Chương 5

Gió mùa ẩm ướt hàng năm mang theo hơi nước dồi dào đổ bộ vào Ai Cập trong mùa nước lũ. Thời tiết ở Tanis vào thời điểm này luôn thay đổi thất thường, giây trước còn nắng chói chang, giây sau có thể đã mây đen bao phủ, y hệt như tình hình chiến sự cực kỳ bất ổn giữa Ai Cập và Hittite.

Trong một tòa kiến trúc hình chữ nhật được canh gác nghiêm ngặt, Tướng quân Situ đang ngồi ở bên trái Idith. Cơ thể gầy gò của ông dường như có thể bị gió thổi bay, bộ râu quai nón rậm đen phủ kín cả khuôn mặt. Nhìn từ xa, bộ râu như thể mọc ra từ chiếc mũ trụ. Có thể lờ mờ thấy được đường nét cơ bắp căng cứng trên hai cánh tay.

"Thưa Quốc vương, theo báo cáo của trinh sát quân ta, lực lượng viện binh lần này của Hittite bằng tổng số hai lần trước cộng lại. Về nguyên nhân cụ thể của việc tăng quân, hiện vẫn chưa rõ." Situ thường xuyên đóng quân ở Tanis. Động thái lớn lần này của Hittite rõ ràng khiến ông lo lắng. Đôi mắt vốn đã bị râu che gần hết lại càng híp lại, gần như không nhìn thấy gì.

Heshi ngồi đối diện Tướng quân Situ, nhìn lên Idith đang mím chặt môi, vết thương ở cằm đã được che đi bằng phấn thơm: "Thuộc hạ đoán, liệu có phải là do chúng ta đã để lộ tin tức về việc thiếu hụt quân bị?"

Nusia là một quốc gia nhỏ tiếp giáp biên giới phía Bắc Ai Cập, cách biệt bởi Trung Hải, nằm kẹp giữa Ai Cập và Hittite. Đất đai màu mỡ, quốc gia nhỏ, đồng thời lại có vị trí quân sự địa lý cực kỳ quan trọng, đương nhiên trở thành đối tượng tranh giành của các cường quốc.

Ai Cập luôn muốn thiết lập và củng cố quyền bá chủ ở khu vực Nusia, nhưng lại gặp phải thách thức mạnh mẽ từ láng giềng hùng mạnh Hittite. Động thái bất thường lần này của Hittite, điều đầu tiên Idith nghĩ đến chính là Nusia.

Nhìn thấy hành động Idith chỉ thẳng vào Nusia, hiển nhiên các tướng lĩnh khác cũng nhận ra.

Situ hừ lạnh một tiếng: "Thưa Quốc vương, thần đã phái một đội gián điệp cảm tử thâm nhập Nusia để thăm dò tình hình. Có vẻ như ngai vàng của Kom Ombo, Vua Nusia đã quá ổn định rồi. Theo thuộc hạ thấy, đáng lẽ ra lúc trước không nên nương tay."

Idith rủ mắt xuống không nói gì, khẽ giơ tay ra hiệu cho các tướng lĩnh bên dưới tiếp tục báo cáo tình hình chiến sự gần đây.

Cuộc chiến giữa Ai Cập và Hittite trên Trung Hải càng kéo dài, tổn thất càng lớn, nhưng lại không mang lại bất kỳ lợi ích thực tế nào cho cả hai nước. Cả hai nước hiện đều đang trong giai đoạn mệt mỏi. Các cuộc giao tranh trước đây chỉ mang tính thăm dò, nhưng gần đây, các đợt tấn công đột nhiên trở nên mạnh mẽ và bất ngờ hơn.

"Thưa Quốc vương, vài đợt tấn công gần đây của Hittite rất dữ dội, số lượng chiến thuyền ít nhất đã tăng thêm một nửa so với trước. Trong những lần giao chiến gần nhất, chúng ta chỉ có thể miễn cưỡng rút lui, chiến tuyến đang liên tục bị kéo gần về phía bờ biển phía Nam."

"Theo xu hướng này, chỉ nửa tháng nữa, binh lính Hittite sẽ đổ bộ lên bờ biển gần thành phố Kadesh."

"Tình hình chiến sự trên Bán đảo Sinai không cho phép điều thêm quân đội đến chi viện Trung Hải."

"..."

Dưới hội trường, mọi người bắt đầu tranh luận không ngừng, mỗi người một lời. Idith im lặng lắng nghe, cây bút lau (dùng để viết trên giấy da cừu/da dê) thỉnh thoảng lại vạch lên tấm bản đồ da cừu. Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, nàng đột nhiên mở lời hỏi: "Heshi, ngươi có kế hoạch gì?"

Mọi người lập tức im lặng. Tướng quân Heshi là chủ tướng đóng quân tại Tanis, tài năng quân sự cực kỳ nổi bật đã bù đắp cho sự yếu thế về tuổi tác, thành công giành được sự công nhận và lòng trung thành của các tướng lĩnh khác.

Trong chốc lát, ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về vị nữ tướng quân anh dũng, oai vệ này: "Heshi cho rằng chúng ta có thể sử dụng biện pháp tấn công bí mật để gây rối hoặc trì hoãn việc hành quân của Hittite, đồng thời chờ đợi viện binh từ Bán đảo Sinai tùy theo tình hình thực tế."

Binh lực hai bên quá chênh lệch. Trong tình huống rõ ràng không có quân tiếp viện, Idith không hề ngạc nhiên khi Heshi đưa ra đề xuất an toàn nhất, cũng có thể nói là ý kiến chung của các tướng lĩnh khác.

Với vẻ mặt điềm tĩnh không hề thay đổi từ lúc bước vào, Idith thản nhiên phân phó: "Tạm thời cứ làm theo lời Tướng quân Heshi, Heshi ở lại, những người khác lui xuống đi."

"Vâng."

Tiếng sột soạt và tiếng bước chân lộn xộn đã đi xa, Idith nhếch môi về phía Heshi.

Idith chỉ vào một khu vực được khoanh tròn trên bản đồ và hỏi thẳng thắn: "Tướng quân Heshi, khu vực này ngươi đã đích thân thăm dò hết chưa?"

"Thưa Quốc vương, theo chỉ thị của người, thần đã thăm dò toàn bộ. Đây là bản đồ địa hình chi tiết đã được vẽ lại. Nếu có thể dẫn phần lớn binh lực của Hittite đến đây, lợi thế về quân số đông đảo của Hittite sẽ bị hạn chế rất nhiều." Heshi cung kính bước đến trả lời, lời nói chất chứa sự tôn kính và ngưỡng mộ không che giấu.

Khu vực được khoanh tròn là một bờ biển gồ ghề, hiểm trở, nằm cách xa Kadesh. Đá ngầm, bãi đá và các vật liệu tích tụ từ biển tạo nên địa hình phức tạp, giống như một hẻm núi nhỏ ngập nửa trong nước. Số lượng tàu thuyền có thể chứa rất hạn chế, và một khi tàu thuyền đã đi vào thì rất khó rút lui.

Idith khẽ gật đầu nhìn Heshi, ra hiệu cho nàng ta tiếp tục. Ánh mắt lướt qua sự tán thưởng, sự nhạy bén của Heshi trên chiến trường quả thực cực kỳ xuất sắc.

Má Heshi hơi ửng hồng vì phấn khích, nàng ta thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Nhưng khu vực này cách rất xa vùng biển Kadesh, nơi hai nước giao chiến. Heshi ngu muội, không nghĩ ra cách nào để dụ quân đội Hittite vào đây."

Ngón trỏ theo thói quen khẽ gõ lên mặt bàn, Idith cười nhẹ: "Ngươi hãy gấp rút bố trí phục kích ở khu vực này cho tốt, những thứ khác tạm thời không cần suy nghĩ nhiều."

"Vâng." Heshi dứt khoát đáp.

"Sau khi cuộc chiến này kết thúc, hãy cùng ta trở về Thebes đi, Tướng quân Heshi."

Idith nhắc đến một cách dường như không cố ý, nhưng lại khuấy động sóng gió lớn trong lòng Heshi. Nàng ta theo bản năng nuốt nước bọt: "Quốc vương..."

Idith không cho Heshi cơ hội nói thêm, phất tay trực tiếp bảo nàng ta lui xuống. Nhìn bóng lưng Heshi đi xa, Idith bất lực khẽ thở dài một tiếng.

Heshi vốn là con gái của Đại Thần quan Thebes, nhỏ hơn Idith năm tuổi, từ nhỏ đã được vào cung làm Thị độc (Thị độc là người được chỉ định để hầu hạ và cùng học tập, đọc sách với các thành viên hoàng gia) cho Idith. Nếu ở lại Thebes, nàng ta chắc chắn sẽ kế nhiệm vị trí Đại Thần quan Thebes.

Nhưng vài năm sau khi Idith lên ngôi, Heshi lại chọn đi đến chiến trường Trung Hải, và cứ thế xa cách suốt năm năm trời.

Nghĩ lại nguyên nhân, ánh mắt Idith hơi tối sầm.

Nàng đứng dậy đi đến bên cửa, ngẩng đầu nhìn những tầng mây đen chồng chất trên bầu trời, đáy mắt tối tăm. Đây là điềm báo trước cơn bão sắp đến.

Đây là một khuôn viên đơn giản, mộc mạc. Tuy không xa hoa bằng chiến thuyền của Idith, nhưng cũng khá trang nhã và độc đáo. So với chiến thuyền, Diệp Tri Thanh rõ ràng thích nơi này hơn.

Lanmasu và các thị nữ khác đang bóc tách đồ ăn tối trong nhà bếp. Diệp Tri Thanh đã nói đi nói lại rằng nàng chỉ cần ăn uống đơn giản là được, nhưng không có tác dụng. Lanmasu chỉ cười và không nghe lời khuyên.

Bình tâm lại, Diệp Tri Thanh không kìm được sự tò mò, bắt đầu đi dạo quanh sân. Việc thực sự tiếp xúc và chiêm ngưỡng nền văn minh Ai Cập cổ đại lộng lẫy, rực rỡ thực sự là một điều phấn khích và thú vị.

Vừa bước vào, nàng đã thấy một lối đi rộng lát đá vôi màu xanh, dẫn thẳng đến hành lang dài. Trên lối đi có khắc những hoa văn bánh xe mặt trời đơn giản và các ký tự cổ xưa bí ẩn.

Hai bên lối đi là hai hồ nước rộng rãi, nổi lềnh bềnh những cụm thực vật thủy sinh màu xanh không rõ tên. Gió thổi qua, mang đến từng đợt hương thơm thoang thoảng.

Dựa vào gợn sóng trên mặt nước, có thể thấy rõ hai hồ này là nước chảy, là nước sông và chúng thông với nhau. Diệp Tri Thanh lập tức cảm thấy hứng thú. Nhìn từ bề mặt, hai hồ nước bị ngăn cách hoàn toàn bởi một khối đá vôi nguyên vẹn ở giữa. Nếu chúng thông nhau, hẳn là phải có kênh ngầm được xây dựng.

Cởi đôi dép cói ra, bước xuống bậc đá, vừa đặt chân xuống nước, cảm giác mát lạnh tức thì lan tỏa từ lòng bàn chân khắp cơ thể. Diệp Tri Thanh thỏa mãn khẽ thở dài, vén đám thực vật che khuất tầm nhìn sang hai bên, tập trung quan sát cấu trúc kênh ngầm bên dưới lối đi.

Idith vừa bước vào đã nhìn thấy Diệp Tri Thanh trong bộ dạng chăm chú nghiêm túc nhưng hoàn toàn không giữ ý tứ. Nàng ấy đã trút bỏ mọi phòng bị và sự tính toán mưu mẹo khi đối đầu với mình. Ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt nước rải rác trên người Diệp Tri Thanh, tạo nên vẻ đẹp thanh khiết, u nhã.

Nhịp tim nàng đột nhiên loạn nhịp trong khoảnh khắc.

Idith thả chậm bước chân, thong thả đi về phía bóng dáng bên hồ.

Tiếng gió cùng tiếng ma sát của vải áo khi đi lại lặng lẽ tiến đến gần, Diệp Tri Thanh vẫn vô tư nghịch nước, cố gắng tìm kiếm manh mối về cấu trúc kênh ngầm dưới nước.

Nước sâu tối mờ, ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt nước càng làm tăng độ khó quan sát của Diệp Tri Thanh. Không chịu nổi cảm giác đau mỏi ngày càng rõ rệt ở eo, đúng lúc Diệp Tri Thanh chuẩn bị đứng thẳng dậy nghỉ ngơi, nàng chợt liếc thấy bóng người đang đứng phía sau mình qua mặt nước.

"A!" Bị bất ngờ, chân nàng trượt một cái, cả người ngã nhào về phía hồ nước. Nhắm chặt mắt, toàn thân Diệp Tri Thanh cứng đờ. Bất kể là ở thế kỷ 21 hay ở đây, nàng vẫn là một kẻ sợ nước chính hiệu.

Idith rõ ràng không ngờ Diệp Tri Thanh lại bị mình dọa sợ đến vậy, nàng nhanh chóng đưa tay vòng qua eo, kéo người vào lòng.

Vạt váy trắng, mái tóc lấp lánh ánh hào quang rực rỡ vẽ nên một vòng cung duyên dáng trong không trung. Cơ thể xoay tròn, đâm thẳng vào bộ giáp lạnh lẽo, cứng rắn của Idith.

"Ưm.." Diệp Tri Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, đầu mũi nhanh chóng ửng đỏ, trong mắt là vẻ kinh ngạc chưa kịp tan, nhìn Idith với khuôn mặt đầy vẻ trêu chọc.

Idith ôm rất chặt, Diệp Tri Thanh thậm chí có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ nàng ấy xuyên qua lớp giáp dày. Gần như theo bản năng, nàng đẩy mạnh người ra, nhưng lại quên mất phía sau vẫn là hồ nước.

Cảnh tượng lặp lại, nàng lại một lần nữa bị Idith ôm vào lòng. Lần này đầu mũi không chỉ đỏ mà còn sưng lên.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Idith buồn cười hỏi. Diệp Tri Thanh đã cất đi móng vuốt và nanh nhọn khác xa với nàng trước đây, cảm giác này dường như cũng không tồi.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Diệp Tri Thanh đứng vững rồi mới đẩy Idith đang ôm chặt mình. Chỉ là lần này, cánh tay siết chặt ở eo rõ ràng dùng sức hơn lần trước.

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua rìa mây đen chiếu lên vương miện vàng của Idith, mạ lên một lớp bóng lạnh lẽo. Diệp Tri Thanh ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy khuôn mặt mờ ảo.

Trong đôi mắt ngậm nước lướt qua một tia tức giận vì bị xâm phạm. Bất kể là ở thế kỷ 21 hay ở Pontus, chưa từng có ai tiếp xúc gần với Diệp Tri Thanh như vậy, càng đừng nói đến việc bị người khác ôm vào lòng.

Diệp Tri Thanh của thế kỷ 21 chuyên tâm vào nghiên cứu khảo cổ, trong giao tiếp cũng giữ nguyên tắc tình bạn quân tử nhạt như nước, hoàn toàn không có thời gian để lo chuyện tình cảm. Còn ở đây, nàng chuyên tâm vào chính sự quốc gia, còn mệt mỏi hơn cả việc nghiên cứu ở thế giới hiện đại, chuyện tình cảm càng không thể nhắc tới, nói chi là tiếp xúc gần gũi với người khác như thế này.

"Buông ra." giọng nói bình thản, trong trẻo nhưng thấm đẫm ý vị xa cách đậm đặc.

Sự dịu dàng thoáng qua lúc nãy dường như chỉ là ảo giác của Idith. Người trong lòng lúc này có đôi mắt đen sâu thẳm, toát ra vẻ lạnh lùng băng giá cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Idith mím môi, không nói gì. Xác nhận Diệp Tri Thanh đã đứng vững, nàng lùi lại một bước và buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro