C106 - Sư tôn, em không thể ăn được
Phó Thanh Vi lo rằng khi mình già đi, nhan sắc phai tàn sẽ bào mòn tình cảm, cuối cùng chỉ còn lại khuôn mặt xấu xí.
Đến lúc đó, sư tôn sẽ cảm thấy nàng phiền phức, những ký ức đẹp đẽ thời tuổi trẻ không đủ để duy trì mối quan hệ dài lâu trong quãng đời còn lại.
Thế nhưng, đối với Mục Nhược Thủy, so với việc nàng già đi, điều cô lo lắng hơn chính là nàng sẽ chết. Với một người trường sinh bất lão, thì 50 năm hay 100 năm cũng chỉ như một cái chớp mắt.
Trong tâm trí cô, Phó Thanh Vi mãi mãi là cô gái 20 tuổi như lần đầu tiên gặp gỡ.
Điều đó không phải lời nói dối ngọt ngào, mà đối với cô, đó là sự thật.
Nhưng vẫn không ngăn được việc Phó Thanh Vi lại rơi nước mắt vì lời của cô.
Chính vì nàng biết, Mục Nhược Thủy không bao giờ nói dối, mỗi từ đều từ tận đáy lòng, mỗi câu đều là chân thật.
Mục Nhược Thủy thở dài, rút vài tờ khăn giấy, dịu dàng lau nước mắt trên khuôn mặt đẫm lệ của nàng, nói: "Không phải vì khóc đẹp mà em cứ khóc mãi như thế chứ?"
Phó Thanh Vi suýt bật cười trong nước mắt.
Sư tôn cố tình nói lời dịu dàng để dỗ nàng, đối xử với nàng ân cần như thế, lại càng khiến nàng muốn khóc hơn.
Vai áo của Mục Nhược Thủy bị nước mắt nàng làm ướt một mảng. Ngay cả hốc mắt của cô cũng có cảm giác cay xè, không rõ vì sao.
Bàn tay cô nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng.
Cuối cùng, Phó Thanh Vi hít sâu, tuyên bố kết thúc câu chuyện.
Dù đã nhận được sự khẳng định và lời hứa từ Mục Nhược Thủy, nhưng về bản chất, điều đó chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Mối quan hệ của họ còn phức tạp hơn cả chuyện của Cam Đường và Đỗ Tích Ngôn. Dù Đỗ Tích Ngôn có mãi giữ được nhan sắc, thì sau khi Cam Đường qua đời, hai người họ vẫn có thể nắm tay nhau xuống hoàng tuyền, cùng nhau đầu thai. Sống yêu nhau, chết không rời.
Đáng tiếc, giữa nàng và sư tôn, còn chưa đến bước yêu nhau, đã phải đối mặt với một thử thách khốc liệt như vậy.
Nếu ngay từ đầu nàng biết Mục Nhược Thủy là người trường sinh bất lão, nàng có thích cô không?
Có.
Có lẽ lúc đầu nàng sẽ vật lộn, đấu tranh nhiều hơn, và trong sự giằng co không lối thoát, nàng vẫn sẽ không thể kiềm chế được mà lựa chọn yêu cô, dù có đau khổ đến đâu.
Một khi tình yêu được sinh ra sẽ không còn chỗ cho lý trí.
Nàng nên cảm thấy may mắn vì đã có được vài tháng hạnh phúc và niềm vui thuần túy.
Trên chuyến tàu cao tốc về thành phố Hạc, Phó Thanh Vi hỏi Mục Nhược Thủy đang ngồi cạnh mình: "Sư tôn định giấu em chuyện này đến bao giờ?"
"Giấu đến lúc không giấu được nữa." Ví dụ như đến năm nàng 60 tuổi, phát hiện Mục Nhược Thủy vẫn giữ dung mạo như cô gái 23, 24 tuổi, lúc đó dù có viện cớ đạo hạnh cao thâm cũng không thể che giấu nổi.
"Vậy tại sao người không giấu tiếp?"
Phó Thanh Vi nghĩ: Nếu như vậy, ít nhất nàng cũng có thể vô tư sống thêm 20 năm nữa.
Mục Nhược Thủy cũng đang nghĩ tại sao mình lại quyết định nói ra sự thật.
Là vì cô tận mắt chứng kiến bi kịch của Đỗ Tích Ngôn và Cam Đường sao? Hay là vì câu nói của Phó Thanh Vi "Người và ma khác biệt", "Đau ngắn còn hơn đau dài"?
Các khớp ngón tay thả lỏng bên cạnh cô khẽ cong lên, ánh mắt không nhìn nàng mà hướng ra ngoài cửa sổ.
"Bởi vì cảm thấy điều đó không công bằng với em."
Phó Thanh Vi yêu cô như một con người, tưởng tượng về những điều tốt đẹp chỉ con người mới có: sống lâu trăm tuổi, bạc đầu bên nhau.
Những điều đó, cô không thể cho nàng.
Nàng còn trẻ, tình cảm dành cho cô chưa sâu đậm. Nếu nàng muốn rời khỏi mối quan hệ này, vẫn còn kịp.
Giống như Cam Đường vậy.
Đầu Phó Thanh Vi khẽ tựa lên vai cô, hàng mi dài khép lại, nơi đuôi lông mi dần ướt đẫm.
Dường như từ lúc biết được sự thật, đôi mắt nàng lúc nào cũng ngấn nước.
Nếu ở bên cô thực sự đau khổ đến vậy......
Mục Nhược Thủy nói: "Em có thể rời đi, ta sẽ không giết em."
Phó Thanh Vi lập tức mở to mắt, không thể tin được: "Người nói gì vậy?"
"Ta nói, em có thể rời xa ta."
Đôi mắt băng giá, vô cảm của Mục Nhược Thủy không có lấy một chút cảm xúc con người. Trước giờ, Phó Thanh Vi chưa từng suy nghĩ sâu xa, tại sao cô luôn lạnh lùng, thiếu vắng tình cảm như của người sống.
"Người muốn đuổi em đi? Vì em là con người?"
"Ta chỉ đưa cho em một lựa chọn, em nên trân trọng. Ta thường không kiên nhẫn và rộng lượng thế này đâu."
"Nhưng em không thể rời xa người." Phó Thanh Vi hạ giọng nói.
"Không rời xa chẳng qua là vì sự lệ thuộc." Mục Nhược Thủy đáp. "Ta có thể dùng cách xóa ký ức của Cam Đường mà xóa ký ức của em......"
"Không được!" Phó Thanh Vi cắt ngang, đồng thời dùng hai tay ôm lấy trán mình: "Người đừng hòng xóa ký ức của em. Dù chết em cũng muốn nhớ!"
Mục Nhược Thủy thoáng nghẹn lời, im lặng nhìn nàng.
Phó Thanh Vi ấm ức nói: "Sư tôn, có phải người ghét em vì em là người không?"
Mục Nhược Thủy nghẹn thêm một lúc, chậm rãi nuốt xuống: "Ta đã khi nào ghét em vì em là người?"
"Thế tại sao người muốn đuổi em đi?""
"Khi nào......"
"Vừa nãy!"
"Ta chỉ...... Ta chỉ là......" Mục Nhược Thủy không thể trả lời. Cô không thể nói rằng bản thân không nỡ nhìn nàng ngày đêm đau khổ vì chuyện này, mà chính cô cũng cảm thấy khó chịu, chi bằng cắt đứt tất cả.
Quyết định này đối với cô cũng không dễ hơn Phó Thanh Vi chút nào.
"Chỉ là gì?"
"Chỉ thuận miệng nói thôi. Nhưng em có thể ghi nhớ, trước khi ta đổi ý, nó vẫn có hiệu lực."
"Em sẽ không rời xa người." Lời của Phó Thanh Vi ngay lập tức vang lên, bất kể cô nói gì, nàng chỉ cố chấp giữ vững lập trường, rồi lại nhào vào vòng tay của cô.
"Thật không?" Mục Nhược Thủy im lặng hồi lâu, hỏi lại.
"Thật."
"Vậy nếu em rời đi, ta sẽ......"
"Giết em." Phó Thanh Vi tiếp lời, đồng thời gỡ tay cô, nắm lấy cổ tay cô và để năm ngón tay cô siết vào cổ mình.
Mục Nhược Thủy bất ngờ, khẽ thốt ra một tiếng: "Em......"
Phó Thanh Vi cũng "ồ" lên, cảm thấy cổ mình hơi ướt, nàng đưa tay lên sờ, rồi nhìn ngón tay, là máu đỏ tươi.
Nàng bị thương à? Nhưng tại sao lại không thấy đau?
Vậy thì, thứ vừa tiếp xúc với cổ nàng...
Phó Thanh Vi nhanh chóng giữ lấy bàn tay đang rút về của Mục Nhược Thủy, mở ra. Trên lòng bàn tay là những vết xước đẫm máu do móng tay cô gây ra.
Mục Nhược Thủy lập tức cứng giọng: "Ta nghịch chút thôi."
Phó Thanh Vi không tranh luận, chỉ nhíu mày: "Để em băng lại cho người."
"Không cần, đang lành lại rồi. Em không tin thì tự xem đi."
Phó Thanh Vi nâng tay cô, thấy những vết thương sâu đến tận xương đang liền lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, dần dần khôi phục như ban đầu.
Dù vậy, nàng vẫn dùng khăn giấy lau sạch máu trên tay cô.
Dạo gần đây nàng đã khóc quá nhiều, nên lần này không khóc nữa, chỉ lặng im, tự tiêu hóa cảm xúc.
Mục Nhược Thủy nhìn nàng cố gắng kìm nén, liền nói: "Ta không giống con người, ta không hề đau. Nếu không tin, em có thể dùng kiếm đâm ta một cái, nếu mất được miếng da nào, ta sẽ coi như em thắng."
Cách cô an ủi đúng là kỳ lạ.
Phó Thanh Vi sụt sịt: "Thắng thì có gì hay ho chứ?"
"Có chứ, lúc đó em có thể tốt nghiệp."
"......"
Phó Thanh Vi không muốn tiếp tục chủ đề này.
"Em muốn uống nước."
Mục Nhược Thủy vặn nắp chai nước khoáng, đưa cho nàng.
"Sư tôn có sợ em sẽ rời xa người không?"
"Không." Mục Nhược Thủy nghĩ thầm, chỉ là trong lòng cô hơi hoảng loạn, khó giữ được sự lý trí. Cô cần dùng một số cách, như tự làm đau bản thân, để giữ bình tĩnh. Tuy nhiên, dù có cảm giác đau, thì khả năng chịu đựng của cô quá cao, những hình phạt mà người thường cho là khắc nghiệt đối với cô chẳng đáng kể.
Lăng trì (xẻo từng miếng thịt) đã là hình phạt tàn nhẫn nhất, nhưng chỉ là đau đớn ngoài da, đem ra so sánh cũng không bằng một phần mười nỗi đau của việc thiêu đốt linh hồn.
"Nếu em rời đi, người sẽ làm gì?" Phó Thanh Vi nắm lấy cả hai tay của cô, không cho cô lẩn tránh bằng cách chuyển sự chú ý.
"Tìm một nơi núi non thanh bình để tự chôn mình."
"Sau đó thì sao?"
"Ngủ ngày qua ngày, chờ đến khi ta quên được em."
"Người có biết rằng nói những lời như vậy chỉ khiến em càng không thể rời xa người không?" Phó Thanh Vi nhìn thẳng vào mắt cô.
Mục Nhược Thủy nhíu mày.
Em ấy vẫn muốn đi sao?
"May mà em chưa từng nghĩ đến việc rời xa người."
Tảng đá trong lòng Mục Nhược Thủy lại rơi xuống.
Phó Thanh Vi luôn biết cách vô chơi đùa với tình cảm của sư tôn một cách vô thức.
Không hoàn toàn vì đầu óc ngập tràn tình yêu, nàng biết rằng trên đời này mình không còn người thân nào khác. Nếu rời xa Mục Nhược Thủy, nàng còn có thể đi đâu? Quay lại cuộc sống của một người phàm ư? Sau khi đã chứng kiến mọi thứ, nàng không thể trở lại nữa.
Mục Nhược Thủy là người nàng yêu, cũng là người thân thiết nhất của nàng. Đời này dù sống hay chết nàng sẽ đi cùng cô.
Phó Thanh Vi thẳng thắn nói điều này với Mục Nhược Thủy, quả nhiên lại cho cô thêm một viên thuốc an tâm.
Từ đó, hai người chính thức hiểu rõ lòng nhau, khẳng định rằng không ai sẽ rời xa người còn lại.
Phó Thanh Vi bắt đầu muốn nghe những lời ngọt ngào từ cô. Bất cứ khi nào nàng buồn bã, sư tôn dường như tự động trở thành máy phát lời tình tứ, phải biết tận dụng thời cơ.
"Nếu em rời đi, tại sao người không quay về núi?"
"Trên núi đầy dấu vết của em, ta sẽ nhớ......"
"Là nhớ em, đúng không?"
"Biết còn hỏi."
"Em muốn nghe mà."
Mục Nhược Thủy lấy điện thoại ra, gõ vài dòng: [Cảnh còn dù người đã đi, mọi thứ em để lại, ta không nỡ nhìn, sợ thấy cảnh sinh tình, nỗi đau khó nguôi]
Phó Thanh Vi chỉ định nghe vài câu đơn giản, nhưng Mục Nhược Thủy lại cho nàng nhiều hơn tưởng tượng.
Nàng nhấn giữ câu nói đó, lưu lại, rồi đọc đi đọc lại nhiều lần, mỗi lần cảm xúc lại sâu sắc hơn.
Sư tôn đối với nàng sâu đậm như thế, trong tình cảm đó, tình yêu chiếm nhiều hay ít thì có quan trọng không?
Trên thế gian này, nàng nhất định là người mà Mục Nhược Thủy yêu thương nhất.
Phó Thanh Vi lặng lẽ đỏ mắt.
Mục Nhược Thủy nhìn dáng vẻ nàng như sắp khóc, dùng mu bàn tay đón lấy giọt nước mắt đầu tiên rơi ra từ khóe mắt nàng.
"Hứa với ta đây là lần cuối cùng em khóc. Nếu không, ta sẽ thật sự tức giận."
"Trên giường của người cũng không được sao?" Câu đáp lại đầy bất ngờ của Phó Thanh Vi như nhấn vào chân ga, khiến không khí lập tức tăng nhiệt.
Mục Nhược Thủy bị câu nói bất ngờ đánh úp, biểu cảm thoáng chốc trống rỗng.
Hai người đứng trước cửa gỗ ở sân sau của đạo quán Bồng Lai.
Tiểu Tam Hoa như viên đạn lao ra khỏi lồng, cùng với Tiểu Ly Hoa chạy mất hút trong chớp mắt.
Họ luôn về đạo quán vào nửa đêm, tắm rửa xong là đến giờ đi ngủ.
Dù Phó Thanh Vi ngoài miệng thì rất mạnh bạo, nhưng hành động lại rụt rè. Kể từ đêm hôm đó khi họ ngủ chung, Mục Nhược Thủy tiết lộ thân phận của mình, đến nay cả hai thậm chí còn chưa hôn lại lần nào.
Phó Thanh Vi không chủ động, Mục Nhược Thủy cũng tôn trọng quyết định của nàng.
Những lần hôn trước giờ luôn do Phó Thanh Vi khởi đầu, cô chưa từng chiếm thế thượng phong, mà thường là một cuộc tấn công phủ đầu.
Mục Nhược Thủy duy trì nguyên tắc không chủ động, không từ chối, không phụ trách, nhưng ý thức phục vụ lại rất cao.
Hôn còn không có, chứ đừng nói đến việc lên giường.
May mắn thay, Phó Thanh Vi chịu đủ sự bất tiện của phòng tiêu chuẩn, nên ngay đêm đầu tiên trở về đạo quán, hai người đã ngủ chung trên một chiếc giường, dù chỉ là giấc ngủ thuần khiết.
Sáng hôm sau, Phó Thanh Vi không có tinh thần, yếu ớt dựa vào cột, nhìn hai chú mèo đuổi bắt nhau trong sân.
Mục Nhược Thủy vừa trở về từ dưới chân núi, mang theo hai lá sen tươi và một đoạn ngó sen trắng giòn. Đoạn ngó sen ấy trên tay cô càng làm nổi bật làn da trắng mịn.
Sư tôn thật đẹp.
Ống tay áo rộng thùng thình của cô được xắn lên, để lộ cánh tay trắng trẻo bên dưới, không chỉ đường nét hoàn mỹ mà làn da còn trắng đến phát sáng, giống như một viên ngọc quý hiếm, không chút tì vết.
Cô bước qua bậu cửa, phía sau là ánh nắng buổi sớm đang từ từ lên cao.
Đúng lúc một chú chim từ trên cành bay vút lên.
Cảnh tượng đó xuyên thẳng vào trái tim Phó Thanh Vi.
Tinh thần của nàng lập tức sống lại được đôi ba phần. Nếu sư tôn có thể hôn nàng một cái, chắc chắn nàng sẽ hồi sinh đến năm phần.
Mục Nhược Thủy dừng lại trước mặt nàng, nhíu mày hỏi: "Em làm sao vậy?"
Phó Thanh Vi cúi đầu nhìn cánh tay của cô, trắng nõn không kém đoạn ngó sen trên tay, yếu ớt nói: "Thèm."
Mục Nhược Thủy nhìn, cảm thấy nàng không chỉ thèm mà còn đói lả.
Tối qua về muộn, cả buổi chiều chẳng có gì bỏ bụng.
"Để ta vào bếp làm đồ ăn cho em."
"Sư tôn." Phó Thanh Vi gọi bóng lưng đang vội vào bếp của cô.
Giọng nàng vẫn yếu ớt, thân thể vẫn không đứng thẳng được, chỉ còn nửa hơi thở.
Mục Nhược Thủy lo lắng quay lại, đưa tay lên trán nàng kiểm tra.
Phó Thanh Vi khẽ lắc đầu, gạt tay cô ra, vẻ bệnh tật nhưng lại nói ra một câu khiến người ta nghẹn họng: "Em thèm sư tôn."
"?"
"Em muốn ăn lưỡi của sư tôn."
"......"
Nếu không phải đang cầm ngó sen trên tay, Mục Nhược Thủy chắc đã lấy cả hai tay bịt tai mình lại.
Những lời lẽ không lọt tai như thế, lại từ miệng Phó Thanh Vi mà nói ra.
Nhưng nàng có vẻ như thật sự không chịu nổi nữa.
Mục Nhược Thủy vòng tay qua người nàng, khẽ nói: "Ta đưa em về phòng nghỉ một lát nhé?"
"Vô ích thôi, em đã bệnh nặng đến không chữa được rồi." Phó Thanh Vi nhìn chằm chằm đôi môi hoàn mỹ của cô, nói: "Trừ khi sư tôn để em cắn một cái."
Mục Nhược Thủy im lặng một lúc.
"Em muốn thì cứ làm, cần gì phải hỏi."
Cô đã bao giờ thực sự từ chối nàng đâu? Dù hiện giờ không khí vẫn còn chút gượng gạo, cũng là do Phó Thanh Vi chưa quen với mối quan hệ mới của họ. Nàng sợ rằng hôn người không phải là con người sẽ khiến mình khó chịu, thậm chí sợ hãi hay chán ghét.
Ngay khi lời cô vừa dứt, Phó Thanh Vi đã đẩy cô tựa vào cây cột.
Mục Nhược Thủy lưng dựa cột, mắt cụp xuống đối diện với ánh mắt nàng, hàng mi dày, đầy vẻ đáng yêu, khiến người ta không thể không mềm lòng.
Phó Thanh Vi cầm tay sư tôn lên, cúi xuống cắn nhẹ vào cánh tay trắng nõn, cảm giác như có thể nếm được độ mềm mại của vị nước sốt tươi mới.
Mục Nhược Thủy lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt thoáng vẻ giận dữ, nhưng ánh mắt xoay chuyển dần, cuối cùng chỉ còn lại chút trách móc thoáng qua. Phó Thanh Vi nhẹ nhàng áp môi lên môi cô.
Lông mi khẽ rủ xuống, Mục Nhược Thủy nhắm mắt lại, cơ thể dán chặt hơn vào cây cột phía sau.
Dù động tác của Phó Thanh Vi không hề mãnh liệt.
Phó Thanh Vi đối xử với đôi môi của cô như chăm sóc một bông hoa, nhẹ nhàng mơn trớn, chậm rãi chiếm lấy, môi quấn lấy môi, lưỡi quấn lấy lưỡi.
Sự đáp lại của Mục Nhược Thủy phần bị động nhiều hơn là chủ động.
"Ưm...... động đi, sư tôn, em không ăn được."
Những lời của nàng càng khiến người nghe mặt đỏ tía tai.
Mục Nhược Thủy đành phối hợp, từng động tác trên môi lẫn trong lòng đều làm đảo lộn thế giới nhỏ bé của cả hai.
Lá sen và ngó sen trong tay không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào.
Phó Thanh Vi nâng gương mặt của cô, nghiêng đầu, nụ hôn càng lúc càng sâu. Nàng thở dốc, còn từ trong cổ họng Mục Nhược Thủy lần đầu tiên vang lên âm thanh chỉ xuất hiện khi cô thực sự động tình.
Phó Thanh Vi gần như không thở nổi, nhưng để có thể nghe thêm những tiếng rên nhỏ đầy quyến rũ ấy, trong một thời gian ngắn, cách điều hòa hơi thở tiến bộ vượt bậc, kỹ thuật hôn nhanh chóng đạt đến đẳng cấp mới.
Dù không cần thở, nhưng Mục Nhược Thủy vẫn bị cuốn lấy đến mức không có lấy một khoảng trống để thoát hơi.
Trong sân sau của đạo quán chỉ còn lại âm thanh thân mật quên cả trời đất của hai người.
Hai chú mèo đang nô đùa lặng lẽ rời khỏi sân, ngồi chụm lại bên ngưỡng cửa.
Mãi lâu sau đó, đôi môi mới rời nhau.
Cả hai không hẹn mà cùng nhắm mắt thêm một lúc nữa mới mở ra, trong mắt vẫn còn ánh nước mờ mờ.
Mục Nhược Thủy không thoải mái, khẽ cúi đầu, nhặt lá sen và ngó sen lên, nói nhỏ: "Ta đi nấu cơm."
"Không cần vội."
Phó Thanh Vi kéo tay cô lại, đưa cô trở về vòng tay mình. Ở tư thế này, Mục Nhược Thủy thấp hơn nàng một chút, Phó Thanh Vi thuận thế cúi xuống hôn lên môi cô lần nữa.
Một lần, rồi lại thêm lần nữa, mãi không dừng.
Phó Thanh Vi một tay lau đi dấu nước ám muội trên môi cô, hơi thở vẫn chưa ổn định: "Em cũng vào rừng luyện công đây, khi nào cơm xong gọi em nhé."
"Ừ."
Trước khi rời đi, Phó Thanh Vi lại cúi xuống hôn lên phía sau tai cô, hơi thở vẫn còn vấn vương, không nói gì nhưng âm thanh dường như vẫn mang theo chút dư tình chưa dứt.
Vẫn rất thích.
Thậm chí còn thích hơn.
Mục Nhược Thủy mang nguyên liệu tươi vào bếp, đứng trước bếp lò lạnh lẽo thất thần một hồi.
Phó Thanh Vi đến trước kết giới, trước khi vào liền nhắn tin qua điện thoại:
[Chỉ có người là linh đan diệu dược của em]
Mục Nhược Thủy nhớ lại những gì vừa diễn ra nửa giờ trước, mím môi, trả lời: [Luyện công phải tĩnh tâm]
Phó Thanh Vi: [Biết rồi mà, lát gặp nhé~]
Phó Thanh Vi: [Rất thích hôn sư tôn, lát về lại muốn hôn nữa]
Mục Nhược Thủy nhóm lửa, bắt đầu nấu ăn, trên mặt vô thức nở nụ cười.
Phó Thanh Vi nhận ra Mục Nhược Thủy quan tâm đến mình nhiều hơn những gì nàng nghĩ, càng trở nên bám cô hơn, lời nói cũng ngày càng táo bạo. Mỗi ngày nàng có thể tìm cớ hôn cô tám lần, khiến Mục Nhược Thủy tự hỏi chẳng lẽ không phải cô đã nói chuyện thẳng thắn với nàng mà là tỏ tình với nàng sao.
Đồ đệ này liệu có phải hơi bị lãng tai?
Dù không cần ăn cơm, nhưng cảm giác lưỡi bị nàng hôn đến tê dại cũng không dễ chịu chút nào.
Người trẻ tuổi thật nhiều năng lượng, Mục Nhược Thủy cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa.
"Hãy dừng lại đúng lúc." Mục Nhược Thủy giơ tay chặn Phó Thanh Vi vừa tắm xong lao vào mình.
"Vậy tối nay em muốn ăn ngón tay của sư tôn." Phó Thanh Vi nằm bên cạnh, thay đổi yêu cầu, bổ sung: "Kiểu không mặc quần ấy."
"......"
Mục Nhược Thủy thầm cảm ơn bản thân đã đoán trước được tình huống này, liền nói: "Ta còn chưa tắm."
"Thì người tắm trong phòng đi."
"Ta muốn ra suối nước nóng."
"Em đi cùng người."
Mục Nhược Thủy thực sự sợ nàng sẽ đi cùng, bèn từ chối: "Ta muốn đi một mình."
"Làm xong rồi đi."
"Xuống khỏi người ta ngay!"
Phó Thanh Vi miễn cưỡng nhấc chân dài của mình khỏi eo Mục Nhược Thủy, trước khi rời khỏi còn cố tình cọ xát vài lần, lưu luyến nói: "Thôi được, người đi nhanh về nhanh nhé."
Mục Nhược Thủy lập tức quyết định tối nay không về nữa.
Về chuyện Mục Nhược Thủy không phải con người, Phó Thanh Vi tiếp nhận còn nhanh hơn cả bản thân cô.
Mục Nhược Thủy vẫn lo nàng sẽ có khúc mắc trong lòng vì thân phận của mình, nhưng Phó Thanh Vi đã sớm nghĩ đến việc vắt kiệt cô rồi.
Sao lại có người như thế này chứ?!
Mục Nhược Thủy vừa sải bước nhanh về phía suối nước nóng sau núi, vừa nghĩ rốt cuộc ai mới không phải người đây?
Nhờ chiến thuật trì hoãn, Mục Nhược Thủy qua được một buổi tối. Trời gần sáng cô mới trở về, nằm xuống bên cạnh Phó Thanh Vi, giả vờ như mình đã ngủ từ nửa đêm.
Sáng hôm sau, cô lại bị đánh thức bởi một nụ hôn.
Mục Nhược Thủy ngủ quá say, thậm chí không nhận ra nàng đã thức, để nàng có cơ hội lợi dụng.
"Em......"
Cô vừa định mở miệng nói thì Phó Thanh Vi càng hôn sâu hơn, khiến cô chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ dài ngắn.
"Ưm......"
Sư tôn càng ngày càng biết rên rỉ, lại còn tự nhiên hơn.
Phó Thanh Vi không cần dạy cũng biết cách bịt mắt cô, trước đây nàng đã tự học cách hôn, lần đầu tiên nếm được niềm vui sướng của việc chủ động, nàng có thể nhận ra từng phản ứng nhỏ nhặt của đối phương vì mình, sự thỏa mãn về tâm lý chẳng thua kém.
Nếu sư tôn không muốn mệt mỏi, nàng cũng có thể làm mọi việc.
Bàn tay nàng nhẹ nhàng lướt qua bờ vai gầy của Mục Nhược Thủy. Dù cách một lớp vải lụa mỏng, nàng vẫn cảm nhận được hơi nóng bên dưới.
Cô không có nhịp tim, cơ thể lạnh lẽo thì sao chứ? Mỗi lần hòa quyện cùng nhau cô đều nóng, thậm chí cả khi ngủ chung, nhiệt độ của cô vẫn tăng lên.
Bàn tay ấm áp của Phó Thanh Vi từ bờ vai lướt xuống cánh tay, qua khuỷu tay, đến cổ tay. Cổ tay nhỏ nhắn vừa khéo để lộ đường gân xanh mờ, kéo dài đến mu bàn tay và đầu ngón tay.
Thật quyến rũ.
Thật tuyệt nếu có thể đưa vào trong cơ thể nàng.
Phó Thanh Vi kiềm chế ý muốn mút lấy ngón tay cô ngay lúc này, nàng vuốt ve phần khớp nhô ra ở cổ tay, những đầu ngón tay trắng mềm quấn quanh đó, nàng ấn vào mu bàn tay của người phụ nữ.
Trong bóng tối, Mục Nhược Thủy cảm nhận được từng đợt ngứa nhẹ lan từ cổ tay đến mu bàn tay, như thể nàng đang vẽ lên đó.
Cô không kiềm được, ngón tay khẽ cong lại.
Phó Thanh Vi lập tức áp tay lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng giữ lấy, không cho cô rút tay về.
Dù nàng chẳng làm gì thêm, Mục Nhược Thủy lại cảm thấy không thể thả lỏng, mà càng lúc càng khó chịu đựng.
Cuối cùng, cô chủ động hôn lại.
Lần này, cô ngẩng đầu lên, chủ động chiếm lĩnh, cùng nàng hòa vào nụ hôn tràn ngập hơi thở và âm thanh.
***
Lời tác giả:
Ngày đầu năm mới, Phó Thanh Vi nắm lấy cơ hội, tiến bộ vượt bậc từ 0 đến 1!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro