C86 - Siết thật chặt
"Đã lâu không gặp, Tiểu Hắc."
Tiêu Linh Tú nói câu mở đầu đầu tiên.
Công Dương Tôn và Phó Thanh Vi vẫy tay với nó: "Chào."
Tiểu Hắc quay đầu bỏ chạy.
Nó cũng không ngốc, biết không thể chạy vào trong nhà kho, liền lập tức lao nhanh về phía bên trái. Cây roi dài của Công Dương Tôn đã đến trước một bước, âm thanh sắc bén xé gió vang lên từ phía trên, chỉ cần thêm chút nữa là làn khói đen sẽ bị quất đứt cổ.
Nó đổi hướng sang phải, Phó Thanh Vi đã đứng đợi sẵn ở đó, lá bùa kẹp giữa ngón tay được đặt xuống đất, một bức tường lửa nóng bỏng cao ba mét đột ngột bốc lên.
Suýt chút nữa thiêu cháy áo choàng của Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc quyết không dừng lại, trực tiếp đối mặt với Tiêu Linh Tú.
"Đừng coi thường ta chứ."
Tiêu Linh Tú cũng là người tu luyện cả kiếm và bùa, vung tay tung ra ba luồng kiếm khí, phong tỏa ba hướng trái, giữa, phải, tay trái đồng thời ném một lá bùa, kiếm khí và bùa lửa nối tiếp nhau tấn công, đánh trúng vào ngực Tiểu Hắc.
Ngọn lửa của bùa trừ tà đuổi ma khi rơi lên người nó không bùng cháy lên mà rất nhanh bị dập tắt. Dù để lại chút mùi cháy khét, nhưng không gây tổn hại nghiêm trọng cho nó.
Làn gió từ cây roi quét tới từ phía sau, cây roi dài quất xuống mặt đất đánh trúng người Tiểu Hắc, nhưng chỉ khiến nó lảo đảo một bước. Ngay sau đó, nó quay lại, khói đen nở nụ cười nham hiểm, thân hình to lớn đen sì bất ngờ lao mạnh về phía Công Dương Tôn.
Phó Thanh Vi rút trường kiếm ra, cùng Tiêu Linh Tú gia nhập trận chiến.
Long Huyền Cơ nhìn quanh, căng thẳng quan sát, sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào.
Phù Loan chạy lùi lại vài bước, thấy Mục Nhược Thủy đứng không xa, hai tay buông thõng, liền sáng suốt đứng sau lưng cô.
— Không có nơi nào an toàn hơn chỗ này.
Phù Loan lén thò nửa cái đầu ra để xem trận chiến.
Nếu trận đánh kéo dài hai tiếng, thì tối nay cô cũng có cơ hội phát huy tác dụng.
Mục Nhược Thủy tháo kính nhìn đêm xuống.
Cô thầm nghĩ: Trẻ con.
Ba người lần đầu phối hợp chiến đấu, so với đánh đơn lẻ, lại không phát huy được hiệu quả 1+1+1>3. Roi của Công Dương Tôn mạnh ở tấn công tầm trung và xa, kiếm pháp của Tiêu Linh Tú là tốt nhất, còn Phó Thanh Vi vì kiếm thuật chưa đến mức cao siêu, nên giai đoạn này thích dùng kế nghi binh, kết hợp bộ pháp bất ngờ tấn công.
Ba người và một yêu quái quần nhau chiến đấu thành một mớ hỗn độn. Một roi mạnh mẽ của Công Dương Tôn quất tới, Tiểu Hắc trước mặt cô đột nhiên biến thành bóng lưng của Tiêu Linh Tú.
Công Dương Tôn vốn tính tình ôn hòa, lúc này cũng không nhịn được hét lên: "Mau tránh ra!"
Tiêu Linh Tú nghe thấy tiếng xé gió sau đầu, lập tức lăn một vòng dưới đất, tránh được roi nguy hiểm quất xuống trong gang tấc. Chính vì khoảng cách mà cô tạo ra, roi không chỉ không đánh trúng Tiểu Hắc, mà còn khiến vòng vây xuất hiện một lỗ hổng. Tiêu Linh Tú gấp gáp nói: "Nhanh!"
Phó Thanh Vi ở phía bên kia, không màng nền xi măng gồ ghề, một tay chống đầu gối, trượt sát mặt đất, vung trường kiếm cản đà chạy trốn của Tiểu Hắc. Bóng roi ngay lập tức bù lại chỗ hổng.
Tiêu Linh Tú kích hoạt bùa chú, bắn kiếm khí tới, lại bất ngờ thấy mặt của Phó Thanh Vi xuất hiện trong tầm mắt.
Sắc mặt Tiêu Linh Tú thay đổi rõ rệt: "Đạo hữu Phó!"
Công Dương Tôn: "Cúi xuống!"
Phó Thanh Vi vừa đứng lên lập tức quỳ rạp xuống, ngọn lửa từ bùa chú xẹt qua đầu nàng, đầu gối đập mạnh xuống đất, đau điếng người, khiến nàng suýt không thể đứng dậy được.
Mục Nhược Thủy lập tức nhích chân về phía trước nửa bước.
Cuối cùng vẫn kiềm chế được việc xông lên.
"......"
Ba người này, tách ra thì mỗi người đều tỏa sáng, hợp lại thì chỉ làm vướng chân nhau, rối loạn chẳng đâu ra đâu.
Linh Quản Cục tiêu rồi.
Nếu Tiểu Hắc biết nói, lúc này nó đã lên tiếng cười nhạo. Khói đen nhân cơ hội lao về phía đông nam, nhưng lại bị cành đào từ dưới đất mọc lên quấn lấy chân, đành phải quay lại rơi vào vòng vây của ba người.
Tiêu Linh Tú: "May mà có Huyền Cơ! Huyền Cơ, chị yêu em!"
Công Dương Tôn: "Giờ này còn tỏ tình?!"
Phó Thanh Vi: "Đừng đánh mình chứ! Đau quá!"
Long Huyền Cơ: "Mọi người đừng cãi nhau nữa!"
Phù Loan: "......"
Linh Quản Cục chúng ta tiêu thật rồi.
Nhờ có sự hỗ trợ và pháp thuật khống chế của Long Huyền Cơ, ba người thường xuyên làm vướng chân nhau cuối cùng cũng dần hòa hợp, tìm ra cách phối hợp. Chỉ cần một ánh mắt là biết đồng đội sẽ tấn công từ hướng nào, nhịp nhàng phối hợp.
Bóng roi quất dày đặc không lọt một kẽ hở, kiếm khí như ánh sao lấp lánh giữa không trung, không ngừng đánh trúng cơ thể trong chiếc áo choàng đen.
Phó Thanh Vi đảm nhiệm vị trí di động, ngón tay liên tục tung ra hoả phù, thỉnh thoảng dùng trường kiếm dứt điểm.
Không biết Tiểu Hắc đã hứng chịu bao nhiêu đòn tấn công, nhưng bất kể là roi, kiếm hay bùa chú đều không mang lại hiệu quả đáng kể. Ngược lại, nó càng đánh càng hăng, từng chưởng một liên tiếp đánh ra. Hắc khí, kiếm khí và gió lốc xới tung đất đá, mặt đất trở nên hoang tàn, bụi mù bay khắp nơi.
Tiểu Hắc đột phá khỏi bóng roi và kiếm quang, một chưởng đánh thẳng vào vai Tiêu Linh Tú.
Tiêu Linh Tú bị đánh bay, nhưng được Công Dương Tôn dùng roi mềm cuốn lấy eo kéo về, cô loạng choạng giữ thăng bằng.
"Không sao chứ?"
"Không sao." Cánh tay trái của Tiêu Linh Tú rũ xuống, không cử động được, may mà không phải tay phải cầm kiếm.
Long Huyền Cơ dùng pháp thuật khống chế kéo dài thời gian thêm hai giây, hai người lại tiếp tục lao vào trận chiến.
Sức mạnh của thân thể con quái vật này đã nằm trong dự liệu của họ, nhưng thực tế vẫn vượt xa tưởng tượng. Con Hắc Ngư tinh chưa hoàn toàn hóa hình sao lại mạnh như vậy?
Chẳng lẽ có liên quan đến làn khói đen bao bọc nó? Đến giờ họ vẫn chưa thể phá vỡ được tầng khói đen này.
Phó Thanh Vi trao cho hai đồng đội một ánh mắt, âm thầm rút khỏi trận chiến, Long Huyền Cơ dùng cành đào tạm thời thay vị trí di động.
Kho hàng trong nhà máy cao khoảng ba mét, chiều cao tương đương với chiếc hộp xanh mà Phó Thanh Vi từng leo trong cảnh quay võ thuật trước đây. Dưới chân tường có một thùng hàng cao hơn nửa mét.
Phó Thanh Vi lùi lại một khoảng, bắt đầu chạy đà, một chân đạp lên thùng hàng, như một con hạc trắng giương cánh, thân thể bật lên không trung, dùng sức của eo và bụng để tạo lực, nhanh chóng bám lấy mép kho hàng và trèo lên.
Trên mái nhà bằng sắt của nhà kho vang lên tiếng bước chân chạy nhanh, Phó Thanh Vi vừa chạy vừa rút bùa chú niệm pháp, dán lên trường kiếm, sau đó nhảy xuống từ trên đầu con quái vật. Dưới ánh trăng sáng ngời, cơ thể nàng kéo căng như một cây cung đang căng tràn sức mạnh.
"Tránh ra!"
Tiêu Linh Tú và Công Dương Tôn lập tức phối hợp nhịp nhàng, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Yêu quái nghe thấy tiếng gió rít trên đầu nhưng không kịp tránh, trường kiếm đang bốc cháy dữ dội đã bổ xuống vai nó. Quán tính của cú bổ mang sức mạnh như chẻ tre, từ vai phải kéo dài đến bụng trái, suýt nữa chém nó thành hai mảnh.
Làn khói đen dày đặc ban đầu dưới sức nóng của ngọn lửa và vết thương sâu đến tận xương tủy mà dần dần rách ra một khe hở.
Phó Thanh Vi dứt khoát rút kiếm ra, theo khe hở đâm sâu vào bên trong, xuyên qua bụng, mũi kiếm nhỏ ra những giọt máu đỏ tươi.
Quả nhiên là vậy!
Chỉ có xuyên qua làn khói đen mới có thể thực sự gây thương tổn cho nó!
Đôi mắt Long Huyền Cơ sáng bừng lên.
Phù Loan: "....... Thật sự quá ngầu!"
Cô không tự chủ mà nhô người ra thêm, che mất tầm nhìn của Mục Nhược Thủy, ngay lập tức bị kéo ra sau.
Tiêu Linh Tú và Công Dương Tôn nhìn thấy cũng mừng rỡ, roi dài của Công Dương Tôn phù hợp để khống chế, cô tập trung trói chặt khói đen, còn Tiêu Linh Tú học theo cách của Phó Thanh Vi, áp dụng tương tự. Chẳng bao lâu, hai người đã lần lượt tạo thêm nhiều vết thương hơn.
Dưới đất, máu chảy thành vũng.
Con Hắc Ngư dưới lớp khói đen rít lên từng tiếng ai oán.
Ba người mới xuất đạo nghe thấy tiếng kêu thê lương đó không khỏi mềm lòng. Nhưng nó đã nhập ma, hại chết hàng chục mạng người, hôm nay nếu không tiêu diệt, sau này sẽ còn hại thêm nhiều người hơn nữa.
Hắc Ngư tinh toàn thân đầy vết thương, tiếng kêu càng lúc càng thê lương.
Ba người vây quanh nó không khỏi nhớ đến những chuyện đau lòng.
Nếu đời người có mười phần thì hết tám, chín phần không như ý nguyện. Tiêu Linh Tú nghĩ đến việc sau lần xuống núi này, cô sẽ không còn được câu cá thư giãn nữa, ít nhất cũng phải làm bà hoàng tăng ca hai mươi năm, thà chết quách còn hơn.
Công Dương Tôn nhớ lại chuyện hồi nhỏ bị cha mẹ ruột bỏ rơi, được người nhặt đem về Chung Nam Sơn nuôi nấng.
Phó Thanh Vi thì cuộc đời nàng còn thê thảm hơn, nhưng giờ điều làm nàng đau lòng nhất là không được nếm thử đôi môi của sư tôn.
Ba người mỗi người một nỗi buồn, nghĩ ngợi sầu thảm một lúc mới nhận ra không ổn. Kẻ thù lớn trước mặt, tại sao lại tự dưng bị cuốn vào bi thương như vậy?
Nhìn kỹ lại, vết thương trên khói đen đang dần dần lành lại.
Nếu còn để mình phân tâm thêm chút nữa, thì tất cả công sức vừa rồi đều thành công cốc.
Ba người: "......"
Hóa ra âm thanh kia là sự mê hoặc.
Giỏi cho ngươi Tiểu Hắc, rất nhiều thủ đoạn.
Hắc khí dường như có khả năng phục hồi cực kỳ mạnh mẽ. Dưới làn khói đen cuồn cuộn, vết thương đầu tiên mà Phó Thanh Vi bổ xuống đã hoàn toàn lành lại, khe hở ban đầu cũng biến mất. Những vết thương mới tạo ra sau đó cũng dần dần hồi phục bảy tám phần. May mà ba người đã có phòng bị, không để bị mắc mưu lần nữa, phối hợp ngày càng thuần thục, một lần nữa tách rời khói đen.
Bóng roi mang theo cơn gió mạnh chỉ nhắm vào vết thương mà quất, chính xác đến mức khiến khói đen càng lúc càng tan rã, từng bước bại trận, gần như không thể tụ hình.
Phó Thanh Vi và Tiêu Linh Tú vòng ra sau lưng Hắc Ngư, trường kiếm từ hai bên đâm xuyên qua eo và tim, lưỡi kiếm xuyên từ sau lưng ra trước ngực, mũi kiếm bị máu nhuộm đỏ rực
Khi rút kiếm ra, máu phun tung tóe.
Hắc Ngư tinh khựng lại hai giây, rồi ngã gục xuống đất.
Từ cổ trở lên, ngũ quan của nó vẫn là một khối hắc khí đặc quánh, sâu không thấy đáy, tựa như một xoáy nước đen cuộn tròn, toát lên sự bất tường.
Mấy người Phó Thanh Vi đeo kính nhìn trong đêm, cũng không dám nhìn kỹ. Đôi mắt đỏ rực của nó cho đến lúc này vẫn chưa một lần mở ra.
Tiêu Linh Tú: "Phải làm sao đây?"
Công Dương Tôn: "Có vẻ Hắc Ngư tinh đã chết, nhưng khói đen vẫn còn."
Phó Thanh Vi nhìn lớp khói đen vẫn quấn quanh xác yêu quái: "Đốt đi, hoặc dẫn sấm sét đánh cho tan."
Tiêu Linh Tú: "Được, làm vậy đi."
Lời vừa dứt, diễn biến bất ngờ thay đổi. Khói đen vốn bao bọc lấy thân thể cao hai mét rưỡi của yêu quái đột nhiên thu nhỏ lại chỉ còn bằng kích cỡ một cái đầu, như mũi tên rời cung lao thẳng về phía khe hở nơi ba người đang đứng.
Nó vốn định ở lại, nhân cơ hội mê hoặc thêm người khác, tìm một cơ thể tốt hơn để nhập vào. Ba người này ai cũng không tồi, so với cái xác Hắc Ngư ngu ngốc kia thì tốt hơn nhiều.
Nhưng mấy người này muốn giết nó!
Không trốn bây giờ thì còn đợi khi nào?!
Ba người không ngờ khói đen có thể tồn tại độc lập, tự do thay đổi hình dạng kích thước. Cho dù có biết trước, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, họ cũng không kịp ngăn cản.
Có thể chắc chắn rằng, vụ gây rối của Hắc Ngư tinh có liên quan mật thiết đến khói đen, thậm chí rất có thể nó mới là kẻ chủ mưu thật sự.
Hỏng rồi.
Không thể để nó chạy thoát!
Cùng lúc, cả ba người đều xuất hiện ý nghĩ này.
Phó Thanh Vi lập tức quay sang nhìn Mục Nhược Thủy, giọng gấp gáp: "Sư tôn——"
Mục Nhược Thủy vốn đã đợi câu này, thậm chí còn đủ tâm trạng để mỉm cười nhàn nhạt với nàng trước khi biến mất khỏi chỗ đứng.
Mục Nhược Thủy xuất hiện ngay tại khoảng trống nơi khói đen đang chạy thoát, vung tay tóm lấy nó trong không trung. Khói đen bị cô bắt giữ trong lòng bàn tay, giống như Tôn Ngộ Không rơi vào Ngũ Hành Sơn, không thể động đậy.
Mục Nhược Thủy nới lỏng năm ngón tay.
Quá nguy hiểm, suýt chút nữa cô đã giết chết nó ngay lập tức.
Khói đen cố gắng cầu cứu: "Ta có thể giúp ngươi thực hiện ước nguyện, chỉ cần ngươi..."
Mục Nhược Thủy: "Ngươi cũng xứng nói chuyện với ta sao?"
Khói đen: "Ta...... sau này sẽ nghe lời ngươi."
Mục Nhược Thủy: "Không muốn chết thảm hơn thì câm miệng, ngoan ngoãn quay về chịu chết."
Hắc khí: "......"
Chưa đầy nửa phút sau, Mục Nhược Thủy xuất hiện lại trước mặt mọi người, tiện tay quăng khói đen xuống đất như vứt rác. Phó Thanh Vi và Tiêu Linh Tú châm bùa lửa, ngọn lửa lập tức bùng cháy, nuốt chửng sạch sẽ khói đen
Tiêu Linh Tú bĩu môi: "Sao cảm giác nó chẳng còn chút ý chí sinh tồn nào nhỉ? Cứ thế mà bị đốt sạch?"
Công Dương Tôn bịt tai: "Hóa ra nó cũng biết rên la thảm thiết, kêu đến đau cả đầu."
Phó Thanh Vi trầm ngâm: "Khói đen rời khỏi vật chủ dường như yếu ớt đến bất ngờ."
Vừa nãy, cả ba người đã phải khổ sở dây dưa với Hắc Ngư tinh, hoả phù, kiếm khí chỉ đủ làm nó bị thương ngoài da. Chỉ khi xé rách được lớp khói đen mới có thể thực sự giết chết nó. Vì vậy, cả ba người đều bị thương không ít thì nhiều.
Nhưng khi Hắc Ngư tinh chết đi, khói đen chỉ cần một lá hoả phù là có thể tiêu diệt, giống như một loại tà ma thông thường.
Rốt cuộc nó là gì? Một loại tà ma ký sinh sao?
Hắc Ngư tinh có thực sự là ma không?
Dù sao thì nhiệm vụ cuối cùng cũng đã hoàn thành một cách trọn vẹn.
Phó Thanh Vi cảm thấy nhẹ nhõm, mới nhận ra chân mình có cảm giác lành lạnh. Vừa nãy nào là trượt, nào là lăn lộn dưới đất, một ống quần bị rách toạc, xơ xác như giẻ rách.
Nàng chậm chạp nhận ra, đầu gối cũng đau nhói.
Mục Nhược Thủy đỡ lấy tay nàng, đưa tay vòng xuống hõm gối, định bế nàng lên.
Phó Thanh Vi vội vàng khẽ ngăn lại: "Đừng......"
Mục Nhược Thủy: "?"
Phó Thanh Vi đỏ bừng tai: "Đợi...... đợi về rồi hãy......"
Nàng vẫn chưa đủ mặt dày để được bế công chúa trước mặt mọi người.
Mục Nhược Thủy đành lùi một bước, vòng tay ôm lấy eo nàng. Phó Thanh Vi tựa vào lòng cô.
Mọi người quay đầu lại, trông thấy cảnh này: "......"
Rồi lặng lẽ quay mặt đi.
Xác của Hắc Ngư tinh nằm sõng soài trên mặt đất, lộ nguyên hình là một con cá đen dài hơn hai mét. Thật tiếc là không thể dùng nó để nấu lẩu.
Tiêu Linh Tú đề nghị: "Chúng ta chụp một tấm ảnh kỷ niệm đi, đánh dấu lần đầu tiên làm nhiệm vụ."
Công Dương Tôn hỏi: "Ai sẽ chụp?"
Long Huyền Cơ nghịch cành đào, thử vài lần vẫn không thể giữ điện thoại để bấm nút chụp.
Phù Loan ngượng ngùng bước lên: "Để tôi chụp cho. Dù sao tối nay tôi chẳng tham gia gì, kết thúc cũng không có đóng góp."
Tiêu Linh Tú phản đối: "Thế sao được? Thiếu ai cũng không trọn vẹn."
Phó Thanh Vi, được sư tôn đỡ từng bước khập khiễng đi tới, đồng tình: "Đạo hữu Tiêu nói đúng."
"Đừng lo, chúng ta có người bên ngoài mà."
Tiêu Linh Tú gọi một cuộc điện thoại cho Bạch Truật đang canh gác ở cửa nhà máy.
Bạch Truật bước tới, nhìn đám người trẻ của Linh Quản Cục, người luôn mang khẩu trang và người luôn buồn ngủ, người nhỏ tuổi nhất với gương mặt hơi lấm lem, ba người còn lại thì đầy bùn đất, thương tích lớn nhỏ, quần áo te tua, thậm chí có người quần cũng bị rách tươm.
Hiện trường đầy dấu vết chiến đấu, mặt ngoài nhà kho phía đối diện có những vết kiếm và roi chằng chịt, mặt đất xi măng cháy đen, có thể hình dung trận chiến đã khó khăn thế nào. Là một cảnh sát lâu năm, Bạch Truật không khó nhận ra đây đều là những tân binh, chưa ra trận nhiều.
Hắc Ngư tinh bị chém chết nằm phía sau họ. Tuy mọi người đều bị thương, nhưng ai nấy đều vui vẻ, tràn đầy khí thế tuổi trẻ.
Bạch Truật nhận lấy điện thoại của Tiêu Linh Tú, chụp cho sáu người đang tạo dáng phía sau xác Hắc Ngư tinh. Xác chết của nó trở thành huy chương danh dự, mãi mãi được ghi lại trong khung hình.
Tiêu Linh Tú nói: "Đội phó Bạch, tụi em đeo kính vào chụp thêm một tấm nữa nha."
Mục Nhược Thủy: "......"
Mấy trò trẻ con như thế này, cô tuyệt đối sẽ không đeo kính lần thứ hai.
Phó Thanh Vi hỏi: "Sư tôn, người sao vậy?"
"Không sao."
Mục Nhược Thủy nâng tay, đeo lại kính nhìn đêm.
Trong bức ảnh có sáu người, Long Huyền Cơ và Phù Loan đứng ở giữa, bên phải là Tiêu Linh Tú và Công Dương Tôn, bên trái là Phó Thanh Vi đeo kiếm trên lưng, eo được một cánh tay ôm lấy, tựa vào vai Mục Nhược Thủy.
Mọi người đều cười rạng rỡ, hàm răng trắng sáng, chỉ trừ Mục Nhược Thủy đeo kính và khẩu trang, trông như một ngôi sao nổi tiếng lạc bước vào buổi trình diễn.
Nhìn tấm ảnh mọi người cười phá lên.
Nhưng khi Mục Nhược Thủy tháo kính nhìn đêm ra, lạnh lùng liếc một cái, không ai dám hó hé.
Phó Thanh Vi: "Khí chất của Sư tôn thật tuyệt vời."
Mục Nhược Thủy khẽ nhướng mày.
Mọi người: "......" Đúng là biết cách dỗ dành, bảo sao được làm đệ tử của ngài ấy.
Phó Thanh Vi: Tôi nói thật lòng mà.
Phó Thanh Vi lưu lại bức ảnh được gửi lên nhóm, còn cắt riêng một bản ảnh đôi, thay làm hình nền trò chuyện.
Tàn cuộc được đội hậu cần của Linh Quản Cục dọn dẹp, xác Hắc Ngư được mang về cục để nghiên cứu. Trong lúc chờ đợi, Long Huyền Cơ tranh thủ chữa thương cho mọi người. Mỗi người được phát cho một viên thuốc, Long Huyền Cơ đặt tay lên vai trái bị thương của Tiêu Linh Tú, một luồng hơi ấm lan tỏa qua lòng bàn tay, khi rút tay ra, vai cô đã cử động được.
Các vết thương ngoài da được xử lý bằng cách bôi thuốc và băng bó. Công việc băng bó được Phù Loan phụ trách.
Long Huyền Cơ liếc nhìn về phía Phó Thanh Vi, nghĩ rằng có sư nương ở đây, mình chẳng còn đất dụng võ.
Đầu gối của Phó Thanh Vi bị bầm tím do gối bị đập xuống đất, lại nhiều lần nhảy từ mái nhà xuống khiến áp lực đè nặng. Giờ đây, dựa vào lòng người trong mộng, nàng bỗng cảm thấy yếu ớt, thậm chí đứng cũng không nổi.
Mục Nhược Thủy đỡ nàng ngồi xuống một chiếc thùng gỗ, dùng Chúc Yêu thuật chữa lành vết thương ngoài da trên đầu gối, rồi hỏi: "Đỡ hơn chưa?"
Phó Thanh Vi nhíu mày: "Vẫn còn đau."
Mục Nhược Thủy quỳ xuống, nhẹ nhàng thổi vào vết thương trên đầu gối nàng.
Phó Thanh Vi sững người.
Mục Nhược Thủy: "Còn đau không?"
Phó Thanh Vi: "Không đau." Nhưng ngứa, ngứa vào tận xương tủy.
Nàng sửa lời: "Chỉ hơi đau một chút."
Mục Nhược Thủy nhớ lại cảnh nàng nhảy từ mái nhà xuống chém Hắc Ngư tinh, ngọn lửa trên lưỡi kiếm phản chiếu trong đôi mắt bình tĩnh của nàng. Cô mím môi, nói: "Lúc nãy không phải rất giỏi thể hiện sao?"
Phó Thanh Vi: "Em không có mà, chẳng qua sư tôn nghĩ vậy thôi."
Mục Nhược Thủy: "Không biết tự lượng sức."
Phó Thanh Vi xụ tai xuống, ỉu xìu đáp một tiếng.
"Nhưng làm rất tốt."
Mục Nhược Thủy cuối cùng lại thổi nhẹ vào đầu gối nàng thêm một cái, rồi đứng dậy.
Phó Thanh Vi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng Mục Nhược Thủy đã quay lưng rời đi, không để nàng nhìn thấy biểu cảm của mình.
Phó Thanh Vi xoa đầu gối ê ẩm, nghĩ thầm: Tối nay đúng là không uổng công chút nào.
Điện thoại của Mục Nhược Thủy rung lên.
Phó Thanh Vi: [Sư tôn, phần thưởng của em đâu?]
Mục Nhược Thủy: [Chưa từng thấy đệ tử nào thích đòi thưởng như em, ngày nào cũng đòi]
Phó Thanh Vi: [Bây giờ sư tôn thấy rồi đấy]
Mục Nhược Thủy: [Đợi em lành vết thương, muốn thưởng gì cũng sẽ bổ sung cho em]
Phó Thanh Vi: [Cái gì cũng được?]
Mục Nhược Thủy: [Đương nhiên]
Nửa tiếng sau, đội hậu cần của Linh Quản Cục đến nơi, đưa xác Hắc Ngư tinh lên xe chở về, đồng thời mang theo thuốc trị thương từ cục. Dù mọi người không cần lắm nhưng cũng nhận lấy, có thì vẫn hơn không.
Cả nhóm ngồi chiếc xe bảy chỗ của Bạch Truật quay về thành phố. Thời gian thực hiện nhiệm vụ chỉ kéo dài hai ngày ngắn ngủi, nhưng cảm giác như đã qua cả tháng. Phía sau xe là một nhóm người mặt mày lấm lem bụi đất, Bạch Truật sắp xếp họ nghỉ ngơi tại một khách sạn.
Trước khi xuống xe, Tiêu Linh Tú bấm nút mở cửa, quay sang Bạch Truật ở ghế lái: "Nhớ đánh giá năm sao cho tụi em nhé!"
Bạch Thuật cười: "Nhất định."
Phó Thanh Vi có xe riêng, nhưng với tình trạng đầu gối hiện tại, nàng không thể lái. Nàng cùng mọi người xuống xe, nhận phòng, đổi từ phòng tiêu chuẩn sang phòng giường đôi tại quầy lễ tân.
Quẹt thẻ mở cửa phòng, nàng lập tức được Mục Nhược Thủy bế công chúa.
Tiêu Linh Tú và Công Dương Tôn đứng ở hành lang phía sau: "......"
Cánh cửa phòng đóng sầm lại trước mặt họ.
Tiêu Linh Tú hạ giọng thúc giục: "Mau đi thôi."
Công Dương Tôn bị cô kéo đi vội vã, hỏi: "Tại sao?"
Tiêu Linh Tú: "Nếu không đi nhanh, chúng ta sẽ nghe thấy cái gì đó không nên nghe!"
Công Dương Tôn: "Hả?"
Bên trong căn phòng giường đôi sang trọng, bầu không khí trở nên nóng bừng. Phó Thanh Vi ngồi trên mép giường, đôi chân dài trắng nõn hoàn toàn lộ ra, không thể che chắn thêm nữa. Mục Nhược Thủy đang kiểm tra xem chân nàng có vết thương nào khác không.
Làn da trắng mịn, đừng nói là vết thương, đến một nốt ruồi cũng không có.
Vết trầy duy nhất đã được xử lý từ trước tại nhà kho.
Mục Nhược Thủy kéo một chiếc chăn phủ lên chân nàng, nhưng không đưa quần cho nàng mặc.
Phó Thanh Vi: "......"
Bây giờ là sao? Sắp tới sẽ đi đến bước nào đây?
Phó Thanh Vi bối rối hỏi: "Sư tôn, người còn muốn xem chỗ nào khác không?"
Mục Nhược Thủy dường như đang thất thần.
"Gì cơ?"
"Không có gì. Em nói là muốn đi tắm, người đầy bụi đất."
"Vậy em đi đi." Mục Nhược Thủy ném chiếc balo đựng đồ cá nhân về phía nàng.
"......."
Sư tôn thật kỳ lạ.
Phó Thanh Vi lấy quần áo sạch, bước vào phòng tắm. Nàng quá bẩn, không còn tâm trí để nghĩ ngợi lung tung. Nước ấm từ vòi sen xả thẳng xuống, thoải mái đến mức nàng thở ra một hơi dài.
Trong phòng, Mục Nhược Thủy cũng thở hắt, như muốn giải tỏa hơi thở mà cô kìm nén sau khi vừa chạm vào đôi chân của Phó Thanh Vi.
Cô xoa xoa đầu ngón tay, nơi đã tiếp xúc với làn da mịn màng của nàng.
Lần trước, trong một lần tiếp xúc khi Phó Thanh Vi đang ngủ, Mục Nhược Thủy thậm chí còn chưa từng cởi quần của nàng.
Đây là lần đầu tiên cô chạm đến một lãnh địa mới. Dù lý do là để kiểm tra vết thương, rất chính đáng không chê vào đâu được, trước khi chạm vào, cô không nghĩ ngợi gì. Nhưng sau khi chạm vào, khoảnh khắc ngón tay dừng lại ở đó đủ để khơi lên nhiều cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Mục Nhược Thủy không chắc liệu có phải chứng ham muốn của mình lại tái phát hay không.
Phó Thanh Vi bị thương, cô không nên nghĩ đến những điều này, càng không nên nghĩ cách khiến nàng không mặc quần hôm nay.
Dù sao, cô là sư tôn của Phó Thanh Vi.
Mục Nhược Thủy trầm tư vài phút, nhưng tiếng Tiểu Tam Mao kêu meo meo đã kéo sự chú ý của cô trở lại. Cô mở một hộp đồ ăn cho nó.
Âm thanh nước chảy từ phòng tắm vọng ra rất lâu.
Mục Nhược Thủy lại nghĩ đến dáng vẻ Phó Thanh Vi với đôi chân trần.
Cô nhớ lại cảnh Phó Thanh Vi ngồi trên mép giường, lúng túng kéo áo xuống che, nhưng đôi chân lại không ngừng dịch chuyển, khi thì mở ra, khi thì kẹp chặt lại. Có lúc còn vô tình kẹp phải tay cô.
Ngón tay của Mục Nhược Thủy khẽ co giật, nhưng không rút tay về được. Cô chỉ nói: "Chặt quá, thả lỏng một chút."
Khuôn mặt Phó Thanh Vi rất nhanh đã đỏ bừng, không hề có chút chuẩn bị, từ cổ đến tai, đôi má hồng như quả đào chín mọng.
Mục Nhược Thủy không rõ bản thân đang hồi tưởng cảnh đó vì thích đôi chân của nàng, hay thích dáng vẻ nàng bỗng dưng ngượng ngùng. Có vẻ là điều thứ hai.
Khuôn mặt của Phó Thanh Vi xuất hiện nhiều hơn trong tâm trí cô
Tiểu Tam Hoa đã liếm sạch hộp đồ ăn, nhưng Phó Thanh Vi vẫn chưa ra khỏi phòng tắm.
Mục Nhược Thủy dứt khoát đứng dậy, bước đến gõ cửa.
Phó Thanh Vi gội đầu, vì thế hôm nay tắm đặc biệt lâu hơn. Nàng quấn một chiếc khăn tắm quanh người, nghe thấy tiếng gõ cửa, cũng không nghĩ nhiều, cứ thế mở cửa, nửa thân trên lộ ra. Mái tóc đen ướt sũng xõa xuống phía sau.
"Sư tôn, có chuyện gì vậy?"
"Không có gì."
Chiếc khăn tắm chỉ vừa đủ che những điểm quan trọng từ dưới ngực đến trên đùi, mọi thứ khác đều phơi bày trước mắt người phụ nữ đứng đối diện.
Mục Nhược Thủy, người vừa nói không có chuyện gì, lại không rời khỏi cửa, ánh mắt cô chậm rãi lướt từ đầu đến chân Phó Thanh Vi như đang chạm vào từng phần trên cơ thể.
Phó Thanh Vi nghi ngờ mình nhìn nhầm ánh mắt ấy, nhưng Mục Nhược Thủy đã bước một chân vào trong cửa.
Nàng từng có vô số lần tưởng tượng cảnh cô không mời mà đến trong lúc tắm, nhưng khi nó thành sự thật, Phó Thanh Vi lại luống cuống. Thực tế không bao giờ theo kịp trí tưởng tượng, phản ứng đầu tiên của nàng là đóng cửa.
Nhưng nàng quá chậm. Tiếng đóng cửa vang lên, thì Mục Nhược Thủy đã bị nàng cùng chính mình "nhốt" vào trong, như thể nàng đang háo hức muốn cùng cô ở chung một không gian.
Phó Thanh Vi: "......"
Nàng chưa chuẩn bị tinh thần, cứu với!
Nàng siết chặt tay giữ chiếc khăn tắm ở ngực, sợ rằng nó sẽ lỡ tay rơi xuống.
Mục Nhược Thủy bước đến gần, lưng của Phó Thanh Vi chạm vào bồn rửa mặt phía sau, lạnh lẽo và cứng ngắc. Nhưng cánh tay của Mục Nhược Thủy thay thế cảm giác cứng lạnh đó, nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, kéo nàng sát lại vào người mình.
Ánh mắt của cả hai cùng dừng lại trong chiếc gương trên bồn rửa.
Phó Thanh Vi nhìn vào gương, bàn tay của Mục Nhược Thủy trượt dọc theo đường cong mềm mại của vòng eo, dừng lại tại nơi đường cong nhô lên rõ rệt.
Rồi bóp mạnh một cái.
---
Lời tác giả:
Sư tôn hơi quá rồi đó.
Viết mà mặt tôi đỏ bừng luôn [cho tôi nhìn xem nào].
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro