Chương 7: Tâm Nhãn
Sài Sơ Tình cõng cặp sách, hai tay kéo dây đeo, đứng rất ngoan phía sau Thịnh Mộc Khê một chút.
"Chị, đây là cô giáo chủ nhiệm lớp em, cô Thịnh." Sài Sơ Tình giới thiệu.
Thịnh Mộc Khê hướng nàng cười nhạt.
Sài Thiển Ngưng tức khắc trợn tròn mắt.
Nàng nhớ rõ, khi Sài Sơ Tình học nửa học kỳ trước, giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa phải là Thịnh Mộc Khê.
Hồi đầu học kỳ lớp 10, có lần trời mưa to, Sài Thiển Ngưng đi đón em về nhà, vô tình gặp được giáo viên chủ nhiệm của nàng, là một cô gái lùn lùn mập mập, tuyệt đối không thể là Thịnh Mộc Khê.
Hơn nữa, Sài Sơ Tình đã từng gửi cho nàng phương thức liên lạc của giáo viên các môn, nàng nhớ rõ bên trong không có tên Thịnh Mộc Khê.
Nếu có, trí nhớ của nàng không tệ, cho dù chỉ là nhìn lướt qua, thì lần đầu tiên nàng nghe đến tên Thịnh Mộc Khê, cho dù không nghĩ ra cũng sẽ cảm thấy có chút quen thuộc.
Nhưng lần đầu tiên nàng nghe đến tên Thịnh Mộc Khê không có nửa điểm quen thuộc nào, thậm chí khi Thịnh Mộc Khê nói mình là giáo viên, nàng cũng không nghĩ tới đó lại là giáo viên lớp của em gái mình.
Biết trước như vậy, lúc trước nàng tán tỉnh Thịnh Mộc Khê nên kiềm chế một chút.
Lần này, hình tượng gia trưởng của nàng, xem như hoàn toàn hủy hoại rồi.
Thịnh Mộc Khê thấy được sự kinh ngạc trên mặt đối phương, kỳ thật chính cô cũng rất kinh ngạc. Đặc biệt là khi đi theo học sinh trên tuyến đường quen thuộc mà cô thường về nhà, cô đã cho rằng gia trưởng của học sinh và cô ở cùng một tiểu khu, lại không ngờ rằng đó lại chính là Sài Thiển Ngưng.
Ngón tay Sài Thiển Ngưng đặt trên nắm cửa siết chặt, rất nhanh liền thu liễm được biểu cảm của mình, mở rộng cửa, nghiêng người mời các nàng đi vào.
"Cô giáo Thịnh, mời vào."
Thịnh Mộc Khê đánh giá nàng một chút, người này cuối cùng đã không còn mặc áo ngủ nữa.
Sau khi bước vào, cô đồng thời phát hiện, nhà Sài Thiển Ngưng vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp, không giống như cái đêm cô ở lại nhà nàng.
Cô không biết vì sao, cảm thấy có chút giống như các cô ở trường ứng phó với lãnh đạo đến kiểm tra, trong lòng cô liền có chút muốn bật cười.
Nhưng thân là một giáo viên, cô biết lần này mình là đến thăm hỏi gia đình. Cho nên cô không biểu lộ vẻ hài hước ra ngoài, chỉ mỉm cười với Sài Thiển Ngưng: "Thật trùng hợp, hàng xóm."
"Vâng, quả là rất trùng hợp." Sài Thiển Ngưng rũ mi xuống, pha trà mời khách.
Sài Sơ Tình ở một bên nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của hai người, đột nhiên như phát hiện ra chuyện gì kinh thiên động địa, đồng tử chấn động. Chị gái và cô giáo, hình như là quen biết nhau!
Chuyện thật đáng sợ.
Nàng hy vọng không phải như thế.
Nhưng giây tiếp theo, Thịnh Mộc Khê liền đánh vỡ hy vọng của nàng.
"Tôi ở ngay lầu trên của chị gái em." Thịnh Mộc Khê nói với Sài Sơ Tình.
"Vậy, vậy thì thật trùng hợp, cô giáo thăm hỏi gia đình xong trở về cũng tiện." Sài Sơ Tình nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Sài Thiển Ngưng thấy vẻ mặt muôn màu muôn vẻ của em gái mình, không khỏi bật cười. Sau đó, khi bưng nước trà đặt trước mặt Thịnh Mộc Khê, ngón tay nàng sinh lý tính xuất hiện run rẩy, run đến mức nước trà đều tràn ra một chút.
Buổi chiều sau khi nàng dọn dẹp xong nhà cửa, đi đến trạm dịch vụ tiểu khu lấy chuyển phát nhanh, đụng phải một chú giao nước không cẩn thận dẫm hụt chân trên bậc thang sảnh tầng một.
Chú ấy tuổi đã lớn, ngã không nhẹ, nhưng vẫn tâm tâm niệm niệm công việc của mình chưa hoàn thành, sợ bị trừ lương, cho nên kiên trì muốn giao nốt phần còn lại rồi mới đi bệnh viện.
Sài Thiển Ngưng thấy không đành lòng, liền giúp chú ấy cùng nhau mang những thùng nước còn lại đưa đến các hộ gia đình, giúp chú ấy kết thúc công việc.
Tổng cộng còn lại sáu thùng, nàng không đủ sức để xách hai thùng cùng lúc, cho nên chỉ có thể một thùng một thùng đưa lên cho người ta.
Tuy rằng có thang máy, nhưng xe chở nước dừng ở ngoài cửa tòa nhà, nàng xách nước đi qua sảnh cần đi một đoạn đường. Sau đó lên tới tầng tương ứng cũng cần đi qua một đoạn hành lang mới có thể đưa đến cửa hộ gia đình.
Cái kết của việc thích giúp đỡ người khác chính là, hoàn thành xong những việc này, nàng cả người đều rã rời.
Sài Thiển Ngưng đã nghỉ ngơi một đoạn thời gian trước khi Thịnh Mộc Khê đến, tinh lực đã trở lại, nhưng tay có thể là vì xách vật nặng mà còn có chút di chứng, cho nên ngón tay mới run rẩy.
Thịnh Mộc Khê nhìn thấy rõ ràng, trầm tư uống một ngụm trà, tinh tế chú ý thấy sắc mặt Sài Thiển Ngưng hôm nay trông có vẻ tốt hơn một chút, là bởi vì nàng thoa son môi.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Thịnh Mộc Khê cảm thấy Sài Thiển Ngưng bình thường không thoa son môi, sẽ khiến người trông rất tái nhợt.
Mà bản thân Sài Thiển Ngưng có lẽ cũng chú ý đến điểm này của mình, cho nên khi đến tiếp đãi giáo viên của em gái đến thăm hỏi gia đình, nàng đã cố tình thoa son môi.
Nếu cô nhớ không lầm, đêm Sài Thiển Ngưng đi độc thân party cũng không thoa son môi.
Điều này làm Thịnh Mộc Khê cảm thấy, Sài Thiển Ngưng hình như đang che giấu điều gì đó.
Cơ thể sẽ không lừa dối người khác, ngón tay Sài Thiển Ngưng vừa rồi quả thật đã run rẩy.
Huống hồ Sài Thiển Ngưng lại không phải mắc chứng sợ xã hội, các nàng cũng không phải người xa lạ gì, run cái gì!
Thịnh Mộc Khê tức khắc nhớ lại lời Sài Sơ Tình nói với cô ở văn phòng.
Sài Sơ Tình buổi chiều ngủ trong ký túc xá, không đi tham gia kỳ thi, việc này vốn dĩ phải gọi gia trưởng tới trường học.
Nhưng Sài Sơ Tình nói, cha mẹ em ấy rất bận, thật sự không đến được.
Thịnh Mộc Khê nhìn vào tài liệu nàng điền, thấy trong thành viên gia đình còn có một người chị gái. Chữ Sài Sơ Tình viết rất qua loa, không nhìn ra tên gọi là gì. Nhưng ở cột công việc, Sài Sơ Tình điền, đã cho thấy chị gái đã trưởng thành và đi làm.
Vì thế cô liền hỏi nàng chị gái có thể tới trường học một chuyến hay không.
Sài Sơ Tình lại nói, chị gái thân thể không tốt, yếu ớt mong manh, đi ba bước lại thở dốc, đến trường học một chuyến quá sức, sống sờ sờ nói người ta thành hình tượng bệnh tật "Nhu nhược không thể tự gánh vác" như Lâm Đại Ngọc.
Cô bé mồm miệng lanh lợi, nói đen thành trắng. Thịnh Mộc Khê không vạch trần em ấy, cảm thấy nàng muốn trốn tránh việc gọi gia trưởng tới trường học.
Dù sao hình như học sinh đều rất sợ bị giáo viên gọi gia trưởng, cô có thể lý giải.
Nếu đổi lại là giáo viên khác sẽ bỏ qua, nhưng Thịnh Mộc Khê là một giáo viên rất quan tâm học sinh, cho nên đã đề xuất đến tận nhà thăm hỏi gia đình.
Thế nhưng, hiện tại xem ra... Thịnh Mộc Khê lại cảm thấy Sài Sơ Tình không hề nói dối.
Sài Thiển Ngưng nhìn xác thật có chút ốm yếu.
Thịnh Mộc Khê không chút để ý hỏi Sài Thiển Ngưng: "Cô không phải ở một mình sao? Em gái cô cũng ở đây à?"
"Cô giáo, thỉnh thoảng em tới đây ở để bầu bạn với chị gái em, nhưng em thường ở trong trường học." Sài Sơ Tình giành trước trả lời, như thể sợ Sài Thiển Ngưng sẽ nói lỡ điều gì.
"Cha mẹ em đâu? Không ở đây sao?"
"Không phải, cô giáo, cha mẹ em tương đối bận rộn, quanh năm suốt tháng không thấy được bóng dáng mấy lần."
"Thì ra là vậy." Thịnh Mộc Khê uống một ngụm trà, nhìn Sài Sơ Tình đang ngồi ngoan ngoãn, cùng với những ngón tay cuộn lại của Sài Thiển Ngưng.
Sài Thiển Ngưng liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô em gái nhà mình. Cô bé này chắc chắn là vì muốn trốn tránh chuyện gì đó, cho nên đã nói dối cô giáo.
Sau đó không ngờ cô giáo và chị gái lại quen biết, lại là quan hệ hàng xóm, cho nên liền có chút luống cuống.
Nàng cười mà không nói.
Thịnh Mộc Khê trên đường đi tìm toilet, Sài Sơ Tình lập tức tiến đến bên cạnh nàng, lén lút nói chuyện: "Chị ơi."
"Ừm?"
Sài Sơ Tình nhìn về phía toilet, rủ mắt ghé sát tai nàng hạ giọng nói: "Chị tốt nghiệp lâu như vậy rồi, làm sao thấy giáo viên mà còn sợ hãi?"
Sài Thiển Ngưng: ??
"Ai nói với em là chị sợ hãi giáo viên?"
"Chị bưng trà cho cô Thịnh mà ngón tay đều run kìa."
Sài Thiển Ngưng: "..."
Sài Sơ Tình đặt khớp xương ngón tay bên môi: "Không phải sợ hãi giáo viên, vậy là bị em chọc tức à?"
Sài Thiển Ngưng: "Em cũng biết em luôn chọc tức chị sao."
Sài Sơ Tình: "Không phải đâu, em còn chưa thành thật với chị, mà chị đã đoán được rồi?"
Sài Thiển Ngưng: "Vậy em nói đi, đã gây ra họa gì ở trường học, vì sao cô giáo phải đến thăm hỏi gia đình?"
Sài Sơ Tình nghe thấy tiếng xả nước toilet, biết cô Thịnh sắp đi ra, nàng liền vội vàng nói ngắn gọn: "Chị, em đã nói chị thành Lâm Đại Ngọc với cô giáo."
Sài Thiển Ngưng: "..."
Sài Sơ Tình: "Vậy lát nữa chị đừng để lộ tẩy nha, cầu xin chị đó, bằng không em ở lớp cô Thịnh không còn mặt mũi nào mà tiếp tục học nữa."
Nói dối nhất thời sảng, nàng chớp chớp hai hàng nước mắt, nhìn bộ dạng Sài Sơ Tình dán hai tay vào nhau ủy khuất cầu xin, Sài Thiển Ngưng bị chọc cho bật cười.
Nàng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ôn nhu xoa xoa đầu Sài Sơ Tình: "Đi vào phòng đi."
Sài Sơ Tình ngoan ngoãn đi vào phòng của chính mình.
Lúc này Thịnh Mộc Khê cũng từ toilet đi ra, một lần nữa ngồi xuống sô pha.
Nếu là thăm hỏi gia đình, khẳng định là phải trò chuyện chút chuyện mà gia trưởng và giáo viên nên nói.
"Cô Thịnh, em gái tôi ở trường học, có gây thêm phiền phức gì cho cô không?" Sài Thiển Ngưng mở lời trước.
"Thật ra cũng không hẳn, Sơ Tình rất thông minh, thành tích bình thường luôn đứng nhất nhì trong lớp, chỉ là em ấy có chút lười nhác, đây cũng là điều tôi muốn nói với cô hôm nay."
Thịnh Mộc Khê uống một ngụm trà, tiếp tục nói: "Thi tháng tuy rằng không quan trọng bằng kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ, nhưng cũng là một lần kiểm tra. Sơ Tình cũng đã thành thật với tôi, em ấy ngủ quên trong ký túc xá buổi chiều nên không đi thi, là bởi vì khi tỉnh lại thì chỉ còn chưa đến mười phút nữa là bài thi bắt đầu, em ấy cảm thấy không kịp đến phòng thi, cho nên dứt khoát không đi thi nữa."
"Con người ai cũng sẽ phạm phải sai lầm ít nhiều, điều này không có gì. Chuyện ngủ quên là yếu tố không thể kiểm soát. Nhưng Sơ Tình lại không hề nghĩ đến việc tranh thủ bù đắp khuyết điểm của mình, ở phương diện thái độ đã có vấn đề."
"Hơn nữa dựa theo tốc độ làm bài thi bình thường của Sơ Tình, cho dù em ấy vào phòng thi trễ hơn mười mấy phút, cũng có thể hoàn thành bài thi, không đến mức thiếu mất phần thi."
Chờ đến khi Thịnh Mộc Khê nói xong, Sài Thiển Ngưng mới gật đầu: "Vâng, điều này xác thật rất không đúng, tôi sẽ cùng em ấy trao đổi thật kỹ. Cô Thịnh vất vả đến đây một chuyến."
Trò chuyện xong, Thịnh Mộc Khê cũng quay về, Sài Thiển Ngưng đưa cô ra đến cửa.
Trước khi đi, Thịnh Mộc Khê lại đột nhiên quay đầu lại hỏi nàng: "Tôi nghe em gái cô nói thân thể cô thật không tốt, thảo nào tôi rất ít nhìn thấy cô ra khỏi cửa. Thân thể cô không tốt ở phương diện nào vậy? Tôi quen biết một vài thầy thuốc, biết đâu sẽ có ích cho cô."
Sài Thiển Ngưng muốn nói tâm lý tôi hiện tại có lẽ không tốt lắm.
Nhưng nàng chỉ nói đùa: "Bệnh lười."
Câu trả lời này thật xảo diệu, nàng không nói dối, cũng không giúp Sài Sơ Tình cùng nhau nói dối, nhưng lại có thể khiến đối phương tin tưởng không nghi ngờ, cho rằng nàng không muốn nói ra chuyện riêng tư của mình, cho nên mới nói đùa như vậy.
Nàng nhìn bộ dáng Thịnh Mộc Khê, cô thật sự tin rằng nàng có bệnh.
Nhưng nàng không giải thích, dù sao nàng quả thật là rất lười. Muốn nói nàng có điểm nào sai, đó chính là sai ở chỗ không thích giải thích với người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro