Chương 28
Kim Nhạc Vũ ngồi dậy, đưa tay tháo đai lưng bên hông, cởi bỏ áo ngoài.
Hạ Uyển Nhi mơ hồ không hiểu mà nhìn Kim Nhạc Vũ đang ở trước mặt mình cởi đai lưng, mặt nàng càng lúc càng đỏ. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy đối phương làm như vậy trước mặt mình. Ngay cả đêm đầu tiên hai người gần gũi, Kim Nhạc Vũ cũng chưa từng cởi bỏ y phục. Là nữ tử, vốn đã e thẹn, nay lại bị đặt trong tình huống như thế, Hạ Uyển Nhi có phần không quen, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra.
Nhìn Kim Nhạc Vũ trước mắt đang cởi dần y phục, trong lòng Hạ Uyển Nhi thấp thỏm bất an, tim đập liên hồi, nàng xấu hổ quay mặt sang một bên, không dám tiếp tục nhìn vào nơi khiến bản thân khó xử kia.
"Uyển Nhi! Nhìn ta đi!" Kim Nhạc Vũ tiến lại gần Hạ Uyển Nhi, ép nàng ấy phải ngẩng đầu nhìn mình. Động tác trên tay vẫn tiếp tục, đến khi chuẩn bị vén trung y lên thì Kim Nhạc Vũ chợt dừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Uyển Nhi. Chỉ thấy sắc mặt nàng ấy cũng đầy căng thẳng, chẳng khác gì mình lúc này. Nhưng sự căng thẳng của Hạ Uyển Nhi mang theo chút thẹn thùng, còn bản thân thì như đang chịu tra tấn cực hình, nội tâm đầy đau khổ, chờ đợi phán quyết cuối cùng của Hạ Uyển Nhi.
Khi trung y được vén lên hoàn toàn, ánh mắt Hạ Uyển Nhi lập tức trừng lớn, trước ngực của Kim Nhạc Vũ buộc dải vải trắng, khiến mắt nàng đau như kim châm, nước mắt bất giác không kìm được trào ra. Nàng đưa tay che miệng, ngăn tiếng hét kinh hãi phát ra, ngơ ngác nhìn người trước mặt đang gắng gượng không phát ra tiếng. Nhưng dù tay bịt miệng vẫn phát ra âm tiếng khóc nghẹn ngào như đâm từng nhát dao vào lòng Kim Nhạc Vũ, máu tươi chảy không ngừng.
Đáng thương thay, Kim Nhạc Vũ mặc cho đau đớn giày vò, nội tâm máu chảy không ngừng, nhưng vẫn đứng yên trước mặt Hạ Uyển Nhi, không làm phản ứng gì.
"Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Sao có thể..." Hạ Uyển Nhi bật khóc, liên tục lắc đầu, từng tiếng hét lên đầy tuyệt vọng.
Trách không được, trách không được, đêm đó Kim Nhạc Vũ một mực không cởi trung y, trách không được Kim Nhạc Vũ lại đối xử với mình như thế... Tất cả những điều kỳ lạ ấy, hóa ra là vì Kim Nhạc Vũ là nữ nhân? Đáng hận! Kim Nhạc Vũ rõ ràng biết mình là nữ nhân mà vẫn làm ra chuyện hèn hạ, hạ lưu với mình như vậy! Sao có thể đối xử với nàng như thế? Chẳng lẽ Kim Nhạc Vũ không biết điều đó trái luân thường đạo lý sao?
Kim Nhạc Vũ nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách, khản cả giọng đau khổ, bộ dáng tuyệt vọng của Hạ Uyển Nhi, trong lòng đau như dao cắt. Kim Nhạc Vũ từng bước chậm rãi tiến đến gần Hạ Uyển Nhi, nhẹ nhàng muốn ôm lấy người đang bất lực kia.
"Đừng chạm vào ta! Đồ đê tiện!" Hạ Uyển Nhi đẩy mạnh Kim Nhạc Vũ ra. Kim Nhạc Vũ không kịp phòng bị, loạng choạng lui vài bước, may mắn bắt được chiếc bàn bên cạnh mới đứng vững lại.
"Uyển Nhi! Xin lỗi! Ta biết nàng không thể nào chấp nhận được. Nhưng ta... ta thật lòng yêu nàng, thật sự muốn ở bên nàng."
Kim Nhạc Vũ đuối lý, chỉ có thể từ bên bàn chậm rãi trượt xuống mặt đất, quỳ gối trước mặt Hạ Uyển Nhi, quanh co giải thích.
"Thật lòng yêu thích ta? Hừ! Ngươi đối với Sở cô nương kia chẳng phải cũng là yêu thật lòng sao? Trong thời gian ngắn ngươi lại có thể yêu thích người khác? Tình yêu của ngươi đúng là rẻ mạt!"
Những lời Hạ Uyển Nhi đầy tổn thương, khiến Kim Nhạc Vũ sững sờ. Đúng là mình sai, mình không nên bắt đầu yêu nàng ấy, không nên đối với nàng ấy ôm hy vọng, càng không nên cưỡng ép thân thể nàng ấy.
"Làm sao vậy? Ngươi không còn lời gì để nói đúng không? Ta nói cho ngươi biết, ta hận ngươi, hận ngươi hai lòng, hận ngươi lừa gạt ta, càng hận ngươi đã làm ra chuyện ghê tởm buồn nôn đến vậy với ta, Kim Nhạc Vũ, ngươi khiến ta chán ghét! Từ hôm nay trở đi, ta muốn ngươi viết thư từ hôn bỏ rơi ta! Từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan, không còn quan hệ!"
Hạ Uyển Nhi ôm ngực, giọng nói run rẩy căm hận, thở hồng hộc nói từng câu từng chữ, giống như ngạt thở, trước mắt một hồi choáng váng. Nàng hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ nhưng vận mệnh cứ thích trêu đùa nàng hết lần này đến lần khác, nàng thật sự quá mệt mỏi. Người mà nàng yêu và đặt hy vọng rất nhiều, lại là người làm nàng tổn thương sâu sắc nhất. Ngay cả khi Sở Phàm rời đi không lời từ biệt cũng không khiến nàng tuyệt vọng cùng bất lực như bây giờ. Lúc này đây, tổn thương mà Kim Nhạc Vũ gây ra cho nàng như là trí mạng. Nàng bỗng nhiên cảm thấy trên đời này không còn điều gì làm nàng lưu luyến nữa rồi.
Có lẽ, tất cả là do lỗi của nàng. Nàng không nên trong thời gian ngắn đã giao tâm cho một người, không nên tin tưởng một người quá nhanh, dù biết rõ lòng người ấy vốn chẳng thuộc về mình mà vẫn ôm chút hy vọng tranh thủ. Nghĩ đến đây nàng chỉ thấy mình buồn cười cỡ nào, chính mình vì một nữ nhân lại đi tranh giành tình cảm với một nữ nhân khác, đây quả thực là vớ vẩn! Hạ Uyển Nhi khẽ cười một tiếng, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, giống như bị rút cạn sinh khí, ngã người trên mặt đất, nghẹn ngào khóc rống lên. Nàng nên oán trách! Nên hối hận! Vì sao Hạ Uyển Nhi nàng cứ luôn yêu sai người? Chẳng lẽ cả đời này nàng chỉ có thể sống cô độc đến cuối đời sao?
"Uyển Nhi, Uyển Nhi! Nàng đừng như vậy! Cầu xin nàng đừng như vậy, nàng đánh mắng ta gì cũng được, xin nàng đừng hành hạ chính mình như vậy có được không?" Kim Nhạc Vũ quỳ trên mặt đất đến bên Hạ Uyển Nhi, khẩn cầu từng tiếng. Kim Nhạc Vũ chưa bao giờ hối hận như lúc này. Sớm biết vậy, sớm biết vậy, Kim Nhạc Vũ sẽ không tin lời mẫu thân nói, giữ lấy thân thể nàng, thời gian lâu tự nhiên sẽ giữ được trái tim nàng. Nếu như lúc trước chính mình hạ quyết tâm cố gắng khống chế không yêu nàng ấy, hoặc thả nàng ấy rời khỏi, thành toàn cho nàng ấy cùng Sở Phàm, có lẽ hôm nay nàng ấy sẽ không đau khổ cùng tuyệt vọng như vậy.
"Ngươi cút đi! Đừng có lại đụng vào ta, van cầu ngươi đừng đụng vào ta! Ta không muốn nghe tiếng ngươi, lại càng không muốn thấy mặt ngươi! Ngươi hết thẩy đều làm ta cảm thấy kinh tởm!" Hạ Uyển Nhi gần như tan vỡ, thốt ra những lời không suy nghĩ. Nàng không biết nói như vậy có làm Kim Nhạc Vũ tổn thương hay không, nàng chỉ biết giờ đây nàng rất đau, đau đến nghẹt thở. Nàng đã thất thân cho một nữ nhân, bị nữ nhân ấy đùa giỡn trong lòng bàn tay, nàng hiện tại chỉ muốn kết liễu tính mạng mình, kết thúc đoạn nhân sinh không chịu nổi này.
Lời nói của Hạ Uyển Nhi như sét đánh giữa trời quang, khiến nội tâm Kim Nhạc Vũ như xé ra đau đớn tột cùng. Nàng ấy chán ghét mình? Kim Nhạc Vũ cười khổ, đúng vậy, bị một nữ nhân chiếm đoạt thân thể, ai mà chẳng thấy ghê tởm chứ? Từng câu từng chữ đả thương người mà Hạ Uyển Nhi nói ra như một cây chuỷ thủ sắc bén từng nhát từng nhát dao đâm thẳng vào tim, cuối cùng còn muốn đưa tay mạnh mẽ xé rách vết thương ra, bại lộ trong không khí, để cho gió lạnh ăn mòn.
Kim Nhạc Vũ nhặt y phục trên mặt đất lên mặc vào, quay người nói với Hạ Uyển Nhi một câu: "Ta đi ra ngoài trước, Uyển Nhi, nàng... nàng nghỉ ngơi cho tốt. Thật sự xin lỗi!" Kim Nhạc Vũ xoay người kéo lê thân thể mỏi mệt, lảo đảo bước ra khỏi phòng. Cửa vừa khép lại, từng tiếng khóc tan nát cõi lòng vang lên, Kim Nhạc Vũ dựa vào tường, nghe tiếng khóc thương tâm của người trong phòng, vô lực nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt nóng hổi chảy dài.
"Vũ nhi! Vũ nhi!" Từng đợt tiếng gọi vang lên từ ngoài biệt viện truyền đến, Kim Nhạc Vũ vội vàng lau khô nước mắt trên mặt, chỉnh lại y phục, nhấc chân bước ra ngoài.
"Sư phụ? Khuya thế này là người mới trở về sao? Mấy ngày nay con không thấy người ở phủ, người đi đâu vậy?" Vừa đi đến cửa sân nhỏ, Kim Nhạc Vũ đụng ngay Thu Tư Bình đang muốn đi vào.
"À, là mẫu thân con cứ thúc giục ta điều chế thuốc để các con dễ có hài tử sao. Mẫu thân con coi trọng chuyện này như vậy, làm ta cũng thấy áp lực, mấy ngày nay rảnh, ta tranh thủ ra ngoài tìm mấy cây dược liệu cùng sách vở để đảm bảo không xảy ra sơ suất nào."
Thu Tư Bình không để ý đến đôi mắt hơi đỏ của Kim Nhạc Vũ, chỉ vui vẻ kể chuyện mấy ngày nay mình bận rộn. Có thể giúp Vũ nhi giải quyết việc chung thân đại sự nhất, Thu Tư Bình cảm thấy có chút thành tựu, càng nói càng vui vẻ.
"Nhưng sợ rằng làm sư phụ thất vọng rồi, những thuốc này, Vũ nhi không cần dùng nữa." Kim Nhạc Vũ cúi đầu, giọng không cảm xúc.
Thu Tư Bình thấy nét mặt Kim Nhạc Vũ ủ rũ, mới nhận ra có chuyện, quan tâm hỏi: "Vũ nhi, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Con và Uyển Nhi... giận nhau à?"
Kim Nhạc Vũ ngẩng đầu nhìn Thu Tư Bình, lắc đầu: "Uyển Nhi đã biết thân phận nữ nhi của con, nàng không chấp nhận được. Nàng muốn con... muốn viết thư từ hôn bỏ nàng."
Thu Tư Bình vừa nghe đến hai chữ "từ hôn", lập tức hít sâu một hơi. Quả nhiên, Uyển Nhi cố chấp như mẫu thân nàng, chỉ sợ Uyển nhi lần này khó mà tha thứ cho Vũ nhi.
"Vi sư hỏi con, con và Uyển Nhi... đã từng làm phu thê chi lễ chưa?" Thu Tư Bình nghiêm túc nhìn Kim Nhạc Vũ, sắc mặt lo lắng. Thu Tư Bình biết rõ tính tình Lục Tâm Bình, rất quật cường, không cho phép nửa điểm lừa dối, không thích ngươi hai lòng, Hạ Uyển Nhi lại là nữ nhi Lục Tâm Bình, tính tình dù sao cũng sẽ giống nhau. Lại nghe nói Hạ Uyển Nhi muốn bỏ Vũ nhi, không nghĩ cũng biết, Uyển nhi đối với chuyện này rất tức giận.
Kim Nhạc Vũ quanh co cả buổi không nói ra nửa chữ, chỉ xấu hổ gật đầu thừa nhận.
"BỐP!"
"Hồ đồ! Con... con tại sao có thể dưới tình huống nàng không biết gì mà muốn nàng? Chuyện như vậy, cho dù là ai cũng không chấp nhận nổi!" Thu Tư Bình giận dữ vung tay đánh một cái vào mặt Kim Nhạc Vũ. Một cái tát này, là thay Tâm Bình đánh, đánh cái tế tử bất hiếu này, không đối xử tử tế với nữ nhi nàng, Tâm Bình trên trời chắc chắn rất đau lòng. Thu Tư Bình nghĩ như vậy, lại nhịn không được khóc lên, bà là đau lòng cho Hạ Uyển Nhi, hài tử đáng thương, trải qua nhiều khổ sở như vậy, cuối cùng còn gặp phải đả kích như vậy.
(Tế tử: con rể)
Kim Nhạc Vũ bị đánh mà không hiểu, ôm mặt ngơ ngác nhìn sư phụ. Tuy biết mình sai thậm chí nên đánh, nhưng không ngờ phản ứng của sư phụ lại dữ dội như vậy. Tuy rằng có chút không hiểu, nhưng nàng vẫn im lặng thừa nhận sư phụ chỉ trích, tự nhận lỗi của mình. Hôm nay rơi vào kết cục như vậy, cũng là nàng nên nhận lấy.
"Vũ nhi! Dù con có gấp đến đâu, cũng không nên làm chuyện không bằng cầm thú như vậy. Vi sư biết phải nói gì với con bây giờ? Ôi!" Thu Tư Bình lắc đầu thở dài, bà có thể làm gì, bàn tay nắm chặt đều là thịt, hai bên bà đều muốn giúp, chỉ là trước mắt, Uyển nhi bị tổn thương nặng nề như vậy, vì Tâm Bình, bà phải tận lực bảo vệ Uyển nhi mới phải.
"Uyển Nhi ở đâu rồi?" Thu Tư Bình tức giận hỏi Kim Nhạc Vũ.
Tác giả có lời muốn nói:
Ừm, cuối cùng thì bí mật cũng bị nói ra. Hạ Uyển Nhi sợ là tạm thời không thể tiếp nhận nổi. Dù sao thì Kim Nhạc Vũ chưa từng giải thích gì trước mà đã chiếm lấy thân thể người ta... E rằng sẽ có kẻ nhân cơ hội chen chân vào...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro