Chương 12: Vật Trang Sức
Hiệu quả lấy sáng của tầng lầu này rất tốt. Ban ngày, hành lang có ánh mặt trời dũng mãnh đổ vào, vẽ ra quầng sáng màu vàng kim trên sàn nhà sạch bong không một hạt bụi do dì lao công lau dọn.
Sài Thiển Ngưng dù cảm thấy chuyện vừa xảy ra quá mức thái quá, chỉ là đi lên lầu Thịnh Mộc Khê vài lần thôi mà đã hình thành phản xạ theo bản năng, nhưng nàng chỉ quy kết là do mải nói chuyện trên thang máy với Sài Sơ Tình nên bị thất thần.
Vẻ mặt nàng vẫn gió êm sóng lặng, chào hỏi Thịnh Mộc Khê rất tự nhiên: "Chào buổi sáng cô Thịnh."
Thịnh Mộc Khê gật đầu: "Có muốn vào trong nói chuyện không?" Không đợi Sài Thiển Ngưng trả lời, cô đã nghiêng người, nhường ra một chỗ trống.
Nhẹ nhàng dịch người, Sài Thiển Ngưng không bước vào, chỉ tựa lưng vào khung cửa, đối diện với cô.
Vốn dĩ cũng chẳng có việc gì muốn nói, đi vào không cần thiết, ở lại không được bao lâu lại phải đi.
Nàng tùy tiện nghĩ ra một lý do, cười tươi cúi người qua, ghé sát vào tai đối phương.
"Cô Thịnh, nhớ là tối nay chúng ta đã hẹn nhau cùng đi ăn cơm nha."
Thịnh Mộc Khê chỉ cảm thấy quanh vành tai đều bị hơi thở của nàng bao phủ đến nóng lên, có chút khó tin nhìn về phía nàng: "Không có gì nữa à?"
"Không có." Sài Thiển Ngưng trả lời thản nhiên, như thể riêng việc đi lên nói một chuyện đã nói qua trên WeChat cũng không phải là điều gì thừa thãi.
"Việc này tôi biết rồi. Vậy còn chuyện gì khác không?"
Sài Thiển Ngưng suy nghĩ một chút, nếu đối phương nhất quyết muốn hỏi, vậy nàng sẽ nói nhiều hơn một chút: "Ăn xong thịt nướng, chúng ta có thể đi xem một bộ phim nữa, cô thấy thế nào?"
"Được thôi." Thịnh Mộc Khê nhìn chằm chằm mặt nàng vài giây, rồi sau đó mới dời đi.
Sài Thiển Ngưng gật đầu: "Vậy tôi đi xuống trước đây, hẹn gặp cô buổi tối."
Đóng cửa lại, Thịnh Mộc Khê đứng một lúc ở chỗ huyền quan.
Cái gì mà trúng ma? Cái gì mà không chú ý?
Vừa rồi cô ẩn ẩn nghe thấy những từ đó, nghe thấy giọng Sài Thiển Ngưng ở hành lang, cô mới đi mở cửa.
Lông mày cô nhíu lại một lát, rất nhanh liền giãn ra.
Đi xuống lầu mười, Sài Thiển Ngưng thấy Sài Sơ Tình đang ngồi ngay cửa, hào hứng vô cùng mà bóc chuyển phát nhanh.
Sài Sơ Tình có chìa khóa nhà, nhưng vừa rồi đi xuống lấy chuyển phát nhanh cùng Sài Thiển Ngưng nên cô bé đã không mang theo.
Trên sàn nhà chất một đống bao bì đã được mở ra.
Sài Sơ Tình nhặt chúng lên, bỏ vào một cái túi khác, chờ Sài Thiển Ngưng mở cửa xong thì cô bé đặt chiếc túi ở huyền quan, chờ lát nữa xuống lầu sẽ ném đi.
Vào cửa xong, Sài Sơ Tình nhảy tưng tưng tới bên cạnh sô pha, mở lớp đóng gói nhựa trong suốt, lấy từng cái áo, quần, váy ra xem xét tỉ mỉ, trong mắt mang theo ánh sáng hưng phấn.
"Chị, sao toàn là quần áo của em thế?"
"Ừm, đều là mua cho em." Sài Thiển Ngưng đáp lại hờ hững, rồi sau đó mở điện thoại tìm kiếm gần đây có bộ phim nào hay.
Hôm qua nàng đã ngủ gật khi xem phim ma ở nhà Thịnh Mộc Khê, nên phim ma vẫn là thôi đi.
Hơn nữa, Thịnh Mộc Khê có vẻ chẳng sợ phim ma chút nào, vậy thì chẳng còn chút ý tứ nào.
Chọn nửa ngày, Sài Thiển Ngưng không chọn được bộ nào vừa ý, nàng ngửa đầu dựa vào sô pha, liền thấy Sài Sơ Tình ôm quần áo đi vào phòng thử đồ.
Một lát sau, Sài Sơ Tình lần lượt mặc từng bộ ra, bảo nàng đánh giá. Sài Thiển Ngưng nhìn thoáng qua, thống nhất khen là vô cùng đẹp, cực kỳ thích hợp.
Vì thế, đến buổi chiều, Sài Thiển Ngưng muốn chọn một bộ quần áo đẹp để mặc đi ăn buffet thịt nướng với Thịnh Mộc Khê.
Trưng cầu ý kiến Sài Sơ Tình, Sài Sơ Tình cũng thống nhất trả lời: "Đều rất đẹp."
Sài Thiển Ngưng "chậc" một tiếng, nói cô bé trả lời qua loa.
Sài Sơ Tình nhìn chằm chằm chiếc váy trên tay nàng một lúc, rồi lại chỉ vào chiếc quần thể thao màu xám nhạt đang để trên giường: "Chị, hay là chị mặc cái đó đi?"
"Tại sao?" Sài Thiển Ngưng không khỏi vô tình châm chọc: "Em nghĩ chị đang đi tham gia hội thao điền kinh à!"
Sài Sơ Tình chớp chớp mắt, hồi tưởng lại cảnh Thịnh Mộc Khê ngày thường lên lớp tiếng Anh.
— Cảnh tượng cô dẫm lên giày cao gót hùng hổ bước lên bục giảng, khiến lớp học đang ồn ào lập tức nín thở an tĩnh.
Cô bé nghĩ thầm, cô Thịnh bình thường chắc chắn cũng sẽ đi giày cao gót, thế nên liền nói: "Chị nghĩ xem, lỡ cô Thịnh bị trẹo chân do giày cao gót, chị vừa hay tiện cõng cô ấy hoặc bế cô ấy về."
Ngón tay Sài Thiển Ngưng đang nắm một góc váy khựng lại, nàng quay đầu nhìn em gái vài giây: "Em suy xét... thật là chu đáo."
"Chị chỉ sợ," Sài Thiển Ngưng tạm dừng một chút: "Lúc đó chị mới là người cần được cõng."
Sài Sơ Tình: "?"
"Em không phải nói chị đi ba bước thì thở dốc sao?" Nàng nhìn Sài Sơ Tình: "Vậy chị cùng cô Thịnh đi ăn cơm, ít nhất cũng phải đi bộ mấy trăm bước chứ. Chị có khi sẽ vì thở dốc mà phải nằm viện cấp cứu."
Sài Sơ Tình: "..."
—
Đến giờ xuất phát đi ăn cơm còn hơn một tiếng, Sài Thiển Ngưng vẫn chưa quyết định được sẽ mặc bộ quần áo nào.
Suy đi nghĩ lại, nàng cầm lấy chiếc quần thể thao thư giãn màu xám nhạt kia mặc vào.
Chỉ là đi ra ngoài ăn một bữa cơm với bạn bè thôi, mặc quá trang trọng thì giống như hẹn hò, càng thêm kỳ quái.
Cho nên, nàng lại chọn một chiếc áo phông ngắn tay rộng rãi, thoải mái màu trắng từ tủ quần áo mặc lên.
Rồi sau đó, nàng đi đến trước gương trang điểm, vẽ một lớp trang điểm tự nhiên.
Việc làm nàng rối rắm cả nửa buổi chiều, cuối cùng đã kết thúc trong nửa giờ.
Nàng nhìn chính mình trong gương, rốt cuộc thấy thuận mắt hơn nhiều.
Bình thường nàng đi ăn cơm với bạn bè đều rất tùy tiện, nhưng đi ra ngoài ăn cơm cùng Thịnh Mộc Khê, nàng còn đặc biệt gội đầu, hơi trang điểm một chút, đã xem như là rất cố ý rồi.
Cho nên không cần thêm những bộ quần áo hoa lệ khác, đơn giản, thoải mái là được, nếu không sẽ có vẻ mục đích quá rõ ràng.
Khi nàng chuẩn bị ra cửa, đi lên lầu tìm Thịnh Mộc Khê, Sài Sơ Tình đột nhiên chạy tới hỏi nàng đã đặt ở nhà hàng thịt nướng nào.
Sài Thiển Ngưng run rẩy lông mi: "Sao, em muốn cùng chị đặt cùng nhà hàng thịt nướng sao?"
"Không phải." Sài Sơ Tình nhìn điện thoại vài lần: "Chị nói địa điểm, em còn tiện tránh chị và cô Thịnh."
...
Sài Thiển Ngưng dặn dò em gái vài câu như ra ngoài nhớ mang chìa khóa, bên ngoài phải chú ý an toàn, không được về quá muộn xong, liền đi lên lầu tìm Thịnh Mộc Khê.
Thịnh Mộc Khê vừa lúc ra cửa, hai người đi thang máy xuống bãi đỗ xe tầng hầm, ngồi xe của Thịnh Mộc Khê.
Có lẽ vì Sài Sơ Tình nhắc đến chuyện trẹo chân, Sài Thiển Ngưng liền chú ý hơn vài lần: Thịnh Mộc Khê quả thật đi giày cao gót, thân trên phối hợp với một chiếc váy dài màu đen, phần eo được siết lại, làm nổi bật dáng người tinh tế và duyên dáng.
Đối phương trang điểm, trông có vẻ yêu kiều hơn nhiều so với lúc bình thường không trang điểm. Hai bên tai cô rủ xuống đôi hoa tai hình tua rua. Dưới ánh đèn thang máy, ánh sáng lấp lánh dừng lại trên đó lọt vào mắt Sài Thiển Ngưng.
Khí chất nhìn trưởng thành, ổn trọng, toát ra vài phần thần bí.
Nàng không biết Thịnh Mộc Khê bình thường đi ra ngoài với bạn bè có trang điểm như thế này không, hay chỉ là đi ăn cơm với nàng mới trang điểm như vậy?
Nhưng không thể không nói, như vậy liền làm Sài Thiển Ngưng trông giống như học sinh của cô.
Sài Thiển Ngưng cười thầm trong lòng, khi nói ra lại có thêm vài phần trêu chọc: "Cô Thịnh, người không biết còn tưởng rằng cô dẫn học sinh ra ngoài ăn cơm đấy."
Nói tới đây, Thịnh Mộc Khê không hiểu sao khựng lại một chút, nhưng Sài Thiển Ngưng thấy thần sắc cô không có vẻ không vui, nhẹ nhàng thở ra.
Thịnh Mộc Khê chỉ cười cười, ngưng mắt vài giây nhìn bộ quần áo rộng rãi, thoải mái mà nàng đang mặc: "Tôi mặc loại áo ngắn tay rộng rãi, thư giãn như cô sẽ khiến tôi trông béo lắm."
Hai người ngồi lên xe, Thịnh Mộc Khê lái xe, Sài Thiển Ngưng ngồi ở ghế phụ.
Sài Thiển Ngưng vừa cài dây an toàn vừa nói: "Cô Thịnh, cô béo chỗ nào?" Nàng nhìn thoáng qua vòng eo thon thả của đối phương, thầm nghĩ, cô chỉ là ngực lớn thôi.
Nhưng nàng không nói thẳng ra như vậy, lời nói đến bên môi vòng một khúc: "Tôi còn không mặc được quần áo kiểu cô đấy chứ."
Xe chạy ra khỏi tiểu khu. Sài Thiển Ngưng không muốn quấy rầy Thịnh Mộc Khê lái xe, nên suốt dọc đường nàng không nói chuyện.
Quán thịt nướng nằm trong một khu thương mại phồn hoa ở thành phố A, tổng cộng có sáu tầng.
Tầng một bán đồ trang sức, túi xách, đồ điện, linh tinh, tầng hai là siêu thị, từ tầng ba bắt đầu bán quần áo, tầng bốn là khu vui chơi, có rạp chiếu phim bên trong, tầng năm và tầng sáu đều là khu ẩm thực.
Quán thịt nướng nằm ở tầng cao nhất, tầng sáu.
Vì là cuối tuần, trong tiệm khá đông người, nhưng Sài Thiển Ngưng lấy số xong cũng không phải chờ lâu lắm thì đến lượt các nàng.
Ăn thịt nướng gần một tiếng, Sài Thiển Ngưng càng thích việc nướng hơn là ăn.
Khẩu phần của nàng vốn không lớn, nhưng vì đi cùng Thịnh Mộc Khê, nàng chỉ có thể chậm rãi kiên trì, ăn một miếng rồi cúi đầu lướt điện thoại một lúc.
Đang ăn đến nửa chừng, nàng đi toilet. Sau khi quay lại, nàng thấy có một cô gái bên cạnh Thịnh Mộc Khê, dường như đang hỏi xin WeChat.
Đến khi Sài Thiển Ngưng quay về, cô gái kia đã rời đi.
Ngồi xuống ghế, Sài Thiển Ngưng nhìn hơi nóng tư tư bốc lên trên giấy nướng thịt một lúc, lơ đãng hỏi: "Vừa rồi có người tìm cô xin WeChat sao?"
"Ừm."
"Cô cho rồi à?"
"Ban đầu tôi thấy cho WeChat cũng không có gì," Thịnh Mộc Khê dừng lại một chút.
Sài Thiển Ngưng nhướng lông mày.
"Nhưng cô ấy vừa xuất hiện đã hỏi có thể hẹn hò không, điều đó làm tôi cảm thấy hơi quá nhanh. Làm gì có ai quen chưa đến một phút đã đòi hẹn hò chứ." Thịnh Mộc Khê nhìn về phía nàng, sóng mắt uốn lượn, chảy vào lòng người.
Sài Thiển Ngưng nuốt nước miếng. Thịnh Mộc Khê tiếp tục nói: "Cô nói đúng không?"
"Ừm... Đúng." Sài Thiển Ngưng rũ lông mày xuống: "Vậy nếu cô ấy không vừa xuất hiện đã hỏi cô có thể hẹn hò không, cô liền cho cô ấy WeChat sao?"
Thịnh Mộc Khê suy nghĩ: "Chắc là sẽ cho, nếu cô ấy chỉ nói muốn làm bạn làm quen trước thôi. Dù sao cứ cự tuyệt người khác như vậy, có vẻ không tốt lắm."
"Trừ người làm kinh doanh, làm gì có ai hỏi người xa lạ xin WeChat mà chỉ muốn làm bạn chứ." Sài Thiển Ngưng lẩm bẩm một câu, kẹp lên một miếng thịt, cắn xuống.
Thịnh Mộc Khê một tay cầm đũa, một tay nghịch xâu chìa khóa.
Sài Thiển Ngưng chú ý thấy, trên xâu chìa khóa của cô còn treo cái vật trang sức nhỏ màu xanh lục nhấp nháy kia.
Cái họa tiết này được phát triển từ một ứng dụng hẹn hò dành cho nữ giới. Mang theo nó trên người, ngụ ý người đó là nữ, đồng thời độc thân, hy vọng có người đến tìm hiểu.
Cũng không biết Thịnh Mộc Khê có biết ý nghĩa của họa tiết này hay không, mà chỉ tùy tiện treo lên xâu chìa khóa.
Sài Thiển Ngưng hướng về phía chiếc xâu chìa khóa kia khẽ nâng cằm: "Cô rất thích cái vật trang sức này sao?"
"Cái này à?" Thịnh Mộc Khê cụp mắt xuống: "À, cái này, cũng tạm thôi, không đến mức rất thích, chỉ là một vật trang sức thôi, bạn tôi tặng tôi."
Thịnh Mộc Khê suy nghĩ rồi nói thêm: "Bạn tôi cứ nói, món đồ chơi này có thể chiêu đào hoa."
Lòng bàn tay cô vuốt ve vật đó vài cái, rõ ràng là không tin lắm vào hiệu quả chiêu đào hoa của nó, quá huyền học.
Nhưng dường như lại nghĩ đến điều gì: "Nhưng mà phải nói, trước kia mỗi lần tới hỏi tôi xin WeChat đều là nam, gần đây hình như nữ nhiều lên thì phải."
Cô nâng mắt lên, chỉ thấy ánh mắt Sài Thiển Ngưng như móc câu nhìn chằm chằm cô, rồi sau đó chậm rãi vươn tay về phía cô: "Vậy, cô có thể cho tôi mượn nó treo một thời gian được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro