C12 - Quyến rũ người ta

"Chỉ cần em ở bên ta, ta sẽ bảo vệ em bình an vô sự."

Đây được xem như một lời hứa, lời hứa đến từ quán chủ Mục của Bồng Lai Quán.

Huống chi, còn có lời nhắc nhở chủ động trước đó: Tránh xa bảo tàng, trường học và bệnh viện.

"Cảm ơn đạo trưởng." Lại là giọng nói chân thành, đầy cảm kích.

Dù không nhìn thấy gương mặt của Phó Thanh Vi, Mục Nhược Thủy cũng có thể tưởng tượng ra nét mặt của nàng. Đôi mắt và chân mày đều cong lên, tia nắng buổi sớm dịu dàng rơi trên mái hiên, rắc lên đôi chân mày cong cong như một chú chim sẻ xanh lạc bước vào lòng bàn tay mềm mại, mang đến cảm giác ngứa ngáy nhẹ nhàng.

Chú chim sẻ xanh phấn khởi bay đi.

Khi tia nắng đầu tiên của hoàng hôn tím treo trên vai núi, nàng đúng giờ trở về.

Mục Nhược Thủy đang đặt tay lên nắp quan tài, ngồi dậy, nhưng trước khi cửa mở, cô lại nhanh chóng nằm xuống, nhắm mắt.

"Em về rồi."

Phó Thanh Vi quen thuộc đặt ba lô xuống, kéo ghế nhỏ đến ngồi cạnh quan tài. Hai tay chống lên mép, nàng cúi đầu nhìn vào bên trong, vừa trò chuyện vừa cười: "Em mua bừa một ít giấy vàng và chu sa, ông chủ còn tặng thêm cho em một cây bút lông."

"Chẳng phải đã nói trong nhà có rồi sao?" Mục Nhược Thủy không vui.

"Em sợ phí đồ tốt, nên dùng loại thường tập trước." Phó Thanh Vi vội vàng giải thích, sợ cô hiểu lầm.

Thần sắc người phụ nữ dịu lại.

"Nếu đã vậy, trời còn sáng, tranh thủ thời gian mà luyện."

"Em cũng nghĩ thế."

Phó Thanh Vi nhanh nhẹn bày bàn ghế ra sân, lấy một tập giấy Tuyên, đổ mực vào nghiên, dùng bút lông nhúng mực rồi mở lá bùa Ninh Tâm ra, đặt bên cạnh để tập vẽ theo.

Từ xa nhìn đến, Mục Nhược Thủy buông một câu: "Tay chân vụng về."

Phó Thanh Vi hơi nóng mặt. Nàng chưa từng học viết chữ bằng bút lông, nhưng vẫn cố gắng cầm bút chắc tay, tỉ mỉ sao chép.

Đầu tiên nàng dùng giấy Tuyên Thành để làm quen với hình dạng bùa, sau đó chuyển sang giấy vàng vừa mua, pha chu sa theo tỉ lệ 1:2.

Phó Thanh Vi nhắm mắt, hồi tưởng cảnh Chiêm Anh vẽ bùa. Tay trái cô ấy kết thành kiếm chỉ, hai ngón hơi cong, ba ngón khác đan kết ấn, tay phải cầm bút nhúng đầy chu sa, tập trung vẽ từng vòng tròn huyền bí lên giấy vàng, miệng lẩm bẩm niệm chú.

Lúc đó Chiêm Anh đọc chú gì nàng không nghe rõ, nhưng các bước khác nàng đã bắt chước được chín phần.

Không biết từ khi nào, Mục Nhược Thủy đã đứng sau lưng nàng, quan sát nàng tay kết ấn, tay vẽ bùa.

Người thường nhìn bùa chú giống như bút pháp kỳ quái, bởi lẽ những thứ này vốn không dành cho người phàm xem. Tương truyền, bùa chú là do thiên nhân truyền lại, là khí vân ngưng tụ, chứa đựng những huyền bí của tạo hóa. Thiên nhân quan sát, ghi chép, rồi truyền xuống nhân gian, từ đó mới có bùa chú.

Người tu đạo nắm giữ bùa chú, từ đó có được pháp thông thiên nhân.

Vẽ đúng hình bùa là thử thách đầu tiên, cần liền mạch từ đầu đến cuối, không được ngắt quãng.

Phó Thanh Vi dồn hết tâm trí, chu sa trên giấy vàng khép lại bằng nét cuối cùng, tròn trịa, mềm mại, họa tiết hoa sen như sống động, tràn đầy dư âm.

Dù vụng về, nhưng ít nhất cũng ra được dáng.

Mục Nhược Thủy khoanh tay sau lưng, cúi xuống quan sát, âm thầm đánh giá trong lòng.

Phó Thanh Vi lau mồ hôi trên trán, chợt hiểu tại sao Chiêm Anh lại nói vẽ bùa rất mệt. Để vẽ liền mạch những ký hiệu huyền bí này, cần tập trung gấp mười lần so với học thi cuối kỳ.

Hơn nữa, khi hạ bút, như thể có lực cản vô hình. Càng vẽ về sau càng khó, chỉ cần lơ là là bút sẽ chệch đi, phá hỏng toàn bộ.

Nàng vẽ liền ba tờ, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng tiếp tục. Một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, lấy bút lông chu sa khỏi tay nàng.

"Trời tối rồi, vào nhà mà luyện."

Lúc này Phó Thanh Vi mới nhận ra đã gần một tiếng trôi qua. Ánh trăng đã treo trên cao, quen với việc trên núi không có điện, không để ý đến ánh sáng, nàng quá tập trung nên quên mất thời gian.

"Cảm ơn đạo trưởng." Câu nói này Phó Thanh Vi nói ít nhất mười lần một ngày, gần như thành câu cửa miệng.

Khóe môi Mục Nhược Thủy hơi cong xuống, ánh mắt lướt qua đôi mắt và hàng mi như cánh quạt của nàng.

Cô không phải thương xót nàng, chỉ là không muốn đôi mắt xinh đẹp này bị hỏng.

Phó Thanh Vi bê cả bút mực, giấy và bàn ghế vào trong nhà. Mục Nhược Thủy khoanh tay đứng tựa cửa, nhìn nàng đặt giấy bút lên bàn, rồi cúi xuống tìm nến trong tủ. Nàng vụng về dùng đá lửa thắp nến, cắm vào chân đèn đồng. Ánh nến mờ nhạt dần lan tỏa.

Thấy ánh sáng không đủ, nàng châm thêm một ngọn nữa, miễn cưỡng chiếu sáng được góc bàn học.

Quá trình này mất gần mười phút.

Mục Nhược Thủy thầm nghĩ: Thua xa bóng đèn điện.

Tuy nhiên, đôi mắt của cô vẫn có thể nhìn rõ trong bóng tối, không khác gì ban ngày, nên cô không cần thắp sáng, cũng chẳng thấy cần thiết phải lắp điện.

Phó Thanh Vi, một người hiện đại chính gốc, làm xong cả quá trình này đã thấm mệt. Thân thể không mệt, nhưng tâm lý thì có. Khoa học kỹ thuật như tụt lùi hai trăm năm. Một trăm năm trước thời Dân Quốc, nhiều nơi đã có điện, vậy mà Bồng Lai Quán lại không.

Ngay cả nước máy cũng không! Nếu không, tại sao nàng phải tắm ở nhà trước khi đến đây?

Không đúng, Mục Nhược Thủy luôn ở trên núi, chắc chắn phải có chỗ để tắm.

Mà cũng không nhất định. Sống chung với quán chủ Mục lâu như vậy, nàng chưa bao giờ thấy cô thay quần áo, nhưng người cũng không có mùi khó chịu. Ngược lại, cô luôn mang theo một hương thơm nhàn nhạt.

Mùi hương đó lúc đậm lúc nhạt. Nàng từng ngửi thấy khi bị kéo vào quan tài lần đầu, không giống mùi hoa cũng không giống mùi gỗ. Nàng không hiểu gì về hương liệu, nhưng trực giác mách bảo rằng đây không phải mùi hương bình thường.

Mỗi lần mùi hương trở nên đậm hơn, khi đến gần Mục Nhược Thủy, Phó Thanh Vi luôn có cảm giác như bị mê hoặc, thần trí không rõ ràng.

Quán chủ quả thực có sắc đẹp mê hồn, nhưng chẳng lẽ lại khiến nàng vì mê sắc đẹp đến mức mất trí?

Dù sao nàng cũng không thích phụ nữ.

…...Chắc vậy?

Suy nghĩ của nàng chệch hướng, thực tế chỉ là nàng muốn biết quán chủ bình thường tắm ở đâu. Nếu có thể không phải về nhà tắm, nàng có thể tiết kiệm thời gian, sớm trở lại núi, tăng thêm sự an toàn.

Phó Thanh Vi lắc đầu để khiến mình tỉnh táo hơn.

"Đạo trưởng, trên núi có chỗ nào để tắm không?"

"Có."

Phó Thanh Vi rạng rỡ hẳn lên. May mắn là cô không nói gì về pháp thuật tẩy trần, mỗi ngày chỉ cần bấm tay kết ấn. Nếu vậy, nàng đúng là không biết phải đáp lại thế nào.

"Ở đâu vậy?" Nàng nhanh chóng hỏi tiếp.

Mục Nhược Thủy dựa lưng vào cửa, đổi tư thế khoanh tay, thản nhiên đáp: "Không muốn nói."

"……"

Mục Nhược Thủy lặng lẽ chờ biểu cảm nghẹn lời của nàng, thậm chí đã chuẩn bị tâm trạng để hả hê một chút. Nhưng trái lại, Phó Thanh Vi vẫn giữ vẻ dịu dàng, chấp nhận câu trả lời: "Vậy lần tới em vẫn sẽ tắm ở nhà rồi lên đây."

Tới phiên Mục Nhược Thủy nghẹn lời.

"Phía sau núi có một suối nước nóng."

"Dạ?"

"Cho phép em lấy nước để tắm, nhưng không được bước xuống suối."

"Cảm ơn đạo trưởng." Phó Thanh Vi khẽ nhếch môi, cố gắng che giấu niềm vui khi đạt được mục đích.

Mục Nhược Thủy khẽ "ừm" một tiếng, cảm giác kỳ lạ thoáng qua trong lòng bị cô xua đi, nhẹ nhàng vung tay áo, nhìn nàng nói: "Không đi luyện tập đi?"

"Biết rồi mà." Chú chim sẻ nhỏ lại bay lên, đôi cánh non nớt khẽ quạt gió qua mặt cô, khiến người phụ nữ hơi nheo mắt.

"Chú ý cách nói chuyện."

"Dạ, đạo trưởng." Phó Thanh Vi lập tức đổi giọng kính cẩn.

Mục Nhược Thủy hơi nghiêng cằm, ra hiệu về phía trong nhà.

Phó Thanh Vi ngồi vào bàn học, dưới ánh nến tiếp tục cẩn thận luyện tập vẽ bùa.

Mục Nhược Thủy vì lý do nào đó, thích ngủ trong quan tài hơn, nên hiếm khi bước chân vào căn phòng này. Lần đầu tiên cô bước vào là khi vừa tỉnh lại, và đây là lần thứ hai.

Khi được phép vào nhà ngủ, Phó Thanh Vi không tùy ý mở tất cả các phòng để chọn. Nàng chỉ tìm một phòng sạch sẽ từ trái qua phải và dừng lại, cũng chính là căn phòng này.

Bàn ghế tre, đối diện cửa là một chiếc bàn học, tuy phủ một lớp bụi mỏng nhưng được sắp xếp gọn gàng, có dấu hiệu của sinh hoạt.

Mục Nhược Thủy tiến đến giường, đặt tay lên bề mặt nhẵn bóng, sờ vào chăn gấp ba lớp, xếp gọn gàng bên trong.

Chiếc giường được làm từ gỗ nguyên khối, sơn bóng vẫn còn mới, thời gian đã tạo nên vẻ mềm mại, sáng bóng.

Cô ngồi xuống giường, nhắm mắt lại. Một lúc sau, cô đưa tay sờ soạng bên dưới giường, ngón tay chạm phải một vật lạnh cứng.

Mục Nhược Thủy mở mắt, cúi người, kéo từ dưới giường ra một chiếc hộp sắt đã han gỉ.

Tiếng hộp sắt mở ra làm Phó Thanh Vi giật mình, nàng quay đầu nhìn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mục Nhược Thủy đặt hộp sắt lên mép giường, lấy ra một quyển tạp chí điện ảnh cũ kỹ, đã ố vàng.

Bìa tạp chí in hình một người phụ nữ với mái tóc dài búi sau, phần tóc mái uốn lượn sóng, sang trọng quý phái, ánh mắt đầy sức hút.

Ảnh đen trắng, kiểu dáng và trang điểm của nhân vật rất có dấu ấn thời đại.

Góc trái dưới của tạp chí có thông tin xuất bản và tên nhân vật trên bìa:

Nhà xuất bản Nghệ Thanh, số thứ hai. Tháng 7 năm 1935. Hồ Điệp.

Phó Thanh Vi lại liếc mắt nhìn, như thể muốn hỏi có gì nàng có thể giúp. Mục Nhược Thủy buột miệng hỏi: "Hồ Điệp là ai?"

"Là một minh tinh rất nổi tiếng thời Dân Quốc." Phó Thanh Vi đáp ngay, dù sao cũng thuộc ngành biểu diễn, nàng biết đến người nổi tiếng. Hồ Điệp, nữ hoàng điện ảnh thập niên 1930.

"Bà ấy còn sống không?"

"Mất rồi." Nếu còn sống chẳng phải đã hơn 120 tuổi sao? Ai cũng giống như người chắc?

Mục Nhược Thủy khẽ “ồ”.

Phó Thanh Vi từ sớm đã suy đoán Mục Nhược Thủy ngủ đông từ thời chiến loạn, cụ thể là thời nào thì không rõ. Sau đó, nàng nghiêng về giả thiết Dân Quốc hơn. Ai lại ngủ cả ngàn năm? Ngủ vài chục đến trăm năm nghe có vẻ hợp lý hơn.

Cô từng xem phim, mà phim ảnh chỉ truyền vào Trung Quốc từ cuối thế kỷ 19.

"Lần trước đạo trưởng nói đã xem phim, là phim của Hồ Điệp đóng sao?"

"Có lẽ vậy." Mục Nhược Thủy lật vài trang rồi tiện tay vứt tạp chí sang một bên, không mấy bận tâm đến câu trả lời.

"Có lẽ?"

Đây là câu trả lời kiểu gì vậy?

Mục Nhược Thủy tiếp tục lục lọi trong hộp sắt, lấy ra một thanh kiếm gỗ, ảnh liên hoàn, đồ cắt giấy… Rõ ràng là đồ chơi của trẻ con, không mấy hứng thú, cô đều vứt bừa sang một bên. Chẳng mấy chốc giường đầy đồ đạc, cô thậm chí vứt luôn cả hộp sắt.

Phủi tay áo, cô đứng dậy rời khỏi phòng.

Phó Thanh Vi: "...…"

Nàng lặng lẽ dọn dẹp bãi chiến trường.

Khác hẳn sự hờ hững và vứt bỏ của Mục Nhược Thủy, Phó Thanh Vi nhặt thanh kiếm gỗ thấy thật đáng yêu, ảnh liên hoàn cũng đáng yêu, đến cả hình cắt giấy chú mèo và chó cũng đáng yêu. Từng món một được nàng cẩn thận thu lại, đặt trở vào hộp sắt, rồi cất lại dưới giường.

Phó Thanh Vi ngồi lại vào bàn, trước khi tập trung vẽ bùa, nàng chợt nghĩ: Không biết căn phòng này trước kia là của ai.

Mục Nhược Thủy biến mất rất lâu.

Khi trở lại, đuôi tóc cô hơi ướt, thắt lưng chưa buộc, bộ váy đỏ cùng mái tóc đen khiến gương mặt mang theo chút dịu dàng mà cô không tự nhận ra. Phó Thanh Vi đoán cô vừa tắm xong.

Phó Thanh Vi giờ đã biết trên núi có suối nước nóng, Mục Nhược Thủy không cần đợi nàng ngủ rồi mới đi tắm.

Quần áo vẫn không thay, nhưng trông vẫn sạch sẽ không chút bụi bẩn, ánh trăng phủ lên thân hình cô như dát bạc.

"Đang nghĩ gì?" Sự dịu dàng biến mất, giọng cô lại lạnh lùng.

Phó Thanh Vi lập tức cúi đầu vẽ bùa. Một hơi thở gấp, nét bút chệch đi làm hỏng cả tờ giấy, nàng tiếc đến mức hít mạnh một hơi.

Hôm nay nàng mới biết chu sa dùng vẽ bùa đắt như thế nào.

"Đừng vẽ nữa." Người phụ nữ ngắt ngang động tác của nàng, nói: "Vẽ thêm cũng chỉ là giấy vụn."

Phó Thanh Vi chịu một cú sốc lớn.

Mục Nhược Thủy từ trong tay áo lấy ra một xấp giấy vàng mới tinh và một hộp chu sa, nói: "Dùng cái này."

"?"

"Chu sa em mua có trộn lẫn với đất, độ tinh khiết chưa đến một nửa. Em lại không có linh lực, vẽ thêm bao nhiêu cũng vô dụng."

Giọng điệu cô không hề khách sáo, nhưng ý trong lời là đang giải thích cho nàng.

Phó Thanh Vi cảm thấy áy náy vì đã hiểu lầm cô, ánh mắt ngẩng lên lại đầy sự biết ơn.

"…..."

Mục Nhược Thủy đặt đồ lên bàn, quăng lại một câu: "Vẽ đi."

Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: "Còn nói nhảm, ta sẽ móc mắt em."

"…..."

Phó Thanh Vi lập tức mím chặt miệng, trong lòng không ngừng oán thầm: Nói chuyện và đôi mắt thì liên quan gì? Sao không bảo là bịt miệng nàng. Với lại…

Nàng đã nói gì đâu!

Không thể vì đôi mắt nàng biết nói mà bắt nạt nàng chứ.

***

Lời tác giả:

Mục Nhược Thủy: "Đôi mắt của nàng không chỉ biết nói, mà còn biết mê hoặc người khác, thật đáng sợ!"

Phó Thanh Vi: (⚫—⚫)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro