C98 - Nhìn nàng run rẩy trước mắt
Phó Thanh Vi nhìn chằm chằm vào đai lưng chưa được buộc của sư tôn. Chiếc áo bào xanh lỏng lẻo vắt trên người, mắt khép hờ, tựa người vào cột trông như không còn xương cốt.
"Có thể là vậy?"
Giọng nói lười nhác của cô kéo dài, bình thường cô rất ít khi dùng ngữ điệu như thế, khiến người nghe cảm thấy ngứa ngáy tận tâm can.
Người phụ nữ hơi nghiêng đầu, ánh mắt mơ màng, dáng vẻ quyến rũ tự nhiên, giữa đôi mày mang theo nét lười biếng sau khi thỏa mãn.
Phó Thanh Vi: "......"
Phó Thanh Vi áp tay lên ngực mình, cảm nhận nhịp tim đập thình thịch cùng cảm giác căng tràn chưa tan biến, bỗng nảy ra một suy nghĩ, hỏi: "Sư tôn dậy từ khi nào?"
"Sớm hơn em nửa tiếng."
"Thế sư tôn đi ngủ lúc nào?"
"Chuyện này à......" Mục Nhược Thủy thầm nghĩ, nên bịa một câu trả lời nào đây?
Đúng vậy, sáng nay hai người vừa mới làm một lần nữa.
Khi Mục Nhược Thủy tỉnh dậy, Phó Thanh Vi đang ngủ trong lòng cô. Bộ quần áo tối qua cô đã mặc vào cho Phó Thanh Vi bị xộc xệch khi nàng trở mình, áo ngoài mở toang.
Mục Nhược Thủy đặt tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve, âu yếm.
Hai tay cô khẽ ép lên, cúi đầu vừa hôn vừa ngậm.
Phó Thanh Vi thở gấp, người không ngừng rúc vào lòng cô. Vòng eo mềm mại như nhành liễu căng chặt, áp sát vào thắt lưng cô.
Phần thân trên thì hơi ưỡn lên, phối hợp với khoang miệng ấm áp của cô.
Đầu lưỡi Mục Nhược Thủy xoay tròn, đồng thời nhấn vào huyệt ngủ ở sau gáy nàng.
Hiệu lực của bùa ngủ quá lâu rồi, cô sợ Phó Thanh Vi ngủ quên suốt cả buổi sáng.
Vài phút sau, Mục Nhược Thủy đứng dậy giúp nàng dọn dẹp, tiện thể tự mình rời giường. Nhưng nhiệt độ do máu lưu thông nhanh không giảm được, cô đành không buộc lại đai lưng, để áo bào xanh buông lỏng, ra sân hóng gió.
Cô nghĩ Phó Thanh Vi thích làm chuyện đó vào buổi sáng nên tới nhanh hơn lúc làm buổi tối.
Không biết nàng có nhận ra điều này không.
"Sư tôn?"
Mục Nhược Thủy lơ đãng, trong đầu toàn là hình ảnh gương mặt đỏ bừng của nàng, đầu gối...... ấn vào, nàng liền ở ngay trước mắt cô lắc lư.
Ấn một lần, lắc một lần, phản ứng vừa ngoan ngoãn vừa chân thật, những vệt nước dần dần thấm ướt đầu gối cô, cùng hơi thở ngày càng gấp gáp, khó kiềm chế.
Tiếc rằng nàng không thể mở mắt nhìn xem bản thân thế nào.
"Sao vậy?" Cô hơi nghiêng đầu.
"Vừa rồi em hỏi, sư tôn đi ngủ lúc nào?"
"Em ngủ thì ta chẳng phải cũng ngủ sao?" Mục Nhược Thủy vẫn giữ dáng vẻ mệt mỏi, giọng nói mềm mại như chính cơ thể cô.
Nhưng Phó Thanh Vi lại có cảm giác mạnh mẽ rằng chuyện đó vừa mới xảy ra.
Tuy nhiên, nàng không có bằng chứng.
Ngoài trực giác mơ hồ bảo rằng bản thân đã bị "do".
Phải nghĩ cách giải bùa ngủ của sư tôn.
Phó Thanh Vi chợt nghĩ ra một kế, nhưng vì hai người vừa mới phát sinh quan hệ tối qua, nàng mà nói ra ngay thì dễ bị Mục Nhược Thủy nghi ngờ, cần phải đợi cơ hội thích hợp.
Nhiệm vụ của Linh Quản Cục nhiều như vậy, thế nào cũng sẽ có cơ hội tự đưa tới cửa.
Nửa tháng sau, Phó Thanh Vi nhận được nhiệm vụ trừ thận yêu (yêu quái gây ảo ảnh). Nàng hợp tác với tổ khác để tiêu diệt yêu ma. Không chỉ phải xuống nước mà còn cần cẩn thận đề phòng ảo cảnh do thận yêu tạo ra¹.
Linh Quản Cục phái mười mấy người, hai khoa trưởng đích thân dẫn đội, đủ để chứng minh nhiệm vụ khó khăn đến mức nào, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Chưa đợi Phó Thanh Vi chủ động nói, Mục Nhược Thủy đã tự mình hòa chu sa, cầm bút vẽ cho nàng ba lá bùa tỉnh thần (thần trí tỉnh táo), dặn nàng mang theo người để chống nước. Sau đó, cô lại vẽ bùa lên lưng và trán Phó Thanh Vi, sợ nàng sơ suất dưới nước mà chết trong ảo cảnh.
Tác dụng của bùa tỉnh thần nghe tên là hiểu ngay. Không chỉ có thể chống lại ảo giác mà còn giúp duy trì sự tỉnh táo trong bất kỳ trường hợp nào khi tinh thần hỗn loạn.
Nhiệm vụ khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của Phó Thanh Vi, suýt chút nữa thì toàn đội đều bị diệt vong nếu không có Mục Nhược Thủy đi theo.
Mục Nhược Thủy vốn vô cảm khi nhìn nhân loại chết trước mặt mình, nhưng cô không chịu được nước mắt của Phó Thanh Vi. Lần này đi cùng có Long Huyền Cơ và Tiêu Linh Tú đã lâu không gặp, cùng với cấp trên trực tiếp hiện tại của Phó Thanh Vi, cũng là một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi.
Long Huyền Cơ là tinh linh từ cây đào hóa thành, bẩm sinh có khả năng xua đuổi tà ma, thuật ảo ảnh với cô bị giảm tác dụng đáng kể. Dù không may bị cuốn vào, trái tim thuần khiết của cô vẫn không thể bị lay chuyển.
Tiêu Linh Tú thì bị mắc kẹt trong ảo cảnh, mắt nhắm chặt, bất lực để mặc những xúc tu từ đâu xuất hiện quấn chặt lấy mình, kéo xuống sâu tận đáy nước.
Phó Thanh Vi bơi tới, không chút do dự dán một lá bùa bảo mệnh mà Mục Nhược Thủy đưa cho lên người cô ấy, cắn đầu ngón tay, dùng máu vẽ một nét lên trán.
"Tỉnh!"
Âm thanh vang dội bên tai Tiêu Linh Tú, làm cô ngay lập tức tỉnh táo.
Trường kiếm chém đứt xúc tu, Phó Thanh Vi quay đầu đi cứu khoa trưởng của mình.
Chỉ trong chớp mắt, nàng chỉ còn lại một lá bùa tỉnh thần.
Nếu Mục Nhược Thủy không ra tay tiêu diệt thận yêu, những người sống sót trở về sẽ chỉ có cô, Long Huyền Cơ và Phó Thanh Vi.
Cấp trên của nàng và Tiêu Linh Tú, cùng tất cả đồng đội đều sẽ chết.
Không biết Phó Thanh Vi sẽ đau lòng bao lâu.
Lần trước trong trận đại họa giao long, hai đồng đội chưa từng gặp mặt qua đời, nàng đã khóc suốt nửa đêm.
Mục Nhược Thủy bực bội mím môi.
...... Cuối cùng cô vẫn bị Linh Quản Cục kéo vào làm lao động miễn phí.
Mục Nhược Thủy từ phía sau ôm lấy eo Phó Thanh Vi.
Phó Thanh Vi: "???"
Ngón tay của Mục Nhược Thủy chạm lên cánh tay nàng, từ từ vuốt ve dọc theo cổ tay, trượt tới chuôi kiếm, khéo léo cầm lấy, không quay đầu lại mà lặn thẳng xuống đáy biển.
Con trai tinh khổng lồ trú ngụ dưới đáy nước, hơi thở của nó hóa thành làn mây mù xoáy lên, cũng chính là thủ phạm giam giữ toàn bộ đội ngũ của Linh Quản Cục.
Mục Nhược Thủy lặn xuống tận đáy sâu, ngậm trường kiếm trong miệng, dùng tay không bẻ đôi vỏ trai. Không biết bàn tay bằng xương bằng thịt ấy mạnh đến mức nào, mà có thể cạy vỏ trai sắc bén đang khép chặt ra một đường nứt đen ngòm.
Hơn mười người của Linh Quản Cục đều nghe thấy tiếng gào thét đau đớn của con trai khổng lồ khi cố khép lại, và thấy bóng dáng nó giãy giụa định trốn thoát dưới tay Mục Nhược Thủy.
Mục Nhược Thủy đẩy trường kiếm vào khe nứt, dùng lòng bàn tay đánh mạnh vào chuôi kiếm, thân kiếm lập tức cắm sâu vào trong vỏ trai.
Cô cũng có thể dùng tay không để giết thận yêu, chỉ là không muốn dùng đôi tay chạm vào Phó Thanh Vi để chạm vào thứ bẩn thỉu khác.
Một ý niệm lóe lên, cô thúc đẩy kiếm ý.
Ánh kiếm bên trong vỏ trai bừng sáng lên, không ngừng lan rộng, ánh sáng trắng chói lòa bao phủ toàn bộ vùng nước.
Vị trí thận yêu cư ngụ bị ánh kiếm quét sạch, khi ánh sáng tan biến, không còn gì sót lại.
Mọi người há hốc mồm kinh ngạc.
Chỉ dễ dàng như vậy...... đã giải quyết xong?
Trường kiếm tự động bay trở về bao kiếm sau lưng Phó Thanh Vi, Mục Nhược Thủy khoanh tay từ dưới đáy nước nổi lên, thẳng tắp như đi thang máy từ biển sâu.
Tiêu Linh Tú: "......"
Lần này lại để Đạo hữu Mục ra tay và phô diễn rồi.
Phó Thanh Vi một lần nữa bị sư tôn làm cho mê đắm.
Long Huyền Cơ dùng một nhành đào đỡ lấy eo nàng, đưa nàng đến trước mặt Mục Nhược Thủy.
Mục Nhược Thủy thuận tay ôm lấy nàng, đưa nàng bơi lên mặt nước. Một cánh tay của Phó Thanh Vi bị thương, di chuyển khó khăn.
Trên mặt nước có một chiếc thuyền của Linh Quản Cục đang neo đậu. Mọi người lần lượt leo lên boong qua thang dây, nằm vật ra sàn, ướt nhẹp, thở hổn hển, nước chảy lênh láng trên boong tàu.
Long Huyền Cơ đang tuần tra trị thương, ưu tiên từ nặng đến nhẹ.
Cố vấn Mục đỡ Phó Thanh Vi tựa vào mép boong, ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Linh Quản Cục ngày càng kém cỏi."
Mọi người bị Mục Nhược Thủy mắng xối xả: "......"
Nhưng sau khi chứng kiến cô ra tay gọn gàng, dứt khoát, không ai không phục, sức mạnh của cô có thể sánh ngang với Chủ nhiệm Tuế. Dù có chỉ vào mặt từng người mà mắng là "đồ vô dụng", bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu thừa nhận.
Mục Nhược Thủy tức giận vì xương cánh tay trái của Phó Thanh Vi bị gãy, nhưng cô không thể mắng Phó Thanh Vi, nên đành trút giận lên những người khác.
Một đám người ở Linh Quản Cục, nhiều người dày dạn kinh nghiệm như vậy, lại để một người mới như Phó Thanh Vi xông lên đầu tiên.
Mặc dù do Phó Thanh tự nguyện.
Phó Thanh Vi kéo nhẹ tay áo của cô, nhỏ giọng gọi: "Sư tôn."
Nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, thái độ của Mục Nhược Thủy thay đổi 180 độ, dịu dàng quan tâm: "Sao thế? Có phải tay đau lắm không?"
"Một chút." Phó Thanh Vi áp mặt vào ngực cô, thì thầm.
"Long Huyền Cơ!"
Mục Nhược Thủy không giỏi trị gãy xương, Chúc Yêu thuật của cô không hiệu quả, lập tức ngẩng đầu gọi cái bóng dáng nhỏ nhắn đang thoăn thoắt di chuyển.
Long Huyền Cơ nhanh chóng xử lý xong người bị thương trong tay mình, rồi vội vã chạy đến.
"Mẫu...... À, Đạo hữu Phó, người cố chịu chút nhé."
Long Huyền Cơ trước tiên cho nàng uống một viên đan dược, sau đó đặt tay lên chỗ xương gãy bị lệch, bắt đầu nắn lại.
Phó Thanh Vi đau đến mồ hôi tuôn như mưa, thở gấp, cắn chặt môi dưới đến bật máu.
Mục Nhược Thủy nhẹ nhàng gỡ hàm răng nàng ra, đôi môi tái nhợt loang lổ vết thương, rồi đưa lòng bàn tay mình đặt giữa răng và lưỡi nàng.
Phó Thanh Vi không chịu nổi, để lại dấu răng sâu trên lòng bàn tay và mu bàn tay cô.
Mục Nhược Thủy dùng tay kia che mắt nàng lại.
Phó Thanh Vi theo bản năng rúc vào gần hơn, hơi thở chỉ còn quanh quẩn hương thơm gần kề của cô.
Cuối cùng, nẹp cố định đã được băng xong, dưới sàn boong tàu rơi đầy những cánh hoa đào ướt đẫm quanh Phó Thanh Vi.
Long Huyền Cơ lau nước mắt trên mặt mình, đưa cho Mục Nhược Thủy một lọ đan dược khác, nói: "Mỗi ngày một viên, uống liên tục mười ngày."
Mục Nhược Thủy nhận lấy, mặt hiếm khi có chút dịu dàng: "Làm phiền tiểu đại phu."
Phó Thanh Vi hỏi: "Sao lại khóc đến thế này?" Rồi nhanh chóng dùng tay còn lành lặn thò vào tay áo của Mục Nhược Thủy để tìm khăn giấy.
Long Huyền Cơ nói: "Hồi bé cũng vậy, mẫu thân từng bảo con đừng thay đổi."
Phó Thanh Vi chân thành khen: "Rất đáng yêu."
Long Huyền Cơ mỉm cười trong nước mắt.
Kiếp trước mẫu thân cũng từng nói như vậy.
"Mẫu thân, con đi xem những người khác đây."
"Đi đi, tiểu đại phu."
"Dạ!"
Long Huyền Cơ tung tăng bước vào giữa boong tàu, cúi xuống kiểm tra thương tích cho đồng nghiệp.
Phó Thanh Vi không phải lần đầu bị gãy xương. Trước đây, nàng tập luyện vất vả thường xảy ra tai nạn, nhưng vì không muốn bà mình lo lắng, nàng cắn răng chịu đau nói rằng không sao. Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi. Năm ngoái, nàng vẫn còn là một sinh viên bình thường, phiền muộn lớn nhất là sắp tốt nghiệp đại học rồi, lỡ không tìm được việc thì phải làm sao.
Hiện tại, nàng nằm trong vòng tay người mình thích, được chăm sóc tận tình, cánh tay đau đớn truyền tới từng cơn, cuối cùng không kiềm được, hai giọt nước mắt rơi xuống.
"Sư tôn, em đau...... ôm em một chút......"
Mục Nhược Thủy cẩn thận tránh cánh tay bị thương của nàng, siết chặt nàng vào lòng.
Biển yên sóng lặng, du thuyền rẽ nước, mở ra một con đường trắng xóa trên mặt nước, hướng đến hành trình trở về.
"Có cầu vồng kìa." Trên boong tàu đột nhiên có người nói.
Phó Thanh Vi quay đầu nhìn lại, nơi mọi người tiêu diệt thận yêu, một cầu vồng bảy sắc vắt ngang bầu trời. Mặt nước lấp lánh ánh sáng, gợn sóng như chất chứa những hạt vàng di chuyển, mặt trời đỏ rực càng lúc càng lớn, dần khuất xa trong tầm mắt mọi người.
Lần này, nhờ có Mục Nhược Thủy ra tay, thuốc của Long Huyền Cơ phát huy hiệu quả nhanh chóng, cứu chữa kịp thời, cả nhóm chỉ có người bị thương nặng, không ai mất mạng.
Nhưng không phải đội nào cũng may mắn như vậy.
Dù Phó Thanh Vi không cố tình chú ý, Linh Quản Cục để tránh làm giảm sĩ khí, đã điều chỉnh cách gửi cáo phó trong email chính thức. Thay vì gửi ngay lập tức, họ chuyển sang cập nhật danh sách định kỳ. Dẫu vậy, nàng vẫn biết rằng liên tục có người hy sinh trong những nhiệm vụ ngoài thực địa.
Những người đó có thể là đồng nghiệp từng lướt qua nàng ở hành lang, hoặc những chiến hữu nàng chưa từng gặp mặt.
Vài ngày sau nhiệm vụ, email chính thức đã cập nhật danh sách và ảnh những người hy sinh trong một tháng qua, bao gồm cả từ tổng cục, các phân cục và văn phòng đại diện. Phó Thanh Vi lướt qua vài trang dài mới đến cuối danh sách, lặng lẽ không nói gì.
Mục Nhược Thủy tưởng nàng lại sắp khóc, vai áo đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Phó Thanh Vi ôm cô rất lâu mà không rơi một giọt nước mắt nào.
Đêm đó, khi hai người nằm trên giường, Mục Nhược Thủy nghe thấy tiếng động bên cạnh. Phó Thanh Vi ngồi dậy, bước qua người đang ngủ bên ngoài là cô, trong bộ đồ ngủ, mang theo kiếm rời khỏi phòng.
Mục Nhược Thủy đi theo phía sau, nhìn nàng tiến vào kết giới trong khu rừng rậm rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Cô ở trên cây canh chừng. Khi trời tảng sáng, nàng mới trở ra, mồ hôi ướt đẫm trán. Mục Nhược Thủy nhanh chân về trước, trở lại đạo quán và nằm lên giường.
Phó Thanh Vi rón rén nằm xuống cạnh cô, nghiêng người, đặt tay lên eo cô, trán nhẹ nhàng tựa vào vai cô rồi chìm vào giấc ngủ.
Phó Thanh Vi vì trùng lịch lễ tốt nghiệp và việc gãy tay, được nghỉ một kỳ dài nửa tháng.
Nàng dưỡng thương tại Bồng Lai Quán, thuốc Long Huyền Cơ tặng chất đầy một kệ, mỗi sáng vị tiểu đại phu còn gọi video hỏi thăm. Mục Nhược Thủy vì nể tình cô là đại phu, cố kìm lòng ghen tuông, thỉnh thoảng xuất hiện trong khung hình của Phó Thanh Vi để khoe tình cảm.
Ba lá bùa tỉnh thần của Phó Thanh Vi vẫn còn một lá, Mục Nhược Thủy không đòi lại, có lẽ đã quên.
Cô cũng không ngờ rằng Phó Thanh Vi dự định dùng lá bùa đó để phá giải bùa ngủ của cô.
Lấy giáo cô đâm khiên cô. Bùa tỉnh thần là vật thật, còn bùa ngủ chỉ là bùa cô vẽ trong không khí. Phó Thanh Vi có đến tám phần tin rằng bùa tỉnh thần sẽ thắng.
Đến lúc đó, nếu Mục Nhược Thủy lại đè nàng trên giường muốn làm gì thì làm, nàng sẽ lén giấu bùa dưới gối.
Nếu không được thì giấu vào quần ngủ, vì sư tôn chưa bao giờ cởi quần nàng.
Nhưng vì tay nàng bị thương, Mục Nhược Thủy chăm sóc nàng rất chu đáo, không hề vượt quá giới hạn. Khi không chịu nổi, cô chỉ vuốt ve nàng một chút, nhưng rất kiềm chế. Hai người ngủ sạch sẽ cả ngày, Phó Thanh Vi tạm thời chưa có cơ hội thử nghiệm hiệu quả của kế hoạch.
Mùa hè tới, tiếng ve trưa bỗng trở nên ồn ào, ánh nắng xuyên qua kẽ lá cũng gay gắt.
Những con ve với đôi cánh trong suốt kêu inh ỏi trên cây, cố gắng đánh thức cô gái trẻ đang ngủ trưa trong nhà. Nhưng những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống đầu lũ ve, khiến chúng suýt trượt khỏi cành cây.
Tiếng mưa tí tách trên lá cây, rơi xuống đất bùn, làm tiếng ve dần lùi bước, cuối cùng im bặt, không cam lòng tìm chỗ trú mưa.
Tiếng mưa bao phủ khắp trời đất, gió nhẹ thổi qua, màn sương mờ lững lờ qua cửa sổ đang mở.
Phó Thanh Vi giãn chân mày.
Mục Nhược Thủy nhẹ nhàng rời khỏi phòng, bước ra hiên nhà nhìn mưa.
Những giọt nước nhỏ như sợi chỉ từ trên trời rơi xuống, tụ lại ở mái ngói đen tường trắng, nhỏ xuống những phiến đá xanh và rêu bên chân tường, tạo thành âm vang chồng chất theo thời gian.
Cái bát nhỏ dành cho mèo uống nước cũng đã gần đầy. Chú mèo tam thể ngồi xổm dưới hiên, nghịch nước trong bát, bộ làm bị mưa làm ướt sũng, vẫn vui vẻ chạy qua chạy lại.
Không biết từ lúc nào, Phó Thanh Vi đã dậy, tựa người bên cửa sổ, nhìn Mục Nhược Thủy đấu trí bắt mèo. Cuối cùng, chiếc khăn tắm to ú ụ trùm lên đầu chú mèo, cô nhanh tay lau khô lông nó.
Phó Thanh Vi bật cười khẽ.
Mục Nhược Thủy ôm mèo và khăn trong lòng, nhìn nàng từ phía đối diện, nhướng mày nói: "Tỉnh rồi?"
Phó Thanh Vi đáp một tiếng, nói: "Ngủ rất ngon, rất yên tĩnh, cảm ơn sư tôn."
Từ khi vào hè, mỗi trưa đều có tiếng ve kêu, cách âm trong nhà không tốt lắm. Mưa trên núi ngày càng thường xuyên hơn, hầu như ngày nào cũng mưa, chỉ khoảng hai tiếng buổi chiều. Phó Thanh Vi đoán trước được điều này.
Mục Nhược Thủy giả vờ như không hiểu, chỉ gật đầu phụ họa: "Vậy thì tốt."
Phó Thanh Vi ngừng một lúc, rồi đổi chủ đề: "Lát nữa chúng ta xuống núi nhé? Trước tiên sắp xếp cho mèo ổn thỏa."
Mục Nhược Thủy: "Được."
Ngày mai, 25 tháng 6, là lễ tốt nghiệp của Phó Thanh Vi.
Trước đây, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng vào ngày tốt nghiệp, cũng sẽ có người quen ngồi dưới khán đài. Vậy mà giờ đây, sau vài tháng trôi qua, nàng thậm chí đã có cả người nhà.
Lễ tốt nghiệp không tiện mang theo mèo, buổi sáng cũng phải dậy sớm, thế nên hai người quyết định xuống thành phố từ hôm nay, để Tiểu Tam Hoa ở căn nhà thuê của nàng. Sau đó, hai người nghỉ ngơi một đêm, lịch trình sẽ thư thả hơn.
Cánh tay trái của Phó Thanh Vi vẫn không thể tùy tiện cử động, Mục Nhược Thủy gọi xe của Linh Quản Cục đưa hai người xuống núi.
Thời gian xoay vần, một ngày trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Mục Nhược Thủy cùng Phó Thanh Vi bước vào ký túc xá của nàng, lần đầu tiên gặp những bạn cùng phòng, trừ Cam Đường.
Mối quan hệ bạn cùng phòng vốn bình thường, Phó Thanh Vi chào hỏi, giới thiệu Mục Nhược Thủy là bạn gái của mình. Quán chủ đã quen với việc này, không cần giải thích nhiều với người thường.
Các bạn cùng phòng nói: "Chào chị, chị đẹp quá."
Mục Quán chủ dù đeo khẩu trang vẫn không giấu nổi vẻ đẹp, chỉ lạnh lùng gật đầu.
Phó Thanh Vi thay cô cảm ơn: "Cảm ơn." Rồi hỏi: "Cam Đường đâu?"
Một bạn cùng phòng đáp: "Không biết nữa. Hôm qua cậu ấy nhận lễ phục tốt nghiệp rồi về nhà luôn, chắc thẳng đến địa điểm tổ chức lễ thôi."
Phó Thanh Vi gật đầu, trong lòng hơi bất an.
Nàng nhận bộ lễ phục tốt nghiệp với chiếc cổ áo màu vàng của mình, không biết truyền lại từ khoá nào, ngửi có chút mùi lạ. Nàng kéo Mục Nhược Thủy ra ban công, nhờ sư tôn niệm chú thanh tẩy, rồi mới mặc vào.
Hai bạn cùng phòng trò chuyện trong phòng, còn Phó Thanh Vi trên ban công thay lễ phục. Chiếc mũ tốt nghiệp đen được đội lên đầu, tua rua rủ xuống, khiến khuôn mặt nàng càng thêm trắng mịn, đôi môi đỏ hồng đầy quyến rũ, răng trắng môi đỏ.
Phó Thanh Vi cúi đầu chỉnh lại dải băng vàng trước vai, ngẩng lên liền phát hiện Mục Nhược Thủy đang nhìn chăm chú vào đôi môi mình.
"Sư tôn?"
"Ừ."
"Em không nhìn thấy, giúp em chỉnh lại chút đi."
Mục Nhược Thủy tiến lên hai bước, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho nàng. Từ đôi mắt màu hổ phách, qua sống mũi thanh tú, đôi môi mỏng phớt hồng, ánh mắt dừng lại một chút ở hàng mi cụp xuống, rồi lại ngẩng lên, một lần nữa nhìn sâu vào đôi mắt nàng.
Còn khiến lòng cô rung động hơn cả lúc chăm chú nhìn đôi môi nàng vừa rồi.
"Xong rồi." Mục Nhược Thủy vỗ nhẹ lên vai nàng, lùi lại một bước.
"Chúng ta đi thôi, bạn cùng phòng của em đã đi trước rồi."
Phó Thanh Vi quay đầu nhìn lại, phát hiện hai bạn cùng phòng trong phòng đã tự giác biến mất từ lúc nào.
Trên bãi cỏ lớn trước thư viện, một sân khấu màu đỏ đã được dựng lên. Bậc thềm trải đầy hoa tươi và thảm đỏ, phía trên căng một tấm băng rôn in dòng chữ "Lễ tốt nghiệp khóa 2030 của sinh viên Đại học C", đang phấp phới trong gió.
Dọc đường đi, Mục Nhược Thủy thấy rất nhiều người mặc giống Phó Thanh Vi, tụm năm tụm ba chụp ảnh.
Trên bãi cỏ, ghế đá, hay mọi ngóc ngách của các tòa nhà, đâu đâu cũng thấy những người trẻ tuổi tạo dáng.
Phó Thanh Vi nắm tay Mục Nhược Thủy, gọi cho Cam Đường: "Cậu đang ở đâu?"
"Mình đang ở trường."
"Mình cũng đang ở trường."
Cam Đường ngập ngừng, nói: "Mình đang trên đường đến trường, sắp tới rồi."
"Bao lâu nữa?"
"Mười phút."
"Mình đợi cậu ở khu lễ tốt nghiệp, cho cậu hai mươi phút."
"Ơ......"
Phó Thanh Vi cúp máy.
Đến phút thứ mười chín, Cam Đường hớt hải chạy từ cuối tầm nhìn tới, tay giữ chặt chiếc khăn mỏng quanh cổ, thở hồng hộc dừng trước mặt Phó Thanh Vi.
"Cậu biết bây giờ là tháng mấy không?" Không đợi cô phân trần, Phó Thanh Vi trực tiếp dùng hai ngón tay vén chiếc khăn của cô ra.
Nhìn kỹ, nàng phát hiện trên cổ Cam Đường vẫn còn đầy những dấu vết mờ ám, nhưng bên dưới lại lờ mờ hiện lên một màu xanh đen kỳ dị.
Như thể bị ma quỷ hôn qua.
"Cậu còn định giấu mình sao?"
***
Lời tác giả:
Tiểu Phó: Bùa tỉnh thần (√)
Sư tôn, ngày tháng yên bình của người đến đây là hết rồi [để xem em xử lý người thế nào].
Chú thích:
(1) 蜃妖/Thận yêu: chữ "thận" nằm trong cụm từ "hải thị thận lâu" hay ảo ảnh. Theo truyền thuyết, thận yêu thường mang hình dáng một con trai biển khổng lồ hoặc rồng biển. Khi biến hóa, nó có thể mang hình dáng người, thường là một thiếu nữ xinh đẹp để mê hoặc con người bằng cách tạo ra ảo ảnh (nguồn Baidu)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro