60. Người mẫu

Úc Miên hoảng sợ, nàng tức tốc chạy tới ôm lấy cô từ phía sau:

"Không phải cô ấy không phải là cô ấy, không phải là giáo dạy đâu!"

Bùi Tùng Khê bị nàng cản lại, cơn tức giận hơi vơi đi đôi chút. Cô gạt tay Úc Miên ra, xoay người, ánh mắt nghiêm túc xem xét nàng:

"Vậy đây là ai, con đang vẽ ai?"

Bức phác hoạ này rõ ràng vẽ một người phụ nữ trưởng thành có xương quai xanh mảnh khảnh động lòng người, có mái tóc dài xõa xuống che đi phần đẫy đà, còn có vòng eo thon thả rõ rệt... Cô không tin đây là hình ảnh mà Úc Miên tự mình tưởng tượng ra.

Úc Miên bị cô gặng hỏi đến đỏ mặt:

"Là ... là ..."

"Con đang đỏ mặt? Thật sự là giáo đó sao?"

Úc Miên nóng nảy đáp:

"Không, không, không, không phải đâu. Con chưa từng nhìn thấy người thật. Chỉ là... thấy trong bộ truyện tranh mà con đã xem một lần trước đây, chính là lúc đó... Sau này con cũng không có đọc nó nữa." 

Bùi Tùng Khê sửng sốt, cô nhớ tới sự cố truyện tranh lần đó và mơ hồ nhớ được đúng là trong đó có thảo luận về 'vấn đề lớn nhỏ', thảo nào cô lại cảm thấy câu nói kia quen mắt như vậy, thì ra...

Úc Miên thấy cô sầm mặt không nói lời nào, sợ cô vẫn chưa tin mình, thế là tiếp tục hoảng loạn giải thích:

"Con không biết cách vẽ... nhân thể, cho nên chỉ vẽ linh tinh mà thôi. Đây đều là bản nháp bỏ đi, con không thường vẽ mấy cái này đâu... Thực sự chỉ là vẽ chơi chơi một chút." 

Nếu nàng vẽ cơ thể thiếu nữ, vẽ bản thân mình thì tốt rồi. Thế nhưng... cơ thể của người phụ nữ trưởng thành là điều nàng không thể tưởng tượng được, đó là một cái bí ẩn, là một thế giới hoàn toàn mới mẻ và xa lạ.

"Chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến cô giáo của con?"

"Đúng vậy! Con chỉ hỏi cô ấy về vấn đề t lệ nhân thể, sau đó cô ấy nói cái này rất khó để tả và bảo con tìm người mẫu thật để quan sát."

"Không được!"

Bùi Tùng Khê phủ định lời của nàng một cách chém đinh chặt sắt,

"Nhìn người mẫu thật cái gì... Không được."

Úc Miên phát hiện cảm xúc của người kia có chút quá mức kích động, vì vậy cẩn thận hỏi:

"Nhưng... nhưng vẽ nhân thể cũng là một phần của khoá học phác hoạ. Con vẫn muốn học, nhưng nếu không được quan sát người khác thì thật sự không biết nên vẽ như thế nào."

Sắc mặt Bùi Tùng Khê hơi hoà hoãn, cô ý thức được giọng điệu của mình vừa rồi quá mức cứng rắn, cho nên dịu giọng lại:

"Vậy cũng không được. Ít nhất hiện tại không được, con còn chưa thành niên... Sao lại có thể xem thân thể của người xa lạ được..."

Úc Miên gật đầu:

"Nếu là dì thì sao?"

Bùi Tùng Khê sửng sốt:

"Dì ư?"

Nàng chớp chớp mắt, đôi mắt thơ ngây nhìn cô mỉm cười:

"Dì làm mẫu cho con học tập một chút được không?"

Nếu không được nhìn của người lạ, vậy xem của dì... có phải là được rồi không?

Bùi Tùng Khê không nhịn được ho khan hai tiếng, vành tai có chút ửng hồng:

"Con đang nói cái gì vậy... Tất nhiên là không được."

"Tại sao thế? So với những người khác, dì là người mẫu tốt nhất nha."

"Vì... tóm lại là không được!"

"Vậy con chỉ thể đi tìm người mẫu?"

Bùi Tùng Khê lộ ra vẻ mạnh mẽ bá đạo hiếm có:

"Con dám!"

Úc Miên kìm nén ý cười rồi ném vấn đề lại cho cô, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa tinh nghịch:

"Ồ, thế phải làm sao bây giờ nha?"

Bùi Tùng Khê mím chặt môi:

"Con... Để dì ngẫm lại."

Cuộc trò chuyện này cuối cùng cũng không có thống nhất được ý kiến.

Bùi Tùng Khê không ngờ rằng Úc Miên sẽ đưa ra một yêu cầu kỳ lạ như vậy, cô thực sự cảm thấy rất khó xử.

Một mặt, Miên Miên chưa thành niên cho nên cô lo lắng nàng thật sự muốn đi xem cơ thể của người khác; Một mặt, cô cũng không thể nào thật sự cho nàng xem... cơ thể mình.

Loại chuyện này quá mức thân mật, hơn nữa cô vốn dĩ không thích tiếp xúc với người khác. Đặc biệt là từ lúc nhận ra Miên Miên bước vào tuổi dậy thì và nàng lại có lòng tò mò lẫn ham thích khám phá mãnh liệt đối với người cùng giới, cô liền có ý thức kiểm soát khoảng cách giữa cả hai. Làm sao cô có thể đồng ý...

Thế nhưng, chỉ cần tưởng tượng cảnh nàng đi theo cô giáo trẻ tuổi kia để quan sát 'cơ thể của người mẫu', cô cảm thấy không thể chịu đựng được, cũng không thể chấp nhận được.

Cô nằm ở trên giường, hai luồng suy nghĩ lặp đi lặp lại, liên tục vật lộn trong tâm trí, nhưng cuối cùng vẫn không có câu trả lời.

Bất quá... không đúng lắm, cô hình như đã bị Miên Miên đánh lạc hướng.

Ban đầu cô muốn hỏi nàng, tại sao gần đây lại bắt đầu vẽ cơ thể con người trong khi đang học phác hoạ tĩnh vật chứ... Rốt cuộc là vì lý do gì, có người dẫn dắt hay chỉ đơn thuần là do con bé tò mò mà cảm thấy hứng thú?

Nhưng bây giờ mới nhớ tới điều này thì đã quá muộn.

Cô đã bỏ lỡ cơ hội và bản thân không có bằng chứng thực sự nào để chứng minh rằng cô giáo kia đã dạy hư Miên Miên. Hiện tại, chính mình trái lại còn rơi vào một tình cảnh khó xử và kỳ cục hơn.

Haizzz... Đây hình như là nan đề lớn nhất mà cô gặp phải trong nhiều năm qua.

-

Sáng sớm ngày hôm sau.

Bùi Tùng Khê vừa mới luyện xong một bài tập yoga thì Úc Miên bỗng tới gõ cửa:

"Dì Bùi, con có chuyện muốn nói với dì nha."

Cô sững sờ một chút. Có chuyện muốn nói? Chẳng lẽ là chuyện ngày hôm qua... Sao Miên Miên tới hỏi nhanh vậy, cô còn chưa nghĩ ra bản thân nên trả lời nàng như thế nào.

"Dì Bùi?"

"... Con vào đi."

Bùi Tùng Khê bước tới và mở cửa cho nàng, sắc mặt có chút mất tự nhiên:

"Sao con sang đây gõ cửa sớm vậy?"

Úc Miên chắp tay trước ngực, bộ dáng ngoan ngoãn y như một chú mèo con đang chắp tay thi lễ:

"Dì Bùi, con có một thỉnh cầu, không biết có thể thương lượng với dì một chút được hong?"

"Thỉnh cầu gì thế?"

"Chị Dĩ Nhu gọi điện cho con... Chị ấy nói rằng nguồn tài chính của công ty chị Ôn giờ không thể xoay vòng được, nghe có vẻ rất nghiêm trọng. Chị ấy muốn con hỏi giùm xem, có thể nhờ dì hỗ trợ hay không?"

Bùi Tùng Khê lắc đầu:

"Chuyện này con đừng vội nhọc lòng, bây giờ tình hình khá phức tạp nên cần phải quan sát thêm một đoạn thời gian nữa."

Hoá ra là chuyện này, cô còn tưởng rằng...

Úc Miên giơ tay lên, thuận tay nắm lấy đai lưng áo ngủ của Bùi Tùng Khê rồi khẽ lắc lắc:

"Dì Bùi, nếu dì có thể thì thuận tay giúp một chút được không? Trong điện thoại con nghe giọng chị Dĩ Nhu rất buồn, chị ấy chắc là sốt ruột lắm, chị ấy yêu người đó như vậy, chắc chắn lo lắng đến phát điên rồi."

Bùi Tùng Khê lập tức đè đai lưng của áo ngủ lại, cô bất đắc dĩ nói:

"... Đừng kéo quần áo của dì, Miên Miên."

Úc Miên sửng sốt vài giây rồi mới nhận ra nút thắt ở đai lưng của áo ngủ cô rất lỏng lẻo, nàng ngượng ngùng buông tay ra:

"Con không có cố ý. Vậy dì có thể hỗ trợ bọn họ sao?"

Bùi Tùng Khê mím môi:

"Chuyện này dì đã cân nhắc rồi, nhưng chưa đưa ra quyết định. Trị Trăn cũng đã gọi điện cho dì rồi, nhưng dì cần có thời gian suy nghĩ thêm."

Úc Miên gật đầu:

"Vậy được rồi."

"Không phải con có hẹn với bạn bè đi thư viện học bài sao? Mau đi đi, đừng đến muộn."

"Vậy dì c suy nghĩ thêm một chút đi nhé?"

"Ừm, con đi đi."

Úc Miên đi ra ngoài, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng xen lẫn bất đắc dĩ.

Nàng biết dì Bùi luôn luôn lạnh nhạt, hờ hững với người khác. Đặc biệt là đối với Ôn đại tiểu thư, nàng biết Bùi Tùng Khê không thích người kia, bây giờ muốn dì ấy hỗ trợ thật sự rất khó.

Nhưng nàng không thể khuyên dì ấy phải làm cái gì, rốt cuộc dì Bùi làm việc vất vả như vậy, còn phải kiếm tiền nuôi nàng. Nếu lại giúp đỡ người khác sẽ càng mệt mỏi, nàng không muốn khiến cho dì ấy kiệt sức.

Có lẽ... Nàng phải xin lỗi chị Dĩ Nhu.

Tâm trạng Úc Miên có chút không tốt lắm, ban ngày ở thư viện học tập vẫn không ngừng nghĩ về chuyện này. Đến tối về nhà, Bùi Tùng Khê đang ngồi trên sofa đọc tạp chí. Nàng đi qua chào hỏi, chuẩn bị lên lầu.

Bùi Tùng Khê gọi nàng lại.

"Miên Miên, chuyện ngày hôm qua... Chuyện kia, dì đã suy nghĩ một chút..."

Cô không thích bị trì hoãn hay rối rắm điều gì quá lâu. Nếu có vấn đề thì phải bắt tay vào giải quyết ngay. Mặc dù vẫn chưa tìm ra giải pháp, nhưng cô muốn thương lượng lại với Úc Miên trước. Có thể sẽ có một phương án khác ngoài hai sự lựa chọn kia.

Úc Miên nhìn hàng lông mày xoắn chặt và biểu cảm vừa trầm trọng lại nghiêm túc của cô liền không nhịn được muốn cười:

"? Vậy dì nghĩ sao?"

Bùi Tùng Khê ngập ngừng:

"Dì..."

Dưới đáy mắt cô xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt, dáng vẻ trông như ngủ nghỉ không đủ giấc.

Úc Miên hỏi:

"Chẳng lẽ bởi vì chuyện này mà tối qua dì mất ngủ?"

"... Có một chút."

Úc Miên khá kinh ngạc... Xem ra vấn đề ngày hôm qua thật sự làm dì Bùi khó xử. Dù cảm thấy rất đáng yêu khi được lén nhìn bộ dáng xoắn xuýt của cô, nhưng nàng không nỡ lòng khiến cho cô mất ngủ nữa.

"Dì đừng nghĩ ngợi gì nữa."

"Sao?"

Úc Miên chớp chớp mắt rồi cười tinh nghịch:

"Không cần nữa. Con sẽ không tìm thể của người mẫu quan sát đâu, dì yên tâm đi. Còn về phần dì... cũng không cần, sau này hẳn là sẽ có biện pháp khác."

Sau này... Chắc sau này mình có thể nhìn thấy mà phải không?

Nếu... nếu

Chỉ là nếu thôi, nàng đã có chút đỏ mặt.

Bùi Tùng Khê không nghĩ tới nàng sẽ nói thẳng là không cần, cô cảm thấy hơi bất ngờ, vậy nên bèn xác nhận đi xác nhận lại lần nữa:

"Thật sự không cần ư?"

Úc Miên gật đầu, cười khúc khích:

"Sao thế? Bùi Tây Tây muốn làm người mẫu nhân thể độc quyền của con à?"

Bùi Tùng Khê có chút xấu hổ bực bội, cô gõ trán nàng:

"Nói bậy nói bạ."

Úc Miên mỉm cười rạng rỡ:

"Con về phòng ngủ trước đây. Sáng mai con phải tham gia buổi học cuối cùng, học kỳ sau sẽ chuyển sang chỗ của thầy Phương học rồi. Ngày mai con muốn đến lớp sớm để nói lời tạm biệt với các bạn cùng lớp học vẽ."

Thời gian học tập cuối kỳ quá gấp rút nên Bùi Tùng Khê đã đặc biệt tìm một giảng viên mới từ khoa Mỹ thuật Ninh đại để dạy nàng. Tính cách của hắn lạnh lùng kiêu ngạo, còn có chút 'cậy tài khinh người', cũng vì quen biết với Kỷ Tú Niên cho nên mới đồng ý làm gia sư riêng của Úc Miên trong vòng hai tháng.

Nhớ tới tình cảnh không mấy vui sướng lần trước, Bùi Tùng Khê khẽ cau mày:

"Vẫn là giáo viên lần trước đứng lớp?"

Úc Miên gật đầu:

"Đúng thế, cô ấy thường xuyên đến lớp hỗ trợ."

Bùi Tùng Khê chậm rãi gật đầu:

"Ngày mai dì sẽ đón con."

Cô nói muốn đi đón nàng, nàng đương nhiên rất vui vẻ. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo nghĩ linh tinh của cô, Úc Miên lại buồn cười:

"Dì Bùi... Chuyện kia thật sự không liên quan tới cô ấy đâu, chỉ là con tự mình tò mò thôi. Dì đừng lo nghĩ nhiều nữa."

Bùi Tùng Khê cụp mắt, giọng điệu nghiêm túc nói:

"Miên Miên, hôm trước dì từng nói rồi. Con đừng thích người lớn tuổi hơn mình quá nhiều... Dì không yên tâm."

Úc Miên mím môi, lặng lẽ cười cười:

"Nếu đó là một người sẽ khiến cho dì yên tâm thì sao?"

Sắc mặt Bùi Tùng Khê không thay đổi, nhưng ngữ điệu lại rất miễn cưỡng đáp:

"Người như vậy còn chưa xuất hiện."

......
Note: :00

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro