55. Lật xe
Tắm rửa xong, Úc Miên lẳng lặng ngồi trong phòng một lúc.
Lý trí cuối cùng vẫn chiếm ưu thế, nàng mở sách bài tập ra, bắt đầu làm bài tập hôm nay.
Chờ hoàn thành nhiệm vụ học tập thì đã là 12 giờ đêm.
Nàng mở ngăn kéo ra, chiếc điện thoại vẫn lặng thinh nằm đấy, nhưng bên trong lại ẩn giấu một bí mật không thể nói nên lời.
Vừa nãy vội vàng liếc nhìn, nàng chỉ thoáng nhìn thấy một chút, đó là những đường cong gợi cảm chỉ có ở người phụ nữ trưởng thành, xương quai xanh lả lướt tinh xảo rõ ràng, vóc dáng mảnh mai như một tay là có thể ôm trọn, mũi chân trắng nõn khẽ giơ lên... Khoảnh khắc những hình ảnh ấy đập thẳng vào mắt, nàng có chút... không dám nhìn tiếp.
Úc Miên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác nóng bừng từ vành tai lan ra khắp khuôn mặt, nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc mất kiểm soát, từng tế bào trong cơ thể dường như đều đang kêu gào, thúc giục nàng hướng tới một thế giới chưa biết.
Nhưng... nhưng ngày mai còn phải đi học nha.
Hơn nữa... độ tuổi của bọn họ thực sự thích hợp để xem những thứ này sao?
Nàng nhấc điện thoại lên, sau đó lại buông nó xuống, lặp đi lặp lại mấy lần. Nàng nằm ở trên giường, buồn bực kéo chăn rồi trở mình tới lui rất nhiều lần. Dù lý trí có khuyên nhủ thế nào, nàng cũng không tài nào kiềm chế được.
Nàng xuống giường, tắt đèn đi, vì sợ ánh sáng lọt qua khe cửa nên chỉ bật một chiếc đèn bàn nhỏ, còn điều chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất. Nàng bưng ly nước đến bên bàn, ngẫm nghĩ một hồi lại đi khóa chốt cửa, rồi mới bắt đầu hành trình thám hiểm mới của mình.
Đây là những nội dung không được đăng trên trang web, có chi tiết Hứa Chi Lạc câu lấy Tạ Trừng Thư và hôn, có... thần thái mê hoặc của Hứa Chi Lạc khi lần đầu tiên đến nhà Tạ Trừng Thư và bất ngờ bị đá xuống giường, có cả... Tạ Thành Thư tay cầm tay dạy cô cách để làm 'hài lòng' cô ấy và làm 'hài lòng' chính mình... qua từng khung hình.
— Hóa ra là như vậy...
Úc Miên nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới mẻ dưới ngòi bút của họa sĩ. Nàng bẩm sinh là một người dễ thẹn thùng nên rất ít khi quan sát bản thân, nhưng giờ đây mới biết, hóa ra... hóa ra cơ thể phái nữ là như vậy, đẹp đẽ, mềm mại và khiến người ta kìm lòng không đậu mà thương yêu.
Nàng bất giác cảm thấy hơi khát, thế là với tay lấy cốc nước trên bàn rồi uống một hơi cạn sạch.
Cái phúc lợi ẩn này thực ra cũng không dài, ngoài những nội dung không thể đăng lên kỳ tiếp theo, nghệ sĩ còn bổ sung một vài khung truyện nho nhỏ về cuộc sống thường nhật sau khi yêu. Có đoạn hội thoại Tạ Trừng Thư nói, Hứa Chi Lạc thoạt nhìn mảnh mai nhưng lại mềm mại... rất thoải mái.
Hình ảnh cứ thế đột ngột dừng lại.
Úc Miên có chút không thể tin nổi lật vài trang sau, quả nhiên không lật được nữa, cứ thế hết thật sao?
Cảm giác như có một hơi bị nghẹn ở trong cổ họng, không thể trút ra được, khiến người ta cảm thấy bức bối và khó chịu.
Haizz... buồn bực quá, không thể thêm chút nữa sao, thêm chút nữa thì tốt rồi.
Nàng vẫn chưa xem đủ mà!
Thế là nàng lại lật về trang đầu tiên, xem lại từ đầu, xem lại những chỗ lúc nãy mình vội vàng lướt qua và tinh tế thưởng thức những chi tiết mà lần đầu chưa chú ý tới. Theo lời của Tiểu Nghiên thì đây chắc hẳn là 'gặm đường chi tiết', nàng đã xem đi xem lại rất nhiều lần.
Sau khi xem xong lần cuối cùng, Úc Miên dụi dụi đôi mắt chua xót. Vừa nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn ra cửa sổ và thấy bầu trời giờ đã lờ mờ chuyển sáng, lòng nàng chợt lạnh, vội vàng kéo chăn lên, tranh thủ chợp mắt được chút nào hay chút đó.
Nhưng vừa chợp mắt một xíu là đã có chuyện xảy ra. Nàng ngủ mê man một lúc lâu, cho đến khi có tiếng gõ cửa rõ ràng và mãnh liệt, đồng thời điện thoại của nàng rung lên điên cuồng. Lúc nàng nhìn đồng hồ thì mới biết...
— Thôi tiêu rồi! Chỉ còn mười lăm phút nữa là đến giờ học!
Ngoài cửa vọng vào giọng nói hơi nôn nóng của Bùi Tùng Khê:
"Miên Miên? Miên Miên?"
Úc Miên nhảy xuống giường, không kịp mang giày đã chạy ra mở cửa, rồi có chút ngượng ngùng giải thích:
"... Dì Bùi, con, con ngủ quên."
Bùi Tùng Khê thở phào nhẹ nhõm:
"Dì còn tưởng rằng... Thôi, ngủ quên không sao, nhanh lên một chút, dì sẽ đưa con đi."
Úc Miên chú ý thấy cô ngay lập tức thả lỏng người:
"Dì tưởng rằng con lại bị bệnh ư?"
Bùi Tùng Khê cau mày:
"Không được đem chuyện bị bệnh treo ở bên miệng. Nhanh lên, sắp xếp đồ vào cặp đi. Dì xuống gara lấy xe và đợi con ở dưới lầu."
Cô thật sự sợ nàng lại sinh bệnh. Cho đến bây giờ cô vẫn còn hối hận... Tại sao có thể để cho nàng bị bệnh một mình ở nhà? Nghĩ đến đây, cô vĩnh viễn cảm thấy không thể tha thứ cho chính mình, và tuyệt đối cũng sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa.
Úc Miên rất nhanh đã đeo cặp bước ra, nàng chỉ rửa mặt đơn giản, trên mặt còn dính bọt nước. Thiếu nữ có gương mặt sạch sẽ và mái tóc tinh nghịch vểnh lên ngồi vào ghế phụ:
"Còn có tám phút thôi!"
Bùi Tùng Khê bảo nàng thắt dây an toàn rồi phóng xe vun vút, họ đã đến cổng trường đúng vào hai phút cuối cùng.
Úc Miên thậm chí còn không kịp nói lời tạm biệt, đã nhảy xuống xe, rồi chạy như điên về phía khu dạy học. Chiếc cặp xóc nảy liên tục, cuối cùng nàng cũng kịp thời đến được phòng học đúng giờ.
Nàng vốn dĩ luôn đến lớp rất sớm, nhưng lần này lại bất ngờ chạm trán với Hứa Tiểu Nghiên đúng lúc tiếng chuông vào học reo lên... Đồng thời còn có giáo viên hóa học, tay cầm giáo án, đi ngay sau lưng các nàng hai mét. Thật đúng là một pha kịp thời đến lớp xấu hổ mang tầm cỡ thế kỷ.
Giờ ra chơi, Hứa Tiểu Nghiên kéo nàng ra ngoài đi dạo, nhìn thấy nàng có hai quầng thâm mắt thật lớn bèn che miệng cười:
"Sao thế? Tối qua vì mê truyện nên thức trắng cả đêm à?"
Úc Miên lắc đầu:
"Có ngủ một chút."
"Ngủ một chút? Vậy là vẫn thức khuya để đọc đúng không!"
Úc Miên đỏ mặt gật đầu:
"Ừ, mình đã đọc rồi."
Hứa Tiểu Nghiên vỗ tay cười to:
"A ha ha ha, cậu mà cũng có ngày này à!"
Cô đã sớm nghiện tiểu thuyết và truyện tranh. Khi ấy, Úc Miên lúc nào cũng giống như một giáo viên nghiêm khắc, thường xuyên dùng giọng điệu trịnh trọng khuyên cô không nên thức khuya và phải làm xong bài tập trước. Nhưng bây giờ, bây giờ chính nàng cũng bắt đầu 'sa vào con đường lầm lạc'.
Cô nàng cười lớn tiếng và tùy ý, nhưng dù sao đây cũng là sự thật, Úc Miên chẳng có cách nào phản bác được, liền nhìn chằm chằm mũi giày của mình mà thẫn thờ, chờ cô ấy cười đến mệt, cuối cùng mới dừng lại.
Hứa Tiểu Nghiên trêu chọc xong, mới cười xấu xa một chút:
"Sau khi tan học mình sẽ tặng cho cậu một thứ."
"Hả? Cái gì?"
"Hehe, sau giờ học cậu sẽ biết."
Đến khi tan học, Hứa Tiểu Nghiên cười tủm tỉm rồi đưa cho nàng một chồng giấy màu. Úc Miên có chút nghi hoặc lật lên nhìn... Vừa thấy liền đỏ mặt:
"Cái gì đây?"
"Ấn phẩm nha. Mình đã hỏi vợ của họa sĩ và cô ấy nói rằng mình được phép in ra. Tặng cho cậu để sưu tập đó. Mình vẫn thích bản giấy hơn, bản điện tử đọc bất tiện lắm."
Úc Miên không ngờ cô ấy lại to gan đến thế, cũng không biết cô ấy đã in những thứ này ở đâu... Nàng cất chồng 'bí mật quý giá' vào cặp và kẹp vô trong sách giáo khoa toán.
Về đến nhà, vừa mở cửa ra, Úc Miên nhìn thấy Bùi Tùng Khê cũng ở nhà thì có chút chột dạ cúi đầu:
"Dì Bùi, dì về sớm thế."
Bùi Tùng Khê bước lại gần, cúi đầu và đánh giá quầng thâm dưới mắt nàng rồi cười trêu chọc:
"Nếu không lại gần nhìn, dì còn tưởng là nhà mình có một con gấu trúc ghé thăm."
Úc Miên ngạc nhiên:
"Thật sự khoa trương như vậy sao??"
"Gạt con thôi. Nhưng tối qua đã xảy ra chuyện gì à, sao con ngủ muộn thế? Sáng nay dì đã gõ cửa kêu con rất lâu, còn gọi tới mấy cuộc điện thoại mà con không nghe thấy sao?
Úc Miên cúi đầu:
"Ừm... Đêm qua con có chút buồn ngủ nên hồi sáng lỡ ngủ khá sâu."
"Sau này đừng thức khuya làm bài tập nữa. Con vừa mới khỏi bệnh chưa được bao lâu, làm như vậy không tốt cho sức khỏe đâu."
Úc Miên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
"Ừm, ừm, con biết rồi."
May mắn thay, dì Bùi chủ quan cho rằng nàng thức khuya học bài, nếu không nàng chẳng biết cách làm sao để nói dối cô.
"Được rồi, ăn cơm đi. Ngày mai là cuối tuần, tối nay đừng học bài nữa, đi ngủ sớm một chút."
"Được, con biết rồi."
Ăn cơm chiều xong, nàng trở về phòng.
Úc Miên lấy sách vở và bài tập ra khỏi cặp, sau đó cẩn thận mở quyển sách toán học. Món đồ Tiểu Nghiên đưa cho nàng vẫn còn nguyên vẹn bên trong, khá tốt.
Nàng nhìn thấy bộ đồ lót mới được đặt ở mép giường, trông có vẻ lớn hơn một chút so với những trước đây. Hiện tại nàng đã phải đổi sang size to hơn... kiểu dáng thành thục hơn.
Có lẽ... có lẽ, nàng nghĩ, lớn hơn một chút cũng không có gì là không tốt.
Giống như Tạ Trừng Thư đã nói ở trong truyện tranh, như vậy sẽ mềm mại, rất thoải mái.
Nghĩ đến đây, nỗi lòng vốn vừa bình tĩnh lại lại bắt đầu khẽ xao động.
Nàng lấy những trang truyện tranh in màu ra từ trong sách toán và bắt đầu xem từng trang một. Quả nhiên... Tiểu Nghiên nói đúng, trải nghiệm đọc bản giấy và bản điện tử không hề giống nhau. Chỉ có... chỉ có cảm giác tim đập rộn ràng, rùng mình đó vẫn là y nguyên, vẫn khiến người ta hướng tới.
Nhưng đọc một hồi, nàng lại cảm thấy có chút buồn ngủ.
Đêm qua nàng thực sự ngủ quá ít, chưa đầy hai tiếng nữa. Hôm nay có thể học tập dưới cường độ cao cả ngày ở trường hoàn toàn là do nàng đang cố chống đỡ. Giờ phút này, ngồi bên bàn, Úc Miên từ từ nằm sấp xuống, gối lên cánh tay và lật từng trang giấy, trên mặt tràn đầy ý cười.
Nàng bất giác nhắm mắt lại, hàng lông mi khẽ run rẩy. Mặc dù còn muốn đọc cho hết, nhưng nàng thực sự quá buồn ngủ... Cơn buồn ngủ cứ như biển lớn ào ạt ập tới, toàn thân nàng ngâm trong nước biển, nàng mơ mơ màng màng, cứ thế chìm xuống.
Cho đến khi bên tai truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, có người đang gọi nàng:
"Miên Miên? Miên Miên?"
Giọng nói này thật sự rất dễ nghe, nàng trong giấc ngủ cũng vô thức cong khóe môi, mềm mại đáp lời:
"Sao vậy?"
"Đừng ngủ trên bàn nữa, dậy tắm rửa rồi lên giường nằm đi nào."
"... Ơ?"
Lý trí trở về, Úc Miên lập tức tỉnh táo, toàn thân trên dưới như bị điện giật. Ngay khi tỉnh dậy, nàng nhớ đến đống giấy rải rác trên bàn, thế nên vô thức đưa tay ra ôm lấy. Nhưng trớ trêu thay, những trang giấy kia bị cơn gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi tung rồi rơi xuống đất và đáp xuống bên chân Bùi Tùng Khê...
Bùi Tùng Khê cười cười, khom lưng nhặt lên:
"Sao mà cứ lỗ mãng hấp tấp, cái này của con..."
Giọng cô khựng lại ngay khoảnh khắc đó...
Nụ cười của Úc Miên bấy giờ cũng cứng đờ, trang đó... Trang đó vẽ cái gì thì nàng không thấy rõ lắm, nhưng lời thoại, lời thoại là... Tạ Trừng Thư cười nói, lớn một chút thì tốt hơn.
— Lật... lật xe rồi.
......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro