Vòng eo của Phó Thanh Vi đột nhiên cảm thấy mát lạnh khi tay người phụ nữ chạm vào, kéo lấy dây thắt lưng của nàng.
Thấy phía dưới cũng sắp bị cởi bỏ, đôi mắt mơ màng của Phó Thanh Vi bất ngờ bị ánh sáng chói lóa của mặt trời đã lên cao trên núi xuyên thẳng vào, vừa xa vừa gần.
Nằm trên ghế mây, ánh mắt nàng rơi vào những hàng cây xanh mát ngoài bức tường của đạo quán. Một chú chim nhỏ với bộ lông xanh mướt, đuôi trắng tinh vừa đậu trên cành, đang liếm láp bộ lông xinh đẹp của mình.
Còn sư tôn thì đang định cởi quần nàng ở sân sau, giữa thanh thiên bạch nhật.
"Đừng."
Phó Thanh Vi giữ lấy bàn tay của cô, ngăn không cho tiếp tục, như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Rõ ràng họ vừa mới tâm sự rất sâu sắc, sao lại đột nhiên chuyển sang kiểu sâu sắc này?
Mục Nhược Thủy cúi xuống nhìn vết tích thấm ra từ chiếc quần mỏng của nàng, sau đó ngẩng lên, ánh mắt mang theo sức hút như một chiếc móc câu, nhẹ nhàng hỏi: "Thật sự không muốn ta sao?"
Phó Thanh Vi kéo áo khoác ngoài của mình phủ lên chân, ý chí một lần nữa giành chiến thắng: "Đợi đến tối đi."
"Vậy cũng được."
Mục Nhược Thủy lười nhác đáp lại, sắc hồng của đôi mắt hoa đào tựa như chim bay trên tường cung đình lặng lẽ tan biến.
Phó Thanh Vi nhường ghế mây lại cho cô, bản thân thì trở về phòng thay đồ.
Trước khi vào cửa, nàng quay đầu nhìn cô một lần. Mục Nhược Thủy duỗi người, đôi chân dài vắt chéo, nằm trên ghế mây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chiếc ghế mây đung đưa đều đặn, phát ra âm thanh như khúc ru.
So với sự thiếu kiềm chế của bản thân, hành động giữa thanh thiên bạch nhật của Mục Nhược Thủy, không phân biệt thời gian hay địa điểm mà làm những chuyện này với nàng, dường như lại càng không giống con người hơn.
Những suy nghĩ trên không phải vì nàng bất mãn với sư tôn, chỉ là càng thấu hiểu hơn về sự không phải con người của cô.
Từ khi họ kết duyên đến giờ, ban đầu là do Mục Nhược Thủy cần nàng, cần máu của nàng, cần tiếp xúc thân mật với nàng. Sau đó, mọi chuyện dần đi đến các hành vi mập mờ, dùng bùa chú khiến nàng ngủ sâu, rồi lợi dụng giấc mơ......
Tình cảm của Mục Nhược Thủy đối với nàng dường như phát triển tỷ lệ thuận với ham muốn.
Đến hiện tại, họ miễn cưỡng xem như đã hiểu ý nhau. Nhưng khi cảm xúc trỗi dậy, cô chẳng nói một lời, liền định muốn nàng ngay giữa ban ngày ban mặt.
Cách suy nghĩ và hành xử của cô khác hoàn toàn với người thường.
Ham muốn đi trước tình cảm, hoặc cô quen dùng ham muốn để thay thế cho tình cảm.
Cô động tình nhưng không bằng động dục, vì ham muốn là trực tiếp và mãnh liệt nhất, không cần suy nghĩ.
Cô muốn cơ thể nàng, nhưng không thừa nhận có tình cảm đặc biệt dành cho nàng.
Nếu là con người, đây há chẳng phải cũng là một kiểu cảm xúc theo quán tính hay sao? Nhưng vì sư tôn không phải người, Phó Thanh Vi đành tạm thời chấp nhận kiểu cách này của cô.
Cơn gió từ sân sau thổi qua, lướt qua ghế mây, quấn lấy mái tóc dài đen nhánh của người phụ nữ, rồi lướt qua gò má Phó Thanh Vi, len vào trong nhà, làm mấy trang giấy trên bàn phát ra tiếng xào xạc.
Phó Thanh Vi lấy lại tinh thần, bước vào phòng.
Nàng bất chợt nghĩ: Nếu một ngày nào đó, mình không cho ngài ấy chạm vào nữa, ngài ấy sẽ như thế nào?
Sẽ nổi giận đùng đùng, hay lại dùng bùa chú để làm nàng ngủ rồi tiếp tục? Nhưng cách sau có lẽ không hiệu quả, vì nàng đã biết được chiêu trò của cô. Dù trong mơ nhưng vẫn có cảm giác, tỉnh dậy nàng vẫn có thể chất vấn cô.
Hiện tại, Phó Thanh Vi chưa định thử cô theo cách đó. Nàng vừa mới thực sự nếm trải cảm giác ân ái, số lần họ làm với nhau chưa quá năm ngón tay. Trước tiên, hãy để nàng tận hưởng một thời gian niềm vui thú trước, ít nhất cũng để sư tôn liếm sạch cho nàng vài lần.
Đứng trong phòng tắm, chỉ vừa tưởng tượng thôi mà tim nàng đã đập thình thịch, bắt đầu mong ngóng màn đêm còn vài giờ nữa sẽ buông xuống.
Tháng Tám ở nhân gian vẫn là mùa hè oi ả, nhưng nhiệt độ trên núi luôn giữ ở mức hơn hai mươi độ.
Đạo quán Bồng Lai trăm năm tuổi tọa lạc giữa khu rừng yên tĩnh, tách biệt với thế gian. Những hàng cây bên trong và bên ngoài đạo quán đều hơn trăm tuổi, cao lớn che cả bầu trời, đứng trong bóng cây không cảm nhận được chút oi bức nào.
Thời gian đến bữa tối không còn nhiều. Sau khi thay bộ đồ luyện tập, Phó Thanh Vi không đến kết giới trong rừng sâu mà ở lại tập luyện trong sân. Nàng bắt đầu với một bộ quyền pháp dưỡng sinh, sau đó tiếp tục dùng sư tôn làm đạo cụ luyện tập.
Mục Nhược Thủy tự nguyện bước vào trận pháp mà Phó Thanh Vi bày ra trên mặt đất.
Trước khi bước vào, cô còn quay lại nhìn nàng và mỉm cười.
Phó Thanh Vi suýt chút nữa đã tiến tới hôn cô.
Trước mặt Mục Nhược Thủy là một con dị thú một sừng oai phong lẫm liệt, toàn thân phủ lông vàng óng, bốn chân như bước trên tuyết, có thể phun lửa và phóng lưỡi dao bằng gió.
Không biết gần đây Phó Thanh Vi lại đọc được cuốn sách gì, cái đầu nhỏ của nàng luôn có rất nhiều ý tưởng mới.
Phó Thanh Vi ngồi trên ghế mây của sư tôn, nhìn cô di chuyển trong trận pháp, thân hình uyển chuyển, hai tay như đôi cánh chim trắng vút bay, ra chiêu nhanh như điện, tay áo rộng tung bay theo gió, tựa như bóng dáng tiên hạc, vừa nhìn đã thấy đẹp mắt, mê hồn.
Nàng đang dùng điện thoại ghi lại, bỗng có một tin nhắn trên WeChat nhảy lên.
Ngay trước khi Mục Nhược Thủy bước ra khỏi trận pháp, Phó Thanh Vi dừng quay, mở tin nhắn ra xem.
Khoa trưởng: "Cục vừa giao nhiệm vụ mới, lần này là phối hợp điều tra, em sẽ làm cùng nhóm khác. Do Khoa trưởng Chiêm bên đội điều tra số 2 dẫn đầu, danh sách cụ thể chị không biết, nhưng họ chỉ đích danh em]
Phó Thanh Vi: [Vâng, khoa trưởng, khi nào đi?]
Khoa trưởng: [Ngay ngày mai, địa điểm chờ thông báo]
Phó Thanh Vi trả lời "Được ạ", ánh mắt Mục Nhược Thủy cũng liếc qua màn hình điện thoại của nàng.
"Người đến không có ý tốt."
Phó Thanh Vi nghe không rõ, quay lại nhìn cô: "Gì cơ?"
Mục Nhược Thủy lắc đầu: "Không có gì." Đó là cảm giác từ góc nhìn của cô. Hiện tại cô và Phó Thanh Vi đều thuộc về Linh Quản Cục, chẳng còn gì để bận tâm.
"Hạng Trang múa kiếm."
"Nhắm đến Bái Công." Thành ngữ này thì Phó Thanh Vi biết.¹
*项庄舞剑,意在沛公: hành động bề ngoài là một việc, nhưng ý đồ thực sự lại là việc khác, xem thêm chú thích.
Mục Nhược Thủy bế nàng sang một bên, rồi tự mình nằm xuống ghế mây, nói: "Luyện thêm chút nữa đi, đến giờ nấu cơm thì gọi ta, ta chợp mắt một lúc."
Phó Thanh Vi ngơ ngác không hiểu, nhưng vẫn không quên hôn trộm lên má cô một cái.
Khi nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của nàng trong lúc luyện công, Mục Nhược Thủy nhắm mắt nghỉ ngơi, hai tay đan nhau đặt trên vòng eo phẳng.
Buổi sáng vừa họp xong, buổi chiều đã có nhiệm vụ, do Chiêm Anh dẫn đội. Người mà họ chỉ đích danh không phải là Phó Thanh Vi, mà là Mục Nhược Thủy, người luôn đồng hành với nàng.
Nói cách khác, mục tiêu thực sự là cô.
Tuế Dĩ Hàn quá vội vã, có lẽ đúng là thời gian không còn nhiều.
Cách hành động của cô ấy rõ ràng, chẳng buồn che giấu, hoặc thậm chí hy vọng Mục Nhược Thủy nhận ra, coi như một kiểu tính toán quang minh chính đại.
Mục Nhược Thủy chỉ muốn tránh đời, sống những ngày yên bình bên Phó Thanh Vi.
Nhưng thời cuộc không cho phép.
Lại là như thế.
Luôn là như thế.
Mục Nhược Thủy bất chợt mở mắt, nhấc tay phải khỏi mu bàn tay trái, nhìn thấy trên lòng bàn tay có vài vết bấm mới.
— Lại quên mất điều gì đó.
Là gì đây?
Chuông báo thức reo lên, Phó Thanh Vi chạy tới, nói: "Sư tôn, đến giờ nấu cơm rồi."
Ánh mắt Mục Nhược Thủy nhìn sâu vào đôi mắt phượng đẹp đẽ của nàng, dường như muốn xuyên qua đôi mắt này, nhìn về nơi xa xăm nào đó, hoặc ai đó, nếu người đó thật sự tồn tại.
Phó Thanh Vi không thích, cắt ngang: "Sư tôn?"
Hàng mi Mục Nhược Thủy khẽ rung, cô hỏi: "Sao vậy?"
"Không phải người bảo em gọi người dậy nấu cơm sao?"
"Đến giờ rồi à?" Mục Nhược Thủy thở nhẹ, đứng dậy: "Ta đi làm bữa tối."
Phó Thanh Vi theo sau, nói: "Sư tôn, em không thích người dùng ánh mắt vừa rồi để nhìn em."
"Về sau sẽ không như vậy nữa."
"Người có phải vừa nhớ ra điều gì không?"
"0."
Phó Thanh Vi chắn trước mặt cô, Mục Nhược Thủy đối diện với nàng, gương mặt hai người gần như chạm nhau.
Mục Nhược Thủy cố kìm nén không nhíu mày, chủ động lùi lại một bước, để nàng có thể nhìn rõ khuôn mặt và biểu cảm của mình.
"Chỉ là lơ đễnh chút thôi." Cô cam đoan với Phó Thanh Vi rằng mình không có suy nghĩ gì khác.
"Lơ đễnh cũng chỉ được nghĩ đến em."
"......"
"Em ghen đến lú lẫn rồi, xin lỗi người."
Trực giác của phụ nữ luôn nhạy bén, dù chỉ là một ánh mắt, Phó Thanh Vi cũng nhận ra điều bất thường trong đó.
"Không sao."
Mục Nhược Thủy vẫn như thường lệ, mời nàng ra khỏi bếp rồi bắt đầu rửa rau, nhặt rau.
Phó Thanh Vi ngồi xổm dưới mái hiên cho mèo ăn, nhìn qua đã thấy ủ rũ héo úa.
Ban đầu nàng muốn hỏi Mục Nhược Thủy có phải vừa nhớ lại người yêu cũ không, nhưng sau đó lại nuốt xuống cơn bốc đồng muốn lật lại chuyện cũ. Tuy vậy, ánh mắt dịu dàng của cô quá rõ ràng, khiến nàng cảm thấy nghẹn ngào. Sư tôn chưa từng dùng ánh mắt thâm tình như vậy để nhìn nàng.
Liệu có phải cô không phải là không biết yêu, chỉ là đã dành tình yêu đó cho một người khác?
Càng nghĩ, lòng Phó Thanh Vi càng chua xót, hốc mắt và sống mũi nàng nóng lên. Nước nhỏ từ trên xuống, Tiểu Tam Hoa lắc lắc cái đầu xù lông, nhảy phốc đi.
Nó dừng lại cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn nàng, không lâu sau lại chậm rãi đi về, lật bụng nằm dưới chân nàng.
Nuôi mèo ngàn ngày, dùng mèo một lúc.
Phó Thanh Vi ôm chặt Tiểu Tam Hoa, dụi mặt vào cái bụng đầy lông của nó, nửa dòng nước mắt đã thấm vào lông bụng mèo.
Tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều.
Nàng tự an ủi rằng người kia đã có được kiếp trước của cô, còn mình thì sẽ có kiếp này của cô (?). Dù thực ra cũng chẳng phải cả đời, chỉ là một đoạn mà thôi.
Nghĩ vậy, nàng vẫn thấy người kia chiến thắng. Lúc Mục Nhược Thủy chết, cô còn mặc bộ hỷ phục kết hôn với người đó.
Phó Thanh Vi rơi vào cuộc xung đột nội tâm, không tài nào tiêu hóa nổi.
"Sư tôn, người ra đây một lát đi."
"Có chuyện gì?" Mục Nhược Thủy vừa đáp vừa từ bếp đi ra.
Ánh nắng dịu nhẹ buổi chiều tà, Phó Thanh Vi đứng ở giữa sân, nói: "Người hôn em một cái đi."
Mục Nhược Thủy quay đầu bước đi.
"Nếu người không hôn em, em có thể sẽ khóc đấy."
"......" Nàng thật khó hiểu, nhưng Mục Nhược Thủy sợ nàng thật sự khóc, liền quay lại cúi đầu hôn lên môi nàng.
"Là kiểu hôn lưỡi."
"......"
"Để ta lấy rau ra trước, kẻo cháy nồi."
Mục Nhược Thủy tắt bếp, thỏa mãn yêu cầu muốn một nụ hôn sâu của Phó Thanh Vi, còn khuyến mãi thêm thời gian. Phó Thanh Vi bám vai cô, cùng cô ôm hôn giữa sân, trái tim nhạy cảm được vuốt ve từng chút từng chút, dần dịu xuống.
Đến bữa cơm, nàng lại trở thành một nữ sinh vui vẻ, hào hứng ăn uống.
Hai con mèo dưới mái hiên cũng ăn uống ngon lành.
Trước mặt Mục Nhược Thủy là một chén rỗng. Cô thỉnh thoảng mới gắp vài miếng khi thấy Phó Thanh Vi ăn ngon miệng.
Ánh mắt cô nhìn nàng cũng rất tập trung, không chút phân tâm.
Phó Thanh Vi hoàn toàn vui vẻ.
Trong lòng Mục Nhược Thủy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đôi khi, Mục Nhược Thủy không hiểu rõ Phó Thanh Vi đang buồn vì điều gì, nhưng cô luôn có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng đang đi xuống.
Như thể giữa họ tồn tại một mối quan hệ không giải thích được.
*
Tối hôm đó, Phó Thanh Vi và Mục Nhược Thủy bị thêm vào một nhóm chat. Người có thể thêm Phó Thanh Vi vào thì nhiều, nhưng có quyền thêm Mục Nhược Thủy vào thì chỉ có ba người.
Trong nhóm còn hai người khác, nhóm trưởng là Chiêm Anh, và thành viên thì lại càng quen thuộc hơn.
[Nhóm điều tra chuyên trị bất phục (4 người)]
Phó Thanh Vi: [A a a a a a]
Long Huyền Cơ: [A a a a a a]
Phó Thanh Vi: [Huyền Cơ, con thật sự lớn rồi [ảnh an ủi.jpg]]
Long Huyền Cơ: [[ảnh hút thuốc.jpg] Hehe]
Phó Thanh Vi: [Sao con lại ở đây?]
Long Huyền Cơ: [Con cũng được điều đến đây, lần này cuối cùng có thể ở cùng mẹ rồi [khóc lớn.jpg]]
Chiêm Anh: [Mẹ?]
Phó Thanh Vi: [Con gái nuôi nhận từ trước]
Long Huyền Cơ: [[ảnh mẹ hôn hôn.jpg]
Chiêm Anh: [Được rồi, nhiệm vụ cụ thể ngày mai gặp mặt rồi nói. Tối nay mọi người nghỉ ngơi đi]
Phó Thanh Vi: [Chỉ có bốn người chúng ta sao?]
Chiêm Anh: [Đúng vậy]
Giây tiếp theo: [Thông báo hệ thống: Mục Từ đã rời nhóm.]
Chiêm Anh: "........."
Phó Thanh Vi lập tức giải thích: [Ngài ấy ở cùng tôi, không cần tham gia nhóm]
Phó Thanh Vi mở phần ghim tin nhắn, nhấn giữ gửi tin thoại: [[Tin nhắn thoại] Sư tôn, người tắm xong chưa?]
Mục Nhược Thủy: [[Tin nhắn thoại] Chưa, vừa ngâm vừa chơi điện thoại, túi chống nước em mua tốt lắm]
Phó Thanh Vi: [Em thiền xong rồi, người mau về đi]
Mục Nhược Thủy bước từ suối nước nóng lên bờ, cơ thể trơn bóng hoàn mỹ ẩn hiện trong làn hơi nước trắng. Khi hoàn toàn lộ ra dưới ánh trăng, cô đã khoác lên mình một chiếc áo khoác màu xanh.
Dây thắt lưng buộc lỏng lẻo, buộc mà như không buộc, người phụ nữ với mái tóc đen dài quá thắt lưng bước thong dong về phía hậu viện của đạo quán.
Cô dừng lại trước cửa gỗ, chỉnh trang lại bộ áo khoác xộc xệch.
Xuất hiện trước mặt Phó Thanh Vi là một Mục Nhược Thủy hoàn toàn chỉn chu, không tì vết.
Mục Nhược Thủy vào phòng tắm thay đồ ngủ, sau đó nằm phía ngoài chiếc giường mà Phó Thanh Vi đã chừa sẵn cho cô.
Phó Thanh Vi đã quen thuộc, mò qua, ôm lấy tay cô: "Sư tôn."
"Có chuyện gì?"
"Hôn chúc ngủ ngon."
Mục Nhược Thủy nghiêng người, hôn nàng, bàn tay cũng bị nàng kéo tới đặt lung tung trên người mình, theo những đường cong lên xuống.
Mục Nhược Thủy không nhúc nhích, để mặc nàng sử dụng bàn tay mình.
Phó Thanh Vi vừa hôn vừa để cô vuốt ve mình một lúc, cảm thấy không đủ hứng thú, bèn hỏi: "Sư tôn, sao người không động đậy gì cả?"
Mục Nhược Thủy cong môi trong bóng tối, đáp: "Ta thấy em tự làm cũng rất tốt."
Nghe ra sự trêu chọc trong lời cô, Phó Thanh Vi không hài lòng nói: "Sao người lại như thế chứ?"
Mục Nhược Thủy liền thuận tay xoa bóp, khiến Phó Thanh Vi lập tức hài lòng mà rên rỉ khe khẽ.
Mục Nhược Thủy nghe tiếng nàng thở dốc có nhịp điệu, năm ngón tay không nhanh không chậm di chuyển, hỏi nàng: "Ta là công cụ của em sao? Sao ngày nào em cũng say mê chuyện này vậy?"
"Ưm... không phải...." Phó Thanh Vi ngẩng đầu hôn lên môi cô, nói: "Chỉ là muốn gần gũi với người hơn thôi, không làm cũng được."
Vì nàng đã nói vậy, Mục Nhược Thủy thuận lý thành chương mà dừng lại.
Món khai vị còn chưa ăn xong.
Phó Thanh Vi có chút ấm ức: "...... Người không thể như vậy."
Mục Nhược Thủy: "Như thế nào?" Ngón tay cô lại chậm rãi lướt qua.
Phó Thanh Vi im lặng, ngoan ngoãn hưởng thụ sự chăm sóc của cô, nói nhiều chỉ thêm sai.
"Sao lại không nói nữa, hửm?"
Mục Nhược Thủy khẽ nhéo một cái, không đau, chỉ khiến nàng càng ngứa ngáy hơn.
Phó Thanh Vi không kiềm được mà bật ra tiếng.
Mục Nhược Thủy cúi xuống, đầu lưỡi lướt qua, định ngẩng đầu lên thì bị tay của nàng giữ lại, nàng nâng người tự dâng mình đến.
May mà Mục Nhược Thủy không cần thở, nếu không, bị vùi lâu như vậy chắc khiến cô nghẹt thở.
Khi đã đủ, Phó Thanh Vi mới chịu để cô ngẩng đầu.
Nàng thở hổn hển, gương mặt tái nhợt đã phủ đầy sắc đỏ, cả người đâu đâu cũng là dấu vết. Mục Nhược Thủy vừa hôn lên môi nàng, vừa thở không đều: "Còn nói không coi ta là công cụ à?"
Có người phụ nữ nào lại chủ động đòi hỏi như nàng?
Mục Nhược Thủy chỉ cần mở miệng, mọi chuyện khác Phó Thanh Vi sẽ tự giải quyết.
Phó Thanh Vi: "Ai bảo người cố ý trêu chọc em chứ?"
Mục Nhược Thủy im lặng một lúc: "Em không thấy đây là tình thú à?" Ai ngờ Phó Thanh Vi lại chẳng hiểu phong tình.
Ai mà ngờ một ngày nào đó "Quan chủ" và "tình thú" lại xuất hiện chung trong một câu nói.
Phó Thanh Vi cũng không ngờ, nàng quá nóng vội.
"Xin lỗi."
"Không sao."
"Vậy chúng ta làm lại lần nữa?"
"Em còn làm tiếp được không?" Tay Mục Nhược Thủy đưa xuống, ngón tay chạm vào, "Đã thế này rồi."
"Vì quá thích người." Phó Thanh Vi nhỏ giọng nói, nâng nhẹ vòng eo.
Mục Nhược Thủy hôn nàng, ngón tay lướt dọc theo đường cong.
Phó Thanh Vi vùi mặt vào hõm cổ người phụ nữ, âm thanh phát ra đều lọt thẳng vào tai cô.
"Sư tôn......"
"Hửm?"
"Người thích em không?"
"Thích... phản ứng của em." Mục Nhược Thủy vừa hôn vừa cắn bên tai nàng, không kìm được hơi thở gấp: "Em thật nồng nhiệt."
Phó Thanh Vi nhắm mắt lại, không nghĩ gì thêm, chỉ chìm nổi trong cơn sóng mỗi lúc một dâng cao do cô khơi lên.
Khi đã kiệt sức hoàn toàn, đầu gối nàng mỏi nhừ, bắp chân không còn chút sức lực, vẫn là Mục Nhược Thủy đỡ nàng nằm thẳng lại.
"Em lại ngủ rồi sao?"
"Không." Phó Thanh Vi nhắm mắt trả lời, "Trong mắt người, em dễ ngủ đến thế sao?"
"Mai phải dậy sớm, em ngủ đi." Mục Nhược Thủy khuyên.
"Chẳng phải người bảo sẽ... cho em" Phó Thanh Vi mở mắt nhìn xuống. Mục Nhược Thủy đang ngồi ở cuối giường, tay cầm một gói khăn ướt.
Sẽ liếm sạch cho em sao?
Mục Nhược Thủy vừa mở khăn ướt vừa nói: "Ban ngày chẳng phải em đã từ chối ta rồi sao?"
"Em bảo là ban đêm."
"Ta có đồng ý đâu?"
"......"
"Em muốn thế nào phải làm như thế đó à, làm gì có đạo lý như vậy."
Mục Nhược Thủy vỗ nhẹ vào eo nàng, nói: "Mở ra thêm chút nữa."
Phó Thanh Vi ấm ức trong lòng, Mục Nhược Thủy đã thu dọn hết khăn ướt đã dùng, dù từ chối nàng nhưng cuối cùng vẫn cúi người, hôn nhẹ lên nơi đó.
— Khi Phó Thanh Vi đang tỉnh táo.
Khuôn mặt Phó Thanh Vi lập tức đỏ bừng, miệng mở ra rồi lại khép lại mấy lần mà không thốt được lời nào, nàng lặng lẽ kéo chăn che kín đến tận mắt.
Mục Nhược Thủy chỉ như chuồn chuồn đạp nước, chạm nhẹ rồi rời đi, đủ để Phó Thanh Vi cảm thấy dư vị mãi không thôi.
Khi Mục Nhược Thủy nằm xuống bên cạnh, nàng vẫn không dám nhìn cô.
Mục Nhược Thủy xoa xoa tóc nàng, rồi nói lý do thật sự: "Đã muộn quá rồi, càng liếm chỉ càng nhiều thêm. Đợi lần sau khi không phải đi công tác, ta sẽ để em được thỏa mãn."
Phó Thanh Vi nép vào lòng cô, nhỏ giọng đáp lại: "Dạ."
"Ngủ đi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Phó Thanh Vi đặt chuông báo thức, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
*
Linh Quản Cục.
8 giờ 30 sáng, Chiêm Anh được gọi vào phòng làm việc của chủ nhiệm.
"Sư phụ."
Tuế Dĩ Hàn ban đầu ngồi sau bàn làm việc, thấy cô vào liền đứng dậy, đưa cho cô hai thứ.
"Đây là kiếm gỗ đào trăm năm mà ta bảo người gửi từ núi Các Tạo đến, còn đây là bùa chú ta vẽ mấy ngày qua. Chuyến này hiểm nguy, em phải cẩn thận."
"Đệ tử hiểu." Chiêm Anh trịnh trọng nhận lấy bằng cả hai tay, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của sư phụ mà đau lòng, nói: "Đệ tử không ở đây, xin sư phụ giữ gìn sức khỏe."
Tuế Dĩ Hàn lắc đầu.
"Ta không sao. Em..."
Cô dằn lòng nói: "Em nên biết rằng chuyến đi này còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn. Vì vậy, em phải chịu rủi ro gấp đôi."
Chiêm Anh đáp: "Đệ tử sẽ bảo vệ tốt cho Phó Thanh Vi."
"Tính mạng của cô ấy quan trọng hơn của em. Nếu gặp tình huống sinh tử..."
"Dù có chết, em cũng phải để cô ấy sống." Chiêm Anh ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Sư phụ, đệ tử hiểu rõ điều này."
Tuế Dĩ Hàn đưa tay vuốt nhẹ mặt cô, nhìn ánh lệ mờ nơi đáy mắt cô.
"Những lời vừa rồi là Chủ nhiệm Tuế Dĩ Hàn của Linh Quản Cục nói. Trong lòng ta, em mới là quan trọng nhất, từ đầu đến cuối, không ai có thể sánh bằng."
Chiêm Anh dụi mặt vào lòng bàn tay của sư phụ.
"Chuyện này không thể để quá nhiều người biết, tránh sinh thêm biến cố. Chỉ có em là người ta tin tưởng nhất, nên mới cử em đi. Em hiểu không?"
"Em hiểu."
Ánh mắt Chiêm Anh dần trở nên kiên định.
"Em nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của sư phụ."
"Còn gì nữa?"
"Sống sót trở về."
Tuế Dĩ Hàn dùng đầu ngón tay lướt qua lông mày và mắt cô, tỉ mỉ nhìn gương mặt trẻ trung ấy, rồi nói: "Đi đi, họ chắc sắp đến rồi."
"Dạ."
Chiêm Anh cất bùa chú, đeo kiếm đào lên lưng, không ngoảnh lại mà rời đi.
"Chiêm Anh!" Tuế Dĩ Hàn không kiềm được mà gọi cô lại.
Chiêm Anh quay đầu trả lời, rồi nhanh chóng chạy đến chỗ cô.
Giống như khi cô còn bé, vừa nhập môn ở núi Các Tạo, mỗi ngày đều chạy theo bóng dáng áo trắng ấy.
Tuế Dĩ Hàn không biết cách dạy đồ đệ, bị chưởng môn nửa ép buộc giao cho một đệ tử.
May mắn là đồ đệ rất ngoan, mỗi ngày tự giác luyện công, dù bám cô nhưng không quá mức. Chỉ cần Tuế Dĩ Hàn gọi tên, ánh mắt cô bé liền sáng bừng như sao, chạy đến bên cô.
Từ một cô bé lớn thành thiếu nữ, rồi thành một người trưởng thành chín chắn.
Ban đầu chỉ ôm được chân cô, sau đó có thể ôm eo, đến bây giờ vòng tay đủ lớn để ôm trọn cả cô vào lòng.
Trong mắt Tuế Dĩ Hàn hiện lên những hình ảnh từ nhỏ đến lớn của cô ấy, cô đưa tay ôm chặt Chiêm Anh vào lòng.
"Em nhất định phải sống mà trở về."
"Em sẽ làm được."
Sau khi rời khỏi văn phòng chủ nhiệm, Chiêm Anh đi đến điểm tập trung, trước cửa tòa nhà trung tâm của Linh Quản Cục.
Đều là những người quen thuộc cả, Long Huyền Cơ trải qua nhiều lần rèn luyện, tình trạng sợ giao tiếp đã cải thiện rất nhiều, chủ động chào hỏi:
"Chào Khoa trưởng Chiêm."
Cô được vào Linh Quản Cục nhờ sự tiến cử của Chiêm Anh, cô ấy cười đáp lại:
"Chào đạo hữu Long, gọi tôi là Chiêm Anh là được rồi."
Long Huyền Cơ nghe lời:
"Chiêm Anh, sức khỏe của chị thế nào rồi? Thương tích đã khỏi hoàn toàn chưa?"
Dù đã bớt sợ giao tiếp, cách nói chuyện của cô vẫn hơi giống Siri, từng chữ đều rõ ràng, chính xác.
Chiêm Anh nhịn cười:
"Chuyện xảy ra gần một năm rồi, tất nhiên là khỏi hẳn, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà."
Hai người đang trò chuyện, còn 10 phút nữa mới đến giờ hẹn, Mục Nhược Thủy và Phó Thanh Vi cùng bước vào tầm mắt của họ.
Mục Nhược Thủy đeo khẩu trang đen, áo dài tay màu xanh rộng rãi, dáng vẻ vẫn giữ khí chất phi phàm, trong lòng ôm một nhân viên thực địa đang ngủ - Tiểu Tam Hoa.
Hôm nay Phó Thanh Vi không mặc đạo bào, nàng mặc đồ thường, quần yếm, bốt Martin, bên trong áo khoác đen là áo thun trắng, trên lưng mang một thanh kiếm ngắn và một thanh kiếm dài. Dáng vẻ và khí chất của nàng còn sắc bén hơn cả Mục Nhược Thủy bên cạnh.
Hai người vóc dáng tương đồng, chiều cao đều vượt trội. Khi họ sóng vai đi tới, Chiêm Anh thầm nghĩ: Thật sự rất bắt mắt.
Long Huyền Cơ lấy điện thoại ra.
Chiêm Anh hỏi:
"Cô làm gì vậy?"
Long Huyền Cơ mở chế độ quay video, nói:
"Quay video. Để lát nữa gửi cho mẹ."
Chiêm Anh nghĩ: Tôi biết cô đang quay video, nhưng cô dám làm vậy sao? Không sợ sẽ bị Từ Nhượng chân nhân bẻ gãy cổ à?
Nhưng tại sao Quán chủ lại không tỏ ra tức giận chút nào?
Trời mùa hè sao lại có cánh hoa đào rơi?
Những cánh hoa đào quen thuộc rơi lả tả trước mắt, Phó Thanh Vi bắt được một cánh, mỉm cười nhìn về phía Long Huyền Cơ đang đứng không xa.
Dường như nàng nghiêng đầu nói gì đó với Mục Nhược Thủy, đôi mắt lộ ra ngoài của Mục Nhược Thủy cũng ánh lên nụ cười nhàn nhạt.
Hai người cùng nhìn về phía ống kính, còn dừng lại một chút, phối hợp tạo dáng cố định.
Long Huyền Cơ bấm vào nút chụp ảnh bên cạnh chế độ quay video.
Cô giơ tay ra hiệu OK, hai người mới tiếp tục bước đi.
Chiêm Anh đứng há hốc miệng: "???"
Dựa vào cái gì chứ? Cô làm việc tận tụy, không quản khó nhọc chạy việc cho Quán chủ suốt một năm, mà không được đối xử hòa nhã thế này!
Con gái thì ghê gớm lắm à?!
Long Huyền Cơ lúc này quay lại nhìn cô.
Xin lỗi, đúng là con gái thì ghê gớm thật đó.
Phó Thanh Vi: "Huyền Cơ, buổi sáng tốt lành. Khoa trưởng Chiêm, buổi sáng tốt lành."
Chiêm Anh u sầu nói: "Rốt cuộc cũng chỉ là gửi gắm sai lầm mà thôi."
Phó Thanh Vi cười hỏi: "Làm sao thế?"
Long Huyền Cơ bây giờ thông minh lắm, nói ngay: "Khoa trưởng Chiêm đang ghen tị đó, ghen tị đến phát hờn."
Chiêm Anh liếc mắt nhìn Mục Nhược Thủy đang đứng bên cạnh với vẻ mặt không chút biểu cảm, vội vàng giải thích: "Đừng nói bậy, đạo hữu Long đừng hại tôi."
Chiêm Anh nghiêm túc nói: "Quán chủ, chuyến đi này e rằng không tiện mang theo mèo. Có thể tạm gửi ở cục, sau khi quay về thì nhận lại."
Mục Nhược Thủy nhướng mày.
Chiêm Anh vốn nghĩ sẽ phải thuyết phục mất công, không ngờ Mục Nhược Thủy lại đồng ý ngay, nhưng Phó Thanh Vi thì quyến luyến không nỡ, dù vậy nàng cũng không phản đối.
Trước khi đưa mèo đi, Long Huyền Cơ nhét điện thoại vào tay Chiêm Anh: "Khoa trưởng Chiêm, chụp giúp chúng tôi một bức ảnh nhé."
Chiêm Anh suýt thốt ra một câu chửi thề.
Cô mỉm cười: "Được thôi. Mọi người đứng ngay ngắn vào."
Long Huyền Cơ chạy đến đứng cạnh Phó Thanh Vi, Phó Thanh Vi nắm tay Mục Nhược Thủy, còn Mục Nhược Thủy đứng bên phải cùng chú mèo Tiểu Tam Hoa trong lòng.
Trời vừa hay rải xuống một cơn mưa hoa đào.
Tách——
***
Lời tác giả:
Bức ảnh gia đình bốn người đầu tiên đã ra đời, cũng xem như trọn vẹn.
Hãy để lại bình luận để xếp hàng chụp ảnh cùng gia đình bốn người này nhé. Ai đến trước được chụp trước, tách——
Chúng ta cùng nhau gia nhập gia đình này nào!
Chú thích:
¹项庄舞剑,意在沛公 là một câu thành ngữ nổi tiếng trong văn học và lịch sử Trung Quốc, xuất phát từ sự kiện lịch sử được ghi chép trong Sử ký của Tư Mã Thiên. Sau khi đánh bại nhà Tần, cả Hạng Vũ và Lưu Bang đều tranh giành quyền lực tối cao. Hạng Vũ tổ chức một bữa tiệc tại Hồng Môn (hay Hồng Môn Yến) để tiếp đãi Lưu Bang, nhưng thực chất là một cái bẫy nhằm ám sát Lưu Bang. Trong bữa tiệc, Hạng Trang là thân tín của Hạng Vũ, đứng lên múa kiếm để "giúp vui." Tuy nhiên, mục đích thực sự của Hạng Trang là tìm cơ hội sát hại Lưu Bang. Phàn Khoái, một tướng của Lưu Bang, nhận ra mưu đồ và tìm cách bảo vệ chủ nhân, khiến kế hoạch của Hạng Vũ không thành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro