Chương 26
"Thiếu gia, tiểu thư cùng cô gia và cả Sở công tử cùng đến ạ!" Một gia đinh Hạ phủ vội vàng chạy vào trong nhà, bẩm báo với Hạ Khôn Kỳ.
"Họ... cùng đi sao?" Hạ Khôn Kỳ đang ngồi cạnh nương tử sắp sinh, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên bụng nàng. Nghe gia đinh báo, quay đầu lại ngạc nhiên hỏi.
Hắn vốn dĩ biết Uyển Nhi từng có quan hệ với công tử nhà họ Sở trước khi thành thân. Chỉ là hiện tại Uyển Nhi đã gả làm thê tử người khác, mà người cô gia này đối với Hạ gia có ân. Về tình về lý, hắn cũng không muốn Uyển nhi còn dây dưa gì với Sở Phàm nữa. Lại nói, chính Sở gia không nói lí lẽ, lão cha Sở Phàm mắt chó nhìn người kém, hắn sẽ không muốn Uyển nhi cùng Sở Phàm ở cùng một chỗ.
Chỉ là trước mắt, Sở Phàm cùng Kim Nhạc Vũ và Uyển Nhi đồng thời trở về, cái gọi là tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, mong bọn họ đừng đánh nhau!
Nghĩ đến đây, Hạ Khôn Kỳ vội đứng dậy, hô lớn: "Nhanh đi nghênh đón cô gia vào!" Hạ Khôn Kỳ rất hài lòng với Kim Nhạc Vũ. Lúc Hạ gia lụn bại, chính Kim Nhạc Vũ ra tay tương trợ, mới khiến Hạ gia buôn bán dần đi vào quỹ đạo. Nay cô gia đến nhà, sao có thể tiếp đãi qua loa?
"Đại ca, đại tẩu!" Vừa vào cửa, Kim Nhạc Vũ đã nắm tay Hạ Uyển Nhi, hướng hai phu thê đang đứng nghênh tiếp, gọi lớn.
"Ai, mau vào trong! Sở công tử cũng đến à!" Hạ Khôn Kỳ cười ha hả, nghênh đón cả đoàn vào trong nhà.
Sau khi ngồi xuống, mọi người cười nói trò chuyện với nhau. Hạ Khôn Kỳ cùng Kim Nhạc Vũ càng nói càng hợp ý, liền cho người mang cờ ra để đánh một ván, mong muốn cùng cô gia đọ sức một phen.
Thân thể thê tử Hạ Khôn Kỳ co chút mệt mệt, đi đến bên người Uyển nhi dặn dò vài câu, liền được nha hoàn dìu vào phòng ngủ nghỉ ngơi, để lại một mình Sở Phàm ngồi đó, vô cùng lúng túng.
Hạ Uyển Nhi thấy Sở Phàm ngồi thẫn thờ liền cảm thấy có chút áy náy, nhẹ giọng hỏi: "Sở công tử có muốn ăn chút điểm tâm không? Ta đi phòng bếp chuẩn bị ít đồ ăn mang tới đây. Đại ca với tướng công có muốn không?" Hạ Uyển Nhi ngồi dậy vẫn không quên hướng hai người đang đắm chìm trong ván cờ hỏi.
Kim Nhạc Vũ nghe Hạ Uyển Nhi muốn đích thân vào bếp, liền vội nắm tay người nọ đang muốn rời khỏi, dịu dàng nói: "Uyển Nhi, cần gì phải tự tay làm? Bảo nha hoàn chuẩn bị là được rồi."
Hạ Khôn Kỳ nhìn thấy cô gia đối với thê tử hết mực yêu thương, ánh mắt đầy thâm tình nhìn muội muội, trêu chọc nói: "Đúng vậy, muội muội! Mau ngồi xuống, coi chừng mệt, Vũ nhi lại đau lòng! Ha ha~"
Hạ Uyển Nhi đỏ mặt, không chịu nổi bị trêu ghẹo trước mặt mấy nam nhân, vội cười rồi chạy ra ngoài.
Hai người trên bàn cờ cười càng vui vẻ, riêng Sở Phàm thì sắc mặt càng lúc càng khó coi. Hắn đứng dậy nói: "Kim thiếu gia, Hạ thiếu gia, Sở Phàm xin cáo từ. Trong phủ còn chút chuyện cần ta trở về xử lý, hôm khác sẽ đến thăm."
Nghe được Sở Phàm nói phải đi, Kim Nhạc Vũ mừng thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn lễ độ đứng dậy cùng Hạ Khôn Kỳ tiễn ra cửa, rồi hai người lại quay về tiếp tục đánh cờ. Có kẻ chướng mắt không còn ở đó, kỳ nghệ cũng mượt mà hơn.
Sở Phàm cô độc rời khỏi nhà chính, đi ngang qua sân nhỏ thì nghe thấy tiếng Hạ Uyển Nhi và nha hoàn từ phía nhà bếp vọng ra, liền không kìm được mà bước tới.
"Uyển Nhi, có thể ra ngoài một chút không? Ta... ta có chuyện muốn nói với muội." Sở Phàm nhìn nàng đầy khẩn thiết.
Hạ Uyển Nhi nghe được âm thanh người nọ, khẽ giật mình, quay đầu thấy Sở Phàm đứng ở cửa phòng bếp, thấy gương mặt hắn bộ dáng thất lạc, lòng nàng cũng chua xót, thở dài cùng hắn ra ngoài Hạ phủ.
Gió nhẹ lướt qua, trên mặt sông gợn sóng lấp lánh. Xa xa vang lên tiếng chim hót trong trẻo. Bên bờ sông, cỏ non xanh rì, hoa dại nở rộ, hương thơm thoảng theo làn gió lạnh xông vào mũi.
"Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng. Uyển Nhi, hiện tại sống có tốt không?" Sở Phàm nhìn phong cảnh êm đềm trước mắt mà xúc động.
(Năm năm tháng tháng hoa không đổi
Tháng tháng năm năm người khác người)
"Ừm. Chàng ấy đối xử với ta rất tốt. Sở đại ca nên tìm một nữ tử môn đăng hộ đối mà cưới đi. Chuyện cũ... hãy để nó tan theo gió." Hạ Uyển Nhi nhìn Sở Phàm rồi lại nhìn phong cảnh phía xa, lạnh giọng nói.
"Uyển Nhi thực sự nhẫn tâm buông bỏ hết thảy sao?" Sở Phàm thấy Hạ Uyển Nhi đối với mình lạnh lùng giống như người xa lạ, không kiềm được cơn giận.
"Buông xuống được thì sao? Không buông xuống được thì thế nào? Chúng ta từ đầu đến cuối không có khả năng. Cha huynh sẽ không đồng ý chúng ta, mà huynh cũng sẽ không trái lời cha. Tất cả chỉ là ta đơn phương mong muốn mà thôi. Hôm nay mọi chuyện như vậy không phải tốt hơn sao? Chúng ta mỗi người một cuộc sống riêng, hy vọng huynh cũng có thể quên hết đi, bắt đầu lại."
Hạ Uyển Nhi thấy bộ dáng tức giận của Sở Phàm, trong lúc nhất thời tràn đầy ấm ức nói ra, miệng luôn nói thích nàng, nhưng thời điểm nàng tứ cố vô thân, hắn ở đâu, lúc nàng bị ép xuất giá, hắn đang ở đâu, hiện tại lại quay xe chất vấn nàng.
Những lời đó như lưỡi dao đâm vào lòng Sở Phàm. Hắn khẽ run lên:
"Ta không bỏ xuống được, càng không thể nào quên được. Uyển Nhi cũng chưa từng quên quá khứ của chúng ta, đúng không? Ta thừa nhận, lúc trước ta nhu nhược, ta không nên lựa chọn trốn tránh. Nếu như nói những thứ này đều là ta sai, như vậy ta đã bị trừng phạt, mất đi muội là trừng phạt tàn khốc nhất đối với ta. Uyển nhi, cho ta một cơ hội nữa có được không? Lần này, ta nhất định sẽ không dễ dàng buông tay." Sở Phàm kích động mà thổ lộ tâm tình, nói xong lại không kìm lòng được bước về phía trước ôm lấy Hạ Uyển Nhi vào trong ngực.
"Không thể! Có nhiều thứ đã mất đi chính là mất đi, giống như bình hoa khi vỡ vụn, dù có hàn gắn tốt, cũng vẫn để lại vết nứt." Hạ Uyển Nhi thống khổ giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của Sở Phàm, thanh âm run rẩy nhưng vẫn lạnh lùng.
"Ta không tin Uyển nhi không còn yêu ta! Được, cho dù Uyển nhi không còn thích ta nữa, nhưng Kim Nhạc Vũ không xứng với muội, lẽ nào muội không biết chuyện giữa hắn cùng Y nhi sao? Tuy rằng muội cùng Y nhi chưa từng gặp mặt, nhưng mà nếu không phải vì ta rời đi, thì có lẽ giờ các người đã là cô tẩu rồi! Nói về điểm này, Sở Phàm ta so với Kim Nhạc Vũ chung tình nhiều hơn, tối thiểu đến bây giờ, trong lòng ta chỉ có duy nhất một nữ nhân, đó là Hạ Uyển Nhi muội.
(Cô tẩu: chị em dâu)
Nghe được Sở Phàm nhắc đến Sở cô nương, Hạ Uyển Nhi ngây ngẩn cả người, quên mất phản kháng. Đúng vậy, Kim Nhạc Vũ còn có Y nhi. Người kia đến giờ vẫn chưa cho nàng một câu trả lời rõ ràng... Nếu cuối cùng Kim Nhạc Vũ chọn Sở cô nương, nàng nên làm gì bây giờ? Nàng cuối cùng nên làm như thế nào?
"Uyển Nhi, muội cũng không yêu hắn, đúng không? Kỳ thật, người trong lòng muội một mực yêu là ta. Chỉ có điều, muội còn chưa buông bỏ được xuống oán hận đối với ta, muội càng hận ta, càng chứng minh muội quan tâm ta đấy, đúng không?" Sở Phàm thấy Hạ Uyển Nhi có chút ngừng giãy giụa, đem môi lại gần bên tai Hạ Uyển Nhi nhẹ giọng nói.
Ngay khoảnh khắc môi Sở Phàm chạm vào tai nàng, Hạ Uyển Nhi giật mình bừng tỉnh, cố sức đẩy mạnh hắn ra: "Ngươi nói nhảm! Ta hiện tại là thê tử của Vũ nhi, tướng công của ta, ta sẽ yêu mến Vũ nhi, hơn nữa ta đã yêu mến chàng ấy!"
"Ngươi"
"BỐP!" Sở Phàm không thể tin được người đang kháng cự trước mặt mình là Hạ Uyển Nhi, nhất thời tức giận đến mức không kiềm chế được mà tát nàng một cái.
Hạ Uyển Nhi bị Sở Phàm hung hăng tát một cái, đôi má cũng theo lực đạo mà nghiêng sang một bên, lệ cũng trào ra khóe mắt. Sở Phàm nhìn thấy trên khuôn mặt trắng nõn của Hạ Uyển Nhi in hằn dấu tay mình thì đầy bàng hoàng không thể tin nổi, cúi đầu nhìn cái tay gây nên, run rẩy đưa tay khẽ xoa chỗ dấu đỏ kia, "Uyển Nhi, ta... ta xin lỗi..."
"Sở Phàm, ngươi đang làm gì vậy hả?!" Sở Phàm còn chưa nói xong liền nghe một tiếng quát lớn vang lên.
Cả hai quay đầu ngó về chỗ phát ra tiếng, chỉ thấy Kim Nhạc Vũ mặt đầy sát khí lao đến.
Còn chưa đứng lại , Kim Nhạc Vũ đã đấm thẳng vào mặt Sở Phàm, Sở Phàm bị đánh có chút không hiểu chuyện gì. Đến cú thứ ba, Sở Phàm mới định thần đánh trả. Hai người vật lộn một hồi, cho tới khi cả hai cùng bị đánh lùi vài bước. Hạ Uyển Nhi vội nhào vào ôm lấy Kim Nhạc Vũ, nước mắt rơi lã chã: "Tướng công! Tướng công, đừng đánh nữa! Là lỗi của Uyển Nhi... tướng công không nên tức giận, được không!"
Kim Nhạc Vũ cúi đầu nhìn thê tử mình trong lòng, từng tiếng mảnh mai lại có chút run rẩy, nắm đấm trên không trung chậm rãi bỏ xuống, dịu dàng xoa lưng nàng, khẽ nói: "Ta không có tức giận, Uyển Nhi đừng sợ."
Thật ra, khi Sở Phàm rời đi không bao lâu, đại tẩu bắt đầu xuất hiện cơn đau, khả năng muốn sinh non. Kim Nhạc Vũ vội vàng chạy đến phòng bếp tìm Hạ Uyển Nhi nhưng khi đến phòng bếp không thấy hình bóng Uyển Nhi đâu, hỏi nha hoàn mới biết nàng ấy đi cùng Sở Phàm. Nghĩ tới chuyện Hạ Uyển Nhi gạt mình cùng tình nhân cũ một mình ra ngoài, lập tức thẹn quá hoá giận, tức giận xông ra ngoài.
Kim Nhạc Vũ tìm hồi lâu mới thấy hình bóng hai người bên bờ sông nhỏ. Kim Nhạc Vũ nhịn xuống xúc động, trốn ở một bên âm thầm quan sát cử động của hai người. Kim Nhạc Vũ cũng muốn biết đến hôm nay tột cùng Hạ Uyển Nhi yêu là mình hay là Sở Phàm. Thẳng đến khi tận mắt chứng kiến Sở Phàm đánh Uyển Nhi, nàng mới không kiềm được nữa, lập tức xông ra.
"Chúng ta mau trở về! Đại tẩu sinh non. Ta vốn định đến gọi nàng đi nhìn xem." Kim Nhạc Vũ cúi đầu nhu hoà giải thích, lại ngẩng đầu lạnh giọng nói với Sở Phàm, "Sở Phàm, ta gọi ngươi một tiếng đại ca vì kính ngươi là người chính nhân quân tử. Hôm nay Uyển Nhi đã là thê tử của ta. Nếu như về sau ngươi còn dám quấy rối Uyển nhi, đừng trách ta không khách khí! Còn chuyện của Y nhi, ta sẽ tìm thời gian nói rõ với Y nhi. Ngươi cũng đừng lấy chuyện đó ra làm cái cớ nữa. Ta nợ Y nhi một lời, mấy ngày nữa ta sẽ thẳng thắn với nàng ấy. Từ nay về sau, ta và nhà họ Sở không còn quan hệ gì nữa!"
Nói rồi, Kim Nhạc Vũ ôm Hạ Uyển Nhi rời đi, để lại Sở Phàm tức giận, đứng chết lặng tại chỗ, hai tay siết chặt run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro