Chương 15

Ánh đèn trên hành lang mờ dần, không cảm nhận được âm thanh.

Trì Du mơ hồ nhìn thấy ánh sáng trong mắt Văn Khê. Nhịp tim của cô tăng nhanh sau khi uống rượu và cảm thấy hơi đau ngực.

"Thật ra……"

Đinh--

Tiếng cửa thang máy mở ra làm gián đoạn lời nói của Trì Du. Cô vô thức buông tay , nhìn hàng xóm từ trong thang máy đi ra.

Có chút ngượng ngùng.

Trì Du lập tức tỉnh táo lại một chút, xoay người, bình tĩnh ấn mật khẩu mở khóa, song song bước vào cùng Văn Khê, sau đó thành thạo pha nước mật ong rót cho Văn Khê một ly.

Cô nghĩ ngợi một lúc, dựa vào ghế sofa bên cạnh, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch nói: " Tôi vừa nói chính là có thể cân nhắc thử một chút."

Văn Khê cũng phối hợp: "Tôi biết ."

Rất tốt, mọi việc đang dần trở lại bình thường giữa hai bên.

Lúc nãy thực sự say quá.

Sau khi uống xong nước mật ong, Trì Du cầm cái ly nói trước: "Để tôi nói trước."

"Đầu tiên , tôi không có ý định sinh con, dù là  cô hay tôi đều không muốn."

"Tiếp theo, tôi hiện tại không muốn tổ chức đám cưới hay hưởng tuần trăng mật."

“Cuối cùng, tôi sẽ không hy sinh công việc vì gia đình.”

"Gần đây tôi có một số việc chưa giải quyết xong, phải mất khoảng nửa tháng. Nếu cô có thể chấp nhận tất cả những điều trên, mà nửa tháng sau cô vẫn muốn kết hôn với tôi, thì chúng ta có thể đi làm giấy chứng nhận kết hôn."

Trì Du đặt cái ly sang một bên, nhìn qua vai Văn Khê: "Cô nghĩ sao?"

"Có thể, nhưng thời gian chưa thích hợp."

Trì Du: " Hả?”

"Tôi sẽ đi công tác vào cuối tháng này."

Văn Khê hơi nghiêng người , nhìn cô ấy thật sâu rồi hỏi: "Thứ hai tuần sau, cô thấy thế nào?"

Cũng chính là ngày mai?

Trì Du sửng sốt một chút: "Cô... không muốn suy nghĩ kỹ càng hả?"

Văn Khê: "Không được sao?"

" Có thể chứ" Trì Du chắp tay lại như đang nhớ ra điều gì đó. "Còn cô thì sao? Không có yêu cầu gì đối với người bạn đời của mình à?"

"Có."

" Cô nói đi "

Văn Khê đột nhiên cười: "Tôi không thích đến muộn, cho nên sáng thứ hai cô phải đến đúng giờ."

-

Ánh sáng mặt trời chiếu qua khe hở.

Khi Trì Du tỉnh dậy, đầu cảm thấy choáng váng và uể oải, Lưu Dương nhắn tin vào điện thoại cô, hỏi khi nào cô rảnh.

Hai người đồng ý gặp nhau tại một quán cà phê ở trung tâm thành phố. Trì Du mặc một chiếc váy dài màu xanh lá cây nhạt thêm chiếc áo khoác mỏng. Khi cô đẩy cửa kính ra, Lưu Dương với mái tóc vàng đã ngồi trên ghế chờ.

Lưu Dương luôn là nhóm tạo nên bầu không khí trong ký túc xá của họ. Gặp mặt liền khen: "Đẹp quá".

Trì Du ngồi xuống, đặt túi xách sang một bên, nhìn màu xám xanh trong mắt cô, cười nói: "Tối qua ngủ không ngon sao?"

Lưu Dương nói: " Ừ, hôm qua đi công tác, mãi đến 11 giờ đêm mới tới Lâm Giang." Nói đến đây, Lưu Dương dừng lại và đổi chủ đề: "Chu Dao Ngọc có chịu thả cậu đi không?"

"Cô ấy có đồng ý hay không cũng không quan trọng."

Lưu Dương gật đầu: " Cũng là lý do này, lúc đầu tớ cảm thấy cô ấy không đáng tin cậy. Ai lại đi theo đuổi người khác mà mất tích một hai tháng chứ?"

Trước kia nghĩ rằng mình đang hẹn hò với Chu Dao Ngọc, Chu Dao Ngọc đã theo đuổi cô trong hai năm. Đương nhiên, lời Lưu Dương nói đều đúng, nghiêm ngặt mà nói, chỉ có mấy tháng mà thôi.

Bởi vì cô ấy luôn biến mất một thời gian mà không có lý do rõ ràng.

Sau đó, dưới sự giúp đỡ của Phương Uyển và mẹ Chu, hai người bắt đầu hẹn hò và Chu Dao Ngọc không bao giờ biến mất nữa cho đến tận Giáng sinh năm ngoái.

Lưu Dương rót một ly nước rồi nói tiếp: "Sau khi nghỉ việc, có dự định gì không? Nếu tạm thời vẫn chưa quyết định đi đâu, tớ có một người bạn làm game ở đây. Biết cậu còn rất nhiều ý tưởng sau khi nghỉ việc."

"Tớ sẽ gửi cho cậu JD sau, cậu xem thử có phù hợp không."

Lưu Dương đang nói về một công ty trong nước ban đầu tập trung vào hoạt hình CG. Trong những năm gần đây, công ty bắt đầu chuyển hướng tập trung sang trò chơi, nhưng vẫn chưa tạo được nhiều tiếng vang.

Hai người trò chuyện khoảng mười phút. Sau khi đạt được thỏa thuận, Lưu Dương nâng ly của mình lên và cụng ly với Trì Du. "Nhân tiện, tớ sẽ kết hôn vào ngày 10 tháng sau . Cậu có rảnh không?"

Trì Du tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tháng sau?"

Lần trước cô và Lưu Dương gặp nhau là vào đầu tháng 12. Vào thời điểm đó, cậu ấy vẫn tự nhận mình là một quý cô độc thân. Sao có thể liền kết hôn trong chớp mắt thế?

Lưu Dương thở dài giải thích: "Tớ đi xem mắt vào ngày đầu năm mới, cũng coi như phù hợp."

"Ừm... Hôm trước mới được ấn định ra ngày cưới , vẫn chưa chuẩn bị gì cả nhưng sẽ sớm thôi. Tiểu Du cậu có muốn đến làm phù dâu cho tớ không?"

Trì Du suy nghĩ một lát : "Không được."

Lưu Dương mở to mắt: "Cậu thậm chí còn không đến dự hôn lễ của tớ nữa chứ?"

"Sao có thể như vậy " Trì Du bật cười : "Chỉ là không thích hợp làm phù dâu cho cậu thôi."

"Được, chờ đặt phòng khách sạn xong tớ gửi cho cậu."

Sau khi chia tay Lưu Dương ở quán cà phê, Trì Du đến phòng tập thể thao vận động trong một giờ, về nhà tắm rửa rồi nằm dài trên ghế sofa. Suy nghĩ của dường như dừng lại, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà thất thần.

Một lúc sau, cô cầm điện thoại lên và xem.

Chỉ còn mười mấy giờ nữa là đến thứ Hai.

Vào thứ Hai, gió nhẹ không nóng ánh nắng vừa phải.

Trì Du xin nghỉ buổi sáng. Khi gặp Văn Khê ở dưới lầu, Chu Dao Ngọc nhắn tin cho cô, bảo cô nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều.

Cô lười trả lời, vừa tắt màn hình thì nghe thấy Văn Khê hỏi: "Ăn sáng chưa?"

"Không có," Trì Du dựa lưng vào ghế xe, bình tĩnh nói: "Chúng ta đi lấy giấy chứng nhận trước."

Văn Khê: "Mở hộp đựng đồ trước mặt đi."

"Hả?"

Cô nghe lời mở ra.

Bên trong là một hộp cơm nhỏ xinh, có một chiếc bánh sandwich và hai chiếc bánh mà Trì Du không biết đó là bánh ngọt gì.

Trì Du trầm ngâm một lát rồi nghiêng đầu: "Dậy sớm thế?"

Văn Khê ừ một tiếng: " Đúng lúc dậy sớm."

"Cảm ơn."

Trong lúc Trì Du đang ăn, đột nhiên nhớ ra một chuyện, do dự chốc lát rồi hỏi: "Có muốn làm công chứng tài sản không?"

Văn Khê quay đầu nhìn lại, chạm phải đôi mắt sáng ngời kia, cười thầm, nói: "Quá muộn rồi, buổi chiều còn có việc phải làm."

Nghĩa là không làm.

Trì Du nói: "Được."

Hai người một đường im lặng , Trì Du vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Cục Dân chính rất nhanh liền đến. Hàng người xếp hàng ở cửa không dài nên họ không mất nhiều thời gian để vào trong.

Toàn bộ quá trình đăng ký, chụp ảnh và nhận giấy chứng nhận kết hôn chỉ mất khoảng mười phút.

Sau khi ra khỏi Cục Dân chính, trời vẫn quang đãng và gió vẫn nhẹ. Trì Du nhìn vào giấy chứng nhận kết hôn, phía trên là ảnh chụp chung của cô cùng Văn Khê.

Lúc chụp ảnh vừa rồi, nhân viên liên tục yêu cầu cô ấy cười tự nhiên hơn, bây giờ mặt vẫn còn cứng đơ.

Cô và Văn Khê cứ như vậy mà có được giấy chứng nhận kết hôn sao?

Sau khi lên xe, Văn Khê hỏi: "Chiều nay vẫn đến công ty sao?"

Trì Du gật đầu: "Ừ."

"Được rồi," Văn Khê gõ nhẹ vào bảng điều khiển  vài lần, giọng điệu bình tĩnh nói: "Buổi tối chị tới đón em."

Ban đêm là một từ  mơ hồ. Trì Du quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau lại nhìn Văn Khê: "Được."

Vậy, cô ấy muốn làm gì vào ban đêm?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro