Chương 128: Chân Tướng

Bạch Nguyệt Ly khi nhìn thấy tiểu cô nương trước mặt, trong lòng không khỏi có chút bối rối, thần trí cũng thoáng chốc hoảng hốt.

Trúc Vũ hơi nghiêng đầu một chút. Khi ánh mắt nàng chạm phải dung nhan của Bạch Nguyệt Ly, lúc ấy mới như bừng tỉnh, giật mình lộ ra vẻ ngạc nhiên, cất tiếng hỏi:
"Tỷ tỷ cũng không biết thân thể của mình là thế nào sao?"

Vừa dứt lời, Bạch Nguyệt Ly hơi cau mày.

"Tỷ tỷ là thuần âm thể chất, cần phải cẩn thận, nếu không sẽ bị người ta bắt đi làm lô đỉnh."
Trúc Vũ do dự một lát, rồi vẫn quyết định giải thích lại thêm một lần nữa.

Ngay khi lời vừa dứt, một thân ảnh chậm rãi tiến lại gần hai người. Trúc Vũ dường như lập tức cảm nhận được khí tức quen thuộc, liền ngẩng đầu lên. Ánh mắt nàng đúng lúc chạm phải người vừa đến – công tử nhà nàng.

"Công tử!" Trúc Vũ nhoẻn miệng cười, vui vẻ gọi lớn một tiếng.

Nam tử ấy dừng bước ngay bên cạnh hai người, đưa tay khẽ gõ vào trán của Trúc Vũ, giọng nói mang theo chút trách cứ:
"Lại chạy loạn khắp nơi thế này sao?"

"Á... đau quá... công tử!" Trúc Vũ lập tức nhăn mặt làm bộ như đau lắm, vội vàng đưa tay xoa xoa trán, đôi mắt trong veo ngập tràn vẻ uất ức.

Thế nhưng nam tử kia rõ ràng chẳng hề động lòng. Sau khi thu tay về, hắn chỉ lạnh nhạt nói:
"Náo nhiệt cũng đã xem xong rồi, nên trở về thôi."

Nói rồi, nam tử kia khẽ gật đầu với Bạch Nguyệt Ly, coi như chào hỏi, sau đó mới quay người rảo bước, hòa vào dòng người đông đúc.

Trúc Vũ lấy lại tinh thần, liền vội vã cười nói:
"Tỷ tỷ, ta đi trước nhé!"
Nói đoạn, nàng liền hấp tấp đuổi theo bóng dáng của nam tử kia.

Bạch Nguyệt Ly khẽ ngẩng đầu lên. Dù người đã khuất, thân ảnh chẳng còn thấy nữa, nhưng bên tai nàng vẫn vang vọng tiếng nói lanh lảnh kia:

"Công tử, chờ thiếp với..."

Chỉ là, rất nhanh sau đó, âm thanh ấy cũng tan biến trong dòng người tấp nập. Trên con đường rộng lớn ấy vẫn ồn ào náo nhiệt như xưa, chẳng ai chú ý đến khúc nhạc đệm ngắn ngủi vừa rồi.

Chỉ có Bạch Nguyệt Ly vẫn đứng lặng tại chỗ, bình thản quan sát dòng người qua lại. Nhưng trong đầu nàng thì vẫn văng vẳng tiếng nói của Trúc Vũ khi nãy, thật lâu vẫn chưa thể trấn tĩnh.

"...Lô đỉnh sao...?"

Không biết đã bao lâu trôi qua, Bạch Nguyệt Ly cuối cùng mới thì thầm nói ra mấy tiếng ấy.

Nàng lại một lần nữa trầm ngâm suy nghĩ, rồi khẽ lắc đầu, tự cười giễu mình. Nàng sao có thể mang thể chất lô đỉnh được? Có lẽ là Trúc Vũ đã nhìn nhầm mà thôi.

Hơn nữa, nàng đã sống ở Bắc Vực bao nhiêu năm qua, nếu quả thật là thân thể thuần âm, dễ bị người khác bắt làm lô đỉnh, thì nàng làm sao có thể sống yên ổn đến tận hôm nay mà không gặp hiểm họa gì?

Nghĩ đến đây, Bạch Nguyệt Ly âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng xoay người rảo bước về hướng mật thất tu luyện.

Có lẽ bởi chuyến hành trình trước vào bí cảnh vừa mới kết thúc không bao lâu, ai ai cũng đang bận rộn tiêu hóa những cơ duyên mình đạt được, nên lúc Bạch Nguyệt Ly đến nơi, bên trong mật thất tu luyện vẫn còn rất đông người.

Vì thế, nàng cũng không chần chừ thêm nữa. Sau khi thanh toán linh thạch, liền lập tức đi vào một gian mật thất tu luyện thượng đẳng, bắt đầu bế quan tu luyện.

Bởi vì vừa mới trải qua một trận chiến kịch liệt kéo dài, lúc này Bạch Nguyệt Ly đã có phần suy nhược. Sau khi ngồi xuống trong mật thất, nàng liền lập tức lấy ra mấy viên Chân Khí Đan nuốt vào.

Nàng khép mắt lại, bắt đầu tĩnh tâm điều tức.

Thời gian trôi qua, hoàn cảnh bên trong mật thất thượng đẳng cũng thay đổi không ngừng. Thế nhưng Bạch Nguyệt Ly ngồi ở chính giữa lại dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, linh lực trong cơ thể cũng hồi phục rất nhanh.

Không rõ đã qua bao lâu, khi hơi thở của Bạch Nguyệt Ly dần trở lại ổn định, người đang ngồi đó bỗng nhiên mở bừng hai mắt. Có vẻ vì tu hành bị gián đoạn đột ngột, một luồng khí nghịch chưa thể điều hòa liền dội ngược, khiến nàng khẽ nhíu mày, sắc mặt thoáng hiện vẻ khó chịu.

Tuy vậy, Bạch Nguyệt Ly dường như không mấy để tâm tới tình trạng cơ thể, chỉ hít sâu một hơi. Những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ gương mặt trắng ngần lặng lẽ lăn xuống, thấm ướt y phục nàng đang mặc.

Ngay lúc ấy, trong đầu nàng bỗng dưng hiện lên hình ảnh của hộp đen mà nàng từng gặp trong bí cảnh. Nàng nhớ rõ, người ở trong hộp đen ấy từng nói với nàng một điều...

"Vì ngươi sở hữu thuần âm thân thể, vốn chính là loại thể chất lô đỉnh thượng đẳng..."

"Công tử từng nói, thuần âm thân thể chính là thể chất lô đỉnh thượng đẳng..."

...

Hai luồng âm thanh đó đột ngột vang lên trong đầu Bạch Nguyệt Ly, khiến nàng như rơi vào ảo giác. Tựa như toàn thân đang bị ngâm trong làn nước lạnh buốt, áp lực lớn đến mức khiến nàng không sao thở nổi.

"Không thể nào... không thể như vậy được..."

Tiếng thở dồn dập phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong mật thất tu luyện. Khi Bạch Nguyệt Ly một lần nữa mở mắt, trong đôi con ngươi trong suốt như ngọc lại phủ lên một tầng sương mờ. Dù vậy, sự hoảng loạn và nỗi không tin vẫn hiện rõ ràng trên gương mặt nàng.

Nếu một lần chỉ là trùng hợp, vậy còn lần thứ hai thì sao? Chẳng lẽ vẫn là hiểu nhầm?

Dù việc này có phần quá sức tưởng tượng, nhưng lại khiến Bạch Nguyệt Ly phải bật cười khổ sở. Nàng cười đến mức không thể tự mình dối lừa bản thân thêm được nữa.

Thì ra, thuần âm thân thể thật sự chính là thể chất lô đỉnh.

Nhưng vì sao lại như vậy? Tại sao bản thân lại rơi vào tình trạng này?

"Dù sự thật có tàn nhẫn thế nào, thì nó vẫn là sự thật." Đúng lúc ấy, trong đầu Bạch Nguyệt Ly lại vang lên giọng nói quen thuộc kia.

Sau khi nghe thấy âm thanh phát ra từ hộp đen, phản ứng đầu tiên của Bạch Nguyệt Ly không phải là nghi ngờ vì sao người đó vẫn còn đi theo nàng, mà là nhíu mày, giọng mang theo thống khổ:
"Tại sao? Tông chủ từng nói qua, thuần âm thân thể chỉ là một dạng thể chất đặc biệt mà thôi, hơn nữa... hơn nữa..."

Những ký ức thuở nhỏ trong nàng vốn đã trở nên mơ hồ, không còn rõ ràng như trước. Nàng chỉ nhớ rằng mình vốn là một nữ tử bình thường, sinh ra trong một gia đình phàm nhân cũng hết sức bình thường. Lúc ấy, nàng từng có một đôi cha mẹ hiền lành và hạnh phúc.

Năm nàng tròn năm tuổi, phụ thân Bạch Nguyệt Ly trong một lần tình cờ đã cứu được một thiếu niên trẻ tuổi. Về sau họ mới biết rằng người thanh niên ấy chính là một tu sĩ – người tu hành đích thực.

Đối với giới phàm nhân, người tu tiên giống như tiên nhân trên trời, cao quý không thể với tới. Vì vậy, cha mẹ của Bạch Nguyệt Ly cũng hết sức cẩn thận, chăm sóc vị thiếu niên ấy đến khi bình phục hoàn toàn.

Lúc ấy, Bạch Nguyệt Ly còn nhỏ, nàng chẳng hiểu gì về cái gọi là tu tiên giả, nàng chỉ biết người ấy có thể bay lên trời, lặn xuống đất, mạnh hơn cả những yêu thú mãnh hổ trong núi.

Thế nhưng, dường như chẳng ai ngờ tới, cừu gia của vị thanh niên ấy lại thật sự tìm tới cửa.

Bạch Nguyệt Ly còn nhớ rõ, khi ấy là một buổi trưa tĩnh lặng, trong ngôi nhà gỗ rộng lớn của gia đình, nơi nơi đều tràn ngập khói đen nồng nặc. Ngọn đại hỏa hừng hực bốc cao, nàng tận mắt chứng kiến vị thanh niên kia bị thương nặng, vội vàng đào tẩu. Trong lúc hoảng loạn, hắn lại kéo theo cả cha mẹ của Bạch Nguyệt Ly, rồi mạnh tay ném họ ra ngoài.

Giữa biển đại hỏa mịt mù, máu tươi văng khắp nơi. Khói đặc dày đặc đến mức cũng không thể che lấp nổi mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong không khí. Bạch Nguyệt Ly khi ấy còn nhỏ, chỉ có thể ngồi giữa biển lửa, hết lần này tới lần khác cất tiếng kêu khóc:

"Phụ thân... Mẫu thân..."

Tiếng gọi non nớt và bất lực ấy như vẫn còn vang vọng trong tâm trí nàng.

Hình ảnh đó dường như đã khắc sâu vào tận đáy lòng Bạch Nguyệt Ly, dù hiện tại đã hơn mười năm trôi qua, ký ức có phần mơ hồ, nhưng riêng cảnh tượng ấy vẫn còn rõ mồn một như vừa mới xảy ra.

Về sau, chính là Tông chủ Thủy Linh Tông – Dư Thiên Phàm khi tình cờ đi ngang qua vùng đó, đã đưa Bạch Nguyệt Ly ra khỏi biển lửa, từ đó nàng mới có cơ duyên bước vào Thủy Linh Tông, bắt đầu con đường tu tiên mà bao người phàm nhân hằng mơ ước.

Dư Thiên Phàm từng nói: kẻ tu đạo kiêng kỵ nhất là trong lòng còn vướng bóng ma không thể xóa nhòa, dễ bị tẩu hỏa nhập ma, từ đó mất đi lý trí, biến thành ma đầu chỉ biết giết chóc.

Vì vậy, hắn vẫn luôn khuyên răn Bạch Nguyệt Ly nên gác bỏ thù hận, một lòng tu hành, đừng để thiên tư của mình bị hủy hoại.

Cũng bởi lời dạy ấy, Bạch Nguyệt Ly mới không để oán hận che mờ tâm trí, dù rằng nàng tính tình vốn lạnh nhạt, không thường thân cận với người ngoài.

Bao nhiêu năm trôi qua, Dư Thiên Phàm đối với Bạch Nguyệt Ly vừa là nửa thầy nửa bạn. Hắn từng nói mình không thu đồ đệ, vì thế Bạch Nguyệt Ly chưa từng được chính thức trở thành đệ tử dưới trướng.

Thế nhưng những tài nguyên mà hắn cấp cho nàng xưa nay chưa từng thiếu.

Chính nhờ đó mà Bạch Nguyệt Ly mới có thể trở thành một trong những thiên tài đứng đầu Bắc Vực, là người khiến bao tu sĩ ngưỡng mộ – một thiên tư kiều nữ hiếm thấy.

"Tông chủ... sao lại... gạt ta...?"

Trong mật thất rộng lớn, thân thể Bạch Nguyệt Ly khẽ run rẩy, giọng nói cũng mang theo âm điệu run sợ không dễ phát hiện.

Thật ra, điều khiến nàng sợ hãi không phải là chuyện thuần âm thân thể lại là lô đỉnh thể chất, mà là việc Dư Thiên Phàm vì sao phải giấu nàng chuyện đó.

Một người sở hữu lô đỉnh thể chất, vậy mà hắn lại giữ bên người, hơn nữa còn dốc hết tâm lực để bồi dưỡng...

"Không thể nào..."

Bạch Nguyệt Ly lắc đầu không tin, cả bàn tay đã siết chặt đến mức rớm máu, thế nhưng nàng dường như hoàn toàn không hay biết.

Trong đầu nàng, giọng nói quen thuộc từ hộp đen một lần nữa vang lên:
"Đúng hay sai, kỳ thật trong lòng ngươi đã có đáp án rồi, chẳng phải vậy sao?"

Khoảnh khắc ấy, Bạch Nguyệt Ly gần như không chút do dự. Nàng lập tức bật dậy, thân ảnh hóa thành một luồng tàn ảnh, trong chớp mắt đã biến mất khỏi mật thất tu luyện.

Chính phong của Thủy Linh Tông.

Ánh dương buổi sớm đã chiếu rọi nửa ngọn núi. Màu xanh tươi tốt của lớp thảm thực vật dưới ánh mặt trời như bừng sáng lên một sức sống mạnh mẽ, rừng cây phảng phất hương hoa cùng tiếng chim hót, khiến cả vùng như hóa thành một tiên cảnh nhân gian tươi đẹp.

Một thân ảnh mặc trắng nhanh chóng phi thân vào điện của Tông chủ.

Bởi vì Sinh Lợi Địa đột nhiên không thể mở ra được, từ tối hôm qua đã khiến không ít vị trưởng lão bàn tán sôi nổi. Vì thế, toàn bộ Thủy Linh Tông chẳng có lấy một khắc yên tĩnh, Phó Tông chủ đành phải tự mình ra mặt trấn an lòng người.

Chỉ riêng trong điện Tông chủ, lại phá lệ tĩnh lặng lạ thường.

Tất cả cửa sổ trong phòng dường như đều đã được đóng chặt, khiến ánh sáng nơi đây trở nên ảm đạm. Chỉ thấy Dư Thiên Phàm ung dung ngồi uống trà, chẳng màng đến sự hỗn loạn bên ngoài. Bỗng nhiên, một thân ảnh xuất hiện ngay trước mặt hắn.

"Dư Tông chủ, quả thật nhàn nhã quá đỗi!" Người kia vừa hiện thân liền bật cười ha hả, ánh mắt nhìn về phía Dư Thiên Phàm có vài phần mỉa mai.

Dứt lời, Dư Thiên Phàm mới chậm rãi ngẩng mắt nhìn hắn một cái, giọng điệu có phần hờ hững:
"Nói đi, lại có chuyện gì nữa?"

"Hắc hắc!" Người kia cười cười có chút tham lam, thuận miệng nói:
"Nghe đồn gần đây Dư Tông chủ có được một món bảo vật không tệ, hôm nay ta đến chẳng hay có cơ hội được mở mang tầm mắt không?"

"Chỉ là một món pháp bảo phòng thân mà thôi." Dư Thiên Phàm dường như không thấy được sự tham lam trong mắt đối phương, cũng chậm rãi đặt chén trà xuống, rồi lên tiếng giải thích.

Vừa dứt lời, liền thấy Dư Thiên Phàm phất tay, một chiếc hòm vuông bốn cạnh bỗng xuất hiện trong tay người kia.

Đối phương rõ ràng sững người, dường như không ngờ Dư Thiên Phàm lại dễ dàng đưa ra như vậy. Nhưng khi món bảo vật đã ở trong tay, lòng hắn lập tức trở nên vô cùng kích động. Vừa chuẩn bị mở hòm, hắn vừa cười nói:
"Ta chỉ là một tán tu bình thường, từ trước tới nay ít khi có pháp bảo phòng thân, sao có thể so với Tông chủ được."

Ngay khoảnh khắc hòm được mở ra, hắn liền cảm giác được có điều gì đó không ổn. Nhưng còn chưa kịp phản ứng, một luồng bóng đen đã lập tức phá vỡ chân nguyên hộ thể, trực tiếp chui thẳng vào giữa mi tâm hắn.

"Dư Thiên Phàm , ngươi làm gì vậy!" Người kia gần như theo phản xạ liền ném mạnh hòm trong tay ra ngoài, hai mắt trừng lớn kinh hãi.

Ngay khi hắn còn định vận lực phản kích, lại đột ngột cảm thấy huyết mạch toàn thân như có vạn vạn con kiến đang gặm nhấm, cơn đau đớn kịch liệt khiến người thường khó mà chịu nổi, hắn lập tức quỳ rạp trên mặt đất, lăn lộn rên rỉ.

"A a a...!"

Nhìn thấy cảnh ấy, Dư Thiên Phàm vẫn thản nhiên ngồi đó, khẽ nở nụ cười, giọng nói vẫn vô cùng ung dung:
"Ta đã nói..."

"Dư Thiên Phàm ... ngươi... a a a...!"

Người đang quằn quại trên đất muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngất lịm đi, không rõ là còn sống hay đã chết.

Tuy vậy, Dư Thiên Phàm dường như chẳng có hứng thú quan tâm đến sống chết của kẻ kia. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng phất tay, cửa lớn của gian phòng lập tức mở toang, một luồng ánh sáng ùa vào, quét tan bóng tối trong nháy mắt.

Dư Thiên Phàm đưa mắt nhìn thân ảnh áo trắng đang đứng ngoài cửa, lặng lẽ nở một nụ cười:
"Nguyệt Ly, ngươi đã đột phá đến hậu kỳ rồi sao? Xem ra chuyến đi bí cảnh lần này, quả thật thu hoạch không nhỏ."

Khi ánh sáng trong phòng dần trở nên sáng sủa, ánh mắt của Bạch Nguyệt Ly liền khẽ lướt qua Dư Thiên Phàm , nhưng rất nhanh sau đó lại dừng lại nơi thân ảnh đang nằm dưới đất.

Đối với người tu tiên, bất kể là hai mươi hay ba mươi năm trôi qua, dung mạo cũng khó có thể thay đổi quá nhiều. Cho nên, khi ánh mắt nàng rơi xuống thân hình đang nằm trên nền đá lạnh kia, Bạch Nguyệt Ly bỗng cảm thấy trong lòng như bị một đòn giáng xuống.

Giờ khắc này, thân ảnh trên mặt đất kia, lại hoàn toàn trùng khớp với bóng dáng của vị thanh niên năm xưa mà nàng vẫn luôn ghi nhớ.

Trong khoảnh khắc, khóe mắt Bạch Nguyệt Ly liền ươn ướt, trước mắt trở nên mơ hồ. Một giọt nước mắt trong suốt, tĩnh lặng chảy xuống từ gương mặt trắng như tuyết của nàng.

Dư Thiên Phàm , vậy mà lại có liên hệ với thanh niên năm đó. Cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai người, nàng cũng đã nghe được rõ ràng từng lời từng chữ. Đến lúc này, còn có gì là không hiểu nữa chứ?

Thì ra, từ đầu nàng đã bị cuốn vào một ván cờ được bày sẵn.

Khoảnh khắc tất cả chân tướng hiện ra, Bạch Nguyệt Ly chỉ cảm thấy như thể bị người ta hung hăng đánh vào tim. Toàn thân nàng run lên không kiềm chế được, nước mắt cứ thế trào ra, lặng lẽ rơi xuống. Ánh mắt nàng một lần nữa dừng lại trên người Dư Thiên Phàm .

Nàng há miệng, cố gắng muốn nói điều gì đó, thế nhưng cổ họng lại nghẹn ứ, một lời cũng không thốt ra nổi.

"Dù rằng mọi chuyện hôm nay có hơi sớm, nhưng chuyện này sớm muộn gì ngươi cũng phải biết, đúng không, Nguyệt Ly?" Khóe môi Dư Thiên Phàm vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói ung dung, như thể đã sớm biết nàng sẽ đến. Trong lời nói, không hề có lấy một tia ngạc nhiên.

Lời vừa dứt, Bạch Nguyệt Ly liền khẽ bật cười.

Phải rồi... nếu như việc nàng được Thủy Linh Tông dốc lòng bồi dưỡng chỉ là vì thân thể lô đỉnh, thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đối mặt với tất cả những điều này.

Bạch Nguyệt Ly bỗng cảm thấy bản thân thật buồn cười. Có lẽ sự tồn tại của nàng vốn dĩ chỉ là một trò đùa. Chỉ vì sở hữu một thuần âm thân thể, nàng đã dẫn tới cửa nát nhà tan, bị người lợi dụng làm lô đỉnh, bị đưa đến bên cạnh, nuôi dưỡng cẩn thận như một món tài nguyên quý giá.

Thật đúng là... buồn cười đến cực điểm.

Trong điện, Dư Thiên Phàm cuối cùng cũng từ tốn đứng dậy, giơ tay khẽ vẫy về phía nàng, thản nhiên nói:
"Đã trở về rồi, thì cứ an phận mà tu luyện trong tông môn đi."

Lời vừa dứt, liền thấy hắn nhẹ nhàng phất tay. Một luồng lực lượng giam cầm mạnh mẽ lập tức đánh về phía Bạch Nguyệt Ly.

Nàng không hề do dự, lập tức rút ra Nguyệt Diêu Kiếm, trong nháy mắt liền quét ra một kiếm, đối đầu trực diện với luồng lực lượng kia.

"Ầm!"

Trong khoảnh khắc, một tiếng nổ vang trời chấn động khắp bốn phía.

Dư Thiên Phàm thoáng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh, nụ cười trên môi hắn lại càng đậm thêm:
"Quả nhiên là hấp thu được không ít truyền thừa lực lượng từ Bí Cảnh Tiên Phủ, thật là thú vị."

Lời còn chưa dứt, Bạch Nguyệt Ly đã thấy thân ảnh trước mặt mình bất chợt biến mất không tung tích. Đến khi nàng vừa phản ứng lại, thì Dư Thiên Phàm đã lặng lẽ xuất hiện ngay phía sau lưng nàng.

Trong khoảnh khắc ấy, đồng tử của Bạch Nguyệt Ly không khỏi co rút lại, ánh nhìn kinh hoàng phóng đại trong đôi mắt đang mở to.

"Ầm! Ầm!"

Trên chính phong vốn đang tĩnh lặng, bỗng nhiên vang lên những tiếng nổ mạnh dữ dội, ngay lập tức khiến toàn bộ ánh mắt của tu sĩ trong Thủy Linh Tông đều đồng loạt hướng về phía điện Tông chủ.

Nhưng khi mọi người còn đang kinh nghi bất định, thì đã thấy một đạo thân ảnh mặc trắng, mang theo vài phần chật vật, từ trong đại điện bay thẳng ra ngoài.

Khi nhìn rõ dung mạo người ấy, ai nấy đều biến sắc—người kia, chính là Bạch Nguyệt Ly của Thủy Linh Tông!

Không lâu sau, Phó Tông chủ mang theo vài vị trưởng lão cũng nhanh chóng đến nơi. Điều khiến người khác ngạc nhiên hơn nữa là, bọn họ lập tức vây quanh Bạch Nguyệt Ly, chắn hết mọi đường lui của nàng.

Tiếp theo đó, từ miệng người của nội môn, tin tức khiến toàn tông chấn động lan truyền khắp nơi—Bạch Nguyệt Ly cấu kết với ngoại nhân, mưu đồ đánh cắp trấn tông chi bảo của Thủy Linh Tông, bị Tông chủ phát giác và bắt tại trận!

Ngay tức thì, cả Thủy Linh Tông liền rúng động.

Lúc này, Bạch Nguyệt Ly không hề lên tiếng biện giải, nàng chỉ lặng lẽ siết chặt Nguyệt Diêu Kiếm, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tông chủ đang đứng chắn trước mặt.

Đối phương thở dài, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, rồi cất giọng trầm ổn:
"Đừng chống cự nữa. Hôm nay, ngươi không thể rời khỏi Thủy Linh Tông."

Lời vừa dứt, liền thấy Phó Tông chủ vung kiếm phản kích. Đối diện với khí thế áp bức đến từ tu sĩ Hợp Thể kỳ đại viên mãn, Bạch Nguyệt Ly chỉ còn cách dốc toàn bộ chân nguyên ra nghênh chiến.

Song khi hai luồng lực lượng chạm nhau, nàng lập tức rơi vào thế hạ phong.

"Rắc!"

Chỉ nghe một tiếng gãy giòn vang lên, Nguyệt Diêu Kiếm trong tay nàng bị chấn nát, từng mảnh rơi xuống, cùng lúc đó một luồng lực lượng hùng hậu ập thẳng lên người nàng.

Tuy Bạch Nguyệt Ly đã cố vận hết toàn lực để ngăn chặn, nhưng cuối cùng thân thể nàng vẫn không thể trụ lại giữa không trung, chỉ có thể rơi xuống, đáp lên nóc một gian điện cách đó không xa.

"Phụt!"

Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng nàng, sắc mặt nhợt nhạt đến cực điểm. Cả người nàng khụy xuống, ngồi bệt trên nóc nhà.

Ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, đã thấy Phó Tông chủ cùng vài vị trưởng lão nội môn đang đứng sừng sững giữa không trung, che chắn phía trước chính điện.

Giây phút ấy, Bạch Nguyệt Ly hiểu rằng—nàng đã không còn đường lui.

Có lẽ... sai lầm đã bắt đầu từ rất lâu rồi...

Lần đầu tiên trong đời, Bạch Nguyệt Ly cảm nhận được sự bất lực đến thế. Nàng dường như đã muốn buông bỏ tất cả, mặc cho số mệnh an bài. Nhưng nghĩ đến việc mình sẽ bị biến thành một lô đỉnh, bị người nắm giữ và lợi dụng cả đời—nàng sao có thể cam tâm?

Ngay lúc ấy, khi bóng đen tuyệt vọng bao phủ toàn thân nàng, một đạo thân ảnh đỏ quen thuộc xuất hiện, chắn ngay trước người nàng. Kẻ đó một tay cầm kiếm, xoay đầu lại nhìn nàng.

Nàng nghe thấy Phục Nhan trầm giọng nói:
"Sư tỷ, đừng sợ. Ta đến đưa người rời khỏi nơi này."

Một trận gió nhẹ thổi qua. Thân ảnh đỏ kia lặng lẽ lay động giữa ánh dương rực rỡ, rực rỡ đến mức khiến người nhìn không khỏi lóa mắt, không dám nhìn thẳng.

Bạch Nguyệt Ly sửng sốt. Nàng nhìn thấy trong ánh mắt Phục Nhan một tia kiên định không thể lay chuyển. Giây phút ấy, nàng bỗng nhận ra—những thứ khác đều đã không còn quan trọng nữa.

Giờ khắc này, giữa chính điện rộng lớn, dường như chẳng ai có thể ngờ tới, trong tình cảnh như vậy, lại có người nguyện vì Bạch Nguyệt Ly mà đứng ra ứng cứu.

Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người đều không tự chủ được mà dừng lại nơi thân ảnh đỏ tươi kia.

Nói xong lời ấy, Phục Nhan mới lần nữa thu hồi ánh nhìn, nàng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn thẳng về phía Phó Tông chủ, nét mặt bình thản, không lộ chút biểu cảm thừa thãi.

"Phục Nhan?"

Nhận ra thân ảnh của nàng, Phó Tông chủ cũng lộ rõ vẻ bất ngờ. Hắn hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, cất giọng lạnh lùng:
"Ngươi có biết mình đang làm gì không?"

Phục Nhan không hề lùi bước, thanh âm không lớn, không nhỏ, nhưng lại vang vọng khắp cả ngọn núi:
"Ta đang làm điều ta muốn làm."

"Ngươi cũng biết rõ, Bạch Nguyệt Ly đã cấu kết ngoại nhân, ý đồ đánh cắp trấn tông chi bảo của Thủy Linh Tông!"
Phó Tông chủ tựa hồ đã bắt đầu nổi giận, lời nói dồn dập, từng chữ đều mang theo áp lực đáng sợ.

"Phải không?" Phục Nhan thản nhiên đáp lại một câu, sau đó nở một nụ cười nhạt, cất tiếng nói tiếp:
"Nếu quả thật là trộm trấn tông chi bảo, thì ta đây... cũng có phần."

Vừa dứt lời, bên dưới, nơi đám đông không rõ nội tình, lập tức rộ lên tiếng nghị luận xôn xao.

"Cái gì? Trấn tông chi bảo của chúng ta rốt cuộc là thứ gì? Sao ta chưa từng nghe qua?"

"Này cũng chẳng phải lời nói ngoa. Nghe nói Thủy Linh Tông quả thực có một món trấn tông chi bảo, đã được truyền thừa mấy trăm năm. Chỉ là cụ thể là vật gì thì bọn ta sao mà biết được?"

...

Tuy vậy, đối với những tiếng bàn tán ồn ào ấy, các bóng người đang lơ lửng giữa không trung lại không hề để tâm. Chỉ thấy Phó Tông chủ sắc mặt càng lúc càng âm trầm sau khi nghe xong lời Phục Nhan.

"Phục Nhan, đừng tưởng rằng ngươi được xem là nhân tài trọng điểm bồi dưỡng của tông môn thì có thể tùy tiện nói năng hồ đồ. Ngươi nên nhớ, thiên tài... cũng phải sống sót mới có thể xưng là thiên tài thật sự!"

Phục Nhan chẳng hề dao động, tay vẫn nắm chặt lấy Cốt Kiếm, ngữ khí kiên định, từng tiếng đều rõ ràng:
"Vậy thì... thử xem đi."

"Thôi được." Giọng của Phó Tông chủ lạnh băng, ánh mắt lướt qua toàn trường, rồi tuyên bố một cách dứt khoát:
"Từ nay về sau, Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly không còn là đệ tử của Thủy Linh Tông!"

Đối với điều này, Phục Nhan hiển nhiên không chút bận tâm.

Từ lúc xuất hiện, nàng đã sớm bố trí Truyền Tống Trận Pháp ở nơi bí mật. Tuy chưa thể xác định thời khắc trận pháp mở hoàn toàn, nhưng nàng sẽ cố gắng kéo dài thời gian thêm được chút nào hay chút ấy.

May mắn thay, trận pháp ấy ẩn tàng vô cùng, khi chưa khởi động sẽ không dễ bị người khác phát hiện.

Không ai chú ý rằng trong đám đông, lời tuyên bố kia đã khiến dư luận bắt đầu chao đảo. Trong khi đó, phía giữa không trung trước chính điện, vài vị trưởng lão đứng bên cạnh Phó Tông chủ đều lần lượt đứng dậy. Trong số ấy, một người nhìn về phía Phục Nhan, đáy mắt đầy vẻ châm chọc.

"Thế gian này không thiếu gì thiên tài. Chỉ là tu vi Hợp Thể trung kỳ, vậy mà cũng dám lớn lối, không biết lượng sức mình."

Dứt lời, liền có hai vị trưởng lão Hợp Thể hậu kỳ nhanh chóng xuất thủ, dường như định trong một chiêu bắt sống Phục Nhan.

Chỉ thấy trong khoảnh khắc, hai luồng khí tức cường đại lao thẳng tới, uy áp khiến người khác nghẹt thở. Tốc độ như chớp giật, khiến không ít kẻ đứng xem phải nín thở nhìn theo.

Thấy vậy, Phục Nhan khẽ cúi mắt, ánh nhìn như nước, nhưng khí tức trong cơ thể thì cuồn cuộn như sóng biển. Trong nháy mắt, chân khí từ thân thể nàng bùng phát mạnh mẽ.

"Ai ngăn cản ta... giết!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bh#bhtt#gl