C32 - Chim sẻ xanh bay vào lòng cô
Phó Thanh Vi không quay đầu lại lần nào.
Mục Nhược Thủy thu ánh mắt về.
Trời lạnh, gió càng thêm buốt. Đặc biệt là sau cơn mưa lớn, bầu trời không có ánh mặt trời, cành cây và lá rụng khắp nơi, thành phố thật hoang tàn.
Mục Nhược Thủy mặc một chiếc váy cổ chéo màu đỏ, thậm chí không khoác thêm chiếc áo ngoài nào. Dù Phó Thanh Vi đoán rằng cô có lẽ không sợ gió rét, điều đó cũng không ngăn được nàng cảm thấy lạnh thay cô, huống hồ hôm qua cô có ho một chút.
Phó Thanh Vi mặc áo len bên trong, liền cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra, vừa cởi được một ống tay áo.
Mục Nhược Thủy nhìn đường cong áo len bó sát bên trong của nàng, cất tiếng: "Em định đưa cho ta mặc à?"
Phó Thanh Vi gật đầu.
Mục Nhược Thủy nở một nụ cười từ chối rõ ràng. Phó Thanh Vi nghĩ rằng cô sẽ nói những câu kiểu như "Không cần" hoặc "Ta không lạnh". Nhưng người phụ nữ kia lại cười nhẹ một cái, lặng lẽ lùi thêm một bước, nói: "Như thế có vẻ hơi mập mờ đấy."
Phó Thanh Vi: "......"
Nàng không biết phải nói gì, cảm giác vừa buồn cười lại vừa bất lực.
Con người làm sao có thể vừa mạnh mẽ, ngạo mạn, lại vừa ngây thơ, đáng yêu như vậy?
Phó Thanh Vi không nhịn được bật cười, đáp lại: "Không muốn thì thôi."
Quán chủ Mục ban ngày và Quán chủ Mục buổi tối đúng là như hai người khác nhau. Nếu không phải chính tay cô xé rách áo của nàng đêm qua, sáng nay Phó Thanh Vi vẫn còn thấy tàn dư trong thùng rác, nàng thật sự sẽ nghĩ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ. Dù là mơ xuân, cũng thật phi lý.
Có lẽ cô chỉ đơn giản muốn thỏa mãn cơn thèm ăn của mình thôi, còn nàng thì nghĩ ngợi lung tung, lòng dạ mờ ám.
Phó Thanh Vi duỗi chân tay, đã xuống lầu hít thở không khí trong lành thì nàng quyết định đi thêm một chút. Mục Nhược Thủy vẫn giữ khoảng cách không xa không gần, giống như một cái bóng nhưng có sự hiện diện mạnh mẽ.
Ban quản lý đang dọn dẹp đoạn lan can trắng bị hỏng giữa đường trước cổng chính, Phó Thanh Vi bước nhanh hơn hai bước để giúp một tay.
Mục Nhược Thủy vẫn không thích gặp người lạ, mỗi khi nàng bận bịu thì biến mất, lúc nàng xong việc lại xuất hiện, không biết trong khoảng thời gian đó cô trốn đi đâu.
Điều này làm Phó Thanh Vi liên tưởng đến những chú mèo nhỏ tìm chỗ trốn trước cơn mưa lớn.
Hai người trước sau, lần lượt quay về nhà. Kể từ khi Quán chủ chuyển đến, có cô bên cạnh, Phó Thanh Vi cảm thấy sự thoải mái chưa từng có. Nàng không còn lo lắng về những nguy hiểm rình rập, ngôi nhà lúc nào cũng sạch sẽ, cả khu dân cư này nàng cũng không nhìn thấy bóng dáng một con ma nào. Cuộc sống gần như giống hệt với người bình thường.
Mục Nhược Thủy ngồi trên sofa đọc sách, Phó Thanh Vi vào phòng ngủ để ngẫm lại chuyện đã qua.
Sau khi tua lại trong đầu toàn bộ thảm họa từ việc cắt móng tay, nàng càng nhận ra rằng trong chuyện tối qua phần nhiều lỗi thuộc về mình. Chẳng phải chỉ là cắt móng tay thôi sao? Quán chủ đã cứu nàng không biết bao nhiêu lần, chút chuyện nhỏ này mà cũng không đáp ứng được cho ngài ấy sao?
Suýt chút nữa đã khiến ngài ấy tức giận bỏ đi, thực sự không nên.
Làm thế nào để xin lỗi ngài ấy đây?
Mục Nhược Thủy lật một trang sách, nhưng tâm trí lại lơ đãng. Cúi đầu nhìn, cô nhận ra toàn là những chữ lạ lẫm, thậm chí cả các nhân vật xuất hiện cũng không quen thuộc. Cô lật lại vài trang, đọc lại từ đầu, nhưng sự chú ý vẫn tập trung hết vào âm thanh bên ngoài.
Phòng ngủ hoàn toàn không có động tĩnh.
Phó Thanh Vi có lẽ thật sự sợ cô.
Trước đó, thỉnh thoảng nàng còn bước ra rót nước.
Mục Nhược Thủy thừa nhận rằng tối qua mình hơi bị kích động. Cô bị kích thích bởi nước mắt, bởi lời nói, bởi cơn giận và sự bối rối, bị tất cả cuốn lấy khiến lý trí cô bị lung lay.
—Ta có thể làm, nhưng em không được nghĩ.
Nghe thử xem, đây là ý gì chứ? Nếu là người nghe cũng cảm thấy hoang mang trong lòng.
...... Quá mức biến thái.
Cạch——
Cửa phòng ngủ mở ra, Phó Thanh Vi cẩn thận thò nửa khuôn mặt từ sau cánh cửa, nhìn khắp căn phòng khách nhỏ, tránh không đối diện trực tiếp với ánh mắt Mục Nhược Thủy. Sau đó, nàng chậm rãi bước ra ngoài, ánh mắt lảng tránh, dáng vẻ ngập ngừng.
"Quán chủ..."
"Em muốn đến bệnh viện thăm Khoa trưởng Chiêm không?" Mục Nhược Thủy nói trước khi nàng kịp mở lời.
"Dạ?"
"Em không phải rất lo lắng cho vết thương của cô ấy sao?"
"Đúng vậy." Nhưng Phó Thanh Vi chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé, ở Linh Quản Cục không có tiếng nói. Chiêm Anh nhập viện, nàng chỉ có thể ở nhà chờ tin, đợi tin nhắn từ cô ấy.
"Ta đưa em đi."
Phó Thanh Vi nhìn người phụ nữ với vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng nghĩ: Mình thật đáng chết.
Huhu, hiện giờ Quán chủ là người đối xử với nàng tốt nhất trên thế gian này.
"Đạo trưởng——" Phó Thanh Vi vứt bỏ mọi do dự và suy nghĩ viển vông, chỉ nghe theo bản năng mà chạy tới bên cô. Phòng khách không lớn, chỉ vài bước nàng đã đứng trước mặt Mục Nhược Thủy, khi dừng lại, ánh mắt tràn ngập mong đợi, muốn tiến lên nhưng lại chần chừ.
Mục Nhược Thủy dừng lại vài giây, nghiêng mặt sang một bên, rồi dang tay ra trước mặt nàng.
Chim sẻ xanh lao vào lòng cô.
"Đạo trưởng~" Phó Thanh Vi kéo dài giọng, nũng nịu trong vòng tay cô, mái tóc dài không an phận cọ vào cổ Mục Nhược Thủy, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Từ khi bà qua đời, đã lâu lắm rồi nàng không làm nũng với ai, cảm giác thật xa lạ nhưng lại rất nhanh tìm được sự phụ thuộc dễ chịu. Khuôn mặt nàng áp sát vào cổ Mục Nhược Thủy, gần như cả người vùi vào vòng tay mát lạnh, mềm mại của cô.
Sự ấm áp xa lạ mà quen thuộc ấy không chỉ lấp đầy vòng tay Mục Nhược Thủy, mà còn lấp đầy cả trái tim hoang vu của cô, mang đến một sự thỏa mãn chưa từng có.
Nụ cười vô thức hiện lên trong đáy mắt Mục Nhược Thủy. Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu thiếu nữ có mái tóc đen nhánh.
Phó Thanh Vi ngẩng đầu lên một chút, rồi lại vùi mặt vào lòng cô, ôm lấy cô rất lâu.
Nếu Quán chủ có thể mãi mãi không rời đi, hai người họ cứ thế này sống cùng nhau suốt đời thì quá tốt... Nếu ngài ấy không rời đi.
Mục Nhược Thủy vẫn giữ nguyên tư thế ôm nàng, cằm tựa trên đỉnh đầu nàng, năm ngón tay khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, từng chút một, có vẻ như đang thất thần.
Đêm qua, Phó Thanh Vi ngủ không ngon, khi sắp ngủ thiếp đi trong vòng tay người phụ nữ, thì phần lưng dưới của nàng bị nhẹ nhàng ấn một cái.
Mái tóc đen buông xõa của Phó Thanh Vi rơi xuống cánh tay cô, nàng ngẩng đầu lên, mơ màng hỏi: "Sao thế?"
"Em không định đi thăm Khoa trưởng Chiêm à?”
"Ồ, đúng rồi." Phó Thanh Vi như bừng tỉnh, tựa vào vai cô thêm một lát rồi mới chậm chạp đứng lên: "Vậy chúng ta đi bây giờ nhé? Hôm nay trường cho nghỉ học cả ngày."
"Chờ chút, ta gọi một cuộc điện thoại."
Phó Thanh Vi nhìn cô lấy điện thoại ra và bấm số một cách thành thạo, nghĩ thầm: Quán chủ càng ngày càng giống một người hiện đại rồi.
Trong danh bạ điện thoại của Mục Nhược Thủy, ngoài Phó Thanh Vi, chỉ có số của Chiêm Anh. Cô tự nhiên gọi vào số đó.
Hiện tại, điện thoại của Chiêm Anh đang được Chủ nhiệm Tuế Dĩ Hàn, sư phụ của cô ấy giữ.
Khi Chủ nhiệm Tuế nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, hô hấp chững lại một chút. Cô đi ra khỏi phòng bệnh, nín thở bắt máy: "Alo?"
Đầu dây bên kia là một giọng nữ vô cùng trẻ trung: "Chào Chủ nhiệm Tuế, em là thực tập sinh của Khoa trưởng Chiêm, Phó Thanh Vi."
"Chào em." Chủ nhiệm Tuế hơi thất vọng, nhưng không để lộ trong giọng nói, dịu dàng đáp lại: "Em dùng điện thoại của Cố vấn Mục gọi cho Chiêm Anh, có việc gì sao?"
"Không phải em gọi, mà là Quán chủ." Phó Thanh Vi nghiêng đầu nhìn sang.
Quán chủ lúc này đang ngồi trên ghế sofa cạnh nàng, chán chường ngắm nhìn bàn tay mình, bộ móng tay cô mới cắt tối qua, đến giờ vẫn khiến cô rất hài lòng.
Ngay khi điện thoại kết nối, cô đã ném nó vào lòng Phó Thanh Vi như thể đó là củ khoai nóng bỏng tay. Nếu không phải Phó Thanh Vi biết rằng cô chỉ không muốn nói chuyện với người ngoài, nàng suýt nghĩ rằng cô bị chứng sợ xã hội nặng.
Cô ít nói đến mức này, vậy mà lại cam tâm tình nguyện xuống núi, luôn ở bên cạnh nàng không rời nửa bước.
Sự thiên vị công khai đến mức lộ liễu này, nếu là ai ở trong hoàn cảnh của nàng, cũng không thể không cảm động.
Phó Thanh Vi mềm lòng, thu ánh mắt lại.
Nàng dựa vào sự thiên vị này, mang theo chút ngọt ngào vô thức mà nói: "Quán chủ muốn đưa em đến thăm Khoa trưởng Chiêm, không biết có tiện không?"
Câu nói này rơi vào tai người có tâm tư, lập tức khiến trong lòng Tuế Dĩ Hàn có tính toán riêng.
Tuế Dĩ Hàn lập tức nói: "Rất tiện, mời Quán chủ cùng đến. Tôi sẽ gửi địa chỉ bệnh viện cho cô."
"Cảm ơn Chủ nhiệm."
"Khi gần đến nơi thì gọi cho tôi, tôi sẽ ra đón hai người."
"Vậy làm phiền Chủ nhiệm rồi."
Phó Thanh Vi cúp điện thoại, quay sang người phụ nữ bên cạnh, nhướng mày và cảm thán: "Thể diện của Cố vấn Mục thật sự rất hữu dụng." Đến Chủ nhiệm Tuế của Tổng cục cũng cung kính như vậy, nàng thấy có chút không quen.
Mục Nhược Thủy hờ hững nói: "Em thích thì cứ tùy ý dùng."
Phó Thanh Vi lại có cảm giác khó diễn tả, làm nàng mềm nhũn, như đang ngâm mình trong suối nước nóng, xương cốt dường như cũng trở nên mềm mại.
Đúng lúc này, Tuế Dĩ Hàn gửi tin nhắn địa chỉ bệnh viện đến.
Đinh— một tiếng.
Phó Thanh Vi theo phản xạ đứng dậy, vừa hay kéo giãn khoảng cách giữa hai người, không gian hít thở cũng trở nên thoải mái hơn nhiều. Nàng hít sâu một hơi không khí trong lành, ổn định nhịp tim, rồi kiểm tra tin nhắn. Dùng điện thoại của Mục Nhược Thủy mở bản đồ, nàng thấy bệnh viện cách đây khoảng nửa tiếng đi xe.
"Chúng ta đi bây giờ?"
"Dạ."
Mục Nhược Thủy vào phòng lấy chiếc mặt nạ gỗ liễu của mình. Lần này khác với những lần trước, khi đó cô ra ngoài không mục đích, đeo mặt nạ ở nơi công cộng sẽ gây chú ý. Nhưng bây giờ là đi gặp người của Linh Quản Cục— Những người cụ thể, có danh tính, cô thậm chí không muốn để lộ nửa trên khuôn mặt.
Phó Thanh Vi không phản đối, chỉ đưa cho cô một chiếc áo khoác trước khi ra ngoài.
Mục Nhược Thủy: "?"
Phó Thanh Vi: "Hôm qua người không phải còn ho sao? Bên ngoài gió lớn, đừng để bị cảm."
Mục Nhược Thủy dù có mạnh mẽ đến đâu, trong mắt Phó Thanh Vi vẫn được quan tâm như một người bình thường, khiến Mục Nhược Thủy có một cảm giác khó tả.
Mục Nhược Thủy khẽ đáp một tiếng, nhận lấy áo khoác, mặc vào bên ngoài đạo bào. Cô cao hơn Phó Thanh Vi một chút, với vòng eo thon và đôi chân dài, áo khoác vẫn vừa vặn, tạo nên dáng vẻ mềm mại khi kết hợp chiếc khẩu trang đen và áo khoác màu nâu nhạt.
Phó Thanh Vi cùng cô ra ngoài, gọi một chiếc xe công nghệ và chờ ở ven đường.
Nàng nhận thấy Mục Nhược Thủy dường như không thích mặc những bộ quần áo mới mà nàng mua cho cô, ngày nào cũng mặc một bộ duy nhất, ngoại trừ đôi giày, vì giày dễ bẩn khi ra ngoài.
Đạo bào vốn dĩ là một dạng Hán phục, ngày nay cũng có không ít người trẻ mặc Hán phục. Phó Thanh Vi mở ứng dụng, tìm kiếm vài mẫu đạo bào thời Minh, vừa cổ điển lại vừa thời trang, rồi đưa đến trước mặt cô.
"Người thấy những bộ này thế nào?"
"Cũng tương tự đồ ta đang mặc."
"Nếu em mua mấy bộ này cho người, người có mặc không?"
"Em còn tiền sao?" Mục Nhược Thủy liếc nàng một cái.
"......" Phó Thanh Vi bị nghẹn, nói: "Em sẽ kiếm được tiền, người không cần lo chuyện tiền bạc."
"Chờ em kiếm được rồi hãy nói."
Cái hình tượng cô gái nghèo của Phó Thanh Vi đã ăn sâu bén rễ. Nàng cũng muốn vung tiền để thay đổi ấn tượng, nhưng tiếc là vừa bị nói trúng, liền cúi đầu ủ rũ.
"Cái áo khoác này của em không tệ, từ giờ thuộc về ta." Một giọng nữ nhàn nhạt vang lên trên đỉnh đầu.
Phó Thanh Vi ngẩng phắt lên, chớp chớp mắt.
Nàng bỗng nhớ ra, chẳng phải có người đã nói dứt khoát không mặc đồ của nàng sao? Giờ không chỉ mặc mà còn chiếm làm của riêng.
Trong một khoảnh khắc nhìn nhau, Mục Nhược Thủy cũng nhớ ra câu nói của mình. Trước khi Phó Thanh Vi kịp mở miệng, cô đã lên tiếng cảnh cáo trước: "Em không được nói gì cả!"
Ánh mắt Phó Thanh Vi ánh lên ý cười, làm động tác kéo khóa miệng.
Mục Nhược Thủy gần như muốn cởi áo khoác trả lại nàng ngay tại chỗ.
Không nên nghĩ cách giúp nàng tiết kiệm tiền! Tiết kiệm tiền cho nàng là tự làm mất mặt mình!
"Em còn cười à?" Quán chủ giận rồi.
Phó Thanh Vi không dám cười nữa, nhưng không nhịn được. Càng lúc càng quen thân, nàng mỉm cười nhẹ nhàng, nghiêng người về phía trước, úp mặt vào cổ người phụ nữ cao hơn mình một chút.
Trước cổng khu dân cư, bất ngờ có một cơn gió lạnh lùa qua, lá cây cuộn lên. Phó Thanh Vi theo bản năng rụt người vào lòng cô, khiến Mục Nhược Thủy lùi lại nửa bước mới đứng vững.
"Hơi lạnh."
"... Dạ."
Một tiếng trả lời khàn nhẹ, gần như không nghe thấy. Tay phải đang để trống của cô từ từ giơ lên, cuối cùng rơi xuống vòng eo thon thả của người phụ nữ trẻ.
***
Lời tác giả:
Cặp đôi nhỏ mà nói không phải đang yêu nhau ư~
kswlkswl (tác giả phấn khích vì tình tiết đáng yêu)
Không biết bình luận gì thì có thể “A a a a a a” trước cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro