Chương 12: Nụ hôn đầu


Qua dần những ngày náo nhiệt, rốt cuộc cũng đến ngày phân biệt.

Tất Quyền Ngọc thu thập bọc hành lí, mang theo trường thương của mình đứng ở đại đường Tất phủ bái biệt cha mẹ.

Mẫu thân cứ mãi dặn dò, phải chú ý thân thể, đến quân đội phải thường xuyên gửi thư cho mẫu thân, biết xem người khác rồi học hỏi, tính xấu phải biết sửa đổi, nếu có ra trận đánh giặc nhất định phải cẩn thận kẻo bị thương, nếu có thể đánh thì đánh, không thể đánh thì trốn.

Tất Trạch Việt tuy không biểu cảm gì nhưng lại mở miệng trách cứ Nhị phu nhân: "Nói bậy! Nam nhi chinh chiến sa trường, anh dũng giết địch, cho dù là da ngựa bọc thây cũng là vinh quang! Quyền Ngọc ngươi nhớ rõ, đến quân đội chỉ có một điều phải nhớ kĩ, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh. Người nào đáng chết thì phải giết, cho dù dao của quân địch có kề trên cổ ngươi cũng phải giết địch!"

Tất Quyền ngọc quỳ lạy: "Con ghi nhớ trong lòng! Nhất định sẽ không bôi nhọ phụ thân uy danh!"

Tất phu nhân vội lau nước mắt, Tất Quyền Ngọc quay đầu an ủi, nói: "Thỉnh mẫu thân yên tâm, lần này đi Hà Tây quân đoàn, cũng sẽ không xảy ra chiến sự, nếu có, thì Xích Châu và Thanh Hà cũng chỉ là tiểu quốc, vốn không phải đối thủ của Phượng Linh ta, cũng không có nhiều nguy hiểm, huống chi Tiếu Trí Lực tướng quân đương nhiên sẽ không làm ta rơi vào nguy hiểm."

Tất phu nhân nghe xong mới mỉm cười.

Tất Quyền Ngọc thở dài một tiếng nói: "Tất gia ta cũng không phải loại người yếu đuối, suốt toàn bộ lịch sử đế quốc, mỗi lần chiến tranh làm sao có thể thiếu máu tươi của Tất gia? Mỗi lần chiến tranh làm sao có thể thiếu công lao của Tất gia? Có thể nói, lá cờ Phượng Linh có chim phượng hoàng giương cánh đỏ tươi chính là dùng máu tươi mà nhuộm thành màu đỏ, nơi đó có vinh quang của Tất gia! Phụ thân đã già, truyền thống Tất gia cũng nên được kế thừa!"

"Con kính cha mẹ!" Tất Quyền Ngọc quỳ lạy.

"Đi thôi!" Tất Trạch Việt phất phất tay.

"Con tuân mệnh! Thỉnh phụ thân mẫu thân bảo trọng thân thể. Chờ con kiến công lập nghiệp để dưỡng dục chi ân!" Tất Quyền Ngọc nói xong đứng dậy, sau đó cũng không quay đầu lại bước ra cửa, hướng tới bên ngoài đi.

Ngoài cửa, vài gã sai vặt chuẩn bị sẵn xe ngựa, trên xe sớm đã chuẩn bị lương khô và nước, còn có một ít chi phí.

"Công tử gia... Lão gia không cho ta đi theo, nói đây là đi quân đội, không phải đi du sơn ngoạn thủy..." gã sai vặt ủy khuất nói. Từ trước đến nay, mỗi làn công tử đi xa nhà, bản thân mình cũng phải đi theo hỗ trợ hắn, giúp hắn chuẩn bị ngựa. Lần này cũng là đi xa nhưng hắn không thể đi theo nên có chút lo lắng.

"Về điểm này là đương nhiên rồi, ta đây là đi bộ đội, đượng nhiên không phải đi du ngoạn, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta là thân thế chủ, không thể tự gánh vác được cuộc sống à? Ta thà đi làm lính còn hơn cả đời ở nhà làm công tử gia, cũng đỡ đi ra đường quậy phá mọi người. Ngươi còn không mau trở về? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đi theo ta làm lính." Tất Quyền Ngọc nhìn gã sai vặt, ha ha cười, gõ tay lên đầu hắn một cái.

"Vâng! Công tử gia thuận buồm xuôi gió!" Gã sai vặt bĩu môi quay trở về.

Tất Quyền Ngọc lên xe ngựa, kéo dây cương, liền giục ngựa chậm rãi hướng tới ngoài thành mà đi. Hôm nay mình đi xa, Cẩm Hà sẽ đến đưa tiễn mình!

"Lão đại! Lão đại!" Từ rất xa phía trước, Thành Quân chạy tới, thở hổn hển đứng trước xe ngựa, dùng cái giọng đang vỡ nghe như vịt đực kia của hắn mà kêu lên: "Ta đến tiễn ngươi!"

"Ta thấy, ta thấy... Ngươi chạy gấp như vậy để làm gì, ta đi chậm như vậy không phải để chờ ngươi sao. Ngươi hôm nay mà không đến tiễn ta, chờ ta trở lại nhất định sẽ đánh ngươi một trận!" Tất Quyền Ngọc cười nói.

Thành Quân nhảy lên xe ngựa, ngồi bên cạnh Tất Quyền Ngọc: "Lão đại, không phải ta nói nhưng ta cũng thật hâm mộ ngươi... Ngươi lần này đi quân đội, lấy uy danh của phụ thân ngươi, lấy sự thông minh tài học của ngươi, sau này làm được tướng quân cũng là chuyện bình thường... Chỉ tiếc cho ta a......"

"Về sau ngươi sẽ có cơ hội!" Tất Quyền Ngọc an ủi hắn, đương nhiên giờ đây những gì có thể làm chỉ là an ủi hắn, nay chính mình cũng không biết tương lai mình sẽ ra sao, lại phải an ủi Thành Quân. Không biết có thể may mắn như lời nói hay không, lần này đi quân đội, sống hay chết còn chưa biết rõ, có thể làm tướng quân cũng là chuyện tốt nhưng ở trên chiến trường, mình bị một kiếm đâm trúng cũng là có khả năng. Muốn làm tướng quân thì phải là một binh lính giỏi, nhưng cũng có nhiều trường hợp ngay cả tướng quân làm ra sao chưa kịp biết đã phải đi đời nhà ma, trường hợp đó là đa số a...

Cái này không phải là do Tất Quyền Ngọc tự xem thường bản thân mình mà là do sự thật là như vậy.

"Hiazz... Ta làm sao có được cơ hội a. Lão đại ngươi không biết, cha ta nay đối với ta cực nghiêm, nói tuổi ta không còn nhỏ, chờ ta sang năm mười sáu tuổi sẽ tìm vài vị đại nhân tiến cử ta làm Lại bộ hoặc Tham sự, nay mỗi ngày đều bắt ta xem thư... muốn nói đến theo quân làm sao còn có hy vọng." Thành Quân khổ sở nói.

"Làm Lại bộ cũng tốt lắm a, làm quan viên đi kiểm tra, quyền lợi rất lớn, Tham sự tuy rằng chức vị không cao nhưng cũng là có thực quyền. Về sau đương nhiên có thể bát mãn..." Tất Quyền Ngọc cười nói.

"Lão đại ngươi lại chê cười ta, ngươi cũng biết Thành Quân ta không phải loại người tham ô nhận hối lộ, tuy ta không giỏi nhưng ta muốn làm tướng quân, tướng quân a... Làm tướng quân a..." Thành Quân bi thương kêu lên.

"Ngươi nha, chuyện này không phải rất đơn giản sao, ngươi đi xin cha ta, nhờ hắn tiến cử ngươi đi bộ binh đồng thời làm chức tham sự, xem như làm bộ binh văn chức. Phụ thân ngươi tất nhiên nguyện ý, mà năm ngoái lúc tuyển Thái tử thị vệ, võ công ngươi cũng không tồi, Hoàng thượng tất nhiên sẽ phê duyệt. Chờ đi bộ binh về muốn làm chức vụ gì không được, cho đến lúc đó, đông hay tây ngươi cũng làm được việc ra trò, ngươi chỉ cần luyện võ công lại đọc nhiều binh thư, cho dù phụ thân ngươi không cho ngươi cơ hội cũng không sao rồi." Tất Quyền Ngọc đưa ra chủ ý.

"Điều này cũng đúng, chờ trở về ta đi tìm Tất tướng quân. Nhất định phải làm cho hắn giúp ta!" Thành Quân nở nụ cười.

"Còn nữa, khi ngươi rãnh hãy đi tìm Tiếu Tiểu và Thiết Thạch Tuệ..." Tất Quyền Ngọc kéo đây cương, hơi ngước mắt nhìn bầu trời.

"Tìm hai nàng để làm gì?" Thành Quân nghi hoặc. Tiếu Tiểu cùng mình bằng tuổi nhau, là nữ nhi Tiếu Trí Lực tướng quân, Thiết Thạch Tuệ lớn hơn một tí, là con ruột của Thiết Thạch Khoan tướng quân, nay đã mười bảy tuổi nhưng vẫn chưa lấy chồng. Các công tử thiếu gia trong thành căn bản là thấy nàng chướng mắt, lí do cũng đơn giản, nàng là nhất giới nữ lưu, không những biết đả sát công phu ngược lại còn đọc nhiều binh thư nhưng cũng biết làm sao? Mặc dù nhiều tài hoa nhưng cũng không thể gia nhập quân đội được. Nhưng nữ nhân này cầm kì thi họa cái gì cũng tinh thông. Tóm lại nếu so với nam nhân còn được còn nếu đem so với nữ nhân thì không có ai bằng.

"Công tử của cả thành cũng không thể so được với hai nữ nhân này! Thành Quân, ngươi phải nhớ cho kĩ, vĩnh viễn không được xem thường hai nàng. Đây là nam nhân thiên hạ, nữ nhân ít có quyền thế. Chúng ta muốn làm cái gì cũng có cơ hội, còn các nữ nhân thì thảm hơn, không có võ công tài hoa, chỉ có thể đứng ở trong nhà chờ lập gia đình! Haizz..." Tất Quyền Ngọc thở dài một tiếng, nếu bản thân mình không phải nữ phẫn nam trang, chẳng lẽ không phải cũng sẽ giống như vậy sao.

"Cái này ta hiểu, Thành Quân ta chưa bao giờ xem thường nữ tử, giống như tẩu tẩu, thực thông minh, ta thúc ngựa chạy theo cũng không kịp. Bất quá ý tứ lão đại là..." Thành Quân nghiêng đầu nhìn Tất Quyền Ngọc. Xem Tất Quyền Ngọc giọng điệu giống như là đang muốn nói gì đó.

"Chỉ cần ngươi rãnh liền đi tìm hai người họ. Học binh pháp, học võ công đều có thể, nhớ lấy, hai người này chính là nữ trung hào kiệt, tiểu tử ngươi nếu có thể tạo mối quan hệ được với họ là rất tốt!" Tất Quyền Ngọc cười nói. Đã biết mình sắp đi, đương nhiên không thể chiếu cố cho tiểu đệ này được nữa chi bằng chỉ cho hắn một con đường.

"Cái này... Lão đại là muốn ta dùng mỹ nam kế?" Thành Quân vuốt vuốt mặt mình, ở trong lòng bắt đầu tính toán, rốt cuộc là Tiếu Tiểu tốt hơn? Hay Thiết Thạch Tuệ tốt hơn? Thiết Thạch Tuệ so với mình lớn hơn ba tuổi... Vẫn là Tiếu Tiểu tốt hơn!

"Tầm bậy..." Tất Quyền Ngọc đả kích Thành Quân: "Gì mà mỹ nam kế! Ngươi tự cảm thấy mình là mỹ nam à?"

"Có thể nói như vậy a, buổi sáng ta có soi mình trong gương, cảm thấykhông tệ, tuy rằng không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng là phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong!" Thành Quân còn vuốt mặt mình: "Làn da ta cũng không có tệ, tuy rằng so với lão đại còn kém hơn rất nhiều..."

"Biến, mau biến đi cho ta nhờ..." Tất Quyền Ngọc vội vàng nói. Thật chịu không nổi, da gà da vịt đều nổi lên, cái giọng vịt đực này cứ ở bên tai mình lải nhải đầy tự ái thật là muốn giết người.

"Haha, được, ta biến! Liền lập tức biến, biến đi thật xa... Không quấy rầy ngươi cùng tẩu tẩu!" Thành Quân từ trên xe nhảy xuống, sau đó nhanh như chớp mà hướng cửa thành chạy đi. Hai người ban nãy đã đi ra cửa thành. Mà Tôn Cẩm Hà lúc này đang ở Bạc Băng Hà chờ nàng, trên tay đang cầm cái túi vải nặng.

Tất Quyền Ngọc ở xa xa nhìn nàng, xe ngựa đến gần, dừng ngựa lại. Một người trên yên xe ngựa, một người đứng trên đầu cầu, cả hai nhìn nhau, luyến tiếc không muốn di dời ánh mắt.

Tất Quyền Ngọc rốt cuộc kéo kéo khóe môi, sau đó từ trên ngựa nhảy xuống, đến trước mặt Cẩm Hà: "Ta cứ nghĩ ngươi sẽ không đến tiễn ta..."

"Như thế nào lại bỏ được!" Cẩm Hà cúi đầu nói.

Tất Quyền Ngọc hít sâu một hơi, sau đó vươn tay lên, gắt gao đem Tôn Cẩm Hà ôm vào trong lòng: "Ta cũng không thể nào bỏ được... Hận không thể một khắc cũng không chia lìa."

Cẩm Hà ở trong lòng Tất Quyền Ngọc, tựa đầu chôn vào cổ của nàng. Cứ nghĩ sẽ có nhiều lời muốn nói, có thật nhiều điều nhắc nhở muốn dặn nhưng khi nhìn thấy người này thì nửa câu cũng nói không nên lời, nhìn hắn ngồi trên xe ngựa đi tới, không khỏi đau lòng, chỉ có nước mắt từ từ chảy xuống.

Nước mắt chảy xuống cổ Tất Quyền Ngọc, một mảnh ấm áp lan truyền, Tất Quyền Ngọc liền cảm thấy đau lòng, lại chỉ có thể gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực: "Ta sẽ trở về, ta rất nhanh sẽ trở về! Rất nhanh sẽ lại gặp ngươi!"

"Ta chờ ngươi trở về!" Tôn Cẩm Hà nghẹn ngào mở miệng.

Tất Quyền Ngọc buông Tôn Cẩm Hà ra khỏi cái ôm, nhanh chóng cởi trên cổ xuống khối ngọc bội nhiều năm trước muốn tặng cho nàng nhưng lại không có can đảm tặng, sau đó nhanh chóng đeo vào cổ Tôn Cẩm Hà.

Mà Tôn Cẩm Hà cũng cầm một túi vải lên đưa cho Tất Quyền Ngọc: "Ta làm vài bộ quần áo, cũng không biết có vừa ngươi hay không... Sang đến bên kia chỉ sợ không có vải dệt tốt như trong kinh thành, sợ ngươi mặc không quen nên làm riêng cho ngươi hai bộ áo nội bào, mặc cho thoải mái chút..."

"Ân!" Tất Quyền Ngọc gật đầu, tiếp nhận túi vải dày, cũng không biết mấy ngày nay nàng tốn bao nhiêu công sức làm nhiều đồ như vậy. Trong lòng không khỏi cảm động lại thương tiếc. Một tay cầm túi vải, một tay kéo tay Tôn Cẩm Hà tới gần liền hướng đến môi nàng hôn nhẹ...

Có lẽ đứng đợi lâu ở bờ sông, môi Cẩm Hà có chút lạnh lẽo, Tất Quyền Ngọc cảm thấy đau lòng liền đem đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi nàng, thầm nghĩ muốn làm cho nàng ấm áp. Tôn Cẩm Hà bị Tất Quyền Ngọc đầu lưỡi làm ngứa ngáy trong lòng, nhịn không được hơi hơi trốn tránh, trong miệng lại hừ ra một tiếng.

Âm thanh kia lại cứ như ma chú, làm cho Tất Quyền Ngọc càng muốn nghe vì thế đầu lưỡi lại càng vuốt ve môi nàng.

Cẩm Hà cảm thấy đầu lưỡi này thật đáng hận, muốn mở miệng cắn nàng một phát, lại không ngờ đầu lưỡi Tất Quyền Ngọc tìm thấy khoảng cách liền sáp nhập vào trong.

Trong lúc nhất thời, cảm giác thật không nói nên lời, hơi thở dung hợp, đầu lưỡi sau khi mê mang bắt đầu nhẹ nhàng tiếp xúc, sau đó cùng nhau dây dưa cùng một chỗ. Bắt đầu càng hô hấp nhiều, âm thanh ngày càng nhanh, làm cho ma chú này tiếp tục lan tỏa... Chính mình cảm thấy giống như không phải chính mình, cảm thấy như chỉ muốn hòa tan vào trong nụ hôn này...

Đến khi hô hấp của hai người gấp gáp đến đỏ cả mặt mới ly khai nhau.

"Nếu..." Tôn Cẩm Hà nhìn Tất Quyền Ngọc "Nếu có tiểu hài tử thì làm sao bây giờ?"

Tất Quyền ngọc ôn nhu nâng mặt nàng lên: "Nếu có thì cứ tìm ta, ta cái gì cũng sẽ không quan tâm, đem ngươi cùng đứa nhỏ dưỡng thật tốt!" Tất Quyền Ngọc ôn nhu nói.

Đương nhiên là sẽ không có tiểu hài tử, bởi vì mình là nữ nhân. Nhưng nếu bản thân mình là nam nhân, thật sự sẽ sinh ra đứa nhỏ, như vậy cho dù cái gì nàng cũng sẽ không quan tâm tất nhiên sẽ bảo vệ đứa nhỏ. Cho nên, lời hứa hẹn này là thật. Tuy rằng vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội thực hiện!

"Quyền Ngọc..." Tôn Cẩm Hà có chút do dự, rốt cuộc cũng nâng tay nàng sờ lên gương mặt thanh tú của hắn: "Lần này đi xa... Ngươi đừng quên ta!"

"Quyền Ngọc trong lòng chỉ có một mình ngươi mà thôi!" Tất Quyền Ngọc cố gắng làm cho mặt mình hiện chút tươi cười cuối cùng lại thất bại. Dùng sức kéo Tôn Cẩm Hà, lại hôn lên môi nàng, sau đó gắt gao cầm lấy túi vải nhảy lên xe ngựa, cũng không quay đầu lại, cứ thế đánh ngựa mà đi...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro