Chương 39

Trong căn phòng còn đang ngập tràn ôn tình, hai người vừa nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa liền theo bản năng buông lỏng vòng tay, ánh mắt Kim Nhạc Vũ phức tạp nhìn Hạ Uyển Nhi, trong đó xen lẫn vui mừng, cảm kích, và cả nỗi lưu luyến khó nguôi.

"Vào đi!" Kim Nhạc Vũ vội vàng ngồi dậy, sửa sang lại vạt áo có chút nếp nhăn, rồi bước nhanh về phía cửa.

Nghe thấy bên trong đáp lại, Lý Tử Mộc mới đẩy cửa bước vào, vừa ngẩng đầu liền đối mặt với Kim Nhạc Vũ đang tiến lại gần. Còn chưa chờ Kim Nhạc Vũ mở lời, Lý Tử Mộc trừng to mắt, há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào cổ tuyết trắng của Kim Nhạc Vũ,  kinh ngạc nói: "Kim đại ca, ngươi bị thương rồi sao? Hay là đi kinh đô bị đạo tặc tập kích vậy?"

Kim Nhạc Vũ xấu hổ đưa tay giữ vải trắng trên cổ lại, trong lòng âm thầm hổ thẹn, nếu thật sự là bị thương thì dễ nói rồi, chỉ tiếc rằng sự thật lại khó lòng mở miệng.

Đang lúc Kim Nhạc Vũ rối rắm tìm lý do để lấp liếm cho qua, lại nghe Lý Tử Mộc nói lời kế tiếp. Chẳng lẽ chuyện kinh đô hiện tại Lý Tử Mộc cũng đã biết rồi?

"Tử Mộc, có phải hay không thời điểm ngươi bị bắt tới Lạc Hà, kinh đô cũng đã không yên ổn rồi? Ngươi cũng vì loạn thế mà lưu lạc đến tận đây sao?"

Nghe Kim Nhạc Vũ hỏi, Lý Tử Mộc ngây người đứng trước mặt Kim Nhạc Vũ, trên mặt tràn đầy nét u sầu và bất lực không tương xứng với độ tuổi của Lý Tử Mộc.

"Làm sao vậy? Đừng sợ, có chúng ta ở đây, nhất định sẽ giúp ngươi." Thấy sắc mặt Lý Tử Mộc khó coi như vậy, Hạ Uyển Nhi liền dịu dàng bước tới, dắt tay Lý Tử Mộc ngồi xuống ghế bên cạnh bàn.

Lý Tử Mộc cũng không phải sợ, nàng từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung,  khắp nơi trùng trùng cạm bẫy cùng nguy hiểm, vừa vào cửa cung đã sâu như biển, huống chi từ lúc nàng vừa ra đời đã sinh trưởng tại đó, càng bị những người muốn hại mình nhìn chằm chằm vào, lớn đến như vậy, trong lòng Lý Tử Mộc vẫn luôn lo sợ mà vượt qua. 

Không sai, Lý Tử Mộc chính là Lục hoàng tử đương triều Lý Dật, là một hoàng tử nữ giả nam trang.

Ban đầu, nàng cũng có thể an ổn như tỷ tỷ Minh Huệ công chúa, làm công chúa sống trong an nhàn sung sướng. Nhưng biết làm sao, sinh ra ở hoàng gia chính là thân bất do kỷ. Bốn vị hoàng huynh trước của nàng đều không sống đến mười bảy tuổi liền lần lượt yểu mệnh, không biết là trùng hợp hay là có âm mưu khác. Lúc đó Hoàng thất Lý thị chỉ còn vỏn vẹn lại Ngũ hoàng tử Lý Thánh năm đó mười lăm tuổi.

Đương kim hoàng thượng thấy thân thể mình càng ngày càng lụn bại, nếu vị hoàng tử duy nhất này có gì bất trắc, thì địa vị Hoàng thất Lý gia sợ sẽ rơi vào nguy cơ tuyệt hậu. Để ngừa vạn nhất, ngay tại lúc Tĩnh phi nương nương hạ sinh Lý Dật cũng là Lý Tử Mộc, hoàng thượng đã tuyên bố ra bên ngoài rằng Tĩnh phi nương nương đã hạ sinh một hoàng tử, ban tên là Lý Dật.

Từ đó về sau, Lý Tư Mộc liền nữ giả nam trang sinh hoạt như hoàng tử, từ nhỏ đọc sách tập võ, nghiên cứu binh thư đạo trị quốc. Lý Tử Mộc và đương kim Minh Huệ công chúa đều cùng Tĩnh phi sinh, cho nên ngoại trừ Hoàng đế, Tĩnh phi, Minh Huệ công chúa và sư phụ Thu Tư Bình của Lý Tử Mộc biết thân phận nàng, còn những cung nữ, bà đỡ từng chứng kiến năm xưa đều đã âm thầm bị diệt khẩu.

Quả nhiên, Lý Tử Mộc vừa được sinh ra không lâu, Ngũ hoàng tử còn chưa vượt qua sinh thần mười sáu tuổi cũng chết vì nguyên nhân thận suy kiệt. Rất nhiều ngẫu nhiên giống nhau như vậy thì tuyệt đối không phải ngẫu nhiên nữa. Vì để bảo toàn tính mạng, Lý Tử Mộc liền đi theo sư phụ Thu Tư Bình tập võ, nghiên cứu thảo dược, độc thuật. Sinh ra trong đế vương, điều này là phi thường quan trọng.

Kỳ thật, sau khi Thu Tư Bình kiểm tra, trong cơ thể Lý Tử Mộc cũng ít nhiều lưu lại chút ít thuốc độc dẫn đến thận suy kiệt, chỉ có điều phát hiện kịp lúc, độc tố chưa xâm nhập hoàn toàn vào cơ thể. Cho nên, mọi thứ sử dụng đến, Lý Tử Mộc đều dựa theo sư phụ dặn dò, xem xét kỹ lưỡng, không có vấn đề gì mới sử dụng.

Nhưng mà, các nàng đề phòng tính toán kỹ đến đâu lại không đề phòng được loạn thần tặc tử dùng thuốc độc khống chế hành vi Hoàng đế, mắt thấy hoàng thượng từ từ mơ hồ giống như con rối, Lý Tử Mộc nàng - một hoàng tử không có thực quyền cũng chỉ bất lực. Hiện tại Hoàng thượng bị thái giám bên cạnh khống chế, Lý Tử Mộc cùng Minh Huệ công chúa căn bản không có cách nào để thân cận.

Đương nhiên, một thái giám nhỏ làm sao có lá gan lớn dám giam lỏng Hoàng thượng đương triều như vậy, việc này tất nhiên cùng Ngự tiền tướng quân Sở Hoài Viễn không thoát khỏi liên quan.

Hoàng thượng đối với hắn cực kỳ tín nhiệm, toàn bộ chuyện quốc sự đều sẽ cùng hắn bàn bạc, chỉ là vẫn còn chút lý trí cùng phòng bị, nhưng mấy ngày thân thể hoàng thượng dần dần suy yếu, Sở Hoài Viễn gánh vác càng lớn, thay hoàng thượng xử lý tấu chương, điều này cho hắn cơ hội tốt độc tài quyền hành.

Thần tử đương triều, có quyền thế hay không có quyền thế đều vì muốn bảo vệ mình mà phần lớn đều theo Sở Hoài Viễn.

Các nàng cũng hết cách rồi, hầu như mọi chuyện không thể đối đầu chính diện bằng thực lực, mà chỉ có thể giở trò sau lưng. 

Có ai nghĩ được, Sở Hoài Viễn vậy mà âm thầm phái người bắt Lý Tử Mộc, muốn giao cho quân giặc ngoại cảnh, Sở Hoài Viễn dùng tính mạng Lý Tử Mộc để áp chế hành vi của Lý Tử Mộc, mượn đao giết người, ngụy tạo cái chết bất ngờ, tránh bị tình nghi sát hại huyết mạch Hoàng thất, lại tìm cơ hội mưu quyền soán vị.

Mà đi đến chỗ quân giặc phải đi qua Lạc Hà, may mắn thay, Lý Tử Mộc đào thoát và được Kim Nhạc Vũ cứu giúp. Nếu không, Lý Tử Mộc lo lắng chẳng biết lúc nào thân phận nữ tử cũng sẽ bị bại lộ, trước mặt bọn họ bị bại lộ thân phận nữ tử, hậu quả phải gánh chịu không chỉ là mất mạng, chỉ sợ còn có thể mất trinh tiết rồi. Nhưng nếu Lý Tử Mộc cố ý đổi về trang phục nữ, nếu có cùng bọn họ đối mặt, chỉ sợ bọn họ chưa chắc đã nhận ra được, chỉ cảm giác mình cùng đương kim hoàng tử lớn lên có chút giống nhau mà thôi.

Thật ra, mặc trang phục nữ nhân thật ra chính mình có thể che dấu được tai mắt người. Tuy rằng lần hành động này do Kim Nhạc Vũ đề nghị, nhưng bản thân Lý Tử Mộc cũng đã cân nhắc kỹ càng. Dù sao đều là chết, thà là trước tiên giữ được mạng sống rồi tính tiếp. Hiện giờ trong hoàng thất Lý gia, người chết thì đã chết, người bị thương cũng đã bị thương, nàng một nửa là hoàng tử, suy cho cùng vẫn còn giữ được huyết thống Hoàng thất. Ngày sau nếu diệt trừ được giặc gian, giành lại giang sơn, trở thành nữ hoàng duy nhất trong sử sách cũng không hẳn là không thể.

Hồi lâu không thấy Lý Tử Mộc đáp lời, Kim Nhạc Vũ vỗ nhẹ lên vai nàng, hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Ngẩn người gì thế?"

Bị Kim Nhạc Vũ gọi như vậy, Lý Tử Mộc lúc này mới bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, trông thấy vẻ thân thiết của Kim Nhạc Vũ và Hạ Uyển Nhi, khẽ cười đáp: "Không có gì, ta chỉ đang lo lắng, kinh thành cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ sẽ ngày càng rối loạn. Chắc hẳn Kim đại ca cũng biết, quân giặc xâm phạm biên giới, quốc khố đang cạn kiệt, trị an trong nước cũng hỗn loạn, quan lại tham ô nghiêm trọng, an nguy của bách tính không yên ổn thì không nói, nông dân cực khổ cống nạp lương thực mà chẳng được trả công xứng đáng, lại còn phải oằn lưng chịu thuế nặng. Cứ tuần hoàn ác tính như thế, ta thực lo lắng đất nước sắp sụp đổ rồi."

Kim Nhạc Vũ và Hạ Uyển Nhi nghe vậy đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lý Tử Mộc, không thể tin nổi những lời này lại thốt ra từ miệng Lý Tử Mộc. Kim Nhạc Vũ bắt đầu hoài nghi thân thế của đối phương, há miệng định hỏi, nhưng nghĩ lại, nếu Lý Tử Mộc cố ý che giấu, chắc chắn có nỗi khổ khó nói.

Nếu sau này Lý Tử Mộc thực sự coi mình là người có thể tin cậy, tự nhiên sẽ chính miệng nói cho mình biết. Kim Nhạc Vũ đương nhiên sẽ tôn trọng quyết định của Lý Tử Mộc, bởi vì Kim Nhạc Vũ nhìn ra được, tuy Lý Tử Mộc tuổi còn nhỏ, nhưng lại có bản lĩnh gánh vác, cả người toát lên chính khí, là người có thể tín nhiệm và trợ giúp.

Trong lúc Kim Nhạc Vũ chăm chú nhìn Lý Tử Mộc thì Lý Tử Mộc cũng dõi mắt về phía Kim Nhạc Vũ. Nhận ra sự nghi hoặc trong lòng Kim Nhạc Vũ, Lý Tử Mộc chủ động mở miệng giải thích:

"Kim đại ca, đúng như ngươi nghĩ, ta quả thực che giấu thân phận mình. Nhưng ngươi yên tâm, ngươi và Uyển Nhi tỷ tỷ là ân nhân cứu mạng ta, ân tình này Tử Mộc suốt đời khó quên. Ngày sau nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ hết sức báo đáp lại ân tình này. Còn hiện tại không nói ra thân phận thực sự của ta, thứ nhất là vì thời cơ chưa đến, thứ hai cũng để bảo đảm an toàn tính mạng cho hai người. Ta không muốn liên lụy đến hai người, chuyện này vẫn là càng ít người biết càng tốt."

Thân là nữ hài nhưng so với nam hài còn can đảm hơn, tính cách kiên cường, gặp chuyện bình tĩnh, quyết đoán như thế, Lý Tử Mộc như vậy không thể không khiến Kim Nhạc Vũ nhìn bằng con mắt khác, tự đáy lòng nảy sinh bội phục.

"Tốt lắm, nếu ngươi không muốn nhiều lời, ta cũng không cưỡng ép. Cứ yên tâm ở lại đây đi." Kim Nhạc Vũ nói xong bỗng cười ra tiếng, "Thật không ngờ tới, lúc trước cứu ngươi, ta còn chỉ coi ngươi chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện. Không ngờ ngươi lại là người có chí khí như thế. Quả nhiên, không thể nhìn người bằng vẻ bề ngoài!"

Kim Nhạc Vũ nghĩ tới bản thân cùng Lý Tử Mộc cũng đều là nữ giả nam trang, trước kia Kim Nhạc Vũ tự cho mình đã vượt qua phần lớn nam nhân rồi, không ngờ rằng, đối phương chỉ mới mười hai tuổi, còn xuất sắc hơn mình.

Chưa kể hai người còn chưa biết, họ còn chung sư môn, đều là đệ tử của Thu Tư Bình. Tính tình dẻo dai hay năng lực, quả thực có vài phần giống nhau.

"A a~ Nói đến đây, Tử Mộc còn phải đa tạ Kim đại ca và Uyển Nhi tỷ tỷ ân cứu mạng!" Lý Tử Mộc ngồi dậy chắp tay hành lễ, sau đó nói tiếp: "Kim đại ca, ta muốn ra phố dò la tin tức về những kẻ đã bắt ta. Nhưng ta không quen thuộc nơi này, Kim đại ca có thể phái người tin cậy đi cùng ta không?"

Kim Nhạc Vũ ban đầu không muốn để Lý Tử Mộc tự mình ra ngoài, sợ sẽ bị phát hiện. Nhưng Lý Tử Mộc trấn an rằng hôm nay đã đổi lại nữ trang, tạm thời sẽ không nguy hiểm gì, hơn nữa dù có bị bắt, Lý Tử Mộc cũng có cách thoát thân.

Nghĩ vậy, Kim Nhạc Vũ liền đồng ý cũng không cưỡng cầu nữa, phái Kim Phúc – người tin cậy nhất của mình đi theo. Còn nữa, Kim Phúc cũng biết chút võ nghệ, nếu có phát sinh chuyện gì, cũng dễ hỗ trợ lẫn nhau.

Đợi Lý Tử Mộc rời đi, Kim Nhạc Vũ mới quay người trở lại bên cạnh Hạ Uyển Nhi, cười hì hì nhìn nương tử đang còn đắm chìm trong kinh ngạc.

Lúc này Hạ Uyển Nhi vẫn còn chưa thôi cảm thán trước thân thế không bình thường của Lý Tử Mộc. Thiệt thòi Hạ Uyển Nhi trước đây còn ngây thơ coi đối phương là một đứa trẻ, thật không ngờ được, Lý Tử Mộc tuy là nữ hài tử, so với mình còn thực lực hơn nhiều.

"Làm sao vậy? Nương tử còn đang nghĩ đến chuyện của Lý Tử Mộc à?" Kim Nhạc Vũ nghiêng đầu đối mặt với Hạ Uyển Nhi, đôi mắt cười xinh đẹp cong cong như trăng lưỡi liềm, Kim Nhạc Vũ hai tay nâng mặt Hạ Uyển Nhi, buộc Hạ Uyển Nhi phải đối diện mình, "Nương tử, đừng nghĩ đến Lý Tử Mộc nữa, nàng nhìn ta này."

"Hử? Nhìn nàng làm gì?" Hạ Uyển Nhi nhìn người trước mắt hầu như muốn dán lên mình,  đỏ mặt ngượng ngùng hỏi.

"Ta là tướng công của nàng, nàng đương nhiên chỉ có thể nhìn ta. Từ nay về sau, trong mắt của nàng chỉ được phép có một mình Kim Nhạc Vũ ta, nghe rõ không?" Kim Nhạc Vũ vừa nói vừa lấy ngón tay khẽ chọc vào ngực Hạ Uyển Nhi, giọng như vẻ ra lệnh nói.

Bỗng nhiên bị chọc vào ngực, Hạ Uyển Nhi lập tức thấy mềm ngứa, vội vàng giơ hai tay che trước ngực ngăn đối phương xâm nhập.

"Hừ! Nàng ngăn cản cái gì? Chẳng lẽ nàng còn muốn trốn hay sao?" Kim Nhạc Vũ bắt lấy hai tay Hạ Uyển Nhi đặt sau lưng ép xuống bàn, Kim Nhạc Vũ gần như đè cả người lên Hạ Uyển Nhi, hai người bốn mắt nhìn nhau tràn ngập tình ý.

"Chụt!"

Kim Nhạc Vũ nhanh như chớp mổ lên môi đỏ mọng của Hạ Uyển Nhi một cái, rồi liếm liếm môi mình, híp mắt hưởng thụ, "Ưm~ Ngọt quá! Lại muốn thêm chút nữa."

Nói xong, Kim Nhạc Vũ nghiêng người định "hôn trộm" lần nữa. Hạ Uyển Nhi vừa mới không kịp chuẩn bị bị hôn một cái, khuôn mặt đỏ bừng chưa kịp hoàn hồn, đã thấy người nọ không biết xấu hổ nói ra cảnh tượng xấu hổ đó, còn ra vẻ lưu manh, Hạ Uyển Nhi làm sao có thể để Kim Nhạc Vũ thực hiện được? Vội vàng đưa tay che chặt miệng Kim Nhạc Vũ.

"A...a!" Kim Nhạc Vũ mở to hai mắt, giãy giụa muốn thoát khỏi cái tay trói buộc kia.

"Xem nàng còn dám làm trò lưu manh nữa không! Cổ không phải bị thương sao? Sao còn hoạt động linh hoạt như vậy, nàng không sợ vết thương vỡ ra sao?" 

Vừa nghe Hạ Uyển Nhi nhắc đến vết thương ở cổ, hào hứng vừa rồi lập tức tan thành mây khói, cẩn thận đỡ Hạ Uyển Nhi dậy.

"Ách... Uyển Nhi, thật ra ta còn một chuyện muốn thẳng thắn với nàng."

Hạ Uyển Nhi vừa ngồi thẳng người dậy liền thấy bộ dáng Kim Nhạc Vũ do dự, muốn nói lại thôi.

"Nàng lại không phải cùng cô tiểu thư nào cùng giường cùng chung chăn gối một đêm rồi chứ, giờ muốn cầu xin ta tha thứ đấy chứ?" Hạ Uyển Nhi cố ý nghiêm mặt, nửa thật nửa đùa hỏi.

"A? Uyển Nhi sao nàng có thể nghĩ ta như vậy? Ta nào phải hạng người tùy tiện lên giường với nữ nhân khác?"

"Ồ? Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Đương nhiên không phải!" Nghe Hạ Uyển Nhi nói như thế, Kim Nhạc Vũ lập tức nghẹn ngào phản bác.

"Được rồi, không phải, vậy rốt cuộc là chuyện gì mà nàng khó mở lời đến thế?"

Thấy Hạ Uyển Nhi đổi về vẻ mặt nghiêm túc, Kim Nhạc Vũ nhẹ nhàng nâng mặt Hạ Uyển Nhi lên, dụ dỗ nói: "Uyển Nhi, nàng hãy tin tưởng của ta đối với nàng, có trời đất chứng giám."

Ngay sau đó, Kim Nhạc Vũ buông gương mặt non nớt kia ra, đưa tay tháo băng vải trên cổ xuống, bắt đầu giải thích: "Thật ra, cổ ta... không có bị thương."

Kim Nhạc Vũ tháo vải trắng trên cổ xuống liền lộ ra những vết đào hồng.

Hạ Uyển Nhi sững sờ nhìn chằm chằm vào mấy dấu ô mai đỏ chói mắt kia, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Kim Nhạc Vũ: "Nàng... không phải đã nói không xảy ra chuyện gì sao? Vậy... những thứ này là thế nào? Kim Nhạc Vũ, rốt cuộc nàng muốn làm gì vậy?" Trong giọng nói của Hạ Uyển Nhi đã mang theo sự run rẩy...

"Uyển Nhi, Uyển Nhi, nàng đừng kích động, nghe ta giải thích đã. Lúc đó ta cũng say đến mức ngủ thiếp đi rồi, còn có thể làm gì được chứ? Những dấu vết này là Sở Giai Y để lại, chỉ có thể nói là Sở Giai Y đã xâm phạm ta, ta mới là người bị hại!"

Nghe Kim Nhạc Vũ giải thích, Hạ Uyển Nhi không nhịn được bật cười "phù" một tiếng, chỉ là trong thanh âm vẫn lẫn vài tiếng nghẹn ngào, "Nàng làm sao lại thành người bị hại được? Nàng có phải hay không ước người ta đối với nàng như vậy? Tốt! Kim Nhạc Vũ, nàng vậy mà dám lừa chúng ta, làm ta lo lắng thay cho nàng, nàng xấu lắm!"

Vừa trách móc, Hạ Uyển Nhi vừa giơ tay đánh nhẹ vào vai Kim Nhạc Vũ để phát tiết nỗi bực tức.

"Được rồi được rồi, đều là lỗi của ta. Nương tử, tha thứ cho ta có được không? Sau này ta nhất định sẽ bảo vệ tốt mỗi một bộ phận trên cơ thể, chỗ này, chỗ này, và cả chỗ này nữa, đều chỉ có thể cho Uyển Nhi thân thân thôi!" Kim Nhạc Vũ một tay ôm lấy Hạ Uyển Nhi, một tay chỉ vào mặt mình, vào môi, rồi xuống cổ, dụ dỗ nói.

"Ai muốn thân! Chỗ bị người khác hôn qua, ta mới không thèm đâu!" Giọng Hạ Uyển Nhi nũng nịu như tiếng nhạc êm dịu, từng lời từng chữ truyền vào tai Kim Nhạc Vũ, khiến trong lòng Kim Nhạc Vũ một hồi tê dại.

"Được, được, được! Nếu nàng không hôn ta, vậy ta hôn nàng là được rồi!" Nói rồi, Kim Nhạc Vũ không để cho Hạ Uyển Nhi có cơ hội phản bác, trực tiếp cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại kia.

"Nương tử, ta sai rồi, tha thứ cho ta!" Đôi môi đỏ mọng của hai người dán chặt vào nhau, Kim Nhạc Vũ thều thào từ khóe miệng, ánh mắt chan chứa yêu thương nhìn nương tử đỏ mặt thẹn thùng trong lòng.

Trên đường, người qua lại tấp nập. Lý Tử Mộc và Kim Phúc đã đi một quãng khá lâu, không thấy gương mặt quen thuộc, lúc này Lý Tử Mộc mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng vẫn chưa thực sự an tâm, bởi nàng biết chỉ cần chưa tìm được mình, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ. Vì vậy, nàng vẫn phải đề cao cảnh giác.

Đang lúc muốn xoay người về phủ, ánh mắt Lý Tử Mộc chợt bắt gặp một cửa hiệu mang tên "Ngọc Hương Hiên" ở con phố đối diện không xa cách đó một nhà, đôi mắt lập tức sáng ngời.

Từ nhỏ Lý Tử Mộc đã say mê ngọc thạch, thích sưu tầm những viên ngọc quý hiếm. Nay có dịp được ngắm nhìn các cửa hiệu ngọc của dân gian, nàng tất nhiên không nỡ bỏ qua, dù trong người cũng chẳng mang theo bao nhiêu ngân lượng. Không phải Kim Nhạc Vũ không cho nàng ngân lượng, mà là do nàng không muốn gây thêm phiền phức cho họ.

Vì vậy, bước vào Ngọc Hương Hiên, Lý Tử Mộc chỉ định vào xem, cũng không có ý định mua.

Thế nhưng mọi chuyện lại không như Lý Tử Mộc dự tính. Vừa bước vào quầy hàng bày vòng ngọc, ánh mắt lập tức bị hút đến một chiếc vòng ngọc tinh xảo, chất ngọc trong suốt, màu sắc thuần khiết, hình dáng thanh thoát, lấp lánh tỏa sáng.

Lý Tử Mộc thích đến mức không nén được lòng, định đưa tay ra cầm chiếc vòng ngọc đó lên ngắm cẩn thận. Không ngờ, bị một bàn tay trắng nõn, mảnh mai tinh tế, nhanh hơn một bước giữ lấy món đồ.

Lý Tử Mộc cũng không vội ngẩng đầu xem người đó là ai, chỉ đem tay mình dịch sang một bên, nàng cảm thấy bàn tay ấy phối cùng chiếc vòng ngọc kia, đúng là một sự kết hợp hoàn mỹ, mềm mại dịu dàng vô cùng. Chỉ đến khi Lý Tử Mộc ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem chủ nhân của bàn tay trắng nõn thon dài nhỏ nhắn ấy hoa ngường nguyệt thẹn đến mức nào.

Dù từ nhỏ lớn lên trong nội cung, Lý Tử Mộc tự nhận mình đã gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng không có vị nữ tử nào khiến nàng cảm nhận được tim đập loạn nhịp như lúc này. Người nữ tử trước mắt không phải kiểu e lệ hay yếu đuối, mà là một vẻ đẹp khuynh thành, sáng rực làm người ta choáng ngợp, khiến người động tâm.

Lý Tử Mộc vờ như vô tình chạm nhẹ vào da thịt lạnh buốt như nước của nữ tử kia, lạnh buốt như nước. Khoảnh khắc ấy, Lý Tử Mộc mới hiểu thế nào là: "Thanh tao thoát tục, tựa như băng tuyết thuần khiết."

"Sở tiểu thư?"

Kim Phúc ở phía sau thấy Lý Tử Mộc tròn xoe đôi mắt, cứ thế ngây ra nhìn người đối diện, cũng tò mò nhìn theo ánh mắt Lý Tử Mộc, liền thấy Sở Giai Y không được tự nhiên cũng đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm lại Lý Tử Mộc.

"Là ngươi?"

Sở Giai Y nghe thấy bên cạnh có người gọi mình, lúc này mới thu hồi ánh mắt, không vui liếc trắng mắt nhìn Lý Tử Mộc  lần nữa. Tuy rằng người kia cùng là nữ tử, nhưng Sở Giai Y vẫn không có thói quen bị người khác nhìn chăm chú như vậy, giống như chính mình bị lột sạch đứng trước mặt người ta, cảm giác rất khó chịu.

Hơn nữa, người kia dù mặc trang phục nữ nhưng lại cho nàng cảm giác hành vi cử chỉ giống như nam tử, ánh mắt cũng không hề che giấu sự tham lam, giống hệt lũ đăng đồ tử ngoài kia.

"Các ngươi quen biết nhau sao?" Ý thức được mình thất lễ, Lý Tử Mộc mới phản ứng tới chính mình vừa rồi đã đường đột thất lễ, vội dời ánh mắt, quay đầu hỏi Kim Phúc.

"Đúng vậy! Đây là bằng hữu của thiếu gia nhà ta, Sở tiểu thư." Kim Phúc nhất thời cũng không biết nên giải thích mối quan hệ giữa Sở Giai Y và Kim Nhạc Vũ ra sao, chỉ có thể dùng từ "bằng hữu" để thay thế.

Lý Tử Mộc "Ồ" một tiếng, đôi mắt cười với Sở Giai Y, còn định chào hỏi thêm, nhưng Sở Giai Y đã nhẹ gật đầu với nàng cùng Kim Phúc, nói "gặp lại sau" rồi lập tức dẫn theo nha hoàn rời đi.

Sở Giai Y đối diện với người trước mặt này cảm giác thật khó chịu. Ngoại trừ Kim Nhạc Vũ, nàng không muốn bất luận kẻ nào kể cả nữ nhân không hề kiêng dè mà chăm chú nhìn mình như thế. Tâm tình nhất thời có chút buồn bực, cũng mặc kệ hành vi của mình vừa rồi có thất lễ hay không liền chạy trốn nữ nhân kia, a không, hẳn là ánh mắt của nữ hài kia mới đúng.

Còn Lý Tử Mộc thì vẫn đứng ngây ra tại chỗ, như suy nghĩ điều gì mà nhìn bóng lưng dần khuất xa của Sở Giai Y, lẩm bẩm: "Phù dung chẳng kịp điểm trang, sóng nước thổi lay, hương ngọc ngào ngạt."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro