Chương 11: Nghĩ tới ngươi
Ngày tiếp theo, Tôn Yến có ý cùng Tất Trạch Việt gặp mặt: "Tất tướng quân, ta nghe nói hôm qua Quyền Ngọc cùng Thành Quân và Võ Sách đánh nhau một trận trên phố, nghe nói Cẩm Hà nhà ta cũng có mặt ở đó, ta cũng không hiểu rõ tình huống là như thế nào, nói riêng với ngươi một chút, nếu Cẩm Hà nhà ta có làm gì sai, ta sẽ về phạt nàng"
"Tôn đại nhân nói quá lời, chỉ là một đám mấy đứa nhỏ thích hành động theo cảm tình mà thôi, cũng không thể nói cái gì sai, Cẩm Hà thông minh từ nhỏ, cùng với mấy chuyện đánh nhau như vậy làm sao có liên quan. Tôn đại nhân không cần lo lắng" Tất Trạch Việt cười nói.
"Cẩm Hà nhà chúng ta nay cũng đã lớn, tối hôm qua ta hỏi nàng, nàng chỉ nói hôm qua buổi chiều cùng Quyền Ngọc đi ra bờ sông chơi, chuyện đám trẻ đánh nhau ta không biết rõ lắm. Bất quá cũng là Cẩm Hà nhà ta tính tình im lặng, Quyền Ngọc tính tình hoạt bát, hai đứa nó cũng hay đi chơi với nhau..." Tôn Yến cười nói.
Tất Trạch Việt vừa nghe đã biết lại muốn nhắc tới chuyện kia, đây cũng không phải là lần đầu Tôn Yến nói về chuyện Quyền Ngọc cùng Cẩm Hà, ngụ ý đó đến cả kẻ ngốc cũng biết.
Đứa nhỏ nhà Tôn gia, Tất Trạch Việt đương nhiên rất là vừa lòng, như Tất Quyền Ngọc cũng giống như nàng vậy là con gái, cả hai đều như nhau, làm sao có thể nói tới chuyện thành thân được. Tất Trạch Việt cảm thấy nếu thẳng thừng từ chối sẽ làm mất lòng Tôn Yến, còn nếu đáp ứng thì lại không được.
Tôn Yến cười ha ha nhìn Tất Trạch Việt, chờ hắn trả lời.
Việc này không thể có thể dễ dàng đẩy sang một bên. Tất Trạch Việt bình tâm, nhìn Tôn Yến nói: "Đứa nhỏ Cẩm Hà này ta rất là thích, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, khí chất cao quý, lại nói đến nhà ta Tất Quyền Ngọc không làm được chuyện gì nên trò, không hiểu chuyện, văn bất thành võ không tốt, cũng không biết tiến tới, nhưng thật ra nhà ta Quyền Sinh tính cách ôn hòa, phẩm tình thuần lương, nếu Tôn đại nhân để ý, Quyền Sinh nhà ta..."
Tôn Yến lại lắc đầu: "Trạch Việt huynh, ta với ngươi cũng không phải vừa quen biết một hai ngày, ý tứ của ta ngươi đương nhiên hiểu rõ, Tôn Yến ta hôm nay tuổi tác cũng không còn trẻ, cũng không muốn cùng ngươi vòng vo thêm, người ta để ý chính là Quyền Ngọc nhà các ngươi! Nha đầu nhà ta đối với hắn cũng rất là thích!"
Tất Trạch Việt thở dài một tiếng: "Tôn Yến lão đệ, nếu hai người bọn họ có thể đến cùng nhau ta đương nhiên rất là muốn, nếu có thể lấy Cẩm Hà, đó là Tất gia chúng ta vinh quang, là Quyền Ngọc phúc khí, nhưng ngươi cũng biết, người tính không bằng trời tính, từ khi Quyền Ngọc còn trong bụng mẹ đã có nhân định rồi..."
"Không biết là cô nương nhà ai lại có phúc như vậy?" Tôn Yến lắp bắp, này là đã có đính ước.
"Chuyện này thật ra rất dài, năm đó ta còn đang trong Hà Tây quân đoàn, kết bạn huynh đệ. Mấy năm nay, cũng chưa hề đi tới đó, cũng không biết đứa nhỏ nhà kia nhìn ra sao, chỉ là có đôi khi thư từ qua lại, hơn nữa, ta thấy Quyền Ngọc cũng đã lớn lại như vậy nghịch ngợm, chuyện gì cũng là, không xong, ta đang nghĩ sang năm liền đưa hắn vào quân đội để rèn luyện."
Tất Trạch Việt đành phải làm vậy. Tất Quyền Ngọc ở lại kinh thành lâu càng ngày càng không ổn, nay còn nhỏ nhưng Tôn Yến đã rất quý trọng nàng, đợi nàng lớn hơn vài năm nữa mà còn chưa thành thân, thế nào Tất gia cũng bị mọi người bàn tán, hơn nữa lỡ gặp khi Hoàng Thượng cao hứng, ban cho tứ hôn đến lúc đó thì phải biết làm thế nào?
Huống chi bây giờ lại chọc tới Võ gia, cha con Võ Chiêu đều là những tiểu nhân thù dai, mặc dù bản thân mình không sợ nhưng chọc giận họ cũng như đã gieo một mầm họa, một khi họ nắm bắt được nhược điểm thì phải làm sao. Lần này Quyền Ngọc thật sự phải cách xa kinh thành ra một chút.
"Ngươi là muốn hắn gia nhập Hà Tây quân đoàn?" Tôn Yến kinh ngạc nói. Tất Trạch Việt yên đứa con này hắn đương nhiên là biết, hắn nghĩ theo truyền thống Tất gia, việc gia nhập vào quân đội là chuyện thường tình, nhưng là bản thân nghĩ nếu Tất Trạch Việt đưa Quyền Ngọc vào Thần Sách quân, như vậy vừa giữ được Quyền Ngọc bên người, cho dù là rèn luyện nhưng vẫn được bồi dưỡng, so với việc vào quân đội tốt hơn nhiều.Không nghĩ tới là hắn lại muốn đưa Quyền Ngọc tới Hà Tây quân đoàn!
"Đúng vậy, thứ nhất, hắn cũng nên nhập ngũ, thứ hai vợ đính ước của hắn cũng đang ở bên đó, đi cũng tốt. Hắn cứ ở bên ta, tính hắn đến bao giờ mới thay đổi!" Tất Trạch Việt lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
"Có lẽ Trạch Việt huynh cứ như theo quyết định mà làm đi!" Tôn Yến lắc đầu, thở dài một tiếng rồi quay đi.
Tất Trạch Việt nhìn bóng dáng Tôn Yến, chỉ cảm thấy trong lòng đầy trăn trở, chỉ hy vọng quyết định của mình là đúng, năm đó nghe theo lời hai vị cao nhân kia, sau đó lòng quyết định, nghe theo hai vị cao nhân đem nàng làm nam nhân nuôi dưỡng...
Mà bây giờ, là phúc hay là họa vẫn chưa biết!
Tất Trạch Việt thở dài một tiếng, nếu như năm đó, vẫn để nàng là nữ nhân mà nuôi dưỡng, bây giờ, chắc cũng đã có người tới gõ cửa hỏi cưới, qua một hai năm thế nào cũng lập gia đình. Thiên hạ này, dù sao cũng là thiên hạ của nam nhân, nữ nhân chỉ có thể giúp chồng dạy con, nếu là như vậy, Quyền Ngọc khi đó cũng sẽ bình thường mà sống.
Chính là bây giờ làm thân nam nhi, tương lai của nàng ra sao liền trở nên bí ẩn. "Hoàng phách thiên hạ, thần nhập phàm trần" nếu thật sự là như thế, về sau thế nào cũng phải đương đầu đầy rẫy khó khăn. Việc này là đúng hay sai, chỉ có ông trời mới biết!
Lần này lâm triều, Tất Trạch Việt cùng Tôn Yến hai người gặp lại cũng không còn cùng nhau bàn việc hôn nhân, chỉ nói đến quốc sự. Điều làm cho Tất Trạch Việt yên tâm là, việc kia cũng không hề có ảnh hưởng đến cảm tình của hai người. Dù sao hai người cũng đều là đế quốc trọng thần, nếu giữa cả hai có khoảng cách đương nhiên là không tốt.
Qua vài tháng, trước mắt đã là năm mới. Khắp các nơi các quân đoàn trưởng cũng bắt đầu về kinh báo cáo. Đa số những người này đều có chút giao tình với Tất Trạch Việt, sau khi gặp qua Hoàng Thượng cũng đến Tất gia chào hỏi.
Trong đó quân đoàn trưởng Hà Tây quân đoàn Tiếu Trí Lực tướng quân đương nhiên cũng là một trong số đó. Tất Trạch Việt liền nói đến chuyện muốn cho Tất Quyền Ngọc gia nhập quân đội, Tiếu Trí Lực đương nhiên liền đáp ứng, bảo Tất Trạch Việt cứ yên tâm, chắc chắn sẽ bảo hộ hắn thật tốt. Tất Trạch Việt lập tức cho Tất Quyền Ngọc gặp qua Tiếu Trí Lực, coi như là an bài cho Quyền Ngọc một con đường tốt.
Tất Quyền Ngọc sớm đã biết phụ thân muốn cho mình đi quân đội nhưng đến bây giờ khi thấy được Tiếu Trí Lực tướng quân mới biết là mình sẽ đi Hà Tây quân đoàn, cũng hiểu được nỗi khổ tâm của phụ thân.
Đế quốc quân đoàn chỉ có 3 quân đoàn lớn:
Một cái là do Tiếu Trí Lực tướng quân đứng đầu Hà Tây quân đoàn, đóng ở phía Tây bộ Phượng Linh, là hộ vệ của Tây Kim thành, Ngọc Long thành, Phong Quận thành, Điên Lệ thành, Tương Đại thành, biên giới giáp hai đế quốc Thanh Hà và Xích Châu.
Một cái là do Lỗ tướng quân đứng đầu Nam Cùng quân đoàn, đóng quân ở Nam bộ đế quốc, là hộ vệ của Đô thành, Hoa Ngữ thành, Thiên Hỉ thành, Tướng Nam thành, đây là nơi phồn hoa nhất Phượng Linh, giáp biên giới là đế quốc Hà Xuyên, nhiệm vụ của Nam Cùng quân đoàn chủ yếu là trị an bảo hộ, hiệp trợ cho quan phủ địa phương, cơ bản nghĩa là thường không có ra trận.
Còn một quân đoàn, là ở phía Đông của đế quốc, Dũng Sĩ quân đoàn, do tướng quân Thiết Thạch Khoan đứng đầu, phụ trách bảo hộ môn quan phía Đông, chống cự cường quốc Viêm Sa.
Ba quân đoàn này chỉ có Nam Cùng quân đoàn là căn bản không có ra trận, mà Dũng Sĩ quân đoàn đối đầu lại là Viêm Sa đại cường quốc, tuy rằng đã qua mười năm rồi chưa đánh nhau trận lớn nhưng dù sao cũng rất là hung hiểm.Phụ thân cho mình gia nhập Hà Tây quân đoàn, đó là cho chính mình một cơ hội an toàn, như vậy cũng là đã chiếu cố nhiều cho mình...
Dựa theo ý của phụ thân, sẽ gia nhập quân đội sau năm mới, cho nên Tất Quyền Ngọc biết thời gian mình ở kinh thành không còn nhiều. Thời gian để gặp Tôn Cẩm Hà cũng không còn nhiều!
Vì quý trong những ngày cuối cùng này, Tất Quyền Ngọc chạy đi Tôn phủ càng ngày càng nhiều.Tôn Yến tuy rằng biết hắn và Cẩm Hà không có khả năng đến với nhau nhưng dù sao Tất Quyền Ngọc cũng sắp đi tới Hà Tây quân đoàn, nếu nói cho Cẩm Hà biết chỉ sợ mang tới chuyện không vui.
Trên thực tế, Tất Trạch Việt cũng không có nói cho Tất Quyền Ngọc mình nói hắn có hôn ước với cô nương nào đó để làm lí do cự tuyệt Tôn Yến. Cho nên Tất Quyền Ngọc vẫn thấy mình chạy đi tìm Tôn Cẩm Hà là chuyện thường cần phải làm.
Bất quá thời gian trôi quá nhanh, năm mới đã tới càng gần.
Cả thành đều tràn ngập không khí năm mới, mấy đứa trẻ đã mặc trên người quần áo mới, cầm pháo chạy nhảy nô đùa khắp phố.
Tất Quyền ngọc cùng Tôn Cẩm Hà sánh vai nhau đi trên ngã tư đường, đột nhiên phát hiện, hai năm nay chính mình cũng không có mong mỏi năm mới tới như vậy, có thể cầm pháo chạy trên đường phóng nổ đùng đoàng, dọa người qua đường, đùa vui vẻ.
Mà nay, bản thân mình cũng qua cái tuổi chạy nhảy nô đùa kia, sắp tới còn sắp phải rời khỏi nơi này...
"Cẩm Hà... " Tất Quyền Ngọc cảm thấy lòng mình có chút u buồn. Rời khỏi nơi này chính là rời khỏi nàng, đương nhiên là luyến tiếc.
"Ân!" Tôn Cẩm Hà đáp lời, nghiêng đầu nhìn hắn.
Mười bốn tuổi, Tất Quyền Ngọc vẻ đẹp càng tăng thêm chút, gương mặt hình dáng thượng, mũi anh tuấn, đôi mi thanh tú, đôi môi mím chặt với một chút u buồn ánh mắt, dường như muốn làm cho người ta quên đi hắn khi gương mặt còn mũm mĩm nhưng cũng làm cho người khác không thể xem hắn giống như những người khác...
Không giống như những nam đứa nhỏ khác, đang dần vỡ giọng, giọng nói nghe cứ như vịt chết, khó nghe muốn chết, gương mặt cũng dần biến dài không có giống như Quyền Ngọc xinh đẹp tuyệt trần như vậy.
"Chúng ta cũng phóng pháo đi!" Tất Quyền Ngọc cười nói.
"Được thôi!" Tôn Cẩm Hà đồng ý. Sau đó hai người ôm đống pháo lớn, giống như thời thơ ấu, đem pháo đặt trên đất, đốt lửa rồi vội vàng bịt tai chạy đi, sau đó lại nghe tiếng nổ vang lên.
Tôn Cẩm Hà cầm trong tay pháo hoa đốt lửa, vương dài cánh tay ngắm tia lửa bắn ra bốn phía.
Tất Quyền Ngọc ở bên cạnh mỉm cười nhìn nàng, vẫn quần áo trắng, không ăn diện nhiều cũng đã siêu phàm thoát tục, đôi mắt sang ngời mang theo ý cười, khuôn mặt trắng nõn bị ánh lửa làm cho sáng lên, chiếc mũi mượt mà lại đáng yêu, đôi môi đỏ mọng làm người ta muốn nếm thử...
Khói lửa bừng sáng, nàng gần kề bên, cười thật vui vẻ như Tất Quyền Ngọc lại cảm thấy lòng đầy chua xót, sắp phải rời khỏi. Rời đi rồi không biết qua bao lâu mới có thể gặp nàng. Nhưng nếu mình không rời đi còn có thể làm như thế nào? Dù sao bản thân mình cũng là nữ nhân mà thôi...
Có lẽ mình cùng nàng cũng giống như đám pháo này, léo sáng lại thôi, chấm dứt thật mau. Trong nháy mắt tất cả đều tan thành mây khói... Đợi đến khi mình trở về, nói không chừng nàng đã gả làm vợ người khác... Khi đó bản thân mình nên chúc phúc nàng? Hay là nên đau lòng thương tâm?
"Quyền Ngọc, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" khói lửa đã muốn tàn, Tất Quyền Ngọc lại chằm chằm nhìn chính mình, mặt Tôn Cẩm Hà không khỏi đỏ bừng.
"Đang nghĩ đến ngươi!" Tất Quyền Ngọc thốt ra.
"Xấu xa!" Tôn Cẩm Hà chỉ cảm thấy mặt mình càngnóng, tim lại nhảy dựng lên, nơi này là đang ở trên đường cái nha!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro