58. Thật chói mắt
Càng đến gần năm cuối cấp ba, áp lực học tập lại càng lớn.
Đặc biệt là sau kỳ thi thử tuyển sinh đại học, khi năm hai đã chính thức trở thành 'chuẩn năm ba', hầu hết các giáo viên sẽ ở trong lớp nhắc nhở mọi người tập trung tinh thần và chuẩn bị tăng tốc cho giai đoạn cuối.
Để khích lệ bọn học sinh, giáo viên chủ nhiệm đã yêu cầu mọi người cuối tuần về nhà, nghĩ kỹ về trường đại học lý tưởng của mình rồi viết nó lên một tấm bưu thiếp và dán nó lên bảng đen phía sau lớp học vào tuần tới.
-
Tiệm trà sữa.
Hứa Tiểu Nghiên uống nước ép trái cây, dáng vẻ cà lơ phất phơ:
"Mình không thể vào được các trường trọng điểm tốt ở trong nước cho nên mình muốn đi du học, còn các cậu thì sao?"
Lương Tri Hành duỗi chân, lặng lẽ liếc nhìn Cảnh Tri Ý một cái:
"Tuỳ các cậu, các cậu thi vào trường nào, tôi liền đặt nguyện vọng trường đó."
Cảnh Tri Ý dùng ống hút chọc chọc vào cục đá trong ly:
"Mình muốn vào Ninh đại, học bổng ở đó khá cao."
Đào Nhượng cúi đầu mỉm cười:
"Mục tiêu của mình cũng là Ninh đại."
Lương Tri Hành có chút bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái:
"Ai cho cậu đoạt lời thoại của tôi! Tôi nói trước, tôi muốn thi vào Ninh đại."
"Miên Miên, còn cậu thì sao?"
Úc Miên vốn đang 'đầu óc trên mây' thì đột ngột bị điểm danh, nàng sửng sốt một chút.
"Mình hả... Mình chưa nghĩ kỹ. "
Hứa Tiểu Nghiên tỏ vẻ khinh bỉ nàng:
"Cậu còn nghĩ cái quỷ gì nữa vậy, cả nước có bao nhiêu trường tốt đều tùy cậu chọn lựa. Hay là cậu luyến tiếc mình, muốn đi du học với mình?"
Úc Miên lắc đầu,
"Không phải."
Hứa Tiểu Nghiên:
"... Đồ nữ nhân vô tình."
Úc Miên cong cong khóe mắt:
"Mình hả, mình còn chưa thảo luận vấn đề này với dì Bùi. Mình chỉ biết bản thân muốn học kiến trúc, chứ vẫn chưa quyết định được sẽ học ở đâu."
Nàng thực lòng muốn học đại học trong nước, thế nhưng... phải thừa nhận rằng, trình độ giáo dục đại học trong nước chưa thể theo kịp nước ngoài. Nếu muốn có không gian phát triển rộng lớn hơn, nàng cần phải lên kế hoạch từ sớm và chọn một con đường thích hợp hơn dựa trên lý trí.
Nàng muốn có mức lương cao và để dành hết cho dì Bùi.
Lương Tri Hành nghe thấy câu trả lời của nàng bèn cười nhạo:
"Cậu lớn rồi mà sao lúc nào cũng bận tâm đến suy nghĩ của người khác vậy?"
Dưới gầm bàn, Úc Miên đá vào chân hắn một cái:
"Nói bậy gì đó, dì ấy không phải là người khác."
Hứa Tiểu Nghiên cười khúc khích:
"Mình biết, mình biết, dì ấy là biến độc lập của cậu, thời thời khắc khắc đều ảnh hưởng đến biến phụ thuộc là cậu, phải không?"
Úc Miên ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì vành tai cũng có chút ửng đỏ:
"Đừng nói bậy."
Hứa Tiểu Nghiên cười hì hì. Vì biết Úc Miên rất dễ thẹn thùng nên cô cũng chỉ trêu chọc đôi câu rồi dừng lại đúng mức, sau đó mau chóng nói đến những tin tức hài hước trên mạng xã hội, rồi nhìn Úc Miên hỏi:
"Ảnh bìa của cậu giờ là ai vậy? Đẹp ghê!"
Úc Miên mỉm cười:
"Thì... tìm đại trên mạng thôi, đẹp lắm hả?"
Cảnh Tri Ý nhoài người qua:
"Để mình xem thử. Ối, đúng là đẹp thật đó."
Trên hình là một người phụ nữ cao gầy, mảnh khảnh đang đứng tưới hoa, vì ánh sáng ngược hướng nên không nhìn rõ được nét mặt nhưng họ vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy sườn mặt thanh tú và đẹp đến nao lòng; cổ tay trắng nõn mảnh mai; vẻ đẹp ấy thanh tao tĩnh lặng như hoa lan. Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng dường như cũng trở nên dịu nhẹ, trông cực kỳ xinh đẹp.
Úc Miên cúi đầu cười cười:
"Mình cũng rất thích."
Lương Tri Hành nhàm chán ngáp một cái:
"Sao con gái lần nào tụ tập lại cũng thích thảo luận cái này vậy... Thôi, mình đi về đây, các cậu có đi hay không?"
"Đi thôi đi thôi, mình cũng về nhà"
Sau khi lên cấp ba, Úc Miên rất ít khi yêu cầu tài xế đến đón, đa phần nàng đều đi xe buýt công cộng với Hứa Tiểu Nghiên để có thể trò chuyện lâu hơn.
Tuy nhiên, vừa ra khỏi tiệm trà sữa, Hứa Tiểu Nghiên bỗng ôm bụng:
"Chết rồi, hình như mình sắp đến kinh kỳ rồi, đau quá."
"Vậy chúng ta đi thêm một đoạn đi, đứng ở ngã tư đường dễ bắt taxi hơn."
"Ừm, đỡ mình một tay với."
Vì nán lại tiệm trà sữa một lúc nên trên đường giờ cũng không còn nhiều học sinh. Hai người đi đến ngã tư trước trường, Úc Miên nhìn đèn tín hiệu, chờ đèn đỏ chuyển xanh, rồi đưa tay kéo Hứa Tiểu Nghiên qua đường.
"Cẩn thận!"
Hứa Tiểu Nghiên vừa bước một bước, lập tức giật tay nàng kéo lại. Ngay khoảnh khắc đó, có một chiếc ô tô màu đen vượt qua trước mặt hai người như một cơn gió, rồi chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối con đường.
Hứa Tiểu Nghiên rất tức giận:
"Tên điên đó! Dám vượt đèn đỏ, có biết là suýt nữa đã tông vào người khác không?"
Úc Miên cũng sợ hãi, trái tim vừa rồi còn loạn nhịp vì hãi hùng vẫn chưa kịp bình phục lại, nàng hơi cau mày:
"Mình... sao mình có cảm giác như người này cố ý..."
Hứa Tiểu Nghiên kinh ngạc sửng sốt:
"Không phải chứ, lạy trời, cậu nói vậy mình càng nghĩ càng rợn người."
Úc Miên lắc đầu:
"Chắc là mình suy nghĩ nhiều rồi."
-
Cuối tuần, Bùi Tùng Khê hiếm hoi không đi làm. Úc Miên và cô bắt đầu trò chuyện về việc chọn trường học.
Nàng ngồi trên chiếc ghế cao, đôi chân trắng nõn nhẹ nhàng đung đưa:
"Tiểu Nghiên và những bạn khác đều hỏi con muốn ra nước ngoài hay đi đâu. Con nói con chưa quyết định, phải về hỏi ý kiến dì."
Bùi Tùng Khê đang tưới nước cho chậu cây lan trên bệ cửa sổ, toàn thân đắm chìm trong ánh nắng trong trẻo của ngày hè:
"Ý con thì sao?"
"Ý con à, con vẫn chưa nghĩ kỹ."
Bùi Tùng Khê ngừng tưới nước, nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi khẽ thở dài.
Cách đây không lâu... Về cơ bản, cô đã xác định được tại sao ông cụ nhà họ Úc lại nhẫn nhịn và cũng chắc chắn rằng người nhà Úc Miên đang đợi nàng trở về. Nhưng... nhưng đồng thời, cô phát hiện suy đoán của bản thân không hề sai. Việc Miên Miên phải rời xa người thân vào độ tuổi nhỏ như vậy và mất đi cha mẹ, có mối liên hệ không thể tách rời với Bùi Thiên Thành.
Làm sao cô có thể nói với nàng... chuyện này? Nói rằng, người đã khiến cho nàng bất lực và phải ăn nhờ ở đậu từ thuở còn nhỏ... chính là cha mình.
Cô vốn là người lúc nào cũng lý trí và hờ hững lạnh nhạt, hiếm khi cảm thấy phiền lòng hay do dự không chừng vì một chuyện gì.
Nhưng một khi có chuyện liên quan đến Úc Miên thì cảm xúc nôn nóng bất an liền không thể tự kiểm soát mà lan tràn.
"Dì Bùi."
"... Hử?"
"Sao dì không nói lời nào vậy?"
"Không có gì... Nghĩ về một chút chuyện liên quan đến công tác thôi. Con nói tiếp đi."
"Không còn gì để nói nữa nha. Hiện tại thì con vẫn chưa muốn đi du học lắm, chắc khả năng cao sẽ chọn trường trong nước thôi. Chỉ là các bạn đều muốn thi Ninh Đại, nhưng ngành kiến trúc của Ninh Đại xếp hạng không đủ cao, con muốn xem xét các trường khác."
Bùi Tùng Khê buông ấm nước rồi đi đến bên cạnh nàng, ánh mắt dịu dàng điềm tĩnh:
"Con cứ từ từ suy nghĩ... Chờ con nghĩ kĩ rồi lại lựa chọn cũng chưa muộn."
Cứ chờ thêm một chút đi... Miên Miên sắp vào năm ba cấp 3. Ở thời điểm căng thẳng như bây giờ, cô nói cho nàng những việc này có lẽ sẽ khiến cho nàng suy sụp mất.
Úc Miên dùng mũi chân dẫm lên mũi chân cô:
"Lát nữa con phải đến lớp phác hoạ, tối nay dì đón con được không?"
"Mấy giờ? Dì có một cuộc họp ở công ty vào buổi chiều."
"Bốn giờ rưỡi nha!"
"Được, vậy cứ con đợi dì ở phòng vẽ tranh."
Chuyên ngành kiến trúc yêu cầu rất cao về các kỹ năng hội họa ví như phác thảo, tư duy hình học không gian và kết cấu. Có rất nhiều trường đại học đều yêu cầu thí sinh phải thi thêm môn mỹ thuật trước đó một tuần. Vì vậy, nhiều năm qua, lớp Olympic Toán đã sớm ngừng học, chỉ còn lớp mỹ thuật là nàng kiên trì học.
Bùi Tùng Khê họp xong ở công ty, vừa chuẩn bị đi thì Ngụy Ý đuổi theo:
"Bùi tổng, có tình huống đặc thù cần phải báo cáo với ngài."
"Bây giờ sao... Cô lên xe đi, chúng ta vừa đi vừa nói."
Chờ ô tô khởi động, Nguỵ Ý mới nói:
"Mấy ngày trước, anh trai của ngài đã trở lại."
"Mới có nửa năm mà đã trở về rồi. Hắn đúng thật là nhẫn nhịn không nổi."
"Đúng vậy, hơn nữa... Hình như thứ sáu tuần trước, hắn đã xuất hiện ở trường trung học trực thuộc."
Sắc mặt Bùi Tùng Khê trở nên ngưng trọng:
"Hắn muốn làm cái gì?"
"Tạm thời vẫn chưa làm gì... Hiện tại chỉ biết chút tin tức này. Tôi có chút lo lắng, nên mới báo cáo với ngài trước."
Bùi Tùng Khê cười lạnh một tiếng, xoa xoa thái dương:
"Tôi đã chừa đường lui cho hắn rồi, nhưng hắn cố tình không chịu từ bỏ."
Nguỵ Ý không nói gì tiếp nữa, cô ấy lái xe đến phía dưới lầu của lớp vẽ tranh rồi tấp vào đỗ xe:
"Miên Miên học ở đây sao?"
Bùi Tùng Khê gật đầu:
"Vẫn còn sớm. Chúng ta vào trong chờ đi, lát nữa cùng nhau ăn cơm."
Còn nửa tiếng nữa mới đến thời gian đã hẹn trước đó là bốn giờ rưỡi. Gần đây, Bùi Tùng Khê quá bận rộn nên rất ít khi tới đón nàng, loay hoay một hồi cô mới tìm được phòng vẽ tranh, sau đó đứng ngoài cửa sổ quan sát bên trong.
Bên ngoài phòng vẽ tranh, có một nhóm người đang nhỏ giọng xì xầm nói chuyện, tầm mười mấy sinh viên, trong đó đa số đều là sinh viên ngành mỹ thuật. Số còn lại thì giống Úc Miên, bọn họ là học sinh có yêu cầu thi thêm môn mỹ thuật.
Cô rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng của Úc Miên.
Thiếu nữ ngồi bên cửa sổ, mái tóc đen nhánh mềm mại được tết thành hai bím tóc nhỏ đáng yêu, gương mặt hồng nhuận. Nàng đang cầm cọ và vẽ tranh một cách nghiêm túc.
Khoé môi Bùi Tùng Khê cong cong, cô đứng ở bên cửa sổ nhìn nàng chăm chú. Dáng vẻ nàng nghiêm túc vẽ tranh trông rất đáng yêu. Và rồi cô nhìn thấy... có một cô gái mặc chiếc váy thủy thủ màu xanh lam đi đến cạnh, khom lưng nói chuyện với nàng, thi thoảng còn chỉ vào tờ giấy vẽ của nàng, dường như đó là giáo viên của lớp hội hoạ này.
Cô sửng sốt một chút, mơ hồ nhớ trước đây Úc Miên từng nói với cô... Giáo viên chính dạo này hơi bận nên có khi sẽ để học sinh của mình đến dạy thay. Người kia chính là thạc sĩ tốt nghiệp khoa Nghệ thuật trường Ninh đại, trình độ của cô ấy không tệ, tính tình cũng rất tốt, cách mà cô ấy hướng dẫn thậm chí có phần tỉ mỉ và từ tốn hơn các giáo viên lớn tuổi.
Những người khác trong phòng vẽ tranh đều cúi đầu, chuyên tâm vẽ tranh, chỉ có hai người bên cửa sổ đang thì thầm nói chuyện.
Ánh nắng từ cửa sổ len lỏi tiến vào, vầng sáng dịu dàng rực rỡ chiếu xuống, bao phủ bọn họ.
Thiếu nữ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn và mỉm cười cô giáo trẻ tuổi có diện mạo thanh thuần, đôi mắt trong veo và mềm mại của nàng đong đầy sự tín nhiệm nhìn người kia, hai má ửng hồng xinh xắn, chiếc cằm nhỏ nhắn hơi hếch lên, đó rõ ràng là tư thế ngước nhìn.
Giáo viên trẻ tuổi vô cùng thân thiện và niềm nở, cô ấy rất kiên nhẫn giải đáp các thắc mắc của nàng, thỉnh thoảng còn sẽ nắm tay nàng, cầm bút vẽ lướt trên giấy và chỉ dẫn vài nét. Mặc dù động tác của cô ấy cẩn thận và kiềm chế, không chạm vào cơ thể thiếu nữ, nhưng lại trông như... muốn ôm trọn nàng vào lòng.
Bùi Tùng Khê chậm rãi cau mày.
Trước đây Miên Miên từng nói rằng nàng thích con gái.
— Là người này ư?
Cô lùi lại một bước, xoay người bước ra ngoài.
Ngụy Ý có chút kinh ngạc rồi đi theo cô ấy ra ngoài:
"Bùi tổng? Không phải đã gần bốn giờ rưỡi rồi sao?"
Bùi Tùng Khê mím chặt môi, lạnh lùng nói:
"Gần đây có một tiệm bánh khá ngon, chúng ta đi mua bánh đi."
"... Được."
Ngụy Ý lái xe, tìm đến tiệm bánh kem nổi tiếng mà cô đã đề cập. Không ngoài ý muốn, trước cửa tấp nập người xếp hàng dài đang đợi.
Cô đạp phanh lại:
"Bùi tổng, bây giờ cũng không còn sớm nữa, nơi này đông người như thế, chúng ta vẫn phải mua sao?"
Bùi Tùng Khê tựa lưng ra sau ghế, nắng hạ lúc chạng vạng vẫn cứ chói chang, cô vô thức nheo mắt lại:
"Thôi, không cần nữa."
Nguỵ Ý bối rối nhìn cô ấy vài lần, cảm thấy cô ấy có chút bất thường.
"Nguỵ Ý, đóng cửa sổ lại."
"... Hả? Nhưng hình như hệ thống điều hoà xe đang có chút vấn đề, nếu đóng cửa sổ lại sẽ rất ngột ngạt."
"Không sao, cứ đóng đi."
"Bùi tổng, có phải tâm trạng của ngài không tốt hay không?"
Bùi Tùng Khê hơi ngửa đầu, chiếc cằm đầy đặn giơ lên, sống mũi thẳng tắp kết hợp với những góc cạnh rõ rệt của xương quai hàm tạo thành một đường nét lạnh lùng, cứng rắn.
"Không có. Ánh nắng chói mắt mà thôi."
Chói mắt giống hệt cảnh tượng vừa nãy.
......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro