Phó Thanh Vi hôm nay có buổi thu hình cho dự án hoạt hình vào lúc 10 giờ sáng. Nàng phụ trách ghi hình động tác cho ba nhân vật. Đây là đội ngũ mà nàng từng hợp tác, nổi tiếng với việc tiền ít, việc nhiều, thiếu trách nhiệm, và mấy tháng trước Phó Thanh Vi đã vô tình lên nhầm thuyền cướp biển này.
Cuối cùng cũng đến giai đoạn hoàn tất dự án.
Lần trục trặc này không làm nàng bất ngờ.
Đầu tiên là đạo diễn đến muộn, khiến buổi quay bị dời lại một tiếng. Phó Thanh Vi mặc bộ đồ bó sát chuyên dụng cho ghi hình chuyển động, nhìn mặt trời đang đứng bóng bên ngoài, âm thầm tính toán thời gian kết thúc.
Bắt đầu quay từ 11 giờ, sau một tiếng thì đoàn nghỉ ăn trưa.
Đầu lưỡi nàng vẫn đau, chỉ có thể nhắn tin báo mình bị nhiệt miệng để từ chối hộp cơm được phát. Thay vào đó, nàng mua một hộp sữa chua để chống đói.
3 giờ chiều, một diễn viên khác mới chậm chạp tới. Dù là trong một lĩnh vực nhỏ, vẫn có những người mắc bệnh ngôi sao. Diễn viên này gần đây nổi lên nhờ một vai diễn, được phỏng vấn liên tục, mặt tươi như hoa, hào hứng nói chuyện.
Anh ta vừa vào đã chắp tay xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, có buổi phỏng vấn tạp chí, nên đến trễ, thật sự xin lỗi."
Người quản lý bên cạnh thì liên tục nhìn đồng hồ.
Ngôi sao tiếp tục nói: "Tôi sẽ mời mọi người uống trà sữa."
Người quản lý không kiên nhẫn thúc giục: "Đừng dài dòng, mau quay đi, tối còn có tiệc."
Đạo diễn nhìn Phó Thanh Vi đang quay trong phông xanh, thoáng chút khó xử nhưng nhanh chóng quyết định gọi diễn viên chính theo lịch quay. Ông an ủi qua loa: "Lý lão sư có việc gấp, để anh ấy quay trước nhé."
Phó Thanh Vi, một sinh viên đại học làm bán thời gian, không thể phản đối yêu cầu của đạo diễn, chỉ có thể đứng sang một bên chờ đến lượt.
3:30 chiều.
Nàng cần một tiếng để đến ngoại ô và ít nhất một tiếng nữa để lên núi. Thời gian dự kiến đến nơi là 5:30.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Dự kiến từ 5:30 bị đẩy đến 6:00.
Ngôi sao quay xong, để tiết kiệm thời gian, Phó Thanh Vi không dám tháo bộ đồ nặng cả chục ký, chạy đến trước mặt đạo diễn: "Đạo diễn, tới lượt tôi rồi."
Đạo diễn đang xem máy quay, lại cầm điện thoại xem tin nhắn, từ tốn đáp: "Biết rồi."
"Đạo diễn!" Phó Thanh Vi sốt ruột.
Đạo diễn vừa trượt màn hình điện thoại vừa liếc nàng, nụ cười pha chút khó chịu: "Người trẻ mà hấp tấp quá không tốt. Tôi đang bận, phiền cô đợi một lát?"
"Nếu hôm nay không kịp, tôi có thể quay lại vào ngày mai và đảm bảo hoàn thành tốt nhiệm vụ." Phó Thanh Vi cố nhẫn nhịn.
"Thuê trường quay cũng tốn tiền mà." Đạo diễn phất tay, qua loa nói: "Chờ thêm chút nữa đi."
Điện thoại ông reo lên, ông làm động tác “chờ một chút” với nàng rồi bước ra ngoài tiếp cuộc gọi, bỏ lại cả đoàn. Các nhân viên đã quá quen với tính tình của đạo diễn, tựa lưng nghỉ ngơi tại chỗ, chỉ còn Phó Thanh Vi lo lắng nhìn kim đồng hồ chạy tới chạy lui.
"Toàn Vĩ Cường!"
Đạo diễn đang quay lưng nghe điện thoại, tay kia trả lời tin nhắn, chưa hết bận rộn. Đột nhiên nghe có người gọi thẳng tên mình, ông giật mình, theo phản xạ chỉnh lại gương mặt kính cẩn quay lại. Nhưng khi thấy chỉ có một mình Phó Thanh Vi đứng đó, ông lập tức sầm mặt lại, trách mắng: "Ai cho cô gọi thẳng tên đạo diễn? Chút lễ phép tối thiểu cũng không có, sinh viên đại học mà như vậy à? Đây là trình độ của cô à?"
Phó Thanh Vi nhẫn nhịn nói: "Tối nay tôi còn có lớp, thật sự không thể trì hoãn thêm. Hơn nữa mọi người cũng cần ăn tối."
"Mấy giờ có lớp?"
"6 giờ."
"Còn hai tiếng nữa, vội gì? Đi vào trong mà chờ."
"Đạo diễn!"
"Biết rồi, sắp xong ngay đây."
Phó Thanh Vi hít một hơi thật sâu, quay người bước vào phòng. Sau lưng còn nghe tiếng đạo diễn cố ý lớn giọng: "Đúng là sinh viên đại học, học hành gì toàn đổ xuống bụng chó."
Phó Thanh Vi nhắm mắt lại, tay siết chặt mũ đội đầu, hận không thể tháo ra úp thẳng lên đầu đạo diễn!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng làm thì không thể. Ai bảo nàng chỉ là một nhân viên bên ngoài? Kiếm tiền mà, làm gì có chuyện không chịu nhục nhã.
Nàng còn khoản thanh toán cuối cùng chưa nhận được!
Phó Thanh Vi sờ vào lá bùa trước ngực. Hôm nay chắc chắn không thể về kịp trước khi trời tối, nàng chỉ mong ba lá bùa này sẽ giúp nàng an toàn về đến Bồng Lai Quán.
Buổi sáng, nàng đã nhắn tin cho Chiêm Anh về việc thiếu bùa. Chiêm Anh đang bận công tác ở nơi khác, không thể giúp ngay, nói sẽ gửi bùa qua đường chuyển phát. Giờ đây, để đảm bảo, nàng nhắn thêm một tin: [Nếu đến 9 giờ tối tôi không trả lời, cô hãy đến tìm tôi, cảm ơn.]
Chiêm Anh đang đứng trước một nhà máy bỏ hoang, cầm kiếm gỗ đào trong tay, tranh thủ đáp lại: [1]
Còn về Mục Nhược Thủy, trước khi thật sự gặp nguy hiểm, tốt nhất không nên quấy rầy cô ấy.
*
Buổi quay kết thúc lúc 6 giờ.
Mấy hôm trước trời đã vào đông, ban ngày ngắn hơn đêm. Khi Phó Thanh Vi tháo mũ đội đầu ra, xoay người nhìn qua cửa sổ, nàng thấy ánh trăng đã treo lơ lửng phía trên cột điện mảnh mai.
Ánh trăng phủ lên mặt đất, thời điểm âm khí hưng thịnh bắt đầu.
Vì sự chậm trễ của đạo diễn, buổi quay kết thúc muộn hơn dự kiến rất nhiều. Khi xong việc, mọi người đều rời đi như ong vỡ tổ.
—Đúng là một đoàn làm phim cẩu thả từ trong ra ngoài.
Chỉ còn lại người lao công bước vào, đầu cúi thấp, lặng lẽ quét dọn.
Đèn trần trên đầu chập chờn lóe sáng một cái rồi trở lại bình thường.
Phó Thanh Vi bước vào phòng thay đồ nữ. Người lao công xách xô nước đi theo, vẫn cúi gằm mặt.
Phó Thanh Vi nghi hoặc liếc nhìn. Người lao công không lau sàn, không làm gì cả, chỉ đứng đó bất động, như đang chờ đợi điều gì.
Đúng lúc này, lá bùa đeo trước ngực nàng bất ngờ nóng rực lên.
Ý định hỏi thăm của nàng lập tức tiêu tan, toàn thân cứng đờ.
Nàng không dám nhìn thẳng vào người lao công, ánh mắt rơi xuống bóng của bà ta. Trong cái bóng đen tuyền ấy đột nhiên hiện ra một khuôn mặt lớn bằng quả trứng ngỗng, với mắt, mũi, miệng dần dần rõ ràng.
Chỉ một giây sau, đôi mắt sâu thẳm trong cái bóng nhìn thẳng vào nàng.
Cả người Phó Thanh Vi tê rần, cổ như gỉ sét, nàng chậm chạp xoay đầu, một tay đưa lên tủ đồ một cách tự nhiên, tay còn lại lấy điện thoại gọi cho Mục Nhược Thủy.
"Tút—"
Đối phương bắt máy ngay lập tức, như đoán được tình huống của nàng, giọng nói gấp gáp: "Em làm sao?"
Phó Thanh Vi chưa kịp thở phào thì cái bóng trong gương đã vươn ra!
Cơ thể nàng căng như dây đàn sắp đứt, thở dốc: "Em…" Bị ma bám theo!
Cái bóng trước mặt vươn cao bằng cả thân người, nuốt chửng bóng của nàng.
Cái bóng đưa tay lên, Phó Thanh Vi cũng bất lực, ấn vào nút cúp máy.
Tút tút tút......
Mục Nhược Thủy: "Hả?"
Thật là phiền phức!
Mục Nhược Thủy, người đã rất lâu chưa ra ngoài đã bước chân ra khỏi đạo quán
Người của Linh Quản Cục đang cẩn thận đứng canh giữ cách đó 100 mét, thấy Mục Nhược Thủy vượt qua vạch giới hạn liền chạy lại cung kính chào: "Quán chủ có gì chỉ dạy ạ?"
Mục Nhược Thủy đưa tay: "Điện thoại hết pin, đưa ta một cục sạc dự phòng."
Người đó thoáng khựng lại: "… Vâng, đây, loại 20.000mAh có đủ không?"
Mục Nhược Thủy nhíu mày: "Cỡ đó cũng được."
Sáng nay Phó Thanh Vi nhắn tin cho cô, cô không biết nhắn lại. Cả buổi sáng Mục Nhược Thủy mày mò nghiên cứu bàn phím điện thoại, không biết làm sao gõ được chữ mình muốn. Thời đại cô sống làm gì có pinyin, sau một hồi nghiên cứu nhàm chán, pin điện thoại cũng gần cạn sạch.
May thay, cô phát hiện ra có thể chuyển sang chế độ viết tay. Ngay lập tức như cá gặp nước, cô nhếch môi khinh thường: "Hừ, chút trò nhỏ nhặt này cũng dám làm khó ta sao?” Nhờ vậy mới giữ được chút pin cuối cùng, nếu không thì Phó Thanh Vi cũng không thể gọi được cho cô.
"Quán chủ muốn xuống núi sao?” Người của Linh Quản Cục nơm nớp hỏi, đứng cách xa cô một khoảng: "Có cần chúng tôi đưa cô đi không?"
Mục Nhược Thủy quay đầu nhìn hắn.
Người thanh niên tuổi trẻ, cố gắng nặn ra nụ cười hết sức nịnh nọt, không để lộ chút sơ hở nào.
Cô nhìn xuống đôi giày ống sạch sẽ dưới chân mình.
Đôi giày này đồng bộ với bộ đạo bào đỏ rực, giống hệt hỷ phục, cô rất trân quý nó, lần xuống núi trước đây còn không nỡ mang.
Nhỡ làm bẩn thì......
Cô gật đầu: "Cũng được."
"Xe đậu dưới chân núi, để tôi dẫn người qua đó." Người kia nhanh nhẹn chạy trước dẫn đường.
Đi được hai bước, Mục Nhược Thủy không kiên nhẫn, thản nhiên túm cổ áo người đó, một tay nhấc lên. Bóng cây trong rừng lùi lại nhanh như gió.
Quãng đường đáng lẽ mất một tiếng bị cô rút ngắn xuống còn nửa tiếng.
Nếu không phải ngại lộ diện, gây phiền phức không cần thiết, cô còn có thể nhanh hơn.
Người của Linh Quản Cục bị ném thẳng vào ghế lái, dạ dày đảo lộn, vừa kịp ổn định thì nghe tiếng cửa sau đóng lại. Giọng lạnh lùng vang lên: "Mau lái đi."
Người ở ghế lái nuốt xuống cơn buồn nôn, mắt rưng rưng đạp mạnh chân ga, bánh xe cuốn theo đất cát, kéo dài một vệt vàng trong màn đêm, phóng thẳng về phía thành phố.
*
"Phó Thanh Vi" dập máy, thản nhiên thay quần áo trong phòng thay đồ.
Người lao công đứng bên cạnh như bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn xung quanh, dường như không hiểu tại sao mình lại ở đây.
Bà nhìn qua "Phó Thanh Vi" nàng vẫn giữ nụ cười quyến rũ trên môi.
Khuôn mặt trẻ trung mịn màng, từng cử chỉ toát lên vẻ phong tình. Đôi mắt đào hoa dài hẹp với khóe mắt cong vút, được lớp trang điểm nhẹ tôn lên, khiến vẻ đẹp của nàng càng lấn át cả Tây Thi.
Buổi sáng bà còn gặp Phó Thanh Vi đang đợi đến lượt quay, hoàn toàn khác với lúc này.
Cùng một người mà ban ngày và ban đêm lại như hai gương mặt?
Bà xách xô nước, cau mày khó hiểu rời đi.
“Phó Thanh Vi” thay xong quần áo, đứng trước gương, dùng ngón út vẽ thêm đường eyeliner màu đen, ánh mắt càng sâu thẳm mê hoặc.
Nàng mỉm cười hài lòng, rời khỏi phòng thay đồ.
*
Mục Nhược Thủy bật đèn sáng.
Một đôi giày ống thêu hoa văn mây bằng kim tuyến bước vào, không phát ra chút tiếng động.
Cô tiến đến tủ đồ của Phó Thanh Vi. Hơi thở của nàng vẫn chưa tan hết, rõ ràng chỉ mới rời đi chưa đầy một tiếng.
Mục Nhược Thủy lần theo khí tức của nàng, rời khỏi phòng thay đồ.
Trong một góc tối ánh trăng không thể chiếu đến, "Phó Thanh Vi" vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp vừa chiếm được, lòng đầy mãn nguyện, bước đi ung dung, khe khẽ hát.
Nàng đi đến cuối ngõ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng dáng.
Người nọ vận đạo bào đỏ, chân mang giày thêu gấm, bên hông treo ngọc vàng, khoác áo choàng lông hạc. Ánh trăng nhuộm đỏ bộ đạo bào, sát khí mạnh hơn cả ngàn vạn xác chết chất chồng.
"Phó Thanh Vi" đứng sững tại chỗ, lập tức giơ hai tay đầu hàng, chậm rãi giơ lên khỏi đầu.
"Tiên trưởng tha mạng, tôi không có ác ý."
"Cút ra khỏi cơ thể của nàng."
Cô ghét bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì, xâm phạm vào cơ thể nàng.
Khi nó rời khỏi, cô sẽ xé xác con yêu quái dám làm càn này thành từng mảnh!
"Tôi thật sự không có ác ý, chỉ là thích khuôn mặt của cô ấy, mượn để ngắm một đêm thôi. Sáng mai tôi sẽ trả lại. Bây giờ trả ngay! Đừng tức giận!" Yêu quái hiểu rõ, nếu bây giờ thoát ra sẽ chết chắc, nhưng không ra cũng chết, không biết kiểu chết nào thảm hại hơn.
Nó cân nhắc, đúng lúc Mục Nhược Thủy giơ tay ra, nó nhắm mắt hét lên.
"Tôi có thể nhìn thấu dục vọng của con người! Nguyện làm trâu làm ngựa cho tiên trưởng, xin đừng giết tôi!"
Yêu quái tên Bạch Thư.
Nó nhắm chặt mắt, đếm đến ba, vẫn chưa thấy mình tan thành tro bụi. Len lén mở mắt một khe nhỏ, phát hiện tay của Mục Nhược Thủy đã buông xuống.
Cô lạnh giọng: "Vậy nói xem, dục vọng của ta là gì?"
Chuyện cười, đến cô còn không biết mình có dục vọng gì, một con yêu quái thấp kém làm sao biết được. Nhưng Mục Nhược Thủy vẫn cho nó cơ hội nói. Dù sao nói xong, nó vẫn phải chết.
Bạch Thư nấp trong bóng của Phó Thanh Vi, chậm rãi bước đến trước mặt Mục Nhược Thủy, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của cô.
Cô không chút biểu cảm, sẵn sàng ra tay giết nó bất cứ lúc nào.
Qua vài nhịp thở, yêu quái cuối cùng cũng lên tiếng.
"Tôi thấy được… dục vọng của người… rất sâu, rất nặng… đã chấp niệm rất nhiều, rất nhiều năm rồi…"
"Cố tình tỏ ra bí hiểm." Một tiếng cười khẩy, Mục Nhược Thủy ra tay.
Phó Thanh Vi nhanh tay nắm lấy cổ tay cô. Mục Nhược Thủy hơi khựng lại, bị nàng kéo đến một bước. Cánh tay mềm mại quấn lấy eo cô, chỉ một cú kéo đã ghì chặt cô vào lòng.
Hai cơ thể gắn sát vào nhau.
Hương thơm quen thuộc xông vào cánh mũi, như sợi tơ tình mê hoặc tâm trí, cô mất đi sức lực trong vài giây.
"Em...…"
Đôi môi cô khẽ mấp máy, nhưng chỉ nói được một chữ, nhìn gương mặt gần trong gang tấc.
Hàng mi rung nhẹ như cánh bướm. Gương mặt phóng đại ngày càng gần, cô đã lấy lại được sức mạnh, nhưng lại cam tâm tình nguyện không giãy ra.
Cho đến khi…
Đôi môi cô bị chạm nhẹ, mang theo chút lạnh lẽo.
"Đây chính là dục vọng lớn nhất của người."
Phó Thanh Vi kiễng chân, hôn lên môi Mục Nhược Thủy.
***
Lời tác giả:
Ưu tiên sự tôn trọng! Ahhhhhhhhh
Cảm ơn Bạch Thư OVO
Có một chút chênh lệch chiều cao, không nhiều, ngẩng đầu lên cũng có thể hôn được, nhưng kiễng chân hôn sẽ có cảm giác hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro