Chương 17

Diệp Phi người này, có cái tật xấu.

Thích hạt ngạo kiều.

Lúc cô yêu thích người khác, nghĩ cái gì, liền đưa ra đi cái gì, tâm linh, vật chất, có cái gì đưa cái gì.

Cho nên nhiều năm như vậy, một khi có cô gái nào cô coi trọng, đều thập phần hào phóng, phương thức lieu nhân cũng là một bộ một bộ, bất quá đáng tiếc, vận khí của cô không tốt, theo đuổi không phải thẳng nữ, chính là ngượng ngùng không dám xuất quỹ.

Cô tổng cộng theo đuổi qua ba người, một người ở cao trung, lấy lý do chúng ta vẫn luôn là bạn tốt, chưa bao giờ thay đổi, xong việc.

Đại học đuổi theo một người, lấy lý do Diệp Phi tôi là thẳng, thực xin lỗi, tôi thích cô, nhưng không phải thích cô, tôi đối nữ nhân không cảm giác, xong việc.

Một người cuối cùng chính là Dương Dương.

Tính ra mấy năm nay cũng có rất nhiều người biểu lộ với cô, nam liền không nói, trực tiếp cự tuyệt.

Nữ sao.

Diệp Phi người này trong xương cốt thương hương tiếc ngọc, bất quá cũng không phải thấy nữ liền thích, một khi có nữ sinh đối cô biểu lộ tâm tư, cô vẫn là sẽ suy xét mấy ngày, sau lại thật sự cảm thấy không thích hợp, không thích, mới đứng đứng đắn đắn mà cự tuyệt.

Ngạo kiều việc này, có người nói qua, nhưng cô chưa bao giờ đương hồi sự.

Cô cảm thấy có một số việc, cô ăn nói rất khép nép, như thế nào liền ngạo kiều đâu.

Cô không tin.

Chỉ là cô không biết, lúc người khác yêu thích cô, cô hào phóng tiếp nhận rồi, lúc khách khí hồi cái gương mặt tươi cười, nhưng rất nhiều thời điểm, cô luôn không chịu nổi cổ kính nhi trong thân thể kia, nhịn không được liền kiêu căng ngạo mạn.

Cho nên nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn độc thân không phải không có nguyên nhân, quan trọng là cô vẫn luôn không có suy nghĩ cẩn thận, cũng không nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc vì sao.

Liền tỷ như hiện tại, rõ ràng cô liền rất muốn ngủ ở phòng của Tả Lộ Dư, thậm chí nghĩ về sau liền vẫn luôn cùng phòng, nhưng cô chính là muốn Tả Lộ Dư mở miệng.

Chờ Tả Lộ Dư mở miệng, cô còn một bộ biểu tình, cô xem, là cô muốn lưu tôi.

Sau khi thu hồi điện thoại, Tả Lộ Dư lại tiến phòng tắm thổi tóc.

Phía trước ở chỗ này ngủ ba cái buổi tối, khi đó khoảng cách của cô với Tả Lộ Dư cũng không phải xa lắm, cho nên mỗi ngày liền ngủ đi tới tới, tắm rửa một cái liền lên giường.

Xuyên dùng, cũng trước nay đều là từ rương hành lý lấy ra tới, dùng xong rồi lại thả lại đi, tựa hồ là đoán chắc có một ngày sẽ rời đi, đến lúc đó trực tiếp xách va-li đi, phương tiện.

Sau lại cô thật sự nhịn không được, liền rời đi.

Cho nên phòng ngủ của Tả Lộ Dư, kỳ thật cô cũng không có xem kỹ.

Như vậy quét một vòng, xác thật rất có hương vị của Tả Lộ Dư, đồ vật bày biện đều thập phần chỉnh tề, sắc điệu thiển, nhưng lại không rõ lãnh, nhân vị thực đủ.

Cái gì đều có, cái gì cũng không thiếu, Diệp Phi nhớ mang máng bên cạnh bàn hoá trang có che dấu cái phòng giữ quần áo, cô đi qua đi, nhẹ nhàng đẩy cái nút kia một chút, cửa chậm rãi mở ra.

Diệp Phi chưa tiến vào, liền ở bên ngoài nhìn thoáng qua, phòng giữ quần áo không bật đèn, cô đều không nhìn thấy cái gì.

Lúc Tả Lộ Dư từ trong phòng tắm ra tới, Diệp Phi đã đóng cửa lại, cô nghe được thanh âm truyền tới đầu phòng tắm kia, lui về phía sau vài bước.

Diệp Phi: "Thổi xong tóc sao."

Tả Lộ Dư: "Ân."

Tả Lộ Dư liếc mắt bên ngoài tủ quần áo, hỏi: "Em muốn tắm rửa sao?"

Diệp Phi gật đầu: "Muốn a." Cô nói lại nhún vai: "Chính là, tôi cũng chưa mang cái gì."

Tả Lộ Dư đi tới: "Không ngại nói, có thể dùng của tôi."

Diệp Phi đi qua đi dựa vào ngăn tủ: "Đương nhiên không ngại."

Tả Lộ Dư nghe xong kéo ngăn tủ ra, chỉ vào quần áo treo bên trong nói: "Áo ngủ của tôi không nhiều lắm, em chọn một cái đi."

Diệp Phi đối Tả Lộ Dư nhướng mày.

Loại đồ vật như áo ngủ này, cô không chú ý như vậy, chỉ là......

Diệp Phi giương mắt nhìn Tả Lộ Dư, ngữ khí đột nhiên ái muội: "Quần lót đâu?"

Tả Lộ Dư không lộ ra biểu tình cô chờ mong, mà là kéo ngăn kéo phía dưới ra: "Nơi này có mới."

Diệp Phi bĩu môi: "Sớm có chuẩn bị a."

Tả Lộ Dư lắc đầu, đứng đắn giải thích: "Thường xuyên đi công tác, đây là dùng một lần."

Diệp Phi nhàn nhạt nga một tiếng, lại dựa qua đi một chút, nhỏ giọng hỏi: "Khăn tắm tôi dùng của chị, quần áo cũng của chị, còn tắm sữa tắm của chị, toàn thân đều là hương vị của chị, buổi tối ngủ không được, làm sao bây giờ?"

Tả Lộ Dư ngẩn người, thấy Diệp Phi càng dựa càng gần, theo bản năng lui về phía sau một bước nhỏ.

Tả Lộ Dư: "Chị nghĩ nên làm sao bây giờ?"

Diệp Phi thấy dưới mặt mày Tả Lộ Dư lập loè thẹn thùng, cúi đầu nở nụ cười.

Cô lui về đứng tốt, thay đổi cái ngữ khí đứng đắn: "Tôi đi tắm rồi."

Nói xong, tùy ý cầm cái áo ngủ liền đi phòng tắm.

Cô tắm rửa từ trước đến nay không cọ xát, thực mau mà liền tắm xong.

Thổi tóc xong ra tới, Tả Lộ Dư đã đóng đèn trần nhà, giờ phút này mở cái đèn nhỏ ở đầu giường, trong tay cầm quyển sách, dựa vào đầu giường xem.

Nàng thấy Diệp Phi ra tới, đầu chỉ nâng lên một chút, lại cúi đầu.

Diệp Phi người này, đùa giỡn người khác là một chuyện, nhưng một khi cảm giác hơi thở không đúng rồi, người thứ nhất túng chính là cô.

Tựa như cùng bạn bè ở bên ngoài chơi trò chơi, yêu cầu bên người muốn hôn môi muốn ôm một cái, mở cái vui đùa có sắc tình, cô luôn là lập tức hòa hợp với tập thể ồn ào, xem diễn cũng ít không được có cô ồn ào, nhưng một khi trò chơi thua, liền túng đến mặc kệ phạt nhiều ít rượu đều uống, ai cũng đừng nghĩ chạm vào cô.

Cho nên Diệp Phi hiện tại, đột nhiên túng.

Cô đứng ở mép giường, xốc chăn lên nằm đi vào, giường liền lõm đi xuống một chút.

Giường lớn một người một bên, trung gian còn có thể nằm hai người, ha hả.

Vừa mới lúc đang tắm, cô nhìn lại một chút hành động của mình với Hồ Na đêm nay, luôn cảm thấy quá điên cuồng.

Vì thế cô khụ khụ, nói câu: "Hôm nay có phải tôi quá náo loạn hay không ? Thực xin lỗi a."

Tả Lộ Dư lật một trang sách, phòng ngủ lại an tĩnh lại: "Sẽ không, không có sao."

Diệp Phi khẽ cắn môi: "Không cảm thấy tôi thực phiền sao?"

Tả Lộ Dư lắc đầu: "Sẽ không."

Làm như cảm thấy chính mình quá lạnh nhạt, Tả Lộ Dư lại bổ câu: "Khá tốt."

Diệp Phi dựa vào, che chăn đến trên bụng: "Chị cứ nói thật ra a, không cần khách khí với tôi, chị để ý nói tôi sẽ sửa."

Đêm dài, ngữ khí của Diệp Phi giờ phút này ngoan ngoãn cực kỳ, biểu thái mười phần nếu là Tả Lộ Dư nói có nửa điểm để ý, cô nhất định sẽ lập tức sửa lại.

Nhưng Tả Lộ Dư nghe xong chỉ là cười cười, thực nhẹ, cũng thực mau, tiếng cười này lập tức bị thu lên.

Tả Lộ Dư: "Em là vợ của tôi, chúng ta muốn cộng độ cả đời, tôi khách khí với em làm cái gì, nói sẽ không chính là sẽ không."

Trong lòng Diệp Phi ấm áp, cô chơi đùa móng tay của mình, thay đổi cái đề tài: "Tôi không nghĩ tới, chị còn nhớ rõ ngày chúng ta lần đầu tiên gặp mặt."

Lần sơ ngộ kia, ở Diệp Phi nhìn đến, xem như không tốt đẹp gì, khi đó cô mang tâm tư xấu, đùa giỡn không đi tâm, thậm chí còn có ý tưởng làm Tả Lộ Dư nan kham .

Cho nên cảm động rất nhiều, lại quay đầu hồi tưởng, cảm thấy rất xin lỗi Tả Lộ Dư.

Tả Lộ Dư nghe xong chỉ là nhàn nhạt ừ một tiếng: "Muốn nhớ liền nhớ kỹ."

Diệp Phi nhướng mày, nghĩ nếu di động của Tả Lộ Dư ghi lại vân tay của cô, như thế nào cô cũng nên hồi báo một chút.

Đơn giản cô cũng cầm lấy di động, giải khóa đưa qua.

Tả Lộ Dư hồ nghi tiếp nhận: "Làm sao vậy?"

Diệp Phi: "Chị cũng lục cái vân tay cho tôi đi."

Tay Tả Lộ Dư ở giữa không trung tạm dừng nửa giây liền thu trở về, nàng click mở khóa mã di động của Diệp Phi, nhìn mắt mật mã nhảy ra phía trên, không chờ Diệp Phi mở miệng, trực tiếp thua "0322".

Màn hình di động tức khắc nhảy chuyển cái giao diện tiếp theo.

Diệp Phi kinh ngạc: "Chị làm sao biết sinh nhật của tôi ?"

Tả Lộ Dư: "Biết việc này rất khó?"

Diệp Phi lại hỏi: "Chị làm sao biết mật mã là sinh nhật của tôi?"

Tả Lộ Dư: "Đoán."

Diệp Phi ha ha cười gượng: "Tôi đều không nhớ rõ sinh nhật của chị."

Tả Lộ Dư: "ngày 13 tháng 7."

Diệp Phi không đợi Tả Lộ Dư lục vân tay, liền đoạt điện thoại lại đây, làm trò trước mặt Tả Lộ Dư, trực tiếp đổi mật mã điện thoại thành "0713".

Sau khi cô sửa xong nhướng mày nhìn mắt Tả Lộ Dư, tao thao tác này cô không tin tâm Tả Lộ Dư không động!

Tả Lộ Dư xác thật tâm động, thậm chí liền mạch máu đều cuồng khiếu vài giây, nhưng xét thấy người này hỉ nộ không hiện ra sắc, cái tâm động này cuối cùng chỉ biến thành một chút độ cong trên khóe miệng của nàng .

Diệp Phi bĩu môi, nhìn nàng không nhanh không chậm mà lục vân tay, tiếp theo trả điện thoại lại cho cô.

Diệp Phi thu hồi di động đặt ở một bên, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là cầm lấy di động sửa lại cái tên, vợ yêu bảo bối.

Sau khi sửa xong cô cười cười, lại sợ tiếng cười này bị Tả Lộ Dư nghe thấy, người co rụt lại, lập tức thu lại đến nằm tốt trong chăn.

Cô đắp chăn xong, phòng ngủ lại an tĩnh xuống dưới, cơ hồ không có một chút thanh âm, mắt cô nhìn trần nhà, lại nhắm hai mắt, nghe Tả Lộ Dư bên kia mở miệng nói chuyện.

Tả Lộ Dư: "Em từ từ, tôi xem xong đoạn này."

Diệp Phi a một tiếng, mở đôi mắt ra: "Không sao, chị chậm rãi xem đi, tôi không ngủ sớm như vậy."

Tả Lộ Dư thấp thấp ân một tiếng, tiếp tục đọc sách.

Cái này lại an tĩnh.

Diệp Phi nhắm mắt lại không có ngủ ý, liền bắt đầu loạn tưởng, cô nghĩ hôm nay uống nước trái cây Tả Lộ Dư làm, nghĩ mật mã di động của Tả Lộ Dư là 0908, nghĩ nàng nhớ rõ sinh nhật của cô, nghĩ nàng vừa rồi nói cộng độ cả đời với cô.

Diệp Phi mở to mắt, bất động thanh sắc mà nhìn mắt Tả Lộ Dư, dưới ánh đèn thấy quần áo của nàng có chút mở ra.

Diệp Phi nuốt nước miếng.

Xong rồi.

Đột nhiên sắc tình.

Cô nhìn đến nốt ruồi kia, hơn nữa thực không khéo, nốt ruồi kia vừa lúc giờ phút này dừng ở bên cạnh cổ áo, chỉ cần tùy tiện vừa động, liền nhìn không thấy.

Diệp Phi xuống chút nữa.

Cô cảm thấy......

Tả Lộ Dư hẳn là......

Không có mặc nội y?

Cô giương mắt nghiêm túc tìm kiếm cái dấu vết kia trước ngực Tả Lộ Dư, nhưng đáng tiếc, làm sao cũng tìm không thấy, không biết là quần áo dày, vẫn là này ánh đèn không được.

Tả Lộ Dư còn lộ nửa bên xương quai xanh.

Thật là muốn mệnh.

Diệp Phi đột nhiên cảm thấy nóng quá, cô nhắm mắt lại, nhưng đến không được chính là, sau khi nhắm mắt, hình ảnh trước mắt thế nhưng là cô đè Tả Lộ Dư ở dưới thân.

Diệp Phi lại nuốt nước miếng.

Nếu suy nghĩ, cô liền không khách khí.

Dù sao tưởng tượng không cần tiền, trừ bỏ cô cũng không ai biết.

Vì thế cô cắn răng, hình ảnh là kéo tay áo của Tả Lộ Dư, hung hăng mà kéo đi xuống.

Thực tốt, bả vai toàn lộ ra tới, viên nút thắt ở trên cùng kia cũng lỏng ra, nốt ruồi kia hoàn toàn hiện ra ở trước mắt cô.

Khóe miệng Diệp Phi một câu.

Cho rằng cô chỉ là vì xem nốt ruồi kia sao?

Thiên chân.

Bất quá nếu thấy được, Diệp Phi liền cúi đầu liếm một chút.

Cô tựa hồ nghe Tả Lộ Dư khẽ hừ một tiếng.

Mẹ nó.

Mẹ nó, thật quá liêu nhân.

Diệp Phi dùng sức hút một ngụm, đang định tiếp tục gặm đi xuống, lại nghe phía ngoài lỗ tai truyền tới một tiếng, thanh âm đến từ chính thế giới hiện thực.

Trái tim Diệp Phi một dừng, tức khắc mở mắt.

Tả Lộ Dư: "Tôi tắt đèn."

Đôi tay Diệp Phi gắt gao mà bắt lấy chăn trên người, ổn định thanh âm thấp thấp mà ừ một tiếng.

Tả Lộ Dư xem sách xong, Tả Lộ Dư tắt đèn đi, tự nhiên không biết, Diệp Phi vừa mới ở bên người nàng não bổ một đoạn tiểu điện ảnh, lấy nàng vì vai chính, tiểu điện ảnh chiếu nàng bị Diệp Phi đè ở dưới thân.

Thời gian vừa lúc 11 giờ rưỡi, nàng mệt nhọc.

Mà Diệp Phi nằm ở bên người nàng, tâm nàng cũng an rất nhiều.

Tắt đèn không bao lâu, toàn thân Diệp Phi còn đang nóng lên, cô thổi khí, giảm bớt cảm xúc, ném toàn bộ đồ vật lung tung rối loạn trong óc ra.

Không trong chốc lát, cô nghe Tả Lộ Dư bên kia, phát ra thanh âm cực kỳ bé nhỏ, tiếng rất nhỏ, cũng thực ôn nhu.

Tả Lộ Dư: "Phi Phi, ngủ ngon."

Diệp Phi nhắm mắt lại, đôi tay run rẩy, nhiệt khí mới vừa tiêu đi xuống, lại dũng đi lên.

Bảo bối nhi, đừng liêu a.

Nhưng cô không có nói, chỉ là vững vàng mà trở về câu: "Ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tag