C09 - Cặp tình nhân trẻ gặp lại
Khâu Nguyệt Bạch dở khóc dở cười, không còn nhất quyết đòi nhận đồ đệ nữa.
Sau khi bị Phó Thanh Vi cố tình pha trò, bầu không khí giữa ba người cuối cùng cũng trở nên bình thường trở lại, cả ba đều lấy lại dáng vẻ nghiêm túc của các nhân vật cấp cao của Linh Quản Cục.
Chiêm Anh giới thiệu người phụ nữ trẻ đang đứng bên cạnh, cô mặc áo choàng trắng với biểu tượng Thái Cực sau lưng: "Đây là sư phụ của tôi, chủ nhiệm Tuế Dĩ Hàn, địa vị chỉ sau cục trưởng và phó cục trưởng."
Người đứng hơi xa với vẻ mặt kiêu ngạo.
"Khâu Nguyệt Bạch, cố vấn đặc biệt của Linh Quản Cục, giỏi xem tướng và bói toán, có khả năng giao tiếp với quỷ thần, địa vị cao vời vợi, ngay cả cục trưởng cũng phải nể mặt."
Phó Thanh Vi gật đầu: "Chủ nhiệm Tuế, tiền bối Khâu."
Dù đều là những nhân vật quan trọng, nhưng trong lòng Phó Thanh Vi không có quá nhiều cảm xúc dao động, hiện tại nàng chỉ quan tâm liệu sau này mình có thể ngủ ngon giấc hay không.
Bất kể là yển cốt hay tiên cốt, tu hành hay tu đạo, tất cả đều quá xa xôi với nàng. Nàng chỉ muốn biết liệu Linh Quản Cục có thể giải quyết vấn đề về thể chất của mình, phong ấn lại đôi mắt âm dương này hay không, đó là lý do chính khiến nàng đến đây.
Nếu thật sự không thể, nàng sẽ tìm cách ở lại đây, ít nhất cũng không lo đến tính mạng.
Cả bốn người cùng tiến vào văn phòng của Tuế Dĩ Hàn.
Ba người ngồi xuống, Chiêm Anh đi pha trà, bước chân nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn về phía sofa.
Khi bùa trừ tà hoàn toàn rời khỏi cơ thể, Phó Thanh Vi lập tức tỏa ra luồng âm khí quỷ dị dày đặc, đến mức hai nhân vật cao cấp cũng phải nhíu mày.
Khâu Nguyệt Bạch nhắc đến một từ: "Loan sinh (1)?"
Phó Thanh Vi không hiểu.
"Tôi không có anh chị em."
Chiêm Anh bước tới, đặt tách trà cuối cùng trước mặt nàng, khẽ giải thích: "Có một kiểu bói gọi là phù kê/lên đồng viết chữ. Giống như thỉnh thần (2) trong dân gian, loan sinh là người có thể làm trung gian cho thần linh, truyền đạt ý chỉ của thần. Linh Quản Cục cũng có một người thừa kế loan sinh, không phải ai cũng có thể làm được, là một dạng thể chất truyền qua dòng máu, giống như thầy pháp."
Khâu Nguyệt Bạch nhếch mép: "Thầy pháp còn lợi hại hơn."
Tuế Dĩ Hàn nói: "Không phải loan sinh."
Loan sinh là thỉnh thần, không phải thỉnh quỷ, sao có thể để tà ma xâm nhập cơ thể.
Khâu Nguyệt Bạch lại hỏi: "Sinh thần bát tự của cô là gì? Ngày giờ sinh, cụ thể đến từng khắc."
Phó Thanh Vi mím môi.
Dù nàng đã theo thuyết duy vật trong suốt mười năm qua, nhưng vẫn biết rằng sinh thần bát tự không thể tùy tiện cho người khác biết, dễ bị người xấu lợi dụng. Dù đây là người của Linh Quản Cục, nàng vẫn không hoàn toàn tin tưởng. Huống chi, niềm tin duy vật của nàng đã tan vỡ hoàn toàn chỉ trong tháng qua.
Khâu Nguyệt Bạch đưa tay ra: "Chiêm Anh, đưa tư liệu cho ta."
Chiêm Anh lấy từ ba lô ra một chiếc máy tính bảng, mở hồ sơ của Phó Thanh Vi rồi đưa cho Khâu Nguyệt Bạch.
"... Rằm tháng Tám, giờ Thìn," Khâu Nguyệt Bạch lẩm bẩm, "Bát tự cũng không có vấn đề, có thể không đúng." Theo lý thuyết, với bát tự này, con bé không những không nên bị ma khí quấn lấy, mà ngược lại, phải có dương khí mạnh, ma quỷ xâm phạm không thể xâm nhập.
"Lão Hàn, cô xem thử đi."
Tuế Dĩ Hàn cũng cầm tư liệu xem qua, nhưng vẫn không tìm ra manh mối.
Tuế Dĩ Hàn nhíu mày, dường như đã bỏ qua giả thiết này, đặt máy tính bảng xuống rồi nói: "Nếu bát tự không có vấn đề, vậy thì chắc do hậu thiên (3) tạo thành, mà nguyên nhân thì nhiều vô số, điều tra kỹ lưỡng rất khó, tìm phương pháp hóa giải đúng lại càng khó hơn."
"Thật ra..."
Phó Thanh Vi khẽ thở ra, hít sâu rồi nói: "Ngày sinh của tôi đã được thay đổi."
Tuế Dĩ Hàn "ừm" một tiếng.
Phó Thanh Vi: "Tôi sinh vào rằm tháng Bảy, ngày lễ Vu Lan."
Tuế Dĩ Hàn và Khâu Nguyệt Bạch trao đổi ánh mắt, điều này đúng như dự đoán.
Dù nàng không nói cụ thể bát tự, nhưng nếu thu hút nhiều ma quỷ như vậy, chắc chắn là bát tự thuần âm. Ở Cửu Châu (4) rộng lớn với hàng tỷ người, dù có ít người mang bát tự thuần âm hoặc thuần dương, nhưng cũng không phải đặc biệt hiếm. Nói cách khác, người mang bát tự thuần âm hoặc thuần dương không ít, nhưng cơ thể trở thành vật chứa cho quỷ yêu trú ngụ thì lại là hàng vạn dặm mới có một.
Thể chất của Phó Thanh Vi dễ chiêu dụ quỷ yêu chắc chắn liên quan đến bát tự của nàng, nhưng người thường xuyên bị ma quỷ nhập thân mà vẫn bình an sống đến giờ, thần trí rõ ràng, thì vô cùng hiếm. Trước khi được Linh Quản Cục tìm thấy, những người bị như nàng hoặc đã phát điên, hoặc đã chết, bị tùy tiện chôn vùi đâu đó. Phó Thanh Vi là người duy nhất sống đến bây giờ.
Phó Thanh Vi nhìn hai người trước mặt, nói: "Trước đây từng có cao nhân sửa lại bát tự của tôi…"
Khâu Nguyệt Bạch lập tức ngắt lời: "Không thể nào!"
Muốn sửa ngày sinh, chỉ cần nói một câu khi làm hộ khẩu là xong. Trước đây, nhiều bậc cha mẹ từng thay đổi ngày tháng năm sinh của con để thuận lợi cho việc đi học. Nhưng đó chỉ là bề ngoài, bát tự của một người không thể chỉ dựa vào một câu nói mà thay đổi được, đó là hành vi lừa trời!
Trời dễ bị lừa thế sao? Dù có may mắn qua mặt trời đất, liệu có thể lừa được cả quỷ thần?
Thầy pháp kính trọng quỷ thần nhất, tuyệt đối không cho phép xảy ra hành vi lừa dối này!
Tuế Dĩ Hàn dùng ánh mắt trấn an Khâu lão đang kích động, rồi nói: "Vậy hiện giờ cách đó đã mất tác dụng rồi đúng không?"
Phó Thanh Vi gật đầu.
Tuế Dĩ Hàn giơ tay chỉ lên phía trên, nói: "Che trời chỉ có thể giấu được nhất thời, không thể giấu cả đời, điều này chứng tỏ kiếp nạn này là định mệnh của cô."
Nghe xong, Phó Thanh Vi có chút thất vọng, nhưng vẫn giữ lại một tia hy vọng.
"Có cách nào hóa giải không?" Nàng liếc nhìn Chiêm Anh bên cạnh, hỏi: "Nếu tôi luôn mang theo bùa chú bên mình, có thể ngăn cản quỷ ma lại gần không?"
"Có thể." Tuế Dĩ Hàn đáp.
Ánh sáng vừa lóe lên trong mắt Phó Thanh Vi ngay lập tức mờ đi khi nghe câu nói tiếp theo của đạo trưởng Tuế.
"Nhưng đó chỉ là trị ngọn không trị gốc. Tôi không chắc thể chất của cô hiện tại đã là cực hạn chưa. Bùa chú thông thường có thể đối phó với những tiểu quỷ bình thường, nhưng nếu gặp phải lệ quỷ hoặc yêu quái có đạo hạnh cao, ví dụ như chồn tinh lần trước, thì không thể ngăn được."
Khâu Nguyệt Bạch cũng đang trầm ngâm suy nghĩ.
"Tuy nhiên..." Một tia sáng lóe lên, Tuế Dĩ Hàn đổi giọng, nở nụ cười: "Có một người chắc chắn sẽ có cách."
Ba người còn lại đều ngơ ngác.
"Là ai?"
"Cũng là cố vấn đặc biệt của Linh Quản Cục, nhưng người đó sống ẩn dật, rất hiếm khi gặp người ngoài. Có lẽ cô phải tự mình đi tìm." Tuế Dĩ Hàn nói, "Người đó họ Mục, sống ở Bồng Lai Quán. Tính tình không được tốt lắm, cô nên chuẩn bị tâm lý trước."
Khóe miệng Chiêm Anh co giật.
Hóa ra là đợi đến lúc này, quả không hổ danh là sư phụ mình.
Khâu Nguyệt Bạch cũng gật đầu, nói: "Cố vấn Mục giỏi hơn chúng tôi trăm lần. Nếu là ngài ấy, chắc chắn có thể giải quyết. Ba mươi năm trước, tôi từng dùng bói toán để nhìn lén ý trời mà bị phản phệ, suýt mất mạng, may nhờ quán chủ Mục kịp thời đến cứu."
Chiêm Anh điên cuồng lắc vai trong tưởng tượng.
Khâu lão! Người có cặp mày rậm mắt to như người sao lại bị phản hệ chứ?! Quán chủ Mục từ khi nào lại trở thành cố vấn của Linh Quản Cục vậy hả?!
Hay vẫn là Linh Quản Cục đặt lợi ích lên trên hết, để lừa người lên thuyền thì lời nào cũng dám nói?!
Phó Thanh Vi đồng ý rất dứt khoát: "Được."
Chiêm Anh: "???"
Đồng ý luôn rồi sao? Cô không suy nghĩ một chút sao? Đây rõ ràng là một cái hố mà?!
Tuế Dĩ Hàn: "Chiêm Anh, trước tiên dẫn cô ấy đi làm thủ tục thực tập, thời hạn ba tháng, trong thời gian này lương và phúc lợi vẫn được tính như bình thường."
Chiêm Anh: "Dạ, sư phụ."
Chiêm Anh dẫn Phó Thanh Vi ra ngoài trước, trong văn phòng chỉ còn lại hai người già.
Đặc biệt là Khâu Nguyệt Bạch, nhìn bề ngoài khoảng bốn mươi tuổi, nhưng thực tế đã hơn sáu mươi, xứng đáng với danh xưng "Khâu lão".
Khâu Nguyệt Bạch xúc động nói: "Nhớ năm đó chia tay với quán chủ Mục, đến nay đã ba mươi năm rồi. Giờ nếu không vì bận rộn với những việc vụn vặt, lão đây thật sự muốn đi gặp Quán chủ Mục một lần."
Tuế Dĩ Hàn nói: "Bà vẫn đừng đi thì hơn. Cố vấn Mục lần này xuất quan, tính tình kỳ quái vô cùng, tháng trước vừa làm một tiểu đạo sĩ của Bạch Hồng Quán vào ICU."
"Ta nghe nói rồi. Ai bảo họ tự ý xâm nhập Bồng Lai Quán? Hừ, chết cũng đáng."
"Không chết, chỉ gãy hết xương sườn, giờ đã xuất viện rồi." Tuế Dĩ Hàn sửa lời, lại chân thành hỏi: "Khâu lão, Bồng Lai Quán không thể lên sao? Trận pháp ở hậu sơn không phải đã được giải rồi à? Quán chủ đã cho phép mà."
"Mục tỷ tỷ thích yên tĩnh, ẩn cư trăm năm, ngay cả ta còn chưa từng đặt chân tới Bồng Lai Quán. Bọn họ kéo nhau đến ồn ào như vậy, chỉ chết một người đã là quá rẻ cho họ rồi."
Khâu Nguyệt Bạch không thuộc Linh Quản Cục, cũng giống như Mục Nhược Thủy không trực thuộc Linh Quản Cục, không ai có thể ràng buộc được họ. Khâu Nguyệt Bạch thích tỏ ra cao giọng, lời nói hàm ý đầy ghen tuông, nên Tuế Dĩ Hàn cũng không sửa lại nữa.
Khâu Nguyệt Bạch bỗng nhiên nói: "Trước khi đi Đông Hải, ta có nên ghé qua Bồng Lai Quán một chuyến không? Giờ xuất phát, trong ngày có thể đi về."
Tuế Dĩ Hàn lại đáp: "Bà muốn đi ôn chuyện, e rằng người ta đã quên bà rồi."
"Lại quên rồi sao?" Khâu Nguyệt Bạch sững người.
"Đã quên, giống như trước đây, quên sạch tất cả mọi người của Linh Quản Cục."
Khâu Nguyệt Bạch càng sững sờ hơn, chậm rãi ngồi xuống, rơi vào trầm tư kéo dài.
Hơn nữa lần này... dường như lại khác với những ghi chép trước đây. Tuế Dĩ Hàn nuốt những lời này xuống bụng. Năm nay cô mới hơn ba mươi tuổi, tuy đã ngồi ở vị trí cao, nhưng đối với Linh Quản Cục, cô vẫn chỉ là một "người mới". Đặc biệt khi kéo dài chiều không gian thời gian ra hàng nghìn năm lịch sử đồ sộ của Linh Quản Cục, cô càng nhỏ bé hơn nữa.
Ba mươi năm trước, Khâu Nguyệt Bạch đã là một đại pháp sư nổi danh, còn Mục Nhược Thủy từ lâu đã là Từ Nhượng chân nhân được Huyền môn tôn kính. Còn cô, khi đó chỉ là một cô bé vừa mới bái sư nhập môn, thậm chí chưa từng được tận mắt nhìn thấy Từ Nhượng chân nhân, chỉ có thể từ những bút ký mà các đời trước để lại, lượm lặt được một vài manh mối ít ỏi.
Khâu Nguyệt Bạch ngẩn ngơ một lúc lâu, mới hỏi: "Vậy đứa trẻ vừa rồi là ai?"
Tuế Dĩ Hàn đáp: "Người duy nhất mà Từ Nhượng chân nhân sẵn lòng gặp."
Khâu Nguyệt Bạch nhắm mắt lại, nhớ lại cảnh hai người cùng rời đi, hình ảnh trong đầu dừng lại ở bóng lưng cao gầy bên trái.
"Tôi cảm thấy... Cô bé có chút quen mắt." Khâu Nguyệt Bạch từ từ nói.
*
Chiêm Anh đưa Phó Thanh Vi đi làm thủ tục thực tập, đặc biệt trả lời câu hỏi mà nàng quan tâm nhất: "Thời gian thực tập là ba tháng, sau đó chuyển qua chính thức sẽ được vào biên chế, không phải hợp đồng, phúc lợi đãi ngộ đều như chúng tôi."
Thực ra Linh Quản Cục không thuộc hệ thống nhà nước, mà chỉ có mối quan hệ hợp tác chặt chẽ với các cơ quan nhà nước. Từ khi lịch sử Cửu Châu bắt đầu, Linh Quản Cục đã tồn tại, chỉ là tên gọi thay đổi theo thời đại. Về độ ổn định, Linh Quản Cục còn vững vàng hơn cơ quan nhà nước, lương lại cao hơn, chỉ có điều là rủi ro cũng lớn, thi thoảng vẫn có thương vong. Làm từ khi sống đến lúc mất, há chẳng phải là một công việc ổn định?
Nhưng những chuyện này tạm thời không cần nói với Phó Thanh Vi, nàng chỉ là một thực tập sinh, trước mắt sẽ không tiếp xúc với các nhiệm vụ nguy hiểm.
Nhiệm vụ đầu tiên của nàng là đi đến đạo quán Bồng Lai.
Trong chiếc xe 7 chỗ đang chạy về ngoại ô, Chiêm Anh chịu trách nhiệm hộ tống, tâm trạng phức tạp.
Dù chính cô đưa ra ý kiến này, nhưng việc đưa một người bình thường mù mờ, giờ đã không còn là người bình thường như Phó Thanh Vi đến gặp Từ Nhượng chân nhân, người có tính khí thất thường, thật khiến người ta lo lắng. Nếu quán chủ nổi giận, liệu có giết nàng không?
Dù quan hệ giữa hai người có vẻ thân thiết, nhưng chỉ là phỏng đoán của cô.
Một lúc sau, cô tự trấn an rằng sẽ không đến mức như vậy, đạo hữu Lưu lần trước vẫn còn sống đó thôi. Nhưng lỡ đâu thì sao? Nếu có thể đổi chỗ với Phó Thanh Vi, cô sẵn lòng tự mình mạo hiểm.
Cô sẵn sàng vì nhiệm vụ mà hy sinh, nhưng Phó Thanh Vi chỉ là một thực tập sinh, thậm chí chưa tốt nghiệp đại học.
Nỗi lo và áy náy hiện rõ trên mặt cô, vì trong xe không có ai khác.
Phó Thanh Vi nhìn thấy, nhẹ nhàng sờ tấm bùa trong túi, rồi chủ động hỏi: "Vị quán chủ Mục đó có phải là đạo trưởng mà tôi đã gặp vài đêm trước?"
Chiêm Anh đáp uể oải: "Ừm."
Phó Thanh Vi khẽ mỉm cười.
Chiêm Anh: "???"
Phó Thanh Vi nói: "Không có gì."
Chiêm Anh lo nàng quá lạc quan, liền cảnh báo: "Tôi nói thật, quán chủ tính khí không tốt đâu, chọc giận ngài ấy sẽ rất nguy hiểm."
Phó Thanh Vi mỉm cười đáp: "Tôi biết."
Chiêm Anh không hiểu nổi. Nàng biết rõ sự nguy hiểm nhưng vẫn đồng ý đến, là vì nàng đoán rằng cố vấn Mục mà Linh Quản Cục nhắc đến và người nàng gặp là một. Nhưng có vẻ như nàng quá vui mừng rồi phải không? Thậm chí không tỏ ra chút nghiêm túc nào, lần trước ở bệnh viện còn giả vờ phủ nhận, làm như không có quen biết gì.
Điều mà Chiêm Anh không biết là Phó Thanh Vi vui mừng không phải vì mối quan hệ giữa nàng và Mục Nhược Thủy sâu đậm đến đâu.
Mà là, cảm giác an toàn mà toàn bộ Linh Quản Cục mang lại cho nàng cũng không bằng một phần vạn của Mục Nhược Thủy.
Cô đã cứu nàng hết lần này đến lần khác, để lại bùa bảo vệ nàng khỏi tà ma trong ba ngày, để nàng có cơ hội tìm kiếm sự giúp đỡ.
Dù Tuế Dĩ Hàn không nhắc đến, Phó Thanh Vi cũng sẽ chủ động hỏi xem họ có biết Mục Nhược Thủy không. Bây giờ có thể gọi là gì nhỉ? Là không cần nỗ lực gì cả.
Xe thương vụ dừng lại, Chiêm Anh không bảo tài xế tắt máy, chỉ tay ra ngoài cửa sổ, nói: "Ngọn núi phía trước là Bồng Lai Quán."
Phó Thanh Vi nhìn theo hướng chỉ, thấy những lính canh đứng gác nghiêm trang, ánh mắt sắc bén, phía sau là tấm biển đá khắc sáu chữ lớn màu đỏ thẫm: Khu Căn Cứ Quân Sự XX.
Phó Thanh Vi khó giấu nổi vẻ ngạc nhiên, lẩm bẩm: "Thảo nào."
Thảo nào lần trước nàng đi xe ra khỏi thành phố tìm đạo quán mà không thấy, người bình thường đi đến đây chắc chắn sẽ không tiến thêm được bước nào nữa.
Chiêm Anh bảo tài xế tiếp tục lái xe, giải thích: "Ngọn núi phía trước chỉ là lớp ngụy trang, ngọn núi phía sau có kết giới, nhưng trận pháp đã bị phá giải từ tháng trước, chúng ta sẽ lên từ phía sau ngọn núi."
Phó Thanh Vi đóng cửa xe, đáp: "Được thôi."
Cả quãng đường từ đường lớn rẽ vào đường nhỏ, rồi từ đường nhỏ lại rẽ vào rừng, khi không còn đường nữa thì chuyển sang đi bộ. Trong núi nhiều chim thú, lâu ngày cách biệt với thế giới bên ngoài, nên chúng không còn sợ người. Một chú sóc mập mạp lông màu vàng hoa mai lao qua chân Phó Thanh Vi, quay đầu lại tò mò nhìn nàng.
Phó Thanh Vi từng đến đây một lần, cảnh tượng trong màn sương mù khác biệt so với thực tế. Tuy có nhiều loại thảo mộc quý và kỳ lạ, không cao bằng người, sâm dại ở đây cũng không phải nơi nào cũng có. Nếu không có sương mù, sau khi trận pháp bị phá, những dân làng gần đó đã lén vào núi đào sạch từ lâu.
Trời dần ngả chiều, ánh hoàng hôn nhuộm lên từng tầng mây. Nhìn từ chân núi, ánh chiều tà như một tấm lụa gấm thêu phủ lên thân núi.
"Trời sắp tối rồi, chúng ta phải nhanh lên."
"Ừ."
Chiêm Anh tăng tốc bước chân, Phó Thanh Vi nhẹ nhàng theo kịp, bước đi nhanh nhẹn, mặt không đỏ, hơi không gấp, khiến Chiêm Anh khẽ liếc nhìn đầy ngạc nhiên.
Huyền môn chú trọng tu dưỡng cả bên trong lẫn bên ngoài, một người bình thường như Phó Thanh Vi mà có thể lực như vậy thực sự không đơn giản. Chiêm Anh nhớ lại việc sư phụ mình và Khâu lão tranh nhau nhận đồ đệ khi nói rằng nàng mang trong mình yểm cốt. Sư phụ là thật lòng muốn nhận đồ đệ hay chỉ vì đấu khẩu thì cô không rõ, nhưng qua thời gian tiếp xúc, cô thật sự muốn Phó Thanh Vi trở thành sư muội của mình.
Chiêm Anh nói: "Nếu Mục Quán chủ không chịu giúp cô, thì cô cứ quay lại tìm tôi."
Phó Thanh Vi khó hiểu nhìn sang: "Hả?"
Chiêm Anh nói: "Thể chất của cô không phải hoàn toàn không có cách giải quyết. Tôi sẽ xin sư phụ nhận cô làm đồ đệ. Cô cùng tôi tu đạo, trước khi bị quỷ làm hại, cô có thể giết chúng trước. Đây cũng là một cách giải quyết."
Phó Thanh Vi nhìn cô, nói: "Cảm ơn ngươi, tôi sẽ cân nhắc."
Chiêm Anh cũng khẽ "ừm" một tiếng, cúi đầu bước nhanh, không nói thêm lời nào.
"Đến rồi."
Bước chân không dừng, đi nhanh liên tục suốt một tiếng, Chiêm Anh một tay chống vào cây bên cạnh, hơi thở hơi dồn dập. May thay, khuôn mặt trắng nõn của Phó Thanh Vi cũng vì vận động mà lộ ra sắc đỏ rực hiếm thấy, khiến Chiêm Anh không quá mất mặt.
"Sao lại xa thế này?" Phó Thanh Vi kinh ngạc, nàng ước chừng một chút, ít nhất còn cách cổng sau đạo quán khoảng một trăm mét.
Chiêm Anh cười khổ: "Chúng tôi không dám lại gần hơn." Gần nữa là chạm tới nắp quan tài rồi.
Phó Thanh Vi: "Tôi có thể vào không?"
Chiêm Anh đáp: "Có lẽ là được."
Phó Thanh Vi từng bước đến gần đạo quán, bức tường trắng mái ngói đen, trông đã cũ nhưng rất sạch sẽ. Bốn góc của đạo quán được cây xanh bao phủ, chỉ lộ ra một phần góc mái, trông giống như cây đàn tỳ bà được che kín. Nàng dừng chân trước cổng, ngẩng mặt lên.
Không biết Chiêm Anh và những người khác cảm thấy thế nào, nhưng đứng ở đây, nàng có một cảm giác yên bình, tĩnh lặng xa rời trần thế mà trước giờ chưa từng có.
Phó Thanh Vi gõ cửa, gõ ba lần nhưng không có hồi đáp.
Nàng đẩy cửa bước vào.
Chiêm Anh hốt hoảng thốt lên ngăn cản: "Đừng vào..."
Một phút trôi qua, bên trong không có phản ứng gì.
Năm phút sau, vẫn không có ai, cũng không thấy "tấm ván quan tài" bay ra cùng nàng.
Chiêm Anh há hốc miệng.
Phó Thanh Vi cứ thế bước vào đạo quán một cách thuận lợi mà không gặp chút trở ngại nào.
Trời đã tối hoàn toàn, tiếng côn trùng trong núi râm ran vang lên. Bên trong cánh cổng, Phó Thanh Vi cảm nhận được một bầu không khí thoải mái hơn cả bên ngoài.
Ban đêm là lúc ma quỷ hoạt động, trên đường đến đây nàng đã thấy rất nhiều bóng ma lướt qua. Nhưng khi vào đến đạo quán, tầm mắt của nàng lại sạch sẽ tinh tươm, không có gì cả, chỉ có tiếng gió làm xào xạc lá cây, với nàng lúc này chẳng khác gì âm nhạc của thần tiên.
Nàng hít sâu một hơi không khí trong lành, bước đến gần chiếc quan tài đang mở nắp ở giữa.
Quán chủ Mục.
Từ...
Từ Nhượng?
Từ Nhượng.
Nàng thầm lặp đi lặp lại từng chữ một trong đầu, từ nỗi bất an khi bị linh thể của chồn tinh chiếm giữ đến nỗi sợ hãi ma quỷ sẽ nhập vào tối qua, mọi lo lắng trong lòng nàng vào khoảnh khắc này đều tan biến, thậm chí còn có chút vui mừng, khó nhận ra.
Từng bước một, nàng tiến đến bên mép quan tài. Người phụ nữ trong bộ đạo bào đỏ quả nhiên đang nằm đó.
Cô khoanh tay đặt trên bụng, ống tay áo trượt xuống đến khuỷu tay, để lộ cổ tay trắng nõn được buộc một sợi dây đỏ, kèm theo một chuỗi Phật châu màu gỗ.
Đôi mắt dài, đẹp đẽ khép lại, ẩn dưới làn da mí mỏng.
Cô có sắc mặt hồng hào, gương mặt thanh tú với hàng lông mày như nét thư pháp, sáng bừng lên trong bóng tối.
"Đạo trưởng!" Phó Thanh Vi tựa vào mép quan tài, nhìn cô, gọi khẽ, giọng đầy vui tươi và hân hoan.
Mục Nhược Thủy mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ đang cúi xuống từ trên quan tài.
Trước khi kịp phản ứng, khóe miệng cô đã tự động cong lên một chút.
***
Lời tác giả:
Hãy cùng chúc mừng đôi nhân duyên này, họ lại gặp nhau rồi. Là người biết trước toàn bộ tình tiết, tôi thực lòng cảm thấy hạnh phúc cho họ.
Hướng đến mục tiêu sống chung nào!
Ghi chú:
(1) 鸾生/ Loan sinh:
- Loan là tên của một loài chim giống phượng hoàng, cũng dùng cho vợ chồng.
- Sinh chỉ sự sinh nở.
Trong truyện linh dị, "Loan Sinh" có thể dùng có thân phận đặc biệt, gắn với yếu tố siêu nhiên, ví dụ như tái sinh từ linh hồn của một sinh vật thần thoại, hoặc mang trong mình sứ mệnh của trời đất.
Nhân vật này thường có một cuộc đời đầy những biến cố, liên quan đến các yếu tố tâm linh hoặc tiên tri.
(2) 请神/ Thỉnh thần: kiểu mượn sát nhập hồn
(3) 后天/ Hậu thiên: dịch sát nghĩa là ngày sau hay tương lai. Cái này mình nghĩ hơi giống như trong «Hành trình về Phương Đông», dù số mệnh khi sinh ra được định trước là như vậy, nhưng dưới tác động bên ngoài hay bên trong vẫn có thay đổi, có thể tốt hơn hoặc tệ hơn.
(4) 九州/ Cửu Châu: chỉ chín khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ Trung Quốc
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro