C67 - Tiếng rên rỉ cầu xin từ nàng
Ngón tay của Mục Nhược Thủy khẽ chạm vào môi Phó Thanh Vi, chính giữa hơi lõm xuống.
Cảm giác nơi đầu ngón tay giống hệt hôm đó trên tàu điện ngầm, nhưng lần này không còn khẩu trang ngăn cách, rõ ràng hơn, cũng mềm mại hơn.
Cô lại nhấn thêm một lần nữa.
Đôi môi nàng tựa như dòng nước dịu dàng, bất kể ngón tay cô chạm vào thế nào, đều mềm mại mà lún xuống, khi rút tay ra thì hồi phục sự đầy đặn như cũ.
Đầu ngón tay chạm lâu, sắc môi từ hồng nhạt biến thành đỏ sẫm, quyến rũ lạ thường.
Mục Nhược Thủy không rời mắt khỏi đôi môi dần nhuốm màu son tự nhiên ấy, trong cơ thể cô, một cảm giác gọi là sự bốc đồng đang âm thầm trỗi dậy.
Lần trước, lúc Phó Thanh Vi trên tàu điện ngầm, vì vô ý nên nghiêng người chạm lên môi cô, theo phản xạ, cô tránh đi. Sau đó, cô thẫn thờ ngẩn ngơ ở trước sơ đồ tuyến đường tàu điện.
Lần trước nữa, khi Phó Thanh Vi bị yêu quỷ thao túng, điều khiển cơ thể nàng để hôn cô. Đôi môi kề sát, khoảng cách không còn, không kịp né tránh, cũng chẳng kịp phản ứng.
Cô không thể giải thích cảm giác mãnh liệt đến bất ngờ ấy, sau đó chỉ lựa chọn quên đi.
Hôm nay là lần thứ ba.
Cô hiểu, nụ hôn đối với loài người có ý nghĩa gì, đó là sự hạnh phúc và tình yêu.
Tình yêu mang đến cảm giác khiến tim đập mạnh, nhưng lồng ngực cô đã từ lâu không còn xúc động vì bất kỳ ai.
Vì vậy, cô không thể yêu nàng, nhưng dòng máu trong cơ thể cô sẽ chảy nhanh hơn vì nàng.
Tình yêu và ham muốn, đối với con người đôi khi tách rời, đôi khi hòa làm một. Nhưng với Mục Nhược Thủy, chỉ có thứ sau, và mọi ham muốn của cô đều khởi nguồn từ người trước mặt, khiến cô luôn muốn chiếm hữu, muốn nuốt trọn nàng.
Chỉ là, không thể hôn nàng.
Không những không thể hôn, mà cũng không thể tiếp tục để nảy sinh bất kỳ dục vọng nào về thể xác.
Vì giữa họ là quan hệ sư đồ.
Ý niệm này đã ăn sâu bám rễ trong tâm trí cô, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu tại sao.
Ai đã đặt ra cấm kỵ giữa sư đồ, vẽ nên ranh giới vô hình giam giữ cô trong đó?
Sư tôn phải luôn giữ mình đoan chính, dịu dàng mà thấu hiểu. Đệ tử cần kính trọng sư phụ, không nên vượt qua ranh giới. Cô không vượt qua, cũng không cho phép Phó Thanh Vi vượt qua.
Luân thường đạo lý, tất cả đều là quy tắc trói buộc con người, từ bao giờ lại đến lượt cô phải tuân thủ? Thật nực cười.
Nếu cô thực sự tuân thủ luân thường đạo lý, thì đã không có những lần hiểu ngầm mà phóng túng với Phó Thanh Vi ở núi Các Tạo, mỗi lần đều tận hưởng sự sung sướng, nghe tiếng nàng trong trẻo bật ra từ cổ họng ấy.
Cô hận không thể cắn khắp cơ thể nàng, uống cạn mọi dòng nước của nàng, tham lam đến vô độ, tùy ý mà chiếm đoạt.
Dưới những tiếng rên rỉ và lời cầu xin tha từ nàng, sự phóng túng trong cô càng bùng lên mạnh mẽ hơn.
Đây mới thực sự là bản chất, bản năng của cô!
Nhưng giờ đây, mối quan hệ sư đồ như một sợi dây đỏ quấn chặt lấy cô, như một bóng ma không tan biến, luôn xuất hiện mỗi khi cô muốn buông thả, luôn cảnh báo.
Không được! Không thể! Cấm vượt qua ranh giới!
Dòng máu trong cơ thể dần dần hạ nhiệt, nhiệt huyết của sự bốc đồng bị chiếc búa trong tâm trí đánh tan. Mục Nhược Thủy quỳ một gối bên giường của Phó Thanh Vi. Trước khi nhiệt huyết cuối cùng hạ xuống hoàn toàn, cô đưa ngón tay vừa chạm qua đôi môi nàng lên môi mình, ấn nhẹ với sự run rẩy.
Ngoài cửa sổ, một làn gió nhẹ lùa qua khe hở, làm lay động lớp rèm voan trắng đang buông xuống.
Người phụ nữ trẻ ngủ say, chiếc mặt nạ hơi nước che khuất nửa trên gương mặt nàng. Sống mũi thẳng tựa bạch ngọc, gương mặt thanh tú như được bút lông vẽ nên, làn da tự nhiên mang sắc tái nhợt, trông thánh thiện và trang nghiêm. Chỉ có đôi môi bị mân mê đến mức đỏ sẫm, đầy vẻ quyến rũ cấm kỵ.
Tựa như một vị thần linh bị tín đồ vấy bẩn.
*
Phó Thanh Vi tỉnh dậy vào lúc hoàng hôn, ánh sáng xuyên qua lớp rèm voan nhuốm sắc vàng óng như ánh kim.
Đan dược của phái Thanh Tịnh rất hiệu quả, Phó Thanh Vi thử ngồi dậy, đứng lên, hít thở vài lần, không còn cảm thấy đau nhói hay khó chịu ở ngực và phổi. Nàng cúi người gọi Tiểu Tam Hoa đang ngủ mơ màng dưới chân mình, bế nó lên rồi nhìn quanh, không thấy bóng dáng Mục Nhược Thủy đâu cả.
Nàng gõ cửa phòng ngủ, Mục Nhược Thủy với mái tóc dài buông xõa đến eo, mặc bộ trung y trắng như tuyết, mở cửa ra.
Phó Thanh Vi hơi sững lại: "Người ngủ rồi sao?"
Mục Nhược Thủy đáp gọn: "Mệt thì ngủ thôi. Tối nay em ăn tạm gì đó đi, ta không muốn nấu cơm.”
Phó Thanh Vi: "Được, lát nữa em sẽ nấu mì gói. Người cứ ngủ tiếp đi.”
Mục Nhược Thủy: "Ngủ ngon, nhớ làm bài tập buổi tối."
Phó Thanh Vi: "Sư tôn ngủ ngon."
Mục Nhược Thủy giơ tay đóng cửa, trước khi cửa khép lại hoàn toàn, ánh mắt cô lướt qua gương mặt Phó Thanh Vi, dừng trên đôi môi hồng nhạt của nàng một giây, rồi cánh cửa khép lại phát ra âm thanh rất khẽ.
Phó Thanh Vi đứng ở cửa một lát, sau đó cúi xuống bế chú mèo nhỏ đang bám theo chân mình, vừa vuốt đầu nó vừa tự nhủ: "Bà ngoại dường như đang có tâm sự."
Nàng gãi nhẹ dưới cằm mèo, nhẹ giọng hỏi: "Con có biết tại sao không?"
Chú mèo nhỏ: Gừ gừ gừ.
"Chúng ta không được làm bà ngoại tức giận nữa đâu."
Phó Thanh Vi bật đèn phòng khách, ngồi vào bàn đọc sách một tiếng, giữa chừng ăn một tô mì gói, rồi ngồi thiền làm bài tập tối. Đến giờ đi ngủ, nàng lên giường, nhưng cửa phòng ngủ của Mục Nhược Thủy vẫn không mở.
Sáng hôm sau, bóng dáng Mục Nhược Thủy xuất hiện đúng giờ trong bếp, khiến Phó Thanh Vi thở phào nhẹ nhõm.
Trong bữa sáng, Mục Nhược Thủy ngồi đối diện nàng như thường lệ: "Tạm thời không luyện dẫn lôi nữa, về núi rồi hãy tiếp tục."
Mắt Phó Thanh Vi sáng lên, cuối cùng cũng nhắc đến chủ đề này.
Hôm qua nàng đã nghĩ: Tại sao Mục Nhược Thủy thà dẫn nàng đến khu nhà bỏ hoang, chứ không quay về núi luyện tập? Rõ ràng ở trên núi yên tĩnh và an toàn hơn, vậy mà cô lại chọn làm ở chỗ khác.
Phó Thanh Vi hỏi: "Khi nào chúng ta về?"
Mục Nhược Thủy uống một ngụm nước: "Xem tình hình thế nào đã."
Phó Thanh Vi không hỏi thêm. Nàng cảm thấy sư tôn có chuyện giấu mình, mà có hỏi cũng sẽ không nhận được câu trả lời.
*
Phó Thanh Vi nhận ra, trong tháng gần đây, tần suất chơi điện thoại của Mục Nhược Thủy tăng vọt. Buổi tối, cô ngồi trên sofa, đôi khi không đọc sách mà chỉ cầm chiếc điện thoại nhỏ, xoay ngang dọc, đôi lúc còn dùng hai ngón tay thao tác như đang xem hình.
"Sư tôn, cho em xem điện thoại một chút được không?"
"Không cho."
"...... Quả nhiên là có bí mật."
Phó Thanh Vi không thể làm chuyện lén lút xem điện thoại của người khác, chỉ có thể âm thầm quan sát, thăm dò từng chút, quyết tâm dập tắt mọi dấu hiệu "hẹn hò qua mạng" từ trong trứng nước.
Nàng còn bất ngờ phát hiện một điều: Quán chủ thông minh đã học được cách dùng pinyin.
Khi cô gõ chữ trong thanh tìm kiếm, ngón tay nhanh nhẹn như bướm lượn. Nhưng khi nhắn tin với nàng qua WeChat, cô vẫn dùng giọng nói, giả vờ như không biết gõ chữ.
Phó Thanh Vi: "......"
Hợp lý khi nghi ngờ rằng sư tôn đang giấu mình chuyện gì đó.
*
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Tết Nguyên Đán đến gần.
Trong nhịp sống hiện đại đầy áp lực, đặc biệt ở các đô thị sầm uất, nhiều người trẻ không cảm nhận rõ ràng không khí Tết, chỉ xem đây là dịp nghỉ ngơi tạm thời thoát khỏi guồng quay công việc. Họ bàn nhiều hơn về việc tăng ngày nghỉ lễ thay vì nhấn mạnh giá trị truyền thống.
Phong trào yêu cầu bỏ điều chỉnh ngày nghỉ lại leo lên top tìm kiếm, khởi động cho mùa Tết thêm rộn ràng.
Phó Thanh Vi không có người thân, nên càng không có cảm giác với Tết. Nhưng nàng đã cố gắng hoàn thành mục tiêu trước năm mới, đó là lấy được bằng lái xe.
Cam Đường gọi điện như thường lệ, hỏi nàng có muốn đến nhà ăn cơm tất niên không.
Năm nào cô cũng hỏi, và năm nào Phó Thanh Vi cũng từ chối. Nhưng khác với những năm trước lấy lý do thích tự do, năm nay là......
Phó Thanh Vi quay đầu nhìn Mục Nhược Thủy, người đang tập trung cắt giấy, rồi nói với đầu dây bên kia: "Cảm ơn cậu, mình đã có người ở bên cạnh rồi."
Cam Đường: "Ôi ôi ôi."
Phó Thanh Vi khẽ cười.
Cam Đường: "Tối nhớ đăng bài lên mạng nhé, cho mình ăn gì đó tươi mới nhé."
Phó Thanh Vi: "Để xem tình hình."
Cam Đường tặc lưỡi: "Gần đây cậu hay nói chuyện kiểu này ghê ta, không giống cậu chút nào, chắc không phải ở cạnh ai đó lâu quá nên bị ảnh hưởng đó chứ?"
Phó Thanh Vi: "Vậy à?"
Cam Đường: "Thôi thôi, mình còn chưa ăn cơm tất niên đây nè, đừng bắt mình no sớm. Mẹ mình gọi rồi, tối nói tiếp."
Phó Thanh Vi: "Được, tối nay chắc mình online hơi muộn chút."
Cam Đường giọng điệu mờ ám: "Hiểu mà hiểu mà, cậu tập thể dục xong rồi hẵng nói."
Cô ấy toàn thích đùa kiểu này, Phó Thanh Vi cũng làm biếng, không muốn lần nào cũng chỉnh lại.
Nàng cúp máy, đến bên bàn trà đầy giấy đỏ, vừa lúc Mục Nhược Thủy cắt xong một tờ. Cô xếp tờ giấy lại, Phó Thanh Vi mở ra nhìn, là một chữ "Hỷ" đỏ rực.
"Sư tôn???"
Mục Nhược Thủy ngẩng đầu, hỏi: "Gì vậy?"
Phó Thanh Vi hai tay giơ chữ "Hỷ" lên, trải trước mặt cô.
Mục Nhược Thủy nhíu mày, nhìn một lúc lâu rồi nói: "Không để ý, cắt nhầm rồi. Em vứt đi."
"Nhầm thì nhầm thôi, cứ giữ làm kỷ niệm."
Phó Thanh Vi cẩn thận đặt sang một bên, nhìn chữ "Phúc" vừa hoàn thành dưới bàn tay khéo léo của cô, lấy băng dính hai mặt dán ngược lên mặt trong cửa sổ ban công. Ánh nắng buổi chiều xuyên qua từng nét chữ, ấm áp tựa như cái Tết năm này.
So với Phó Thanh Vi, Mục Nhược Thủy, một người từ trăm năm trước, vẫn rất coi trọng Tết nhất.
Ngày xưa đời sống khó khăn, tiễn cũ đón mới là điều mong mỏi.
Từ sớm cô đã khoanh ngày trên lịch, thức dậy là đi mua thức ăn, về nhà chỉ huy Phó Thanh Vi tổng vệ sinh, ngay cả chú mèo tam thể cũng được chải lông, cắt móng, chào đón năm mới.
Phó Thanh Vi dán thêm hình con thỏ và chú mèo lên cửa sổ, chụp ảnh rồi đăng bài:
[Khéo tay hay làm [hình ảnh] [hình ảnh]]
Mục Nhược Thủy vào thích bài viết của nàng.
Khi Mục Nhược Thủy đang ở bếp chuẩn bị bữa tối tất niên, Phó Thanh Vi thu dọn chăn màn phơi từ sáng, thay bộ ga gối mới cho phòng ngủ, dọn sạch từng góc phòng, cố gắng để Quán chủ có một trải nghiệm Tết thoải mái, hoàn hảo.
Người lo bên trong, người bận bên ngoài, cuối cùng trên bàn ăn được trải khăn mới sạch sẽ là một mâm cơm tất niên phong phú, đẹp mắt.
Hiếm khi Mục Nhược Thủy động đũa, mỗi món cô đều thử một chút.
Phó Thanh Vi rót nước trái cây vào hai cái ly trước mặt, cầm lên kính Mục Nhược Thủy một ly. Nàng mấp máy cổ họng, nhưng trong thoáng chốc không biết nên nói gì.
Cảnh tượng này quá xa lạ với nàng, đến mức chưa nói được gì, hơi ấm đã dâng lên trong mắt, cổ họng cũng nghẹn lại.
"Sư tôn, em…..."
Mục Nhược Thủy chủ động chạm nhẹ ly mình vào ly nàng, nhìn nàng và nói: "Chúc mừng năm mới, chúc sức khỏe dồi dào."
"Chúc mừng năm mới, vạn sự như ý."
Phó Thanh Vi nâng ly bằng cả hai tay, nghiêm túc cụng ly với cô.
Sau bữa cơm, Mục Nhược Thủy gọi nàng lại, đưa cho nàng một phong bao lì xì. Phó Thanh Vi lục túi, cũng rút ra một chiếc lì xì.
Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: "Lấy may đầu năm."
Ngay sau đó, cả hai trao đổi lì xì, trông giống như đang thực hiện một nghi thức nào đó.
Họ không mấy hứng thú với chương trình Tết trên TV. Đến tám giờ tối, Phó Thanh Vi đứng dậy khỏi bàn học, nhìn người phụ nữ đang mặt không biểu cảm chơi đùa với mèo bằng cần câu đồ chơi và nói: "Em chuẩn bị cho người một bất ngờ."
Vì hồi hộp nên gương mặt nàng trông hơi nghiêm túc.
Mục Nhược Thủy: "?"
Năm phút sau, cả hai khoác áo xuống lầu.
Phó Thanh Vi kéo tay Mục Nhược Thủy đến phía sau tòa nhà họ ở. Nơi đó là bãi đậu xe công cộng, vì dịp Tết nên chỉ có lác đác vài chiếc xe, bãi đất rộng rãi dưới ánh trăng khiến một chiếc xe trắng buộc ruy băng đỏ trên gương chiếu hậu càng nổi bật.
Phó Thanh Vi mở ứng dụng trên điện thoại, nhấn nút mở khóa.
Đèn xe trắng nhấp nháy hai lần, nàng mở cửa ghế phụ, mời cô ngồi vào.
Nàng vòng qua phía bên kia, lên ghế lái, cúi người cài dây an toàn cho Mục Nhược Thủy.
Lần đầu tiên chính thức cầm lái, nàng ngồi thẳng lưng, hai tay siết chặt vô lăng, ngoài việc nhìn đường thì không còn tâm trí để làm gì khác, thậm chí quên bật nhạc.
Hương thơm nhè nhẹ từ bộ khuếch tán trên xe, ngoài ra chỉ có hơi thở trong lành của Phó Thanh Vi, từng chút từng chút chiếm lĩnh không gian, dịu dàng ôm lấy cô.
Đây là lần đầu tiên Mục Nhược Thủy ngồi trong xe mà không đeo khẩu trang.
Chiếc xe trắng rời khỏi khu chung cư, hòa vào dòng xe thưa thớt đêm giao thừa. Trong xe yên tĩnh, ánh đèn xe nhấp nháy phía xa kéo dài như một dải ngân hà trên mặt đất.
Mục Nhược Thủy siết chặt tay đang giữ dây an toàn trước ngực, hỏi: "Vậy nên em học lái xe là để…"
Phó Thanh Vi hoàn toàn không thể làm hai việc cùng lúc trong tình huống này. Nàng buộc phải giảm tốc độ xe để dành chút sự tập trung, nghe rõ lời cô nói: "Người vừa nói gì cơ?"
"Không có gì, chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Người muốn đi đâu?" Phó Thanh Vi nhìn thẳng phía trước, cười nói. Thực ra nàng chưa nghĩ ra, chỉ là muốn đưa cô ra ngoài đi dạo một vòng.
Mục Nhược Thủy lấy điện thoại ra, mở ứng dụng dẫn đường và chọn một địa điểm.
"Đến đây đi."
"Giờ em không tiện xem điện thoại, người bật âm thanh lớn lên và đặt lên bộ sạc không dây trên kệ để đồ hình chữ nhật phía trước bên trái của cô."
"Được."
Phó Thanh Vi tiếp tục lái xe, thời gian lặng lẽ trôi qua. Chiếc xe trắng rời khỏi đường vành đai, chạy thẳng ra ngoại ô.
Lái xe được khoảng một giờ, từ sự thay đổi của cảnh vật xung quanh, Phó Thanh Vi đoán được điểm đến.
"Chúng ta đang đi lên núi sao?"
"Đúng." Mục Nhược Thủy không nhịn được nói: "Em không bị cứng cổ sao?"
Lái xe với tư thế cứng nhắc như vậy cả một chặng đường.
Phó Thanh Vi không chỉ đau cổ, mà còn mỏi lưng và eo, nhưng nàng là tài xế mới, hoàn toàn không dám thả lỏng, đặc biệt khi trên xe có Mục Nhược Thủy, đường đêm lại khó lái. Nàng sợ sẽ xảy ra tai nạn.
Phó Thanh Vi cố gắng chịu đựng, nói: "Không sao."
Mục Nhược Thủy: "Lát nữa ta sẽ xoa bóp cho em."
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã nhăn lại hết cả, mà còn bảo là không sao.
Xe dừng lại trước khu rừng dưới chân núi, không thể lái tiếp. Phó Thanh Vi bật đèn pin, nhìn con đường núi, chuẩn bị leo lên. Ban đêm ánh sáng kém hơn ban ngày, ít nhất cũng phải đi hai đến ba tiếng.
Phó Thanh Vi vừa nhấc chân bước đi, vòng eo đã bị một cánh tay mềm mại ôm lấy.
Cơ thể nàng bỗng chốc được nhấc lên, Mục Nhược Thủy bế nàng bay lên núi.
Cô bay không quá nhanh, cuối cùng cũng có thời gian để nói hết những gì chưa kịp nói trên xe: "Em học lái xe là vì ta sao?"
Phó Thanh Vi không quen trả lời trực tiếp, vòng vo một lúc rằng mọi người đều học, cuối cùng trong sự yên tĩnh, nàng khẽ thừa nhận: "Phải."
Nàng nhỏ giọng nói: "Người không phải rất ghét mùi của người khác sao? Nên em muốn thi xong bằng lái, tự mua một chiếc xe, để người muốn đi đâu, em sẽ đưa người đi. Chỉ...... chỉ có hai ta."
Giọng nàng pha chút nghẹn ngào: "Trước đây, khi chúng ta cãi nhau, em cứ nghĩ người muốn rời đi. Lúc đó em vừa mới gom đủ tiền để đăng ký thi. Em đã nói sau này chúng ta có thể tự lái xe đi cùng nhau, nhưng người bảo em tự đi một mình."
Mục Nhược Thủy nhớ những lời đó, nhưng khi ấy cô chưa từng nghĩ đến nỗi tủi thân của nàng.
Phó Thanh Vi nhanh chóng hít một hơi để kìm nén cảm xúc, sau đó lại tươi cười: "May mắn là cuối cùng người không rời đi. Giờ em rất hạnh phúc."
Chính nàng đã tự mình dỗ dành bản thân, không để lại chút cơ hội nào cho Quán chủ thể hiện.
Mục Nhược Thủy đành siết chặt vòng tay ôm lấy eo nàng.
Phó Thanh Vi cúi đầu nhìn mặt đất, đôi lúc có những bụi cây lướt qua dưới chân, độ cao chỉ khoảng hơn một thước, nhưng Mục Nhược Thủy bay mà không cần dừng lại, cũng chẳng cần mượn lực như trong các miêu tả khinh công.
Phó Thanh Vi khẳng định, cô thực sự biết bay.
Sau khi cả hai im lặng, Mục Nhược Thủy tăng tốc, gió luồn qua cổ áo khiến Phó Thanh Vi phải vùi mặt vào hõm cổ cô. Vì không ngờ sẽ lên núi, nàng chỉ mặc đồ nhẹ, trong xe có điều hòa nên không mang theo khăn quàng.
Mục Nhược Thủy tạm dừng lại, cởi nút áo khoác ngoài, quấn cả người nàng vào bên trong, để nàng ôm lấy eo mình, rồi tiếp tục bay lên.
Chất liệu đạo bào mỏng manh như không, lòng bàn tay Phó Thanh Vi áp sát vào eo thon của Mục Nhược Thủy, hơi ấm từ tay nàng không ngừng truyền qua, thấm vào làn da. Hơi thở ấm áp của nàng phả lên cổ cô, khiến cổ họng Mục Nhược Thủy khẽ chuyển động.
"Đến rồi."
Cửa sau của đạo quán Bồng Lai.
Mục Nhược Thủy mang Phó Thanh Vi đáp xuống cửa sau. Đã hai tháng kể từ lần cuối cùng nàng rời khỏi đây. Nàng vừa từ trong vòng tay cô bước ra, định đẩy cửa vào thì bị ngăn lại.
"Đợi một chút."
Phó Thanh Vi đứng bên ngoài, nhìn Mục Nhược Thủy bay qua tường vào trong. Một lát sau, ánh sáng từ bên trong bừng lên.
Khi cánh cửa gỗ được mở ra, ánh sáng càng trở nên rõ ràng hơn.
Giữa núi rừng hoang vu, ánh sáng hiện lên đột ngột khiến Phó Thanh Vi phải giơ tay che mắt.
Bước qua bậu cửa, trong đôi mắt hổ phách của nàng hiện lên một khung cảnh khó tin.
Tiếng suối róc rách như vang bên tai, các ống tre dẫn nước từ trong núi uốn quanh sân, đuôi ống được chế thành vòi nước bằng tre hình dáng đồng bộ.
Ánh sáng trong sân không phải từ thứ gì khác, mà là những chiếc bóng đèn điện đã phổ biến dưới chân núi từ hàng chục năm trước.
Nàng bước vào căn phòng mình từng ngủ qua, sáng như ban ngày. Đèn điện được thiết kế theo phong cách giả cổ chạm khắc từ gỗ, hoàn hảo hòa quyện với phong cách của đạo quán.
Thì ra lần trước, khi Mục Nhược Thủy quan sát các căn nhà gỗ trên núi Các Tạo, cô không phải chỉ xem qua, mà là thực sự nghiên cứu tỉ mỉ.
Và giờ đây, cô đã dựa theo trải nghiệm ở Các Tạo Sơn, cải tạo đạo quán Bồng Lai thành một nơi phù hợp với thói quen sinh hoạt hiện đại.
Phó Thanh Vi đảo mắt nhìn quanh phòng, từ nhà vệ sinh, phòng tắm, bồn cầu đến các ổ cắm điện, mọi thứ đều có đủ.
Chẳng trách cô mãi không chịu dẫn mình quay lại núi.
Thì ra là vì...
Phó Thanh Vi cảm thấy khóe mắt mình nóng lên, vội tìm kiếm bóng dáng Mục Nhược Thủy, người từ lúc vào quán đã không thấy đâu.
"Sư tôn."
"Đạo trưởng."
Phó Thanh Vi bước ra sân, nhìn quanh tứ phía, trong mắt ánh lên vẻ long lanh, rồi thấy Mục Nhược Thủy từ một căn phòng tối phía đối diện bước ra, trong tay cầm một chiếc đèn thỏ tự làm.
Cô thực sự rất khéo tay, chiếc đèn thỏ được làm tinh xảo, sống động như thật, điểm xuyết thêm nốt đỏ bằng chu sa lại càng đáng yêu.
"Mang máng nhớ được vài phong tục ở quê nhà."
"Vốn định ngày mai dẫn em tới đây, hôm nay vừa đúng dịp, vậy thì làm sớm một chút cũng được."
Tim Phó Thanh Vi như bị ai đó nhẹ nhàng chạm vào. Nàng nhìn người phụ nữ bước vào sân, đến gần mình, rồi đưa chiếc đèn qua.
"Chúc mừng năm mới."
Tay nàng chạm nhẹ vào tay cô khi nhận chiếc đèn, thoáng chốc cảm giác ấm áp lan tỏa.
Nhìn nàng nhận lấy chiếc đèn, khóe môi Mục Nhược Thủy khẽ nhếch lên, sự dịu dàng hiếm thấy: "Mong năm nay thuận lợi, không bệnh tật không tai ương."
Nước mắt Phó Thanh Vi tuôn rơi đầy mặt.
Nàng đưa tay lau, nhưng càng lau càng không hết, nước mắt cứ rơi mãi.
Nàng chỉ nghĩ: Cả đời này, dù có chết, cũng phải chết bên cạnh cô.
Nàng khóc quá nhiều, Mục Nhược Thủy đứng đó nhìn, cảm giác như đang thứ quý giá đang bị lãng phí.
Phó Thanh Vi nói: "Người không phải có thể uống sao? Sao không giúp em một chút?"
Không giúp lau nước mắt đã đành, còn đứng bất động là sao?
Mục Nhược Thủy do dự một chút, cuối cùng không kiềm chế được, cúi xuống hôn lên đôi mắt nàng, từng giọt nước mắt đều được cô thu vào trong miệng.
Từ khi nhận nàng làm đệ tử, đây là lần đầu tiên cô làm vậy.
Quả nhiên, cảm giác đó khiến cô mê đắm.
Phó Thanh Vi cảm nhận được, nụ hôn của cô từ đôi mắt đã dần trượt xuống, bàn tay cô đặt lên eo nàng, nhẹ nhàng kéo nàng về phía mình. Đôi môi cô đã chạm đến nơi vốn không hề đọng nước mắt... là tai nàng.
Phó Thanh Vi khẽ nhắm mắt, hít thở nhẹ nhàng, lòng bàn tay tự siết chặt lấy nhau.
Mục Nhược Thủy bừng tỉnh, nhìn đôi tai nàng còn ướt đẫm vì bị liếm, vành tai in dấu răng nhàn nhạt, dái tai có chút đỏ lên: "......"
Chiếc đèn thỏ được treo ở cổng sân, khẽ đung đưa theo gió.
Mục Nhược Thủy và Phó Thanh Vi ngồi cạnh nhau trên bậu cửa. Bầu trời đầy sao ở ngọn núi này rõ ràng hơn hẳn so với núi Các Tạo.
Phó Thanh Vi hỏi: "Người bắt đầu chuẩn bị từ khi nào?"
Mục Nhược Thủy: "Em hỏi là bắt đầu thi công hay là lên kế hoạch?"
Phó Thanh Vi: "Lên kế hoạch."
Mục Nhược Thủy: "Sau khi thắng Linh Xu Tử. Không phải em đã dạy ta cách chụp ảnh sao? Ta đã chụp hết cả sân và nhà của họ."
Từ khi nhận nàng làm đệ tử, Mục Nhược Thủy đã gửi những bức ảnh này cho Tuế Dĩ Hàn, nói rõ nhu cầu của cô.
Tuế Dĩ Hàn đồng ý ngay, lập tức cử đội ngũ chuyên nghiệp đến đo đạc, làm bản vẽ thiết kế.
Thời gian gần đây, việc Mục Nhược Thủy chăm chú nhìn điện thoại mỗi tối là vì theo dõi bản vẽ. Sau khi bản vẽ hoàn tất, bước vào giai đoạn thi công, cô cũng chú ý từng chi tiết. Dù không ai dám qua loa trước mặt Từ Nhượng chân nhân, nhưng vì đây là nơi ở của Phó Thanh Vi, cô càng kỹ lưỡng hơn.
Các tin nhắn của Tuế Dĩ Hàn trên WeChat đều do Chiêm Anh trả lời thay. Tuế Dĩ Hàn nào có thời gian để lo việc sửa sang. May mà đồ đệ hiếu thảo, lại tháo vát.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, không chỉ cải tạo điện nước, mà còn phải phù hợp với phong cách đạo quán, tránh sự hiện đại hóa quá đà. Ngoài quyền lực ra, chỉ còn cách dùng đến "năng lực tài chính."
Phó Thanh Vi hỏi: "Tiền ở đâu ra?"
Mục Nhược Thủy trả lời không chút bất ngờ: "Ta không cần bỏ tiền mà."
Quán chủ tuy có quỹ riêng mười vạn cùng khoản phụ cấp cố vấn hàng tháng, nhưng cô đều tiết kiệm, không tiêu lấy một xu.
Phó Thanh Vi cười cắn môi: "Em biết mà."
Không ai có thể lấy được một đồng nào từ tay quán chủ keo kiệt này.
Nàng hứng thú đưa tay ra: "Đưa thẻ đây."
Mục Nhược Thủy không chút do dự rút thẻ từ tay áo đưa nàng.
Phó Thanh Vi lại đẩy trả: "Em không lấy, người giữ lại đi."
Mục Nhược Thủy nheo mắt: "...... Em đùa ta à?"
Phó Thanh Vi cười: "Đệ tử không dám."
Xét việc vừa rồi Mục Nhược Thủy không làm tròn trách nhiệm bảo vệ đệ tử, lục căn không thanh tịnh, cô cũng rộng lượng tha thứ chuyện nàng vừa lỡ lời, coi như hai bên hòa nhau.
Vai cô hơi trĩu xuống, Phó Thanh Vi tựa đầu lên vai phải cô. Trong tiếng côn trùng rả rích của núi rừng, cả hai ngồi cạnh nhau ngắm sao, không ai nói thêm lời nào.
Bàn tay Mục Nhược Thủy lặng lẽ đặt lên vị trí trái tim mình.
Đã quen với sự tĩnh lặng, nơi đây chẳng hề có chút âm vang nào vọng lại. Mục Nhược Thủy nhìn bầu trời đêm thật lâu, hàng mi chậm rãi chớp một lần.
Trong lồng ngực trống rỗng của cô, một nỗi buồn khó tả dần sinh sôi.
"Ngày mai chúng ta chuyển về đây luôn sao?" Phó Thanh Vi đột nhiên hỏi, không để ý đến động tác của cô.
"Nếu em muốn."
"Vậy thì ngày mai nha, có thể sớm luyện công trên núi."
"Được, tùy em."
Dù không thi vào Linh Quản Cục, Mục Nhược Thủy vẫn sẽ nhận nàng làm đệ tử. Cả hai có thể sống mãi như thế này, hoặc trên núi, hoặc dưới thế tục. Nhưng Mục Nhược Thủy sẽ không hỏi nàng muốn chọn thế nào, cũng không lay động quyết tâm của nàng. Mọi chuyện đều có duyên pháp. Nhân là do nàng muốn tu đạo giúp đời, mới có quả là hai người trở thành thầy trò. Nhân quả tương sinh, chỉ cần luôn đồng hành là đủ.
Cơn gió núi thổi qua, Phó Thanh Vi co người lại, đứng dậy vung tay vỗ vài cái, nói: "Lạnh quá, chúng ta về thôi."
Nghe nàng nói lạnh, Mục Nhược Thủy bỗng nghĩ ra, đề nghị: "Có muốn đi tắm suối nước nóng không?"
Phó Thanh Vi không mang theo đồ, không tiện tắm.
Nhưng nhớ đến việc Mục Nhược Thủy từng đợi nàng ngủ rồi lén đi tắm, nàng cũng muốn xem thử suối nước nóng ấy đặc biệt ra sao.
Phó Thanh Vi: "Được."
Mục Nhược Thủy thành thạo ôm lấy eo nàng, đưa nàng bay đi.
Phó Thanh Vi chợt nhớ ra, chẳng trách đôi giày bốt của cô luôn sạch sẽ, hóa ra là vì chân chưa bao giờ chạm đất.
Suối nước nóng nằm sau núi, không xa đạo quán. Nếu lúc trước nàng chịu khó thám hiểm hơn chút, có lẽ đã phát hiện ra. Nhưng khi ấy nàng chỉ lo chạy trốn, làm gì có tâm trí để ý.
Trước mắt là một suối nước nóng rộng lớn, đủ sức sánh với cả chục hồ tắm tư nhân. Nước suối chứa sắt sunfat, mang sắc xanh nhạt tự nhiên, từ trên cao nhìn xuống, suối có hình dáng gần giống một vầng trăng khuyết, toát lên vẻ đẹp kỳ diệu của tạo hóa.
Đá được xếp tầng tầng lớp lớp, bờ suối cao chừng một thước, chỉ chừa một lối vào.
Cạnh bể có chỗ ngồi nghỉ ngơi, nhìn qua biết ngay nơi này thường xuyên được lui tới.
Lần trước, suối tư nhân đã khiến nàng mở mang tầm mắt, giờ đây trông nó chẳng đáng kể gì. Không trách sư tôn lại yêu thích suối nước nóng đến vậy.
Đêm nay không trăng, dải ngân hà trên trời như dải lụa vắt ngang, các vì sao lấp lánh. Suối nước nóng dưới ánh sao phản chiếu màu xanh nhạt tựa như hổ phách, cũng tựa một vầng trăng sáng khác.
Phó Thanh Vi hỏi: "Sư tôn có thể dùng thuật làm khô đồ cho em không?"
Mục Nhược Thủy gật đầu: "Sao lại không được?"
Yên tâm rồi, nàng không thể nào từ chối một suối nước nóng quý hiếm như vậy. Nàng quyết định tắm trước đã rồi tính.
Chiếc áo khoác dài của Mục Nhược Thủy khoác lên người nàng. Bản thân cô chỉ mặc một bộ áo đỏ đậm, tốc độ cởi nhanh hơn hẳn Phó Thanh Vi.
Phó Thanh Vi vừa cởi đến lớp áo thứ hai, thì cô đã chỉ còn chiếc áo lót trắng muốt.
Nàng ngừng lại, muốn nhìn cô vào suối trước rồi mới tiếp tục.
Mục Nhược Thủy cảm nhận ánh mắt chăm chú từ phía sau, ngón tay dài khẽ nâng lên, từng chút một tháo dải buộc trên ngực. Bờ vai trắng muốt, đầy đặn lộ ra một nửa.
Rồi đến xương bả vai, đường cong từ vai đến eo thon gọn, ẩn hiện vòng eo nhỏ.
Một tấm lưng mịn màng, hoàn hảo không chút tì vết, hoàn toàn phơi bày trước mắt Phó Thanh Vi.
***
Lời tác giả:
Đúng vậy, chính là suối nước nóng được nhắc đến trong văn án [icon chó cười][icon chó cười].
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro