Chương 191: Tự Gánh Hậu Quả

"Ào!"

Giữa trời cao rộng lớn, thân hình Phục Nhan cuối cùng cũng hạ xuống ổn định, đứng vững nơi không trung, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, vạt áo tung bay theo gió. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào thân ảnh già nua trước mặt.

Trong đôi mắt khô cằn như đất của Hoa Khô Nghĩa, một tia sát ý lóe lên, nhưng rồi hắn chỉ cười nhạt: "Thật đáng tiếc. Ta phải thừa nhận, ngươi quả là một tài năng hiếm có của Bắc Vực. Nhưng ngươi lại không nên – thật sự không nên – kết giao với kẻ tu luyện tà đạo, càng không nên chống đối Thủy Linh Tông."

Nghe vậy, Phục Nhan bật cười, nụ cười có phần bất đắc dĩ. Nàng nghiêng đầu, ánh mắt sắc như lưỡi dao liếc qua đối phương: "Kết giao với kẻ tu tà? Ngươi thử quay đầu lại mà xem tông môn của ngươi còn chút gì gọi là chính đạo nữa hay không?"

Dứt lời, ánh mắt của Hoa Khô Nghĩa thoáng trầm xuống.

"Ngươi thật nghĩ rằng, vừa bước lên cảnh giới Hóa Hư trung kỳ, đã có thể chống lại ta?" – Hoa Khô Nghĩa cười lạnh, giọng nói lẫn theo sự cay nghiệt. Hắn xoay tay, một luồng khí già cỗi, hoang phế, lạnh lẽo lan khắp không trung.

Ngay sau đó, hắn cất giọng: "Năm xưa ta có thể phế bỏ đan điền của ngươi một lần, thì nay, ta cũng có thể làm thêm lần nữa."

"Có khi, tự tin quá mức... cũng chỉ là tự rước lấy họa." – Phục Nhan chẳng màng lời hăm dọa, tay siết chặt chuôi kiếm, vẻ mặt không chút lo sợ. Ngược lại, dáng đứng của nàng giữa không trung lại toát lên vẻ thong dong, ngạo nghễ.

"Hừ!"

Hoa Khô Nghĩa thấy nàng vẫn trấn tĩnh, chỉ hừ lạnh. Không nói thêm một lời, hắn vung tay lên, một luồng nguyên khí nặng nề từ cơ thể lập tức ầm ầm bùng phát.

Phục Nhan không hề chủ quan. Dù nàng không kém ai trong cảnh giới này, nhưng Hoa Khô Nghĩa là kẻ sống đã mấy trăm năm, chắc chắn thủ đoạn không chỉ có vậy.

Nàng lập tức đưa mắt nhìn chăm chú, kiếm ý trong người dâng cao tột đỉnh. Khi nàng vung kiếm, kiếm ý đại thành lập tức che phủ cả bầu trời. Lưỡi kiếm xoáy tan những luồng khí lưu, một đạo kiếm khí sắc bén như muốn phá tan núi đồi, lao thẳng tới đối phương.

Nhưng ngay lúc ấy, thân ảnh Hoa Khô Nghĩa bỗng biến mất khỏi tầm mắt. Trong thoáng chốc, hắn đã hiện ra phía sau lưng nàng.

Tốc độ ấy quả thực quỷ dị. Dù Phục Nhan có thần thức mạnh, nàng cũng chỉ vừa kịp nhận ra hướng tấn công ngay khoảnh khắc hắn ra tay.

Hoa Khô Nghĩa không hề chần chừ, vung tay bổ xuống. Một luồng linh lực xám xịt từ tay hắn cuồn cuộn phóng ra.

Phản ứng của Phục Nhan cực nhanh. Gần như theo bản năng, nàng xoay người chém trả một kiếm, toàn bộ nguyên khí dồn vào lưỡi kiếm.

Lưỡi kiếm phá tan không khí, mang theo luồng băng lạnh ghê người, chém thẳng vào sóng linh lực đang ập tới.

Đúng như dự đoán, chiêu công kia lập tức bị phá tan, kiếm khí tiếp tục lao thẳng về phía Hoa Khô Nghĩa, suýt chút nữa đã trúng hắn. Nhưng đúng lúc ấy, thân hình hắn lại biến mất ngay tại chỗ.

Thấy vậy, Phục Nhan khẽ nhíu mày.

Nàng hiểu ngay – Hoa Khô Nghĩa hẳn đang dùng một món bảo vật nào đó giúp tăng tốc độ tới mức gần như biến ảo.

Không chút do dự, Phục Nhan lập tức điều động toàn bộ thần thức, tỏa ra khắp bầu trời trên cao.

Chỉ cần bất kỳ chỗ nào có luồng khí lưu khác thường, nàng đều có thể lập tức phát giác.

"Vút!"

Khi Hoa Khô Nghĩa hiện thân lần nữa, bóng hắn đã xuất hiện ngay trên đỉnh đầu nàng. Hắn không chần chừ, đưa tay kết ấn trước người, vẽ ra một đạo pháp quyết. Một luồng linh lực nặng tựa núi lớn liền từ trên ập xuống, như muốn nghiền nát tất cả.

Ngay lúc đó, Phục Nhan bên dưới liền cảm nhận được một luồng khí héo úa, tàn lụi đang lan tỏa. Nàng hiểu ngay, đây chính là loại thân pháp mà Hoa Khô Nghĩa tu luyện – thứ lực lượng khiến người ta thấy như bước vào chốn chết, không còn đường sống.

Mọi thứ bị rút cạn sinh khí, chỉ còn lại tiêu điều và diệt vong.

Nhìn thấy thế, Phục Nhan khẽ dừng lại trong chớp mắt, ánh mắt chợt lóe lên một tia hiểu ra. Mũi chân nàng khẽ điểm vào hư không, cả thân người liền bay vọt lên cao, tựa như muốn đối đầu trực diện với Hoa Khô Nghĩa.

"Ào!"

Khoảnh khắc nàng nắm chắc chuôi kiếm, một luồng nguyên khí cuồn cuộn, mang theo sức sống mãnh liệt bỗng trào dâng quanh người. Nàng xoay người giữa không trung, thân ảnh như trở thành trung tâm của một vòng xoáy sinh mệnh, khí tức căng tràn, tựa như mùa xuân vừa đến, vạn vật hồi sinh.

Giữa luồng sóng ấy, Phục Nhan như hóa thành một cây đại thụ đang đâm chồi, sức sống cuồn cuộn không ngừng tiến thẳng lên kẻ đang mang theo tử khí phía trên.

Nếu Hoa Khô Nghĩa dùng tử khí để ép xuống, thì Phục Nhan cũng thi triển Xuân Ý Ương Ương – một trong bốn chiêu của Tứ Quý Kiếm Pháp – dùng sinh lực để chống lại hoang tàn. Sống và chết, tan vỡ và bắt đầu, vừa khắc chế vừa song hành, cùng giao tranh giữa không trung.

"Ầm! Ong..."

Trong khoảnh khắc ấy, hai thân ảnh chạm thẳng vào nhau giữa bầu trời. Ngay chỗ bọn họ đối đầu, một vết nứt không gian mơ hồ hiện lên như một đường ranh giới — một bên là tử khí nặng nề, một bên là sinh khí bừng bừng, đối lập hoàn toàn.

Hai luồng lực mạnh mẽ giằng co, khiến không gian chỗ va chạm trở nên chấn động dữ dội.

Trong đan điền của Phục Nhan, nguyên lực cuồn cuộn không ngớt, dâng lên từng đợt dữ dội. Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Hoa Khô Nghĩa đang cắn răng gắng gượng, gân xanh nổi rõ trên toàn thân. Không chút do dự, nàng đổi thế thủ quyết, một luồng nguyên lực nữa lại bùng phát.

Sát khí từ Hoa Khô Nghĩa dần lụi tàn, trong khi sinh lực của Phục Nhan lại không ngừng tăng lên, tựa như mùa xuân lấn át mùa đông. Chỉ trong thoáng chốc, ranh giới va chạm đã bắt đầu sụp đổ, vỡ nát từ bên trong.

"Ầm!" — Tiếng nổ rung chuyển trời cao, thế cân bằng hoàn toàn bị phá vỡ. Trong tầng không, ánh kiếm rực sáng, từng tia kiếm khí như dòng thác dữ dội đâm thẳng về phía Hoa Khô Nghĩa.

Nhưng ngay lúc ấy, một luồng chấn động nhè nhẹ lan ra, thân ảnh của Hoa Khô Nghĩa vụt biến mất, không lưu lại một dấu vết trên bầu trời.

Phục Nhan không bỏ lỡ cơ hội. Nàng ngẩng đầu, chưa đầy một hơi thở đã khóa chặt phương vị, thân hình chuyển động ngay lập tức, kiếm cốt trong tay cũng đổi hướng.

"Xoẹt!"

Trong lúc xoay người phản công, Phục Nhan thi triển Phong Ảnh Thập Kiếm, mười bóng kiếm theo thân hình nàng lao tới như cuồng phong, tựa hồ xé rách cả không gian, không gì ngăn nổi.

Cùng lúc ấy, Hoa Khô Nghĩa hiện thân ở một nơi không xa phía trước. Hắn sững sờ khi thấy Phục Nhan có thể ngay lập tức nhận ra vị trí hắn vừa xuất hiện, ánh mắt lộ rõ kinh ngạc và khó tin.

Bảo vật trong tay hắn giúp hắn di chuyển nhanh như chớp, tựa hồ dịch chuyển tức thời, khiến kẻ địch khó lòng ứng phó. Hắn không ngờ Phục Nhan lại có thần thức tam giai, cảm giác với khí lưu vô cùng nhạy bén, dù tốc độ của hắn có nhanh đến đâu cũng không thể thoát được.

Vậy nên, ngay khi Hoa Khô Nghĩa vừa xuất hiện, đã bị chiêu kiếm của Phục Nhan chém thẳng tới. Lúc này, hắn muốn tránh cũng không kịp.

Không còn cách nào khác, đối diện với thế kiếm như sấm sét, Hoa Khô Nghĩa đành giơ tay phản đòn, toàn bộ lực đạo trong người bùng phát, chính diện đón chiêu kiếm của nàng.

Trong một thoáng, thân hình Phục Nhan như biến thành bóng mờ, mười thế kiếm liên tiếp xuất ra không một hơi thở ngừng nghỉ, từng chiêu đều nhắm thẳng thân thể Hoa Khô Nghĩa.

Dù đòn đánh bất ngờ, nhưng đạo hạnh của Hoa Khô Nghĩa không hề kém cỏi. Linh lực xám tro quanh thân hắn bùng lên như sóng lớn, cuồn cuộn lan tỏa bốn phương.

Ngay lập tức, cả bầu trời phía trên như vặn vẹo, một lỗ xoáy linh lực đen kịt bạo phát, cuốn phăng tất cả.

Thấy sức mạnh kia sắp bùng nổ, Phục Nhan và Hoa Khô Nghĩa đồng thời lùi lại, kéo giãn khoảng cách, tránh khỏi phạm vi sát thương.

Đúng lúc đó, kiếm khí của Phục Nhan đạt đến cực hạn, nổ tung thành một trận lôi đình, ánh sáng phủ khắp mây trời, vang dội thiên địa.

Tuy không ai bị thương, nhưng cảnh tượng đó khiến tất cả những người đứng xem bên dưới đều bàng hoàng, ánh mắt tràn đầy kính sợ.

"Đây là trận chiến của những bậc Hóa Hư trung kỳ sao? Nếu đánh trong phạm vi Thủy Linh Tông, chỉ e tông môn đã thành tro bụi rồi..."

Nhưng cuộc chiến này — mới chỉ bắt đầu.

Chớp mắt, Phục Nhan mượn lực phản chấn, tung mình lên cao, thân hình uyển chuyển như vẽ vòng cung mềm mại. Nàng buông kiếm cốt, thanh kiếm hóa thành bảy tám bóng kiếm xoay quanh, như bày trận pháp.

Thấy nàng lại tấn công, Hoa Khô Nghĩa cũng không còn ý định tránh né. Hắn hiểu rõ — việc liên tục di chuyển lúc này đã vô dụng.

Trước đó, hắn di chuyển không phải vì sợ hãi, mà để hao tổn nguyên lực của nàng. Nhưng sau hàng chục chiêu, khí thế nàng chẳng những không suy giảm, mà còn càng lúc càng vững vàng.

Hoa Khô Nghĩa đành lựa chọn chính diện ứng chiến.

Nghĩ đoạn, hắn dốc lực, thân ảnh lao lên như rồng vượt sóng, linh lực xám tro bùng phát, cả người hóa thành một cột sáng u ám, đâm thẳng về phía Phục Nhan.

Phía dưới, người xem đã không còn phân biệt được bóng dáng hai người, chỉ thấy hai luồng sáng không ngừng va chạm, kiếm khí tung hoành, linh lực tán loạn khắp trời, khiến ai nấy kinh hãi.

Không biết đã bao lâu, Hoa Khô Nghĩa cuối cùng dừng lại, hơi thở nặng nề, từng ngụm khí ồ ạt trào ra.

Hắn chưa từng nghĩ — Phục Nhan lại khó đối phó đến vậy.

Khẽ khựng lại, hắn bỗng rút từ trong ngực ra một mảnh vải cũ kỹ, khẽ vung tay ném ra ngoài.

Chỉ một chớp mắt, mảnh vải kia phóng to nhanh đến mức có thể che nửa bầu trời, đổ xuống nhắm thẳng đỉnh đầu Phục Nhan.

Tuy không biết rõ là vật gì, nhưng nàng cảm nhận rõ sát khí. Không dám chậm trễ, Phục Nhan liền hóa thành bóng mờ, lao ra ngoài phạm vi bao phủ.

Nhưng mảnh vải đó càng lúc càng mở rộng, tốc độ rơi xuống mỗi lúc một nhanh. Chỉ trong hai hơi thở, Phục Nhan đã bị gói chặt giữa không trung, không còn đường thoát.

Ngay lập tức, mảnh vải bắt đầu thu nhỏ, hóa thành khối nhỏ ôm trọn lấy nàng, bốn phía tối đen như mực, không một tia sáng.

Đối diện mảnh vải đó, Phục Nhan không hề chần chừ. Nàng giơ kiếm cốt, đâm thẳng ra trước. Nhưng mảnh vải ấy mềm mại như bông, kiếm ý sắc bén xuyên qua cũng không để lại lấy một khe nứt.

"Ha ha ha!"
Thấy bóng người bị nhốt trong tấm vải, từng đường nét rõ ràng vì bị kiếm khí xuyên phá, Hoa Khô Nghĩa không nhịn được bật cười đắc ý. Bị nhốt trong tấm vải này, đến cả hắn cũng khó lòng thoát ra, huống chi người khác.
Hiểu rõ cơ hội quý báu không nên bỏ lỡ, Hoa Khô Nghĩa lập tức dồn hết tinh lực, đánh một chưởng thật mạnh vào tấm vải, muốn dồn toàn lực để hạ sát Phục Nhan.

"Ong..."
Ngay sau đó, tấm vải bắt đầu rung lên dữ dội, như thể vừa cảm nhận được luồng sức mạnh dị thường. Sắc mặt Hoa Khô Nghĩa lập tức thay đổi, cảm thấy bất an nên vội lùi nhanh về phía sau.
Chỉ thoáng chốc, tấm vải đang co rút đột nhiên phồng to lên, càng lúc càng lớn. Không đầy một hơi thở, chỉ nghe một tiếng "ầm!", cả mảnh vải nổ tung giữa không trung.
Trong khoảnh khắc ấy, vô số bóng kiếm từ trong đám bụi mù bắn ra, rực rỡ lóa mắt. Thân hình Phục Nhan liền từ trong khe nứt nhảy ra, phong thái oai phong lẫm liệt.

Lúc này, khắp bầu trời toàn là bóng kiếm bay loạn, sau lưng Phục Nhan hiện lên một trận kiếm khổng lồ, từng đợt từng đợt như nước lũ xoay chuyển không ngừng quanh thân nàng.
Chiêu thức này chính là Thất Huyền Kiếm Trận, nhưng cũng không hoàn toàn là Thất Huyền Kiếm Trận.
Lần trước, tại Đảo Tẫn Hồ, sau khi Bạch Nguyệt Ly giết chết Minh Hằng, nàng tiện tay đoạt lấy túi trữ vật của hắn. Trong đó, nàng tình cờ có được một bộ kiếm pháp tên Vạn Kiếm Quy Tông.
Khi đột phá lên cảnh giới mới, Phục Nhan đã hợp hai bộ kiếm pháp lại, tự mình diễn hóa thành chiêu thức riêng. Lúc thi triển, quả thực uy phong lẫm liệt đến mức khó tin.

Đôi mắt nàng khẽ nâng lên, trong con ngươi lấp lánh sát ý lạnh lẽo như băng, kiếm thế áp bức khiến kẻ đối diện không khỏi rùng mình.
Cảm nhận được luồng kiếm ý sắc bén lan khắp trời đất, Hoa Khô Nghĩa không thể không thừa nhận – trong lòng hắn dần dâng lên cảm giác e ngại. Hắn không ngờ Phục Nhan lại thi triển được một chiêu kiếm lợi hại đến vậy.

"Vút—"
Trên không trung, từng bóng kiếm như sống lại, tụ thành biển kiếm phủ khắp không gian, dày đặc như mưa dồn dập, chỉ nhìn thôi cũng khiến lòng người lạnh lẽo. Trận chiến lúc này mới thật sự bắt đầu.
Nàng cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía trước, nơi Hoa Khô Nghĩa đang đứng. Cuối cùng, Phục Nhan cũng bắt đầu hành động. Nàng khẽ nâng tay, đầu ngón tay nhẹ chỉ về phía trước.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả bóng kiếm lơ lửng liền hội tụ, tụ thành một dải kiếm khổng lồ như sông dài cuộn chảy.

Thấy vậy, Hoa Khô Nghĩa không còn tâm trí nào để suy nghĩ thêm. Hắn vội dồn toàn bộ sức lực còn sót lại, thi triển đòn phòng thủ cuối cùng, mong có thể chống đỡ đòn công kích dữ dội sắp tới.
Thế nhưng Phục Nhan không chút lay động. Tay nàng vẽ nhẹ một đường trong không trung, rồi xoay cổ tay, dải kiếm trước mặt liền phóng đi như tên bắn, tựa mưa tên ngàn mũi, xé gió lao thẳng về phía đối thủ.
Khoảnh khắc ấy, khắp bầu trời như chìm trong một cơn mưa kiếm, từng bóng kiếm như hóa thành giọt mưa thép, trút xuống dồn dập chỉ vào một điểm.

"Oong..."
Ngay sau đó, ai nấy đều chứng kiến thân ảnh Hoa Khô Nghĩa bị nhấn chìm trong dòng kiếm, tiếng nổ vang vọng khắp không gian.
Những người dưới đất không kìm được rụt cổ lại, thậm chí có kẻ sợ hãi quay người muốn rời khỏi nơi thị phi này.

Cùng lúc ấy, tại quảng trường Chính Phong của Thủy Linh Tông, Bạch Nguyệt Ly đã kết thúc trận chiến với Dư Thiên Phàm, đánh tan chút sức tàn cuối cùng của hắn.
Nhìn thấy cảnh ấy, các trưởng lão bị thương nặng xung quanh đều lặng thinh, hơi thở yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy.
Họ chết lặng nhìn toàn bộ diễn biến, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ: "Xong rồi. Thủy Linh Tông phen này coi như diệt vong."

Nhìn Dư Thiên Phàm lúc này đã hoàn toàn mất khí tức, chẳng rõ vì sao, suốt trận chiến Bạch Nguyệt Ly không hề tốn sức nhiều, nhưng trong lòng nàng lại có chút nặng nề.
Chỉ đến lúc này, nàng mới thật sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Bao nhiêu oán hận năm xưa, từ giây phút này, coi như tan biến theo gió. Từ nay về sau, nàng và Thủy Linh Tông không còn vướng bận.
Nghĩ đến đây, Bạch Nguyệt Ly khẽ thở dài một hơi.

Đúng lúc đó, một trận ầm vang từ trên cao vọng xuống khiến Bạch Nguyệt Ly giật mình tỉnh táo, vội ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nơi cuộc chiến giữa Phục Nhan và Hoa Khô Nghĩa vẫn đang tiếp diễn.
Bởi vì Dư Thiên Phàm đã chết, mọi ánh mắt đều hướng lên cao – nơi cuộc chiến thực sự vẫn đang diễn ra căng thẳng.

Tư Dực Chi thấy Dư Thiên Phàm đã bị diệt trừ hoàn toàn, lòng cũng nhẹ bớt. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phục Nhan, không giấu nổi xúc động, khẽ lẩm bẩm:
"Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly thật sự quá mạnh... Ban đầu ta còn lo lắng, không ngờ mọi việc lại thuận lợi đến vậy."
Khi thấy thân ảnh Hoa Khô Nghĩa cũng đã bị dòng kiếm nuốt chửng, hắn không khỏi thở phào, kích động nói tiếp:
"Xem ra, Phục Nhan cũng sắp kết thúc trận chiến rồi..."

"Không đúng!"
Ngay khi lời còn chưa dứt, bên tai Tư Dực Chi chợt vang lên giọng nói của Minh Hi.
"Hửm?" – Tư Dực Chi nhất thời chưa kịp phản ứng, cúi đầu nhìn nàng, thấy gương mặt nhỏ nhắn của Minh Hi bỗng nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, không còn nét lanh lợi thường ngày.
Hơi sững lại, Tư Dực Chi nghi hoặc cất tiếng hỏi:
"Chuyện gì vậy? Dù Hoa Khô Nghĩa có chiêu nào chưa tung ra, e cũng không phải đối thủ của Phục Nhan nữa đâu."

"Không phải như vậy." – Minh Hi lắc đầu, giọng nói trầm xuống. Tuy bản thân nàng chẳng thể nói rõ ràng, nhưng cảm giác sợ hãi lạ thường truyền qua ba con Xà tam thủ khiến nàng biết chắc — có điều gì đó rất bất ổn. "Chỉ là... có gì đó rất khác thường."

"Ầm!"

Ngay khi ấy, giữa bầu trời, Hoa Khô Nghĩa cuối cùng cũng không đỡ nổi đòn của Phục Nhan. Toàn thân hắn bị đánh văng thẳng ra ngoài, máu tươi phun thành từng ngụm giữa không trung, nhuộm đỏ mây trời.

"Phục Nhan quả nhiên đánh bại được Hoa Khô Nghĩa rồi!" – Tư Dực Chi không nén được kích động, bật thốt thành tiếng, quên hẳn sự bất an trong lòng Minh Hi.

Trong khi ấy, Minh Hi khẽ chau mày, âm thầm dò xét khắp ngọn núi của Thủy Linh tông, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó ẩn sâu dưới lớp bình yên giả dối này.

Dù thân thể trọng thương, Hoa Khô Nghĩa vẫn cố gắng ổn định lại, dáng vẻ vô cùng chật vật. Hắn lảo đảo đáp xuống trên không, đứng chênh vênh phía trên Chính Phong. Trong mắt hắn, ánh sáng đã trở nên ảm đạm, sâu trong đó lẩn khuất một bóng tối u ám.

Bầu trời dần lặng yên, gió cũng ngừng thổi. Phục Nhan thu lại khí tức, dáng vẻ nhẹ nhàng đáp xuống, không mang theo chút sát khí nào.

Bạch Nguyệt Ly ở phía dưới thấy vậy liền khẽ nhướng mày, thân ảnh hóa thành một luồng sáng bay thẳng lên, đứng song hành cùng Phục Nhan, tựa hai ngọn giáo sừng sững giữa trời đất.

"Xem chừng, từ hôm nay trở đi, Thủy Linh tông e là phải bị xóa tên khỏi Bắc Vực rồi."

Một giọng nói cảm khái vang lên từ đám đông, ngay lập tức nhận được sự hưởng ứng của nhiều tu sĩ đang đứng xem cuộc chiến.

"Sư tỷ." – Phục Nhan thấy Bạch Nguyệt Ly đứng bên, liền quay đầu, khẽ mỉm cười gọi khẽ một tiếng.

Bạch Nguyệt Ly khẽ gật đầu, ánh mắt liếc về phía Hoa Khô Nghĩa đang thoi thóp, rồi lại quay sang Phục Nhan, như muốn hỏi nàng định xử trí thế nào.

Phục Nhan hơi ngừng lại, đang định mở miệng thì—

Từ quảng trường Chính Phong bên dưới, đột nhiên vang lên tiếng thét thảm thiết như xé gan xé ruột.

"Aaaa aaaaa...!"

Khoảnh khắc đó, không chỉ Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly, mà toàn bộ tu sĩ có mặt đều giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn về phía quảng trường Chính Phong. Trong ánh mắt họ đầy nghi hoặc và cảnh giác, bởi lẽ... không ai rõ chuyện gì vừa xảy ra.

Chỉ thấy những vị trưởng lão và cả phó tông chủ vốn bị Bạch Nguyệt Ly đánh trọng thương ban nãy, chẳng biết từ lúc nào đã bị một xúc tu màu nâu sẫm, hình thù quái dị và ghê rợn, đâm xuyên qua cơ thể. Trên xúc tu ấy, máu tươi đặc sệt nhỏ giọt, tanh hôi vô cùng.

Toàn bộ khung cảnh khiến người người không khỏi ớn lạnh rùng mình.

Đúng lúc đó, đôi mắt Bạch Nguyệt Ly trợn to. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng luồng ma khí trên xúc tu kia, nhưng đó không phải ma khí của tu sĩ ma tu, mà là ma khí chân chính — khí tức thuần túy của Ma tộc.

"Cái gì? Dư Thiên Phàm... hắn vẫn chưa chết sao!"

Khi đám đông còn đang bàng hoàng nhìn những xúc tu đen ghê rợn kia, bỗng có tiếng hét kinh hoàng bật lên từ giữa đám người.

Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly cùng lúc khựng lại, gần như theo bản năng nhìn về nơi tận cùng của những xúc tu đó. Quả nhiên, tại đó, thân ảnh đang đứng thẳng bất động kia không ai khác chính là Dư Thiên Phàm, kẻ vốn đã bị Bạch Nguyệt Ly đánh chết từ trước.

"Á á á...!"

Những tiếng kêu la thảm thiết vẫn vang lên, nhưng âm thanh đã dần yếu đi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thân thể đám trưởng lão bắt đầu co rút lại, tốc độ khô héo đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Chỉ một lát sau, từng người một đều hóa thành những cỗ thi thể khô quắt, không còn chút sinh khí.

Những xúc tu quái dị kia uốn lượn bay ngược trở về, vờn giữa không trung. Đến lúc này, mọi ánh mắt đều dõi theo — rốt cuộc nhìn rõ: tất cả những xúc tu ấy đều mọc ra từ sau lưng Dư Thiên Phàm!

Trên quảng trường, Dư Thiên Phàm từ từ ngẩng đầu lên. Khi hắn lặng lẽ nhìn về phía Bạch Nguyệt Ly và Phục Nhan, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng.

"Vút!"

Ngay khoảnh khắc ấy, thân ảnh Dư Thiên Phàm đột nhiên nhoáng lên, thoắt cái đã xuất hiện cạnh Hoa Khô Nghĩa. Khi Hoa Khô Nghĩa nhìn thấy hắn, sắc mặt liền tái nhợt, ánh mắt tràn ngập kinh hoàng:

"Ngươi... ngươi..."

"Phụt!"

Một âm thanh khô khốc vang lên. Lời nói còn dang dở của Hoa Khô Nghĩa đã bị chặn ngang khi hai chiếc xúc tu đen xuyên thủng thân thể hắn. Đôi mắt vốn mở to vì sợ hãi giờ chỉ còn lại trống rỗng và vô lực. Hắn thậm chí không kịp phản kháng.

Cái chết của Hoa Khô Nghĩa cũng giống hệt đám trưởng lão ban nãy — thân thể nhanh chóng teo tóp, da thịt khô quắt, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một xác khô xơ xác, không còn chút sinh lực nào.

Một lần nữa ngẩng đầu lên, mọi người đều thấy rõ ràng — đôi mắt của Dư Thiên Phàm giờ đã biến thành một màu đen kịt ghê rợn, chẳng còn lấy một tia sáng trắng nào.

Ánh mắt ấy sâu như vực thẳm, lạnh lẽo rợn người.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, gần như toàn bộ tu sĩ có mặt đều rợn tóc gáy, sống lưng như đông cứng.

"Đây... đây là thứ quái gì vậy...?"

"Chẳng lẽ Dư Thiên Phàm đã hóa thành yêu quái rồi sao? Hắn là cái thứ gì vậy, sao lại đáng sợ đến thế? Cho dù Hoa Khô Nghĩa bị Phục Nhan đánh trọng thương, vẫn là một cao thủ Hóa Hư trung kỳ, vậy mà chỉ một khắc đã bị hút thành một cái xác khô!"

...

Sự kinh hoàng lan khắp không gian, khiến những kẻ vốn chỉ đứng ngoài xem cũng hoảng loạn, nuốt khan một ngụm nước bọt. Không ai còn dám nán lại, từng người một vội vã tản ra, chen chúc tìm đường chạy trốn.

Những kẻ tu vi thấp thì không buồn ngoái đầu, chỉ biết cắm đầu chạy thật nhanh.

Ngay cả các đệ tử trên Chính Phong cũng sợ hãi đến cực điểm, chen chúc bỏ chạy tán loạn như ong vỡ tổ.

Phục Nhan đứng lặng tại chỗ, ánh mắt không rời thân hình trước mặt. Nàng nhìn Dư Thiên Phàm, rõ ràng cảm nhận được một luồng khí đen tối ma quái tỏa ra từ người hắn — một loại sức mạnh hắc ám chưa từng xuất hiện, khiến lòng nàng run rẩy không thôi.

"Lại gặp nhau rồi."

Giữa khoảnh khắc ấy, Dư Thiên Phàm hơi nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười méo mó, giọng nói vang lên mang theo âm hưởng quái dị, vọng khắp không gian. Hắn nhìn thẳng vào Bạch Nguyệt Ly và Phục Nhan, trong đôi mắt đen kịt ánh lên sự điên cuồng không thể đoán được.

Vừa dứt lời, hắn lập tức vận sức điều khiển những xúc tu đen ngòm mọc ra từ sau lưng. Thế nhưng ngay lúc đó, các xúc tu đột nhiên không còn tuân theo ý hắn nữa, như có thứ gì đó đang ép chặt, khống chế toàn bộ ý thức trong đầu hắn.

Sắc mặt của Dư Thiên Phàm lập tức vặn vẹo, như đang chịu đựng sự phản kháng từ một thế lực khác đang ngự trị trong thân thể. Hắn khàn giọng gào lên:

"Không được! Ta mới là kẻ sai khiến ngươi! Ngươi... ngươi phải nghe lệnh ta!"

"Không... không! Phải nghe lời ta... ta mới là..."

Lời chưa kịp dứt, gương mặt hoảng loạn của Dư Thiên Phàm đã hiện rõ vẻ tuyệt vọng. Trong chớp mắt, ngực hắn đột nhiên bị khoét thủng, một lỗ hổng lớn tựa như có vật gì từ trong đâm xuyên ra ngoài.

"Bùm!"

Ngay sau đó, đầu hắn cũng nổ tung như quả dưa chín bị bóp nát, máu thịt tung tóe khắp nơi. Thân thể không đầu đổ rạp xuống, chìm trong vũng máu đen đặc.

Chỉ một khắc sau, một đoàn ma vật màu đen từ cơ thể hắn lặng lẽ thoát ra, lơ lửng giữa không trung, tỏa ra luồng khí lạnh đến mức làm trời đất như đông lại.

Vài xúc tu khổng lồ của nó uốn lượn trong hư không, mỗi lần lay động liền khiến không khí xung quanh chấn động tựa sóng vỡ.

Còn lại thân xác không đầu của Dư Thiên Phàm, khi ma vật kia vừa rời đi, lập tức khô đét, không còn chút sức sống, không còn giọt máu nào.

Không chỉ thân xác — đến cả hồn phách cuối cùng của hắn cũng bị đoàn ma vật đó nuốt chửng không chừa, hoàn toàn xóa sạch bóng dáng Dư Thiên Phàm khỏi thế gian này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bh#bhtt#gl