Chương 40
"Vũ Nhi, nàng xem qua sổ sách này đi. Gần đây, việc buôn bán của đổ phường có vẻ tốt hơn trước rất nhiều, doanh thu trong khoảng thời gian này gần như đã bắt kịp doanh thu cả năm ngoái. Chuyện này... có phải quá bất thường không?" Hạ Uyển Nhi ngồi ở trước bàn sách trong thư phòng, cau mày, chăm chú nhìn quyển sổ dày cộm trong tay.
"Ồ? Thật sao? Để ta xem thử." Nghe vậy, Kim Nhạc Vũ buông sách trong tay, đứng dậy bước tới bên cạnh Hạ Uyển Nhi, rất tự nhiên đưa tay ôm lấy Uyển Nhi ngồi trên ghế, sau khi ngồi xuống mới ôm lấy eo nhỏ của đối phương nhẹ nhàng kéo vào trong ngực mình.
Hạ Uyển Nhi ngây người trước một loạt hành động bất ngờ của người này, tới khi được kéo vào trong ngực ngồi ở trên đùi Kim Nhạc Vũ, nàng mới đỏ bừng cả khuôn mặt, giả vờ tức giận đưa tay vỗ nhẹ lên má Kim Nhạc Vũ, sau đó ngượng ngùng vòng tay qua vai Kim Nhạc Vũ.
Kim Nhạc Vũ mỉm cười, siết chặt cánh tay đang ôm Hạ Uyển Nhi, cười ha hả nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt đang ngượng ngùng, lúc này mới lật xem sổ sách đặt trên bàn.
Gần đây, Kim Nhạc Vũ bận rộn không ít chuyện, phần lớn việc trong cửa hàng do Kim lão gia tự mình xử lý, chỉ riêng đổ phường là giao cho Kim Vui Vĩ quản lý.
Kim Nhạc Vũ lật xem những khoản cao kinh người, lại lật xem sổ sách tất cả chi tiêu mà Kim Vui Vĩ ghi chép, hai quyển sổ đều ghi khoản thu, khoản chi cao bất thường.
Hạ Uyển Nhi thấy sắc mặt Kim Nhạc Vũ càng lúc càng ngưng trọng, mày nhíu lại thành hình chữ bát rồi. Đau lòng mà duỗi tay ra nhẹ nhàng xoa trán Kim Nhạc Vũ, vuốt phẳng hàng lông mày đang nhíu chặt, "Làm sao vậy?"
"Uyển Nhi, ta định sẽ đóng cửa đổ phường." Giọng Kim Nhạc Vũ có chút ngưng trọng, trầm xuống.
"Là xảy ra chuyện gì sao?"
Nhìn thấy sắc mặt u ám của Kim Nhạc Vũ, trong lòng Hạ Uyển Nhi không khỏi thay Kim Nhạc Vũ lo lắng.
"Nàng cũng biết trước mắt có chút không yên ổn, kinh thành, quan phủ, dân chúng đều náo loạn, còn có Thụy Vương gia cho ta cảm giác như đang che giấu điều gì đó. Nếu không phải vì có Y nhi..." Nói đến đây, Kim Nhạc Vũ chần chừ, cúi đầu nhìn nương tử đang kiên nhẫn nghe mình nói chuyện, cuối cùng vẫn không thốt ra hai chữ "Y nhi".
"Nếu không có người ngoài ở đó, chắc hẳn Vương gia nhất định có điều gì muốn nói cùng với ta." Kim Nhạc Vũ thở dài, tình thế hiện tại, nàng không thể không khiến nàng phòng ngừa chu đáo, sớm tính toán trước mọi chuyện.
"Lạc Hà chúng ta chỉ cách quân giặc vỏn vẹn mấy tòa thành, địa thế cực kỳ trọng yếu. Dù tương lai chiến sự thế nào, thì những buôn bán như đổ phường tuyệt đối không thể tiếp tục rồi. Ta mặc kệ địa phương khác như thế nào, tóm lại Kim gia chúng ta không thể làm những chuyện thương thiên hại lý, không thể dẫn dắt dân chúng lầm đường lỡ bước như vậy. Còn đại ca nữa, hắn cả ngày ăn chơi sa đọa, tiêu tiền như nước, nếu cứ tiếp tục thế này, Kim gia sớm muộn cũng diệt vong trong tay hắn. Cho nên ta nghĩ sẽ đề nghị cha tách phần gia sản."
"Nhưng... điều đó có được không? Cha chắc chắn sẽ không đồng ý đâu?" Trưởng bối còn sống, con nối dõi đã đòi chia gia sản, truyền ra ngoài sẽ chẳng phải chuyện hay.
"Chỉ là chia gia sản, cả nhà vẫn ở chung một chỗ, chúng ta vẫn phụng dưỡng cha nương như cũ. Thật ra so với trước kia cũng chẳng khác biệt bao nhiêu." Kim Nhạc Vũ tất nhiên bước đi này rất khó khăn, nhưng dù thế nào nàng cũng phải có hành động trước.
"Thôi, chuyện này để sau hẵng nói." Kim Nhạc Vũ thở dài. Mỗi lần nhắc tới chuyện Kim gia, nàng lại thấy đầu óc đau nhức.
Cúi đầu nhìn người trong lòng, Kim Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, hít sâu một hơi mùi hương thanh nhã thấm vào tận tim gan, "Nương tử, khuya rồi, chúng ta đi nghỉ sớm thôi."
Đôi mắt đen láy của Kim Nhạc Vũ sáng lấp lánh, chăm chú nhìn Hạ Uyển Nhi, trong mắt không giấu nổi vui sướng, mong chờ câu trả lời của đối phương.
"Nhưng hôm nay sổ sách vẫn chưa kiểm tra xong!" Hạ Uyển Nhi giả vờ như không nhận ra ánh mắt nóng bỏng của người kia, nhìn chăm chú vào quyển sổ trên bàn.
Thấy đối phương phớt lờ mình, Kim Nhạc Vũ thản nhiên lùi ghế, ôm bổng người từ trên ghế lên.
Bị bất ngờ nhấc bổng khỏi mặt đất, Hạ Uyển Nhi hoảng hốt khẽ hô, vội vàng dang tay ôm chặt lấy cổ Kim Nhạc Vũ.
Kim Nhạc Vũ vừa ôm nương tử ra khỏi thư phòng, liền đụng phải Thúy Nhi đang đứng canh giữ ngoài cửa.
"A, Thuý nhi cái gì cũng không thấy!"
Thúy Nhi nghe tiếng mở cửa, vô thức đứng dậy, thoáng nhìn mà lại thấy cảnh Kim Nhạc Vũ ôm ấp tiểu thư nhà mình, đôi mắt vốn đang híp thành một đường ngang lập tức trừng lớn, rồi giả vờ đưa tay che mắt, giống như trước mắt đang diễn cảnh kinh diễm phi lễ chớ nhìn.
Bị người khác nhìn thấy trong tư thế này, cho dù đối phương là nha hoàn của mình, Hạ Uyển Nhi cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Hai má vốn dĩ chỉ hơi đỏ giờ càng thêm đỏ bừng, vội rúc đầu vào cổ Kim Nhạc Vũ, giơ tay che mặt.
Hiếm thấy Hạ Uyển Nhi thẹn thùng đáng yêu như vậy, Kim Nhạc Vũ tinh nghịch véo nhẹ hông nàng một cái, khiến Hạ Uyển Nhi run lên, Kim Nhạc Vũ cười khoái chí.
"Thúy Nhi, ngươi lui xuống nghỉ đi! Tiểu thư nhà ngươi cứ để ta hầu hạ." Kim Nhạc Vũ cố tình nhấn mạnh hai chữ "hầu hạ", cũng không để ý Thúy Nhi đỏ bừng cả mặt, cười nhẹ nhàng ôm Hạ Uyển Nhi về phòng ngủ.
Đẩy cửa bước vào phòng ngủ, Kim Nhạc Vũ cẩn thận từng li từng tí đặt Hạ Uyển Nhi lên giường, nhẹ nhàng thu tay lại, "Không nghĩ được Uyển Nhi còn rất nặng! Xem ra ta phải tăng cường luyện tập nhiều hơn thôi, nếu sau này Uyển nhi béo thêm chút nữa, chắc ta không ôm nổi rồi."
"Nàng!"
Hạ Uyển Nhi tức giận giơ tay đánh Kim Nhạc Vũ một cái, trong lòng lại thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình nặng thật sao? Từ ngày mai, có lẽ phải kiểm soát khẩu phần ăn thôi...
"Ha ha, Uyển nhi đừng lo lắng, ta chỉ đùa nàng thôi!" Kim Nhạc Vũ mặt mày hớn hở, chống tay bên người Hạ Uyển Nhi, nâng nhẹ cằm lên, rồi cúi xuống hôn lên đôi môi kiều diễm lấp lánh kia.
"A..." Hơi sững sờ một lát, Hạ Uyển Nhi liền chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi theo đó cũng cong lên một nụ cười ngọt ngào, đưa tay ôm lấy vòng eo đối phương, dịu dàng đáp lại.
Lần này, đầu lưỡi Kim Nhạc Vũ dễ dàng phá tan lớp phòng thủ của đối phương, tìm kiếm người bạn đồng hành trong khoang miệng đối phương, thoả thích dây dưa âu yếm.
Cảm nhận được Uyển Nhi nhiệt tình đáp lại, nụ cười trên khuôn mặt Kim Nhạc Vũ càng thêm đậm. Cảnh tượng này nàng đã vô số lần tưởng tượng trong đầu, đã chờ đợi biết bao lâu, hôm nay cuối cùng cũng đợi được ngày trái tim Uyển Nhi hoàn toàn thuộc về mình. Nghĩ đến điều đó, Kim Nhạc Vũ lại càng thêm dịu dàng, lưu luyến hôn lấy giai nhân trước mặt.
Sau khi hưởng thụ đủ sự dịu dàng trao nhau, Kim Nhạc Vũ mới từ từ buông lỏng cánh tay đang ôm chặt Hạ Uyển Nhi, kéo giãn một chút khoảng cách giữa hai người, ánh mắt chan chứa tình cảm chăm chú ngắm nhìn nương tử của mình.
"Uyển Nhi, để vi phu giúp nàng thay y phục được không?" Giọng Kim Nhạc Vũ dịu dàng đến mức khiến vành tai Hạ Uyển Nhi cũng trở nên ngứa ngáy.
"Hả?"
Hạ Uyển Nhi vẫn còn chút ngượng ngùng, giọng nói mang theo một chút run rẩy. Đặc biệt sau khi biết thân phận nữ tử của Kim Nhạc Vũ, tuy đối phương khoác lên mình nam trang, nhưng mỗi khi thân mật gần gũi cùng một chỗ, trong lòng Hạ Uyển Nhi luôn cảm thấy có chút không tự nhiên. Thế nhưng bất luận là cảm giác ra sao, Hạ Uyển Nhi hiểu rất rõ: lòng mình đã từ lâu không thể tự kiềm chế mà hướng về đối phương.
Chỉ là, cho dù Hạ Uyển Nhi có cố gắng ngụy trang bình tĩnh thế nào, thì Kim Nhạc Vũ cũng chỉ cần một câu nhẹ nhàng đã dễ dàng đánh tan lớp phòng bị ấy. Đôi má vốn đã đỏ bừng lúc này càng đỏ đến tận mang tai, hoàn toàn bại lộ sự thẹn thùng và luống cuống.
"Nương tử luôn dịu dàng yểu điệu như vậy, vi phu thật sự rất yêu thích!"
Đêm nay, Kim Nhạc Vũ luôn thỉnh thoảng trêu chọc Hạ Uyển Nhi, thấy Uyển nhi ngượng ngùng đỏ bừng hai má như táo chín, trong lòng chỉ hận không thể nhào tới cắn yêu một cái.
"Vũ nhi, đừng nghịch nữa, ta... ta tự mình thay là được."
Hạ Uyển Nhi vội vàng bắt lấy bàn tay đang không ngừng nghịch ngợm trên người mình, đồng thời lùi người về phía sau.
"Ha ha, được rồi, không đùa nàng nữa, để nàng tự làm vậy!" Kim Nhạc Vũ đưa tay nhẹ nhàng vuốt sống mũi Hạ Uyển Nhi, tránh thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt của nàng, rồi ngồi dậy, đi ra phía sau bình phong thay y phục.
Khi Kim Nhạc Vũ thay xong, từ sau phía bình phong đi ra, đã thấy Hạ Uyển Nhi đã nằm trên giường, quay lưng về phía mình.
Kim Nhạc Vũ mỉm cười nhẹ tay nhẹ chân bước đến cạnh giường, cũng không quên thổi tắt ngọn nến trên bàn. Vén chăn lên, nhấc chân chui vào trong, đưa tay vòng qua ôm lấy Hạ Uyển Nhi kéo vào trong ngực mình, hơi thở nhẹ nhàng của Kim Nhạc Vũ phả lên cổ đối phương.
"Nương tử!" Giọng nói ngọt ngào của Kim Nhạc Vũ như mật đường.
Cảm nhận được sự ấm áp từ người phía sau, nghe Kim Nhạc Vũ gọi mình một cách dịu dàng và cưng chiều, Hạ Uyển Nhi không kìm được, xoay người tiến vào trong ngực Kim Nhạc Vũ, hai người nằm mặt đối mặt với nhau.
Mặc dù không nhìn thấy rõ biểu cảm của đối phương, nhưng cả hai đều biết rõ, lúc này, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Kim Nhạc Vũ cúi đầu hôn nhẹ lên trán Hạ Uyển Nhi, thì thầm: "Ngủ đi."
Sáng sớm, từng tia sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, nhẹ nhàng soi lên mặt Hạ Uyển Nhi, như phủ lên một lớp phấn vàng.
Kim Nhạc Vũ ngồi trên giường, mỉm cười dịu dàng nhìn Hạ Uyển Nhi đang ngồi trước bàn trang điểm, chăm chút làm đẹp. Cảnh tượng này đẹp đến nỗi khiến người nhìn không bao giờ cảm thấy chán.
Hạ Uyển Nhi sống mũi cao, làn da trắng như ngọc, đôi môi hồng nhuận, cổ khêu gợi. Có thể nói, mỗi nét trên người Hạ Uyển Nhi đều khiến Kim Nhạc Vũ mê luyến.
"Thiếu gia, người dậy rồi sao?" Ngoài cửa, tiếng của Kim Phúc vọng vào, phá vỡ bầu không khí ấm áp trong phòng.
"Chuyện gì?" Giọng Kim Nhạc Vũ có chút không vui.
"Ách, Sở cô nương mời thiếu gia và thiếu phu nhân giờ Tỵ đến Phượng Hoàng Lâu gặp mặt."
Kim Phúc ở ngoài cửa tất nhiên nghe thấy giọng thiếu gia không vui, trong lòng hơi ấm ức. Thực ra, hắn cũng rất mâu thuẫn, một mặt sợ làm phiền thiếu gia và thiếu phu nhân đang hạnh phúc, mặt khác lại không dám từ chối, sợ làm hỏng đại sự gì. Ôi! Cuộc sống của hạ nhân thật không dễ dàng! Kim Phúc lắc đầu thở dài.
Trong phòng, cả hai người nghe thấy Kim Phúc báo cáo, đều có chút nghi hoặc và lo lắng.
Sở Giai Y hy vọng Kim Nhạc Vũ sẽ hiểu, chỉ là không ngờ Sở Giai Y lại hẹn cả mình cùng đến, điều này khiến Hạ Uyển Nhi không khỏi cảm thấy bất an.
Kim Nhạc Vũ một bên thì đang lo lắng sợ Sở Giai Y nói gì đó trước mặt Hạ Uyển Nhi, làm tổn hại đến tình cảm phu thê của họ, vì dù sao việc mình từng làm trong quá khứ cũng không phải là không có điều tiếng.
*
Phượng Hoàng Lâu
"Đến rồi! Mau mời ngồi!"
Từ ngày từ kinh đô trở về Lạc Hà đến nay, Sở Giai Y đã gần nửa tháng chưa gặp Kim Nhạc Vũ, tất nhiên là Sở Giai Y cố tình như vậy.
Kim Nhạc Vũ và Hạ Uyển Nhi bước vào sương phòng của Phượng Hoàng Lâu, nhìn thấy Sở Giai Y nở nụ cười nhẹ nhàng chào đón hai người, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng vẫn không thể che giấu sự căng thẳng.
Sau khi ba người ngồi xuống chỗ của mình, Sở Giai Y khẽ gật đầu chào Hạ Uyển Nhi, xem như một cách bắt chuyện. Đây là lần đầu tiên nàng tận mắt nhìn thấy Hạ Uyển Nhi, không thể phủ nhận, Hạ Uyển Nhi quả thật là một mỹ nhân, cũng khó trách khi Kim Nhạc Vũ và ca ca đều vì Hạ Uyển Nhi mà thần hồn điên đảo.
Hôm nay, Sở Giai Y ăn diện cực kỳ diễm lệ, không giống như Hạ Uyển Nhi ăn mặc vô cùng thanh thoát. Hai người, một tươi tắn, một thanh nhã, ngồi hai bên Kim Nhạc Vũ, tạo nên một cảnh tượng chói mắt. Có lẽ mọi người xung quanh đều phải ngưỡng mộ Kim Nhạc Vũ có diễm phúc.
Nhưng Kim Nhạc Vũ lại không cảm thấy như vậy, bị kẹp ở giữa hai nữ nhân, nàng cảm thấy mình như ngồi trên đống lửa, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm phía trước hoặc chén trà trên bàn, không dám nhìn ngó lung tung sợ không cẩn thận nhìn cái gì không nên thấy.
Quen biết qua Hạ Uyển Nhi, Sở Giai Y lập tức dời mắt cố ý nhìn chằm chằm vào cổ Kim Nhạc Vũ quan sát tỉ mỉ một phen. Đã qua nhiều ngày như vậy, điểm đào hồng trên cổ Kim Nhạc Vũ đã mờ đi nhiều, cho nên mấy ngày nay đi ra ngoài Kim Nhạc Vũ không còn quấn vải trắng quanh cổ nữa.
"Xem ra vết đỏ trên cổ Vũ nhi đã gần như khỏi hẳn rồi."
"Phốc!"
Kim Nhạc Vũ vừa nâng chén trà lên nhấp một ngụm thì nghe Sở Giai Y nói một câu kinh người như vậy, nước trà vừa uống vào trong miệng đều phun ra ngoài.
Hạ Uyển Nhi ngồi bên cạnh cũng không tốt hơn chút nào, nghe thấy lời đối phương này, nàng cũng run lên theo, khiến chén trà trong tay khẽ rung, nước trà bên trong tràn cả ra ngoài.
Sở Giai Y ngồi bình tĩnh, nhìn bộ dáng thất lễ của hai người, nở một nụ cười hài lòng. Sở Giai Y đưa tay cẩn thận xoay cây ngọc trâm trên tóc, cố ý nghiêng đầu hướng về phía hai người xoay, để lộ ra ánh sáng lấp lánh từ chiếc trâm vào tầm mắt hai người đối diện.
Chỉ e rằng trong căn phòng này, không ai hiểu rõ cây ngọc trâm ấy hơn ba người họ. Đây không phải món trang sức bình thường, mà chính là vật đính ước mà Kim Nhạc Vũ từng tốn sức tốn tâm tư tặng cho Sở Giai Y.
Hạ Uyển Nhi nhìn chiếc trâm ngọc trên đầu Sở Giai Y, cảm thấy lòng mình chua xót. Nghĩ đến mình và Kim Nhạc Vũ đã thành thân lâu như vậy, người nọ chưa bao giờ tặng bất luận vật đính ước gì. Nàng không phải người theo đuổi vật chất gì cả, nhưng vật đính ước thì lại khác, dù chỉ là một cái lông vũ, chỉ cần là Kim Nhạc Vũ tặng, nàng cũng sẽ coi trân bảo. Nhưng ngoại trừ dỗ ngon dỗ ngọt, Kim Nhạc Vũ cái gì cũng chưa tặng cho nàng.
Kim Nhạc Vũ liếc mắt nhìn sang Hạ Uyển Nhi ở bên cạnh, biết Uyển nhi đang để ý, liền đưa tay nắm lấy tay Hạ Uyển Nhi để an ủi tâm tình Hạ Uyển Nhi một chút. Nhưng ai ngờ, vừa chạm vào tay giai nhân, liền bị đối phương rụt tay lại như bị điện giật. Kim Nhạc Vũ lúng túng tay dừng giữa không trung, cuối cùng không dám tiếp tục nắm đôi tay mềm mại của Hạ Uyển Nhi nữa, ngoan ngoãn đặt lại trên đùi mình.
"Vũ nhi, đây là hầu bao mà ngày ấy ngươi làm rơi ở khách điếm, ta nhặt được, giờ tìm cơ hội trả lại cho ngươi."
Vừa dẹp yên được một chuyện, chuyện khác lại bùng lên! Bên này còn chưa trấn an được tâm tình nương tử mình, thì Sở Giai Y lại từ trên người lấy ra chiếc hầu bao Kim Nhạc Vũ làm rơi ở khách điếm hôm ấy.
Khi Hạ Uyển Nhi thoáng nhìn chiếc hầu bao nếp uốn hình quạt lộ ra ánh sáng màu xanh mà Sở Giai Y đặt trên bàn, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng. Đây chính là chiếc hầu bao nàng tự tay may cho Kim Nhạc Vũ, vậy mà đối phương lại chẳng hề trân trọng, tùy tiện làm mất. Lúc này Hạ Uyển Nhi nhìn hầu bao đặt trên bàn làm nàng rất chướng mắt, nó giống như nhắc nhở chính mình trong lòng Kim Nhạc Vũ vốn chẳng hề được coi trọng.
"Y nhi, cái gì mà gọi là ngươi nhặt được? Hầu bao ta để trên đầu giường, đêm đó chỉ có ngươi vào phòng ta, buổi tối hầu bao vẫn còn, sáng sớm hôm sau lúc ngươi rời đi hầu bao đã không thấy đâu, ngươi còn nói vậy." Kim Nhạc Vũ cố gắng giải thích, nhưng vừa dứt lời lại để lộ một sự thật không mong muốn.
Kim Nhạc Vũ thấy Sở Giai Y đưa ra chiếc hầu bao do Hạ Uyển Nhi tặng, trong lòng thoáng chấn động, vội vã muốn giải thích. Thế nhưng còn chưa kịp nói hết câu, lời lẽ lộn xộn lại vô tình tiết lộ sự thật đêm đó nàng và Sở Giai Y từng ngủ chung một đêm. Đến khi nhận ra thì mọi chuyện đã lỡ, trời cũng đã tối. Lúc này, Kim Nhạc Vũ thật sự hối hận vì nói năng lộn xộn. Khó khăn lắm mới giành được trái tim của Uyển Nhi, cuộc sống hạnh phúc còn chưa bắt đầu bao lâu, nàng thật sự không muốn vì chuyện này mà kết thúc qua loa như vậy.
Kim Nhạc Vũ ảo não quay đầu nhìn sắc mặt Hạ Uyển Nhi đã hơi tái xanh, thầm than trong lòng: xong rồi! Bao lời thề, bao nhiêu dỗ dành mới an ổn được Hạ Uyển Nhi, vậy mà hai ba lần bị Sở Giai Y làm tất cả rối tung. Trước mắt mọi chuyện bày ra như vậy, Kim Nhạc Vũ thật sự không biết nên thu dọn thế nào cho ổn.
Nếu như những gì vừa rồi còn coi là những đợt pháo nhỏ, thì chuyện kế tiếp không khác gì một quả bom hẹn giờ, đem Kim Nhạc Vũ nổ tung. Kim Nhạc Vũ thật sự hận không thể xông lên bịt miệng Sở Giai Y ngay tức khắc!
"Ồ! Phải vậy không? Mặc kệ thế nào, hiện tại cuối cùng vật cũng về với chủ rồi." Sở Giai Y nói xong đem hầu bao đẩy đến trước mặt Kim Nhạc Vũ.
Hạ Uyển Nhi từ lúc ngồi xuống đến giờ vẫn chưa nói một lời, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh mà ngồi im lặng chịu đựng từng đòn công kích Sở Giai Y hướng về mình. Nàng bỗng nhiên nhận ra lần này là Hồng Môn yến, lẽ ra nàng không nên tới, là nàng đã đánh giá quá cao năng lực chịu đựng của bản thân, cũng đánh giá quá thấp tình cảm sâu đậm mà Sở Giai Y dành cho Kim Nhạc Vũ. Từ lời nói đến ánh mắt của Sở Giai Y, Hạ Uyển Nhi đều nhìn thấu Sở Giai Y căn bản chưa từng buông bỏ xuống được Kim Nhạc Vũ. Vì vậy, mỗi câu nói của Sở Giai Y chẳng khác nào một mũi kiếm sắc bén, đâm thẳng vào trái tim của nàng và Kim Nhạc Vũ. Đây chính là sự trừng phạt mà Sở Giai Y dành cho hai người, trừng phạt Kim Nhạc Vũ thay lòng đổi dạ, và cũng trừng phạt chính nàng, vì đã cướp đi người mà nàng ta yêu thương.
(Hồng Môn yến chỉ bữa tiệc nguy hiểm ngầm chứa âm mưu sát hại thực khách.)
"Vũ nhi, đã lâu như vậy rồi mà ngươi không biết đến thăm ta sao?" Sở Giai Y khiêu mi cười nói với Kim Nhạc Vũ, nhưng không đợi đối phương trả lời, Sở Giai Y cũng không có ý định cho Kim Nhạc Vũ trả lời, bởi vì Sở Giai Y biết rõ, nếu để Kim Nhạc Vũ mở miệng, nhất định sẽ nói ra những lời mà nàng không muốn nghe.
"Có điều ngươi không biết, ta mấy ngày nay thân thể có chút không khỏe, đại phu bảo ta có thai, Vũ nhi, ta mang thai con của ngươi rồi." Sở Giai Y nói xong đưa tay chạm nhẹ lên bụng, một tay tiến lên kéo cánh tay Kim Nhạc Vũ.
"A? Điều đó không có khả năng, ta...ngươi..."
Thật muốn chết, Kim Nhạc Vũ giật mình, trong thoáng chốc, cảm giác Sở Giai Y ở trước mắt thật sự là đáng sợ, nàng ta đến tột cùng là muốn làm gì?
Dù tâm lý, năng lực chịu đựng của Hạ Uyển Nhi có mạnh mẽ đến đâu, sau khi liên tiếp hứng chịu từng ấy đả kích, lúc nghe những lời cuối cùng của Sở Giai Y, Hạ Uyển Nhi cũng không còn đủ lý trí để suy nghĩ nữa. Trong đầu nàng chỉ biết Sở Giai Y đã mang thai.
Hạ Uyển Nhi còn nhớ rõ, sau khi biết thân phận nữ nhi của Kim Nhạc Vũ, Nặc Lan đã từng khuyên nhủ nàng, nói Thu Tư Bình đã vì nàng và Kim Nhạc Vũ điều chế một loại thuốc đặc biệt hi vọng giúp hai người họ vẫn có hài tử. Hơn nữa cho tới nay, Kim Nhạc Vũ vẫn luôn dùng thuốc theo đúng chỉ dẫn của Thu Tư Bình. Cho nên mặc dù hai người bọn họ ở bên nhau, cũng sẽ không ảnh hưởng đến quyền lợi nàng làm mẫu thân. Hiện tại, Sở Giai Y lại nói đã mang thai hài tử của Kim Nhạc Vũ, nói cách khác loại thuốc kia quả thật có hiệu quả, mà giữa họ cũng thực sự đã phát sinh quan hệ, ý này là sao? Trong lòng Hạ Uyển Nhi lúc này hoàn toàn rối loạn, tất cả suy nghĩ đều như mắc kẹt, không thể vận hành nổi.
Kim Nhạc Vũ phát hiện Hạ Uyển Nhi bên cạnh có chút bất thường, vội đưa tay đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Hạ Uyển Nhi, quay đầu đối diện với Sở Giai Y, vẫn giữ vẻ mặt bình thản tự nhiên, nghiêm giọng nói: "Y Nhi, ngươi đừng nói bừa nữa. Ngươi làm sao có thể mang thai hài tử của ta?"
"Sao lại không thể? Đại phu đã chẩn đoán xác nhận rồi."
"Ta đã nói không thể là không thể nào! Sở Giai Y, ngươi rõ ràng biết, giữa ta và ngươi... chưa từng phát sinh chuyện gì cả. Hơn nữa..."
Kim Nhạc Vũ do dự một lát, không biết nếu thốt ra những lời kế tiếp sẽ gây ra hậu quả gì cho bản thân, nhưng giờ khắc này, nàng chỉ muốn đánh cược một phen, cược rằng Sở Giai Y sẽ không nỡ làm chuyện gì tổn thương mình.
"Còn có, chính là...ta" Kim Nhạc Vũ lần nữa quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Hạ Uyển Nhi, trong lòng quyết định chắc chắn, dứt khoát hôm nay phải đem mọi chuyện nói rõ ràng, "Ta thực ra là nữ nhân, ta là nữ giả nam trang. Trước kia là ta lừa ngươi, đó là lỗi của ta. Dù ngươi muốn trừng phạt hay trả thù ta thế nào, ta cũng chấp nhận. Đây là quả báo mà ta đáng phải gánh chịu."
Kim Nhạc Vũ một hơi nói xong, thở dài một tiếng, tảng đá trong lòng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng buông xuống được.
"Hừ! Cuối cùng ngươi cũng chịu thừa nhận!"
Sở Giai Y khóe miệng gượng gạo nhếch lên một nụ cười đầy cay đắng. Ánh mắt thương tâm nhìn thẳng Kim Nhạc Vũ, trong ánh mắt tràn đầy tia máu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro