65.
Trên đường trở về từ công viên, mưa đã dần tạnh.
Bùi Tùng Khê đỗ xe bên đường.
Cửa sổ kính được hạ xuống, mùi mưa ướt át và trong lành tràn vào, xen chút hương xuân tươi mát.
Đúng lúc này, Nguỵ Ý gọi điện đến:
"Bùi tổng, những gì ngài muốn tôi điều tra đã có kết quả."
Bùi Tùng Khê nhìn những giọt nước mưa lăn dài trên kính chắn gió và thì thầm,
"Được, tôi biết rồi."
"Hôm nay ngài vẫn đến công ty chứ?"
"Không đi. Có chuyện cần nhờ cô đi làm một chút, mua cho tôi hai hộp melatonin và thuốc ngủ."
Điện thoại đã bị ngắt. Cô ngồi yên một lúc lâu rồi mới khởi động lại xe.
Lốp xe cán trên mặt đường làm cho nước mưa bắn lên tung toé, chiếc xe dần dần hướng về nơi xa.
—
Chủ nhật.
Bùi Tùng Khê đã xem qua những tài liệu mà Nguỵ Ý đưa:
"Tham ô quỹ công, bán cổ phần công ty, hối lộ các quan chức... Hơn nữa còn dính dáng tới ma túy, Bùi Lâm Mậu đúng là đụng chạm vào không ít thứ ô uế."
Nguỵ Ý gật đầu và nói,
"Bùi tiên sinh có lẽ nghĩ rằng hắn đã che giấu tốt. Trên thực tế, chúng tôi đã sớm nắm chắc một số tư liệu, nhưng ngài... chưa từng đề cập tới việc muốn đọc nó, vì vậy tất cả các tư liệu này đều được tổng hợp ở trong một tệp hồ sơ."
Bùi Tùng Khê cười nhạt: "Rất tốt."
Cô tuyệt không phải là một người ngồi chờ chết. Nếu còn nhường nhịn nữa thì cô sẽ trở thành kẻ không có điểm mấu chốt.
Dù cho có bị người khác gọi là máu lạnh và tàn nhẫn, hay bị gia đình chỉ trích và chửi rủa, cô cũng sẽ không để ý, lần này xuống tay tuyệt đối sẽ không nương tay.
"Bên phía nhà họ Úc thì sao?"
"Úc An Chu và Bùi tiên sinh dường như luôn giữ mối liên hệ cá nhân, nhưng hắn ta hành sự ổn thoả và sạch sẽ hơn nhiều, tạm thời vẫn chưa thể tra ra được nhược điểm nào; Chồng của Úc An Thanh thì đã qua đời vào hai năm trước và cô ấy không có con. Sau khi góa bụa, cô ấy hiếm khi về nhà. Ông Úc dường như rất tin tưởng cô ấy và thậm chí còn có xu hướng muốn giao lại công việc kinh doanh của gia đình cho cô ấy."
"Ồ," Bùi Tùng Khê kết luận, "Đều không sạch sẽ."
Phàm là bất kỳ bên nào liên quan tới lợi ích thì cũng đều không thể suy đoán lập trường của đối phương với cái nhìn tốt đẹp được.
"Vâng, chúng tôi chưa có thêm thông tin nào khác. Có thể cần phải mất chừng hai ngày nữa."
"Kiểm tra xem các loại chất cấm do Bùi Lâm Mậu bán đến từ đâu."
Mắt Nguỵ Ý sáng lên:
"Đúng vậy... Tôi gần như quên mất. Ngài đã nhắc nhở tôi!"
Bùi Tùng Khê gật đầu:
"Úc An Chu đang đầu tư lĩnh vực nghiên cứu và phát triển dược phẩm nên hắn hoàn toàn không có khả năng quá trong sạch về các vấn đề đạo đức, bằng sáng chế và pháp lý. Ngoài ra, đi điều tra xem đối thủ cạnh tranh của hắn gồm những ai, chắc chắn sẽ có nhiều người muốn hắn chết. Chúng ta không cần phải làm điều đó, sẽ có người tống hắn ta vào tù. Cô có hiểu ý tôi chưa?"
Nguỵ Ý đã nhanh chóng ghi chú vào sổ tay:
"Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi làm ngay bây giờ. Ngài vui lòng đợi tôi, hai hoặc ba ngày nữa sẽ có kết quả."
Bùi Tùng Khê khựng lại một thoáng:
"Ừm, ra ngoài đi."
Hai hoặc ba ngày... Quá dài.
Chiếc điện thoại nằm trên bàn khẽ rung lên.
Ánh mắt Bùi Tùng Khê đọng lại một khắc, cô cầm điện thoại lên và sau khi thấy rõ người gọi là ai thì có chút thất vọng:
"Có chuyện gì vậy, Thanh Viên?"
Chu Thanh Viên vui vẻ nói:
"Không có gì. Tôi chỉ muốn hỏi cậu có khỏe không thôi?"
Bùi Tùng Khê nói không sao,
"Tôi đã ngủ ngon hơn một chút nhờ uống melatonin."
Chu Thanh Viên nghe thấy một tiếng vang từ phía cô ấy:
"Cậu đã trở lại công ty?"
"Ừm, có một số việc phải giải quyết."
"Tâm trạng đã tốt hơn chưa?"
"Tâm lý của tôi không có bất ổn. Tôi chỉ là... Thanh Viên, tôi không hề nghĩ rằng trạng thái của mình bây giờ là thích hợp. Cậu từng nhắc đến một cụm từ gọi là gắn bó quá mức với tôi trước đây. Tôi đã suy ngẫm về nó, có lẽ tôi có một chút biểu hiện đó. Nhưng tôi không còn bị mất ngủ đêm qua, bây giờ tôi đã điều chỉnh lại được."
Giọng điệu của cô phẳng lặng và thẳng thắn lạ thường, như thể cô vẫn là cái người lạnh lùng và lý trí như trước giờ.
Chu Thanh Viên không tin vào điều đó, nhưng cô ấy cảm thấy quá khó để trò chuyện thông qua điện thoại:
"Mấy ngày tới cậu hãy để dành ra chút thời gian, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."
"Ồ, được rồi. Cúp máy trước đây."
"Này, cậu lại nữa rồi đấy. Sao cậu lại dễ mất kiên nhẫn như vậy? Cậu nói rằng cô bé kia lớn lên bên cạnh cậu, vậy nàng còn không phải là bị cậu hại cho thảm chết?"
"Nàng ư," Bùi Tùng Khê không thể không mỉm cười, giọng điệu của cô bỗng trở nên dịu dàng hơn,
"Tôi hẳn là chưa từng nổi giận với nàng... Không đúng. Có một lần, nàng giận dỗi tôi, tôi nhỡ lớn tiếng nói một câu đứng lại, mắt nàng đã đỏ hoe."
Đầu bên kia điện thoại, Chu Thanh Viên nghe xong liền khựng lại. Sau vài giây, cô ấy mới nói nhỏ,
"Được rồi, Tùng Khê. Nhớ dành thời gian trò chuyện với tôi."
"Ừ, tạm biệt."
Cúp điện thoại, Bùi Tùng Khê hồi tưởng lại khoảnh khắc Chu Thanh Viên khựng lại vài giây.
Cô là người nhạy bén đến nhường nào, bản thân cũng đã tiếp xúc với Chu Thanh Viên rất nhiều lần, biết rằng cô ấy là một người không thể che giấu chuyện gì hết, sự do dự cho thấy cô ấy đã nhận ra một vấn đề mà nó nghiêm trọng đến mức không biết cách nào mở miệng.
Nó có liên quan đến 'sự gắn bó quá mức' vừa được đề cập không?
Nhưng cô cảm thấy nó dường như không phải là một vấn đề lớn.
Điện thoại lại rung lên vài lần nữa, chỉ một số cuộc gọi vụn vặt.
Bùi Tùng Khê cúi đầu, đầu ngón tay vô thức gõ lên màn hình điện thoại. Sau một hồi suy nghĩ, cô đã thiết lập một lời nhắc cuộc gọi mới.
—
Thứ hai.
Hiệu suất làm việc của Nguỵ Ý rất mau. Đôi mắt cô ấy tràn đầy tơ máu. Dẫu vừa thức trắng cả đêm, cô ấy không những không mệt mỏi mà còn phấn khích:
"Bùi tổng! Ngài đoán đúng rồi. Số hàng cấm của Bùi tiên sinh được lấy từ Úc An Chu và hắn ta đã vận chuyển theo một con đường bí mật. Nếu ngài không suy nghĩ theo hướng này, sẽ rất khó để phát hiện ra mối liên hệ này."
Sắc mặt Bùi Tùng Khê bình tĩnh:
"Đúng như mong đợi. Có thu thập được cái gì đặc biệt không?"
Nguỵ Ý hạ giọng:
"Còn một tin tức nữa. Bùi tiên sinh gần đây đã lén liên lạc riêng với nhiều cổ đông..."
"Tôi biết. Chuyện mà hắn ta muốn làm luôn rõ rành rành, vì vậy đừng quan tâm bên đó nữa. Số hàng bất hợp pháp của hắn ta đâu? Cô đã tìm thấy vị trí nhà kho cất giữ chúng chưa?"
"Đã tìm thấy, nhưng nó không ở tại Minh Xuyên mà là nằm ở trong làng chài nhỏ của thành phố lân cận, người của chúng ta đã đi qua đó."
Đầu ngón tay Bùi Tùng Khê khẽ gõ vào màn hình mấy cái:
"Cứ từ từ. Cuộc họp buổi chiều diễn ra lúc mấy giờ?"
"Đúng, chúng ta có thể chuẩn bị xuất phát."
Nguỵ Ý gọi cho hai trợ lý và dặn dò họ một số điều. Minh Châm đuổi theo và nói gì đó với cô ấy.
Bùi Tùng Khê nhìn cơn mưa bụi giăng khắp, thời tiết lúc ấm lúc lạnh. Sau cơn mưa, trời liền hạ nhiệt độ và bên ngoài cũng trở nên hơi lạnh.
Cô cầm chiếc áo gió màu be đặt trên cánh tay lên tròng vào rồi mới vươn tay ra đón một chút hạt mưa, song bất chợt nhìn thấy một chiếc taxi dừng ở bên đường.
Cô sững sờ gọi: "... Miên Miên?"
Thiếu nữ mặc chiếc áo hoodie trắng và đi đôi giày thể thao đứng ở giữa cơn mưa xuân mịt mù sương rất nhanh đã nhìn thấy cô. Đôi mắt nàng tức khắc sáng bừng lên, ngay cả chiếc ô cũng không kịp bung ra đã chạy về phía cô trong màn mưa.
Nàng chưa kịp để ý tới còn có những người khác ở gần đó nên đã lao thẳng vào vòng tay của cô và nhào vào bên trong chiếc áo gió mà cô chưa kéo khoá lên. Giọng điệu nàng vội vã và tràn ngập vui sướng:
"Con đã trở về, dì Bùi... Con đã trở về rồi!"
Bùi Tùng Khê vô thức đưa tay ra và ôm lấy nàng, gần như quấn nàng vào trong chiếc áo gió. Sau vài giây, cô buông tay ra, giọng điệu kiềm chế và bình tĩnh:
"Sao con chỉ mặc mỗi bộ đồ này?"
Úc Miên ngẩng đầu lên và vô thức ôm eo người kia, nàng phàn nàn và oán trách:
"Dì không vui khi thấy con đã trở về sao? Sao còn có tâm trạng để quan tâm đến những gì con mặc..."
Lúc bấy giờ, Bùi Tùng Khê mới mỉm cười, cởi áo gió và khoác lên vai nàng. Cô ôm nàng vào trong lòng một cách hết sức tự nhiên rồi cúi đầu và thủ thỉ bên tai nàng:
"Được rồi, chờ dì một chút, dì phải nói vài lời với Nguỵ Ý."
Hai má của Úc Miên vốn lạnh lẽo vì gió sương, đột nhiên trở nên hơi nóng:
"Ồ... được rồi, con sẽ đợi dì."
Chiếc áo trên vai dường như mang theo một chút nhiệt độ không thuộc về bản thân. Úc Miên cúi đầu và ngửi chiếc áo, động tác nhẹ nhàng hệt như một chú mèo con. Nàng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc, thanh mát, đây đúng là thứ mùi hương mà nàng đã nhớ mong.
Nguỵ Ý và Minh Châm đứng ở phía sau họ trầm mặc một hồi, hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau vài lần.
Ngay từ lúc thiếu nữ nhào vào lòng ngực của Bùi Tùng Khê, bọn họ đã ngừng nói chuyện. Cả cử chỉ cởi áo khoác lẫn ôm bả vai Úc Miên của Bùi Tùng Khê đều có cảm giác gì đó... kỳ lạ.
Không chỉ họ, mà ngay cả hai trợ lý cầm bảng ghi nhớ và máy tính ở phía sau họ cũng chấn kinh... Người ta hay đồn rằng Bùi tổng có rất nhiều người cầu hôn, nhưng bọn họ chưa từng thấy ngài ấy đi hẹn hò với người đàn ông nào. Hóa ra... người mà ngài ấy thích là một cô gái trẻ và xinh đẹp.
"Nguỵ Ý, giúp tôi huỷ cuộc họp chiều nay đi,"
Bùi Tùng Khê đã trở lại chỗ bọn họ.
"Minh Châm, cô có thể đi nếu cô muốn. Dự án này sẽ được ủy quyền hết cho cô."
Minh Châm sững sờ một chút:
"Cái gì?"
Nguỵ Ý phản ứng lại trước tiên:
"Được rồi, Bùi tổng, tôi sẽ báo cáo cho ngài nội dung công việc cụ thể sau."
Bùi Tùng Khê gật đầu:
"Có việc gì cứ liên hệ."
Cô chỉ đơn giản giàn xếp rồi rời đi. Minh Châm còn muốn nói gì đó thì chợt ngậm miệng vì Nguỵ Ý lặng lẽ túm góc áo của cô ấy lại:
"Suỵt... Đừng hỏi."
Úc Miên khoác chiếc áo gió dài cô đưa và đứng bên ngoài cổng công ty chờ. Bấy giờ, nàng đang cúi đầu và mượn vũng nước trên mặt đất soi bộ dáng mình.
Ừm... Chiếc hoodie này thực sự không đẹp lắm. Nó có vẻ quá rộng, làm nàng trông hơi béo và cồng kềnh.
— Haizz... Có phải là trông rất xấu không?
Bùi Tùng Khê đến gần thì vừa lúc nghe được tiếng nàng khẽ thở dài, một chiếc dù lặng lẽ căng ra trên đỉnh đầu nàng:
"Thở dài cái gì? Trời còn đang mưa, sao con không biết bung dù ra che."
Úc Miên xoay người lại, nàng ngạc nhiên và nở nụ cười khi nhìn thấy cô:
"Dì xong việc rồi ư?"
Bùi Tùng Khê ôm lấy vai nàng và mang nàng đi về phía trước rồi tiếp tục hỏi câu hỏi vừa rồi:
"Con vừa thở dài cái gì vậy?"
Úc Miên mím môi và nói,
"Bởi vì dì chê bộ quần áo của con xấu xí."
Bùi Tùng Khê cười bất đắc dĩ, cô đưa tay chạm vào tóc mái ướt sũng của nàng rồi dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói:
"Con mặc quá ít, thời tiết chỉ có mấy độ mà mặc mỗi hoodie và giày thể thao. Tay có phải lạnh cóng hết rồi không?"
Úc Miên nói không, nàng còn cởi áo gió của cô ra và muốn trả lại cho cô:
"Con không lạnh!"
Bùi Tùng Khê đè tay nàng lại:
"Không được nhúc nhích. Đừng cởi nó ra. Đứng đây và đợi. Dì đi lấy xe."
"Được... Haizz, con thực sự không lạnh mà."
Cô nhanh chóng lái xe ra khỏi gara, Úc Miên vui vẻ ngồi ở ghế phụ.
Khi hệ thống sưởi trong xe được bật lên, nàng đặt tay lên điều hoà rồi khẽ rùng mình:
"Trời vẫn còn hơi lạnh. Con vội vã ra ngoài nên không nghĩ tới, dì không biết..."
Bùi Tùng Khê nhỏ giọng:
"Con vẫn chưa giải thích cho dì biết. Vì sao đột nhiên trở về? Sao không nói với dì, và tại sao con không..."
— Tại sao con không... gọi điện cho dì.
Hơn một tuần qua... Cô điều chỉnh điện thoại của mình từ trạng thái vốn luôn tắt tiếng sang có thể đổ chuông. Mấy ngày đầu, bởi vì bị quấy rầy bởi tin nhắn rác từ một số ứng dụng mạng xã hội nên sau đó, cô đã đặt chế độ 'Không làm phiền' cho mọi người. Chỉ là cô vẫn không chờ được tin nhắn từ nàng, chiếc điện thoại cũng... Nhạc chuông mà cô đã đặt riêng cho nàng chưa từng đổ chuông.
Úc Miên cuối cùng cũng đợi cô hỏi đến vấn đề này, nàng nháy mắt với cô:
"Dì sẽ không nghĩ rằng con thực sự rời đi và không trở lại nữa đi?"
"Dì... tất nhiên là không."
Trên thực tế, đã có một khoảnh khắc như vậy, chỉ là suy nghĩ đó lướt qua trong giây lát mà thôi.
Khoé mắt Úc Miên cong lên, nàng quay đầu lại nhìn cô:
"Dì không nghĩ như vậy thì tốt."
"Được rồi, đã đến lúc kể dì nghe có chuyện gì xảy ra."
Úc Miên gật đầu:
"Lúc con ra khỏi nhà thầy Phương ngày hôm đó, con thấy người tài xế bên cạnh dì của con đang đợi ở ngoài. Hắn nói muốn mời con đến một nơi. Sau khi suy nghĩ một hồi, con quyết định đi với hắn, vì nếu không đồng ý thì có lẽ cũng sẽ bị hắn trói theo, vì vậy con đã đi theo."
Bùi Tùng Khê nhìn về phía trước và chăm chú lắng nghe nàng:
"Ừm, sau đó thì sao..."
"Sau đó..."
Úc Miên nói tới đây thì xấu hổ cúi đầu:
"Chờ về nhà rồi chúng ta hẵng nói tiếp được không..."
Bùi Tùng Khê nghe thấy nàng nói "về nhà", khóe môi cô lặng lẽ nhếch lên:
"Được."
Không có nguyên liệu tươi trong bếp nên Úc Miên đã đặt phần mềm giao hàng lúc ở trên xe, khi về đến nhà thì vừa lúc nhận được thịt và rau tươi.
Tủ lạnh trống rỗng và không có gì trong đó. Nàng cho thịt và rau vừa mua vào cũng chỉ lấp đầy một nửa ngăn tủ.
Nàng cau mày, bộ dáng có chút tức giận quở trách:
"Bùi Tây Tây! Có phải mấy ngày nay dì không ăn uống đàng hoàng không?"
Bùi Tùng Khê vừa tìm thấy bộ ga trải giường lẫn chăn bông sạch sẽ, còn đang chuẩn bị đi lên lầu thay cho nàng, nghe vậy thì chỉ mím môi và cười qua loa,
"... Không có, dì đều ăn đủ bữa rồi mới làm việc."
Úc Miên không hài lòng với câu trả lời ấy chút nào. Nàng đi tới đi lui quanh nhà vài vòng để mở hết cửa sổ cho thông gió, khi trông thấy đống quả cam nhăn nheo liền tiếc nuối:
"Tất cả đều bị hư rồi. Sao dì không ăn nha?"
"Ừ... Dì quên mất."
Bùi Tùng Khê cúi đầu và mỉm cười.
Tuy tuổi còn chưa lớn mấy nhưng nàng quản lý mọi việc trong nhà vẫn rất là ra dáng đâu vào đấy.
Chính là... Bắt đầu từ cái khoảnh khắc nàng trở về, giọng điệu sôi nổi và vui vẻ của nàng, tiếng bước chân chạy tới chạy lui lên lầu và sức sống tươi trẻ trên mặt mày nàng, dường như lặng lẽ lấp đầy sự trống rỗng trong căn nhà này.
Lúc Úc Miên lên lầu xem xét, Bùi Tùng Khê đã vào bếp nấu ăn, vẫn là món mì trứng cà chua đơn giản nhất kia.
Không có cách nào khác. Nhiều năm trôi qua mà cô hình như vẫn chỉ biết làm mỗi món này.
Sau khi hai bát mì được bày lên bàn, Úc Miên đúng lúc hoàn thành việc tuần tra căn nhà. Nàng vừa đi xuống đã đặt ra một loạt câu hỏi:
"Bạn học Bùi Tây Tây, mình kiến nghị bạn nên xem xét lại bản thân mình."
Bùi Tùng Khê gật đầu:
"Được thôi. Nhưng trước đấy, con có muốn giải thích một chút tại sao con lại đồng ý rời đi vào ngày hôm đó và bây giờ thì trông như kẻ đã lén lút trở về một mình không?"
"Khụ khụ..." Động tác cắn sợi mì của Úc Miên chững lại, gương mặt nàng thoáng ửng đỏ.
"Chúng ta vừa ăn vừa nói, dì đừng quá nghiêm túc như vậy, được không?"
Bùi Tùng Khê mím môi dưới, không biết vừa rồi là ai nghiêm túc như vậy.
Úc Miên dùng đũa chọc chọc chiếc trứng trong bát:
"Thật ra, trước ngày hôm đó, dì của con đã đến cổng trường để tìm con."
"Ừ, cô ấy đã tìm con để nói chuyện."
"Đúng vậy, dì ấy vừa nói chuyện với con một lúc thì con đã cảm thấy dì ấy trông rất quen mắt, và còn tốt bụng nữa, con biết rằng dì ấy không có nói dối. Chỉ là... lúc đó trong lòng con rất rối. Haizz... Dì biết chuyện này ư?"
Bùi Tùng Khê kẹp hết trứng trong bát cho nàng:
"Dì biết."
Úc Miên nói, đỏ mặt và hạ giọng:
"... Sao dì biết được thế? Con không có cố ý nói dối dì vào ngày hôm đó. Con chỉ... Con hơi bối rối. Con rất muốn nói với dì về chuyện này, nhưng sợ dì nói rằng dì sẽ trực tiếp gửi con trở về."
Bùi Tùng Khê hơi sững sờ, rồi mới khẽ 'ừ' một tiếng.
— Hoá ra... Miên Miên sợ rằng cô sẽ đưa nàng đi đến thế sao.
"Ngày hôm sau, lúc mà con tới chỗ của thầy Phương học, con đã quyết định là sẽ kể mọi chuyện với dì sau khi quay trở lại. Nhưng vừa tan học thì con đã nhìn thấy tài xế của dì con đợi, hắn nói rằng bọn họ đang đợi con. Lúc đó, xung quanh không có ai cả, con chủ động đi cùng vì thấy ý tứ của hắn là không đi cũng phải đi. Con có lén ghi nhớ biển số xe rồi lên xe."
"Lẽ ra dì nên đưa đón con vào ngày hôm đó..."
Bùi Tùng Khê cúi đầu.
"Là tại dì không nghĩ tới."
Úc Miên vừa ăn một quả trứng xong liền tìm thấy một quả trứng tráng khác giấu dưới bát:
"Không sao, chuyện này xảy ra quá đột ngột. Để con kể tiếp, sau khi tới nơi con mới phát hiện ra là chú Bùi cũng có mặt, còn có người dì mà con đã gặp và người nói luyên thuyên suốt hôm đó là chú con. Con biết chú Bùi và dì đã bất hoà nhiều năm qua, vì vậy con đã nghe trộm cuộc trò chuyện của họ."
"Con đã nghe thấy gì?"
Úc Miên xoa tai mình với dáng vẻ ảo não:
"Con không nghe rõ, nhưng con đoán họ sẽ làm gì đó với dì. Con không yên tâm. Nhất là ngay gặp được dì sau đó, con... con đã rất bối rối. Tuy con có thể từ chối quay lại với họ lần này, nhưng con không thể từ chối mãi được, như vậy sẽ khiến cho dì rất khó xử. Bởi vậy con đã đồng ý, hơn nữa con muốn biết họ muốn làm cái gì..."
Có lẽ nàng đã bối rối trong một quãng thời gian ngắn, nhưng sau khi suy nghĩ rõ ràng rồi thì lại không quá khó để đưa ra lựa chọn. Tuy không nỡ rời xa cô, nhưng nàng vẫn muốn biết Bùi Lâm Mậu và Úc An Chu muốn làm gì. Nàng không thể chỉ trốn tránh mãi, càng đừng nói đến việc nhìn người khác muốn tổn thương người quan trọng nhất của nàng.
Nàng không biết tại sao những người thân lạ mặt lại xuất hiện vào thời điểm này, nhưng điều duy nhất nàng có thể chắc chắn là họ sẽ không làm gì nàng. Nếu không, họ sẽ không cần phải đón nàng đi mà tìm ai đó bắt cóc nàng là được.
Chỉ là bây giờ khi nghĩ lại về chuyện này, giọng nàng bất giác trầm xuống:
"Thời gian còn lại lúc ấy quá ngắn, con chưa kịp nói chuyện với dì thì đã phải đi theo bọn họ. Dì của con nhận ra con rất khẩn trương, suốt quãng đường về đã liên tục trò chuyện với con, nhưng con không dám tin tưởng dì ấy. Sau khi trở về nhà, ông nội con có vẻ nhớ thương con rất nhiều, nhưng... Con luôn cảm giác rằng có ai đó đang lén lút theo dõi nên cũng không dám gọi điện cho dì."
Lúc đó nàng mới nhận ra sự bốc đồng của mình và lo lắng sợ hãi.
May mắn thay, Úc An Thanh nói đúng. Ông Úc đối xử với nàng rất tốt và ông ấy rất coi trọng nàng, còn đặc biệt sắp xếp cho nàng một vệ sĩ.
Nói tới đây, sắc mặt nàng bỗng lộ vẻ lo âu:
"Đúng rồi dì Bùi, con có lén nghe trộm được một lần. Lúc ấy, chú Bùi gọi điện cho chú nhỏ của con, bọn họ dường như đang nhắc đến chuyện gì đó về thuốc. Sau đó..."
Bùi Tùng Khê chăm chú nhìn nàng, ánh mắt sâu lắng hơn mấy phần:
"Con đã nghe lén ư?"
"Dì chú ý trọng điểm đi... Họ đang nói về thứ thuốc gì vậy? Dì có biết được gì không? Dì có muốn để cho chị Nguỵ Ý đi điều tra về chuyện này không?"
Bùi Tùng Khê bật cười và nhìn chằm chằm vào mắt nàng với vẻ ấm áp hơn:
"Ừm. Giỏi lắm. Miên Miên của chúng ta bây giờ đã lợi hại như vậy rồi ư?"
Úc Miên bị ánh mắt của cô làm cho cảm thấy càng thấy ngượng, thậm chí muốn vùi cả mặt vào bát:
"Huhu, đừng nhìn con như thế. Con biết con sai rồi. Tình huống đó quá mức mạo hiểm, không an toàn chút nào. Nhưng con..."
Bùi Tùng Khê quay đầu lại và nói,
"Nhưng cái gì?"
Úc Miên khẽ thở dài rồi ngẩng đầu lên, nàng dùng lòng bàn tay che cả khuôn mặt và đôi tai đỏ bừng, chỉ để lộ một đôi mắt trong trẻo và ngượng ngùng, biểu cảm lo âu, nghiêm túc nói,
"Nhưng con muốn bảo vệ dì."
Vẫn còn rất nhiều điều nàng chưa nói ra. Haizz... Mấy ngày qua nàng không thể ngủ được, nàng nhớ cô, lo lắng cho cô, sợ rằng cô sẽ tức giận, sợ rằng cô thực sự không cần nàng nữa.
Bùi Tùng Khê nhìn thẳng vào cặp mắt trong trẻo không chút bụi trần kia, cô dường như có thể đọc được những suy nghĩ còn chưa nói ra thành lời và thấu hiểu được nỗi lòng lo lắng bất an của nàng.
Dẫu lo lắng, nôn nóng và bất an, nhưng vẫn luôn gắn bó và toàn tâm toàn ý tin tưởng cô bằng cả trái tim.
Úc Miên một hơi nói hết những lời này, song chờ đợi vài giây mà vẫn chưa nghe thấy lời hồi đáp của cô, thế là không thể ngồi yên được nữa. Nàng đẩy chiếc ghế ra và chạy lên lầu:
"Con, con phải trở về phòng của mình để nghỉ ngơi. Con buồn ngủ quá!"
Bùi Tùng Khê sực tỉnh lại, rồi khẽ mỉm cười... Có vẻ như cô còn chưa kịp hỏi nàng làm cách nào mà trở về một mình.
Cô không biết phải nói cái gì.
Miên Miên là một thiếu nữ chưa trưởng thành. Nếu cô gặp được một người như thế ở tại nơi làm việc, Bùi Tùng Khê sẽ chỉ cười trên sự ngây ngô và trẻ con của nàng, nhưng... Nhưng nàng là cô bé đã lớn lên bên cạnh cô. Nàng chính là bông hồng nhỏ mà chính mình đã gieo trồng. Nàng ấm áp, xinh đẹp và thuần khiết. Nàng chưa từng nhìn thấy mặt tối tăm của thế giới này, chỉ toàn tâm toàn ý mong cô được bình an.
Nàng dường như luôn có thể nhẹ nhàng nắm bắt được nơi dịu dàng nhất trong lòng cô, nắm bắt chính xác đến mức... khiến cả trái tim cô dễ dàng sụp đổ vì nàng.
Dường như cô... đã bị trái tim thuần khiết, ấm áp và nóng bỏng này hâm nóng một chút.
......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro