Chương 49: Đột phá - giống như càng lặn sâu, nước lại càng siết chặt hơn

Tuy từ lúc ban đầu Phục Nhan chỉ biết sơ qua thiên tư và sức mạnh của Bạch Nguyệt Ly, nàng thật sự cũng không mấy quan tâm. Thế nhưng, không rõ vì cớ gì, khi nghe mọi người vô thức đem hai người ra so sánh, trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác khó tả. Tựa như bây giờ mới thật sự hiểu, giữa mình và Bạch Nguyệt Ly, có một khoảng cách không dễ gì vượt qua.

Tâm trạng này thật lạ lẫm, đến chính Phục Nhan cũng không rõ vì sao bản thân lại để ý đến sự chênh lệch ấy. Nàng không phải không cam tâm, mà là càng mong một ngày có thể sánh vai cùng người kia, sóng bước tiến lên.

Khi nghe mọi người không ngớt nhắc đến chiến tích oanh liệt của Bạch Nguyệt Ly, Phục Nhan bất giác nhớ lại lần đầu nàng ấy thắng liên tiếp chín trận, rồi thất bại. Lúc đó Bạch Nguyệt Ly đã nghĩ gì? Phải chăng tâm trạng khi ấy cũng giống nàng bây giờ?

Có người ngồi bên cạnh nói khẽ:

– Ta nghe nói Bạch Nguyệt Ly tiên tử lại xuất hiện ở Triều Dương Thành, hiện tại đã đạt tới cảnh giới Khai Quang viên mãn rồi đấy!

– Gì cơ? Mới năm ngoái lúc đến khiêu chiến, nàng ấy chỉ vừa bước vào Khai Quang hậu kỳ mà thôi! Mới có nửa năm trôi qua, lại đã viên mãn sao?

– Không biết liệu còn có dịp thấy Bạch Nguyệt Ly thắng liên tiếp như trước không nữa...

– Khó đấy. Khai Quang viên mãn mà còn đến đấu tràng khiêu chiến thì chẳng còn ý nghĩa gì. Có khi phải chờ nàng đột phá lên cảnh giới cao hơn, mới có thể vào đấu tràng tương ứng.

– Nói đến đây, ta cũng thấy nóng ruột rồi!

Mọi người vẫn đang bàn tán rôm rả về Bạch Nguyệt Ly, còn ở một góc ngoài đấu tràng, Phục Nhan vừa chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất. Gương mặt nàng không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ đơn giản đưa tay lau đi vệt máu bên khóe miệng.

Nàng xoay người, nhặt lại thanh Linh Lung đoạn kiếm đang nằm lăn lóc, rồi rảo bước rời khỏi nơi này.

Dù thua trận, nhưng trong lòng Phục Nhan không có quá nhiều dao động. Dẫu sao nàng chỉ mới đạt đến cảnh giới Khai Quang trung kỳ. Khi bước lên đài này, mục tiêu của nàng cũng chỉ là thắng được năm trận liên tiếp, thế là đủ.

Nay nàng đã hoàn thành mục tiêu, thật lòng mà nói, cũng không có gì đáng để buồn phiền.

Thua ở trận thứ sáu, kẻ thắng là Lục Hữu, một đối thủ mạnh thật sự. Bản thân nàng lại chưa đạt trạng thái tốt nhất. Trận chiến liên tiếp kiểu này vốn đã hao tổn rất lớn, nên thua cũng là chuyện bình thường.

Trên con đường tu luyện, không ai có thể giữ được chiến tích bất bại mãi. Với Phục Nhan, thất bại chỉ là một tảng đá lót đường cho bước tiến sau này. Tâm nàng xem rất thoáng, lòng cũng yên ổn hơn người thường. Vì vậy, niềm tin trong nàng chẳng dễ gì lung lay.

Rời khỏi võ đài, Thủy Lưu Thanh vội vã chạy đến, ánh mắt lo lắng:

– Không sao chứ?

Phục Nhan lắc đầu, rồi thu hồi Linh Lung đoạn kiếm.

Thủy Lưu Thanh thấy thân thể Phục Nhan không bị thương nặng thì yên tâm phần nào. Điều nàng lo lắng hơn là tâm trạng của chủ nhân, bởi thất bại trước mặt bao người dễ khiến lòng người dao động. Nhưng thấy Phục Nhan như không bị ảnh hưởng gì, Thủy Lưu Thanh cũng không biết nên nói gì thêm.

Phục Nhan không để tâm, liền ngồi xuống hàng ghế trên khán đài, lấy ra mấy viên đan dược, vừa ăn vừa điều tức. Trận chiến của nàng tuy khiến nhiều người ấn tượng, nhưng rất nhanh, đám đông lại chuyển sang chú ý những cuộc đấu kế tiếp.

Thời gian trôi qua trong im lặng. Mặt trời bắt đầu mọc, ánh sáng chầm chậm xua tan bóng tối. Khi mọi người nhận ra, đã là sáng hôm sau.

Trong khoảnh khắc mờ sáng ấy, Phục Nhan rốt cuộc cũng khôi phục chân khí. Nàng tiếp tục ngồi xem vài trận chiến nữa, rồi cùng Thủy Lưu Thanh rời khỏi đấu tràng.

Chưa đi được bao xa, Phục Nhan bỗng dừng lại, nghiêng đầu nhìn Thủy Lưu Thanh:

– Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.

Từ tối hôm qua sau khi kết thúc khiêu chiến, Phục Nhan đã nhận ra Thủy Lưu Thanh có điều gì muốn nói nhưng cứ ngập ngừng mãi. Bị nhìn thấu tâm sự, Thủy Lưu Thanh có chút lúng túng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần:

– Thưa chủ nhân, tối qua ta nhận được tin từ gia tộc, vài ngày nữa tộc ta tổ chức đại hội tỷ thí thường niên... ta muốn trở về tham gia.

Từ khi cùng Phục Nhan vào thành, để tránh bị dòm ngó, Thủy Lưu Thanh luôn truyền âm khi gọi nàng là chủ nhân, nên người ngoài chỉ thấy hai người đang trò chuyện bình thường.

– Tỷ thí trong tộc?

Phục Nhan hơi bất ngờ.

Khác với tông môn, ở vùng Bắc Vực này, những gia tộc có thế lực đều tổ chức tỷ thí hàng năm để tuyển chọn nhân tài bồi dưỡng. Ai được coi trọng, không chỉ bản thân được nâng đỡ mà cả cha mẹ cũng sẽ được gia tộc bảo vệ.

Thủy Lưu Thanh gật đầu. Tuy là nàng nói ra điều này, nhưng trong lòng cũng đã chuẩn bị bị Phục Nhan từ chối. Dù sao nàng hiện tại là nô bộc miễn phí bên cạnh nàng ấy. Ở một nơi lớn như Triều Dương Thành, có Thủy Lưu Thanh bên người quả thực rất tiện lợi.

Thế nhưng Phục Nhan không phải loại người lạnh lùng vô tình. Dù giữa họ có ký khế ước linh hồn chủ tớ, nhưng nàng chưa bao giờ xem thường tài năng của Thủy Lưu Thanh.

Ngoài việc tinh thông dùng độc, kiếm pháp của Thủy Lưu Thanh cũng không tệ. Nếu nàng có thể được gia tộc trọng dụng, thì với Phục Nhan, đó cũng là chuyện tốt.

Suy nghĩ một hồi, Phục Nhan khẽ gật đầu:

– Vậy ngươi về trước đi, ta còn định lưu lại Triều Dương Thành thêm ít lâu.

Nghe vậy, Thủy Lưu Thanh không giấu được vẻ kinh ngạc, tưởng mình nghe lầm, phải xác nhận lại:

– Thật sự... ta có thể trở về?

Phục Nhan hơi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nàng, đáp không nhanh không chậm:

– Ta trông giống loại người keo kiệt lắm sao?

Thấy nàng gật đầu xác nhận, Thủy Lưu Thanh lập tức mừng rỡ:

– Cảm ơn chủ nhân!

Phục Nhan chỉ khẽ phất tay, rồi xoay người rời đi.

Thủy Lưu Thanh dõi theo bóng lưng Phục Nhan khuất dần trong đám đông, đến khi không còn thấy đâu nữa, nàng mới từ niềm vui trở về thực tại. Đại hội tỷ thí trong tộc diễn ra sau hai ngày nữa, nàng không còn thời gian chần chừ, lập tức xoay người rời khỏi Triều Dương Thành, ngự kiếm lao vút về phương hướng gia tộc Thủy thị.

Cũng bởi mỗi người đều ôm một tâm sự riêng, nên chẳng ai để ý, ngay sau khi hai người rời khỏi võ đấu tràng, có một kẻ vẫn âm thầm dõi theo bóng hình của họ.

Không bao lâu sau, người nọ cũng hòa vào đám đông, lặng lẽ biến mất.

Cùng lúc đó, tại phủ đệ của nhà họ Diệp trong Triều Dương Thành, bên trong một căn phòng rực rỡ tráng lệ, Trình Uyển Uyển ngồi nghiêm chỉnh sau chiếc bàn lớn, vừa mới từ chỗ Diệp Huyền Diệp trở về. Khóe môi nàng khẽ nhếch, vẻ mặt hiện rõ tâm trạng đang đầy hứng khởi.

Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ. Trình Uyển Uyển chỉ hơi nghiêng người rồi lạnh nhạt lên tiếng:

– Vào đi.

Một thân ảnh lập tức đẩy cửa bước vào, không nói nhiều, liền truyền âm đứng bên tai nàng. Nghe xong, đồng tử của Trình Uyển Uyển khẽ co lại, trong đầu nhanh chóng hiện ra hình ảnh đêm qua – lúc Diệp Huyền Diệp và Thủy Lưu Thanh rời khỏi Xuân Lũ Các. Tâm tình vốn đang vui vẻ của nàng lập tức bị một cơn khó chịu đè nặng.

Thế nhưng khi biết được Phục Nhan và Thủy Lưu Thanh đã tách ra mỗi người một ngả, Trình Uyển Uyển lại khẽ cong môi, cười nhẹ:

– Nếu đã vậy... ngươi còn nhớ cái tên từng thắng liền chín trận trong đấu tràng không? Hắn tên là Đoạn Tư Tín, đúng chứ? Mau đi mời hắn đến đây cho ta.

– Tuân lệnh.

Người kia nhanh chóng lui ra. Trong lòng Trình Uyển Uyển, chỉ cần Phục Nhan còn ở lại Triều Dương Thành, nhất định sẽ quay lại võ đấu tràng. Đấu tràng không cho phép giết người, nhưng việc phế bỏ khí hải... thì lại không cấm.

Nàng cúi đầu nhìn tách trà trước mặt, giọng thì thầm như nói với chính mình:

– Cũng chỉ tại ngươi... tối qua lại dám xuất hiện ở Xuân Lũ Các.

Người đứng bên cạnh hơi giật mình, liền cất tiếng hỏi:

– Vậy còn Thủy Lưu Thanh, chẳng phải đã rời thành rồi sao?

Nghe thấy cái tên ấy, ánh mắt Trình Uyển Uyển liền lóe lên một tia độc ý:

– Ta nhớ tỷ thí trong tộc của nhà họ Thủy sắp bắt đầu rồi... chắc chắn nàng ấy chạy về tham gia rồi. Hừ, thật thú vị.

Nàng cười dịu dàng, nhưng nụ cười ấy lại khiến người bên cạnh cảm thấy lạnh sống lưng, sống mũi toát mồ hôi.

Không lâu sau, người kia lui ra. Trong khi đó, Phục Nhan hoàn toàn không biết mình và Thủy Lưu Thanh đã bị người khác theo dõi. Đúng như Trình Uyển Uyển đoán, Phục Nhan vẫn lưu lại Triều Dương Thành để tiếp tục khiêu chiến trong đấu tràng.

Tuy nhiên, nàng biết rất rõ: nếu cứ khiêu chiến liên tục, không chỉ dễ tổn thương căn cơ mà còn không đem lại hiệu quả rõ rệt nếu sức mạnh không thật sự được nâng lên.

Vì vậy, sau khi chia tay Thủy Lưu Thanh, Phục Nhan liền đến cửa vào của khu tu luyện mật thất, định tiếp tục khổ tu. Nhưng lần này, tu luyện thất thượng phẩm đã kín người sử dụng, không còn chỗ trống.

Nàng cũng không phiền lòng, bèn chọn một gian mật thất trung phẩm rồi bước vào.

Vừa đặt chân vào phòng, Phục Nhan liền cảm nhận được sự khác biệt giữa trung phẩm và thượng phẩm – áp lực tinh thần yếu hơn rõ rệt, tuy môi trường bên trong không quá khác biệt.

Nhưng như vậy cũng đủ dùng. Nàng không nghĩ nhiều, nhanh chóng ổn định tinh thần, bắt đầu tập trung tu luyện. Trong môi trường băng tuyết giá lạnh, nàng vận hành công pháp Băng Sương Thôi Thân Quyết, luyện thể lẫn kiếm chiêu, kết hợp từng thức cuối của bộ kiếm pháp Vô Huyễn Kiếm với Linh Lung đoạn kiếm.

Dù liên tiếp thất bại, nàng chưa từng nản lòng. Cứ thế một lần lại một lần kiên nhẫn thử lại, đổi phương hướng, điều chỉnh kiếm chiêu, mài giũa từng chút một.

Thời gian trong mật thất trôi qua rất nhanh. Mười ngày sau, toàn bộ gian mật thất im lìm, chỉ nghe tiếng gió lạnh rít lên. Hàn khí lan tỏa bốn phía, bao phủ quanh thân hình Phục Nhan, khiến nàng dần bị đông cứng trong lớp băng dày.

"Răng rắc... răng rắc..."

Âm thanh rạn nứt vang lên. Lớp băng bọc lấy Phục Nhan ngày càng dày, từng tầng từng lớp kết thành khối rắn chắc như khối băng điêu khắc.

Nhưng ngay khoảnh khắc ai cũng tưởng nàng đã tắt thở, bỗng nghe "Phanh" một tiếng vang dội – khối băng vỡ tan thành trăm mảnh!

Từng mảnh băng nhỏ rơi đầy đất rồi tan biến như chưa từng tồn tại. Hàn khí cũng theo đó mà dần dần tan biến. Ở trung tâm mật thất, Phục Nhan mở bừng mắt.

Ánh mắt trong suốt như ngọc lưu ly, lạnh buốt đến thấu tim, nhưng chỉ thoáng qua một giây, rồi trở lại vẻ trầm tĩnh như thường ngày.

Nàng giơ tay lên, cảm nhận luồng chân khí mới trong cơ thể – một luồng hàn khí tinh thuần chậm rãi cuộn lên giữa lòng bàn tay.

Ngay sau đó, Phục Nhan liền thu tay lại, hàn khí hóa thành vô ảnh vô hình, tan vào không khí.

– Thành công rồi...

Nàng mừng rỡ khẽ lẩm bẩm. Trong suốt mười ngày khổ luyện, nàng không ngừng vận hành Băng Sương Thôi Thân Quyết, cuối cùng đã đột phá tầng thứ nhất.

Không chỉ chân khí cường đại thêm một bậc, mà nàng còn có thể điều khiển hàn khí một cách tự nhiên – đây là một bước tiến không nhỏ.

Với niềm vui rạo rực trong lòng, Phục Nhan nở nụ cười hiếm thấy, nhẹ giọng nói:

– Đã đến lúc quay lại võ đấu tràng rồi...

Sau khi ổn định lại chân khí, Phục Nhan liền rời khỏi mật thất, trả phí tu luyện xong, rồi lập tức quay trở lại võ đấu tràng trong Triều Dương Thành.

Nơi này vẫn đông nghịt người như trước. Phục Nhan phải tìm kiếm một hồi lâu mới thấy được một chỗ còn trống ở giữa đám đông chen chúc. Nàng lặng lẽ ngồi xuống, ánh mắt lập tức dõi theo trận chiến đang diễn ra phía dưới.

Trên võ đài, hai người có tu vi Khai Quang hậu kỳ đang giao đấu ác liệt. Khán giả bên ngoài không ai rời mắt, khí thế nơi này như muốn bốc cháy.

– Người kia đã thắng bảy trận liên tiếp rồi đó! Nếu trận này cũng thắng, sẽ đạt tám trận liền, có thể lọt vào bảng chiến tích rồi!

– Đúng vậy, ta ở đây ba ngày nay, đây là người duy nhất có hy vọng lọt bảng đấy!

Nghe tiếng xì xào bàn tán, ánh mắt Phục Nhan càng trở nên sáng rực. Chiến tích tám trận liên tiếp chính là ranh giới được ghi danh lên bảng chiến tích. Người có tên trên đó đều là thiên tài.

Trận chiến rất nhanh đi đến hồi kết. Một bên sơ suất, bị đánh trúng trọng điểm, máu tươi bắn ra, ngã mạnh xuống đất.

– Ai da, vẫn là thất bại!

– Đáng tiếc thật, vốn dĩ có cơ hội mà!

– Ta xem ra hắn bị áp lực làm loạn tâm trí, chiêu sau cùng quá gấp, không kịp đề phòng.

Từng tiếng tiếc nuối vang lên khắp nơi. Nhưng rất nhanh, khán giả lại bị hút vào trận tiếp theo.

Phục Nhan ngồi đó trầm mặc nhìn vài trận nữa, sau đó đứng dậy, cầm theo Linh Lung đoạn kiếm, lặng lẽ bước lên đài.

Lần nữa đứng trên đài, lòng nàng lại bình tĩnh một cách kỳ lạ. Đối thủ đầu tiên là một người có tu vi Khai Quang hậu kỳ, nhưng không kịp ra chiêu đã bị nàng đánh bại trong một kiếm.

Trận thứ hai, đối thủ ngang hàng Khai Quang trung kỳ, cũng chỉ cầm cự được ba chiêu liền bại trận.

Lúc này, dưới đài bắt đầu có tiếng nhận ra nàng:

– Hửm? Kia chẳng phải là nữ đệ tử của Thủy Linh Tông mười ngày trước sao? Khi ấy nàng thắng liên tiếp năm trận mà!

– Ta nhớ rồi! Nàng là đồng môn với Bạch Nguyệt Ly, cho nên mới để lại ấn tượng!

– Không biết lần này nàng có thể thắng bao nhiêu trận nữa?

Phục Nhan chẳng màng tới những lời bàn tán ấy, tiếp tục toàn tâm đối đầu các đối thủ tiếp theo. Từng trận, từng trận, nàng đánh đến trận thứ sáu, thì gặp phải một người thật sự khó chơi.

Hai bên giằng co hơn mười chiêu mà chưa phân thắng bại. Đối phương nhíu mày, mở miệng:

– Ta thừa nhận, khi ngươi ở trạng thái tốt nhất, có thể mạnh hơn ta. Nhưng trận này... cuối cùng ngươi vẫn sẽ thua!

Dứt lời, hắn giơ trường mâu, hét lớn:

– Bạo Liệt Chi Mâu!

Chân khí hừng hực tụ lại nơi đầu mâu, khí thế cuồn cuộn như thác lũ. Cả khán đài nín thở, ngưng thần dõi theo.

Phục Nhan lập tức rót hàn khí vào Linh Lung đoạn kiếm, một lớp băng trong suốt lan dần, khiến thân kiếm như được rèn lại mới – bén hơn, lạnh hơn.

Đầu mũi kiếm kết băng, nhìn từ xa như một thanh bảo kiếm hoàn hảo, hàn khí tỏa ra lạnh thấu xương.

– Đây là... thủ đoạn gì vậy?

– Ngươi ngốc à? Nàng tu luyện công pháp hàn băng, lại đạt được chút thành tựu, cho nên mới có thể ngưng kết hàn khí trên đoạn kiếm như vậy!

– Vậy lần này nàng có thể thắng sáu trận sao?

Trận chiến lại tiếp tục. Hai người lao vào nhau, khí kình chạm nhau vang trời. Lúc này, Phục Nhan biết: nếu muốn thắng, phải đánh liều.

Nàng bất ngờ bộc phát toàn bộ chân khí, khiến đối phương kinh ngạc đến ngẩn người. Một kiếm chém thẳng vào mũi mâu, khí lực đối phương tan rã, trường mâu bị gãy, hắn phun ra một ngụm máu, bay khỏi đài.

– Thắng rồi! Nàng thắng sáu trận rồi! Đúng là không tầm thường!

– Nếu lúc nãy nàng không giữ lại chút chân nguyên, chắc đối phương không trụ nổi ba chiêu.

Khi mọi người vẫn còn đắm chìm trong dư âm trận đấu, một bóng người bước ra từ góc đài – Đoạn Tư Tín.

Hắn từng đạt chiến tích chín trận liền, nay nghe theo lệnh của Trình Uyển Uyển, vẫn luôn chờ Phục Nhan tái xuất hiện.

Thấy nàng vừa mới đánh xong trận thứ sáu, Đoạn Tư Tín định nhảy lên đài, nhưng bất ngờ có người khác nhanh tay hơn, chiếm mất cơ hội.

Hắn nhíu mày đứng lại.

Thế rồi một cảnh tượng khiến tất cả choáng váng – Phục Nhan trực tiếp nhận thua!

Đoạn Tư Tín: "..."

Hắn nghiến răng, suýt nữa mắng thành tiếng. Nhưng hắn cũng hiểu, để thắng trận thứ sáu, Phục Nhan đã dùng cạn toàn bộ chân khí, không thể liều mạng thêm.

Hắn chỉ có thể bất lực nhìn theo bóng lưng nàng rời khỏi đài, âm thầm tự nhủ: "Lần sau nhất định phải ra tay trước!"

Còn Phục Nhan, sau khi rời đài, liền quay lại khu tu luyện mật thất. Lần này vận may tốt hơn, nàng lấy được một gian thượng phẩm, lập tức bước vào, tiếp tục khổ tu.

Trong gian thượng phẩm tu luyện mật thất, Phục Nhan tiếp tục khổ luyện, lần này nàng không còn tập trung vào luyện thể, mà chuyển sang nghiền ngẫm bộ kiếm pháp Vô Huyễn Kiếm – đặc biệt là thức cuối cùng, vốn nàng từng được tận mắt chứng kiến Bạch Nguyệt Ly thi triển.

Do từng trải qua thực chiến, Phục Nhan ít nhiều đã có cảm ngộ. Nàng bắt đầu thử nghiệm, diễn luyện trong đầu rồi thực hành từng nhịp, từng chiêu. So với kiếm chiêu trong tàn cuộn cũ, thức kiếm này càng khó lĩnh hội hơn, yêu cầu tốc độ, chân khí, và tâm lực cùng lúc vận chuyển, nhưng Phục Nhan không nản.

Gần nửa tháng trôi qua trong yên ắng.

Khi nàng bước ra khỏi mật thất, cả người lộ ra khí tức trầm ổn, ánh mắt sáng quắc, tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái – rõ ràng nàng đã luyện thành kiếm thức cuối cùng.

Vì muốn giữ lại mật thất này cho lần sau tu luyện, Phục Nhan tiếp tục trả linh thạch thuê phòng. Làm xong mọi việc, nàng lại lần nữa đi đến võ đấu tràng.

Lần khiêu chiến này, nhờ vào cảnh giới vững chắc và kiếm pháp sắc bén, Phục Nhan thuận lợi thắng liền sáu trận mà không gặp trở ngại.

Đến trận thứ bảy, đối thủ của nàng là một đệ tử danh môn, tu vi Khai Quang hậu kỳ – có thể xem là một trận chiến thực sự khốc liệt.

Hai bên vừa đối mặt đã lập tức chém giết kịch liệt, kiếm ảnh và chiêu pháp vờn lấy nhau. Trên khán đài, có một người vẫn luôn im lặng dõi theo nàng – chính là Đoạn Tư Tín.

Lần này, hắn đến rất sớm, từ trận thứ năm của Phục Nhan đã âm thầm quan sát. Dựa theo tính cách của nàng, chắc chắn nàng sẽ không dễ dàng nhận thua nữa. Hắn định bụng chờ nàng kiệt sức rồi ra tay.

Sau khi chứng kiến sáu trận liên tiếp, ánh mắt Đoạn Tư Tín càng thêm trầm trọng – bởi vì hắn đã nhìn ra: thực lực của Phục Nhan bây giờ... đã gần sát Khai Quang hậu kỳ!

Muốn thắng nàng thì dễ, nhưng muốn phế bỏ khí hải nàng mà không để nàng kịp phản kháng, lại không đơn giản.

Đoạn Tư Tín trầm ngâm, quyết định chờ nàng đánh thêm một trận nữa, khiến chân nguyên tiêu hao, rồi mới lên đài ra tay một kích trí mạng.

Trên võ đài, Phục Nhan cũng cảm thấy đối thủ lần này rất khó đối phó. Đối phương sử dụng cốt tiên – một loại vũ khí có thể co rút tùy ý, vô cùng khó lường, khiến kiếm pháp của nàng không thể áp đảo.

Đối thủ tựa như cũng nhận ra điều này, liền đắc ý cười nhạt:

– Kiếm của ngươi không làm gì được ta. Nhận thua đi!

Dứt lời, nàng quất roi tới. Phục Nhan xoay người né tránh, rồi như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt bỗng sắc bén hẳn. Mũi chân khẽ điểm đất, nàng lao vọt đến, thi triển thức đầu tiên trong Vô Huyễn Kiếm.

Đối thủ thấy vậy liền cười lạnh:

– Vẫn là chiêu cũ? Vô dụng thôi!

Nhưng ngay khoảnh khắc hai bên chuẩn bị giao nhau, Phục Nhan đột ngột thi triển luôn thức cuối cùng!

Hai kiếm chiêu liền mạch bộc phát như chớp giật. Kiếm quang lóe lên, đối thủ trở tay không kịp, "Phanh" một tiếng vang dội, bay thẳng ra ngoài, ngã mạnh xuống đất.

Tiếng reo hò dưới đài vang dội:

– Trời ơi! Hai kiếm liền nhau?

– Nàng ấy dùng kiếm chiêu đánh lừa đối phương! Quá thông minh!

– Ta cũng không tưởng tượng nổi... tốc độ kia thật đáng sợ!

Lúc này, trong khu vực Khai Quang kỳ, bầu không khí nóng hẳn lên. Mọi người đều sục sôi, bởi nếu Phục Nhan thắng thêm một trận nữa, nàng sẽ có cơ hội lọt vào bảng chiến tích – nơi suốt nửa năm qua chưa từng thay đổi.

Ánh mắt của Đoạn Tư Tín lúc này cũng trầm xuống.

Hắn biết, trận tới chính là cơ hội cuối cùng.

Ngay khi mọi người còn đang xôn xao, Đoạn Tư Tín rốt cuộc cũng bước lên đài.

– Trời đất! Là Đoạn Tư Tín!

– Ta không hoa mắt chứ? Hắn đứng thứ mười bảy trong bảng chiến tích, thắng liền chín trận!

– Trời ơi! Cơ hội lọt bảng của Phục Nhan... chẳng lẽ bị cắt đứt ở đây?

– Đáng tiếc thật! Gặp người khác thì có khi thắng được... nhưng gặp Đoạn Tư Tín thì...

Trên đài, Phục Nhan cũng nhíu mày. Ngay từ giây đầu tiên, nàng đã cảm nhận được uy áp kinh người từ đối thủ. Đây là kẻ mạnh nhất nàng từng đối mặt từ trước đến nay.

– Là cao thủ!

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu nàng.

Đoạn Tư Tín lúc này hơi hối hận vì để lộ thân phận quá sớm. Hắn sợ nàng sẽ nhận thua như lần trước, khiến hắn không có cơ hội ra tay.

Nhưng rất may, trận đấu đã bắt đầu. Mà Phục Nhan, vẫn đứng nguyên, không có ý định đầu hàng.

Hắn khẽ cong môi:

– Rất tốt...

Phục Nhan quả thật không định nhận thua. Dù chân nguyên đã hao tổn nhiều, nhưng được giao đấu với một cao thủ như Đoạn Tư Tín, là cơ hội hiếm có. Nàng muốn thử sức, muốn vượt qua chính mình.

Nàng khẽ rút Linh Lung đoạn kiếm, hàn khí lan ra, mũi kiếm đông kết thành băng tiêm sắc lạnh. Ngay lúc chuẩn bị ra chiêu, nàng bỗng cảm thấy khí hải trong người rung động kịch liệt.

Cùng lúc đó, linh khí trong trời đất như bị hút về phía nàng, không khí xung quanh cũng trở nên chấn động.

– Ta... sắp đột phá rồi!

Không hề do dự, Phục Nhan hét lớn:

– Ta nhận thua!

Sau đó, nàng xoay người thi triển khinh công, lao nhanh ra khỏi đài, mặc kệ ánh mắt bàng hoàng của bao người.

Bên dưới khán đài: "..."

Trên đài, Đoạn Tư Tín cắn răng, mặt tái xanh. Hắn hận không thể đập đầu vào tường.

– Ta... thật sự muốn mắng người!

Hắn thì thào, nắm tay siết chặt. Đã hai lần đến chậm, hai lần hụt cơ hội. Lần này còn bị cắt ngang ngay khoảnh khắc quan trọng nhất!

Mà Phục Nhan, lúc này đã không màng tất cả, rời khỏi võ đấu tràng trong nháy mắt – bởi vì nàng... sắp đột phá!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bh#bhtt#gl