C61 - Thay đồ cho vi sư

"Một lát nữa em có muốn cùng ta ngâm suối nước nóng không?"

"A, em...... được."

Khi nhớ lại đoạn đối thoại này, da đầu Phó Thanh Vi tê rần. Nàng lấy cớ chờ tiêu hóa thức ăn, vừa bước vào đã trốn thẳng về phòng riêng, tự nhủ rằng lẩn tránh tuy đáng xấu hổ nhưng tạm thời hiệu quả.

Đầu tiên là của một đồ đệ ngoan, tiếp theo là của một người đang thầm mến.

Vấn đề là bây giờ hai vai trò này đã hợp thành một.

Còn Quán chủ, vẫn trong trạng thái bị chiếm xác, không biết bao giờ mới trở lại bình thường, có khi cả đời này cũng không thể

Đừng mà!

Nàng thà bị Đạo trưởng nghiêm khắc quở trách nàng một nghìn lần.

Phó Thanh Vi nằm trên sàn nhà trải thảm lông dày, nhắm mắt, an yên làm một con cá khô.

Biệt viện này có hai phòng ngủ, cả hai đều thông với phòng khách. Mục Nhược Thủy đang ngồi uống trà trong phòng khách, mọi động tĩnh đều có thể truyền đến tai Phó Thanh Vi.

Khi cửa kéo bị mở ra, nàng biết mình không thoát được nữa.

Để tránh lại bị vỗ nhẹ vào cánh tay một cách dịu dàng, nàng chủ động mở mắt tỉnh dậy. Đôi môi nàng khẽ mở, nhưng lại nuốt chữ "sư phụ" xuống.

May mà Mục Nhược Thủy không để ý, đứng ngoài cửa, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn nàng.

"Em tỉnh rồi."

"......"

Phó Thanh Vi chống hai tay xuống sàn, lặng lẽ dịch ra sau một chút.

Ai dạy người làm sư phụ thế này? Nói đi!

Kêu người đó ra đây, em muốn đấu với người đó một trận!

Phó Thanh Vi run rẩy đứng dậy, cố giữ gương mặt mình không để lộ điều gì bất thường: "Người từng thu nhận đồ đệ bao giờ chưa?"

"Chưa từng." Mục Nhược Thủy tỏ vẻ tò mò, giọng nói chậm rãi và dịu dàng, "Sao vậy, Thanh nhi?"

Phó Thanh Vi lại cảm giác da đầu mình tê rần lần nữa.

"Thế người gần đây có đọc sách gì không? Về sư đồ ấy."

"Không có."

"Vậy là trước đây từng đọc những đoạn hội thoại của sư đồ không?"

"......"

Từ sự im lặng đột ngột của cô, Phó Thanh Vi như thể vừa thoáng nhìn thấy một chút chân tướng.

"Người thật sự đã từng đọc qua? Là gì vậy?"

Một lúc lâu sau, Mục Nhược Thủy lắc đầu, vẻ mặt có chút do dự.

"Chưa từng."

"Thế người do dự cái gì?" Phó Thanh Vi buột miệng, hoàn toàn không có chút tôn kính nào, có thể nói đây là bước đầu tiên của việc đồ đệ chống đối sư phụ.

"Ta tự nghĩ ra."

"......"

Phó Thanh Vi nghĩ thầm: Không phải chứ, thế này mà cũng không giận?

Đạo trưởng, người thật sự đã thay đổi.

Mục Nhược Thủy xoay người bước đi, không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng nói: "Theo ta."

"Dạ."

Cô quay lưng về phía nàng, sắc mặt có chút lạnh lẽo.

Trước khi nhận đồ đệ thì thông minh đáng yêu, dịu dàng hiểu lễ nghĩa, nhận đồ đệ xong liền biến thành cái dạng nghịch đồ này!

Chẳng lẽ ta nhìn nhầm rồi?

Hai người trở lại hành lang, nơi ban ngày họ đã bái thiên địa.

Không xa ở phía bên trái là suối nước nóng được xây bằng đá, nhưng viên đá vì thấm nước nên màu đen sẫm, hơi nước trắng lững lờ, trông chẳng khác nào tiên cảnh.

Bên cạnh còn có một hòn non bộ lộ thiên, bầu không khí rất nên thơ.

Phần lớn suối nước nóng trong nước là bể tắm công cộng, có nơi thậm chí không phân biệt nam nữ. Cô bạn thân Cam Đường của Phó Thanh Vi vốn thích con gái, chỉ mê nhìn mỹ nữ, nhưng những nơi phải để lộ cơ thể, cô chỉ chấp nhận bãi biển và nhà tắm công cộng. Phó Thanh Vi, vốn hơi sợ giao tiếp xã hội, mức độ chấp nhận còn thấp hơn. Sau lần bị cô bạn lừa vào nhà tắm công cộng để kỳ cọ, nàng thề sẽ không bao giờ quay lại.

Nàng chóng mặt, nhất là ở những nơi phải cởi quần áo.

Thế nhưng, suối nước nóng riêng tư lại có sức hấp dẫn không thể chối từ với một cô gái trưởng thành.

Khách sạn rất chu đáo, chuẩn bị sẵn hai bộ yukata và áo ngủ, được gấp gọn gàng đặt ở một bên, thành đôi thành cặp.

Quả nhiên, giá tiền nào thì đi liền dịch vụ đó.

Phó Thanh Vi âm thầm chọn bộ bên phải, rồi mới sực nhớ đến việc dường như Quán chủ cũng định cùng nàng ngâm suối nước nóng.

Chẳng phải sẽ...... cởi quần áo sao?

Ực—

Phó Thanh Vi khó khăn nuốt nước bọt.

Không phân biệt được là mong chờ hay sợ hãi.

Ánh mắt Quán chủ chạm vào ánh mắt nàng, cô giang hai tay, hơi ngẩng cằm lên, nói: "Thay đồ cho vi sư."

Mục Nhược Thủy với dáng vẻ kiêu ngạo này, thoáng chốc lại gợi cho Phó Thanh Vi nhớ về dáng vẻ quen thuộc trước đây của cô.

Trái tim Phó Thanh Vi nhẹ nhõm hơn một chút. Nàng bước tới trước mặt cô. Hai người cao gần bằng nhau, chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm như ngọc của Mục Nhược Thủy.

Phó Thanh Vi và cô chạm mắt trong chốc lát, sau đó hàng mi khẽ rủ xuống, né tránh ánh nhìn, rồi giơ tay nắm lấy chiếc thắt lưng nhỏ nhắn của cô.

Lần trước, nàng đã thấy cách Mục Nhược Thủy buộc thắt lưng, lần này cúi đầu tìm một lúc, nàng nhanh chóng gỡ được nút thắt.

Trong quá trình đó, tay nàng không thể tránh khỏi chạm vào eo của cô qua lớp vải. Mềm mại, ấm áp, mạnh mẽ, chạm vào rồi vội rụt lại, không dám dùng lòng bàn tay để cảm nhận nhiều hơn.

Mục Nhược Thủy nhàn nhạt lên tiếng: "Em quên áo khoác ngoài."

Phó Thanh Vi ngẩng đầu: "A?" rồi mặt đỏ bừng.

"Xin lỗi."

Chỉ lo tháo thắt lưng, áo khoác ngoài của cô vẫn còn nguyên trên người.

Phó Thanh Vi cởi áo khoác ngoài của cô, treo lên giá. Tiếp đến là lớp áo giao lĩnh màu đỏ sẫm, chiếc cổ trắng ngần của cô lộ ra ngày càng nhiều. Vì hiếm khi tiếp xúc ánh sáng, làn da của Mục Nhược Thủy còn trắng hơn cả nàng, ngay cả mạch máu màu xanh nhạt cũng hiện rõ.

Nàng giúp cô kéo tay áo ra, để lộ đôi tay thon dài. Mu bàn tay mảnh mai, những đường gân xanh nhạt hiện rõ ràng.

Một vẻ đẹp vừa tinh tế vừa mạnh mẽ.

Trong mắt thẩm mỹ của Phó Thanh Vi, những đường gân xanh thoáng hiện khi phụ nữ dùng lực chính là biểu tượng của sự quyến rũ. Nếu không, nàng đã chẳng mê mẩn tập gym đến thế.

Quán chủ sở hữu một vòng eo nhỏ nhắn đẹp nhất thiên hạ, lại còn là biểu tượng của sức mạnh tối thượng.

Thật sự là......

Phó Thanh Vi treo xong quần áo, đưa tay lau mặt, cố ngừng những suy nghĩ không đứng đắn.

Mục Nhược Thủy giờ chỉ còn mặc một lớp trung y trắng muốt. Ánh mắt của Phó Thanh Vi dừng lại trên xương quai xanh mờ ảo của cô, rồi cố ép bản thân dời mắt đi: "Còn phải cởi tiếp không?"

Phó Thanh Vi không nghe thấy cô trả lời. Ngón tay nàng lướt qua cổ áo, đầu ngón tay khẽ chạm vào làn da mịn màng trên xương quai xanh, lạnh như tuyết đầu mùa.

Giọng Mục Nhược Thủy không chút cảm xúc: "Được rồi."

Mục Nhược Thủy không lùi lại, nhưng Phó Thanh Vi thì bước lui một bước, như được đại xá: "Dạ."

Nàng suýt nữa quỳ xuống dập đầu cảm tạ cô.

Không phải nàng muốn quỳ, mà do chân nàng mềm nhũn, không dám đối diện với ánh mắt của Mục Nhược Thủy.

Giá mà nàng là người cổ đại thì tốt biết mấy. Đồ đệ quỳ lạy sư phụ, cũng chỉ là chuyện thường ngày.

Phó Thanh Vi quyết định ngồi phịch xuống đất.

Mục Nhược Thủy nhấc chân, bước vào dòng suối nước nóng, nơi hơi nước trắng như ngọc bốc lên, tựa tiên cảnh.

Phó Thanh Vi đợi đến khi ánh mắt không còn nhìn thấy bắp chân của Mục Nhược Thủy, mới ngẩng đầu lên, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Suối nước nóng thật sự quá nóng, cách vài mét mà hơi nước đã khiến mặt nàng đỏ bừng.

Mục Nhược Thủy ngồi trong nước, chỉ để lộ phần vai trở lên. Khuôn mặt cô ẩn hiện trong làn hơi nước mờ ảo, cất giọng: "Em không vào à?"

"A, em......"

Hai âm tiết ngắn gọn lại trở thành câu cửa miệng mới nhất của Phó Thanh Vi.

"Sẽ vào ngay đây."

Phó Thanh Vi ngồi trên bờ thêm một lúc, sức hấp dẫn của suối nước nóng cuối cùng đã thắng thế. Hồ khá rộng, cả hai ngồi chung cũng không thể chạm vào nhau.

Nàng trở về phòng thay đồ, lấy ra bộ đồ ngủ kín đáo nhất mà mình đã chuẩn bị.

Trước đó, nàng còn mang theo một bộ đồ bơi chưa từng mặc. Dù không phải bikini nhưng ít nhất cũng là đồ hở lưng, hoàn toàn tôn lên đường cong cơ thể. Trong kế hoạch ban đầu, sau khi nàng và Quán chủ xác định xong chuyện bái sư, ban ngày nàng sẽ dẫn cô đi dạo thị trấn, ăn ở một nhà hàng ngon, tối đến cùng nhau ngâm suối nước nóng, một hành trình hẹn hò kiểu tình nhân, chuẩn bị kỹ càng.

Lần đầu tiên ở lại nhà nghỉ dưới chân núi Các Tạo, nàng còn bị Quán chủ vừa cắn vừa hút, thiếu chút nữa hai bên không cân đối. Tưởng rằng mọi chuyện sẽ tiến triển theo hướng nàng dự liệu.

Bộ đồ bơi ấy đã chuẩn bị để dành cho thời điểm này.

Dù Quán chủ chịu cởi bao nhiêu, nàng cũng không quan tâm. Nàng chỉ muốn tự tin khoe dáng. Nếu Quán chủ động lòng vì sắc đẹp, nàng sẽ thuận nước đẩy thuyền, lần đầu tiên có thể mở khóa "trò chơi suối nước nóng".

Cả hai sẽ như sét đánh khiến lửa bùng lên, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Nhưng giờ đây, Phó Thanh Vi đứng bên hồ, tay vịn vào mép đá, nhẹ nhàng bước xuống nước, lòng như tro tàn, không làm gợn lên chút nước nào.

Cả hai ngồi trong suối nước nóng như đang đối diện với tường, chẳng nói một lời.

Yên lặng chính là từ diễn tả buổi ngâm suối tối nay.

Ngâm đủ nửa tiếng, Phó Thanh Vi nhanh chóng tắt chuông báo thức, lập tức bước lên khỏi nước: "Đến giờ rồi, em......"

Mục Nhược Thủy nhắm mắt, dường như đã ngủ.

"Ra ngoài đi."

"Dạ." Phó Thanh Vi bước ra khỏi nước, chiếc áo ngủ ướt đẫm khiến người nặng trĩu, nàng mặc thêm áo choàng tắm, quay đầu dặn dò: "Ngươi cũng đừng ngâm quá lâu, không tốt cho sức khỏe."

"Ừ."

Phó Thanh Vi nhanh chóng bước về phòng, kéo mạnh cửa trượt, cạch một tiếng đóng lại.

Nàng dựa lưng vào cửa, lòng như trống đánh dồn, thở hắt ra như thể vừa thoát nạn.

Mục Nhược Thủy vẫn ngồi trong nước, vẻ mặt bình thản, lắng nghe tiếng động cuối cùng biến mất.

Cô chậm rãi nâng ngón tay thon dài lên, cởi bỏ chiếc trung y, từ tốn kéo xuống, để lộ bờ vai phải trắng như tuyết, đường nét hoàn mỹ, tiếp đến là vai trái, tựa như một mỹ nhân trong tranh, được bao phủ bởi một lớp ánh sáng dịu dàng.

Xương quai xanh trong trẻo, ánh lên những đốm sáng tựa ngọc trai.

Khi lớp áo được cởi bỏ, giống như một viên ngọc đẹp bị bụi mờ bao phủ giờ đây được lau sạch, trở lại vẻ thuần khiết không tì vết.

Mục Nhược Thủy bước vào giữa hồ nước nóng, đôi xương bướm đẹp đẽ sau lưng khẽ động. Làn da ở phần ngực trơn nhẵn như ngọc, những giọt nước lăn xuống từ cổ, biến mất nơi hõm tròn mượt mà.

Chỉ phần cơ thể trên mặt nước thôi đã đủ để thấy đây là một thân hình tuyệt mỹ như ngọc bích hoàn hảo không vết xước.

Cô liếc nhìn cánh cửa đóng kín ở phía xa, sau đó thả lỏng, để cả người chìm vào trong làn nước nóng bốc hơi, thoải mái khẽ thở ra một tiếng.

Ai lại mặc quần áo để ngâm suối nước nóng chứ?

.......

Mục Nhược Thủy khẽ vẫy tay, chiếc áo choàng tắm bay tới, đúng lúc cô bước lên khỏi bể, áo được choàng ngay trên người.

Cô buộc dải thắt lưng mảnh quanh eo, cảm nhận chất liệu mềm mại, dễ chịu. Không chỉ thoải mái khi mặc, mà còn thấm hút nước cực tốt. Vốn dĩ, cô thường dùng pháp thuật để làm khô cơ thể, nhưng nay lại cảm thấy nhanh chóng sạch sẽ nhờ con người phát minh ra thứ này.

...... Quả nhiên, loài người ngày càng biết hưởng thụ.

Mục Nhược Thủy bước chân trần trên sàn gỗ sẫm màu, chiếc áo nhẹ nhàng tựa như không, từng bước tiến về phòng của Phó Thanh Vi.

Tách

Đèn trong phòng đột nhiên tắt.

Mục Nhược Thủy: "?"

Trong bóng tối, Phó Thanh Vi vội vàng gửi tin nhắn WeChat cho cô: [Em ngủ rồi, chúc ngủ ngon]

Sau đó, nàng nằm sấp xuống đất, tai áp sát sàn nhà để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Tiếng bước chân dừng lại trước cửa, nhưng không tiến thêm, mà từ từ rời đi.

Vài phút sau, khi trở về phòng mình, Mục Nhược Thủy mở tin nhắn.

Mục Nhược Thủy: [Giọng trữ tình] Chúc ngủ ngon.

Phó Thanh Vi: "......"

Ngủ thôi, ngủ rồi sẽ không gặp ác mộng nữa.

Phó Thanh Vi nhắm mắt, thầm niệm kinh buổi tối, cứ thế lặp đi lặp lại, đến khi tự ru mình vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ màng, nàng dường như cảm nhận được một ánh mắt dịu dàng đang nhìn mình.

Phó Thanh Vi hé mở mắt, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc, rồi quyết tâm nhắm chặt, không bao giờ mở ra nữa.

Người tới chắc chắn là phiên bản bị chiếm xác kia!

Mục Nhược Thủy kéo chăn đắp kín người nàng, đưa tay khẽ chạm vào trán nàng, sau đó lặng lẽ rời đi.

Nhưng cơn ác mộng của Phó Thanh Vi vẫn tiếp tục.

Phó Thanh Vi mở mắt, ngẩn người nhìn trần nhà trong phòng, tỉnh táo đã một lúc lâu.

Mấy ngày nay, Quán chủ luôn dậy sớm hơn nàng. Để có thể gặp cô sớm, Phó Thanh Vi đã rất tích cực thức dậy.

Nhưng hôm nay nàng chẳng muốn rời giường chút nào.

Nàng lật lại nhật ký trò chuyện, đặc biệt là hai tin nhắn thoại, nghe đi nghe lại, cả người nổi đầy da gà, xác nhận mình không phải đang mơ.

Bây giờ nàng chẳng còn tâm trí để nghĩ đến việc có nên tiếp tục mập mờ với người mình thích, hiện giờ đã trở thành sư phụ. Với cục diện này, đừng nói đến mập mờ, nếu Quán chủ còn dịu dàng thêm nữa, chút tia lửa trong lòng nàng cũng bị dập tắt hết.

Phó Thanh Vi lén lút kéo cửa trượt ra.

Mục Nhược Thủy đang ngắm cảnh trong sân, bóng lưng rất đẹp.

"Sư tôn buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành."

"Em đi ăn sáng đây."

"Em cần vi sư đi cùng không?"

"Không cần, em đi rồi về ngay."

Phó Thanh Vi đứng trên hành lang cách cô hơn chục bước, hoàn thành cuộc đối thoại mà không hề nhìn vào mặt cô.

Dù thế nào đi nữa, mối quan hệ sư đồ đã thành sự thật. Nàng đành phải phối hợp trước đã. Đồ đệ và đối tượng mập mờ, nàng chỉ có thể chọn một, nếu không, nàng sẽ phát điên.

*

Phó Thanh Vi nhận được một cuộc điện thoại cứu mạng trong nhà hàng.

Người gọi là Chiêm Anh.

Hôm qua, Chiêm Anh đã về đến núi Các Tạo. Đúng như mọi người thừa nhận, môn phái thực ra chẳng có chuyện gì lớn cần cô xử lý. Cô trở về chủ yếu để thăm hỏi các trưởng bối, nhưng vì Chưởng môn và các trưởng lão đều đang bế quan, cô chẳng còn ai để thăm. Sáng nay cô mở một buổi họp động viên cho đệ tử, sau đó lại nghĩ đến Phó Thanh Vi và Mục Quán chủ, đôi "vợ vợ" vừa rời núi Các Tạo.

Quán chủ từ xa đến, nhất định phải tiếp đãi cô chu đáo.

"Hai người dự định ở thị trấn mấy ngày?" Chiêm Anh hỏi.

"Mai đi." Phó Thanh Vi trả lời.

"Nhanh vậy? Có cần tôi đưa hai người ra ga tàu cao tốc không?"

"Cần, cô rảnh không? Nếu được, cô đến đây hôm nay đi, tôi mời cô bữa cơm."

Chiêm Anh thầm xuất hiện một dấu chấm hỏi trên trán.

Bỏ qua thế giới hai người, lại chủ động mời cái bóng đèn lớn như mình đến làm gì?

"Cô đã nói vậy, tôi đành phải qua thôi." Chiêm Anh mỉm cười, ánh mắt cong cong như vầng trăng non: "Được rồi, tôi đi ngay bây giờ."

"Cung tiễn sư thúc——"

Cả phái Các Tạo gõ chiêng đánh trống tiễn đưa Chiêm sư thúc vừa ở lại đúng một đêm. Tiêu Linh Tú đích thân mở cửa ghế lái cho cô.

"Có rảnh nhớ về nhà thăm mọi người nha, Chiêm sư thúc. Tạm biệt." Tiêu Linh Tú mạnh tay đóng cửa xe cái rầm.

"Đi thôi——"

Qua gương chiếu hậu, Chiêm Anh vẫn thấy bóng dáng Tiêu Linh Tú đang múa máy tay chân đầy hào hứng.

Chiêm Anh thu lại ánh mắt, dựa theo địa chỉ Phó Thanh Vi gửi, lái xe thẳng đến thị trấn suối nước nóng.

*

"Sư phụ, Khoa trưởng Chiêm muốn qua đây một chuyến." Phó Thanh Vi quỳ gối ngồi trước mặt Mục Nhược Thủy, mắt cụp xuống nhìn sàn nhà.

"Cô ấy đến làm gì?" Mục Nhược Thủy lật giở quyển sách trong tay, giọng nói lộ rõ vẻ không vui.

"Chúng ta gây họa ở phái Các Tạo đến mức đó, em muốn mời cô ấy ăn bữa cơm để chuộc lỗi." Lời nói này cũng không phải hoàn toàn giả.

"Tùy em."

"Người muốn đi cùng em không?"

"Em muốn vi sư đi cùng sao?"

"A, em......"

Mục Nhược Thủy không nhịn được cong môi cười.

Phó Thanh Vi vấp váp hồi lâu, vẫn lưỡng lự không quyết định được.

"Người tự quyết định đi."

"Hà tất gì phải khách sáo với vi sư như vậy?"

"......"

Người nói lại lời đó xem nào, trước tiên hãy tự soi gương rồi nói tiếp nhé, Đạo trưởng đáng yêu của em!

Phó Thanh Vi bất chấp tất cả, ngẩng đầu: "Người trả lời xem có đi hay không đây?"

Mục Nhược Thủy trả lời rất nhanh: "Đi."

Phó Thanh Vi mệt đến muốn ngất xỉu. Đấy, nói sớm có phải xong rồi không.

Triệu hồi chân thân Đạo trưởng giống như quá trình khởi động dài đằng đẵng, vừa xuất hiện chớp nhoáng đã lập tức biến mất.

Khuôn mặt dịu dàng lại một lần nữa gắn lên gương mặt Quán chủ.

Phó Thanh Vi: "......"

Có ai đó hãy giết nàng ngay đi! Giết ngay bây giờ! Nàng hoàn toàn không muốn sống nữa!

*

Phó Thanh Vi chưa bao giờ thấy chiếc mặt nạ của Mục Nhược Thủy dễ nhìn như lúc này.

Có người của Cục Quản Lý Linh ở đây, cô luôn đeo mặt nạ, hơn nữa khi có người ngoài, cô nói năng rất bình thường, thậm chí gần như không mở miệng.

Trong mắt Phó Thanh Vi, bộ lọc "Quán chủ lạnh lùng" lại hoạt động, nàng gần như xúc động đến muốn khóc.

Phó Thanh Vi nắm lấy tay Chiêm Anh, xúc động đến mức mắt rưng rưng: "Khoa trưởng Chiêm, cuối cùng tôi cũng trông đợi được ở cô."

Chiêm Anh ngồi đối diện, cẩn thận rút tay về, liên tục dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng, ám chỉ Quán chủ đang ngồi bên cạnh.

Phó Thanh Vi làm như không thấy, hoặc đúng hơn là cố tình không để ý.

Nàng muốn xem xem Quán chủ có thực sự bị chiếm xác hay không.

Phó Thanh Vi và Chiêm Anh kéo qua kéo lại, ngay trước mặt Mục Nhược Thủy. Một người cố rút tay, một người không buông, cứ thế qua lại, tay cũng đụng nhau không ít lần.

Nhiệt độ xung quanh dần hạ thấp.

Rắc!

Chiếc cốc thủy tinh trước mặt Mục Nhược Thủy nổ tung, nước tràn đầy bàn.

Chiêm Anh vội vàng đứng dậy, vừa gọi phục vụ, vừa rút khăn giấy lau dọn. Phó Thanh Vi cũng giúp một tay, còn Mục Nhược Thủy thì ngồi yên, không nhúc nhích, vẻ mặt hoàn toàn bị chiếc mặt nạ che khuất.

Sau khi mọi thứ được dọn dẹp xong.

Chiêm Anh thu hai tay dưới gầm bàn, gọi món xong, ly nước mới cũng được mang lên.

Phó Thanh Vi dùng nước thay rượu, kính Chiêm Anh một ly để tạ lỗi, sau đó thông báo việc mình đã bái Mục Nhược Thủy làm sư phụ.

Chiêm Anh trong lòng thầm nghĩ: Thật thừa thãi. Nhưng ngoài mặt vẫn chân thành nói: "Chúc mừng, chúc mừng."

Phó Thanh Vi muốn hỏi thêm: "Khoa trưởng Chiêm thường ngày quan hệ với Chủ nhiệm Tuế thế nào? Là kiểu tôn kính như khách hay đùa cợt thân thiết?"

Chiêm Anh đáp: "Không hẳn. Ta bái sư học đạo của sư phụ từ khi còn rất nhỏ. Là người nuôi dạy và đồng hành cùng ta lớn lên, đương nhiên phải kính trọng, nhưng nếu quá kính trọng lại tạo ra cảm giác xa cách."

Phó Thanh Vi liếc nhìn người phụ nữ đeo mặt nạ.

"Vậy làm sao để phá vỡ sự xa cách đó?"

Chiêm Anh cắn nhẹ ống hút ly nước trái cây, ánh mắt trôi về xa xăm, như đang nghĩ đến điều gì.

"Nhõng nhẽo thôi." Cô lấy lại tinh thần, đáp.

"Cảm ơn."

"A?"

Chiêm Anh, người vượt đường xa đến đây chỉ để ăn bữa cơm, giờ lại phải đóng vai tài xế kiêm người vận chuyển hành  vì Phó Thanh Vi muốn đổi khách sạn. Sáng mai nàng có chuyến tàu cao tốc, tối nay tiếp tục ở biệt thự suối nước nóng thì không kham nổi, quá đắt, cũng không đáng.

Chiêm Anh ngồi trong xe đợi họ.

Vừa vào biệt thự, bước chân của Mục Nhược Thủy liền nhanh hẳn lên, Phó Thanh Vi phải cố gắng bám theo, suýt nữa bị chặn ngoài cửa khi cô định đóng lại.

Mục Nhược Thủy lạnh nhạt nói: "Đi rửa tay."

Phó Thanh Vi mở vòi nước trong sân, để nước lạnh chảy qua tay một hồi lâu, cố ý không vào phòng rửa mặt dùng xà phòng.

"Được chưa?" Phó Thanh Vi tắt vòi nước, hỏi.

"......"

Quán chủ, vẫn đeo mặt nạ, tiến lên một bước, như thể ngay giây tiếp theo, tay cô sẽ đặt thẳng lên cổ nàng.

Phó Thanh Vi thầm mong đợi.

"Được rồi." Giọng của Mục Nhược Thủy không mang chút cảm xúc nào, giống như một bức tranh bị rút hết màu sắc.

Phó Thanh Vi: "......"

Cô vẫn không để tâm sao?

Phó Thanh Vi gọi lại: "Người đứng lại cho em!"

Bóng dáng Mục Nhược Thủy khựng lại, nhưng cô không quay đầu.

Tại bãi đậu xe khách sạn, Chiêm Anh đón hai người, nhanh chóng nhận ra không khí giữa họ có chút kỳ lạ.

Rõ ràng quay lại bao lâu rồi mà không chỉ không làm hòa, còn cãi nhau căng thẳng hơn.

Những cặp đôi cãi nhau, có chuyện gì mà không thể giải quyết bằng một lần "hành động"? Nếu không được, thì... mình cũng không ngại chờ.

Trong xe, hai người ngồi ghế sau, không ai nói với ai.

Chiêm Anh thỉnh thoảng liếc qua gương chiếu hậu, thấy cả hai vẫn giữ nguyên tư thế. Phó Thanh Vi chăm chú lướt điện thoại làm bài tập, còn Quán chủ thì nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chưa đầy 15 phút, họ đã tới khách sạn gần ga tàu cao tốc.

Chiêm Anh xuống xe trước, vòng ra sau mở cốp và lấy hành lý. Phó Thanh Vi nhanh chóng nhận lấy, nói lời cảm ơn.

Ánh mắt Mục Nhược Thủy dừng lại ở khoảnh khắc ngắn ngủi khi tay hai người chạm vào nhau rồi tách ra. Cô không nói gì, chỉ bước thẳng vào khách sạn.

Với trang phục đặc biệt của mình, Mục Nhược Thủy ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý trong một khách sạn nhỏ. Trùng hợp thay, khách sạn này vừa tiếp một đoàn hội nghị, sảnh tầng một đông nghịt người, cả ngồi lẫn đứng.

Cô vừa bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, những tiếng thì thầm bàn tán râm ran vang lên lọt vào tai.

Máu ở thái dương dường như sôi trào, xông thẳng vào đầu cô.

Phó Thanh Vi kịp thời nắm lấy tay Mục Nhược Thủy từ phía sau, ngón tay nàng trượt vào lòng bàn tay cô một cách thuần thục, kéo cả người cô về phía mình. Nàng hơi nghiêng đầu, cằm gần như tựa lên vai cô, cố gắng để hơi thở của mình lấn át mùi xung quanh.

Bàn tay của người phụ nữ trẻ ấm áp, mềm mại.

Mục Nhược Thủy khẽ cúi mắt dưới lớp mặt nạ.

— Nhưng nàng đã nắm tay người khác rồi.

Mục Nhược Thủy mạnh mẽ rút tay ra khỏi ngón tay của nàng.

Phó Thanh Vi bị đẩy ra, lực mạnh đến mức khi Mục Nhược Thủy rút tay về, cánh tay nàng vẫn còn lơ lửng giữa không trung.

Chiêm Anh đi phía sau chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi ngạc nhiên. Vừa cảm thấy thật đáng kinh ngạc, cô vừa khẳng định một điều: nhìn dáng vẻ Quán chủ giận dỗi thế kia, rõ ràng Phó Thanh Vi là "người tấn công" trong mối quan hệ này, đúng là rất có thực lực.

Cô nhất định phải kể lại chuyện này cho sư phụ nghe.

Khách sạn này là do Phó Thanh Vi đặt hôm qua, nàng chọn một phòng tiêu chuẩn. Chiêm Anh đưa chứng minh nhân dân của mình, hỗ trợ nhận phòng bằng cách quét khuôn mặt.

Hồi ở nhà trọ trên núi Các Tạo cũng làm vậy, khi đó là Tiêu Linh Tú giúp. Bây giờ lại đến lượt Chiêm Anh, người từng được Phó Thanh Vi nắm tay. Ánh mắt của Mục Nhược Thủy lướt qua vùng cổ của Chiêm Anh, như một vòng dây vô hình quấn chặt lấy.

Phần cổ sau của Chiêm Anh bỗng lạnh toát, cô vội lấy khăn quàng quấn thêm mấy vòng quanh chiếc cổ yếu ớt của mình.

Sau khi đưa hai người đến phòng, Chiêm Anh biết điều rút lui. Phó Thanh Vi ra ngoài tiễn, nói: "Rất xin lỗi, vốn định dẫn cô đi chơi một chút."

"Không đâu, tôi là chủ nhà, không tiếp đãi chu đáo Quán chủ và cô, tôi mới là người có lỗi." Chiêm Anh nói. "Nhân tiện, tôi chưa từng đến đây, để lát nữa tôi tự đi dạo một vòng, mua quà cho sư phụ. Cô có việc gì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào. Ngày mai tôi sẽ đưa hai người ra ga tàu cao tốc."

"Không cần đâu, nơi này rất gần ga."

"Đã đến đây rồi mà."

Phó Thanh Vi tiễn cô đến tận thang máy, giơ tay ấn nút: "Sau này trở về, để tôi mời cô một bữa."

"Thôi đi, tôi sợ mất mạng lắm." Chiêm Anh cười đáp.

Phó Thanh Vi lại lộ vẻ áy náy.

Hôm nay đúng là hơi xúc động, không nên kéo người khác vào.

Chiêm Anh bước vào thang máy, giữ nút mở cửa, nói: "Nếu cô thấy áy náy, hãy nhớ chuyện tôi từng nhắc đến về Bạch Thư, tìm cơ hội thích hợp mà nói giúp một lần."

Phó Thanh Vi gật đầu: "Tôi nhớ rồi."

Chiêm Anh nói thêm: "Nếu Quán chủ còn giận thì thôi đi, tôi sợ Bạch Thư cũng khó giữ mạng."

"Ừm." Phó Thanh Vi đáp.

Chiêm Anh thả tay, cánh cửa thang máy từ từ khép lại trước mặt Phó Thanh Vi.

Tách—

Phó Thanh Vi quẹt chiếc thẻ phòng thứ hai, mở cửa bước vào. Mục Nhược Thủy quay lưng lại, ngồi trước bàn làm việc, trên đầu mọc ra hai cái sừng— lộ ra phía trước phần mặt nạ.

Cô lại giận rồi. 

Hễ giận là không muốn để Phó Thanh Vi nhìn thấy mặt mình. 

Phó Thanh Vi đi vào phòng tắm, mở vòi nước, làm ướt tay, lấy xà phòng rửa tay, nghiêm túc làm theo quy trình rửa tay bảy bước. 

Khứu giác của Mục Nhược Thủy rất nhạy bén, mùi hoa hồng từ xà phòng khi tạo bọt len lỏi vào không gian, hòa vào mùi hương vốn có của Phó Thanh Vi trong căn phòng, lọt vào mũi cô. 

Cánh mũi cô khẽ động. 

Khuôn mặt căng cứng dưới lớp mặt nạ của Mục Nhược Thủy miễn cưỡng thả lỏng đôi chút, nhưng chân mày vẫn cau lại. 

Phó Thanh Vi lau khô tay, vòng ra phía sau ôm lấy bờ vai người phụ nữ, cúi xuống bên tai cô, chân thành nói lời xin lỗi: 

"Xin lỗi, em sai rồi. Tha thứ cho em nhé."

Mục Nhược Thủy không nói một lời, ánh mắt lướt qua bàn tay của Phó Thanh Vi đang đặt trên vai mình, mùi hương thoang thoảng của hoa hồng bay đến, không lẫn bất cứ mùi nào khác. 

"Đạo trưởng~"

Phó Thanh Vi tránh mặt nạ của cô, áp khuôn mặt ấm áp lên làn da lạnh lẽo ở cổ cô, cọ tới cọ lui. 

Phần eo đang tựa vào lưng ghế của Mục Nhược Thủy dần dần thả lỏng. 

'Tha lỗi cho em đi, có được không?" Một tay Phó Thanh Vi buông từ vai trượt xuống trước ngực cô, cẩn thận né những vùng nhạy cảm, nửa ôm lấy cô từ bên cạnh. 

Giọng nàng càng lúc càng dịu dàng, thì thầm bên tai cô, từng hơi thở nhẹ nhàng như lông vũ quét qua. 

"Đạo trưởng, đạo trưởng~"

"Em thật sự biết sai rồi, tha thứ cho em đi mà."

"Đạo trưởng sư phụ~"

Phần eo của Mục Nhược Thủy cuối cùng cũng mềm nhũn ra. 

Cô nhắm mắt lại, đáp: "Nếu còn lần sau nữa, ta sẽ giết em."

"Tuyệt đối sẽ không có lần sau. Em xin thề."

Mục Nhược Thủy tháo mặt nạ xuống, sợi dây đỏ tuột khỏi đầu ngón tay cô. Phó Thanh Vi nhìn chằm chằm vào đôi tay xinh đẹp của cô, nhìn cô đặt mặt nạ xuống bàn. Người phụ nữ khẽ thở dài. 

"Em biết ta không bao giờ rời bỏ em, nên càng ngày càng không kiêng nể gì."

***

Lời tác giả:

Hôm nay là ngày Đạo trưởng nhỏ đáng thương! 

Viết phần đầu cứ nghĩ: Bao giờ Tiểu Phó mới hôn được Quán chủ thơm thơm đây? Không cần biết là cổ hay chỗ nào, chỉ cần hôn thôi là nàng đã có thể lên đỉnh trong não rồi.

Viết đến phần sau thì: Eo của Đạo trưởng mềm quá, mềm thế này khi bị đồ đệ chiên xào không biết sẽ thơm cỡ nào.

Tay: Nghe không hiểu cô đang nói gì? 🫠

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro