72. Đoá hồng (I)

Xe đỗ ở trước cửa nhà họ Úc, Úc Miên vừa bước xuống xe đã cảm thấy có chút hoảng hốt.

Lần đầu tiên là vội vã trở về, lần thứ hai là ghé thăm với Bùi Tùng Khê, và lần thứ ba này... là do nàng tự nguyện lựa chọn.

Úc Văn Thanh thu hết vẻ mờ mịt của nàng vào trong đáy mắt, ông mỉm cười trìu mến:

"Vào đi thôi. Bà nội của con đang đợi ở trong nhà đấy."

Úc Miên gật đầu và bước vào ngôi nhà còn rất đỗi xa lạ với nàng này.

Tuy nhiên, lần này, có lẽ là nhờ chuyến ghé thăm lần trước, nàng đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa, Phương Cẩm Đường còn rất từ ái và dễ gần, Úc An Thanh cũng đối xử với nàng rất tốt, khiến nàng nhanh chóng thả lỏng.

Chỉ là người mợ Trần Thư mà nàng gặp lần trước không có mặt ở nhà lần này, cả Úc An Chu cũng vậy.

Khi Úc Miên thắc mắc chuyện này, vẻ mặt của hai ông bà lão rõ ràng có một chút ảm đạm. Úc An Thanh thì thầm với nàng,

"An Chu đang thụ án. Trần Thư đã đưa hai đứa con về nhà mẹ đẻ rồi."

Chi tiết cụ thể, cô ấy không nói rõ, như thể không muốn để cho nàng biết quá nhiều.

Úc Miên gật đầu, biết ý không hỏi nữa.

Phương Cẩm Đường yêu cầu đầu bếp nấu rất nhiều món ăn. Bà vừa gắp thức ăn cho Úc Miên vừa nói:

"Bà nghe nói rằng con thích thịt bò và tôm. Lại đây, ăn nhiều một chút nhé."

Úc Miên nhẹ nhàng đáp,

"Con cảm ơn bà."

— Nghe nói ư? Nghe ai nói?

Úc Văn Thanh nhận ra tâm trạng nàng tựa hồ không tốt lắm, ông lặng lẽ bắt tay vợ mình ra hiệu cho bà đừng nói nữa. Ông lão ngẫu nhiên kể về quá khứ, nói rằng nàng rất chu đáo kể từ thuở bé. Có một lần nàng nhìn thấy một người thợ chăm sóc hoa lớn tuổi bị ngã và đã chạy ngay đến dìu người đó đứng dậy.

Lắng nghe quá khứ của mình, Úc Miên luôn cảm thấy vừa xa lạ lại vừa gần gũi. Chuyện cũ quá mức xa xăm, nhưng nó dường như dần dần hiện ra theo thời gian. Nàng cười khẽ và nói,

"Vậy trước đây con có ngoan hay không?"

Úc Văn Thanh vuốt râu:

"Con đấy, con có biết là con đã phá nhà phá cửa cỡ nào không? Cứ nhìn thử cái ban công trên lầu đi. Lúc trước, có nửa xô sơn đỏ đặt trên đấy, ai ngờ con mới có tí tuổi đã biết lấy sơn vẽ đầy ban công. Nơi đấy chứa toàn 'kiệt tác' của con. Hèn gì bây giờ con lại học kiến trúc, từ khi còn bé đã ham thiết kế rồi mà."

Gương mặt Úc Miên nóng bừng khi nghe ông ấy kể về chuyện đó, nàng hiếm khi lộ ra vẻ nóng nảy giận hờn của một cô gái ở độ tuổi này:

"Con không tin điều đó. Con chắc chắn không có làm chuyện như vậy! Ngày mai con muốn đi xem thử. Con không thừa nhận nếu không có bằng chứng đâu!"

Ông lão bật cười ha ha,

"Nhìn bộ dáng không thèm nói lý lẽ này của con bé xem, cứ giống hệt như lúc nó còn nhỏ ấy!"

Úc Miên cắn môi, vẻ mặt vừa kiêu ngạo lại vừa tươi sáng:

"Con mới không có như vậy."

Bầu không khí trong nhà cuối cùng cũng trở nên tốt đẹp hơn; tựa hồ chỉ cần không nhắc đến người nào đó thì nàng vẫn là cô gái nhỏ ấm áp, rạng ngời như sương mai buổi sớm, trong trẻo và tươi sáng.

Đêm nay, nàng không có hứng ăn uống, có thể là bởi vì đã ngồi trên xe quá lâu. Nàng chỉ ăn được chưa đầy nửa bát cơm rồi trở về phòng trước

Đẩy cửa ra, mọi thứ ở trong phòng còn y hệt như trước khi nàng rời đi. Chiếc chăn mềm mại vừa được phơi khô, chiếc ga trải giường sạch sẽ và gọn gàng và bức ảnh chân dung gia đình vẫn treo ở vị trí ban đầu.

Ánh trăng xuyên qua cửa kính tiến vào, nhưng không còn ai ngồi bên giường, canh nàng ngủ nữa.

Nàng cởi áo khoác rồi nhanh chóng vào phòng tắm và tắm rửa. Chỉ là tới khi chuẩn bị đi ngủ thì nàng bất ngờ thấy đói bụng.

Chà... hình như lúc nào nàng cũng ăn rất khỏe; có lẽ những năm gần đây nàng đã được cho ăn quá đủ đầy.

Phòng khách ở tầng dưới yên tĩnh, có vẻ như mọi người đều về phòng nghỉ ngơi.

Nàng đi dép lê vào bếp tìm nguyên liệu. Vừa hay có mì, trứng lẫn cà chua. Nàng không kinh động đến ai và tự nấu món mì mà mình hiểu rõ nhất.

Một bát mì cà chua và trứng rất nhanh đã được nấu xong. Nàng tìm thấy một chai rượu vang đỏ đã khui từ trước, lén rót nửa ly, và một mình ngồi xuống bàn.

Nàng nhấp một ngụm rượu trước, động tác cứ như thể đang nâng ly với một người không tồn tại, rồi thì thầm,

"Chúc mừng chúng ta đã vượt qua một kỳ nghỉ đông và Tết Nguyên Đán không giống như mọi năm."​

Nàng không cần ai đáp lời, đặt ly rượu xuống và bắt đầu ăn mì. Nàng dùng đũa gắp một sợi mì lên rồi chợt bần thần nhìn nó... Đêm trước khi rời Minh Xuyên, nàng cũng đã ăn một bát mì trứng cà chua... Không, chính xác là một bát rưỡi; nửa bát còn lại là phần dì Bùi ăn không hết.

Ánh trăng trong vắt xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng, sáng tỏ như sương giá.

Úc Miên khẽ thở dài với không khí. Một lát sau, nàng nhớ ra điều gì đó rồi bỗng cầm đôi đũa lên, chọc tới chọc lui ở trong bát. Chẳng mấy chốc, nàng tìm thấy quả trứng mà chính mình đã giấu trước đó. Dù biết rõ điều này, nàng vẫn cảm thấy mừng rỡ khi phát hiện ra nó.

Đây giống như một trò chơi nhỏ để tự tiêu khiển. Nàng tươi cười vui vẻ.

Chỉ là miệng cười, nhưng nước mắt lại bất giác rơi vào trong bát.

-

Kỳ nghỉ Tết rất ngắn và trôi qua nhanh chóng. Tới ngày ba mươi âm lịch tháng chạp, Úc Miên đã liên tục nhận và trả lời tin nhắn từ sáng đến tối. Trong nhóm chat vẫn luôn ồn ào náo nhiệt.

Tri Hành: Nhãi con thực sự sẽ không trở về Minh Xuyên vào Tết năm nay à?

Duy phong Tri Ý: Lương Tri Hành và tớ còn bàn với nhau là sẽ đi tìm cậu chơi.

Tiểu Hứa thích ăn kẹo mút: Đúng vậy đúng vậy, tuy rằng mình cũng không thể có mặt ở đó, nhưng cậu không tính trở về uống rượu mừng của cha mẹ cậu sao?

Duy phong Tri Ý: Hứa Tiểu Nghiên, cậu cút đi!

Đào Nhượng: Chúc mừng năm mới.

Vẫn là những người quen thuộc cùng với giọng điệu quen thuộc khiến Úc Miên có một loại ảo giác, rằng mọi thứ vẫn còn chưa thay đổi.

Sau bữa tối giao thừa thịnh soạn, nàng ngồi trên ghế sofa và vào nhóm chat trò chuyện, khóe môi khẽ nhếch lên:

"Năm nay mình sẽ không trở về. Nếu các cậu muốn đi chơi với mình thì có thể đến Vĩnh Châu để tìm mình."

Trong nhóm xuất hiện một đống gói sticker memes, lại nói mấy chuyện tầm phào nhưng rất đỗi thân thiết, gần gũi.

Một lát sau, nàng thoát ra cửa sổ nhóm chat thì mới thấy Hứa Tiểu Nghiên nhắn tin riêng với mình:

"Cậu không trở về ư, có phải là cậu đang giận dỗi với dì Bùi không?"

Úc Miên trả lời,

"Không phải."

Hứa Tiểu Nghiên:

"Thôi cũng phải... Rốt cuộc thì bây giờ Thanh Ninh mới là nhà của cậu, việc cậu trở về đó cũng là điều bình thường. Được rồi, mình chỉ nghĩ dì Bùi thật đáng thương khi phải ăn Tết một mình ở nhà. Mối quan hệ giữa dì ấy với người nhà dường như không tốt lắm và dì ấy có vẻ không có nhiều bạn bè nữa."

Úc Miên cụp mắt, không trả lời tin nhắn của cô ấy.

Nàng nhịn không được mà nghĩ về cô và nghĩ xem hiện tại cô đang làm gì, chắc hẳn là đang ở nhà họ Bùi...

— Có phải là dì ấy đang xem TV với bà cố, hay đang phát lì xì cho Bùi Chi Viễn, hay lại châm chọc chú Lâm Mặc... Hoặc là dì ấy đang nói chuyện điện thoại với chú Ôn?

— Liệu dì ấy có nhớ tới mình không?

"Tiểu Miên, ăn một ít trái cây đi."

Úc An Thanh bước ra từ phòng bếp, trên tay cầm một đĩa trái cây. Cô gọi tên nàng, rồi đặt đĩa xuống bàn trà.

"Sao con lại thất thần thế?"

Úc Miên lắc đầu:

"Không có gì, con đang trò chuyện với các bạn."

Ánh mắt Úc An Thanh nhìn nàng mơ hồ có chút lo lắng. Vừa hay hai ông bà không có ở đây, cô nói chuyện cũng thoải mái hơn:

"Con có muốn quay lại Minh Xuyên không?"

"Con..."

"Dì biết là con rất muốn. Nếu con thực sự muốn quay lại thì ngày mai cứ yêu cầu tài xế đưa con đi là được."

Úc Miên mím môi và nói,

"Vẫn là thôi đi ạ."

"Có phải... vì Bùi tiểu thư không?"

"...Không. Chẳng liên quan gì đến dì ấy. Dì ấy rất tốt."

Úc An Thanh đã nói chuyện với Bùi Tùng Khê. Người này lý trí và lạnh lùng hơn cô tưởng. Cô vốn nghĩ Bùi Tùng Khê sẽ không thể xử lý tốt chuyện này và cho rằng cô ấy sẽ luyến tiếc giữ Úc Miên lại. Nào ngờ, sau lần trò chuyện ngày hôm đó, Bùi Tùng Khê dường như không phản đối quan điểm của cô, Úc Miên vẫn còn quá trẻ, có một số thứ còn chưa bắt đầu thì đừng nên để nó bắt đầu.

Nhưng bây giờ, cô thấy Úc Miên ngồi ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không vô định như vậy, trong lòng lại cảm thấy khổ sở. Sau khi cân nhắc, cô dịu dàng ngỏ lời,

"Tiểu Miên, có lẽ con nghĩ rằng người lớn chúng ta không hiểu được suy nghĩ của những người trẻ tuổi các con. Nhưng... nhưng..."

Úc Miên quay đầu lại và ngắt lời cô ấy bằng một nụ cười:

"Con biết, dì ạ. Dì đừng lo lắng."

Ánh mắt nàng, dù còn chút bối rối, vẫn trong veo và kiên định, toát lên quyết tâm mạnh mẽ, không cho phép ai can thiệp vào lựa chọn của mình.

Úc An Thanh nhìn nàng thì chợt nhớ tới cha của nàng, thực sự giống nhau y như đúc... Tuy bề ngoài trông dịu dàng và văn nhã, thế nhưng từ sâu trong xương cốt lại mang theo sự ngoan cường. Hắn có niềm tin và quyết tâm mạnh mẽ đối với mọi thứ hắn yêu thương và trân trọng.

Cô ngừng thuyết phục nàng, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai nàng:

"Được rồi, đi ngủ sớm đi."

Úc Miên khẽ 'ừ' một tiếng,

"Con trở về phòng của mình đây ạ."

Căn phòng được đổi sang ga trải giường và vỏ chăn bông lớn màu đỏ, tạo không khí vui tươi, nhưng sắc đỏ có phần quá rực rỡ.

Thời gian vẫn còn sớm. Nàng bật máy tính lên, đọc tài liệu một lúc. Chờ tới khi có tiếng pháo dây và pháo hoa vang lên bên ngoài cửa sổ, nàng mới tắt máy tính, chuẩn bị đi ngủ.

Nàng tháo găng tay, tắt đèn bàn, nhưng trước khi ngủ lại nhặt nó lên.

Sắp đến mười hai giờ rồi...

Nàng bắt đầu khẩn trương.

Nàng nhấp vào hộp thoại được ghim lên vị trí đầu, con trỏ dừng lại ở ô trống nhập tin nhắn. Đột nhiên, nàng phát hiện phần trên cùng bắt đầu hiển thị trạng thái 'đối phương đang soạn tin'.

Trái tim nàng bắt đầu nhảy điên cuồng, giống như thủy triều, lên lên xuống xuống.

Chỉ một giây sau năm mới, một thông báo bật lên trên màn hình - thông báo chuyển khoản.

Đó là một số tiền rất lớn rất lớn, giống như những bao lì xì dày cộp mà nàng nhận được trước đây.

Lần này, nàng đã không nhấp vào.

Ngay sau đó, một tin nhắn mới đã được gửi đến:

"Chúc mừng năm mới."

Úc Miên đặt điện thoại di động lên ngực. Một lát sau, nàng cũng hồi âm:

"Chúc mừng năm mới."

-

Kỳ nghỉ đông quá ngắn, rất nhanh đã đến lúc nhập học lại.

Bước vào học kỳ thứ hai của năm nhất, nhịp sống của sinh viên trở nên dồn dập. Số lượng môn học chuyên ngành tăng lên so với học kỳ trước, đồ án của môn học cũng ngày càng khó thực hiện hơn; chưa kể tới những yêu cầu về tín chỉ của các môn đại cương, Úc Miên ngồi trước máy tính với bạn cùng phòng của mình, tải đi tải lại trình duyệt để tranh lấy suất đăng ký môn học; hoạt động của câu lạc bộ cũng phong phú hơn. Đội biện luận của trường bắt đầu tổ chức so đấu với trường ngoài, thường sẽ tổ chức biện luận mô phỏng vào tuần lẻ và trận đấu chính thức sẽ diễn ra vào tuần chẵn. Thời điểm bận rộn nhất, nàng thảo luận về đề tài biện luận với các đồng đội của mình hầu như mỗi ngày.

Bánh răng của thời gian điên cuồng chuyển động.

Mùa xuân này, Úc Miên đã thấy rất nhiều loài hoa độc đáo ở phương bắc, cảm nhận được gió xuân mạnh mẽ ở phương bắc, quen biết rất nhiều bạn bè mới và tham gia rất nhiều chương trình học thú vị. Nàng dần quen với việc mỗi người đều có cuộc sống riêng, quen với việc đi học môn tự chọn một mình, thức khuya ở lại thư viện vẽ đồ án một mình, ăn uống một mình và đi dạo một mình.

Đặc biệt là... Nàng đã quen với cuộc sống không có người nọ.

Nàng có trở lại Minh Xuyên một lần vào dịp lễ Thanh Minh, vì Hứa Tiểu Nghiên đã trở về nước và bọn họ đã lâu không gặp nhau.

Tuy nhiên, ngôi nhà ở số 268 đường An Khê trống rỗng. Nàng ở lại đó ba ngày, từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất mình nàng trong nhà. Vì vậy vào kỳ nghỉ 1/5, nàng không về nữa mà ở lại trường đăng ký một đề tài nghiên cứu khoa học của giáo viên.

Từ tháng Năm trở đi là một tháng thi cử căng thẳng, chiến tuyến của một đợt thi trên đại học cực kì dài. Chờ đến khi đợt thi này kết thúc, đã là giữa tháng Bảy và Ninh Đại cũng tiến vào kỳ nghỉ. Hứa Tiểu Nghiên ở bên nước ngoài nhiệt liệt mời họ đến thăm cô ấy.

Cảnh Tri Ý và Lương Tri Hành đồng ý ngay tức thì, nhưng sau khi đồng ý thì hai người bắt đầu lo lắng cho Đào Nhượng. Sau cùng, cha mẹ hắn đã qua đời từ lâu, mấy năm nay hắn một thân một mình chống đỡ. Họ không biết liệu hắn có tiền để đi chơi không... Tất nhiên, Lương Tri Hành không ngại bao toàn bộ tiền vé máy bay và khách sạn thay cho hắn, nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Đào Nhượng.

Úc Miên cũng do dự rất lâu không trả lời. Mãi đến khi Hứa Tiểu Nghiên gọi điện và khóc lóc. Nàng đành phải đồng ý và còn tiện nhận luôn việc dò hỏi Đào Nhượng.

Đào Nhượng đồng ý nhanh gọn hơn nàng nghĩ:

"Mình không có kế hoạch cho kỳ nghỉ hè này, bất cứ khi nào xuất phát đều được. Các cậu cứ quyết định đi."

Úc Miên hơi ngạc nhiên:

"Cậu... có thực sự ổn không?"

Đào Nhượng hiểu lý do mà nàng bối rối. Hắn trình bày rõ ràng và rành mạch:

"Yên tâm đi. Vào lúc nhập học, mình đã nhận được học bổng cao nhất dành cho tân sinh của trường rồi. Hơn nữa, mình còn tham gia hai cuộc thi và ba bài nghiên cứu trong năm nhất, tiền thưởng rất nhiều. Giờ mình đang làm tại một trung tâm bảo trợ xã hội có hợp tác với một công ty, chịu trách nhiệm đảm bảo cuộc sống hàng ngày cho người khuyết tật, cũng có một khoản tiền lương cố định."

Úc Miên lắng nghe xong bèn cười rộ và dành cho hắn lời khen ngợi từ tận đáy lòng:

"Đào Nhượng, năng lực hành động của cậu thật tốt, rất đáng nể."

Đào Nhượng cười khẽ:

"Cảm ơn. Cậu lúc nào cũng ưu tú mà."

Điện thoại cúp máy, Úc Miên lập tức báo tin vào trong nhóm chat.

Lương Tri Hành cùng Cảnh Tri Ý chịu trách nhiệm chọn tuyến đường. Xuất phát từ phía Đông Bắc, họ sẽ ngồi tàu lửa đi qua Cầu Á-Âu đến Nga, sau đó đổi tàu để xuyên qua lục địa châu Âu. Hành trình dọc đường được sắp xếp rất chặt chẽ và phong phú.

Úc Miên đợi họ đến Vĩnh Châu tụ họp. Nàng đưa bạn bè dạo một vòng quanh khuôn viên trường mộc mạc nhã nhặn, giẫm qua lá ngô đồng rải rác trên mặt đất và thưởng thức các món ăn đặc sản địa phương. Sau đó, họ mới cùng nhau khởi hành từ Vĩnh Châu đến phía đông bắc và bắt tàu.

Vì hành trình rất dài nên Lương Tri Hành đã đặt bốn vé giường nằm, tình cờ là chung một buồng, cánh cửa kéo đã biến không gian nho nhỏ trở thành của riêng họ. Những người bạn chia tay suốt một thời gian dài cuối cùng cũng gặp lại nhau, có vô số chuyện kể mãi không hết. Đặc biệt là hai cô gái trẻ, họ có thể ríu rít nói từ một cuộc triển lãm tranh cho tới thỏi son màu đỏ lá phong mới ra nhất. Hoặc có khi chỉ ngồi bên hành lang tàu, xem xe lửa chạy băng qua vùng đồng bằng rộng lớn, bọn họ cũng có thể kinh ngạc đến độ liên tục xuýt xoa.

Cả nhóm đánh bài, chơi trò chơi trong toa xe, và đôi khi lại nhờ tiếp viên giúp họ chụp ảnh nhóm. Nụ cười của họ tươi sáng như ánh mặt trời, không có nửa phần khói mù.

Tâm trạng của Úc Miên cũng trở nên rất thư giãn. Học kỳ đầu tiên ở trường đại học, nàng đã mất phương hướng. Có khi nàng âm thầm quan sát bạn bè xung quanh để xem liệu mình có phải là người duy nhất muốn về nhà và nhớ một ai đó hay không. Sau đó, nàng không còn cố tình chú ý đến vấn đề này nữa, việc học và các hoạt động khác đã lấp đầy nàng.

Nàng chỉ nghĩ về người đó trong khoảng trống giữa những lúc bận rộn, trong lòng dần dà có một ý tưởng mơ hồ đang hình thành, nhưng nàng sẽ không cố tình nghĩ xem nó là gì.

Trái tim nàng ngày càng cứng cỏi và kiên định.

Sau khi đoàn tàu đi qua Nga và vào Tây Âu, nàng bắt đầu do dự. Mỗi đêm trước khi đi ngủ, nàng thường nhìn vào màn hình điện thoại của mình một cách ngơ ngác rồi suy nghĩ xem liệu có nên gửi tin nhắn hay không.

Trước khi xuất phát, nàng đã gọi điện cho Úc Văn Thanh, bày tỏ rằng mình muốn đi du lịch với bạn bè. Ông cụ cảm thấy có hơi không yên tâm, nhưng ông vẫn tôn trọng sự lựa chọn của nàng, sau khi dặn dò nhiều phiên thì đã đồng ý. Về phần Bùi Tùng Khê... Úc Miên không có nói với cô.

Nửa năm qua, bọn họ rất ít liên lạc với nhau.

Bùi Tùng Khê sẽ định kỳ gọi điện cho nàng và hỏi thăm về học tập lẫn sinh hoạt, rằng nàng có gặp phải chuyện gì không vui không, nhắc nhở nàng chú ý đến sự an toàn khi ở trường, và liệu nàng có đủ tiền để tiêu xài hay không... v.v.

Úc Miên từ từ tổng kết ra một quy tắc - cô sẽ gọi vào lúc 7:35 sáng ngày 2 hàng tháng. Thời gian trò chuyện là khoảng 8 phút, chỉ hỏi thăm mấy câu hỏi tương tự như vậy, giọng điệu dịu dàng êm ái.

Nàng không hề mong đợi xa vời rằng cô sẽ đến gặp mình nữa, cũng sẽ không gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho cô như trước. Nàng cứ như đột nhiên trưởng thành, không còn làm nũng với cô hay và đưa ra yêu cầu cô với nữa.

Khi nhận được cuộc gọi từ cô, giọng điệu nàng cũng bình thản. Nàng sẽ kể cho cô nghe những thứ lặt vặt ở trường, chủ yếu là mấy chuyện đơn giản trong sinh hoạt hàng ngày, lại chưa bao giờ nhắc đến bản thân có gặp bất kỳ việc phiền não hay không thoải mái gì.

Ngay cả lần này, nàng cũng không nói với cô, nàng đến Châu Âu chơi.

Úc Miên nhìn vầng trăng sáng tỏ ở trên bầu trời rồi lặng lẽ trở mình trong bóng tối. Nàng vươn tay vốc ánh trăng quạnh quẽ kia lên và từ từ ôm nó vào trong lòng ngực.

-

Tháng Bảy ở Châu Âu không nóng. Thời tiết mát mẻ vào cả buổi sáng lẫn buổi tối. Nhiệt độ vào buổi trưa cao hơn, nhưng nhìn chung vẫn thoải mái.

Bùi Tùng Khê đang mặc một chiếc áo len màu xanh ngọc, đứng trước vườn hoa và trò chuyện với quản gia.

Nửa năm qua, thời gian cô ở nước ngoài. Bởi vì không thích mùi hương khách sạn nên cô đã mua một căn biệt thự nhỏ kiểu Âu và thuê một quản gia để chăm sóc nó.

Quản gia họ Hàn, là một phụ nữ Trung Quốc, 50 tuổi, rất giỏi trong việc quản lý nhà cửa. Ngoài việc thuê người giúp việc theo giờ để dọn dẹp, bà ấy còn chịu trách nhiệm nấu ăn. Ngay cả vườn hoa nho nhỏ trong sân cũng được bà ấy trồng thành một biển hoa hồng.

Lúc này, bà ấy đang xới đất, cắm vài bông hồng mới mua rồi tưới nước, nụ cười yên bình và hạnh phúc hiện lên trên khắp khuôn mặt bà:

"Bùi tiểu thư, ngài hãy nhìn bông hoa này xem, nó nở mới đẹp làm sao."

Bùi Tùng Khê thấp giọng 'ừ' một tiếng, đầu ngón tay vuốt ve cánh hoa, lông mi rũ xuống, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

Chiếc điện thoại khẽ rung lên, cô cầm lên và nhìn thoáng qua. Đó là tin nhắn từ Nguỵ Ý.

Cô ấy nói rằng Úc Miên đã trò chuyện với mình và còn hỏi thăm có nơi nào thú vị ở Châu Âu. Nàng dường như đã đến Châu Âu.

Bùi Tùng Khê sững sờ một thoáng và khẽ cau mày. Miên Miên... đến tìm cô ư?

Cô nhanh chóng nhấp vào hộp thoại với Úc Miên, màn hình trống không. Cuộc trò chuyện cuối cùng giữa họ là vào tháng Tư. Úc Miên đã hỏi cô có ở nước ngoài không.

Bùi Tùng Khê nhấp vào ảnh đại diện của Úc Miên, mới phát hiện có một bài viết đăng trên mạng xã hội cách đây năm phút. Chín bức ảnh được đăng, bao gồm nhà thờ châu Âu cao chót vót và tráng lệ, cặp vợ chồng mới cưới mặc váy cưới trắng, đài phun nước và chim bồ câu trắng ở quảng trường...

Trái tim cô dường như lặng lẽ bị véo một cái, rồi sau đó nhanh chóng nới lỏng.

... Hóa ra nàng không phải đến để gặp cô.

Ngón tay của cô đã lướt qua vài bức ảnh cuối cùng. Hóa ra là nàng đến gặp bạn của mình, cô bé họ Hứa thích ăn kẹo mút kia. Cô bé ấy ôm chầm lấy cánh tay của Úc Miên như một chú gấu koala... Lướt tới tấm ảnh sau, nó dường như được chụp trên tàu.

Chàng trai cao gầy tuấn tú và cô gái tóc ngắn nắm tay, mười ngón đan chặt vào nhau. Đứng kế họ là một chàng trai dịu dàng và nhã nhặn, ánh mắt chứa ý cười, nhìn cô gái xinh đẹp có mái tóc dài đen nhánh và đôi mắt trong veo, rạng ngời bên cạnh.

Những người trẻ tuổi ngồi trên xe.

Sức sống mãnh liệt ập vào trước mặt cô.

Người quản gia cũng tò mò nhìn và cười nói,

"Đây có phải là cô bé mà ngài từng đề cập đến không? Thực sự rất xinh đẹp. Bất quá, Bùi tiểu thư, ngài cởi mở hơn tôi nghĩ. Ngài vậy mà đồng ý với kiểu đi du lịch theo cặp này."

Đầu ngón tay của Bùi Tùng Khê khựng lại, giọng nói của cô có chút mất tự nhiên:

"Dì đang nói về cái gì vậy...?"

Người quản gia đã xoay người lại và tiếp tục tưới nước:

"Đi du lịch theo cặp. Ngày nay, những người trẻ tuổi thích chơi theo cặp. Tôi là một người truyền thống. Thực ra, tôi không thể chấp nhận điều đó, đặc biệt là con gái, chúng nên giữ mình thật kỹ. Ai biết được có chuyện gì sẽ xảy ra trong chuyến đi."

Bùi Tùng Khê chậm rãi cau mày. Cô trầm mặc trong chốc lát, rồi bước đến cạnh vườn hoa. Nhìn những bông hoa rực rỡ và diễm lệ ấy, cô đột nhiên mở miệng hỏi,

"Nếu có một ngày nào đó, những bông hồng dì gieo trồng bị người khác ngắt lấy, liệu dì có hạnh phúc không?"

Người quản gia cảm thấy giọng điệu của cô rất kỳ lạ:

"Cái gì? Nếu ai đó đã ngắt hoa hồng của tôi thì lúc ấy tôi sẽ tức giận. Làm sao tôi có thể hạnh phúc được?"

Bùi Tùng Khê cười nhạt và nhặt một cánh hoa rơi trên mặt đất lên. Khóe môi lạnh lùng khẽ cong, giọng nói của cô trở nên mơ hồ, giống như là đang lầm bầm làu bàu:

"Đúng vậy, tất nhiên là phải tức giận. Và chỉ muốn... đoạt lại nó."

"Ngài mới nói gì vậy, Bùi tiểu thư?"

Bùi Tùng Khê mím môi rồi thổi bay cánh hoa trên đầu ngón tay, giọng điệu phẳng lặng,

"Không có gì."

Cô bỗng xoay người trở về phòng, đứng bên cửa sổ và nhìn những bông hoa nở rộ trong vườn hoa ở sân dưới rồi lại nhớ tới bức ảnh kia... Cô khẽ thở dài, qua một lúc lâu, tâm trạng mới bình tĩnh trở lại.

Đêm hôm ấy, cô nằm trên giường, trằn trọc rất lâu vẫn không thể ngủ được, cuối cùng đành phải uống hai viên thuốc ngủ.

Chỉ là ngay khi chìm vào giấc ngủ, cô bắt đầu mơ thấy Úc Miên đến lớp học vẽ vào năm cuối cấp 3, gặp cô giáo trẻ mặc váy thuỷ thủ cổ màu xanh nước biển, mơ thấy nhà họ Úc đột nhiên tìm tới, Úc Miên đứng dậy và muốn đi theo họ...

Cô giật mình tỉnh mộng.

Sự căng thẳng, tức giận, xen lẫn... sự chiếm hữu và dục vọng kiểm soát chưa từng có xuất hiện ở trong giấc mơ, đan xen thành một loại cảm xúc cực kỳ phức tạp, dường như vẫn còn khuấy động trong trái tim cô, đó là một cảm xúc rất xa lạ, chưa từng có trước đây.

Cô không thể ngủ được nữa, chỉ đành lê giày đi đến bên cửa sổ và đẩy cửa sổ ra.

Gió đêm thổi vào, có hương hoa thoang thoảng trong gió.

Bùi Tùng Khê giơ tay lên và xoa xoa đôi mắt chua xót, cô nhớ lại cuộc trò chuyện với quản gia hồi sáng rồi mỉm cười trầm thấp.

Đại khái là con người ta sẽ đau khổ khi đánh mất những thứ đã từng hết lòng yêu quý đi.

Đây là cảm xúc hết sức bình thường.

Đoá hồng mà cô gieo trồng bấy giờ diễm lệ và rực rỡ, nhưng dường như không còn chỉ vì cô mà nở rộ.

-

Ngày hôm sau, vào sáng sớm.

Người quản gia vừa tưới hoa hồng xong. Khi bà đi vào phòng khách và nhìn thấy cô thì bèn cười hỏi,

"Xin chào buổi sáng, Bùi tiểu thư. Đêm qua ngài ngủ có ngon không?"

Bùi Tùng Khê thích tính cách thân thiện và cởi mở của bà ấy, cô mỉm cười đáp,

"Không tệ lắm."

"Ồ... Nhưng tôi thấy khí sắc của ngài hình như không được tốt cho lắm. Hãy nhớ giữ gìn tâm trạng tích cực nhé."

"Ừm, cảm ơn dì."

Người quản gia loay hoay trong phòng khách một lúc. Bà ấy cắt một vài bông hồng và cắm chúng vào bình hoa trong phòng khách.

Bùi Tùng Khê thất thần nhìn đoá hoa rực rỡ và tươi sáng kia một thoáng rồi mau chóng điều chỉnh trở lại.

Hôm nay có cuộc họp về một thương vụ rất quan trọng. Cô không thể đến muộn.

Cô đẩy cửa bước ra ngoài. Ánh nắng mùa hè trong vắt và nhiệt độ cũng dễ chịu. Chỉ có điều cả ngày nay tâm trạng của cô không đúng cho lắm. Ngay cả Nguỵ Ý, người dự cuộc họp cùng cô cũng phát hiện, vì vậy nhân lúc giải lao đã hạ thấp giọng hỏi,

"Bùi tổng, ngài có cần cà phê không?"

Bùi Tùng Khê nói không cần, cô trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng hỏi,

"Nguỵ Ý, năm nay cô gần như đã đi theo tôi sang nước ngoài suốt. Cô có muốn trở về không?"

Nguỵ Ý cúi đầu và mỉm cười. Cô đã đi theo cô ấy rất nhiều năm, vì vậy khi nói chuyện cũng không giấu giếm gì:

"Có, nhưng cũng không hẳn là rất muốn. Như ngài đã nói thì chờ chuyến công tác này kết thúc, tôi sẽ được thăng chức phó giám đốc khu vực Trung Quốc sau khi trở về. Tất nhiên, tôi phải cố gắng chăm chỉ làm việc rồi."

Bùi Tùng Khê lặng lẽ lắng nghe rồi đột nhiên hỏi cô ấy,

"Thế còn Minh Châm thì sao?"

Nụ cười của Nguỵ Ý đóng băng trong giây lát:

"Cô ấy... Có vẻ như cô ấy sắp kết hôn."

Bùi Tùng Khê không hỏi thêm nữa, bởi vì cuộc họp lại tiếp tục diễn ra.

Công việc hôm nay kết thúc rất sớm, cô lái xe về. Khi đi ngang qua cửa tiệm hoa, cô bất chợt nảy ra ý định, mua một bó hoa nhài trắng tinh, chuẩn bị về thay thế những đóa hoa hồng trong phòng khách. Tới lúc về đến nhà, cô ôm bó hoa bước xuống xe thì bất ngờ thấy người quản gia đang đứng bên trong cổng sắt và nói gì đấy, sắc mặt trông rất khó xử.

Bên ngoài cổng là một cô gái trẻ cao và mảnh khảnh đang mặc chiếc váy cotton trắng có kiểu dáng ôm sát eo với phong cách đơn giản, phác thảo ra vòng eo đẹp của nàng, thanh tú, động lòng người.

Cô siết chặt bó hoa đang cầm trong tay và vô thức tiến lên một bước.

Hai người đang nói chuyện đều bị giật mình, cô gái đứng bên ngoài cổng nhanh chóng xoay người lại. Bởi vì ngược sáng, Bùi Tùng Khê không thấy rõ mặt, nhưng chỉ liếc mắt một cái thôi, cô đã nhận ra nàng, nhận ra... người mà cô đã lâu không gặp.

Úc Miên khẽ cắn môi, tiến về phía cô. Nàng đã dùng hết sự can đảm của mình để đến tìm cô. Nàng sợ rằng cô sẽ chất vấn vì sao nàng lại đến đây, vì sao nàng không nói với cô trước, vì sao...

Nhưng cô đã không làm vậy.

Bùi Tùng Khê chỉ nhìn nàng, nhìn người mà mình đã không được nhìn thấy suốt một năm qua.

Hóa ra nàng đã thay đổi nhiều như vậy. Gương mặt dần rút đi nét phúng phính của trẻ con, các đường nét trên mặt cũng trở nên sắc sảo hơn, đôi mắt nàng dường như trở nên thon dài hơn, và đuôi mắt hơi cong lên, câu ra một vòng cung quyến rũ.

Đó là một vẻ đẹp mơ hồ nằm giữa ranh giới của một thiếu nữ và một người phụ nữ, vừa non nớt vừa thuần khiết, cảm giác này đối với cô có phần xa lạ.

Bùi Tùng Khê cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu trầm thấp và dịu dàng du dương trong gió đêm:

"Ăn cơm chưa?"

Úc Miên gần như không thể nói nên lời. Cô không hỏi tại sao nàng lại đến tìm cô, cũng không yêu cầu nàng trở về, mà chỉ hỏi nàng đã ăn chưa.

Cứ như thể không phải là họ không gặp nhau suốt một năm qua. Cứ như tất cả sự lạnh nhạt giữa họ chẳng hề tồn tại. Cứ như vô số buổi tối bình dị, nhạt nhẽo nhưng lại hạnh phúc trong quá khứ, nàng chỉ đi ra ngoài chơi một chuyến, rồi lại về nhà và thoải mái cười nói.

Úc Miên tìm lại được giọng mình:

"Vẫn chưa."

"Ừm, vậy chúng ta ra ngoài ăn một bữa."

......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro