Chương 83: Vô Sương

Lâm trưởng lão và Từ trưởng lão nhìn về phía Bạch Nguyệt Ly giữa không trung. Sau khi xác nhận nàng không bị thương tích gì, ánh mắt hai người mới đồng loạt chuyển sang ba tên hộ pháp Tà Tiên phía đối diện.

"Bọn ngươi, ba kẻ tàn dư của Tà Đạo, vốn dĩ đã chết từ lâu, lại vẫn cố chấp hiện thế hại người. Hôm nay, chúng ta thay mặt tu tiên giới Bắc Vực trừ họa!" – Một vị trưởng lão trầm giọng quát, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ba kẻ phía trước.

Một vị trưởng lão khác tính tình nóng nảy liền tiếp lời:
"Không cần phí lời với đám này. Giảo hoạt đa đoan, tốt nhất là ra tay sớm, diệt trừ hậu họa!"

Ba người Vương Thanh Dương lập tức tụ lại một chỗ, quanh thân bị khí đen lượn lờ bao phủ, khó thấy rõ nét mặt. Nhưng đối diện với bốn trưởng lão trung kỳ Hợp Thể, dù là bọn chúng cũng không dám khinh thường.

"Lâu rồi chưa được động tay chân! Để lão phu thử xem đám tà tu các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!" – Vị trưởng lão nóng tính quát khẽ, rồi tung chưởng đầu tiên về phía ba tên hộ pháp.

Vương Thanh Dương lập tức nâng tay nghênh chiến, cổ tay áo rộng tung bay, một luồng khí đen cuồn cuộn ập ra, va chạm dữ dội với chưởng lực từ đối phương.

"Ầm!"

Tiếng nổ lớn vang vọng khắp không trung. Kiếm quang và sương đen đầy trời vần vũ, không gian xung quanh như bị vặn vẹo.

Trên mặt đất, Thủy Lưu Thanh gần như không dám nhìn thẳng trận chiến, bởi đây là giao tranh giữa những kẻ đứng đầu giới tu hành – hiếm khi có dịp chứng kiến tận mắt.

Trong lúc trận chiến hỗn loạn diễn ra, thân ảnh áo trắng của Bạch Nguyệt Ly nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Thủy Lưu Thanh.

"Đa tạ Bạch sư tỷ đã kịp thời ra tay cứu giúp." – Thủy Lưu Thanh hoàn hồn, vội vàng cúi người cảm tạ. Nàng vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại khoảnh khắc cận kề cái chết lúc nãy.

Bạch Nguyệt Ly thấy nàng bị thương nặng liền đưa tay đỡ, kéo nàng lùi về phía sau hơn mười trượng, đến nơi an toàn rồi mới buông ra.

"Ngươi tranh thủ điều tức ngay. Trận chiến của tu sĩ Hợp Thể kỳ, một sơ suất cũng có thể khiến ngươi mất mạng." – Giọng nàng bình thản nhưng có phần nghiêm túc.

Thủy Lưu Thanh vội gật đầu:
"Dạ, sư tỷ."

Nói rồi, Bạch Nguyệt Ly lại tung người bay lên, quan sát trận chiến, dường như đang tìm cơ hội can thiệp.

Thủy Lưu Thanh nhìn theo bóng dáng nàng khuất dần, muốn mở miệng hỏi về Phục Nhan, nhưng cuối cùng lại im lặng. Nàng nghĩ, với bản lĩnh của Phục Nhan, chắc chắn không dễ gì gặp nguy hiểm. Thế là nàng ngồi xuống, bắt đầu điều tức như lời dặn.

Lúc này giữa không trung, trận chiến đã đến hồi gay gắt. Dù có đến bốn vị trưởng lão hợp lực, nhưng thực lực của ba hộ pháp Tà Tiên quả thật không thể xem thường. Đến giờ phút này, các trưởng lão vẫn chưa chiếm được thế thượng phong.

"Không thể kéo dài thêm nữa. Phải nhanh chóng kết thúc!" – Lâm trưởng lão thốt lên trong một khoảnh khắc rảnh tay, ánh mắt nhìn quanh ba người đồng môn.

Cả ba gật đầu. Ngay lập tức, bốn người đồng loạt tách ra, kéo giãn khoảng cách với địch nhân. Mỗi người lấy ra một lá phù chú đỏ vàng rực rỡ, chân khí mạnh mẽ tuôn ra rót vào bên trong.

Chỉ trong chớp mắt, một trận pháp ánh vàng chói lọi dựng lên, gắt gao vây chặt lấy ba tên hộ pháp vào giữa.

Tuy bị vây khốn, Vương Thanh Dương vẫn bình tĩnh. Khí đen trên người hắn và hai đồng bọn trào dâng như thủy triều, nuốt trọn ánh sáng trận pháp vào trong.

Từ phía Bạch Nguyệt Ly nhìn lại, nàng chỉ thấy một màn sương đen khổng lồ bị vòng kim quang bao vây, bên trong ba thân ảnh đã hoàn toàn bị bóng tối nuốt mất.

"Ầm!"

Bỗng từ phía bắc truyền đến một tiếng nổ lớn. Lâm trưởng lão giật mình nhìn về hướng ấy, chỉ thấy nơi đó bị phá vỡ thành một khe hở nhỏ.

"Nguyệt Ly!" – Ông vội hét lên.

Bạch Nguyệt Ly lập tức phản ứng, lắc mình lao đến chỗ khe hở. Trong màn sương đen, nàng thấy thấp thoáng bóng Vương Thanh Dương. Không chút chần chừ, nàng vận hết chân nguyên, đâm thẳng một kiếm tới.

Thế nhưng, kiếm bị khí đen nuốt trọn, hoàn toàn vô dụng. Nàng liên tục xuất chiêu, vẫn chẳng hề lay chuyển.

Ngay lúc nàng bắt đầu hoang mang, một giọng nói thản nhiên vang lên trong đầu:

"Dẫn khí qua thân kiếm, đánh thẳng vào mi tâm, lấy độc trị độc."

Chỉ một câu vắn tắt, Bạch Nguyệt Ly như được khai sáng. Nàng không màng suy xét người đang truyền âm, lập tức xoay kiếm, ngưng tụ chân khí, hướng thẳng khí đen tấn công.

Một luồng kiếm quang thấm đẫm chân nguyên hòa cùng khí tức đối phương xuyên qua làn sương dày đặc, như sấm giáng giữa trời.

"Đi!" – Nàng quát nhẹ một tiếng.

Kiếm quang xé gió lao thẳng tới, xuyên qua giữa trán Vương Thanh Dương. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, khí đen trong trận pháp bị phá vỡ một mảng lớn.

Các trưởng lão lập tức ra tay, gia tăng chân khí phong ấn trận pháp. Trong chớp mắt, trận pháp thu nhỏ lại, hóa thành một viên châu vàng to bằng lòng bàn tay. Từ trưởng lão nhanh tay thu vào một món pháp bảo.

Trận chiến – rốt cuộc kết thúc.

"Quả nhiên khó đối phó... chút nữa là xảy ra chuyện lớn." – Lâm trưởng lão thở dài nhẹ nhõm.

Các trưởng lão khác cũng gật đầu đồng tình.

Bạch Nguyệt Ly thu lại Nguyệt Diêu Kiếm, mở mắt ra nhưng vẫn chưa kịp thả lỏng thì giọng nói vừa rồi lại vang lên:

"Năm thước bên phải, có khí tức lạ."

Nàng hơi sững người, nhưng lập tức nghiêng đầu nhìn sang bên phải. Quả nhiên không gian chỗ đó có vẻ bất thường.

Nàng không do dự, lập tức vung kiếm, một kiếm chém thẳng vào điểm bất ổn kia. Một cụm khí đen nhỏ xíu bị đánh tan.

"Cái gì vậy...?" – Từ trưởng lão tròn mắt kinh ngạc:
"Quả nhiên giảo hoạt, đến cả nơi này cũng giấu tàn dư khí tức."

Các trưởng lão đều quay sang nhìn Bạch Nguyệt Ly với ánh mắt kinh ngạc, có vị còn lên tiếng khen:
"Cô nương của Thủy Linh Tông thật không đơn giản! Chúng ta già rồi mà chẳng phát hiện được gì."

Lâm trưởng lão cười vang, gương mặt tràn đầy tự hào.

Nguyệt Diêu Kiếm quay về tay chủ, nhưng Bạch Nguyệt Ly lại thoáng thất thần. Nàng vốn tưởng giọng nói kia là truyền âm của một trưởng lão. Nhưng hiện tại... có vẻ như chỉ mình nàng nghe thấy.

"Bạch sư tỷ... người sao vậy?" – Thủy Lưu Thanh đã khôi phục, bay lại gần hỏi nhỏ.

Bạch Nguyệt Ly hoàn hồn, nhìn các trưởng lão đang nói cười phía xa, rồi nhẹ giọng đáp:
"Không có gì."

Chỉ là... giọng nói kia, rốt cuộc là của ai?

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong bóng tối yên tĩnh đến lạ thường, Phục Nhan mơ hồ nghe thấy âm thanh giọt nước nhỏ giọt từ xa, tựa như vọng lại từ đáy lòng. Nàng cảm giác thân thể mình nặng như chì, toàn thân đau nhức, mí mắt như bị vật nặng đè lên, mở ra cũng khó vô cùng.

Không rõ đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Phục Nhan cũng từ từ tỉnh lại. Một luồng sáng dịu nhẹ hiện ra trong tầm mắt, xua tan bóng tối quanh nàng.

"...Tê..."

Vừa hơi động cánh tay, cơn đau như sóng đánh tràn khắp toàn thân khiến nàng không nhịn được khẽ rên thành tiếng. Gượng ngồi dậy, Phục Nhan nhìn xuống thân mình – khắp nơi là vết thương, từ đầu đến chân không còn chỗ nào nguyên vẹn. Bộ váy đỏ vốn rực rỡ giờ đã rách nát tả tơi, mái tóc dài cũng rối tung như cỏ dại.

Ký ức ùa về. Nàng nhớ rõ, để tránh đòn đánh chí mạng từ Vương Thanh Dương, nàng đã liều mình nhảy xuống vực sâu, rơi vào không gian hỗn độn phía dưới. Những vết thương trên người nàng – từng đường rách da toạc thịt – đều do những "lưỡi dao không gian" trong đó chém qua.

Vì khí hải vẫn chưa khôi phục, nàng hiện giờ không thể nhanh chóng trị thương. Nhưng nàng cũng chẳng để tâm, bởi điều cấp thiết hơn là xác định xem hiện tại mình đang ở đâu.

Không gian xung quanh chìm trong tĩnh lặng tuyệt đối. Phục Nhan quan sát địa hình – nơi này giống như một vùng đất bỏ hoang đầy xác kiếm. Vô số thanh kiếm gãy rơi vãi khắp mặt đất, mỗi thanh đều mang hình dáng khác nhau, từ cổ kiếm, đại kiếm, đến phi kiếm – đều có đủ.

Đằng sau là bóng tối vô tận, phía trước lại là một quầng sáng lam nhạt mờ ảo, ánh sáng ấy phản chiếu trên lưỡi kiếm khiến chúng như tỏa hào quang lạnh lẽo.

"Nơi này... là đâu?" – Phục Nhan chống thân thể rã rời đứng dậy, nhìn cảnh tượng trước mắt mà lòng ngập tràn nghi hoặc.

Không một ai trả lời.

Vẫn chưa vội điều tức, nàng khẽ bước về phía ánh sáng phía trước, vừa đi vừa thầm cảnh giác – nơi này quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không giống một vùng đất bình thường. Nàng phải tìm một nơi an toàn trước khi dám ngồi xuống chữa thương.

Vừa bước chưa được mấy bước, Phục Nhan đã không khỏi thốt lên:
"Ở đây... sao lại nhiều tàn kiếm đến thế? Hơn nữa..."

"Vút!"

Chưa kịp nói hết câu, một luồng kiếm quang từ phía trước bắn thẳng về phía nàng. Phản ứng theo bản năng, nàng lập tức ngẩng đầu – mũi kiếm đã kề sát yết hầu, chỉ cần tiến thêm một chút, đầu nàng ắt sẽ rơi xuống đất.

"..."

Phục Nhan nuốt khan, không dám cử động.

Khi tâm trí dần bình tĩnh lại, nàng mới đưa mắt nhìn thanh kiếm trước mặt. Trên thân kiếm, hai chữ mờ mờ khắc sâu như muốn ẩn hiện dưới lớp tro bụi thời gian:

"Vô Sương."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bh#bhtt#gl