62. Quyết không!
Lúc Úc Miên về đến nhà, trời đã tối sầm.
Đêm xuân ấm áp, có phần hanh khô. Ánh đèn vàng sáng chói rọi khắp phòng khách, thỉnh thoảng có vài con côn trùng nhỏ lao đầu vào rồi mau chóng rơi xuống sàn, phát ra tiếng 'phịch phịch' khẽ khàng.
Bùi Tùng Khê đứng bên cửa sổ, đang nghe điện thoại. Vừa nghe thấy có tiếng động, cô liền úp điện thoại vào trong lòng bàn tay, nói nhỏ vài câu rồi nhanh chóng cúp máy.
Cô liếc nhìn đồng hồ rồi thản nhiên hỏi:
"Miên Miên, sao hôm nay trở về muộn vậy?"
Úc Miên cười nói với cô, giọng điệu vẫn mềm mại và dịu ngọt như mọi khi:
"Tan học con ở lại thảo luận bài tập với các bạn cùng lớp, sau đó ăn tối bên ngoài nữa nên trở về có hơi muộn."
Bùi Tùng Khê chăm chú nhìn nàng, như thể muốn tìm ra chút manh mối nào đó trên gương mặt bình tĩnh kia. Nhưng cảm xúc của Úc Miên rất bình thản, cô chẳng hề nhận ra điều gì bất thường, hoàn toàn giống ngày thường y như đúc.
— Đó là nếu như cô không biết Úc An Thanh vừa tìm nàng trò chuyện.
Úc Miên bước vào trong:
"Đã trễ rồi, con còn có bài tập chưa làm xong, con về phòng học bài trước nhé."
Bùi Tùng Khê chậm rãi gật đầu:
"Được."
Sau khi trở lại phòng, Úc Miên ngồi cạnh cửa sổ thất thần.
Nàng nhớ tới cuộc trò chuyện đã phát sinh ở quán cà phê ngay góc phố lúc chạng vạng.
Người phụ nữ xa lạ kia tự giới thiệu:
"Cô tên là Úc An Thanh, cô là dì ruột của con."
"Cha con năm đó cãi nhau với trong nhà một trận, sau đó mang theo mẹ con và con rời đi, nào ngờ họ lại gặp phải vụ tai nạn ngoài ý muốn và qua đời."
"Hiện trường lúc ấy xảy ra vụ nổ lần thứ hai, cảnh sát đã tìm được thi thể của bọn họ kèm theo một thi thể trẻ em, máu thịt be bét. Ông của con bởi vì lớn tuổi nên ngất đi tại chỗ."
"Khi đó, con mới sáu tuổi, cơ hồ không có khả năng sống sót... Chúng ta làm giám định DNA, mặc dù kết quả kiểm tra cho thấy đó chính là con, nhưng ông nội của con không chịu tin và cũng không dám tin đó là con. Ông ấy luôn tin chắc rằng con còn sống và đã tìm kiếm con rất nhiều năm."
"Tiểu Miên, con là đứa trẻ thuộc về nhà họ Úc chúng ta, ông bà nay tuổi đã lớn, bọn họ rất nhớ con. Nếu có thể ra cửa, bọn họ hiện tại cũng sẽ xuất hiện ở chỗ này."
Úc Miên bình tĩnh nghe cô ấy kể xong.
Đúng là kỳ lạ, chuyện cũ khúc chiết phức tạp, mà cảm xúc của nàng tựa hồ không dao động mấy, chỉ bình tĩnh hỏi cô ấy:
"Vậy hiện tại thì sao, vì sao đột nhiên lại tìm được con?"
Úc An Thanh cúi đầu mỉm cười:
"Lẽ ra người đến tìm con không phải là cô. Bùi Lâm Mậu đã tìm chú út của con và muốn giao con cho hắn. Không khéo là ở bên cạnh hắn có người của cô, cô giành trước một bước để đến gặp con."
"Chú ấy là... em trai của cha con?"
"Ừm, hiện tại hắn là người cầm quyền công ty trong nhà."
Các sự kiện đã dần liên kết thành hình, những bộ phận còn thiếu hụt để lộ ra ý vị sâu xa.
Ví như Bùi Lâm Mậu và chú của mình có quan hệ gì; lại ví như vụ tai nạn xe cộ kia, rốt cuộc là ngoài ý muốn vẫn là có người tác động.
Nàng nhỏ giọng đáp:
"Con biết rồi."
Úc An Thanh có chút ngạc nhiên với câu trả lời của nàng, rồi lại cũng không cảm thấy ngoài ý muốn:
"Nghe nói con được em gái của Bùi Lâm Mậu nuôi lớn?"
Úc Miên rũ mí mắt, nhẹ nhàng gật đầu:
"Đúng vậy. Dì ấy đối xử với con rất tốt."
"Ồ..." Giọng điệu Úc An Thanh mang theo mấy phần phức tạp, "Ra là vậy sao."
Úc Miên đứng dậy, cầm theo cặp:
"Thời gian không còn sớm nữa, cảm ơn cô vì đã đến gặp con hôm nay. Bây giờ con phải về nhà rồi."
Úc An Thanh có chút trở tay không kịp, cô gọi nàng lại từ phía sau:
"Tiểu Miên, nếu con muốn về nhà thì vì sao không trở về nhà của chính con?"
Úc Miên mỉm cười với cô:
"Nơi con về chính là nhà của con."
Trên biển số nhà viết 'Nhà của Bùi Tùng Khê và Miên Miên', nó đã được treo nhiều năm qua, đó chính là nhà của nàng.
Sau này, nàng từng lén chụp lại biển số ấy, in ra rồi dán kín đáo trên bàn học. Ngày thường, nàng dùng sách vở che khuất nó, chỉ có mỗi đêm, trước khi đi ngủ mới len lén lấy ra nhìn một lần.
Màn đêm càng lúc càng dày đặc, tĩnh lặng phủ khắp không gian ngoài cửa sổ.
Vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng giữa bầu trời, bị tầng mây mỏng che khuất quá nửa, mờ mờ ảo ảo.
Úc Miên thất thần nhìn ánh trăng, nàng biết dì Bùi biết chuyện này, nhưng nàng còn chưa muốn trực tiếp đối mặt với nó.
Thật ra nàng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Khi còn nhỏ, nàng đã từng tưởng tượng, một ngày nào đó người nhà sẽ xuất hiện trước mặt nàng, khóc lóc nói rằng không nên đánh mất nàng và muốn đưa nàng trở về nhà. Trước kia nàng đã từng mơ về cảnh tượng này rất nhiều lần, sau khi tỉnh lại cũng cảm thấy vô cùng mất mát, nhưng bản thân chưa từng thổ lộ với bất kỳ ai, đặc biệt là Bùi Tùng Khê, nàng không muốn làm cho dì Bùi lo lắng.
Chỉ là thời gian dài trôi qua, nàng dần dần không còn mơ về loại giấc mơ này nữa.
Nàng biết... Đó là bởi vì trái tim của nàng đã bị lấp đầy.
Bởi vì nàng đã gặp được một người tốt nhất trên toàn thế giới này.
Cho nên tới bây giờ, dù nàng đã mơ hồ chạm tới được chân tướng của sự việc, dù trong lòng mang theo sự chờ mong và vội vàng, lại có một thanh âm khác đang khuyên can nàng, bảo nàng bình tĩnh lại và tự vấn lòng mình.
... Sau này nàng sẽ phải rời khỏi nơi đây, cũng sẽ phải rời đi người kia sao?
—
Bóng đêm đặc quánh như mực nước dần dần phai nhạt, phía chân trời xa xăm bắt đầu hiện lên chút sắc xanh mờ nhạt, như vỏ cua hé mở, báo hiệu bình minh.
Bùi Tùng Khê thức trắng đêm, không hề chợp mắt.
Cô đã sớm nhận được cuộc gọi từ Ngụy Ý, báo rằng có người của nhà họ Úc xuất hiện ở thành phố Minh Xuyên. Không dám chậm trễ, cô lập tức ra lệnh cho cấp dưới âm thầm canh giữ bên ngoài trường học của Úc Miên.
Chỉ là người đến không phải là người cầm quyền hiện tại của Úc gia- Úc An Chu, mà là người con gái đã goá phụ và sau đó trở về Úc gia, dì ruột của Úc Miên, Úc An Thanh.
Cô biết rõ Úc An Thanh đã trò chuyện với Úc Miên, nhưng nội dung cụ thể thì hoàn toàn mù tịt, chỉ có thể mơ hồ đoán được đôi phần. Với sự nhạy bén và thông minh vốn có, Miên Miên chắc chắn đã biết được điều gì đó.
Nhưng nàng lại không nói cho cô.
Chỉ giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn mỉm cười, vẫn nhẹ nhàng bảo rằng mình chỉ cùng bạn học thảo luận bài tập.
Là bởi vì cô do dự đã lâu, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất... Sớm tại nửa năm trước, cô đã mơ hồ nhìn ra được chân tướng của sự việc, nhưng còn không biết làm cách nào để mở miệng...
Bao nhiêu lần bỏ lỡ, bao nhiêu lần định nói rồi lại thôi, rốt cuộc vẫn không thể nói cho Úc Miên biết.
Cô nói với chính mình rằng muốn chờ nàng thi đại học xong, chờ nàng đủ lớn để gánh vác sự thật... Nhưng nhìn lại, tất cả chỉ là cái cớ. Có lẽ cô đang cố ý lảng tránh điều gì đó.
Bùi Tùng Khê giơ tay day trán, khẽ thở hắt một hơi, rồi cười khẽ một tiếng, nụ cười mang theo vài phần tự giễu.
Ngoài hành lang truyền tới thanh âm đóng cửa, theo sau đó là một loạt tiếng bước chân nhỏ nhẹ.
Bùi Tùng Khê thu hồi dòng suy nghĩ, đi xuống phòng khách thì vừa vặn thấy Úc Miên đang đứng trước cửa thay giày. Cô gọi nàng lại:
"Miên Miên, con phải ra ngoài sao?"
Úc Miên gật đầu:
"Sáng nay con phải ghé qua chỗ thầy Phương để vẽ tranh, buổi chiều con sẽ trở về."
"Vậy trở về sớm một chút, dì có chuyện muốn nói với con."
"Ừm, con biết rồi."
Chờ cánh cửa đóng lại, Bùi Tùng Khê đứng ở trước cửa thất thần.
Thái độ của Úc Miên là điều mà cô hoàn toàn không ngờ tới. Cô đã từng nghĩ nàng sẽ khóc, sẽ giận dỗi hoặc nổi cáu, nhưng lại không hề tưởng tượng được nàng sẽ bình tĩnh đến vậy.
Giữa hai người dường như xuất hiện một lớp ngăn cách vô hình, tĩnh lặng như mặt nước, nhưng lại thực sự tồn tại.
Tới gần giữa trưa, cô nhận được cuộc gọi từ Bùi Lâm Mậu:
"Tùng Khê, có rảnh sao?"
Bùi Tùng Khê cất giọng lạnh lùng đáp:
"Chuyện gì?"
Bùi Lâm Mậu kiêu căng cười nói:
"Úc An Chu và Úc An Thanh đến đây rồi, giữa trưa chúng ta gặp mặt đi."
Bùi Tùng Khê liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn. Đơn giản là mấy năm qua bị cô chèn ép đến mức không thể ngẩng đầu nên giờ đây hắn muốn mượn thế lực của nhà họ Úc để lật lại thế cờ. Năm đó, khi cha cô đưa Úc Miên về rõ ràng đã tuyên bố là nàng không còn người thân nào nữa... Vậy mà bây giờ, nhìn dáng vẻ đầy tự tin của hắn thì chắc hẳn đang cho rằng, chỉ cần hắn và Bùi Thiên Thành thống nhất lời khai là có thể "chỉ hươu bảo ngựa", dễ dàng bẻ cong sự thật, dẫn hướng mọi việc theo ý mình.
Hắn đang đánh cược rằng cô không thể phản bác, dù sao thì người đưa Úc Miên về nhà năm đó chính là cha của cô.
Cho dù cô có chán ghét Bùi Thiên Thành thì cũng sẽ không đến mức chính tay hại ông ấy.
Bùi Tùng Khê không biết Bùi Lâm Mậu đã đạt được thỏa thuận gì hay đang giao dịch với ai. Cô chưa từng tiếp xúc trực tiếp với người nhà họ Úc, càng không rõ rốt cuộc họ muốn làm gì. Chính vì thế, cô bắt buộc phải tự mình đi một chuyến.
Buổi gặp mặt được tổ chức tại một nhà hàng tư nhân nổi tiếng ở thành phố Minh Xuyên.
Bùi Tùng Khê đến có chút muộn.
Nhà hàng trang trí theo phong cách Trung Hoa giản dị mà lại nhã nhặn. Hai bức bình phong vẽ tranh sơn thủy được đặt đối xứng nhau. Khung cửa sổ bên ngoài phủ đầy những vết băng rạn mỏng, các tán trúc lay động theo gió, bóng dáng mờ ảo.
Bùi Lâm Mậu đứng lên, vẫy tay với cô:
"Tùng Khê, ở bên này."
Bùi Tùng Khê lạnh nhạt nhìn thoáng qua rồi bước tới và tuỳ tay kéo ra một chiếc ghế, ngồi xuống.
Trên bàn xuất hiện hai gương mặt xa lạ; gồm một người đàn ông trung niên đeo kính gọng bạc, ngũ quan tuấn tú, thần thái khiêm tốn và người còn lại, Bùi Tùng Khê đã từng thấy qua trong ảnh chụp. Đó là một phụ nữ trung niên có khí chất tao nhã, khi cười rộ lên lại có nếp nhăn sâu ở đuôi mắt. Giọng nói của cô ấy dịu dàng và mềm mại như nước:
"Bùi tiểu thư, nghe danh đã lâu. Tôi là Úc An Thanh."
Bùi Tùng Khê gật đầu với cô ấy, cô vừa chuẩn bị tiếp lời thì thấy được trên bàn còn có một người... Thiếu nữ nhỏ nhắn ngồi ở trong góc, nơi vừa vặn là góc chết nằm đan xen giữa hai bình phong.
Úc Miên tựa hồ nhận thấy ánh mắt của cô nên ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, rồi lại nhanh chóng rũ mí mắt xuống.
Bùi Tùng Khê chậm rãi cau mày, cô không biết Úc Miên sẽ đến đây. Nàng cũng chưa từng nói với cô một câu... Vì sao nàng đột nhiên lại xuất hiện ở đây? Lý trí của cô bị quấy nhiễu trong nháy mắt, chẳng có dấu hiệu nào báo trước, làm cho cô trở tay không kịp.
Úc An Chu khẽ điều chỉnh gọng kiếng, tươi cười ôn tồn lễ độ:
"Thành thật xin lỗi, vì tôi có việc đột xuất, tối nay còn phải bắt một chuyến bay trở về nên mới hẹn gặp mặt vào hôm nay. Do thời gian không dư dả nên tôi cũng không muốn vòng vo. Lần này tôi đến là để thay mặt gia đình cảm ơn nhà họ Bùi đã cưu mang Tiểu Miên suốt những năm qua. Nhưng hiện tại..."
Bùi Tùng Khê chẳng mảy may để tâm đến mấy lời khách sáo rỗng tuếch kia, cô chỉ biết— nhà họ Úc muốn đưa Miên Miên đi.
Chỉ là quá nhanh, quá hấp tấp, cũng quá đột ngột... Cô vốn nghi ngờ rằng Bùi Lâm Mậu và Úc An Chu là đồng loã, nhưng bây giờ trông có vẻ lại không giống lắm... Bởi vì tạm thời không thể phán đoán được ai là kẻ địch nên cô chẳng thể yên tâm.
Cô không thể để cho Miên Miên rời đi vào thời điểm này.
Bùi Tùng Khê không khỏi cau mày nhìn Úc Miên, nhìn xem liệu nàng có gật đầu hay không.
— Chỉ cần nàng thốt ra một từ 'không', cô sẽ không để cho bất luận kẻ nào cướp nàng đi từ bên người cô.
Quyết không!
......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro