C15 - Thăm dò
Mục Nhược Thủy toàn thân cứng đờ, đôi mắt đột ngột mở to.
Trước mặt cô, thiếu nữ nhắm mắt lại, thành kính áp môi mình lên môi cô.
Sợi dây kéo căng trong đầu Mục Nhược Thủy rung lên điên cuồng, tay cô siết chặt lấy cánh tay Phó Thanh Vi, không tránh khỏi sự tiếp xúc gần, nhưng không mang chút ép buộc nào này.
Cổ họng cô khô khốc khó chịu, nơi trái tim cũng đau nhức đến mức muốn vỡ tung. Rõ ràng cô không nên cảm nhận được những thứ này, vậy mà tại sao?
Cảm giác sinh lý ấy không kéo dài lâu, nhanh chóng rút đi như một miếng bọt biển thấm đầy nước đột ngột khô cạn, tan biến trong một nhịp thở, không để lại dấu vết.
Mục Nhược Thủy gần như nghĩ rằng đó chỉ là một ảo giác.
Ngay giây tiếp theo, cơ thể Phó Thanh Vi mất đi sức chống đỡ, mềm nhũn ngã vào lòng cô.
Bạch Thư nhân lúc Mục Nhược Thủy đang thất thần, lập tức rời khỏi cái bóng của Phó Thanh Vi, lao nhanh vào màn đêm tối đen như mực.
Đêm đen vô tận, bóng tối ở khắp mọi nơi, Bạch Thư biến mất không để lại chút dấu vết.
Mục Nhược Thủy ôm lấy Phó Thanh Vi, cũng biến mất vào con hẻm.
*
Huyện Đàn, nhà máy bỏ hoang.
Chiêm Anh túm một con quỷ đực mặt mũi bầm dập, trói chặt lại rồi ném mạnh xuống đất, sau đó giơ chân đá mạnh vào lồng ngực nó.
"Giỏi lắm! Chạy tiếp đi! Sao không chạy nữa? Vượt ngục từ địa phủ, rồi còn gây họa khắp nhân gian, mày muốn nổi tiếng lắm hả!" Chiêm Anh thở hổn hển, rồi dùng chuôi kiếm đào hung hăng gõ mạnh vào đầu nó. "Đồ khốn, chờ mà chịu hình phạt 500 năm dưới địa ngục băng giá đi!"
Con quỷ đực không thể ôm lấy đầu mình, miệng bị nhét đầy vải, chỉ có thể ú ớ rên rỉ. Bị đánh đến mức linh thể gần như trong suốt.
Chiêm Anh tại chỗ đốt ba nén nhang, đốt bùa chú và vàng mã. Một luồng âm khí ập đến, chiếc áo choàng đen kịt ôm lấy đống vàng bạc, hiện ra hình dáng Dạ Xoa tay cầm đinh ba.
Đối phương có hai cánh mọc trên lưng, thân người đầu thú, gù lưng, mặt ngựa. Một con mắt nằm dọc trên trán, một con mắt nằm ở cằm.
"Ngoan ngoãn vào!" Chiêm Anh kéo con quỷ lại, đưa cho Dạ Xoa: "Mã tỷ, KPI của chị đây."
Mã tỷ là quỷ sai, đưa tay nhận lấy con quỷ, không chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà còn kiếm được một khoản tiền lớn, trong lòng vui sướng, cười tươi như hoa:
"Cảm ơn khoa trưởng Chiêm, con quỷ này mà không kịp bắt về địa phủ, tháng này hiệu suất của tôi coi như đi tong rồi."
Chiêm Anh nói: "Chị nói gì vậy, trừ hiệu suất của ai chứ không thể trừ của chị. Ai mà chẳng biết Mã tỷ là động mạch chính của địa phủ."
Mã tỷ cười đến nỗi cả hai mắt đều híp lại.
"Khoa trưởng Chiêm đúng là khéo ăn nói, có cân nhắc chuyện chết ngay bây giờ để xuống địa phủ làm việc với tôi không?"
"Tôi cũng muốn lắm, mà việc trên trần gian chưa giải quyết xong, sếp không cho đi. Haiz, làm công thật khổ mà." Chiêm Anh thở dài. Từ chỗ không dám nói chuyện lúc ban đầu, giờ đây cô đã có thể nói đùa với quỷ sai mà mặt không đổi sắc.
"Vậy khi nào cô chết thì báo tôi một tiếng nhé, nhất định phải vào bộ phận của tôi đó."
"Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi."
"Gần đây Linh Quản Cục có ai muốn chết không? Địa phủ thiếu người lắm rồi, Đại Phán Quan Thôi cũng gửi email rồi, bảo người của Linh Quản Cục chết thì có thể trực tiếp nhận việc ở Âm ty. Chế độ đãi ngộ giống như trần gian, còn có cả ngày phép về thăm người thân nữa. Chúng tôi làm mấy trăm năm còn chẳng có đãi ngộ ấy. Nói mới thấy, muốn thăng chức tăng lương vẫn phải nhảy việc thôi." Mã tỷ thở dài.
"Tạm thời chưa có ai muốn chết cả, cục chúng tôi cũng đang thiếu người mà."
"Quan hệ chúng ta như thế, người nào chết nhớ báo tôi đầu tiên nhé, tôi sẽ bảo sếp lớn nhà tôi xuống giành người."
"Chắc chắn rồi."
Nén nhang gần cháy hết, Chiêm Anh cung kính tiễn: "Mã tỷ đi thong thả."
Mặt Ngựa xách theo con quỷ đực, một trận gió âm lạnh lẽo nổi lên ngay tại chỗ. Trước khi đi, bỗng nhớ ra điều gì đó, quay lại nói: "À đúng rồi, bộ phận chúng tôi giờ cũng bắt kịp thời đại, giờ toàn dùng tên tiếng Anh, sau này nhớ gọi tôi là Mary nhé."
Khóe miệng Chiêm Anh co giật, nhưng vẫn nở nụ cười: "Tạm biệt Mary tỷ, có thời gian rảnh nhớ ghé qua nhé."
Đồng nghiệp đứng nhìn mà thán phục không thôi.
Quả nhiên là khoa trưởng Chiêm, nếu ngay cả cô ấy mà còn không thăng tiến được thì còn ai thăng nổi nữa?
Tiễn Mặt Ngựa tỷ đi xong, Chiêm Anh thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa thái dương rồi ngáp một cái. Vì con ác quỷ vượt ngục từ địa phủ này, cô đã truy đuổi từ thành Hạc đến huyện Đàn, đến cả một giấc ngủ trọn vẹn cũng không có được.
Cô nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ thể thao, kiểm tra số bước chân hôm nay: 35.000 bước! Đáng chết thật, con quỷ chết tiệt!
Màn hình đồng hồ trở về giao diện chính.
21:35.
Chiêm Anh mở ứng dụng WeChat, lướt qua hai trang tin nhắn, bắt gặp tin nhắn của Phó Thanh Vi đang nằm im lìm bên trong:
[Nếu chín giờ tôi không nhắn lại, làm ơn đến tìm tôi, cảm ơn cô.]
Đôi mày của Chiêm Anh giật mạnh.
Hỏng rồi!
*
Điện thoại trên tủ đầu giường rung lên không ngừng, kiên nhẫn không chịu ngừng.
Một bàn tay thon dài sạch sẽ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, cầm lấy điện thoại và dứt khoát nhấn phím từ chối cuộc gọi.
Hết lần này đến lần khác, bàn tay ấy quả quyết nhấn nút tắt nguồn, cuối cùng cũng yên tĩnh được.
"Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau..." Chiêm Anh lòng nóng như lửa đốt, nghiến răng dậm chân, bấm gọi cho Mục Nhược Thủy.
Đạo sĩ nghe máy, giọng lạnh lẽo: "Ngươi có mấy cái mạng?"
"Chỉ một cái! Chân nhân nghe tôi nói đã!" Chiêm Anh vội vàng nói trước khi cô cúp máy, "Phó Thanh Vi của người gặp chuyện rồi!"
Mục Nhược Thủy đang ngồi trên sofa, lật bàn tay nhìn móng tay vừa mọc dài ra của mình, thản nhiên đáp: "Không có chuyện gì, em ấy đang ở chỗ ta."
"Thế thì tốt." Tảng đá lớn trong lòng Chiêm Anh rơi xuống, ra hiệu cho tài xế có thể chạy chậm lại, không cần gấp gáp trở về nữa, đường xóc đến mức cô sắp nôn đến nơi.
"Nhưng vừa rồi tôi gọi điện cho cô ấy, điện thoại lại tắt nguồn."
Mục Nhược Thủy im lặng vài giây, nhưng Chiêm Anh dường như đã hiểu ra điều gì.
"Ta tắt nguồn đấy." Mục Nhược Thủy thản nhiên nói, "Có vấn đề gì không?"
"Không có. Chỉ cần chân nhân ở bên cô ấy thì không vấn đề gì. Nhưng nếu lần sau người có việc không ở đó, xin hãy để điện thoại của cô ấy luôn mở." Chiêm Anh cẩn thận đáp.
Cô chờ một lúc lâu, mới nghe được một câu thờ ơ từ đầu dây bên kia:
"Được."
"Đa tạ chân nhân."
"......"
"Nếu làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của hai người, thì Tiểu Anh Tử xin phép rút lui trước nhé?"
Mục Nhược Thủy thu lại ánh mắt đang dừng trên ngón tay mình, ánh nhìn trở nên lạnh lẽo: "Tối nay em ấy đã gặp một con yêu quỷ. Nó chạy thoát rồi, ta sẽ giết nó."
Chiêm Anh: "Yêu quỷ?"
Người chết hóa thành quỷ, quỷ chết hóa thành niết (jiàn). Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu quỷ không chết và không đầu thai?
Hoặc là giống du hồn, lang thang vài chục năm, ngày càng yếu đi, ký ức cũng phai nhạt, cuối cùng tan biến vào đất trời; hoặc là không tiêu tan chấp niệm, hóa thành lệ quỷ, làm hại nhân gian; loại thứ ba là dùng thân ma để tu hành, dần bước vào con đường đắc đạo. Tiên phủ, Minh ty không thu nhận, chỉ có Yêu giới dung nạp mọi loại, vì thế được gọi là yêu quỷ.
Yêu quỷ không hoàn toàn thoát khỏi phạm trù của quỷ, nhưng so với hai loại mất thần trí trước đó, chúng rõ ràng cao cấp hơn. Có ký ức, có lý trí, có đạo hạnh, thậm chí còn có sở thích, tính cách cũng khác nhau, một chân đã bước vào cánh cửa của yêu.
Địa phủ không quản lý yêu quỷ, một là vì nhân lực không đủ, so với lệ quỷ, chúng thường không quá hung ác. Thêm vào đó, đội ngũ chờ đầu thai ở địa phủ đã chật cứng, đặc biệt là phụ nữ, suất đầu thai rất hạn chế, nhiều người vừa mới sinh ra đã lại bước vào luân hồi, khi làm người còn chưa kịp mở mắt đã mơ mơ màng màng trở về địa phủ, đến mức không cần uống canh Mạnh Bà, khiến ai ai cũng phải phẫn nộ.
Phần lớn yêu quỷ vốn là nữ quỷ lưu lại nhân gian, khi còn sống không làm điều ác, chết đi cũng không muốn đầu thai, chọn cách tu hành. Điện Diêm La thương cảm trước nỗi đau của họ, mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không gây họa cho mạng người, địa phủ sẽ không truy cứu.
Đối với Linh Quản Cục ở nhân gian, vì yêu quỷ đã đặt một chân vào yêu giới, việc quản lý chúng không phải là điều dễ dàng. Mặt khác, vì lý do tương tự như Minh Ty, họ cũng không muốn giết chết yêu quỷ.
Nhưng cũng không thể hoàn toàn mặc kệ, bởi có một số yêu quỷ rất thông minh, lại có đạo hạnh, một khi gây rối, mức độ nguy hại còn lớn hơn lệ quỷ.
Vì số lượng yêu quỷ tu hành thành công rất ít, nên tên tuổi, địa chỉ, tính cách, khả năng của từng yêu quỷ đều được Linh Quản Cục ghi lại chi tiết, các phân cục nắm rõ từng yêu quỷ trong khu vực của mình, khi cần thiết còn có thể phát triển thành nội gián.
Yêu quỷ trong thành phố này...
Chiêm Anh lục lại ký ức của mình, chỉ có năm con yêu quỷ: một con tham ăn, một con thích làm đẹp, một con chỉ biết ru rú trong nhà, không có con nào đặc biệt hung ác.
"Yêu quỷ ở chỗ chúng tôi không tệ lắm, liệu có phải ngài nhầm rồi?"
Mục Nhược Thủy ẩn đi toàn bộ chi tiết, chỉ chọn những điểm quan trọng để nói: "Con yêu quỷ đó có thể nhìn thấu dục vọng của con người."
"Bản lĩnh lớn như vậy?" Chiêm Anh chìm vào suy nghĩ: "Được, để tôi kiểm tra xem có phải là yêu quỷ từ nơi khác đến mà chưa báo cáo hay không."
"Giỏi sử dụng bóng để chạy trốn." Mục Nhược Thủy bổ sung thêm một câu.
"Ba ngày nữa tôi sẽ báo lại."
"Lui đi."
"Rõ."
Mục Nhược Thủy cúp máy, ánh mắt hướng về phía cửa phòng ngủ, nơi một cô gái trẻ đang đứng, không biết đã nghe được bao lâu.
Mục Nhược Thủy nheo mắt lại.
"Tỉnh rồi?"
Phó Thanh Vi gật đầu.
Nàng mở mắt ra, nhận thấy mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc ở nhà. Những ký ức sau khi bị chiếm cơ thể hoàn toàn biến mất, điều cuối cùng nàng nhớ là mình đã gọi một cuộc điện thoại cầu cứu đến Mục Nhược Thủy.
Thậm chí, hai từ "cứu em" còn chưa kịp thốt ra.
Giờ đây, con yêu quỷ chiếm cơ thể đã không còn, Mục Nhược Thủy đang ở trong nhà nàng, không cần nói cũng biết chắc chắn là cô đã cứu nàng một lần nữa.
Ở trên núi, ngày nào Phó Thanh Vi cũng nói "Cảm ơn Đạo trưởng" nhiều đến mức trở thành câu cửa miệng. Nhưng lần này, người ta lại phải xuống núi cứu mình, nếu chỉ nói cảm ơn thì có vẻ quá hời hợt, không bằng làm chút gì đó thực tế hơn.
Nàng rót cho Mục Nhược Thủy một ly nước, im lặng hồi lâu rồi chủ động hỏi: "Người có muốn uống máu em không?"
Mục Nhược Thủy: "?"
Phó Thanh Vi: "Dù sao cũng đã qua một tháng rồi, chắc máu em cũng hồi phục được kha khá. Người dùng ít một chút, chắc tầm 10ml là không sao đâu."
Mục Nhược Thủy cười nhạt, mỉa mai: "Nàng nghĩ máu mình là linh đan diệu dược gì sao?"
Phó Thanh Vi nhìn cô một cái, lặng lẽ không nói gì thêm.
Ồ, không phải linh đan diệu dược sao, vậy mà không biết ai đã liên tiếp hút máu nàng hai lần. Đã không phải xuống đây để hút máu lần nữa thì...
"Đạo trưởng đặc biệt đến đây là để cứu em sao?" Phó Thanh Vi lớn mật thử thăm dò một bước nhỏ.
"Buồn cười." Mục Nhược Thủy lập tức phản bác, kèm theo một tiếng cười khẽ đầy khinh miệt.
Nhưng sau đó, cô không nghĩ ra được lý do mới, im lặng một hồi lâu, khiến câu phủ nhận vừa rồi có vẻ đặc biệt khô khan.
Phó Thanh Vi chớp mắt nhìn cô.
Mục Nhược Thủy che giấu sự lúng túng bằng cách cầm lấy ly nước, mượn ống tay áo rộng của đạo bào để che đi gương mặt mình. Khi đặt ly xuống, vẻ mặt cô đã lấy lại được sự điềm tĩnh: "Nếu em đã biết rồi thì đúng vậy, ta chính là đặc biệt đến đây để lấy máu em."
Phó Thanh Vi giả vờ tin, gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng tình.
Mục Nhược Thủy: "Còn không mau lại đây?"
Lần đầu tiên Phó Thanh Vi bị lấy máu trong trạng thái tỉnh táo. Nàng bước đến gần người phụ nữ đang ngồi chính giữa chiếc ghế sofa dài. Cô ngồi đó, chiếm trọn trung tâm, khiến nàng tiến thoái lưỡng nan, không biết nên ngồi hay đứng.
Hai lần trước, lúc lấy máu, cô đều ôm nàng. Vậy lần này thì...?
Phó Thanh Vi nhẹ cắn môi, đi đến bên trái của Mục Nhược Thủy, nghiêng đầu đối diện với cô, nàng từ từ quàng tay qua vai phải và ngồi lên đùi cô.
***
Lời tác giả:
VOV Gợi cảm và táo bạo
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro