Chuyện này phải quay lại kể từ khi còn ở trên núi.
Mục Nhược Thủy, với tư cách là sư tôn, luôn tận tâm tận lực. Tuy rằng hoàn toàn không có kinh nghiệm dạy đồ đệ, nhưng cô rất nghiêm túc. Kỳ thi vào Linh Quản Cục chỉ còn chưa đầy hai tháng, nếu Phó Thanh Vi không đỗ, cả cô và Bồng Lai đều không thể chịu nổi sự mất mặt.
Ngoài việc nấu ăn và vuốt mèo, mỗi ngày cô đều giám sát Phó Thanh Vi luyện tập thân pháp và kiếm pháp. Đây đều là những tinh hoa mà Mục Nhược Thủy đã dày công tổng hợp. Vì vậy, cô không ngại kiên nhẫn từng li từng tí thị phạm cho Phó Thanh Vi. Dù rằng xem video cũng tốt, nhưng không gì có thể sánh được với sự uyển chuyển sống động của cô khi đích thân ra tay.
Mục Nhược Thủy còn tự tay chế một giá ba chân để quay video, giúp Phó Thanh Vi xem lại và chỉnh sửa từng động tác thân pháp.
Còn cuốn sách «Tổng hợp Trận pháp», vốn bị vứt xó lâu ngày, Mục Nhược Thủy thậm chí chưa từng lật qua dù chỉ một trang. Đừng nói đến việc dạy, chỉ cần nhìn những đường nét ngoằn ngoèo kia thôi đã khiến cô đau đầu.
Ngày trước cảm thấy đau đầu, giờ lại càng xem thường hơn.
Trước đây, Vân trưởng lão của Các Tạo Sơn, người có thành tựu trận pháp thuộc hàng top 3 trong thiên hạ, đã dốc toàn lực cùng gia sản, đến mức cả ngọn núi của bà cũng bị bà sập một nửa, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể giam cô trong trận pháp một ngày.
Ban ngày, Phó Thanh Vi tập kiếm, ban đêm thì ngồi thiền tập trung tinh thần, nội lực và võ công đều không thể lơ là. Còn Mục Nhược Thủy, mỗi tối đều đi tắm suối nước nóng, và đêm nào cô cũng không chờ được Phó Thanh Vi.
Đã bận rộn nay lại càng bận rộn, làm gì có thời gian để nghĩ đến chuyện yêu đương.
Trừ khi Mục Nhược Thủy cởi sạch đứng ngay trước mặt nàng, thì may ra ánh mắt của Phó Thanh Vi mới rời khỏi trang sách.
Mục Nhược Thủy đứng trước cửa, cúi đầu nhìn chiếc đạo bào rộng thùng thình của mình, chỉ mặc nửa vời. Cô chỉnh lại y phục một chút rồi bước vào.
Ngay lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên bên tai, một con hổ từ cửa sổ lao ra. Chân nó đáp xuống đất vững vàng, đôi mắt vàng lóe sáng, gầm lên một tiếng kinh thiên động địa rồi lao thẳng về phía cô.
Núi này của cô, từ khi nào lại có một con hổ hung dữ như vậy?
Mục Nhược Thủy siết chặt nắm tay, một cú đấm nhắm thẳng vào thái dương con hổ. Con hổ đổ gục xuống đất, tan biến vào không khí mà không để lại chút dấu vết nào.
Cái gì đây? Ảo ảnh sao?
Mục Nhược Thủy nhận ra điều gì đó, chỉnh lại y phục rồi bước về phía Phó Thanh Vi đang ngồi sau bàn đọc sách.
Phó Thanh Vi: "......"
Mục Nhược Thủy: "Là trận pháp của em? Nói trước thì ta đã không ra tay mạnh như vậy."
Phó Thanh Vi trầm ngâm: "Em sẽ nghiên cứu thêm."
Sách viết rằng, trong thực có ảo, trong ảo có thực. Nếu đã là trận pháp của nàng, tại sao nàng không thể kiểm soát được sự chuyển hóa giữa thực và ảo của con hổ?
Thì ra Mục Nhược Thủy đã trở thành công cụ tập luyện của nàng.
Mục Nhược Thủy nhảy lên không trung, dùng một chưởng khai sơn đánh thẳng vào lưng hổ. Con hổ tan thành từng điểm sáng trắng, hòa vào không khí.
"Em đối xử với sư tôn như vậy, có phải là quá coi thường luân thường đạo lý rồi không?" Lời còn chưa dứt, một cơn gió mạnh bất ngờ nổi lên sau tai, tiếng hổ gầm vang dội, một bàn chân đầy đặn lao thẳng về phía cô.
"Có chút thú vị." Mục Nhược Thủy nhướng mày, xoay người tung thêm một chưởng nữa.
Chỉ đến khi con hổ tan biến hoàn toàn, không thể tái tạo, cô mới ung dung bước ra khỏi trận pháp.
Phó Thanh Vi tiến lại gần, dịu dàng hôn lên má cô một cái: "Đây là phần thưởng hôm nay."
Mục Nhược Thủy: "......" Thôi được, làm bạn luyện tập cũng không uổng phí.
Việc con hổ thay đổi giữa thực và ảo có giới hạn số lần, phụ thuộc vào linh lực của bùa chú mà Phó Thanh Vi vẽ có thể duy trì được bao lâu. Khi tu vi càng cao, có thể nói loại trận pháp nhỏ này tiêu hao linh lực không đáng kể.
Trận pháp thực ra cũng là một dạng kết giới, người có thực lực mạnh có thể cưỡng ép xé toạc kết giới, bỏ qua mọi ảo giác.
Giống như cách mà Mục Nhược Thủy thường làm trước đây.
Trận pháp mượn địa lợi, thiên thời, những bậc thầy về trận pháp sẽ biết phối hợp với nhân hòa, vì vậy phải rất mạnh mới phá được trận, nếu không tìm được trận nhãn, pháp sư chỉ có thể dùng thực lực áp đảo.
*
Quay lại Linh Quản Cục.
Trang phục của Phó Thanh Vi lúc này thực sự dễ gây hiểu lầm. Trẻ trung, xinh đẹp, dáng vẻ ngây ngô như người lần đầu bước chân ra khỏi núi sâu, trên lưng lại mang hai thanh kiếm, trông chẳng khác nào một kiếm tu nghèo khổ vừa từ nơi rừng thiêng nước độc nào đó vào thành phố.
Ai mà đoán được cô vừa mới đi vòng quanh đài đá, giả vờ chụp ảnh, thực chất là đang dùng la bàn đo phương vị, rồi nhân cơ hội bày trận trên đài.
Đã lên đài vẫn còn lén lút, dáng vẻ như sợ hãi chiến đấu.
Không ngờ, con gái càng đẹp lại càng dễ lừa người.
Mọi người thở dài tiếc nuối.
Tội nghiệp cho đạo hữu Tôn, hình như vẫn chưa phát hiện ra sự thật?
Khi Tôn Thừa Chí bước vào trận pháp thì không thể nhìn thấy người bên dưới đài nữa, bị biểu hiện giả vờ trước đó của Phó Thanh Vi làm cho mù quáng, thậm chí còn sẵn lòng tin cô là một kiếm tu điều khiển thú, chứ không hề nghĩ rằng đối phương lại là một pháp sư bày trận.
Tôn Thừa Chí vung kiếm chiến đấu với con hổ qua vài hiệp, giết được nó hai lần rồi lại bị móng vuốt hổ đánh ngã xuống đất, bị thương hai chỗ, vai bị xé toạc đến mức máu thịt be bét, lúc đó mới chậm rãi nhận ra rằng mình đã bất cẩn rơi vào ảo ảnh trận pháp.
Trận pháp được bày khi nào đã không còn quan trọng nữa, điều khiến người ta lo lắng là con hổ dù có chết vẫn sẽ tái sinh, chỉ có tìm được trận nhãn mới có thể thoát ra.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết gì về trận pháp, cũng giống như hầu hết kiếm tu khác.
Tôn Thừa Chí lục lọi trong đầu, hồi tưởng lại các vị trí trong bát quái, lần lượt thử từng cái một.
Đạo hữu Phó tuổi cũng không lớn, trình độ trận pháp không thể quá cao, chắc chắn sẽ có sơ hở.
Tôn Thừa Chí vừa né tránh đòn tấn công của hổ, vừa tìm trận nhãn, trên đài giống như một con ruồi không đầu chạy loạn, giống như cá chép mắc cạn thỉnh thoảng cố gắng bậc lên.
Dưới đài, mọi người bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, có người thậm chí ngáp dài.
Tỷ thí có thể giằng co, có thể kéo dài, nhưng không thể nhàm chán.
Nhìn thấy Phó Thanh Vi ở phía ngoài lại thêm một tầng trận pháp, quyết tâm nhốt chết Tôn Thừa Chí bên trong, ai nấy đều thở dài.
Giám khảo ngồi trên cao, lau đi giọt nước mắt do buồn ngủ mà trào ra, quyết định sớm công bố kết quả.
"Tiểu hữu Phó, thu trận đi." Giám khảo cố gắng không ngáp.
Mới trận đầu đã tốn nhiều thời gian như vậy, hôm nay chắc chắn không thể tan ca đúng giờ.
Phó Thanh Vi gỡ lá bùa trên đất lên, cẩn thận thu hồi từng mảnh vụn vật liệu xung quanh sân đấu, không để sót thứ gì, thể hiện rõ tinh thần tiết kiệm.
Mọi người: "……"
Bồng Lai của các ngươi thật sự nghèo đến thế sao?
Mục Nhược Thủy cảm nhận ánh mắt đồng cảm từ xung quanh, chỉ biết lặng lẽ: "......"
Đồ đệ đã làm mất hết thể diện của cô.
May mà cô hiện đang dùng tên Mục Từ, chẳng liên quan gì đến thân phận Từ Nhượng chân nhân của mình.
Thắng là được.
Mục Nhược Thủy nghiêng đầu về phía Phó Thanh Vi trên đài, khóe mắt hơi cong lên.
Tôn Thừa Chí quỳ trên đất, kiếm tựa bên người, thở hồng hộc. Từ đầu đến cuối hắn thậm chí không chạm được một góc áo của đối thủ, cảm giác khó chịu đến cực điểm.
Phó Thanh Vi biết mình đã khiến người ta khó chịu, nên tỏ ra vô cùng khiêm tốn: "Đa tạ vì đã nhường, đạo hữu Tôn."
Tôn Thừa Chí cũng là người thuộc môn phái chính tông, thua một trận đấu không đến mức làm hắn mất khí phách. Hắn im lặng ôm kiếm cúi đầu chào, nhưng cũng chẳng thể nói được lời nào dễ nghe.
Phó Thanh Vi bước xuống đài, ba bước thành hai bước, chạy ngay đến trước mặt Mục Nhược Thủy khoe công.
Mục Nhược Thủy giơ tay xoa xoa mái tóc dài của nàng.
Dưới ánh mắt của mọi người, hai người có vẻ ngoài gần như đồng trang lứa, thật khó nhìn ra quan hệ sư đồ, lại giống như tỷ muội hơn. Nếu nói là tình nhân, thì cũng… không phải là không thể.
Phần lớn những người ở đây đều sống trong sư môn, ít tiếp xúc với người ngoài, nhất thời khó nghĩ đến điều gì đó mang tính cấm kỵ.
Dù Phó Thanh Vi đã thắng, nhưng chiến thắng của nàng không mấy vẻ vang, chưa đủ để khiến mọi người tâm phục khẩu phục.
Hai người vẫn đứng ở góc khuất, chỉ có Tiêu Linh Tú đứng cùng họ.
Mục Nhược Thủy nghe thấy có người nhắc đến Phó Thanh Vi, bèn vểnh tai lên một chút, nghe được đối phương gọi nàng là "vị đạo hữu Phó kia cứ có cảm giác vụng trộm".
Mục Nhược Thủy: "Cái gì gọi là cảm giác vụng trộm?"
Tiêu Linh Tú: "Thưa đạo hữu Mục, theo kiểu lén la lén lút, giấu đầu lòi đuôi."
Mục Nhược Thủy: "......"
Phó Thanh Vi: "......"
Không vậy thì phải làm sao bây giờ? Nàng mới chỉ học đạo pháp được hai tháng, trong khi người ta đã luyện mười mấy năm, không dùng chút mưu kế thì làm sao thắng nổi?
Tỷ thí theo hình thức bốc thăm, kết hợp đấu võ đài. Phó Thanh Vi đã vào vòng sau, lượt thi của nàng phải đợi đến ngày mai.
Đối với trận đấu của sư tôn, nàng hoàn toàn không lo lắng, yên tâm thưởng thức các trận đấu của người khác.
Trong phần thi đấu cá nhân, một số chuyên ngành có lợi thế rõ rệt, chẳng hạn như kiếm tu, thể tu, thầy bùa. Nhưng những chuyên ngành khác cần thời gian tích lũy như cổ sư, giáng đầu sư, trận pháp sư. Các chuyên ngành không thích hợp chiến đấu như dược sư, lên sàn thì chịu thiệt rất nhiều.¹
Tuy nhiên, không biết có phải vì Phó Thanh Vi, người trình diễn màn vụng trộm ở vòng đầu tiên, đã tạo tiền lệ không, mà năm nay kiếm tu đặc biệt xui xẻo. Kiếm tu thứ hai thậm chí bị giáng đầu (đánh bùa) ngay dưới đài, lên sàn thì hắt xì không ngừng, nước mắt nước mũi đầm đìa, lại còn đau dạ dày và đủ thứ đau trên đời, cuối cùng phải bị khiêng xuống.
Thiếu nữ kia mới mười mấy tuổi, nghe nói là một đạo y, giỏi chữa bệnh cứu người. Lúc lên đài, cô tự giới thiệu tên là Long Huyền Cơ.
Vừa nói tên mình vừa không quên nhìn về phía Phó Thanh Vi dưới đài, không hề có cảm giác trong sáng.
Phó Thanh Vi vội vàng quay sang Mục Nhược Thủy: "Em không quen cô ấy."
Mục Nhược Thủy: "Nhưng ta quen."
Phó Thanh Vi: "?" Chuyện gì thế này? Dám quen người khác sau lưng mình, có phải người đã đi tàu điện ngầm với người không?
Mục Nhược Thủy: "Hai, ba tháng trước, khi em bị thiên lôi đánh trúng, Chiêm Anh đã đưa một lọ thuốc, hình như là do cô ấy điều chế."
Phó Thanh Vi ghen tuông nói: "Cô ấy chỉ nhắc đến một lần, người đã nhớ rõ như vậy sao?"
Mục Nhược Thủy bình thản đáp: "Chuyện có liên quan đến em, ta luôn nhớ rất rõ."
Phó Thanh Vi vòng tay ôm lấy eo Mục Nhược Thủy, ngẩng mặt lên, cằm tựa vào vai cô, làm nũng.
Tiêu Linh Tú: "......"
Có cần phớt lờ sự tồn tại của tôi như vậy không?
Long đạo trưởng của phái Thanh Tịnh sử dụng một chiếc phất trần đuôi ngựa làm vũ khí. Cô là đệ tử phái Toàn Chân, không học bùa chú, tu luyện theo con đường đan đạo (luyện thuốc), nhấn mạnh sự hòa hợp giữa tạo hoá và con người.
Hiện tại, hiểu biết của Phó Thanh Vi về Huyền môn đã sâu hơn nhiều so với lúc ban đầu, không cần phải tra tư liệu tại chỗ. Tổ sư Toàn Chân Giáo là Vương Trùng Dương có bảy đệ tử, được gọi là Toàn Chân Thất Tử. Phó Thanh Vi mê tiểu thuyết võ hiệp, từ lâu đã nghe danh họ. Tổ sư sáng lập phái Thanh Tịnh chính là một trong Toàn Chân Thất Tử — Thanh Tịnh Tán Nhân Tôn Bất Nhị.
Phó Thanh Vi không hiểu lắm đan đạo là gì, chỉ biết trên mạng nói rất huyền diệu. Lần này đúng là cơ hội tốt để mở mang tầm mắt.
Nhưng một người học dược liệu có biết đánh nhau không?
Đối thủ của Long Huyền Cơ cũng là một kiếm tu, số lượng kiếm tu quả thật quá nhiều.
Đối thủ xuất kiếm, cô dùng phất trần đối chiêu. Chất liệu dường như là một loại thép mềm dẻo đặc biệt, quấn lấy trường kiếm của đối phương, tạo ra tiếng ma sát như kim loại cọ vào đá.
Phó Thanh Vi quan sát một lúc, nhận thấy động tác sử dụng phất trần của đối phương không mấy thành thạo, có vẻ như đó không phải là vũ khí chính của cô ta, hoặc đơn giản là cô ta không giỏi chiến đấu.
Long Huyền Cơ miễn cưỡng đỡ được vài chiêu, sau đó lùi nhanh hai bước, chủ động nhận thua để giữ thể diện.
Phó Thanh Vi thầm nghĩ: Quả nhiên dược sư khó mà đấu tay đôi.
Cũng chính vì hạn chế của chuyên ngành, nên sau vòng đấu cá nhân sẽ có nhiệm vụ đồng đội ở vòng hai. Lúc này, chắc chắn mỗi đội đều sẽ muốn có một người am hiểu y thuật làm hỗ trợ.
Cốc Truyền Âm của phái Mao Sơn tinh thông bùa lục, thực lực chứng minh rằng Mao Sơn đạo thuật danh bất hư truyền. Cô dễ dàng giành chiến thắng chỉ sau vài chiêu.
Trương Lĩnh của Long Hổ Sơn xuất chiêu với kiếm khí hung mãnh như hổ vồ, thân ảnh nhanh đến mức chỉ để lại vài cái bóng, gần như biến trận đấu thành sân khấu biểu diễn cá nhân của mình. Khi thu kiếm vào vỏ, hắn khẽ gật đầu với đối thủ: "Đa tạ đã nhường."
Màn hình hiện lên cái tên Mục Nhược Thủy.
Mục Từ của Bồng Lai Quán đấu với tu sĩ Đinh.
Vừa nghe đến ba chữ "Bồng Lai Quán," phía dưới đài đã có người buột miệng:
"Chẳng phải là cái môn phái hay vụng trộm đó sao!"
Phó Thanh Vi: "......"
Sao có thể lấy hành vi cá nhân của nàng mà đổ lên cả môn phái được?!
Mục Nhược Thủy bình thản bước lên đài, trong lòng vẫn ôm Tiểu Tam Hoa. Ánh mắt mọi người lập tức dồn cả lên cô, tò mò liệu cô có làm ra trò gì vụng trộm giống đồ đệ của mình hay không.
Một bước, hai bước, ba bước... Cô dừng lại, đứng yên.
Tu sĩ Đinh cẩn thận kiểm tra toàn bộ đường đi của cô, xem trên đất có để lại dấu vết hay vật liệu trận pháp nào không, rồi mới cảnh giác đứng vào vị trí đối diện.
So với những hành vi vụng trộm của Phó Thanh Vi, vị pháp tu mang hai thanh kiếm, thì Mục Nhược Thủy trong bộ đạo bào xanh, tay áo dài thướt tha, hoàn toàn không mang theo vũ khí nào, trông giống một pháp tu chính hiệu.
Sư phụ nào đệ tử đó!
Lối chơi ẩn nhẫn, phát triển âm thầm này có lẽ chính là do sư phụ nàng dạy, mà sư phụ còn có thể gian xảo hơn đồ đệ nữa.
Mục Nhược Thủy bình thường rất ít khi cảm thấy phiền lòng, cũng rất ít người dám nhìn cô bằng ánh mắt như vậy. Hôm nay, cô đã được trải nghiệm hết.
Cô thật sự đã nhận được một đồ đệ tốt!
Mục Nhược Thủy kìm nén cảm xúc, quay xuống dưới đài nói: "Đồ nhi, mượn kiếm dùng một chút."
"Dạ!"
Phó Thanh Vi đưa tay ra sau, nhưng còn chưa kịp chạm đến chuôi kiếm, Mục Nhược Thủy chỉ khẽ nhấc ngón tay, trường kiếm hóa thành một vệt sáng trắng bay khỏi vỏ, lướt nhanh về phía cô.
Cô không cầm kiếm trong tay mà điều khiển nó lơ lửng giữa không trung, mũi kiếm sắc bén nhắm thẳng vào đối thủ.
Mục Nhược Thủy thờ ơ cúi mắt, vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Tam Hoa trong lòng.
Dưới đài như bị bấm nút tắt âm, không một tiếng động.
"Chết tiệt!" Một lúc sau mới có người thốt lên câu mà tất cả mọi người đều đang nghĩ trong đầu.
"Đây là kiếm tu à???"
"Không phải kiếm tu, đây là kiếm tiên!!!"
"Hay quá hay quá, pháp tu mặc đồ kiếm tu, kiếm tu giả làm pháp tu, hai người đúng là sư đồ một cặp phải không? Chúng tôi chỉ là một phần trong trò chơi của hai người sao?" Tiêu Linh Tú nhân cơ hội chen vào nói.
"Tuyệt quá, là kiếm tiên! Chúng ta vô vọng rồi!"
Sử dụng kiếm và ngự kiếm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nhất là khi ngự kiếm đã đạt đến mức thành thạo như vậy.
Giám khảo ngồi trên đài cao đã lập tức gọi điện thoại, thắc mắc rằng vị cao nhân nào không màng thế sự lại xuống núi thế này? Ở đây chỉ là một kỳ thi nhỏ, chẳng phải lại lãng phí nhân tài sao? Tốt nhất nên đổi chỗ, để cô ấy làm giám khảo thay mình.
— Như vậy còn được tan làm sớm.
Chỉ thị từ cấp trên nhanh chóng được truyền xuống: Tiếp tục tỷ thí như bình thường.
Giám khảo: Được rồi.
Giám khảo ngăn đám đông đang xôn xao bên dưới, nhấn công tắc kích hoạt kết giới, bao phủ hai người trong không gian riêng.
"Trận đấu chính thức bắt đầu——"
Mục Nhược Thủy một tay ôm mèo, tay kia chỉ khẽ nhấc, kiếm quang trên không trung phân hóa thành hàng ngàn, hàng vạn tia sáng, tựa như vạn kiếm quy tông, muôn dòng chảy về một nơi.
Ngón tay chỉ kiếm hạ xuống, vạn kiếm cùng phát, tựa như sao băng rơi xuống mặt đất. Toàn bộ lôi đài bị bao phủ bởi ánh sáng trắng không bờ bến. Nếu không có kết giới chặn lại, những người dưới đài cũng khó tránh khỏi uy lực của kiếm quang.
Bóng dáng của tu sĩ Đinh hoàn toàn bị nuốt chửng trong màn kiếm quang, không còn thấy cả một mảnh áo.
Người dưới đài nhìn đến trố mắt.
Đây là chiêu thức mới mà Mục Nhược Thủy vừa nghiên cứu ra. Tuy uy lực không lớn, phần nhiều chỉ hoa mỹ hơn là thực dụng, nhưng ưu điểm lớn nhất là đủ để khiến người khác mở mang tầm mắt.
Phó Thanh Vi là người mê những chiêu thức hoa lệ kiểu này nhất.
Chẳng phải sẽ khiến nàng ngất ngây sao?
Mục Nhược Thủy liếc sang nhìn Phó Thanh Vi, phản ứng của nàng đúng như dự đoán: nhảy cẫng lên vì kích động, suýt ngất tại chỗ.
Ừm, không uổng công cô tập luyện mấy ngày liền.
Giám khảo từ trên đài cao nhảy xuống, gãi đầu bứt tai, suýt nữa thì lao vào kiểm tra xem tu sĩ Đinh còn sống hay không.
"Mục... Xin ngừng tay!" Ông ta suýt quỳ xuống trước cô.
"Không sao đâu."
Mục Nhược Thủy thản nhiên phất tay, giữ kiếm quang lại thêm hai giây rồi mới thu kiếm. Ánh sáng trắng tan biến, tu sĩ Đinh ngồi bệt xuống đất, áo choàng rách vài đường, mặt cũng có vài vết xước nhỏ, nhưng quả thật không có thương tổn nghiêm trọng.
Giám khảo thở phào nhẹ nhõm, lập tức gọi người đến đỡ tu sĩ Đinh đang mất hồn mất vía xuống khỏi đài.
Mục Nhược Thủy cầm thanh trường kiếm của Phó Thanh Vi, cắm lại vào vỏ, rồi nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi không tồn tại trên vai nàng.
"Sư tôn......" Đôi mắt Phó Thanh Vi sáng lấp lánh.
"Về rồi nói." Ánh mắt Mục Nhược Thủy dừng trên đôi môi ươn ướt của nàng, có lẽ do quá phấn khích mà nàng đã liếm môi. Sau vài giây ngẫm nghĩ, cô mới khẽ chạm đầu ngón tay lên môi nàng.
"Sư tôn?"
"Là ý bảo em không cần nói gì nữa."
"......" Nhưng tại sao lại chờ mấy giây mới chạm vào môi nàng?
"Suỵt... là như thế này." Phó Thanh Vi đặt ngón trỏ lên môi cô, cố ý giải thích.
"Thì ra là vậy."
"Sư tôn không thử nghiệm một chút sao?" Phó Thanh Vi chủ động nắm lấy tay cô, đầu ngón tay chạm lên đôi môi ấm áp của mình, từ từ lướt qua, như thể đang vẽ lại từng đường nét.
Cạnh đó, Tiêu Linh Tú nhìn cảnh tượng muốn nói rồi lại thôi.
Những thí sinh khác, vốn đến làm quen vì ngưỡng mộ thực lực, nhìn thấy cảnh này, tâm trạng cũng vô cùng khó tả.
Lúc nãy nghe nói là sư đồ, không phải...... người yêu chứ? Có khả năng nào họ nghe nhầm tập thể không?
Họ ngập ngừng chờ đợi tại chỗ thêm một lúc, mới thấy hai người kia kết thúc trò chơi ám muội của mình.
Không phải tất cả đều chưa từng nghe đến tên tuổi của Bồng Lai. Một nữ tu sĩ mặc áo xanh bước lên, hỏi: "Hai vị có phải là môn hạ của Từ Nhượng chân nhân không?"
Phó Thanh Vi lập tức trả lời theo kịch bản đã bàn trước: "Đúng vậy, sư tôn của tôi chính là đệ tử duy nhất của Từ Nhượng chân nhân. Tôi là đồ tôn của Quán chủ."
Để không làm mất danh tiếng của Từ Nhượng chân nhân, hai người đã thống nhất tự hạ thấp một bậc vai vế.
Nữ tu sĩ áo xanh lập tức chắp tay hành lễ, nói: "Tôi thật không biết lượng sức, không nhận ra đệ tử chân truyền của Từ Nhượng chân nhân."
Cô hướng ánh mắt về phía Mục Nhược Thủy, nhưng vì Mục Nhược Thủy chẳng buồn để tâm, nên đành quay sang nhìn Phó Thanh Vi.
"Tại hạ Công Dương Tôn, không môn không phái, chỉ ở Chung Nam Sơn, tự tu tập."
"Không tài cán, tôi là Phó Thanh Vi của Bồng Lai, còn đây là sư tôn của tôi, Mục Từ." Khi nghe nhắc đến Chung Nam Sơn, ADN của Phó Thanh Vi lại bắt đầu di chuyển, suýt chút nữa hỏi cô ấy có phải nơi đó thật sự có phái Cổ Mộ không, may mà nhịn được.
Phó Thanh Vi không giỏi giao tiếp, sư tôn của nàng thì lấy lý do tai không tốt để thoái thác từ đầu đến cuối, may mắn có Tiêu Linh Tú giúp đỡ.
Cuối cùng cũng tiễn hết mọi người đi.
Tiêu Linh Tú thở dài: "Chung Nam Sơn là nơi tốt đấy, chỉ có điều cuộc sống ở đó hơi cực khổ."
Phó Thanh Vi: "Ý cô là gì?"
Tiêu Linh Tú: "Không có mạng, không có điện, không có bất kỳ cơ sở vật chất hiện đại nào, toàn bộ là rừng nguyên sinh. Những tán tu ở đó đều khổ tu. Có thể chịu đựng được loại khổ cực này, làm gì cũng thành công. Với lại, cô đừng để ý cô ấy nói là không môn không phái, chắc chắn có sư môn, nhưng giữ bí mật với người ngoài."
Phó Thanh Vi không hiểu nhiều về những chuyện này, nhưng nghe xong thì mở mang không ít.
Tiêu Linh Tú bĩu môi: "Tán tu ở Chung Nam Sơn rất hiếm khi xuất thế, mà đã ra ngoài thì đều là nhân vật ghê gớm."
Phó Thanh Vi nheo mắt nhìn lên lôi đài, vừa lúc đến lượt Công Dương Tôn lên thi đấu. Nàng chợt liếc sang Mục Nhược Thủy bên cạnh, phát hiện khí chất của Công Dương Tôn, chiếc áo bào tung bay trong gió, có vài phần giống cô, nhưng lại thiếu đi sự kiêu ngạo độc nhất vô nhị ấy.
Phó Thanh Vi nhìn Mục Nhược Thủy đến thất thần, không nhận ra rằng trận đấu trên đài đã kết thúc.
Quả nhiên, Chung Nam Sơn không hề tầm thường.
Vòng đầu của tất cả các trận đấu đã kết thúc, trời cũng đã tối.
Dù rằng Long Hổ Sơn, Mao Sơn, Chung Nam Sơn và cả Tiêu Linh Tú đều thể hiện xuất sắc, nhưng khi mọi người rời khỏi, điều đọng lại sâu sắc nhất trong ký ức vẫn là chiêu ngự kiếm đầy phong thái kiếm tiên của Mục Nhược Thủy. Nhắc đến Bồng Lai Quán, không còn là môn phái vụng trộm nữa, mà là nơi đã xuất hiện một kiếm tiên.
Mục Nhược Thủy đã dùng sức mạnh của chính mình để thay đổi hoàn toàn danh tiếng của Bồng Lai Quán.
Trong kỳ thi, Linh Quản Cục sắp xếp chỗ ở thống nhất cho tất cả thí sinh, bao trọn một tầng khách sạn. Thật không may, Phó Thanh Vi và Mục Nhược Thủy không được xếp chung phòng.
Làm gì có sư đồ nào lại ở chung phòng chứ? Bộ phận hậu cần của Linh Quản Cục chỉ đơn thuần sắp xếp theo lẽ thường tình mà thôi.
Khi nhận thẻ phòng, Mục Nhược Thủy mặt liền sa sầm.
Rõ ràng trên núi, hai người họ cũng không còn ở chung phòng nữa. Lần đó, chăn của Chiêm Anh đặt bị giao hàng trễ một tuần, phòng của Mục Nhược Thủy lại không có máy sưởi, nên cô đã ở phòng Phó Thanh Vi đến tận mùa xuân mới chịu quay về.
Nếu không phải đêm đó......
Thơ rằng: Nhân gian tháng tư hoa phai hết, hoa đào trên núi bắt đầu nở.
Mùa xuân trên núi đến chậm hơn nhân gian một chút, nhưng mùa xuân trong lòng người lại lay động từng ngày.
Mục Nhược Thủy không ngờ cơ thể mình cũng vậy.
Vạn vật đều có mùa của chúng, có lẽ cô cũng không thoát được. Mùa xuân vạn vật sinh sôi, cũng là lúc......
Kể từ khi thu nhận đồ đệ, đã lâu Mục Nhược Thủy không gần gũi Phó Thanh Vi. Ngày tháng trên núi yên bình và hạnh phúc đến mức cô chẳng nếm được một giọt nước mắt.
Nếu Phó Thanh Vi luyện tập không nghiêm túc, cô còn có thể kiếm cớ mắng nàng, dọa nàng khóc. Nhưng Phó Thanh Vi dậy sớm, ngủ muộn, chăm chỉ luyện kiếm pháp và trận pháp, cô là sư tôn ngoài việc khuyên nàng ngủ sớm không thức khuya, hoàn toàn không có cách nào khác.
Cô từng nghĩ đến việc hút máu Phó Thanh Vi một lần, nhưng kỳ thi đã cận kề, làm vậy sẽ tổn hại nguyên khí của nàng, nên cô không thể xuống tay.
Sư tôn nào lại đối xử với đồ đệ như vậy chứ?
Nhưng cô thật sự rất khát.
Chỉ ngửi hơi thở trên cổ nàng thì không đủ, ít nhất cũng phải cắn vài cái, không cần cắn đến chảy máu, chỉ cắn lâu một chút để đỡ khát là được.
Mỗi ngày cô đều mang ý nghĩ đó, nhìn đứa đồ đệ ngoan từ đầu đến chân.
Khi cô nắm lấy tay nàng, dán sát sau lưng nàng để dạy kiếm pháp, khuôn mặt lại vô thức áp vào sau gáy nàng, hơi hé miệng để lộ răng nanh.
"Sư, sư tôn?" Phó Thanh Vi ở phía trước lắp bắp.
"Sao vậy?"
Mục Nhược Thủy đã hơi mất kiểm soát, răng và môi chạm vào sau gáy nàng, từ từ di chuyển, yết hầu không ngừng nuốt xuống.
"Thật sự phải ở đây sao?" Phó Thanh Vi cảm nhận được khát vọng từ phía sau, dù khát vọng của sư tôn nàng khác với người thường.
Hai người họ vẫn đang ở trong kết giới, giữa đất trời rộng lớn. Tuy không ai nhìn thấy, nhưng lần đầu mà lại...... ngoài trời như thế này...… liệu có......
Mục Nhược Thủy khẽ cắn nàng một cái, ánh mắt khao khát thoáng chốc biến mất, giả vờ nghiêm túc nói: "Không luyện kiếm ở đây thì ở đâu?"
Phó Thanh Vi: "......"
Hiện tại nàng sờ sau gáy vẫn còn thấy dấu răng mờ mờ.
Mục Nhược Thủy lưu luyến buông tay đang ôm eo nàng từ phía sau, nói: "Chăm chỉ luyện tập đi, vi sư về nấu cơm."
"Dạ, sư tôn."
Phó Thanh Vi có việc để làm, dù thỉnh thoảng nảy sinh chút ý niệm mông lung cũng có thể dùng việc chính để phân tâm, lòng nàng trở lại bình lặng như nước. Còn Mục Nhược Thủy, tu vi đã gần đạt đến đỉnh, mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc cắn nàng vài cái, hoặc suy nghĩ nên cắn chỗ nào, nhưng lại không thể động vào, giống như nhìn thấy quả mận mà không thể ăn, càng ngày càng khát.
Trăng đã lên đỉnh, tiếng côn trùng kêu râm ran, đêm càng lúc càng tĩnh lặng.
Phó Thanh Vi đặt cuốn «Tổng hợp Trận pháp» xuống, xoa bóp cái cổ đang mỏi nhừ, Mục Nhược Thủy từ cửa bước vào, nói: "Đừng xoa nữa, lát nữa ta sẽ giúp em xoa bóp."
Phó Thanh Vi dừng tay, mỉm cười:
"Cảm ơn sư tôn."
Mục Nhược Thủy cúi mắt, trong lòng có chút bất an với kế hoạch của mình.
May mà Phó Thanh Vi không hề nghi ngờ, lấy đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm.
Mục Nhược Thủy đi qua đi lại trong phòng, từng tiếng nước ngắt quãng vọng ra đều khiến cô căng thẳng.
Sau khi tắm xong, Phó Thanh Vi nằm úp mặt trên giường. Mục Nhược Thủy quỳ một chân bên cạnh nàng, bắt đầu xoa bóp.
"Gần đây em ngủ thế nào?"
"Bình thường, tối qua mơ thấy vài thứ, có lẽ vì sắp thi nên hơi lo lắng."
"Lát nữa ta sẽ giúp em bấm huyệt, tối nay chắc em sẽ ngủ rất ngon." Giọng nói của cô khựng lại một chút.
"Cảm ơn sư tôn." Phó Thanh Vi nhắm mắt lại.
Trên cơ thể con người có vài huyệt đạo hỗ trợ giấc ngủ. Mục Nhược Thủy bắt đầu từ huyệt Tứ Thần Thông trên đỉnh đầu, đến huyệt An Miên sau tai, lần lượt xoa bóp đến huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân, động tác nhẹ nhàng.
Phó Thanh Vi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Mục Nhược Thủy nghe tiếng thở đều đều của nàng, mắt nhắm lại, yết hầu cô khẽ chuyển động, sau đó vẽ thêm một đạo bùa an giấc.
Phó Thanh Vi hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say, bất kể chuyện gì xảy ra, nàng sẽ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, đêm nay sẽ không tỉnh lại.
Sau mùa xuân, chú mèo Tiểu Ly Hoa không còn ngủ trong phòng nữa, còn Tiểu Tam Hoa thì đã đi theo bạn.
Mục Nhược Thủy tắt hết đèn trong phòng. Dù có đèn hay không cũng không khác biệt với cô, nhưng bóng tối giúp giảm bớt cảm giác tội lỗi của cô. Trong bóng tối, những ham muốn bị kìm nén càng thêm tràn trề.
Ánh trăng chiếu lên giường gỗ, Mục Nhược Thủy từng chút từng chút gỡ bỏ y phục của Phó Thanh Vi. Cơ thể nàng trắng muốt, đẹp như ánh trăng, hiện rõ trước mắt cô.
***
Lời tác giả:
Sư tôn sắp khát đến phát điên, tám ly nước cũng không đủ [che mặt trộm nhìn].
Tiểu Phó: Có ai lên tiếng giúp tôi không? Ý tôi là, liệu có góp sức chém một đao để giúp tôi tỉnh khỏi giấc mơ này không??? Cầu xin đấy [tội nghiệp].
Chú thích:
"Nhân gian tháng tư hoa phai hết, đào hoa trên núi bắt đầu nở."
— Đại Lâm Tự Đào Hoa, Bạch Cư Dị.
Các thuật ngữ trong tiểu thuyết tu tiên và huyền huyễn:
– 剑修/Kiếm tu: chỉ những người tu luyện sử dụng kiếm làm vũ khí.
– 体修/Thể tu: chỉ những người chỉ tập trung vào rèn luyện cơ thể để đạt được sức mạnh phi thường.
– 蛊师/Cổ sư: chỉ những người sử dụng các loại côn trùng độc hại hoặc các loại bùa chú để thực hiện các phép thuật và điều khiển người khác.
– 降头师/Giáng đầu sư: chỉ những người sử dụng các loại bùa chú và phép thuật để điều khiển hoặc gây hại cho người khác.
– 阵法师/Trận pháp sư: chỉ những người chuyên về việc thiết lập và sử dụng các trận pháp. Trận pháp là các cấu trúc hoặc bố trí phức tạp được tạo ra để bảo vệ, tấn công, hoặc kiểm soát không gian và năng lượng xung quanh.
– 丹道/Đan đạo: tu luyện bằng con đường luyện đan để trường sinh và giác ngộ.
– 御剑/Ngự kiếm: điều khiển kiếm bằng suy nghĩ hay pháp lực.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro