C90 - Thật đáng thương nhưng cũng thật dễ thương
Mục Nhược Thủy buông hàm răng đang nhẹ cắn lấy vành tai của Phó Thanh Vi.
Cô nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi trong lòng mình, tận dụng ánh trăng để ngắm nhìn khuôn mặt trẻ trung, quyến rũ của nàng. Đầu ngón tay khẽ lướt qua gò má nàng, dịu dàng vuốt ve.
Phó Thanh Vi tựa vào vai cô, cơ thể mềm mại như không có xương, rõ ràng đã chìm sâu vào giấc mộng. Ngoại trừ tiếng rên khe khẽ, cơ thể nàng không tự chủ mà hơi căng lên.
Tối hôm trước, do đầu gối bị thương, nàng bị Mục Nhược Thủy buộc phải mặc quần short khi ngủ.
Hôm nay, nàng lại tự giác hơn, không nghĩ đến nhiều thứ khác, mặc chiếc quần dài kín đáo đến tận mắt cá chân, vô cùng chỉnh tề.
Nhờ vậy, khi Phó Thanh Vi co chân ngồi trong lòng cô, Mục Nhược Thủy vẫn cố giữ bình tĩnh. Nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu của nàng, cô không đành lòng để nàng tiếp tục chịu đựng. Dẫu sao, tối nay cô cũng đã chiếm được không ít lợi từ nàng.
...... Cứ xem như một phần thưởng thêm.
Mục Nhược Thủy nâng cằm nàng lên, cúi xuống hôn, nhấn chìm những tiếng rên rỉ yếu ớt vào sự dây dưa quấn quýt giữa môi và lưỡi.
Nhưng nụ hôn không xoa dịu được sự khó chịu của nàng, trái lại càng châm thêm ngọn lửa trong cơ thể nàng.
Phó Thanh Vi rên khẽ trong môi cô, muốn né tránh nhưng không thể trốn đi đâu được.
Chỉ có đôi môi là nóng, còn những nơi khác đều lạnh.
Mục Nhược Thủy cúi đầu, ngậm lấy chiếc xương cổ mảnh mai của nàng, vòng tay ôm chặt cơ thể cần được sưởi ấm ấy, răng cọ nhẹ qua làn da nhạy cảm mà không làm tổn thương nàng.
Ngay sau đó, cô thay thế răng bằng đôi môi và đầu lưỡi mềm mại.
Nhiệt độ trong phòng được giữ ở mức 25 độ, nhưng khi làn da tiếp xúc với không khí, vẫn nổi lên những hạt lạnh li ti. Cô cau mày, vươn tay kéo chiếc áo rộng tay bằng lụa màu xanh từ lưng ghế khoác lên vai nàng.
Dù nàng có vóc dáng cao ráo, nhưng khi được bao bọc trong chiếc áo rộng rãi, nàng lại trông nhỏ nhắn và nhu mì.
Mục Nhược Thủy ôm lấy nàng từ trong chiếc áo, một tay vòng qua eo nàng, tay kia áp nhẹ vào phần cơ thể đang lạnh buốt của nàng, truyền hơi ấm.
Phó Thanh Vi khẽ rụt lại.
Mục Nhược Thủy giữ nguyên tay mình, dù biết nàng không thể nghe thấy, vẫn nhẹ nhàng dỗ dành:
"Sẽ ấm nhanh thôi, đừng sợ."
Bàn tay cô không động đậy, từ từ sưởi ấm cho nàng. Cô cúi xuống hôn nàng, hai nơi trên cơ thể nàng đều dần dần ấm lên.
Phó Thanh Vi thì thào nói mớ: "Sư tôn......"
Mục Nhược Thủy hơi khựng lại, liền liếm nhẹ lên vết hằn trên da nàng, rồi ngẩng lên, tiếp tục trao nàng nụ hôn dịu dàng.
Dù tỉnh hay trong mơ, Phó Thanh Vi đều thích được hôn. Nàng thích điều đó hơn tất cả mọi thứ khác, gần như không để cô rời đi dù chỉ trong khoảnh khắc.
Không biết hôn, nhưng vẫn muốn hôn.
Phó Thanh Vi liên tục trượt xuống, nếu không phải tay của Mục Nhược Thủy luôn đỡ lấy eo nàng, nàng đã mềm nhũn nằm xuống từ lâu rồi.
Nàng quấn lấy Mục Nhược Thủy, nhất quyết đòi hôn, nhưng khi cơ thể vừa được sưởi ấm một chút, lại bị cô bỏ rơi. Lúc này, đôi môi của Mục Nhược Thủy không rảnh để dỗ nàng, chỉ đành thay bằng đôi tay, nhẹ nhàng xoa bóp, truyền hơi ấm.
Phó Thanh Vi, dựa vào việc mình đang trong mơ, bỗng trở nên đòi hỏi. Mọi nơi, mọi điểm trên cơ thể đều cần được quan tâm, nếu không nàng sẽ phát ra những âm thanh trách móc khác thường.
Mục Nhược Thủy bận bịu hết tay này đến tay kia, cuối cùng cũng dỗ dành nàng thoải mái, khiến nàng hài lòng đến mức chỉ biết khẽ rên rỉ bên tai cô.
Nửa đêm trước, Phó Thanh Vi từng thắc mắc: Tại sao sư tôn luôn giữ được vẻ điềm nhiên, không đỏ mặt, không thở gấp, ngay cả khi nhịp thở nhanh cũng vẫn kiểm soát được như thế?
Nhưng đến nửa đêm sau, nàng chắc chắn không ngờ rằng Mục Nhược Thủy cũng không phải lúc nào cũng bình tĩnh.
Khi Phó Thanh Vi run rẩy vì hạnh phúc, nàng cắn lấy đầu lưỡi của Mục Nhược Thủy, khiến cô cũng khẽ run lên, ôm chặt lấy nàng, cảm nhận từng cơn run nhè nhẹ từ đôi môi đang mím nhẹ.
Còn Mục Nhược Thủy, đôi lúc cũng gục trên vai nàng, lắng nghe từng âm thanh từ nàng phát ra, đến mức bản thân cũng bất giác thở gấp.
Bên ngoài, gió thổi qua những hàng cây, từng cành lá đung đưa như đang ôm lấy nhau.
Khi mọi thứ lắng lại, Phó Thanh Vi cuối cùng cũng yên tĩnh, không còn đòi hỏi thêm hơi ấm từ cô nữa. Cơ thể nàng mỏng manh dưới lớp áo choàng xanh, đã phủ một lớp mồ hôi mịn màng.
Mục Nhược Thủy ôm lấy nàng, để dư âm vẫn còn rạo rực trong dòng máu đang nóng dần. Hàng mi cô khẽ chớp, ánh mắt đầy suy tư.
Rất lâu sau, cô nhẹ nhàng đỡ lấy gáy nàng, giúp nàng nằm xuống ngay ngắn trên gối. Chiếc áo choàng của cô vẫn khoác trên người nàng, gương mặt nàng yên tĩnh, bình yên như có một giấc mộng đẹp.
Mục Nhược Thủy quay lại ghế ngồi.
Tiểu Tam Hoa cuộn tròn trên bàn bất ngờ tỉnh giấc, bị bóng dáng cao lớn của cô bất thình lình xuất hiện dọa cho dựng thẳng đuôi, suýt nhảy ba bước dài.
Cô chỉ liếc nhẹ nó một cái.
Nhận ra mùi hương quen thuộc, chú mèo tam thể thở phào, cuộn đuôi lại, ôm vào lòng và tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Mục Nhược Thủy lấy lại bộ đồ của nàng, thay cho nàng bộ đồ ngủ ban đầu, rồi mới nằm xuống giường.
Phó Thanh Vi, nhờ lá bùa ngủ và sự mệt mỏi từ đêm qua, ngủ với tư thế chưa bao giờ ngay ngắn đến thế.
Mục Nhược Thủy chờ một lát, cảm thấy bên cạnh thật trống trải.
Cô chủ động kéo nàng vào lòng, để nàng gối đầu lên ngực mình.
Nhưng dù vậy, cô vẫn không ngủ được.
Cô nhẹ nhàng mở hai chiếc nút áo của nàng, hít lấy hương thơm nồng nàn tỏa ra từ cơ thể nàng. Đầu ngón tay khẽ chạm vào làn da mịn màng, trơn láng, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
.......
Sáng hôm sau.
Không ngoài dự đoán, Phó Thanh Vi tỉnh dậy trong lòng sư tôn.
Dạo gần đây, Mục Nhược Thủy dù thức trước nhưng vẫn nằm trên giường, đợi nàng tỉnh rồi mới cùng rời giường.
Phó Thanh Vi vừa mở mắt, giấc mộng đêm qua lập tức ùa về như sóng triều. Nàng không dám động đậy, càng không dám mơ đến chuyện đếm lông mi của Mục Nhược Thủy như mọi ngày. Lúc này, nàng chỉ muốn lập tức biến mất khỏi đây, hoặc xuất hiện trong nhà vệ sinh ngay giây tiếp theo.
Cơn gió lạnh thổi qua, nàng cúi đầu nhìn xuống. Chiếc áo ngủ trên người đã mở hết từ cổ xuống tận eo, lộ ra khoảng trống lớn. Tay của Mục Nhược Thủy đặt trên eo nàng, vẫn quy củ như mọi khi.
Phó Thanh Vi: !!!
Ai biết được đêm qua mình đã làm ra chuyện gì quá đáng trong mơ.
Nàng nấp trong lớp chăn, lặng lẽ cài lại từng chiếc nút áo, sau đó nhẹ nhàng gỡ cánh tay của Mục Nhược Thủy ra. Cuối cùng, nàng khéo léo lăn mình xuống giường, đáp nhẹ trên thảm, không gây ra chút tiếng động nào. Sau đó, nàng nhanh chóng xỏ dép và bước vào nhà vệ sinh.
Mục Nhược Thủy khẽ động lông mi.
Phó Thanh Vi cài chốt cửa nhà vệ sinh, đối mặt với hình ảnh rõ ràng trong gương.
Quá hoang đường!
Làm sao có người lại mơ đến mức sáng ra vẫn còn cảm giác rõ rệt thế này?
Chiếc áo ngủ ôm sát cơ thể, hiện rõ hai điểm không bằng phẳng.
Không chỉ cảm giác căng tức, mà mỗi bước đi lại càng kích thích, như bị ma sát quá độ. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng sự nhạy cảm tồn tại một cách khó bỏ qua, kèm theo chút đau nhói.
Phó Thanh Vi cởi áo ra để xác nhận.
Cả hai bên đều lớn hơn.
Nàng mặc lại áo, cảm nhận trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực. Sự ngột ngạt nóng bức trong giấc mơ dường như vẫn còn đọng lại trong hiện thực.
Phó Thanh Vi buộc phải thừa nhận, những giấc mơ gần đây của nàng ngày càng rõ ràng và chi tiết.
Đêm qua, nàng không chỉ mơ thấy hôn sư tôn, mà còn mơ thấy mình ngồi trong lòng cô với tư thế đầy xấu hổ. Mục Nhược Thủy vừa ngậm lấy lưỡi nàng, vừa trao cho nàng những nụ hôn ẩm ướt, kích thích những cơn sóng triều trong cơ thể nàng.
Một tay cô giữ eo nàng, tay còn lại đi đến nơi nàng mong muốn.
Họ hôn rất lâu.
Giọng nàng ngày càng cao, không thể kìm nén.
Mục Nhược Thủy không buông ra, vẫn ôm nàng vào lòng, hôn từ nông đến sâu. Nàng đã mơ đến mức mệt nhoài và ngất đi ngay trong giấc mơ.
Phó Thanh Vi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng và chiếc cổ hơi hồng nhạt của mình trong gương. Nàng cúi đầu, mở vòi nước để rửa mặt và đánh răng.
Sau khi nhấn nút xả nước, nàng bước ra khỏi nhà vệ sinh, dáng đi có hơi kỳ lạ. Vừa đi, nàng vừa đắm chìm trong những ký ức sót lại từ giấc mơ.
Phó Thanh Vi quay lưng lại với Mục Nhược Thủy, bước tới bàn, lấy quần áo sạch từ balo ra rồi lại lần nữa vào phòng tắm. Qua bức tường, tiếng nước chảy từ vòi hoa sen truyền đến.
Mục Nhược Thủy mở mắt, ánh nhìn sáng rõ.
Tiểu Tam Hoa đang liếm móng thì dừng lại giữa chừng, ngẩng đầu tròn vo lên nhìn cô.
Dù một con mèo chỉ có bộ não bé như hạt dưa, nhưng vị Quán chủ cảm thấy không cần để ý. Cô khẽ xoay người nó lại, để nó quay lưng về phía mình.
Tiểu Tam Hoa: Meo meo meo?
Phó Thanh Vi sau khi tắm xong bắt đầu giặt quần áo, cẩn thận giặt sạch chiếc quần lót đã thay. Khi vô tình nhìn sang quần ngủ, khuôn mặt nàng lập tức tái mét.
Trời sập rồi!
Bởi vì trên quần dài của nàng... cũng có dấu vết ẩm ướt thấm ra.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
Tiêu rồi! Còn ga trải giường thì sao—
Ngay khi Mục Nhược Thủy vừa đứng dậy khỏi giường, Phó Thanh Vi đã lao như bay từ nhà tắm ra, nhảy phóc lên giường và trùm kín trong chăn.
Mục Nhược Thủy: "???"
Một tay nàng thò xuống dưới chăn kiểm tra ga trải giường, tay kia giả bộ như không có chuyện gì, kéo chăn lên tận vai, mỉm cười nhìn cô:
"Sư tôn, em vẫn muốn ngủ thêm một chút nữa."
Mục Nhược Thủy: "......"
Đồ đệ trông có vẻ không được bình thường.
Phó Thanh Vi lại giục: "Sư tôn mau đi rửa mặt đi."
Dù đã lâu không còn là con người, nhưng Mục Nhược Thủy vẫn giữ thói quen sinh hoạt bình thường như một người phàm. Nghe vậy, cô khẽ "ừ" một tiếng rồi bước vào nhà tắm như nàng mong muốn.
Nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi rửa, Phó Thanh Vi ngay lập tức bật chăn lên, kiểm tra kỹ càng một lần. Cuối cùng, nàng thở phào nhẹ nhõm.
May quá, ga giường không bị bẩn.
Nếu phải đền tiền thì cũng không sao, nhưng nếu mất mặt thì không cách nào chịu được.
Nàng vẫn là một cô gái thuần khiết chưa từng trải nghiệm thực sự. Nếu có chuyện "lũ lụt" như vậy, làm sao nàng dám đối mặt với người khác?
Đặc biệt là với sư tôn. Mặc dù đêm qua có khả năng cao nàng đã "chủ động" trong mơ, nhưng chỉ cần Mục Nhược Thủy không nhắc đến, chuyện đó coi như chưa từng xảy ra.
Nhưng tại sao lại như vậy?
Có phải là vì trong mơ, sư tôn đã xoa...... mông của mình không?
Sao lại mơ thấy chuyện xấu hổ như vậy aaaaaaa!
Phó Thanh Vi nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân tỏa ra cảm giác uể oải như sắp chết.
Tiểu Tam Hoa từ dưới đất nhảy phốc lên giường, cái mũi hồng hồng dí sát vào mặt nàng ngửi. Hai chân trước của nó đặt lên vai nàng, nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng đang bất động.
Từ trong phòng tắm, giọng nói của Mục Nhược Thủy vang lên, mang theo ý dò hỏi:
"Quần ngủ và đồ lót bên trong có cần ta giúp mang ra không?"
Sợi dây thần kinh cuối cùng trong đầu Phó Thanh Vi đứt phựt một cái.
Nàng cảm thấy như mình đang trải qua một loại cực hình công khai, xấu hổ đến mức muốn chết đi sống lại.
Trong cơn hoảng loạn, Phó Thanh Vi bật dậy như cá chép, lao vào nhà tắm, ngăn cản hành động của Mục Nhược Thủy.
"Không! Để em tự làm!"
"Tùy em." Mục Nhược Thủy khoanh tay đứng nhìn, vẻ mặt điềm nhiên. Thực ra cô không có ý định giúp, mà chỉ muốn xem phản ứng của nàng khi biết mình đã bị phát hiện.
Phó Thanh Vi trông như sắp khóc, đôi mắt rưng rưng.
Thật đáng thương, nhưng cũng thật đáng yêu.
Mục Nhược Thủy đành rộng lượng, nhường lại không gian nhà tắm cho nàng, còn chu đáo đóng cửa giúp nàng "ổn định cảm xúc."
Phó Thanh Vi đỏ mặt, cúi đầu giặt sạch đồ lót.
.......
Khi cả hai bước ra khỏi phòng khách sạn, mọi chuyện lại trở về bình thường.
Mục Nhược Thủy khoác trên mình chiếc áo lụa xanh rộng tay, tà áo tung bay theo gió. Trong vòng tay cô là chú mèo tam thể nhỏ xinh. Khuôn mặt cô che kín bằng khẩu trang đen, lộ ra đôi mắt thanh tú, bình tĩnh đến lạnh lùng. Chỉ khi đối mặt với Phó Thanh Vi, ánh mắt ấy mới có chút cảm xúc, hoặc vui, hoặc trách.
Phong thái của cô xứng đáng với bốn chữ "người thầy gương mẫu".
Hoàn toàn khác biệt với hình ảnh "cầm thú đội lốt người" của đêm qua.
Những suy nghĩ mơ hồ của Phó Thanh Vi dưới ánh sáng ban ngày đều tan biến. Hôm nay hai người sẽ đến Linh Quản Cục, nơi toàn là tu sĩ. Vì vậy, nàng không mặc đạo bào mà vẫn đeo hai thanh kiếm trên lưng, trông đầy khí chất.
Ở sảnh tầng một, họ gặp được Long Huyền Cơ cùng ba người khác.
Tiêu Linh Tú ngáp dài:
"Hôm nay sao Đạo hữu Phó dậy sớm thế?"
Phó Thanh Vi cười cười: "Dậy sớm thôi."
Tiêu Linh Tú vì thức đêm xem phim, đôi mắt đỏ hoe, khóe mắt còn vương lệ: "Mình cứ tưởng hai người còn lưu luyến nán lại thêm chút thời gian nữa chứ."
Vai cô bị Công Dương Tôn đẩy nhẹ một cái, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, Tiêu Linh Tú vội vàng chữa cháy: "À ý mình là....... là không phải theo nghĩa như mọi người nghĩ đâu, thất lễ rồi."
Phó Thanh Vi: "...... Đạo hữu Tiêu, lát nữa lên xe cậu ngủ tiếp đi."
"Được, được, mình im đây." Tiêu Linh Tú nhanh chóng ngậm miệng lại.
Phó Thanh Vi liếc nhìn Mục Nhược Thủy, vẻ mặt cô vẫn bình thản như thường.
Quả nhiên, tất cả những gì xảy ra tối qua, từ đầu đến cuối chỉ là giấc mơ của nàng.
Sáu người tập trung đầy đủ, Tiêu Linh Tú, người thường nói nhiều nhất, giờ lại vì buồn ngủ mà yên lặng. Thấy vậy, Phó Thanh Vi liền dẫn đầu lên tiếng: "Chúng ta đi thôi."
Linh Quản Cục khá nhân tính, sáng sớm đã sắp xếp xe đến đón mọi người. Tiêu Linh Tú vừa lên xe liền ngồi vào hàng ghế cuối, tựa đầu lên vai Công Dương Tôn để tranh thủ ngủ bù, còn Phù Loan thì ngủ ở phía bên kia.
Công Dương Tôn ngồi thẳng như một cây cột giữa hai người, bị biến thành gối dựa với hai cái đầu tựa vào mỗi bên.
Long Huyền Cơ ngồi ghế phụ phía trước.
Phó Thanh Vi và Mục Nhược Thủy đành phải ngồi ở hàng ghế thứ hai, mỗi người một ghế đơn, cách nhau bởi lối đi ở giữa.
Sự sắp xếp này lại trúng ý cả hai.
Sau một đêm hỗn loạn đầy "khó hiểu," không chỉ Phó Thanh Vi cần thời gian để bình tĩnh, mà ngay cả Mục Nhược Thủy cũng cần tạo khoảng cách, để làm nguội dòng máu đôi lúc như vượt quá nhiệt độ của mình.
Dẫu không tính đến giấc mơ, thực tế thì họ đã hôn nhau gần một tiếng đồng hồ.
Đây có phải là chuyện mà một cặp sư đồ đứng đắn nên làm không?
Mục Nhược Thủy vừa vuốt lông Tiểu Tam Hoa, vừa ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh lùi lại nhanh chóng trôi qua ánh mắt cô.
Điện thoại của Phó Thanh Vi rung lên.
Long Huyền Cơ: [Phó Đạo hữu, hôm nay mẹ thoa son à?]
Phó Thanh Vi: [Không mà?]
Long Huyền Cơ: [Môi mẹ hôm nay đỏ lắm]
Phó Thanh Vi vội mở camera trước để kiểm tra.
Môi nàng vốn nhạt màu và mỏng, làm gì có thời gian thoa son khi đi làm nhiệm vụ. Nhưng giờ đây, đôi môi lại hồng hào căng mọng một cách bất thường, còn hơi sưng đỏ.
Phó Thanh Vi: [À, xin lỗi, nhớ nhầm rồi, mẹ có thoa son]
Long Huyền Cơ: [...... Phó Đạo hữu đã nói vậy, con tin mẹ. Nhưng có lẽ người khác sẽ không tin đâu]
Phó Thanh Vi: [Người khác là ai???]
Long Huyền Cơ: [Khi xuống sảnh lúc nãy, bốn người tụi con khi nhìn thấy mẹ, đạo hữu Tiêu liền nói: Hai người tối qua chắc chắn rất mãnh liệt, đến mức môi cũng sưng lên rồi]
Phó Thanh Vi: [Cô ấy là một đạo sĩ, mà gì cũng dám nói sao?]
Long Huyền Cơ: [Đạo hữu Tiêu chưa tỉnh ngủ, có lẽ hơi "say"]
Phó Thanh Vi: [Con thật sự tin rằng mẹ chỉ thoa son thôi sao?]
Long Huyền Cơ: [^_^]
Phó Thanh Vi im lặng, lục trong balo ra một chiếc khẩu trang dùng một lần, nhanh chóng đeo lên. Nhân lúc không ai chú ý, nàng nhẹ nhàng chạm vào môi mình qua lớp khẩu trang.
Rõ ràng cả hai hôn nhau lúc hơn 12 giờ đêm, cách đây đã bảy, tám tiếng, tại sao đến giờ vẫn còn rõ rệt thế này?
Chẳng lẽ thể chất của mình là như vậy? Trời định sẵn là 0.
Phó Thanh Vi nhớ lại hình ảnh Mục Nhược Thủy sáng nay. Đôi môi của sư tôn dường như cũng hơi sưng, nhưng cô nhanh chóng đeo khẩu trang chuẩn bị ra ngoài, khiến nàng không chắc mình có nhìn nhầm hay không.
Nếu đúng như vậy, có phải nửa đêm họ đã hôn nhau lần nữa?
Chẳng lẽ sư tôn lén hôn mình?
Ý nghĩ đó khiến Phó Thanh Vi thấy buồn cười. Xác suất này cũng nhỏ như khả năng sư tôn nhân lúc nàng mơ màng mà làm gì nàng vậy.
Nếu sư tôn thật sự muốn nàng, có thể nói thẳng mà. Phó Thanh Vi chắc chắn sẽ không từ chối, dù có xấu hổ cũng sẵn lòng đồng ý.
Xe đã đến cổng Linh Quản Cục.
Bác bảo vệ mặc bộ đồng phục thiếu một chiếc nút, đang ngồi trên ghế. Đôi mắt vốn thường nhắm nghiền lúc gật gù nay mở to, nở nụ cười hiền lành nhìn nhóm người trẻ tuổi vừa xuống xe.
Tiêu Linh Tú xuống cuối cùng, vừa thấy chiếc khẩu trang trên mặt Phó Thanh Vi, liền kêu lớn:
"Không sống nổi nữa! Đến khẩu trang cũng là đồ đôi!"
Phó Thanh Vi vội giải thích:
"Cái này của mình màu trắng, của sư tôn là màu đen mà."
Tiêu Linh Tú vỗ tay:
"Đen và trắng, chẳng phải là đồ đôi sao! Cổ sư thúc tổ thấy đúng không ạ?"
Bác bảo vệ họ Cổ cười ha hả gật đầu:
"Đúng rồi."
Phó Thanh Vi đỏ mặt đến tận mang tai, vô cùng xấu hổ.
Muốn nàng tháo khẩu trang ra chứng minh thì lại càng không dám.
Cổ sư thúc tổ: "Các cháu đều là người mới đến báo danh phải không? Ta sẽ đích thân mở cổng cho các cháu."
Cả nhóm đồng thanh:
"Cảm ơn Cổ sư thúc tổ——"
Năm người còn lại không thuộc phái Các Tạo, nhưng cũng học theo Tiêu Linh Tú, khéo léo lấy lòng bác bảo vệ, khiến ông cười tít cả mắt.
Cổ sư thúc tổ ném một chiếc ấn pháp lên không trung, rồi kết ấn niệm chú. Lớp sương mù dày đặc giữa đường dẫn vào Linh Quản Cục lập tức tan ra, để lộ toàn cảnh những tòa nhà phía xa.
Dạo gần đây, Phó Thanh Vi thường xuyên đọc cuốn "Tổng hợp trận pháp", đã nghiên cứu vài lượt. Trận pháp này nàng đã từng thấy trong sách, rất giống với lớp sương trắng lần đầu nàng đến Bồng Lai Quan. Nàng gần như chắc chắn rằng người bày bố trận pháp này, thiết lập kết giới không cho người ngoài xâm nhập, và người viết cuốn sách này, đều là cùng một người.
Nếu là một cao nhân thân thiết với Linh Quản Cục, lại hội đủ những yếu tố đó, thì chỉ có thể là Từ Nhượng Chân Nhân.
Nhưng rõ ràng, sư tôn nàng hoàn toàn không am hiểu trận pháp. Chỉ cần nhìn thấy chúng thôi đã nhức đầu.
Nàng lại quay sang nhìn Mục Nhược Thủy đang đi bên cạnh. Thấy ánh mắt nàng, cô hơi nhướng mày, như muốn hỏi điều gì.
Phó Thanh Vi thấp giọng hỏi:
"Sư tôn, người có ấn tượng gì với trận pháp này không?"
Mục Nhược Thủy nhìn quanh, thản nhiên đáp:
"Không nhớ rõ, nhưng có lẽ là do ta tự tay bày trận."
Phó Thanh Vi: "?"
Mục Nhược Thủy thản nhiên: "Ta tỉnh dậy rồi quên luôn kỹ năng này."
Phó Thanh Vi: "......"
Vẻ mặt Mục Nhược Thủy vốn luôn bình thản, khiến cô nói gì cũng giống như sự thật. Phó Thanh Vi ban đầu có chút nghi ngờ, nhưng giờ nàng chỉ nghi ngờ liệu mình có đang quá đa nghi hay không.
Nàng chỉ là một tiểu tu sĩ mới nhập môn, may mắn được Mục Nhược Thủy nhận làm đồ đệ. Việc nàng cần làm là chăm chỉ tu luyện, học cách trừ yêu diệt ma, thay vì nghi ngờ hết thảy mọi chuyện, thậm chí nghi ngờ cả sư tôn. Dù có bí mật gì, đó cũng không phải điều một tu sĩ nhỏ như nàng có thể xen vào.
Phó Thanh Vi mỉm cười: "Không có gì, chỉ là hôm nay báo danh nên hơi hồi hộp."
Mục Nhược Thủy đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu nàng.
Cả hai đi cuối đội hình, sóng vai tiến về tòa nhà trung tâm của Linh Quản Cục.
Vị trí báo danh nằm ở tầng một. Sau khi kỳ thi tuyển kết thúc, những người không đạt đã nhận được thông báo không cần đến nữa. Điều này đồng nghĩa, những người có mặt hôm nay đều là các tinh anh tương lai, thậm chí là lực lượng nòng cốt của Linh Quản Cục.
Đón tiếp họ là một nhân viên hậu cần họ Liệu, tên Liệu Vinh. Vì tuyến đầu quá bận rộn, không thể điều người đến hỗ trợ, nên nhiệm vụ này đành giao cho hậu cần.
Liệu Vinh dẫn mọi người vào một phòng họp kính rộng rãi. Khi đi qua khu vực làm việc, mọi người không khỏi tò mò, mắt liếc ngang liếc dọc. Phó Thanh Vi cũng giả vờ như lần đầu tới đây, hòa mình vào đám đông, sợ bị nhận ra thân phận thực tập sinh của mình.
May mắn là khu vực làm việc ở tầng một hầu như trống không, đa phần đều đi làm nhiệm vụ bên ngoài, giúp nàng giảm thiểu nguy cơ bị nhận diện.
Liệu Vinh nói: "Góc tường có cốc giấy dùng một lần và nước, các vị cứ tự nhiên. Khi đủ người, lãnh đạo sẽ đến họp và phân công vị trí công tác."
Mọi người đồng thanh: "Cảm ơn Liệu tiên sinh."
Liệu Vinh còn bận việc, gật đầu rồi vội vàng rời đi.
Tiêu Linh Tú đợi ông đi xa, thì thầm: "Xem ra Linh Quản Cục thiếu người thật rồi. Chúng ta vừa vào có phải sẽ phải làm việc kiểu 996 không?"
*996: làm từ 9h sáng đến 9h tối liên tục trong 6 ngày.
Trong nhóm năm người, chỉ có Phó Thanh Vi hiểu 996. Nàng đáp: "Rất có thể, ban Khoa Học làm việc kiểu 007 mỗi ngày."
*007: làm 24 tiếng suốt 7 ngày.
Tiêu Linh Tú than trời: "Sao mình so được với người ta? Họ là sắt thép, mình chỉ là bùn đất, dính tường còn không nổi."
Công Dương Tôn: "....... Đạo hữu Tiêu cũng không cần hạ thấp mình đến thế."
Nhóm người đến trước họ thực ra là hai nhóm gộp lại, vì mỗi nhóm bị loại một nửa. Tiêu Linh Tú đảm nhiệm giao lưu xã hội, trong khi những người khác ngồi uống nước. Chỉ trong chốc lát, nàng đã tìm hiểu xong tin tức. Trong nhóm đó có Trương Lĩnh của Long Hổ Sơn.
Còn Cốc Truyền Âm của Mao Sơn thì không thấy mặt. Với năng lực của cô ấy, việc không được nhận là không thể. Có lẽ nhóm của cô ấy vẫn chưa đến.
"Đạo hữu Cốc không gặp chuyện gì đấy chứ?" Một người trong phòng họp lo lắng lên tiếng.
"Không đến mức đó đâu. Dù có nguy hiểm thế nào, cô ấy cũng đủ sức tự bảo vệ mình. Mao Sơn coi trọng cô ấy như vậy, chắc chắn đã đưa pháp khí hộ mệnh xuống núi."
"Khó nói lắm. Đạo hữu Trương Lĩnh cũng bị thương, suýt chết mới quay về được."
"Hy vọng đạo hữu Cốc gặp dữ hóa lành, bình an trở về."
Tiêu Linh Tú nhanh chóng dò hỏi nhiệm vụ của các nhóm khác, sau đó quay lại kể cho mấy người trong nhóm. Phó Thanh Vi và Mục Nhược Thủy ngồi cạnh nhau. Giữa nơi đông người, nàng không tiện quá lộ liễu, liền lặng lẽ thò tay vào ống tay áo rộng của Mục Nhược Thủy.
Từ lần vô tình chạm vào cổ tay của sư tôn, nàng đã say mê cảm giác này. Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng, ấm áp bên trong cổ tay cô.
Mục Nhược Thủy đặt chú mèo tam thể sang một bên, dùng tay kia nắm lấy tay nàng kéo xuống, giữ chặt trong lòng bàn tay mình.
Bị giữ chặt không thể cử động, Phó Thanh Vi đành ngoan ngoãn để cô nghịch những ngón tay thon dài của mình.
Câu chuyện của Tiêu Linh Tú bị ngắt quãng nhiều lần, ánh mắt của những người khác trong phòng cũng không ngừng liếc về phía hai người đang "tay trong tay" trong tay áo kia.
...... Thực ra, có thể chơi công khai bên ngoài, ai ở đây mà chẳng biết quan hệ giữa hai người.
Thấy cuối cùng cả hai cũng dừng lại, Tiêu Linh Tú hít sâu một hơi, nói tiếp:
"Đội của Trương Lĩnh gặp tình huống gần giống chúng ta. Đội hình của họ không mạnh bằng, yêu quái gặp phải cũng không quá khó nhằn, nên về cơ bản vẫn an toàn. Còn nhiệm vụ của hai nhóm khác thì khá bình thường..."
Đến 11 giờ sáng, Cốc Truyền Âm đẩy cánh cửa kính phòng họp bước vào. Phía sau cô còn có hai người, là đồng đội đã vượt qua kỳ khảo hạch cùng cô.
Cô đồng thời mang đến một tin tức khiến mọi người kinh ngạc:
Triệu Dương Hạ đã chết.
***
Lời tác giả:
Điền vào chỗ trống: Tiểu Phó thoải mái đến mức không kiểm soát, rốt cuộc sư tôn đã làm gì tối qua _,_,_,_,_
[Ngượng ngùng][Ngượng ngùng]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro