C24 - Cảnh báo thời tiết màu cam cho cơn mưa lớn
Phó Thanh Vi: "......"
Mục Nhược Thủy: "?"
Lần trước sao không có âm thanh này nhỉ? Nghe hay thật, đến mức khiến máu trong người cô như nóng lên một chút.
Mục Nhược Thủy lại cọ nhẹ thêm lần nữa.
Phó Thanh Vi đẩy cô ra, đưa tay che cổ mình, gương mặt đỏ bừng dưới ánh đèn phòng ngủ.
"Người làm gì thế?"
"Em đỏ mặt cái gì?"
Hai người đồng thời lên tiếng, Mục Nhược Thủy hỏi với vẻ hiển nhiên, khiến Phó Thanh Vi lập tức không còn lời nào để nói.
"Không có gì, trong phòng hơi nóng thôi."
"Ta có làm em đau không?"
Giọng nói lại đồng thời vang lên, sắc đỏ vừa lui trên mặt Phó Thanh Vi bỗng quay trở lại, hơi nóng lan thẳng đến cổ.
"Dừng lại!" Nàng giơ tay đầu hàng, thừa nhận thua cuộc, "Chúng ta bỏ qua chủ đề này, coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
"Nhưng mà..." Âm thanh đó rốt cuộc phát ra thế nào?
"Xem như em xin người đó, đạo trưởng." Gương mặt Phó Thanh Vi đỏ đến tận mang tai.
"Được thôi."
Mục Nhược Thủy ngay lập tức biểu diễn màn giả vờ mất trí nhớ tại chỗ. Nếu nói về mất trí nhớ, cô đúng là chuyên gia.
Bởi vì khó mà giải thích tại sao cô lại nằm trong lòng Phó Thanh Vi, nói ra có khi mất mặt, thế nên cô chọn cách quên luôn, không đề cập gì đến chuyện đó nữa.
Trực tiếp chuyển nhanh đến hiện tại.
Phó Thanh Vi nhảy xuống giường, nói: "Em đi tắm đây, tối nay người cứ ngủ ở đây đi."
Nàng sợ miệng của Mục Nhược Thủy lại thốt ra những lời khiến người ta kinh hãi, liền nói luôn một lèo: "Nếu người cảm thấy tắt đèn vẫn sáng quá, em có mua bịt mắt rồi, đeo vào chẳng khác gì nằm trong quan tài. Để em đi lấy cho người."
Chẳng để Mục Nhược Thủy kịp mở miệng, nàng đã ra ngoài phòng khách, mang bịt mắt vào rồi biến mất một lần nữa.
Mục Nhược Thủy tắt đèn, đeo bịt mắt, tầm nhìn lập tức tối đen, không chút ánh sáng nào xuyên qua.
Giường lớn đến mức cảm thấy trống trải, Mục Nhược Thủy tay dài chân dài nhưng nằm rất ngay ngắn, chỉ chiếm một góc nhỏ, hai tay đặt xếp chồng lên bụng, nhắm mắt lại.
Bên tai không ngừng vang lên những âm thanh phát ra từ người còn lại.
Không khác gì những ngày sống trên núi.
Mục Nhược Thủy nghe thấy nàng tắm xong, thay quần áo, rồi nằm xuống ghế sofa, kéo chăn lên để ngủ.
Năm giác quan nhạy bén của người phụ nữ ấy dần buông lỏng theo nhịp thở đều đều của Phó Thanh Vi, não bộ ngừng suy nghĩ, chìm vào giấc ngủ.
......
Mục Nhược Thủy bị đánh thức bởi tiếng mưa.
Những hạt mưa lớn như hạt đậu rơi lộp độp lên lá cây, đập vào cửa sổ, màn đêm đen kịt u ám, mây đen cuồn cuộn, dòng nước vô tận từ trời cao trút xuống nhân gian. Không có tiếng sấm chớp, chỉ có cơn mưa như trút nước khiến lòng người bồn chồn.
Cơn gió len qua khe hở nhỏ của cửa sổ mang theo một chút mùi tanh.
Mục Nhược Thủy vén chăn ngồi dậy, bước đến đóng hẳn cửa sổ lại. Quả nhiên có mùi tanh, không phải ảo giác của cô.
Ẩm ướt, trơn trượt nhơn nhớt, giống như vảy rắn lạnh lẽo.
Mục Nhược Thủy thản nhiên đóng kín cửa sổ.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến cô chứ?
Cứ để Linh Quản Cục đau đầu giải quyết.
Phó Thanh Vi vừa dụi mắt xuất hiện ở cửa phòng ngủ. Xét từ nhiều khía cạnh, cả hai không đóng cửa phòng khi ngủ. Nhưng lần này Phó Thanh Vi không bị tiếng động của Mục Nhược Thủy làm tỉnh, mà là tiếng mưa.
Phó Thanh Vi ngái ngủ: "Mưa rồi, em hình như quên đóng chặt cửa sổ."
Mục Nhược Thủy: "Ta đã đóng rồi, chú sâu nhỏ mơ hồ."
Phó Thanh Vi hoàn toàn không nghe câu sau của cô, chỉ đáp lại: "Vậy thì tốt," rồi vừa ngáp vừa mơ màng quay về sofa.
Mục Nhược Thủy sợ nàng đụng phải chân ghế, liền đi theo phía sau, đưa nàng về sofa, nhìn nàng nằm xuống ngủ tiếp.
Thực ra, Mục Nhược Thủy không cần ngủ, cô ngủ chỉ vì thói quen từ trước. Sau khi Phó Thanh Vi ngủ say, cô ngồi dậy kiểm tra lại toàn bộ cửa sổ trong nhà, chắc chắn đã đóng kín.
Cơn mưa này có lẽ sẽ kéo dài một thời gian, cho đến khi con giao long đang gây sóng gió kia bị người của Linh Quản Cục hàng phục.
Trước lúc đó, bên ngoài đều không an toàn.
Mục Nhược Thủy ở lại bên cạnh Phó Thanh Vi suốt đêm, nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ ngày một lớn, mây đen cuồn cuộn tích tụ, thân rắn xanh biếc thấp thoáng trong những đám mây dày đặc, cùng hình bóng mờ ảo của hai sợi râu dài.
Đêm đen phủ kín trời, nuốt trọn cả nhật nguyệt.
Phó Thanh Vi mở mắt ra vẫn thấy màn đêm. Nàng với lấy điện thoại, nhìn màn hình hiển thị sáu giờ rưỡi sáng.
Dù là mùa đông, nhưng không đến mức trời tối đen không chút ánh sáng nào. Phó Thanh Vi bật màn hình điện thoại lên, thấy thông báo liên tục từ Cục Khí tượng và Văn phòng Phòng chống lụt bão.
1:00
Cảnh báo xanh: Mưa lớn
3:00
Thay đổi tín hiệu: Cảnh báo vàng mưa lớn.
5:00
Thay đổi tín hiệu lần nữa: Cảnh báo cam mưa lớn.
6:00
Đài khí tượng thành phố Hạc thông báo:
Trong năm giờ qua, một số khu vực trong thành phố đã xảy ra mưa lớn, các quận Vũ Hoa, Kinh Khai, Tiên Kiều, Tây Hồ, Ngũ An ghi nhận tổng lượng mưa vượt quá 200mm. Khuyến cáo người dân chú ý bảo vệ bản thân, đảm bảo an toàn khi di chuyển trong giờ cao điểm sáng, tránh những đoạn đường ngập. Đề nghị các cơ quan liên quan cẩn trọng xử lý tình trạng ngập trong nội thành, kịp thời thoát nước, hỗ trợ người dân đi lại an toàn.
[Trung tâm Cảnh báo Khẩn cấp về Thiên tai Thành phố Hạc]
Trong bóng tối mịt mù, nàng như thấy có một bóng người đang ngồi. Phó Thanh Vi giơ ánh sáng từ màn hình điện thoại soi tới, hóa ra là Mục Nhược Thủy, người đã thức trắng cả đêm.
"Đạo trưởng, cô dậy sớm vậy?"
"Ừ." Mục Nhược Thủy bình thản nói dối.
"Trời tối như thế này, có phải thiên cẩu nuốt mất mặt trăng rồi không?" Cô gái trẻ vừa tỉnh giấc nói đùa với giọng mũi còn ngái ngủ.
"Có thể lắm."
Đám vô dụng ở Linh Quản Cục, đến giờ vẫn chưa giải quyết được con giao long.
"Hay ngủ thêm chút nữa đi? Trời còn lâu mới sáng." Mục Nhược Thủy nói, "Ta sẽ canh chừng cho em."
Nàng không nhìn rõ mặt Mục Nhược Thủy, chỉ nghe giọng nói vang lên trong bóng tối, trầm tĩnh mà dịu dàng.
Giọng nói ấy như một chiếc lông vũ mềm mại khẽ quét qua tai Phó Thanh Vi, khiến nàng ngứa ngáy đến tận mang tai, thậm chí cả người cũng không thoải mái, đầu ngón tay và đầu ngón chân tê dại. Nàng cố gắng đè nén phản ứng kỳ lạ của mình, ngừng một chút rồi nói: "Không ngủ nữa, tới giờ dậy rồi."
"Tùy em." Giọng nói của người phụ nữ trở lại lạnh lùng.
Đây mới là Mục Quán chủ mà nàng quen thuộc.
*
Lúc này.
Bầu trời quận Tiên Kiều.
Một con dị thú dài khoảng ba mét quẫy mình trong đám mây đen cuồn cuộn, mình cá, đuôi rắn, bốn chân như rồng nhưng nhỏ hơn nhiều so với những gì được ghi chép trong sách cổ.
Quanh cổ nó có một vòng bạch vân, hai sợi râu dài màu đen tung bay, tiếng gầm như bò rống.
Nghe đồn giao long ngàn năm mới hóa rồng, các đặc điểm trên thân dần thay đổi từ rắn tiến gần đến hình dáng của rồng.
Nó đã mọc ra móng vuốt và râu rồng, trú ngụ lâu ngày dưới đáy sông hồ, đã sở hữu năng lực hô mưa gọi gió. Mỗi lần đuôi rắn của nó quất mạnh, mưa gió càng thêm dữ dội.
Chiêm Anh bị mưa xối đến nỗi không mở nổi mắt, trên tay không còn là thanh kiếm đồng tiền, mà là một thanh trường kiếm ánh lên sắc xanh lạnh lẽo.
Trong trận pháp, cuồng phong nổi lên dữ dội. Chiêm Anh dùng một tay dựng kiếm cắm xuống đất, nhưng vẫn bị gió liên tiếp đẩy lùi, lưng va vào một thân cây lớn mới ổn định được thế đứng. Bên tai vang lên tiếng đồng nghiệp báo nguy:
"Không ổn rồi, khoa trưởng Chiêm, trời sắp sáng, kết giới của chúng ta cũng sắp không chịu nổi!"
Nếu kết giới bị phá, toàn bộ người dân trong thành phố sẽ nhìn thấy giao long đang cuộn mình trên bầu trời, thế giới quan sẽ bị phá vỡ ngay lập tức.
"Sớm biết khó như vậy, tối qua đáng ra phải báo cấp trên điều một chiếc chiến đấu cơ tới! Chúng ta làm sao đấu được với giao long chứ!" Một đồng nghiệp nam mới vào, giọng đầy hoảng loạn trong tai nghe.
Họ đã vật lộn với con giao này cả một đêm, sức cùng lực kiệt.
Giao long ở trên trời, họ ở dưới đất, loại pháp thuật có thể đánh trúng giao cũng chẳng có nhiều, đến cả lớp da của nó cũng không làm trầy được. Việc dựng lên trận pháp giam giữ nó tại đây đã tiêu tốn sức lực như dời non lấp biển.
"Là giao, không phải rồng! Còn kém xa lắm!" Chiêm Anh quát, "Đừng có làm người khác hoảng sợ, Linh Quản Cục không cần những kẻ chỉ biết nhụt chí!"
Chiêm Anh: "Tất cả nghe lệnh tôi! Trời sắp sáng, không được để giao làm hại người thường, phải đưa nó trở lại sông hồ. Tiếp theo, tôi sẽ dẫn thiên lôi, mọi người hỗ trợ tôi! Nhất định phải thành công ngay cú đầu tiên!"
"Rõ!"
Chiêm Anh lấy từ trong ngực ra hai lá bùa Ngũ Lôi cuối cùng, một tay giơ kiếm, bắt ấn niệm chú.
Bùa lôi không bị mưa gió làm ảnh hưởng, từ tay cô chậm rãi bay lên giữa không trung, bùng cháy mà không cần lửa. Sau khi cháy hết, một tia sáng vàng vọt thẳng lên trời, nhanh đến mức mắt thường không kịp nhìn.
Chiêm Anh hét lớn: "Chính là lúc này!"
Toàn đội dồn toàn lực. Một tiếng sấm trong trẻo xuyên thẳng lên trời, có người đã chảy máu miệng, vẫn không ngừng niệm những câu chú cổ xưa đầy bí ẩn. Một mũi tên bọc trong bùa bay lên bầu trời, hàng loạt pháp thuật khống chế điên cuồng đánh lên giao long, cuối cùng làm nó chậm lại, dù chỉ trong một giây.
Sức mạnh uy nghiêm của thiên lôi xoáy tròn trên đỉnh đầu. Dù là giao long cũng cảm nhận được mối nguy hiểm. Nó quất mạnh đuôi, kịp thời lao lên phía trước, né được tia thiên lôi đầu tiên.
"Thiên Hỏa Lôi Thần, Địa Hỏa Lôi Thần, Ngũ Đế hạ lệnh, trảm tà diệt tinh!'
Khoảnh khắc giao long khựng lại đã khiến nó không thể né kịp tia thiên lôi thứ hai. Một tia sét màu tím lớn như thân cây bổ thẳng xuống thân nó, mùi da thịt cháy khét lan tỏa trong không khí. Giao long rống lên đau đớn, lao thẳng về nơi trú ngụ, trở về lòng sông.
Cột nước cao ngút trời cuốn lên, đáy sông bỗng chốc xuất hiện mấy vòng xoáy khổng lồ. Cá dưới sông đều bơi về phía giao long, tụ lại xung quanh nó.
Chiêm Anh lau giọt nước mưa cuối cùng rơi xuống mặt, nhìn ánh sáng mờ mờ xuyên qua tầng mây, không chút chậm trễ, cầm kiếm đuổi theo.
"Đi! Ra bờ sông!"
*
Quận Vũ Hoa.
Nhà của Phó Thanh Vi.
6:45 sáng.
"Mưa tạnh rồi à?" Bên tai Phó Thanh Vi, tiếng mưa đột ngột biến mất, như thể bị ai đó bóp nghẹt, chẳng hề có quá trình giảm dần từ lớn đến nhỏ. Nàng bước đến cửa sổ ban công, đưa mu bàn tay ra ngoài, quả nhiên không còn một giọt nước nào.
Không chỉ vậy, màn đêm tối đen như mực lúc nãy cũng đã nhạt dần, thấp thoáng ánh sáng mờ mờ của buổi sớm. Trăng lặn về phía tây, không khác gì những ngày bình thường.
Phó Thanh Vi khó hiểu quay lại, không nhịn được nói với Mục Nhược Thủy: "Kỳ lạ thật, mùa đông mà lại mưa lớn đã khó tin, trời lúc thì mây đen, lúc thì quang đãng, cứ như bị ai đó điều khiển."
Mục Nhược Thủy nghĩ thầm: Không phải người, là giao long.
Nhưng chuyện này Phó Thanh Vi không cần biết.
Mục Nhược Thủy: "Có thể lắm. Hôm nay em có tiết học không?"
Phó Thanh Vi lắc đầu: "Không."
"Làm thêm?"
"Cũng không." Nàng nói, "Hôm nay em không có kế hoạch gì, ngoài việc đưa người đi dạo phố."
Mục Nhược Thủy khẽ hít vào, không khí vẫn còn mùi tanh nồng, chứng tỏ con giao vẫn chưa đi.
Mục Nhược Thủy: "Ta hơi mệt, hôm nay không ra ngoài nữa."
Phó Thanh Vi nghe theo: "Được, vậy em đến trường mượn vài cuốn sách cho người nhé."
"Em cũng đừng ra ngoài."
"......" Phó Thanh Vi há miệng, nhớ lại lượng thức ăn trong tủ lạnh, rồi đáp một tiếng: "Được."
Nếu không đi, nàng sẽ tìm vài cuốn sách điện tử trước cho cô ấy đọc.
Phó Thanh Vi bật đèn phòng khách, về phòng thay quần áo, ra ban công tập vài động tác giãn cơ buổi sáng trong ánh bình minh, rồi quay lại phòng khách tập xà đơn trên thiết bị tập thể hình. Sau đó, nàng đảo ngược người, móc chân lên để thực hiện các động tác gập bụng.
Chiếc áo thun ngắn của nàng bị trọng lực kéo đến ngực, để lộ vùng bụng với cơ bắp mỏng nhưng rõ ràng, phần eo linh hoạt, vừa mạnh mẽ vừa mềm mại. Nàng có được sức mạnh này là nhờ nhiều năm kiên trì rèn luyện để làm diễn viên mô phỏng chuyển động.
Mục Nhược Thủy ngồi trên ghế sofa đối diện, vừa uống nước vừa ngắm nàng. Một hiệp, hai hiệp, ba hiệp...
Phó Thanh Vi làm nhiều hơn bình thường vài hiệp, cho đến khi cảm thấy không còn sức mới dừng lại. Nàng đặt tay lên thanh xà, nhẹ nhàng thả người xuống, đáp đất bằng hai chân.
Chiếc áo thun ngắn che không hết eo, để lộ một phần eo thon. Những giọt mồ hôi lăn dài xuống, biến mất trong đường nét cơ bụng bên dưới, gợi lên vô số liên tưởng.
Mục Nhược Thủy hiếm hoi khen một câu: "Rất tốt."
Gương mặt Phó Thanh Vi đỏ bừng vì vận động. Nàng để mặc hơi nóng lan khắp mặt, từ cổ đến mang tai. Dù sao cũng đã đỏ, đành đỏ luôn một thể.
Mục Nhược Thủy nghĩ thầm: Hửm? Có phải quá đỏ rồi không? Sao mãi không tan?
"Khí huyết của em không đủ, đừng tập luyện quá sức." Cô nhìn tai nàng đỏ ửng, khẽ khuyên nhủ.
"Em biết rồi, lần sau sẽ không thế nữa."
"Lại đây." Giọng điệu đặc trưng của cô.
Nghe thấy thế, Phó Thanh Vi lập tức đi đến, đứng trước mặt cô.
Mục Nhược Thủy từ trước đến nay chẳng chút kiêng kỵ, muốn vén áo nàng thì vén, không bắt nàng tự cởi đã là tử tế lắm rồi.
Đột nhiên bị vén áo, Phó Thanh Vi: "???" Tai đỏ thế này chắc lát nữa chẳng che được.
Không chỉ nhìn, Mục Nhược Thủy còn đưa tay chạm vào, từng chút một lướt qua đường nét trên bụng nàng, hỏi: "Em luyện thế nào mà được vậy? Làm những động tác vừa rồi sao?"
"Đẹp không?" Phó Thanh Vi hỏi ngược.
"Đẹp." Mục Nhược Thủy gật đầu.
Mục Nhược Thủy xuất thân từ môn phái Huyền Môn, cũng từng luyện ngoại gia công phu. Nhưng giống như Chiêm Anh, việc luyện kiếm và võ thuật chú trọng toàn thân và phản xạ, hướng đến sự cân đối. Khác với người hiện đại, cô không có hệ thống luyện tập chuyên biệt nào, như việc chỉ tập trung để có cơ bụng đẹp.
Cơ bụng và đường nét eo của người hiện đại đã khiến vị cổ nhân như quán chủ Mục không khỏi chút kinh ngạc.
Phó Thanh Vi: "Người muốn thử không?"
Mục Nhược Thủy ngẩng lên nhìn nàng, thẳng thắn đáp: "Muốn."
Dù sao rảnh rỗi cũng chẳng làm gì, những động tác đó không khó, cô tập một chút cũng được.
Phó Thanh Vi: "Lúc nào đó em sẽ dạy người."
Bất ngờ, tay của Mục Nhược Thủy di chuyển đến eo nàng, dùng lòng bàn tay xoa nhẹ một cái, như thể muốn cảm nhận tất cả chi tiết đã được rèn luyện trên vòng eo ấy.
Phó Thanh Vi không kịp phản ứng, suýt nữa lại phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp như tối qua.
Nàng vội lùi lại hai bước, giải thoát eo mình khỏi tay cô, lắp bắp: "Em...... Em đi tắm đây."
Nói rồi, nàng chạy vội về phía phòng ngủ.
Mục Nhược Thủy ở phía sau nhắc nhở: "Nhà tắm ở bên ngoài."
Phó Thanh Vi không quay đầu lại: "Em đi lấy quần áo thôi!"
Nàng đóng cửa phòng lại, dựa lưng vào tấm gỗ, từ vị trí Mục Nhược Thủy vừa chạm vào eo mình, cảm giác tê dại dồn nén lâu ngày trỗi dậy, chân nàng mềm nhũn suýt đứng không vững.
Hơi thở nàng rối loạn, phải vịn vào cửa một lúc lâu để bình tĩnh lại, rồi mới nhớ ra mục đích mình vào đây, lấy bộ đồ ngủ trên giường và đi ra.
Lúc này, Mục Nhược Thủy đang nghiên cứu dụng cụ tập của nàng. Không gian nhà nhỏ nên không có thiết bị lớn, chỉ có hai thanh xà và một đôi tạ được đặt sát tường. Mục Nhược Thủy ném thử quả tạ 10kg như trò chơi, chỉ cần một ngón tay đã có thể nhấc lên.
Cô sờ vào bụng phẳng của mình, vẫn cảm thấy hứng thú với cơ bụng hơn.
Phó Thanh Vi nhìn thấy ánh mắt cô lại hướng về phía mình, trong đầu bỗng hiện lên một suy nghĩ kỳ lạ: Ngài ấy sẽ không định vào xem mình tắm đấy chứ?
Nàng vội vã chạy trốn vào phòng tắm.
Chỉ là một cái liếc mắt bình thường của Mục Nhược Thủy: "?"
Đúng là trẻ con, thật kỳ lạ.
...
Tám giờ sáng.
Phó Thanh Vi lấy từ tủ lạnh ra hai lát bánh mì, hâm nóng rồi phết mứt việt quất mới mua, chiên thêm một quả trứng hình trái tim, bày lên bàn ăn sáng.
Mục Nhược Thủy tự nhiên ngồi xuống đối diện nàng, trở thành một món mỹ thực sống động trên bàn.
Món mỹ thực ấy nhìn lướt qua đĩa của nàng, vẻ mặt rõ ràng là khinh thường: "Em chỉ ăn thế này thôi à?"
Phó Thanh Vi: "Ngon mà, không tin thì người thử đi."
Mục Nhược Thủy cười ha ha hai tiếng.
Phó Thanh Vi: "......"
Mặc dù đạo trưởng cười rất êm tai, nhưng lại cười vào lúc này, nàng có thể đọc rõ suy nghĩ trong lòng cô ấy: Ha ha, đồ em nấu, ta không tin là ngon.
Phó Thanh Vi: "Không phải em nấu, đều là đồ làm sẵn, đồ bán thành phẩm cả rồi!"
Mục Nhược Thủy lý lẽ chặt chẽ: "Cũng qua tay em mà."
Phó Thanh Vi: "......"
Tay nàng là vũ khí sinh học à? Có thể khiến món ăn bị dính hiệu ứng khó ăn sao???
Phó Thanh Vi tức giận: "Vậy bữa trưa người nấu đi!"
Mục Nhược Thủy khó hiểu: "Ta có ăn đâu, sao phải nấu?"
"Chẳng lẽ người nấu còn tệ hơn em, không dám nấu à?"
"Nấu thì nấu!"
Phó Thanh Vi chưa kịp vui mừng vì chiến thuật khích tướng lại thành công, thì đã thấy người phụ nữ ngồi đối diện, chống cằm nở một nụ cười rạng rỡ, càng làm đôi mắt và hàng chân mày thêm phần sinh động và xinh đẹp.
"Đây là điều em muốn nghe, đúng không?"
"......"
Kế hoạch bị nhìn thấu, Phó Thanh Vi đành cứng họng.
Mục Nhược Thủy không bị khích tướng, nhưng cũng không ngại thể hiện một chút tay nghề, để nàng biết khả năng của mình.
"Trưa nay ta sẽ nấu, chỉ lần này thôi. Lần sau em sẽ hiểu rằng sự nghi ngờ của ta là chính xác."
Tình thế bỗng xoay chuyển.
Phó Thanh Vi lập tức đi thay đồ ra ngoài: "Em đi mua đồ ăn!"
"Không cần ra ngoài, dùng đồ còn lại trong tủ lạnh là được."
"Nhưng trong tủ lạnh......"
"Ta nói rồi, hôm nay không được ra ngoài."
Người phụ nữ nhắc đi nhắc lại rằng không được ra ngoài, Phó Thanh Vi bắt đầu cảm thấy có điều bất thường. Có phải chuyện này liên quan đến cơn mưa kỳ lạ đêm qua không?
Nàng mở điện thoại, tin nhắn của mình vẫn nằm lẻ loi trong khung hội thoại, Chiêm Anh vẫn chưa trả lời WeChat của nàng.
Ngoài cửa sổ, một cơn mưa nhỏ lại bắt đầu rơi.
Giờ cao điểm buổi sáng đã đến. Từ ban công nhìn xuống, những chiếc ô nối đuôi nhau mở ra giữa màn mưa, tựa như những đóa hoa nhỏ nở rộ, hướng về các lối vào ga tàu điện ngầm trên khắp các tuyến đường lớn trong thành phố.
Áo mưa, giày đi mưa, những chiếc xe điện chao đảo len lỏi giữa dòng người, các bậc phụ huynh vội vã đưa con đến trường. Những gương mặt trẻ trung vừa tìm được việc làm, ngẩng lên từ dưới chiếc ô, cố nhận biết hướng đi đến ga tàu điện ngầm. Lá cây bị gió cuốn vương vãi khắp nơi, những công nhân vệ sinh đội mưa nhặt từng chiếc, bỏ vào túi rác nhựa.
Chỉ mong mọi chuyện vẫn ổn.
Nhịp tim Phó Thanh Vi bất giác tăng nhanh.
Nàng quay lại phòng khách, cảm thấy bất an, mở điện thoại xem tin nhắn. Thông báo cảnh báo cam mưa lớn dừng lại ở tin nhắn lúc 6 giờ, không có thông báo mới.
Mục Nhược Thủy rõ ràng rất tự tin về tình hình.
Nhân lúc rót nước cho cô, Phó Thanh Vi hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì không? Đạo trưởng Chiêm mãi vẫn chưa trả lời tin nhắn của em."
Mục Nhược Thủy thản nhiên: "Chuyện nhỏ thôi."
Nếu Linh Quản Cục đến chuyện này cũng không giải quyết được, thì tốt nhất nên giải tán.
Cô không định để một thực tập sinh như nàng phải bận tâm.
Phó Thanh Vi thỉnh thoảng lại làm mới tin tức địa phương theo thời gian thực. Trên mạng xã hội, có người đăng hình con đường họ đi làm buổi sáng. Nước ngập đến trên mắt cá chân, ô tô xếp hàng chậm rãi di chuyển, ánh đèn sau xe đỏ rực tạo thành một hàng dài lấp lánh trong làn mưa sương, trông như những con mắt trôi nổi phát sáng.
Đường dành cho xe không có động cơ dưới vỉa hè chật kín người. Những chiếc xe lăn bánh khó nhọc trong dòng nước, đôi chân người mang giày đi mưa cố đẩy xe tiến về phía trước.
Mưa vẫn chưa dứt.
Cư dân mạng liên tục than phiền:
[Sáng nay đưa con đi học về, chạy xe điện bị ngã một cú. May mà người ngã là tôi, chứ nếu là con thì bị xe phía sau cán mất rồi.]
[Nói thật, mưa lớn thế này, mưa từ tối qua đến giờ, không thể cho nghỉ học một ngày được à?]
[Chuyện lạ tất có điều kỳ quái, nếu tôi nhớ không nhầm, bây giờ là tháng 12 mà? Sao lại có bão mới đổ bộ?]
[Bão thường ở ven biển, thổi vào đây chắc chỉ còn vài cấp gió. Chỗ chúng ta thường chỉ có động đất thôi.]
[Tôi tra dự báo thời tiết rồi, chỉ có khu này mưa thôi. Có lẽ tiên nhân nào đang độ kiếp nhỉ, haha.]
[Đừng độ nữa, đừng độ nữa. Mưa to quá, tôi sắp muộn làm rồi!]
[Muốn xin nghỉ quá, nhưng sếp tư bản của tôi chắc chắn không đồng ý!]
[+1. Gió mưa, núi đao biển lửa, mạng của người lao động còn khổ hơn cả quỷ.]
[Hôm qua đã không muốn làm rồi, hôm nay trực tiếp nghỉ việc nằm dài luôn, hehe.]
[Ai đó đang ghen tị với tôi mà không nói!]
Khi giờ cao điểm buổi sáng qua đi, lượng phàn nàn trên mạng địa phương giảm đi nhiều. Thỉnh thoảng có người đăng ảnh dòng nước mưa trôi trên kính của tòa nhà văn phòng. Những bức ảnh trông khá nghệ thuật, bình luận bên dưới chủ yếu là chia sẻ thêm hình ảnh tương tự.
Trung tâm cảnh báo khí tượng gửi thêm một tin nhắn mới, nội dung vẫn là: [Cảnh báo cam mưa lớn] nhắc nhở người dân hạn chế ra ngoài nếu không cần thiết.
Phó Thanh Vi đứng trên ban công quan sát, mưa vẫn như trút nước, số người đi lại trên đường đã giảm đi nhiều. Chỉ còn lác đác bóng dáng những công nhân vệ sinh mặc áo phản quang màu cam len lỏi giữa cơn mưa gió, khiến nàng không khỏi thấy chua xót.
Sao không thể để họ đợi mưa tạnh rồi mới dọn vệ sinh? Nhất thiết phải làm ngay bây giờ sao?
Khóe mắt Phó Thanh Vi hơi cay, nàng cố gắng dời ánh nhìn đi, bởi bản thân chẳng thể làm gì để giúp họ.
Phía sau, một vật gì đó ném nhẹ vào lưng nàng. Phó Thanh Vi cúi xuống nhặt lên, là một mẩu giấy nhỏ vo tròn. Nàng quay lại nhìn người phụ nữ đang ngồi trên sofa đọc sách. Mục Nhược Thủy không nhìn nàng, chỉ nói: "Đừng đi qua đi lại nữa, em không có việc gì làm sao?"
Đi qua đi lại thì không sao, nhưng tâm hồn lại lơ lửng, không tập trung, rõ ràng là chẳng nghĩ gì đến cô.
Thực ra, kế hoạch của Phó Thanh Vi hôm nay chỉ đơn giản là đưa Mục Nhược Thủy đi dạo phố. Giờ mưa lớn không thể ra ngoài, nàng đúng là chẳng có việc gì làm. Nhưng nghĩ lại, mục tiêu ban đầu là phục vụ Quán chủ cả ngày, vậy bây giờ cứ kiên trì thực hiện điều đó là được.
Phó Thanh Vi: "Có muốn em bật tivi không? Nó cũng giống máy tính bảng, chiếu được hình ảnh động."
Mục Nhược Thủy: "Ta xem một mình?"
Phó Thanh Vi: "Tất nhiên là em sẽ xem cùng người. Đã nói hôm nay ở bên người cả ngày thì sẽ làm đúng như vậy."
Mục Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ gật đầu với vẻ hài lòng miễn cưỡng.
“Được.”
Phó Thanh Vi bật tivi. Trước đây, tivi của chủ nhà chỉ là loại 40 inch, nhưng sau khi dọn vào, nàng đã mua một chiếc màn hình LCD 70 inch second-hand trên chợ đồ cũ với giá vài trăm tệ. Trong phòng khách rộng ba mét, chiếc màn hình này thực sự là một món đồ xa xỉ, mang lại trải nghiệm xem phim tuyệt vời.
Phó Thanh Vi lên mạng tìm bộ sưu tập phim của Lâm Chánh Anh, dùng điện thoại để phát lên màn hình lớn, hình ảnh nhanh chóng chuyển thành phần mở đầu của bộ phim.
Mục Nhược Thủy tò mò, khẽ liếc mắt ra hiệu.
Phó Thanh Vi hiểu ngay, lập tức tạo cho cô một tài khoản lưu trữ đám mây, thêm cô làm bạn bè, chia sẻ bộ sưu tập, rồi hướng dẫn cô cách sử dụng tính năng phát lên TV.
Quán chủ thông minh, học nhanh như chớp, dù đã cách biệt công nghệ cả trăm năm nhưng chỉ cần chỉ một lần là hiểu, khiến Phó Thanh Vi không tiếc lời khen ngợi.
Trừ việc mặc áo ngực.
Khoan đã, nếu cô ấy thông minh như vậy, tại sao chỉ có lần mặc áo ngực lại phải bắt mình vào tận nơi để hướng dẫn?
Chẳng lẽ…
Không phải cô ấy rảnh rỗi đến mức chỉ muốn nhìn cơ thể mình chứ?
Phó Thanh Vi ngừng dòng suy nghĩ, bất giác bật cười, gạt đi những suy đoán vô căn cứ. Dù sao thì Quán chủ dù không phải người chính trực hoàn toàn, nhưng ngài ấy luôn giữ giá, làm sao một người phàm tục như nàng lại lọt vào mắt cô ấy được?
Tối qua, ngài ấy còn từ chối nhận đệ tử một cách không chút do dự.
Trong phim, nhân vật Cửu Thúc do Lâm Chánh Anh thủ vai là một người bản lĩnh cao cường, luôn bình tĩnh trước nguy nan, nhiều lần cứu đệ tử khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng. Ngay cả những vai phụ rơi vào hiểm cảnh, khi thấy ông cũng đều thở phào nhẹ nhõm, tự tin rằng mình sẽ được cứu, quả thực là trụ cột vững chắc trong phim.
Mục Nhược Thủy nghĩ: Hóa ra mình có vị trí như vậy trong lòng em ấy.
Những bộ phim kinh điển xem đi xem lại vẫn không thấy chán. Phó Thanh Vi ngồi xếp bằng trên sofa, mắt không rời khỏi màn hình. Từ lúc nào không hay, nàng đã từ chiếc sofa đơn chuyển sang ngồi trên chiếc sofa dài chuyên dụng của Mục Nhược Thủy.
Mục Nhược Thủy nhích qua một chút, nhường chỗ cho nàng.
Phó Thanh Vi lấy một túi đồ ăn vặt từ dưới bàn trà, mở ra rồi hỏi: "Quán chủ có muốn ăn không?"
Mục Nhược Thủy từ chối ngay lập tức. Phó Thanh Vi liền đặt túi đồ ăn giữa hai chân mình, thỉnh thoảng ăn một lát khoai tây chiên.
Mục Nhược Thủy không hứng thú với đồ ăn vặt, nhưng cách nàng vừa xem vừa ăn khiến cô cảm thấy hai việc này vốn không thể tách rời. Chỉ xem phim thôi thì quả thực hơi nhàm chán.
Vì thế, cô đổi ý: "Ta cũng muốn."
"Muốn gì cơ?"
"Em..." Dưới ánh mắt kinh ngạc của Phó Thanh Vi, cô chậm rãi bổ sung, "đút cho ta."
Nhịp tim Phó Thanh Vi bỗng tăng tốc, đập thình thịch, như muốn vang ra cả trong lồng ngực.
Đôi lúc, nàng cảm thấy Quán chủ không hề có ý tứ gì đặc biệt, dù sao cũng là một nửa người xưa. Nhưng đôi lúc, lời nói của cô lại đầy ẩn ý, vừa công khai vừa ngấm ngầm trêu đùa, khiến nàng không thể không nghĩ ngợi nhiều.
Trước đây cũng từng có cô gái tỏ tình với nàng, và trước khi tỏ tình cũng có những hành động ngầm bày tỏ sự thích thú. Nhưng khi đem những hành động đó áp vào Quán chủ Mục, nàng thấy thật khó tưởng tượng.
Chắc là mình nghĩ quá nhiều thôi.
"Được."
Phó Thanh Vi dùng hai ngón tay cầm lấy một lát khoai tây chiên, đưa đến gần môi cô.
Mục Nhược Thủy khẽ mở đôi môi mỏng, chỉ cắn nhẹ một chút để thử vị, sau đó mới tiếp tục mở miệng ăn hết.
Miếng khoai trên tay Phó Thanh Vi càng lúc càng nhỏ. Đến mẩu cuối cùng, nàng không thể tránh khỏi việc ngón tay thon dài, trắng nõn của mình cũng chạm vào môi cô, cẩn thận tránh khỏi sự ấm áp của đôi môi ấy.
Đầu lưỡi của Mục Nhược Thủy khẽ cuốn đi chút mẩu khoai cuối cùng, rồi ngậm lấy hai ngón tay nàng chưa kịp rút ra.
Phó Thanh Vi: “!!!”
***
Lời tác giả:
Đúng vậy, đây là dụ công OVO.
Sư tôn là công, thêm một phiếu nữa!
Chú thích: Câu chú ngữ "Thiên Hỏa Lôi Thần, Địa Hỏa Lôi Thần, Ngũ Đế hạ lệnh, trảm tà diệt tinh!" được sưu tầm trên mạng.
Chương siêu dài gộp hai phần, cảm ơn bạn đã đọc o((*^▽^*))o
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro