C80 - Rất tốt, cực kỳ tốt

Phó Thanh Vi cảm thấy lồng ngực mình đập mạnh một nhịp, suýt nữa kêu lên thành tiếng.

Nàng hít sâu một hơi, khóe mắt ướt đẫm không thể chịu đựng nổi.

Không rõ là vì ánh mắt lạnh lùng của người phụ nữ, hay lời nói mang tính ra lệnh, hay là sự xâm lược lần đầu tiên hiện lên trong ánh mắt cô.

Bàn tay trái rảnh rỗi của Mục Nhược Thủy lau đi chút ướt át nơi khóe mắt nàng, nhưng không rút lại lời nói.

Phó Thanh Vi chỉ có thể tiếp tục.

Nàng vừa mong đợi, vừa có một cảm giác sợ hãi mơ hồ về điều sắp xảy ra.

Phó Thanh Vi nắm lấy tay cô, tiếp tục dùng lưỡi liếm lên gốc ngón tay, kỹ càng hơn cả lần trước. Đầu lưỡi nàng len lỏi qua từng kẽ ngón tay, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.

Lần này đến lượt nàng cúi thấp mắt, không dám nhìn cô.

Bàn tay trái của Mục Nhược Thủy vén tóc trên trán nàng, lần xuống má rồi chạm đến tai, nhẹ nhàng xoa nắn vành tai nàng.

Phó Thanh Vi phát ra một tiếng rên rỉ từ mũi, vì miệng không thể mở ra nên chỉ có thể ngậm chặt để chống lại cảm giác tê dại trên da đầu do sự thoải mái mang lại.

Ngón tay của Mục Nhược Thủy bất chợt bị nàng vô thức hút một cái.

Mục Nhược Thủy: "……"

Cô suýt nữa cũng phát ra tiếng rên giống nàng.

Đợi cho cảm giác xao xuyến đột ngột trôi qua, trong tiếng tim đập nhanh hơn bình thường, Phó Thanh Vi lại cúi đầu, lặp lại động tác trên đôi bàn tay xinh đẹp của cô.

Ngậm, hút, cắn, liếm.

Bàn tay trái của cô bất ngờ siết lấy gáy nàng.

Phó Thanh Vi suýt nghẹn vì nước bọt của mình, khuôn mặt vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, mơ hồ ngước lên nhìn cô.

Mục Nhược Thủy đưa tay lên đỡ lấy sau đầu nàng, ngón tay phải bắt đầu di chuyển trong miệng nàng, ra vào liên tục.

Phó Thanh Vi bị cô làm cho không thể phản kháng, chỉ có thể hé môi và lưỡi, để mặc cô thao túng.

Đầu lưỡi của nàng ngày càng ướt và đỏ hơn.

Hơi thở của nàng ngày càng gấp gáp.

Môi đỏ, lưỡi cũng đỏ.

Sư tôn sao còn chưa chịu buông tha nàng......

Lần này còn nhiều hơn cả lần trước.

Nàng không chịu nổi nữa.

Ngực nàng căng tràn, cực kỳ căng tràn.

Cảm giác đầy ứ trong lồng ngực sắp tràn ra ngoài, ngoài ra còn có thứ gì khác cũng đang tràn ra.

Nàng nức nở, muốn lùi lại, nhưng Mục Nhược Thủy đã sớm chặn đường rút lui. Nàng không còn chỗ để trốn, đành cắn một cái lên ngón tay đang làm càn của cô.

Hơi thở của Mục Nhược Thủy hơi hỗn loạn, giọng nói trầm thấp hơn bình thường: "Em không thích sao?"

Phó Thanh Vi: "......"

Câu hỏi này khiến nàng không biết phải trả lời thế nào.

Nhân lúc trời tối, Phó Thanh Vi ngoan ngoãn liếm nhẹ lên chỗ vừa cắn.

Được nàng ngầm cho phép, Mục Nhược Thủy tiếp tục.

Phó Thanh Vi vẫn rên rỉ đứt quãng, tiếng nức nở không ngừng bị nàng nuốt lại. Sức hút từ ngón tay cô liên tục đẩy ép các khớp ngón tay trong miệng nàng.

Đôi mắt vốn đã ửng hồng của Mục Nhược Thủy càng thêm đỏ rực, như được nhuộm bằng son. 

Cả khuôn mặt trắng nõn của cô ánh lên một sắc hồng nhàn nhạt, trông như đang được nàng tắm tưới trong khoảnh khắc này. 

Phó Thanh Vi nhìn đến mức mê mẩn.

Lần đầu tiên nàng nhận ra, dù ở vị trí bị động cũng có thể đạt được sự thỏa mãn tâm lý như vậy. Được nhìn thấy biểu cảm của Quán chủ lúc này, bảo nàng làm bao lâu nàng cũng cam lòng.

Cơ thể khô khốc như được bơm đầy nước, điên cuồng sinh trưởng, dường như trở lại trạng thái khỏe mạnh như ban đầu.

Động tác của ngón tay Mục Nhược Thủy dần chậm lại, nhưng Phó Thanh Vi thì chưa hề được thả lỏng. Miệng nàng đã mỏi nhừ, sắp không ngậm lại nổi nữa.

Nhưng Quán chủ dù chậm hơn, nhưng rõ ràng không có ý định dừng lại.

Cô còn định chơi miệng nàng bao lâu nữa?

Phó Thanh Vi vừa rồi còn cam chịu, bỗng dâng lên chút hối hận. Nàng thật sự không trụ nổi.

Nàng nghĩ ngợi trong im lặng, rồi lén liếc cô một cái, tựa như nhận được tín hiệu, nàng bắt đầu chủ động gia tăng lực cắn trên tay cô.

Ngón tay Mục Nhược Thủy bị nàng giữ chặt, cử động khó khăn, nên cô liền tăng thêm lực.

Khi Phó Thanh Vi buông lỏng lực cản, động tác vốn đã nhanh nay rất khó mà chậm lại.

Khi không chịu nổi, Phó Thanh Vi trông vô cùng đáng yêu. Nàng không màng đến gì khác nữa, chỉ muốn rúc vào lòng cô, ôm chặt lấy cô. Nhưng lúc này miệng đang bị chặn, ôm cũng không tiện, nàng chỉ có thể tìm khắp người cô chỗ để rúc vào.

Nước mắt thấm ướt cả quần áo của Mục Nhược Thủy.

Khi cuối cùng cô chịu buông nàng ra, Phó Thanh Vi cắn ngay vào vai cô, thể hiện thế nào là dĩ hạ phạm thượng (không tôn trọng bề trên).

Nhưng Mục Nhược Thủy không trách, chỉ siết chặt vòng tay quanh eo nàng, một tay khác nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, bởi người trong lòng vẫn đang run rẩy dữ dội.

Giọng Phó Thanh Vi run rẩy, nói: "Người đừng vỗ nữa."

Phó Thanh Vi tựa vào vai cô, nghiêng đầu liền nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần, hoàn hảo không tì vết của Mục Nhược Thủy. Nàng rướn người tới, đôi môi mỏng khẽ chạm vào đó, như có như không.

Sau đó, nàng lại tựa vào lòng cô, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của con thuyền nhỏ vừa bị sóng lớn vùi dập.

Khi đã hồi phục, Phó Thanh Vi nằm nán thêm một chút mới đi vào phòng tắm.

Nàng cởi chiếc váy lót ôm sát người, nhìn thấy những thay đổi trên cơ thể mình vì Mục Nhược Thủy vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cảm giác căng cứng và tê dại vẫn còn âm ỉ.

Phó Thanh Vi nhìn chằm chằm một lúc, không khí lạnh khiến mọi thứ càng rõ ràng hơn.

"......"

Thôi vậy, đi tắm nào.

Bên ngoài, Mục Nhược Thủy ngồi trên sofa, không có vẻ mệt mỏi. Cô nhắm mắt lại, làn da vẫn giữ sắc hồng nhạt rất lâu.

Một lúc sau, cô mở mắt, trở lại trạng thái bình thường. Cô chậm rãi đưa tay chạm vào bên cổ mình, ngón tay dừng lại ở một điểm nhất định, khẽ sờ vào.

Khi Phó Thanh Vi bước ra, nàng thu dọn quần áo thay ra bỏ vào vali, kéo khóa, dựng vali lên và đẩy ra ngoài.

Mục Nhược Thủy thong thả đi phía sau nàng, tiện tay rút thẻ phòng ở cửa.

Âm thanh của bánh xe vali lăn trên hành lang vang lên một hồi, sau đó biến mất trong thang máy.

Họ đã đến cùng nhau, đến khi đi vẫn là như thế. Người đồng hành bên cạnh vẫn luôn là người kia.

Phó Thanh Vi không nói với Huyền Cơ chỗ ở của mình. Nàng nghĩ rằng ân tình ở kiếp trước và hiện tại chắc chắn không liên quan gì đến nhau, chuyện gì thuộc về cát bụi thì nên trở về với cát bụi.

Thứ hai, thực ra họ không quá thân thiết. Huyền Cơ chẳng qua chỉ là con gái ảo mà nàng từng gặp vài lần. Ngay cả Cam Đường, người bạn thân thiết nhất, cũng không biết nàng đã dọn đến đâu, vẫn tưởng rằng nàng còn ở căn hộ nhỏ gần ga tàu điện.

Thứ ba, điều quan trọng nhất, Quán chủ không thích nàng quá chú ý đến người khác, càng không cho phép bất kỳ ai khác xuất hiện trong tổ ấm của hai người họ, ngoại trừ mèo.

......

Do trì hoãn khá lâu ở khách sạn, đến khi hai người về đến Bồng Lai Quán đã là nửa đêm.

Mục Nhược Thủy mặt không cảm xúc, tay kéo vali, tay xách lồng vận chuyển thú cưng đi lên núi. Phó Thanh Vi, một người phàm yếu đuối, đi tay không, có chút áy náy.

Khi còn cách đạo quán vài trăm mét Tiểu Tam Hoa đã nóng ruột nóng gan, đi qua đi lại trong lồng, háo hức muốn về nhà. Mặc dù điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến Mục Nhược Thủy, nhưng thành công khiến sắc mặt cô càng thêm khó chịu.

Mục Nhược Thủy không nhịn được, trách: "Xem em dạy con gái ngoan của em kìa!"

Phó Thanh Vi chân thành nhận lỗi: "Phải, phải, là lỗi của em."

Nàng không biết rằng ai mới là người mỗi ngày đều ôm mèo trong lòng, dùng tay chơi với nó.

Bản thân nàng còn chưa chơi với tay cô được nhiều như vậy.

Nghĩ đến việc vài giờ trước nàng còn dùng miệng ngậm lấy ngón tay Mục Nhược Thủy, đến mức nước miếng chảy ròng ròng, Phó Thanh Vi lập tức thấy mình chẳng có tư cách phản bác. Bóng tối che giấu hai bên tai đỏ bừng như lửa của nàng.

Phó Thanh Vi đưa tay ra: "Đưa em cầm giúp cho."

Mục Nhược Thủy tức giận đáp: "Em còn đang trên lưng ta đấy."

Cô thật sự không sợ gió lớn thổi bay lời mình nói.

Đường núi vào ban đêm rất khó đi. Dù là để Mục Nhược Thủy đưa đồ lên rồi quay lại đón nàng, hay để Phó Thanh Vi đứng chờ ở dưới, hay cùng cô đi bộ lên núi, tất cả đều khiến Mục Nhược Thủy không yên tâm.

Cuối cùng, cô quyết định gánh cả gia đình lên vai, phi thân lên núi.

Tâm tính cô được rèn đến mức này, so với trước đây chẳng khác nào đạt tới cảnh giới công đức viên mãn.

Nghe cô nói vậy, Phó Thanh Vi định từ trên lưng cô leo xuống, nhưng Mục Nhược Thủy lập tức quát: "Còn nhúc nhích nữa? Rơi xuống là ta bớt được một gánh nặng đấy."

Phó Thanh Vi nhìn đạo quán đã ở ngay trước mắt, liền siết chặt hai tay ôm lấy vai cô. Đợi đến lúc cô dừng hẳn, nàng mới nhảy xuống, đứng vững trên mặt đất.

Một bóng đen như tia chớp lao ra từ khe cửa gỗ khép hờ, Tiểu Tam Hoa trong lồng vận chuyển lập tức meo meo đáp lại, xoay vòng tại chỗ.

Dưới ánh trăng rải rác, bóng đen hóa ra là một chú mèo.

Nữ vương Tiểu Ly Hoa vẫn giữ dáng vẻ cao lãnh như trước, ngẩng cao đầu, đi qua đi lại quanh chiếc lồng vận chuyển, đuôi ngẩng cao, đôi mắt vàng trong ánh sáng tối mờ hẹp lại thành một viền xung quanh, nó nhìn về con sen loài người được Tiểu Tam Hoa thuần hóa.

— Quả thật dễ nói chuyện.

Phó Thanh Vi mở lồng, để hai người bạn nhỏ đoàn tụ.

Nàng cũng đứng cạnh Mục Nhược Thủy, tiến tới hôn lên má cô.

Dừng lại một chút, nàng không rời đi mà theo bản năng, đôi môi di chuyển xuống một chút, nhẹ nhàng hôn thêm một cái nữa cách khóe môi cô không xa.

Mục Nhược Thủy nghiêm mặt, giả vờ đứng đắn: "Ta đi tắm đây, em tự mình thu xếp đi."

Phó Thanh Vi: "Dạ, sư tôn."

Mục Nhược Thủy đi về phía suối nước nóng.

Chỉ đến khi Phó Thanh Vi không còn nhìn thấy mình, cô mới để lộ vẻ nhẹ nhõm và vui vẻ.

Phó Thanh Vi bước vào, bật đèn trong sân, đẩy vali vào nhà. Nàng nhìn hai chú mèo đang lăn lộn ở cửa, gọi một tiếng. Cả hai cùng lắc lắc bộ lông của mình rồi đồng loạt nhảy lên chiếc quan tài của Mục Nhược Thủy, tiếp tục lăn lộn.

Tiểu Ly Hoa với tư cách là chủ nhân mới của ngọn núi, cũng ra dáng lão đại, nó dùng một chân đè đầu Tiểu Tam Hoa vào lòng mình và bắt đầu liếm. Tiểu Tam Hoa bị liếm đến mức đầu ướt nhẹp, trông như muốn chết đi sống lại.

Phó Thanh Vi quay video lại, gửi cho sư tôn.

Mục Từ: [[Mắt lấp lánh đáng yêu]]

Phó Thanh Vi: [Người sao còn chưa tắm?]

Mục Từ: [Đang cởi đồ]

Phó Thanh Vi: "......"

Phó Thanh Vi vội vàng bỏ chạy: [Em đi dọn phòng đây]

Hơi nước nóng từ suối ngập qua đầu ngón chân của Mục Nhược Thủy, tấm lưng trắng ngần chìm trong làn hơi ấm. Một tay cô vốc nước lên gáy mình, tay còn lại định đặt điện thoại lên bờ thì vô tình chạm vào ứng dụng máy ảnh.

Trên màn hình hiện lên bầu trời đêm đầy sao.

Mục Nhược Thủy thử chạm nhẹ, ống kính xoay chuyển, biến thành gương mặt cô. Từ phần ngực trở xuống chìm trong làn nước suối, những đường cong thấp thoáng hiện ra, làn da ửng hồng vì hơi nóng.

Cô gửi bức ảnh đi.

Phó Thanh Vi vừa giặt sạch chiếc quần lót bị dơ tối nay và phơi lên, lau khô tay rồi đứng trong sân lấy điện thoại ra.

Suối nước nóng hình lưỡi liềm màu xanh nhạt kéo dài đến chân vách đá, hơi nước trắng mờ bao phủ xung quanh. Khi tầm nhìn hơi ngước lên, những vì sao sáng rực rỡ, trông gần như có thể chạm tay tới.

Bức ảnh đẹp tựa như một tấm áp phích quảng cáo du lịch không cần chỉnh sửa. Nhưng chỉ cần nghĩ đến góc chụp này, người chụp hẳn đang ngâm mình trong suối, tay cầm điện thoại, và phía bên kia màn hình chính là cơ thể không mảnh vải che thân của cô.

Phó Thanh Vi không thể giữ bình tĩnh khi nhìn bức ảnh này. Cơn gió lạnh trong sân phả vào mặt nàng.

Ngón tay nàng lướt qua mép kim loại của điện thoại, nàng cúi đầu, nhấn giữ để lưu lại.

Sau khi xuống núi, Mục Nhược Thủy quen mặc đồ ngủ bằng lụa. Chỉ trong vài ngày, cô đã bị Phó Thanh Vi huấn luyện thành thói quen: sau khi tắm xong nhất định phải mặc đồ ngủ, không được mặc lại đồ ban ngày.

Dạo này xuống núi ở cùng nàng, cô đã chịu nhiều thiệt thòi. Để Quán chủ có một trải nghiệm thoải mái sau khi tắm, Phó Thanh Vi đặc biệt lấy sẵn đồ ngủ mang đến.

Xoạt xoạt——

Âm thanh của bụi cây thấp lướt qua bắp chân vang lên.

Mục Nhược Thủy tựa vào thành suối nước nóng, nghe thấy tiếng bước chân, hàng mi dài khẽ động. Khi nghe rõ người đến là ai, hàng mi cô càng run mạnh hơn.

Nhưng khi Phó Thanh Vi đến gần, cô lại như nhập định, không nhúc nhích, vẻ mặt bất động, như thể đang ngủ.

Phó Thanh Vi nhẹ nhàng đặt bộ đồ ngủ gấp gọn lên tảng đá bên cạnh.

Mục Nhược Thủy đợi mãi, người kia vẫn không rời đi, nhưng cũng không có động tĩnh gì khác... Nàng không phải lại đang chơi điện thoại đấy chứ?!

Mục Nhược Thủy bất ngờ mở mắt, nhìn thấy Phó Thanh Vi quay lưng về phía mình, cầm đèn pin soi vào một cuốn sách, đọc rất chăm chú.

Âm thanh nước vang lên một tiếng rõ ràng. Phó Thanh Vi đang ngồi tựa vào tảng đá, bỗng cứng người, cố gắng tập trung vào cuốn cổ thư khó hiểu trên tay.

Mục Nhược Thủy mặc đồ ngủ đi về, Phó Thanh Vi ôm quần áo cô đã thay ra và sách, lặng lẽ bước theo bên cạnh.

Ánh trăng thanh tĩnh, núi đêm êm đềm.

"Chúc sư tôn ngủ ngon." Phó Thanh Vi tiễn cô đến cửa phòng.

"Ngủ ngon."

Phó Thanh Vi bước vào căn phòng đối diện, đóng cửa lại. Sau khi mùa xuân đến, cửa sổ thường xuyên mở, vì vậy từ cửa sổ bên nàng vẫn có thể nhìn thấy phòng của Mục Nhược Thủy.

Qua khoảng sân lạnh như nước, hình ảnh cô ngồi bên bờ suối hiện lên trong đầu nàng.

Dù chỉ lộ ra đôi vai trắng như tuyết, nhưng dưới ánh trăng trông tuyệt đẹp.

Khoảnh khắc cô bước ra khỏi suối, mái tóc dài vẫn chưa khô, thấm ướt lớp lụa mỏng, tạo thành những mảng tối, làm nổi bật lên đường cong cơ thể, cũng thật đẹp.

Vừa rồi, khi nàng đi cùng cô trở về, đã cố tình giữ khoảng cách nửa bước, bởi không ai mặc đồ lót bên trong áo ngủ cả.

Phó Thanh Vi đứng bên cửa sổ một lúc, để cơn gió thổi tan những ý nghĩ trong đầu mình, nên dừng lại ở đây thôi, không nên mang chúng vào giấc mơ.

Nàng đi về phía giường, bế Tiểu Tam Hoa đang nằm chiếm giữa giường vào bên trong, kéo chăn lên, nằm xuống và nhắm mắt lại.

Gió núi đưa nàng vào một giấc ngủ ngon.

*

Buổi sớm mai, dưới chân núi.

Bình minh ở chân núi đến sớm hơn trên núi.

Ngoài công nhân vệ sinh và chủ quán ăn sáng dậy sớm nhất vào buổi sáng, còn có những người dắt chó đi dạo tranh thủ lúc bầu không khí còn yên tĩnh.

Trào Thiến nuôi một chú chó lớn. Vì yêu thương chú chó cưng, cô đã không ngại chuyển từ trung tâm thành phố ra ngoại ô. Hằng ngày, cô là một trong những người dậy sớm nhất trong khu dân cư. Cô còn mua một chiếc dây dắt chó dài đặc biệt để có thể theo kịp bước chạy nhanh thoăn thoắt của chú chó chăn cừu Đức.

Sáng nay, lúc 5 giờ, trời vừa hửng sáng, cô đã dắt chó ra ngoài. Thấy đường vắng không một bóng người, cô thả dây dắt dài hơn một chút để nó chạy thoải mái hơn.

Trào Thiến khởi động cơ thể, sẵn sàng tinh thần cho một màn chạy nước rút 100 mét.

Chỉ chạy nổi 100 mét thôi, quá một bước, chắc cô không trụ nổi.

"Tia Chớp, chạy đi!"

Chú chó chăn cừu Đức vốn sẽ lập tức hành động khi nghe mệnh lệnh, lần này lại đứng yên, chần chừ, không ngừng ngửi ngửi không khí.

Trào Thiến ngồi xuống, xoa xoa lưng nó, trấn an sự bất an của nó.

"Bình tĩnh, không cần vội."

Cô vừa nói, vừa quan sát xung quanh. Trên con đường vắng vẻ, trong tầm mắt cô chỉ có một công nhân vệ sinh mặc áo cam, quay lưng về phía cô, nhìn dáng người có vẻ là phụ nữ.

Ở ngoại ô, rất ít xe cộ qua lại. Con đường này lại không phải đường chính, vài phút mới có một chiếc xe đi qua.

Nơi đây cách xa làng xóm, cửa hàng, phản ứng kỳ lạ của chú chó khiến Trào Thiến nổi da gà trong cơn gió lạnh buổi sớm.

Cô lặng lẽ mở danh bạ gọi khẩn cấp.

Tia Chớp tiếp tục ngửi ngửi không khí, Trào Thiến cảm nhận dây dắt chó trên tay mình bị giật mạnh. Tia Chớp muốn đi qua bên kia đường. 

Trào Thiến bị nó kéo đi một đoạn, băng qua đường. Phía trước là một công nhân vệ sinh đang dọn thùng rác xanh, chỉ nhìn thấy bóng lưng. Càng tiến gần người công nhân đó, Tia Chớp càng trở nên phấn khích, quay đầu sủa hai tiếng về phía Trào Thiến. 

Trào Thiến sợ chết khiếp, muốn kéo Tia Chớp quay lại. Nhưng sức của một chú chó lớn vượt xa cô, nếu nó thực sự muốn làm gì, cô không thể kéo lại. 

Trào Thiến thầm nghĩ: Bảo bối ơi, em hại chết chị rồi! Cắn răng, dậm chân một cái, cô quyết định liều mình đi lướt qua người công nhân vệ sinh. 

Tia Chớp cũng lao nhanh qua, chạy thẳng đến một chiếc thùng rác phía trước. 

"Á——!"

Hả? 

Trào Thiến quay đầu lại, nhìn thấy người công nhân vệ sinh bị cô dọa mà hét lên, bốn mắt nhìn nhau. 

Tia Chớp thì đang điên cuồng sủa về phía chiếc thùng rác. 

Nhận ra có điều gì đó bất thường, Trào Thiến quay lại, tiến đến bên người công nhân vệ sinh: "Dì ơi, có thể cho cháu mượn dụng cụ của dì một lát được không?” 

Người công nhân bối rối nhưng vẫn đưa cho cô một chiếc kẹp nhặt lá. 

Trào Thiến cầm thử, miễn cưỡng thấy dùng được. 

Cô run rẩy nói tiếp: "Dì ơi, có thể đi cùng cháu không?” 

Dì công nhân tốt bụng, đồng ý ngay. 

Trào Thiến khoác tay dì công nhân, mở nắp thùng rác, dùng kẹp lật tìm bên trong. 

Dì công nhân hỏi: "Cháu tìm gì thế? Để dì giúp cho, dì quen thuộc với những thứ này hơn, đúng lúc dì cũng định dọn chiếc thùng này.” 

Trào Thiến: "Cháu không biết nữa, có thể là thứ gì đó khiến người ta hét lên.” 

Năm phút sau, hai tiếng hét đồng thanh vang lên như một bản hòa âm. 

Từ góc vỡ của một chiếc túi nilon đen, một đoạn xương chân trẻ em bê bết máu lộ ra, còn dính chút thịt đỏ tươi. 

Người công nhân vệ sinh ngất ngay tại chỗ. 

Tiếng còi cảnh sát chói tai vang khắp bầu trời thành phố. 

Dải băng vàng lập tức được kéo lên phong tỏa hiện trường. Cảnh sát nhanh chóng bảo vệ và xử lý hiện trường. Trào Thiến đứng bên cạnh, dắt Tia Chớp, thỉnh thoảng quay đầu sang chỗ khác để nôn khan. 

Một viên cảnh sát bước nhanh qua dải băng, tiến vào hiện trường, dứt khoát đưa ra thẻ ngành, nói: "Cô là nhân chứng? Cô phát hiện ra túi có thi thể như thế nào…"

Trào Thiến: "Ọe."

Viên cảnh sát dừng lại một chút rồi nói: "...... Có thứ gì đó.”

Trào Thiến kéo Tia Chớp lại gần, tự hào nói: "Là Tia Chớp phát hiện ra. Nó là một chú chó nghiệp vụ đã nghỉ hưu."

Viên cảnh sát nghiêm túc giơ tay chào Tia Chớp.

Tia Chớp ngồi xổm trên đất, nâng một chân trước lên, nhẹ nhàng chạm vào tay Trào Thiến.

Viên cảnh sát bắt tay với Tia Chớp, sau đó quay sang Trào Thiến: "Phiền cô Trào cùng chúng tôi về làm bản tường trình."

Trào Thiến vội đáp: "Được, được. Tôi có thể mang Tia Chớp đi cùng không? Đã lâu nó chưa được trở lại rồi."

Viên cảnh sát mỉm cười: "Đương nhiên là được."

*

Sở Công an thành phố Hạc.

Sau bước điều tra ban đầu, vụ án được chuyển thẳng sang đội điều tra hình sự. 

Theo giám định pháp y, thi thể trong túi nylon là của một bé trai năm tuổi. Tình trạng thi thể mới đến mức khó tin: phần thịt vẫn còn đỏ tươi, bám trên những đoạn chi bị đứt lìa. Ngay cả người không chuyên cũng có thể nhận ra nạn nhân vừa tử vong vào tối qua. Điều đáng chú ý là, không có bất kỳ báo cáo mất tích nào liên quan đến trẻ em được nộp lên các khu vực lân cận. 

Thủ đoạn man rợ, máu lạnh, hành vi táo bạo, chưa từng thấy trong nhiều năm qua. 

Cấp trên lập tức xếp vụ này vào danh sách vụ án lớn, nhưng không yêu cầu phá án trong thời gian ngắn, thay vào đó, tất cả thông tin liên quan đều bị niêm phong, giữ bí mật cấp một, nghiêm cấm tiết lộ ra ngoài. 

Những thông tin được lan truyền trên mạng ngay lập tức bị gỡ bỏ, đặc biệt là các hình ảnh tuyệt đối không được phát tán. 

Phó đội trưởng đội điều tra hình sự, Bạch Truật, cầm bức ảnh trên bàn lên, chăm chú quan sát.

Phần xương chân của nạn nhân lộ ra chi chít dấu răng, với những mảnh thịt đỏ còn sót lại, khiến người ta liên tưởng đến cảnh gặm xương gà không sạch. 

Bản giám định pháp y ghi chép khá mơ hồ, nhưng Bạch Truật vừa trò chuyện với pháp y xong. Đối phương khẳng định, nạn nhân đã bị ăn thịt, đồng thời cung cấp thêm một số chi tiết suy đoán. 

Ra khỏi phòng pháp y, Bạch Truật không kiềm được mà lao thẳng vào nhà vệ sinh nôn một trận. 

Một điều tra viên hỏi: "Người như thế nào mới có lực cắn mạnh đến vậy, để lại dấu răng sâu thế kia?"

Bạch Truật đặt giả thiết: "Có khả năng không phải do người gây ra không?"

Điều tra viên nhấn cây bút bi trên bàn, suy nghĩ: "Nếu là thú dữ vào thành phố, chắc hẳn đã có người nhìn thấy rồi chứ?"

Bạch Truật lắc đầu: "Liên hệ với đơn vị chị em của chúng ta đi. Chỉ dựa vào đội hình sự, không thể bắt được hung thủ thật sự trong vụ án này.”

Điều tra viên kinh ngạc: "Là cái gọi là ‘bộ phận liên quan’ đấy à? Tôi có vinh dự được gặp họ không?"

Bạch Truật giơ hai ngón tay chỉ vào mắt mình, sau đó nghiêm mặt, uy hiếp chỉ về phía anh ta, khiến người kia lập tức im lặng. 

Bạch Truật quay lại văn phòng, đóng cửa, gọi một cuộc điện thoại. 

"Linh Quản Cục phải không? Tôi là Bạch Truật, phó đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố. Có một vụ án, tôi nghi ngờ có liên quan đến lực lượng siêu nhiên, cần sự hỗ trợ của các vị."

"Được, sáng mai 9 giờ, tôi sẽ gặp người của các vị."

Cùng lúc đó, điện thoại của Phó Thanh Vi vang lên, nhận được thông báo địa điểm tập hợp cho nhiệm vụ đội nhóm lần hai.

[9 giờ sáng mai, Cục Công an thành phố Hạ]

***

Lời tác giả:

- Tiến độ hôn: 98% [Mắt lấp lánh]

- Trong vụ án này sẽ đạt 100%, chân thành mời mọi người giúp cặp đôi hoàn thành bước cuối! [Rải hoa][Rải hoa] 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro