C64 - Hôn

Phó Thanh Vi: [[Chuyển khoản] Đã chuyển cho cậu 1 vạn tệ]

Cam Đường: [???]

Cam Đường: [Ngày mai chúng ta đi ăn lẩu Trùng Khánh ở nhà hàng Bằng Bằng nhé?]

Nhà hàng này dở đến mức cả hai từng đồng lòng cho vào danh sách đen.

Phó Thanh Vi: [Là mình đây, không bị đe dọa tính mạng, không cần báo cảnh sát]

Cam Đường: [Xác nhận mật hiệu đi]

Phó Thanh Vi: [Nữ sinh cậu crush hồi cấp ba đã quen người khác, lên đại học cậu crush thêm hai lần nữa, cả hai đều là gái thẳng]

Cam Đường: [Đừng nhắc mấy chuyện đó nữa. Suýt chút nữa dọa chết mình rồi. Chuyện gì vậy?]

Phó Thanh Vi: [Bất ngờ có một khoản tiền, chia cho cậu một chút]

Hai phút sau, Cam Đường gửi lại: [[Ảnh selfie khóc lóc]]

Phó Thanh Vi: [Không sao đâu]

Cam Đường: [Hihi, vậy mình nhận nhé, mai mời cậu ăn đại tiệc]

Phó Thanh Vi: [Trưa mai nhé, để mình mời]

Ngày mai, Mục Nhược Thủy định đi gặp Bạch Thư để hỏi chuyện, không định dẫn Phó Thanh Vi theo, cô sẽ tự đi một mình.

Phó Thanh Vi nhân cơ hội này hẹn Cam Đường ăn trưa, trò chuyện ôn lại chuyện cũ, xong sẽ đi thi lý thuyết lái xe vào buổi chiều, buổi tối về ôn tập và luyện công.

Lịch trình cả ngày được sắp xếp kín kẽ.

Dù kinh văn đã tụng, chú ngữ cũng thuộc rồi, nhưng nàng vẫn chưa có thời gian học thêm các kỹ năng thực chiến.

Phó Thanh Vi cuối cùng cũng hiểu vì sao hầu hết các chùa và đạo quán đều xây trên núi, diện tích rộng lớn. Như phái Các Tạo, ngoài quảng trường Thái Cực rộng mênh mông, còn có các đỉnh núi rải rác, nằm sâu trong núi để luyện công thậm chí còn có kết giới. Dù luyện pháp thuật gây ra động tĩnh gì cũng không ai chú ý.

Ở chốn phồn hoa, với người tu hành thật sự bất tiện.

Bồng Lai Quán tuy kham khổ, nhưng điều kiện càng tệ càng rèn luyện tâm trí tốt hơn. Chỉ cần có thể tắm, nàng sẵn sàng mang hành lý vào núi khổ tu.

Mỗi thời mỗi khác, đều tùy theo suy nghĩ của mình lúc đó.

Vì vậy, Phó Thanh Vi đề nghị với Mục Nhược Thủy: "Đạo trưởng sư phụ, chúng ta có nên chuyển về núi ở không?"

Hai chữ "chuyển về" khiến Quán chủ Mục đang đọc sách vô cùng hài lòng. Cô nhẹ nhàng lật một trang sách, giọng dịu dàng nhưng từ chối dứt khoát: "Không cần."

"Tại sao?"

"Không muốn giải thích." Cô thậm chí lười nói dối.

"......"

Phó Thanh Vi nói: "Nhưng chỉ còn hơn hai tháng nữa là thi, em ngay cả kiếm còn chưa biết dùng, chưa nói đến bùa chú."

Mục Nhược Thủy điềm nhiên đáp: "Đừng vội, vi sư tự có cách."

Cô đã nói có cách, Phó Thanh Vi ngoài việc tin tưởng cô thì không còn lựa chọn nào khác.

Nàng ngồi thiền càng chăm chỉ hơn, dù sao trước tiên cũng phải xây nền tảng vững chắc, khi Nhân mạch và Đốc mạch thông suốt, Tiểu Chu Thiên sẽ vận hành thuận lợi, lưu chuyển không ngừng.

Ba tiếng đồng hồ trôi qua.

Phó Thanh Vi ngồi với tư thế bất động, hai tay bắt ấn đặt hờ giữa hai chân, giữ nguyên vẻ mặt yên tĩnh, hòa nhã.

Mục Nhược Thủy đi qua đi lại bên cạnh nàng mấy lượt mà không làm nàng thức tỉnh. Cô cầm một chiếc ly lên, định để nó rơi tự do xuống đất, nhưng như vậy lát nữa Phó Thanh Vi phải dọn mảnh vỡ, nghĩ lại liền bỏ qua.

Cô nhớ đến một cảnh phim đã từng xem, ngẫm nghĩ một chút, rồi bất thình lình kinh hãi kêu lên: "Ngươi đừng tới đây-"

Phó Thanh Vi lập tức bừng tỉnh, nhảy từ ghế sofa xuống, kéo tay Mục Nhược Thủy sang một bên, chắn trước mặt cô.

"Có chuyện gì vậy?"

Mục Nhược Thủy nhìn chằm chằm xuống nền gạch, nhưng không tìm được vật gì để đổ lỗi. Cuối cùng cô thản nhiên bịa ra một lý do: "Hình như có con nhện."

Quán chủ mà cũng sợ nhện sao?

Phó Thanh Vi bật tất cả đèn lên, phòng khách sáng như ban ngày. Nàng cúi người sát đất, từng chút một kiểm tra kỹ lưỡng, cả những góc khuất dưới tủ tivi và bàn trà cũng soi đèn pin điện thoại vào tìm. Khuôn mặt và đôi tay xinh đẹp của nàng dính một lớp bụi, quần áo ở nhà cũng bẩn.

Mục Nhược Thủy có chút áy náy, nói: "Có lẽ ta nhìn nhầm."

Phó Thanh Vi: "Không sao, em tìm tiếp."

Nàng kiểm tra mọi ngóc ngách, thậm chí cả phòng tắm cũng không bỏ qua. Sau đó rửa tay rồi bước ra nói: "Không biết trốn ở đâu rồi. Em có đặt mua bột diệt côn trùng trên mạng, lát nữa sẽ rắc khắp nhà. Nếu tối người sợ thì cứ gọi em dậy."

Từ đầu đến cuối nàng chưa từng nghi ngờ gì việc Quán chủ bịa chuyện.

Mục Nhược Thủy khẽ ừ một tiếng.

Cô vốn đã có cảm giác yêu thương khó hiểu với Phó Thanh Vi. Giờ đây nàng lại là đồ đệ của cô, thêm phần ngoan ngoãn, dịu dàng, khiến cô không còn muốn che giấu sự đặc biệt trong lòng mình nữa.

Cô ngồi trên ghế sofa, đầu ngón chân khẽ hướng về phía trước, dùng chân chạm nhẹ vào chân Phó Thanh Vi.

Cơ thể Phó Thanh Vi khẽ lắc nhẹ theo: "?"

Có gì thì không thể nói thẳng sao, sao phải dùng hành động mờ ám như vậy? Suýt chút nữa nàng không giữ nổi thắt lưng.

Mục Nhược Thủy: "Tối nay em vào phòng ngủ đi."

Phó Thanh Vi: "Tại sao?"

Mục Nhược Thủy thấp giọng nói: "Không phải em ngủ bị đau cổ sao?"

Hóa ra cô đều biết.

"Không phải người sẽ giúp em xoa bóp sao?" Phó Thanh Vi khẽ cong môi, giọng dịu dàng hơn một chút, nói: "Không sao đâu, em quen rồi, hơn nữa cũng chỉ một đêm thôi. Em đã mua một chiếc sofa giường, sáng mai sẽ giao tới."

"Khi nào?" Mục Nhược Thủy thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

"Vừa nãy, sau khi nhận được chuyển khoản."

"Thế thì tốt."

Vừa rồi Mục Nhược Thủy nói xong câu đó liền thầm hối hận, sợ rằng Phó Thanh Vi sẽ được đà lấn tới, đòi ngủ chung với cô. Dù cô là người tự rèn luyện kỷ luật, nhưng Phó Thanh Vi ở bên cạnh luôn có những tình huống bất ngờ, xử lý quả thực không dễ.

May mà, may mà không như cô lo lắng.

Mục Nhược Thủy đứng lên, nói: "Em tắm xong thì ngủ sớm đi, vi sư phải đi nghỉ ngơi rồi."

"Người ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Phó Thanh Vi tắm xong, nằm trên sofa, mở điện thoại kiểm tra đơn đặt hàng của mình.

Lần trước nhận lương, nàng đã định mua một chiếc sofa giường đặt ở phòng khách, nhưng trì hoãn mãi đến giờ. Ngón tay nàng đặt trên nút hủy đơn hàng, cuối cùng lại không bấm vào.

Dù có mặt dày nằm chung giường với Quán chủ cũng được, nhưng thế lại thành quá vô lý. Huống hồ tình hình hiện tại chưa rõ ràng, hai người họ còn mấy chục năm đồng hành bên nhau, không cần gấp gáp lúc này.

Thi cử mới là quan trọng.

Phó Thanh Vi nghe đoạn ghi âm mà Mục Nhược Thủy gửi, từ từ chìm vào giấc ngủ.

*

Sáng hôm sau, Phó Thanh Vi đưa Mục Nhược Thủy đến trước cửa nhà Bạch Thư.

"Thật sự không cần em vào cùng sao?"

"Không cần." Mục Nhược Thủy tạm thời không muốn nàng biết chuyện tối hôm đó nàng đã hôn cô.

"Vậy em đứng đây đợi người nhé?"

"Em không phải hẹn ăn trưa với bạn sao?" Mục Nhược Thủy tự ý hạ Cam Đường từ bạn thân xuống cấp bậc bạn bình thường.

"Em không yên tâm về người mà."

"Không được làm nũng."

"Ồ."

Phó Thanh Vi thu lại vẻ mặt khoa trương, vừa đi vào thang máy vừa ngoái đầu nhìn: "Có chuyện gì thì gọi em nhé, xong việc báo em một tiếng, em sẽ đến đón người."

Khuôn mặt lo lắng của Phó Thanh Vi dần khuất sau cánh cửa thang máy.

Dù rất tốt khi lúc nào cũng bên nhau, nhưng đôi lúc cũng cần có không gian riêng.

Mục Nhược Thủy đứng trước cửa, giải phóng luồng khí tức mạnh mẽ mà yêu quái và quỷ hồn có thể cảm nhận được. Cả ngôi nhà lập tức bị bao trùm bởi cảm giác nguy hiểm. Bạch Thư cuống cuồng mở cửa, lảo đảo lùi xa vài mét, rồi quỳ xuống giữa phòng khách, dập đầu nói:

"Tiểu Bạch bái kiến tiên trưởng."

Con tiểu yêu này quả thực rất lễ phép và chân thành.

Mục Nhược Thủy sải bước dài đi qua cánh cửa mở rộng, vén tà áo ngồi xuống ghế sofa chính giữa phòng.

Bạch Thư len lén ngẩng đầu lên nhìn, Mục Nhược Thủy đã đổi mặt nạ thành khẩu trang. Đôi mắt đen láy, chân mày thanh tú, nửa khuôn mặt trên cũng không che giấu được vẻ đẹp thanh khiết động lòng người.

Một... một tiên trưởng đẹp như vậy.

Nếu có thể sở hữu gương mặt này, chết cũng không tiếc.

Ý nghĩ mạo phạm thoáng qua bị làn gạch lạnh lẽo dưới trán cắt ngang. Bạch Thư cúi sát mặt đất, không dám nghĩ nhiều.

"Ngẩng đầu lên." Giọng người phụ nữ trước mặt nhàn nhạt vang lên.

"Dạ."

Bạch Thư vừa ngẩng đầu, đầu gối vừa rời khỏi nền gạch.

"Quỳ xuống trả lời."

"Dạ, tiên trưởng." Bạch Thư lặng lẽ quỳ trở lại.

Yêu giới không giống nhân gian, nơi đây mạnh hiếp yếu, kẻ yếu bị ăn thịt. Đối mặt với một người như Mục Nhược Thủy, chỉ cần một ngón tay là đủ bóp chết mình, Bạch Thư quỳ một cách tâm phục khẩu phục, hoàn toàn không có oán hận.

Có thể nói, chỉ có nhân gian trong trăm năm qua mới thay đổi triệt để, phá vỡ quy tắc trời đất, mới có khái niệm "thấy quan không quỳ, mọi người bình đẳng". Còn lại, ở bất kỳ giới nào khác, đều vẫn như cũ. Cũng vì thế mà Bạch Thư đã phải trốn tránh hơn sáu trăm năm, sống trong lo sợ. Chỉ vài chục năm gần đây, cô mới có thể bám trụ tại nhân gian.

Cô yêu thế giới ở nhân gian hiện tại. Khi cần nghĩ đến viễn cảnh kinh hoàng của luyện ngục* sẽ xuất hiện trở lại trong thế giới loài người, lòng cô đã không khỏi nghẹn lại.

*炼狱/Luyện ngục: là khái niệm biểu thị nơi linh hồn chịu đau khổ để thanh lọc, chuộc lỗi hoặc hoàn thiện. Trong ngữ cảnh đời thường, nó cũng được dùng để ví von những hoàn cảnh khổ cực giống như địa ngục.

Phải chờ thêm vài trăm năm nữa, mới có thể đợi được một thời kỳ thịnh thế mới, tự do và phồn hoa tương tự.

Vậy những người ngày xưa, những người đã hy sinh nối tiếp nhau mà ngã xuống, còn ý nghĩa gì?

Dù Bạch Thư giờ đã là nửa yêu nửa quỷ, nhưng cô từng là người. Trăm năm trước, chiến loạn không ngừng. Không chỉ người phàm vì dân tộc và quốc gia mà hy sinh, các tu sĩ cũng có chiến trường riêng. Hỏa Tinh phạm vào Tuế Tinh, thiên hạ đại loạn, quỷ dữ hoành hành, yêu ma nổi dậy, máu tanh nhuộm đỏ tuyết trắng.

Bạch Thư từng tận mắt chứng kiến những trận pháp phong ấn yêu quái, nơi các đạo sĩ dùng mạng mình lấp vào trận pháp, mới có thể đẩy lùi những ma vật không thuộc về nhân gian, bò lên từ lòng đất.

Cả người phàm lẫn đạo sĩ đều thương vong thảm khốc, đổi lấy chưa đến một trăm năm hòa bình.

Một trăm năm quá dài, đủ cho ba thế hệ, nhưng lại quá ngắn, không đủ để khôi phục nguyên khí.

Lần này ma giới lại đến, liệu các đạo sĩ đứng đầu ở Linh Quản Cục có thể chống đỡ được chúng? Có thể ngăn chúng phá tan phòng tuyến cuối cùng bảo vệ nhân gian hay không?

Bạch Thư đã quyết định sẽ trốn chạy, nhưng trước đó, cô phải giữ mạng mình trước vị đạo sĩ áo đỏ này.

Mục Nhược Thủy: "Tối hôm đó, ngươi còn nhìn thấy gì nữa?"

Bạch Thư cúi đầu kính cẩn, đáp: "Tiểu yêu không nhớ rõ lắm, tiên trưởng, có thể để tiểu yêu xem lại một lần được không?"

Mục Nhược Thủy cụp mắt, phất nhẹ tay áo: "Lại gần đây, nhưng không được thở."

Bạch Thư quỳ gối bò lại gần: "Dạ."

Vốn dĩ Bạch Thư không phải là người, hô hấp chỉ là một thói quen giữ lại từ khi còn sống. Cô quỳ trước mặt Mục Nhược Thủy, thân trên thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, không tì vết.

Đôi mắt tiên trưởng đẹp quá, thâm trầm như những rặng đá ngầm tối màu.

Bạch Thư thất thần mất hơn mười giây, ánh mắt chìm đắm trong vẻ đẹp đó, thật lòng say mê, nhờ vậy mà thoát được sự dò xét của Mục Nhược Thủy.

Cô lui về, lại cúi rạp xuống đất.

"Tôi nhìn thấy, nhưng không rõ ràng." Bạch Thư nói, "Trên người tiên trưởng dường như có một sợi dây liên quan đến dục vọng."

"Sợi dây gì?"

"Sợi chỉ đỏ? Có lẽ là khế ước hoặc tình duyên, cũng có thể không phải. Tiểu yêu đạo hạnh nông cạn, chỉ nhìn được đến đó, không dám lừa dối tiên trưởng." Bạch Thư cam chịu nhắm mắt lại.

Cổ họng cô đột nhiên thắt lại, hơi lạnh thấu xương thấm vào linh thể qua bàn tay đang siết chặt cổ mình. Cô bị nhấc bổng lên, yết hầu bị bóp nghẹt.

Bạch Thư định dùng pháp khí, nhưng khi đang bắt ấn giữa chừng, áp lực đáng sợ phát ra từ Mục Nhược Thủy khiến cô không thể thở, tay buông thõng xuống.

Ánh mắt lạnh lẽo của Mục Nhược Thủy ghim chặt vào cô, năm ngón tay siết mạnh hơn: "Ngươi dám lừa ta?"

Bạch Thư đối mặt với cái chết, vẫn nhìn thẳng vào mắt cô: "Mỗi... câu... đều... là thật..."

"Còn dám nói dối?"

Cánh tay linh thể của Bạch Thư dần trở nên mờ nhạt, giống như tan biến. Một tiếng thét đau đớn xé rách họng vang lên.

Mục Nhược Thủy: "Chiêm Anh chưa từng nói với ngươi rằng, lừa dối ta sẽ có kết cục gì sao? Ta sẽ lột linh hồn của ngươi ra từng lớp một. Vừa rồi chỉ là thử nghiệm, giờ ta sẽ bắt đầu lột."

"Tôi... không... dám lừa ngài..." Khuôn mặt đầy mồ hôi của Bạch Thư nhạt nhòa trước mắt cô, run rẩy.

"Lớp đầu tiên."

"AAAAAA!!!"

Không ngờ lại bắt đầu từ khuôn mặt, Mục Nhược Thủy bóc ra một lớp mỏng dính

"Miếng thứ hai."

"AAAAAA!!!!"

Tiếng thét thảm thiết hòa lẫn với tiếng khóc nức nở.

Đạo sĩ áo đỏ không buồn niệm thêm câu nào, cứ thế lột xuống từng mảnh một. May mà yêu quỷ không có máu thịt, nếu không đã làm bẩn y phục của cô, khiến cô càng thêm tức giận.

Khuôn mặt của yêu quỷ đã bị lột sạch, chỉ còn lại một hộp sọ trống rỗng đen ngòm. Bạch Thư quỳ trên mặt đất, không khí luồn qua phần xương miệng tạo thành âm thanh khàn khàn: "Không... dám... lừa dối... tiên trưởng..."

Đạo sĩ áo đỏ dừng tay.

Vốn định nghiền xương thành tro, nhưng tiếc là cô đã hứa với một người.

Tiếng đóng cửa vang lên.

Bạch Thư đổ gục xuống đất, phân bổ phần linh thể còn lại để tái tạo gương mặt của mình. Nhưng mất đi một phần linh thể, cô trở nên gầy gò, nhỏ bé hơn.

Cô cuộn tròn người lại, ôm mặt khóc thút thít.

Cuối cùng, cô cũng giữ được mạng sống.

Từ hôm nay, cô thề sẽ làm một yêu quỷ tốt, không bao giờ dám gây chuyện nữa.

*

Mục Nhược Thủy bước xuống lầu.

Yêu quỷ đã chịu hình phạt của cô mà vẫn không chịu thay đổi lời khai, có lẽ lời Bạch Thư nói có phần đáng tin.

Chuyện "chỉ đỏ tình duyên" thì không thể, ngay cả thần tiên cũng không thể buộc được "chỉ đỏ" của cô lúc này. Mục Nhược Thủy nghiêng về khả năng thứ hai hơn, đó là một dạng khế ước.

Tất nhiên, cũng có thể cả hai đều không phải. Nếu giả thiết là khế ước, một bên là cô, còn bên kia, chẳng lẽ là Phó Thanh Vi?

Nàng năm nay mới hai mươi tuổi.

Dù có là luân hồi chuyển kiếp, Mục Nhược Thủy chưa từng nghe về loại pháp thuật nào có thể duy trì hiệu lực qua cả luân hồi, trừ phi là khế ước linh hồn - nhưng ngay cả điều đó cũng quá hoang đường. Linh hồn sau khi qua cầu Nại Hà, đi đến luân hồi điện đã bị rửa sạch bao nhiêu lần, làm gì còn dấu ấn linh hồn nào sót lại?

Nhìn từ sự khao khát của cô đối với máu của Phó Thanh Vi, lời giải thích về khế huyết dường như hợp lý hơn.

Nhưng tại sao hơi thở của nàng lại có thể làm cô dịu đi?

Liệu có khả năng nào liên quan đến tổ tiên của nàng không?

Manh mối của Bạch Thư chỉ dừng lại ở đây. Mục Nhược Thủy đứng dưới ánh mặt trời, nhìn đôi tay dài và thanh tú của mình.

Cô khẽ cười lạnh.

Trên đời này, chỉ có Phó Thanh Vi mới coi cô là người tốt.

Nếu hôm nay nàng bước vào cánh cửa đó cùng mình, liệu có sợ đến tái mặt, trốn tránh cô như tránh rắn rết không?

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác bực bội, mãi không xua tan được.

Sắc mặt Mục Nhược Thủy trầm xuống, quay trở về theo hướng cũ.

*

Nhà hàng buffet hải sản.

"...... Chính là như vậy." Phó Thanh Vi vừa ăn vừa kể cho Cam Đường nghe câu chuyện, lược bớt đầu đuôi, chỉ nói thoáng qua những gì đã xảy ra trên đường.

"Mình vẫn muốn nghe chi tiết hơn về những hành động vi diệu giữa các nhân vật, có thể kể kỹ hơn không?" Cam Đường chống cằm, ra vẻ chưa thỏa mãn.

"Mình chỉ muốn thấy cậu thoát kiếp độc thân."

"Cậu đúng là ác phụ, huhuhu."

Phó Thanh Vi tiện tay bóc một con tôm đặt vào chén của Cam Đường, nói: "Tóm lại, nữ chính B đã trở thành sư phụ của nữ chính A, nhân vật đổi vai hơi đột ngột."

"Vậy nữ chính A nghĩ gì?"

"Nữ chính A chưa nghĩ xong, tạm thời cứ làm thầy trò đã."

"Không định phá vỡ vai vế sao? Một mối quan hệ kích thích như vậy, mình xin hai người cứ thử đi, coi như vì mình được không?" Cam Đường ngồi đối diện, hai tay chắp lại, vẻ mặt cầu xin.

"......"

Phó Thanh Vi nhúng con tôm thứ hai vào nước sốt, đưa vào đôi môi mỏng của mình, liếc nhìn Cam Đường một cách lạnh lùng.

Cam Đường lập tức sửa lời: "Ý mình là nữ chính A và nữ chính B vì mình mà thử một chút."

Phó Thanh Vi: "Nhưng họ là thầy trò mà, nữ chính B xem ra khó theo đuổi." Ngay cả lúc bế mình cũng chẳng có biểu cảm gì. Nàng nghi ngờ Quán chủ không có dây thần kinh tình ái, nằm trong quan tài lâu vậy ít nhiều cũng phải có vấn đề.

Cam Đường giơ tay: "Cậu chờ một chút, để mình xem truyện này đăng ở đâu."

Cô cúi đầu bấm vài cái trên điện thoại, lông mày giãn ra, cười nói với Phó Thanh Vi: "Nữ chính B là sư tôn trên Tấn Giang, thế thì không sao, kiểu gì cũng bị nấu chín giòn tan."

"Nấu..." Phó Thanh Vi nuốt nửa câu còn lại. Lời trực tiếp như vậy nàng chỉ dám nghĩ trong đầu, không bao giờ dám nói ra.

"Bị đồ đệ nấu chín, xào lửa lớn, ra nước đậm đà." Cam Đường đổ thêm dầu vào lửa.

"Được rồi, cậu đừng nói nữa." Phó Thanh Vi nhìn quanh, nhỏ giọng ngăn lại, đôi tai bất giác nhuốm một màu hồng nhạt.

"Mình không nói, cậu từ từ nghĩ." Cam Đường cười đáp.

Phó Thanh Vi thật sự nghĩ, nhưng nghĩ đến cảnh Quán chủ xào mình một trận trước đã. Sau đó, nàng mới cân nhắc chuyện làm trái lẽ thầy trò, đại nghịch bất đạo.

Cuối cùng, bữa ăn này vẫn là Cam Đường mời.

Dù tiền của Phó Thanh Vi kiếm được dễ hay khó, cô vẫn cảm thấy nàng thật sự quá tốt, khiến cô thoải mái ăn đến no căng, nhưng trong lòng tự trách mình tham lam, cảm thấy không xứng đáng với sự tốt bụng ấy.

"Lời lúc nãy mình chỉ nói đùa thôi. Điều mình muốn nói là, bây giờ là thế giới hiện đại, thầy trò không còn là điều cấm kỵ. Mình sẽ luôn ủng hộ quyền tự do theo đuổi tình yêu của cậu."

"Ừm." Phó Thanh Vi gật đầu.

"Kiểu yêu trong sáng, thuần khiết cũng được."

"......"

"Ai thoát kiếp FA trước thì là chó!" Cam Đường bỏ chạy.

Phó Thanh Vi đuổi theo, chạy gần nửa tầng trung tâm thương mại. Cam Đường vốn yếu ớt, ngay cả khi nàng cố ý nhường, cô cũng thở hồng hộc. Hai người cùng đi xuống bằng thang cuốn, rồi chia tay ở cửa. Phó Thanh Vi nhìn bóng dáng Cam Đường vui vẻ, rất lâu mới khuất bóng, nàng mới từ từ thu hồi ánh mắt.

Phó Thanh Vi: [Hỏi xong chuyện chưa?]

Mục Nhược Thủy: [[Tin nhắn thoại] Hỏi xong rồi, ta đang ở nhà.]

Phó Thanh Vi: [Em đi thi đây, khoảng bốn, năm giờ sẽ về nhà. Có muốn ăn loại trái cây nào không, em sẽ mua.]

Mục Nhược Thủy: [[Tin nhắn thoại] Không cần, em về là được.]

Phó Thanh Vi đeo tai nghe, đi về hướng ga tàu điện ngầm, bật đoạn tin nhắn thoại lên, nghe hai lần.

Cơn gió lạnh thổi qua khuôn mặt của Phó Thanh Vi, nhưng không thể làm dịu đi nụ cười nơi đôi mày và khóe mắt của nàng.

Phó Thanh Vi quẹt thẻ bước vào ga tàu điện ngầm, trong lúc chờ tàu đến, không kiềm chế được mà gọi điện cho đối phương.

Mục Nhược Thủy: "Có chuyện gì?"

Phó Thanh Vi ngập ngừng: "Không có gì."

Mục Nhược Thủy: "Không có thì cúp đi."

Giao diện chuyển về khung chat, hình nền là bức ảnh chụp chung của họ. Mục Nhược Thủy, vẫn đeo mặt nạ, cúi đầu nhìn nàng, sự dịu dàng như tràn ra khỏi màn hình.

Phó Thanh Vi: "......"

Quán chủ thật sự là người khó đoán.

Ngồi trên tàu điện ngầm, Phó Thanh Vi lướt lại một lần cuối bộ đề mô phỏng môn lý thuyết lái xe. Nàng làm sai mất một điểm, do tâm trạng không yên.

Chín mươi điểm là đậu, nàng chỉ cần không ngủ quên trong phòng thi, sẽ không có vấn đề gì.

Mười phút trước khi vào phòng thi, Phó Thanh Vi nhận được tin nhắn của Mục Nhược Thủy: [Thi ở đâu, gửi địa chỉ cho ta]

Phó Thanh Vi không kịp nghĩ nhiều, gửi định vị, sau đó nộp điện thoại cho nhân viên coi thi.

Thời gian làm bài là 45 phút. Phó Thanh Vi làm xong kiểm tra lại một lượt, nộp bài sau 30 phút, đạt điểm tối đa 100.

Cầm lại điện thoại bước ra ngoài, nàng nhắn cho Mục Nhược Thủy: [Em thi xong rồi]. Đối phương không trả lời.

Phó Thanh Vi nhìn vào hai tin nhắn trước đó, không hiểu sao lại đứng đợi trước cổng lớn, không rời đi, như thể đang chờ một ai đó.

— Dù biết hy vọng mong manh, nàng cảm thấy bản thân có chút đa tình.

Mười phút sau, từ phía đường lớn, một bóng hình quen thuộc xuất hiện. Vì ở giữa đám đông, bước chân của người đó không nhanh, nhưng càng lúc càng gần. Áo choàng đỏ dài, khẩu trang đen vắt trên vành tai trắng nõn, để lộ đôi mày thanh tú cùng vẻ đẹp thanh tao.

Phó Thanh Vi ngỡ như mình đang gặp ảo giác, đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, chờ người ấy tiến lại gần.

Người phụ nữ cúi đầu, nhẹ nhàng vùi mặt vào cổ nàng.

Bàn tay khẽ tháo chiếc khẩu trang vướng víu, nhét vào lòng bàn tay nàng, rồi áp sát cổ nàng, hít sâu vài lần.

Bàn tay buông thõng của Phó Thanh Vi nhẹ nhàng vuốt ve phần đuôi tóc của người phụ nữ, nàng hỏi: "Người đến đón em sao?"

"Ừ."

"Tại sao?"

"Tâm trạng không tốt."

"Bây giờ thì sao?"

"Tốt hơn nhiều rồi."

Ngón tay Phó Thanh Vi khẽ di chuyển lên, qua lớp tóc nhẹ nhàng đặt lên lưng mỏng của cô, nói: "Vậy chúng ta về nhà nhé?"

"Ừ."

Khi Mục Nhược Thủy rời khỏi cổ nàng, đôi môi mỏng khẽ chạm nhẹ như có như không.

Phó Thanh Vi giúp cô đeo lại khẩu trang, tay hai người nắm lấy nhau, đứng chờ đèn đỏ để qua đường, trông giống như một đôi tình nhân bình thường giữa biển người.

"Muốn đi tàu điện ngầm không?"

Mục Nhược Thủy nghiêng đầu nhìn nàng, nói: "Có thể thử."

"Nếu cảm thấy không thoải mái, cứ dựa sát vào em một chút."

"Ừ."

Khi đi thang cuốn xuống ga, Phó Thanh Vi che chắn cho cô, đứng ở phía xa người qua lại, lấy thẻ giao thông giúp cô, sau đó nắm tay dẫn cô vào ga.

Dù chưa đến giờ cao điểm buổi tối, nhưng tuyến này thường không ít người. Có được chỗ ngồi hay không hoàn toàn nhờ may mắn. Phó Thanh Vi vén tóc ra sau cổ, để lộ chiếc cổ trắng mịn, khi chờ tàu, nàng để Mục Nhược Thủy tựa vào hõm cổ mình, bất chấp những ánh mắt tò mò thỉnh thoảng nhìn qua.

Khi tàu đến, Phó Thanh Vi liếc qua một lượt, nhận ra vị trí họ đứng không thuận lợi, bên trong đã kín chỗ ngồi, ngay cả cửa ra vào cũng không có ai chuẩn bị xuống.

Đành phải đứng thôi.

Phó Thanh Vi thở dài.

Nàng dẫn Mục Nhược Thủy đến khu vực tam giác giữa cửa ra vào và hàng ghế ngồi, vị trí vừa an toàn vừa linh hoạt.

"Lần cuối cùng người đi tàu điện ngầm là khi nào?" Phó Thanh Vi nhớ đến lần cô nói từng đi tàu với một người khác, liền tranh thủ dò hỏi.

"Ba tháng trước." Mục Nhược Thủy tính nhẩm, đáp. Thực ra chính là ngày 20 tháng 9.

"Lúc đó không phải vừa lúc chúng ta mới quen nhau sao?"

"Phải."

"Người xuống núi à?"

"Ừ." Thực tế, mãi hơn một tháng sau cô mới xuống lần nữa.

"Em có thể biết người đó là ai không?"

"Không thể." Nếu để lộ chuyện mình đã nhìn thấy nàng trong tình trạng ấy, thì chẳng khác nào tự khai là kẻ biến thái. Làm sư phụ, tuyệt đối không được vậy.

"Ồ."

Phó Thanh Vi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không hiểu được cô rốt cuộc đã ngồi tàu điện ngầm với ai. Là Chiêm Anh? Là Chủ nhiệm Tuế? Chắc chắn là người nàng không quen. Nhưng ở thành phố Hạc, ngoài nàng ra, Mục Nhược Thủy còn quen biết ai nữa? Là người hay là yêu? Nếu là yêu, chẳng lẽ lại là hồ ly tinh?

Không lẽ cô thật sự thích hồ ly tinh sao? Nếu không, tại sao lần trước lại chỉ nói chuyện với bà chủ nhà nghỉ?

Khi tàu chạy, người liên tục lên nhưng rất ít người xuống. Mục Nhược Thủy thà đứng trong góc với nàng, cũng không muốn ngồi chung với người lạ, nên cả hai vẫn đứng suốt. Không gian xung quanh càng lúc càng chật hẹp.

Những mùi hơi thở khác nhau trộn lẫn.

Mục Nhược Thủy cau mày.

Ngón tay mềm mại, mang theo mùi hương, nhẹ nhàng vuốt qua giữa đôi mày đang nhíu chặt của cô, từng chút một làm phẳng những đường nét căng thẳng. Một tay khác của Phó Thanh Vi giữ lấy sau đầu cô, kéo cô về phía mình, định để khuôn mặt cô vùi vào hõm cổ mình. Nhưng khuôn mặt Mục Nhược Thủy lại khẽ ngẩng lên.

Trán cô chạm vào một làn da mát lạnh.

Bàn tay của nàng bị kéo ra, ngược lại, sau gáy nàng lại bị bàn tay lạnh lẽo mảnh mai của cô đỡ lấy, nâng lên, hai trán chạm vào nhau.

Phó Thanh Vi thở hắt một hơi, bị chắn bởi chiếc khẩu trang dùng một lần.

Có vẻ cứ vùi mặt vào hõm cổ người khác mãi thì hơi yếu đuối. Quán chủ tìm được một cách mới, đối mặt nhìn vào mắt nàng, dường như cũng có thể làm dịu tâm trạng của cô.

Nhưng...... có vẻ...... hơi gần quá.

Mục Nhược Thủy nhẹ nghiêng đầu.

Quá gần rồi.

Phó Thanh Vi trong lòng điên cuồng hét lên, khi tàu rung lắc, đầu mũi nàng sẽ chạm vào đầu mũi của cô, cảm giác rõ ràng đến từng đường cong.

Khẩu trang không hề cản được hơi thở ấm áp đang quấn quýt.

Nếu lắc mạnh thêm chút nữa, nàng sợ, nàng sợ......

"Phía trước là trạm Tô Môn Kiều, hành khách vui lòng chuẩn bị xuống ở cửa bên phải."

Khi tàu giảm tốc, phanh lại, hành khách đứng trong toa bị lực quán tính đẩy về phía trước. Phó Thanh Vi đứng phía ngoài, tay nắm duy nhất của nàng lại bị một cô gái nhỏ bé khác giữ mất, khiến nàng không kiểm soát được mà ngả người về phía trước.

Qua hai lớp khẩu trang, Phó Thanh Vi hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

***

Lời tác giả:

Chúng ta cũng không biết đây có phải cố ý không [cười trừ][cười trừ][cười trừ].

Nhưng dù sao thì cũng đã hôn rồi! Đáng giá quá ahhhh! [mắt lấp lánh].

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro