Chương 12

Thật sự?"

"Đúng."

Trì Du dùng nước tẩy trang lau lòng bàn tay, sau đó mở vòi nước nhẹ nhàng rửa sạch: "Vậy bà định theo đuổi Văn Khê à?"

Phó Nhuế Tình cười ngượng ngùng.

Trì Du nhìn thời gian cuộc gọi hiển thị trên điện thoại bên cạnh: "Có ý gì?"

Phó Nhuế Tình ho nhẹ một tiếng, nói: "Tui vừa mới suy nghĩ cẩn thận , việc này có chút không thích hợp. Thôi bỏ đi, dù sao chuyện này khí chất của tui và chị gái không hợp nhau, em gái ngọt ngào mới chính là nơi tui thuộc về"

Trước đây đối tượng hẹn hò của Phó Nhuế Tình luôn trẻ hơn cô.

Trì Du thở dài rồi lấy khăn lau lòng bàn tay. Nghĩ đến con cá nhỏ mà Văn Khê đã vẽ và dòng chữ "mở bình". Cô không nhịn được cười, sau đó cầm điện thoại lên  gửi một tin nhắn.

Trì Du: Về đến nhà chưa?

Văn Khê : Vừa mới tới.

Trì Du suy nghĩ rồi nhập vào trên ghi chú.

Peahen.

Bây giờ cô cảm thấy Văn Khê nói đúng.

Quả thực rất đặc biệt. Ít nhất cô vẫn có thể nhớ rõ cảm giác trên lòng bàn tay lúc ấy và  khóe môi cong lên sau khi nhìn thấy ba chữ kia.

Tuy nhiên, Văn Khê cũng là les đúng là không ngờ tới.

Chu Dao Ngọc ngày hôm sau cũng gặp một chuyện ngoài ý muốn.

" Cậu muốn từ chức?"

Nhìn lá đơn xin nghỉ việc nằm trên bàn, Chu Dao Ngọc nói không kinh ngạc là giả, cô giữ bình tĩnh quan sát biểu cảm của Trì Du: "Tiểu Du gần đây có chuyện gì xảy ra à ? Sao đột nhiên có ý nghĩ này?"

Sắc mặt Trì Du không thay đổi, giọng nói vẫn lạnh lùng: "Lý do cá nhân"

Chu Dao Ngọc cầm  đơn xin nghỉ việc đưa lại: "Nếu cậu cảm thấy mệt mỏi, công ty có thể cho cậu nghỉ ngơi điều chỉnh. Nếu là lý do khác, chúng ta có thể thương lượng. Trước tiên hãy lấy đơn xin nghỉ việc về suy nghĩ kỹ càng."

"Không được Chu tổng, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi."

Chu Dao Ngọc siết chặt một góc hơi nhíu mày, không đồng ý nói: "Tiểu Du cậu còn giận chuyện của Đổng phu nhân sao? Tứ Mộc hiện tại không thể thiếu cậu "Cuộc gặp gỡ muộn màng" cuối năm sẽ ra mắt, cậu bây giờ nói đi là đi không phải là quá bốc đồng không?"

Trì Du vẫn không hề dao động: "Tứ Mộc sẽ tìm được một giám đốc nghệ thuật phù hợp hơn tôi."

"Cho dù là tuyển dụng bên ngoài hay cạnh tranh nội bộ, tôi sẽ hợp tác theo sự sắp xếp của công ty."

"Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước."

Ra khỏi văn phòng của Chu Dao Ngọc đi về  trước một đoạn, qua phòng kiểm tra và phòng mỹ thuật, sau nữa là quầy lễ tân, phía trên logo Tứ Mộc do chính cô thiết kế.

Cô nhớ lại lúc ban đầu Tứ Mộc khi đó chỉ có mấy người.

Từ "lý tưởng" nghe lãng mạn nhưng cũng trẻ con và buồn cười. Có vẻ như chưa chín chắn và không thực tế. Nhưng vào thời điểm đó, họ đã nỗ lực theo cách non nớt và không thực tế như vậy .

Cho đến bây giờ.

Vì tình yêu Chu Dao Ngọc dùng cách *Phóng hoả hí chư hầu* đủ để trì Du khinh thường và không thể nhìn thấy tương lai Tứ Mộc.

Chú Thích: Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển tích nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu.

Cho bằng cắt đứt hoàn toàn như vậy sẽ nhẹ nhõm hơn.

Buổi chiều, Chu Dao Ngọc lại tìm Trì Du và khuyên cô đừng suy nghĩ nhiều . Cô ấy nói: " Đã như vậy , cậu không cần phải tham dự hội nghị Internet vào thứ sáu. Hãy nghỉ ngơi thật tốt , nếu cậu cảm thấy dự án này quá nặng nề, có thể gác lại một thời gian."

Trì Du không phản đối. "Nếu Chu tổng có ý định cạnh tranh nội bộ có thể giao dự án "Cuộc gặp gỡ muộn màng" cho Tần Lỵ. Phong cách nghệ thuật của cô ấy phù hợp với trò chơi này, năng lực quản lý cũng đủ đảm nhiệm."

Tần Lỵ là quản lý bộ phận nghệ thuật.

Chu Dao Ngọc thở dài: " Ý tớ không phải vậy, tớ chỉ muốn để cậu nghỉ ngơi thật tốt, tạm thời đừng nghĩ đến chuyện từ chức."

Trì Du cười: "Xin lỗi, Chu tổng"

"Tiểu Du..."

Tin tức Trì Du quyết định từ chức lan truyền rất nhanh.

Không ai ngờ rằng Tứ Mộc sẽ chứng kiến sự phát triển như vậy sau ngày đầu năm mới. Nhiều người cố ý hoặc vô tình thăm dò thái độ của Trì Du, nhưng không phát hiện được gì.

Thứ sáu.

Sau khi cùng Chu Dao Ngọc thảo luận trong cuộc họp phòng ban giao lại cho Tần Lỵ thay cô tổ chức. Mọi người đều đã đoán được hướng thay đổi nhân sự cuối cùng.

Trì Du tháo gánh nặng xuống không để ý đến những chuyện xảy ra bên ngoài, buổi tối tan làm như thường lệ.

Vừa xuống tới tầng dưới công ty, cô đã thấy Lương Tư Tư đang chạy về phía mình từ xa.

Sau khi hai người gặp nhau, Lương Tư Tư thở hổn hển, sau đó ngẩng khuôn mặt tươi cười lên: "Chị ... Chị Trì Du, tối nay chị có rảnh không?"

Trì Du lấy khăn ướt từ trong túi ra, ra hiệu cho em ấy lau mồ hôi trên mũi. " Sao vậy?"

"Chị biết gần đây có hội nghị Internet nào không? Ban đầu, một đồng nghiệp khác trong công ty chúng ta định đi phỏng vấn , kết quả cô ấy phải nhập viện vì viêm dạ dày nên đến lượt em"

Hội nghị Internet được tổ chức bởi một số công ty Internet hàng đầu. Các công ty lớn nhỏ đều tham bao gồm cả Tứ Mộc,  Trì Du đương nhiên biết điều này.

"Tại sao chị phải đi theo em khi em làm việc?"

Ôi ! Chị cùng em đi xem một chút thôi..." Lương Tư Tư nắm lấy cánh tay cô, vặn vẹo, "Một mình em vừa sợ vừa chán , chị dâu họ đi cùng em nhé~"

Trong lúc vội vàng, cô đã quên mất lời yêu cầu của Trì Du

Trì Du lắc đầu: " Chị không có thẻ thông hành nên không vào được."

"Ai nói không?" Lương Tư Tư lấy thẻ thông hành từ trong túi ra, chớp mắt: "Bây giờ không còn lý do nào khác nữa chứ?"

Phải mất sau hai mươi phút mới tới hội trường.

Lương Tư Tư không có thiết bị phỏng vấn và cũng không ở trong trạng thái làm việc. Thay vào đó dẫn theo cô chạy đông vọt tây, đầu tiên là nhìn vào khu vực dành cho khách quý, sau đó kéo cô đi dạo quanh những khu vực có nhiều người trong giới truyền thông tụ tập. Nói chung khá thiếu chuyên nghiệp giống như chỉ để vui chơi.

Trì Du nghi ngờ: " Em thật sự tới đây để làm việc à?"

Lương Tư Tư tránh ánh mắt của cô, cười khẽ: "Đương nhiên, đương nhiên, em chỉ là... tìm cảm giác thôi."

Cuối cùng, Lương Tư Tư chạy cũng mệt, trên đường đi đã uống nhiều nước nên kéo Trì Du đi vào phòng vệ sinh.

Trì Du liếc nhìn cô, đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói sắc bén từ phí phòng vệ sinh truyền đến : "Xin lỗi, ai cho các cô quyền nói xấu sau lưng người khác?"

Được rồi, Dao Ngọc không sao đâu, chỉ vài câu ba hoa không có gì . Tớ không quan tâm cậu đừng để trong lòng..."

"A Từ cậu quá mềm lòng cho nên những người này mới được đà lấn tới , hôm nay nhất định phải giải thích rõ ràng, nếu không bọn họ sẽ cho rằng cậu chột dạ nên không thèm để ý."

"Dao Ngọc...

"Không sao đâu, đừng sợ, tớ sẽ cho cậu một lời giải thích."

Nghe một hồi, Trì Du cũng hiểu được đại khái nguyên nhân và kết quả.

Chuyện Ngu Từ kết hôn bị người ta bàn tán sau lưng, đúng lúc bị họ bắt gặp.

Trì Du sắc mặt vô cảm , mơ hồ nhớ tới câu nói kia " Nhịn một lát gió êm sóng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng ". Trong lòng cười lạnh, nhưng cũng không có cảm giác gì nhiều.

Ra khỏi hội trường, Trì Du quay đầu nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Lương Tư Tư :"Hôm nay em dẫn chị đến đây chỉ để xem cái này à?"

Lương Tư Tư thận trọng hỏi: " Biểu , à không , chị Trì Du, chị không có ý nghĩ gì sao? Chị không cảm thấy giọng nói này quen lắm ư?"

" Ngu Từ phải không?"

Lương Tư Tư mở to mắt: " Chị biết rồi."

Trì Du ừ một tiếng: " Vì sao dẫn chị xem cái này?"

"Thật ra..." Lương Tư Tư cẩn thận lựa lời, nói: "Thật ra, em từng gặp cô ấy trước đây, chị họ đã theo đuổi cô ấy trước khi biết chị. Không ngờ sau nhiều năm như vậy, chị họ vẫn nhớ mãi không quên cô ấy. À, em không có ý muốn kích thích thích chị đâu chỉ là trần thuật, trần thuật thôi ."

"Mấy ngày trước em cùng đồng nghiệp đi dạo phố, thấy họ ở cùng nhau rất mập mờ . Phải nhìn thật lâu em mới nhớ tới là cô ấy..."

Những ngày này Lương Tư Tư suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đã đưa ra một sự thật tàn khốc mà cô không muốn tin. Tình yêu đẹp đẽ mà cô vẫn luôn nghĩ tới thực chất chỉ là boom khói do chị họ tạo ra đánh lừa tất cả mọi người, kể cả Trì Du.

Nạn nhân lớn nhất chính là Trì Du .

Sau khi vô tình biết được Chu Dao Ngọc và Ngu Từ đều sẽ có mặt vào đêm nay, Lương Tư Tư đã nghĩ ra kế hoạch này, hy vọng Trì Du có thể nghĩ thoáng và đá bay rác rưởi.

Được rồi mặc dù là chị họ cô , nhưng không thể phủ nhận là đồ rác rưởi Lương Tư Tư vô tư  nghĩ.

Có một khoảng lặng ngắn ngủi giữa hai người.

Thang máy đến tầng lầu , hai người đi vào Lương Tư Tư nói: " Trước kia em thực sự muốn hai người làm hòa ... Em không biết nên nói thế nào. Để xem chị dâu họ nghĩ thế nào , nếu là em ,  em chắc chắn sẽ không tha thứ ."

Hai người đã quen biết nhau nhiều năm , mặc dù gọi là chị dâu, nhưng trong lòng Lương Tư Tư vẫn coi cô vừa là bạn vừa là chị...

Vẫn luôn yên tĩnh, Lương Tư Tư không nhịn được hỏi: "Chị dâu họ , chị không có gì muốn nói sao?"

Trì Du nhìn cô, cười nhẹ: "Chị và cô ấy không liên quan gì, là người ngoài chị không thể bình luận chuyện của cô ấy."

Lương Tư Tư ngạc nhiên: "Hả???"

Sau khi phản ứng lại, Lương Tư Tư hoảng hốt nói: "Được rồi, hoá ra chỉ có một mình em lo lắng hãi hùng suy nghĩ bậy bạ thôi."

Trì Du vỗ vai cô cười khẽ: "Cô nương ngốc, chị mời em ăn tối nhé?"

"Không cần, không cần ,sao có thể để chị tốn kém . Nói thật, chuyện sảy ra hôm nay đều là tại em , hại chị bao nhiêu năm nay..." Lương Tư Tư chớp mắt, " Chị dâu họ, em có hẹn ăn tối với bạn bè, chị có thể đi cùng không?"

Trì Du: "Không thích hợp nhỉ?"

"Thích hợp mọi người đều biết chị."

Trước khi gặp bạn mà mình "biết", Trì Du gặp một người bạn khác đã quen trước.

Lương Tư Tư và Trì Du  cùng nhau đi đến cạnh chiếc xe gõ cửa kính : " Chị họ, được rồi, chúng ta đi thôi."

Người chị họ này là Văn Khê.

Hai người chỉ đơn giản chào hỏi , Trì Du liếc nhìn Lương Tư Tư, Lương Tư Tư nói: Chị họ đúng lúc rảnh rỗi ."

Trì Du nhẹ giọng nói: " Cô cũng cùng đi ăn à?

Văn Khê ừ một tiếng: "Không hoan nghênh sao?"

Trì Du cười: "Không phải tôi cũng là khách mà."

Cuộc trò chuyện giữa hai người không hề cứng nhắc hay ngượng ngùng, mà ngược lại còn có chút quen thuộc... Lương Tư Tư dựa vào cửa sổ xe chớp mắt, cảm thấy có chút thần kỳ.

Ban đầu cô nghĩ rằng mình phải làm người điều chỉnh bầu không khí.

Bây giờ có vẻ không cần thiết nữa?

Cô ấy không chỉ không cần thiết mà còn hơi .... thừa thãi? ? ?

Nơi dùng bữa tối là một nhà hàng rất bình thường bên cạnh khu đại học. Trang trí ở mức trung bình nhưng khá ấm áp.

Lúc ba người họ tới nơi, có một số cô gái trẻ đang đợi ở đó. Nhìn thấy Trì Du và Văn Khê mắt họ sáng lên. Khi Lương Tư Tư giới thiệu Văn Khê là chị họ của mình, ánh mắt của mọi người lại sáng lên khi nhìn về phía Trì Du :"Đây chắc là chị dâu họ!"

Lương Tư Tư giới thiệu: "Đây là Băng Băng, Dao Dao, Lệ Lê..."

Sau đó liếc mắt ra hiệu: " Các cậu kiềm chế chút đi ".

"Chị dâu họ,  chị muốn ăn gì? Có muốn uống rượu không?"

Văn Khê trả lời trước: "Gần đây cô ấy không uống được rượu."

Lương Tư Tư thở dài nói: "Được rồi vậy thanh đạm một chút , tụi em thật ra không thể uống nhiều."

Sau khi gọi món, điện thoại của Lương Tư Tư hết pin nên cô đứng dậy đi đến quầy để quét pin dự phòng. Ba người còn lại nhìn Trì Du bằng ánh mắt sáng ngời: "Trước đây thường nghe Tư Tư nói về chị dâu họ, hôm nay cuối cùng cũng thấy được bộ mặt thật. Là chị dâu họ của Tư Tư sau này cũng là chị dâu họ của chúng ta"

Trì Du cười: "Em ấy nói gì về chị vậy?"

"Nói chị rất xinh đẹp, nghe nói chị từng là gia sư của cô ấy? Chậc chậc, thật may mắn cho cô nàng Tư Tư kia. Nếu biết sớm hơn em cũng sẽ tìm một gia sư nói không chừng sẽ có chị dâu thật..."

Đang nói chuyện Băng Băng dừng lại, nhìn Văn Khê, xua tay: " À không ,  không phải, ý em không phải là chị họ không tốt. Hai người là một cặp hoàn hảo, một cặp hoàn hảo."

Những người khác thì phá lên cười.

Trì Du ngước mắt lên.

Văn Khê cũng ngước mắt lên.

Ánh mắt của hai người cùng chạm nhau . Ngay lúc Trì Du định giải thích, ba cô gái đã đổi chủ đề, mà Văn Khê.. có lẽ cũng giống như mình không có thời gian giải thích?

Khi Văn Khê đứng dậy đi đến quầy lễ tân để thanh toán, mấy người lại nhìn Trì Du bằng ánh mắt sáng ngời và lần lượt đặt câu hỏi.

" Chị dâu họ,nghe nói hai người sắp đính hôn rồi? Vậy còn thiếu ảnh cưới không? Em chụp miễn phí ! Chụp mỹ nhân, đặc biệt là hai mỹ nhân vui vẻ gấp đôi"

"Cậu nằm mơ đi , chị dâu họ..."

Bình thường trên bàn rượu Trì Du có thể thoải mái ứng phó, nhưng hôm nay trước sự nhiệt tình của mấy cô gái trẻ ngược lại có chút choáng ngợp.

Cô mỉm cười nhẹ, định giải thích chuyện giữa cô và Văn Khê.

Bên kia Văn Khê vừa quay lại thì thầm điều gì đó vào tai ba người. Ba người gật đầu: "Được, được."

Văn Khê quay đầu nhìn Trì Du nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Ngồi ở trong xe, Trì Du có chút tò mò: " Cô đã nói gì với bọn họ?"

Văn Khê cười : "Muốn biết à?"

Trì Du: “Ừm.”

"Tôi nói hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta và nhờ họ cho tôi mượn cô một đêm."

Trì Du: “Hả?”

Văn Khê nói: Không thích thì phải học cách từ chối.

Trì Du dùng ngón tay sờ mu bàn tay, bất đắc dĩ cười nói: "Không sao, không phải là không thích, tất cả đều rất đáng yêu, chỉ là tôi không quen với những cảnh thân mật như vậy."

Theo thói quen Trì Du không thể nồng nhiệt gần gũi với những người mới quen cũng không thể bày tỏ tình cảm như họ.

Thường được gọi là xoắn.

Mà gặp phải dạng người như vậy, cô không kháng cự nhưng cũng không thể cưỡng lại được.

"Có đói không?" Văn Khê lại hỏi: " Ngày kỷ niệm của chúng ta muốn ăn gì?"

Ngày kỉ niệm? Trì Du liếc nhìn điện thoại. Ngày 5 tháng 1 không phải là ngày lễ. Có lẽ cô ấy đang nói đùa. Cô cầm điện thoại suy nghĩ. "Chúng ta cứ ăn ở gần đây thôi lười tìm chỗ khác quá."

Cuối cùng hai người bước vào một nhà hàng nhỏ có bán gà rán và khoai . Trì Du cố ý chọn một phần. Khi họ ngồi xuống Văn Khê cười hỏi: "Thích ăn cái này à?"

"Trước đây gần trường đại học có một nhà hàng vừa rẻ vừa ngon. Lâu rồi không ăn ở đó hiện tại tìm chút cảm giác" Trì Du nói. "Cô có thể ăn cay không? Nếu không quen ..."

Văn Khê :" Cái gì cũng được."

Khi đồ ăn được mang lên sàn nhà quá trơn phục vụ vô tình vấp ngã. Văn Khê đứng gần đó đỡ người đã đứng vững, nhưng khay đồ ăn lại vô tình đập vào khuỷu tay Văn Khê.

"Xin lỗi, xin lỗi."

Văn Khê tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra: "Không sao đâu."

Trì Du cầm đũa, đầu tiên nhìn đồ ăn, sau đó nhìn Văn Khê, Văn Khê cười hỏi: "Sao không ăn?"

Trì Du không trả lời mà hỏi: "Ở Giang Ninh cô  lừa tôi à? Căn bản là ngủ không được ."

Văn Khê cười: " Cô biết rồi"

"Tại sao nói dối tôi"

Văn Khê nghiêng đầu, như đang suy nghĩ: "Không ngờ cô sẽ tin."

Trì Du: ...

" Cô nói vậy có vẻ tôi thật ngốc ."

Văn Khê cười nói: "Không ngốc, rất đáng yêu."

Trì Du chặc lưỡi: "Tôi cũng không muốn đáng yêu."

Văn Khê dừng lại một chút: " Vậy cô thật xinh đẹp?"

Lời này quen thuộc đến nỗi Trì Du không nhịn được bật cười: " Sao chép thật không có thành ý."

Văn Khê: "Nhưng vốn từ của tôi có hạn, gặp xuân, hạ, thu, đông, đều nói thật đẹp."

Trì Du: " Hả?”

Văn Khê cười: Gặp được cô cũng vậy."

Trì Du:!

Đây cũng quá biết nói chuyện rồi

Tại sao Văn Khê ... Ngọt ngào như thế?

Ảo ảnh không thể lý giải trong đầu khiến Trì Du cũng phải giật mình.

Hai người đang ăn thì điện thoại của Trì Du đột nhiên rung lên. Cô nhặt nó lên và xem thử là một số tin nhắn thoại từ mẹ cô Phương Uyển. Cô chuyển chúng thành văn bản vừa thấy hơi cau mày, gõ một dòng chữ rồi để sang một bên.

Khi Văn Khê rót nước, nhìn cô một cái : "Sao vậy?"

"Không có gì, mẹ bảo tôi đi làm đẹp với dì Chu vào cuối tuần ."

Tất nhiên, đây chỉ là ý trên bề mặt.

Trên thực tế, có lẽ muốn họ làm hòa và tranh thủ đính hôn.

"Vậy cô đi không?"

"Không đi "

Văn Khê ừ một tiếng rồi lại nhìn cô.

Trì Du cười nói: "Cô đã nói nếu không thích thì  từ chối mà."

Văn Khê dường như không nhịn được cười: "Ngoan lắm."

!!!

Không phải ảo giác

Văn Khê thật ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro