. Nếu không phải thái thái tác hợp cho Hạ Uyển Nhi và Kim Nhạc Vũ, họ làm sao có cơ hội cùng một chỗ đây?" Sở Giai Y nói đến đây thì lửa giận bùng lên, cuối cùng nghiến răng nói từng chữ: "Về phần điều thái thái mong cầu, chẳng phải là muốn toàn bộ quyền thế Kim gia đều nằm trong tay mình, ngài không phải nghĩ thay nhi tử của ngài bảo trụ cái quyền vị này sao? Ta nói không sai chứ, Đại thái thái?"

"Hừ! Ta có bản lãnh gì, dù ta có tác hợp đi chăng nữa, nếu Kim Nhạc Vũ không thuận ý, ta cũng chẳng có cách nào." Trương thị khinh thường nói.

"Đáng tiếc là thái thái tính toán sai một nước. Hạ Uyển Nhi không phải người dễ điều khiển. Nhìn bên ngoài nàng dịu dàng hiền thục, thực chất bên trong lại rất bướng bỉnh, tuyệt không phải người tùy tiện để người khác sai khiến."

"Ngươi không phải cũng giống nàng sao! Ngươi còn ngoan cố cứng đầu hơn nàng!" Trương thị có chút nổi giận.

"Không sai, ta không phải người nguyện ý người khác sắp đặt, cũng không muốn thấy Kim Nhạc Vũ bị tổn thương, lại càng không cam tâm chia sẻ trượng phu với người khác. Không biết, thái thái từng nghe câu 'cùng chung chí hướng', trước mắt ta cùng thái thái giống như châu chấu buộc chung một sợi dây thừng. Chỉ cần thái thái giúp ta gả cho Kim Nhạc Vũ, ngày sau ta sẽ nghĩ biện pháp khiến Kim Nhạc Vũ cùng mẫu thân hắn rời khỏi Kim gia, không tiếp tục cùng các ngươi tranh quyền đoạt thế nữa. Chỉ là, ta muốn thái thái đáp ứng ta một điều kiện." Sở Giai Y cố ý nói ra phần hấp dẫn, bưng chén trà trên bàn chậm rãi nhấp một ngụm.

Sở gia quyền thế giàu sang, ở Lạc Hà thành cũng là một trong số ít những gia tộc có thể sánh ngang với Kim gia. Mà Sở gia còn cao hơn một bậc, chính là Sở gia có thân thích làm quan nhị phẩm nơi kinh thành. Thế nên lưng cũng đứng thẳng hơn người, đây cũng là lý do vì sao tuy Sở lão gia và Kim lão gia là tri kỷ, nhưng Sở lão gia vẫn luôn chiếm phần hơn.

"Điều kiện gì?" Trương thị vốn không ưa cảm giác bị ép vào thế yếu, chỉ là trước mắt cũng đành nhẫn nhịn. Nhỏ không nhịn được, mưu lớn ắt loạn. Mà đối phó Kim Nhạc Vũ cùng mẫu thân hắn, bà càng ngày càng thấy lực bất tòng tâm.

"Ngày sau thái thái cùng ta nhất định phải đồng lòng hợp sức, nghĩ cách khiến Kim Nhạc Vũ từ bỏ Hạ Uyển Nhi." Sở Giai Y lợi hại nói.

____

"Kim Phúc, ngươi đã phái người theo dõi bên cạnh Tần soái chưa?" Kim Nhạc Vũ ngồi trước bàn ở thư phòng, mặt lộ vẻ uy nghiêm hỏi.

"Bẩm thiếu gia, đã bỏ ra một ít ngân lượng, mua chuộc được một gã tùy tùng thân cận của Tần Đại thiếu. Theo lời hắn nói, Tần Đại thiếu quả thật sau lưng đã phái người sát hại một nữ tử, nhưng sợ sự việc bại lộ, liền lén đem thi thể chôn sau hậu viện quán rượu Tần gia. Mọi chuyện làm rất kín đáo, không có người nào khác biết được."
Kim Phúc cẩn trọng bẩm báo.

"Tạm thời án binh bất động. Còn nữa, ngân phiếu này ngươi cầm lấy." Kim Nhạc Vũ đưa ngân phiếu cho Kim Phúc, ghé sát tai Kim Phúc thì thầm dặn dò vài câu.

"Làm đúng như lời ta dặn. Đợi sự việc thành công, lại đi thông tri với Tri phủ đại nhân." Kim Nhạc Vũ khẽ cười nói.

"Cốc, cốc, cốc!" Kim Phúc vừa lui ra, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa.

"Vào đi." Kim Nhạc Vũ cúi đầu xem sách, liền lên tiếng đáp lại.

"Vũ nhi, con mau đoán xem ai tới?" Cửa vừa mở, đã nghe tiếng vui cười hớn hở của Nặc Lan truyền vào tai.

Kim Nhạc Vũ còn đang nghi hoặc chuyện gì mà khiến mẫu thân vui đến thế, ngẩng đầu liền thấy một người dáng cao gầy, dung mạo thanh tú, khoác ngoại bào nam tử đứng ở trước cửa, người này chính là sư phụ của Kim Nhạc Vũ, Thu Tư Bình.

"Sư phụ! Sao người lại xuống núi?" Kim Nhạc Vũ vui mừng chạy tới, vui vẻ ôm lấy sư phụ.

"Lâu ngày không gặp, vi sư muốn xuống núi xem con một chút. Vũ nhi con vẫn luôn uống thuốc chứ? Ta nghe mẫu thân con nói, con lấy một nữ tử tên là Hạ Uyển Nhi? Nói như vậy, con cùng Y Nhi nha đầu từ nay về sau chấm dứt?"

Thu Tư Bình nghiêm túc hỏi. Bà không thích đồ đệ mình đối với chuyện tình cảm tam tâm nhị ý, cũng may loại thuốc đặc biệt mình nhiều năm nghiên cứu ra, còn chưa cho Y nhi ăn.  Nếu không đến lúc đó ván đã đóng thuyền, gạo nấu thành cơm, hủy hoại hại nữ nhi người ta không nói, đồ đệ này của bà sẽ gây ra chuyện lớn rồi.

"Con định tìm một thời điểm thích hợp để nói rõ với Y Nhi. Y nhi tốt như vậy nhất định sẽ tìm được người xứng đáng hơn con." Kim Nhạc Vũ vừa như đang giải thích với sư phụ, vừa như đang tự thuyết phục bản thân.

"Vũ nhi, con ở phương diện tình cảm vĩnh viễn vẫn hồ đồ như vậy. Bên này chưa giải quyết xong chuyện tình cảm, bên kia lại dám bắt đầu chuyện tình cảm khác. Ta thật không biết phải nói thế nào với con. Chỉ mong không làm tổn thương hai cô nương ấy mới tốt, con phải biết tổn thương tình càng khó chữa khỏi." Thu Tư Bình thở dài. Ở phương diện học thuật thì đồ đệ nàng không có gì để nói, nhưng ở phương diện tình cảm, bà thật không dám khen. Tuy nói Vũ nhi cũng là nữ tử nhưng lại không hiểu tâm nữ nhi.

"Thu sư phụ, người cũng đừng giận nữa. Ta biết người rất thương Y Nhi, nhưng hiện tại Vũ nhi đã thành thân. Ta còn muốn người hỗ trợ xem có thể hay không giúp Vũ nhi cùng Uyển Nhi có được một hài tử của mình." 

Nặc Lan sợ Thu Tư Bình trách tội Vũ nhi vì không lấy nha đầu Y nhi mà không nguyện phối dược cho Uyển Nhi, bước lên phía trước khuyên nhủ.

"Lan tỷ, ta không có ý tứ trách cứ Vũ nhi, ta chỉ là không hy vọng Vũ nhi đối với chuyện tình cảm mơ hồ như vậy, không thể gây tổn thương cho nữ nhi nhà người ta phải không? Quả thật, ta rất mến Y Nhi nha đầu kia, cũng bởi nàng là người Vũ nhi yêu thương, thấy hai đứa lúc nào cũng quấn quýt không rời, ta còn tưởng Y nhi chắc chắn sẽ thành thê tử của Vũ nhi đây. Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc trước ta còn suýt nữa ép Y nhi dùng thuốc. Nếu thật như vậy, Vũ nhi cùng Y nhi làm chuyện gì đó, nói không chừng hiện tại sớm có hài tử rồi!" Thu Tư Bình nửa đùa nửa thật nói.

Nặc Lan cũng không thể bình tâm như Thu Tư Bình được, nghe Thu Tư Bình nói thiếu chút nữa cho Y nhi dùng thuốc, không khỏi hít sâu một hơi. Cũng may Thu Tư Bình không có tự ý chủ trương thật sự làm như thế. Mà Vũ nhi cũng một mực tuân thủ lễ nghĩa, không có cùng nha đầu Y nhi làm chuyện gì quá phận. Bằng không, hôm nay Uyển Nhi đã chẳng thể là làm con dâu bà rồi. Nguy hiểm thật!

"... Ôi chao! Ta nói Vũ nhi, xem ra cả hai đều muốn có hài tử? Vậy nương tử của con biết rõ thân phận nữ nhi của con rồi sao?" Thu Tư Bình đột nhiên cười hỏi.

Nghe vậy, Kim Nhạc Vũ sắc mặt thoáng đổi, cúi đầu quanh co nói: "Còn chưa nói. Con...con còn chưa nghĩ ra nên nói với nàng thế nào..."

"Còn chưa nghĩ ra? Chưa nghĩ ra mà muốn ta phối thuốc cho nàng? Con chẳng lẽ định đợi đến khi 'ván đã đóng thuyền' mới nói ra sự thật cho nàng biết ? Việc trái lương tâm như vậy, ta tuyệt không làm! Chờ con xử lý tốt chuyện này, vi sư mới giúp con." Thu Tư Bình kinh ngạc nói. Trong lòng bà đã từng yêu sâu sắc một nữ tử, vì người nọ có thể trả giá hết thảy, tuyệt đối sẽ không lừa gạt đối phương. Dù cho sau khi đối phương biết sẽ rời bỏ mình, cũng không nguyện ý lừa gạt đối phương. Cũng bởi lẽ ấy, bà cũng không cho phép đồ đệ mình lừa gạt người khác. Chỉ là bà vẫn chưa biết, kỳ thật Sở Giai Y cũng chưa biết thân phận nữ nhi của Kim Nhạc Vũ.

"Thu sư phụ, chúng ta cũng là không có biện pháp khác, lúc này mới nghĩ 'tiền trảm hậu tấu'..." Nặc Lan vội giải thích, Thu sư phụ không đồng ý, giờ làm sao cho phải?

"Được! Con đáp ứng người. Đợi con thành thật nói ra thân phận thật với nàng, lúc ấy phiền sư phụ giúp." Kim Nhạc Vũ không đợi mẫu thân nói liền  vội vàng cam kết với Thu Tư Bình.

"Tốt! Đây mới là người có trách nhiệm. Lan tỷ, con cháu tự có phúc của con cháu, ngài cũng đừng vì Vũ nhi mà lo lắng."

Thu Tư Bình nói rồi quay sang Kim Nhạc Vũ mỉm cười: "Phải rồi, ta còn chưa được gặp nương tử con, người có thể làm con di tình biệt luyến đây. Vũ nhi, không định giới thiệu cho vi sư một chút sao?"

(Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.)

Kim Nhạc Vũ nghe sư phụ nói như vậy, cảm thấy mình nhất thời thất lễ lại quên chuyện này, "Đúng, đúng, sư phụ nói đúng! Đi, sư phụ đi theo con."

Kim Nhạc Vũ nói xong, liền kéo tay Thu Tư Bình bước ra cửa, lại chợt nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại cười hì hì nói: "Hì hì, cái kia, sư phụ tuyệt đối đừng nhắc đến Y Nhi trước mặt Uyển Nhi nhé! Con sợ nàng ghen!"

Thu Tư Bình thấy bộ dạng sợ thê tử này của Kim Nhạc Vũ, không khỏi lắc đầu cười khẽ, cùng đi theo ra khỏi phòng.

Nặc Lan thấy thế cũng đành bất đắc dĩ đi theo ra ngoài, vậy cứ để số phận quyết định đi. Sự đời khó đoán, có duyên ắt đến, không duyên chớ cưỡng. Chỉ mong đến khi sự thật sáng tỏ, Uyển Nhi sẽ nghĩ đến tình nghĩa phu thê mà tha thứ cho Vũ nhi.

"Nương tử, nương tử, mau ra đây!" Kim Nhạc Vũ dẫn Thu Tư Bình đến cửa phòng ngủ, lớn tiếng gọi vào bên trong.

Hạ Uyển Nhi lúc này đang ngồi trong phòng thêu hầu bao, nghe tiếng Kim Nhạc Vũ gọi, liền buông kim chỉ, đứng dậy thong thả bước ra ngoài, nhẹ giọng hỏi: "Tướng công, có chuyện gì vậy?"

Một tiếng nhẹ nhàng như ngọc vang, khiến Thu Tư Bình cả kinh dừng lại bước chân. Trước mặt là một nữ tử dáng vẻ thướt tha mềm mại, tựa chim hồng tha thướt.

"Tâm Bình?" Thu Tư Bình mắt đỏ hoe, giọng run rẩy nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro