Chương 14: Giáo trường luyện binh

Dạo gần đầy mình rảnh rỗi nên dịch được nhiều một tí, cho nên dịch tới đầu sẽ đăng tới đó nha!!!

-Wyn-

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


"Ba đội chú ý, xếp thành hàng!" phía trên giáo trường, Tất Quyền Ngọc đeo thanh trường thương hướng về phía quân lính rống lên.

Binh lính rầm rập tiến vào hàng, đây là những người có tố chất nhất Hà Tây quân đoàn, nhưng trong ánh mắt mỗi người đều có chút đố kỵ, thoáng hiện vẻ không phục.

Người phân đội trưởng này bất quá mới mười bốn tuổi, có một tí chút lão binh, mẹ nó, so với ta tuổi hắn còn nhỏ hơn phân nửa! Vừa mới nhập ngũ cư nhiên lại lên chức phân đội trưởng. Hơn nữa nghe người ta nói, là con người có quyền lực.

Nhìn xem cái đống da bộc xương, người chưa tới hai cân thịt kia. Ai mà phục hắn, chắc chắn không phải là nam nhân! Ánh mắt binh lính nhìn về hắn đầy vẻ khiêu khích.

Tất Quyền Ngọc thấy cũng không nói gì, hướng mắt nhìn hai trăm người đang đi phía trước, chia thành mười đội nhỏ đi thành vòng tròn, âm thầm đem bộ dáng mỗi người ghi tạc vào trong lòng. Thấy ai cũng hiện ra một bộ dáng không phục.

"Trong số các ngươi ai là người lợi hại nhất?" Tất Quyền Ngọc nhìn hàng ngũ đang đứng trước mặt mình đưa ra câu hỏi. Vóc dáng tuy nhỏ con, nhưng khí thế lại lớn gấp mười lần.

"Không có người lợi hại nhất, chỉ có người lợi hại hơn! Lính Hà Tây quân đoàn không phải loại người vô dụng! Tất cả mọi người đều là hảo hán!" Tất Quyền Ngọc nhìn người kia ngẩng đầu ưỡn ngực trả lời.

"Hảo! Vậy chọn ngươi! Mau ra khỏi hàng!" Tất Quyền Ngọc nhìn người này so với mình thì cao hơn hẳn một cái đầu, ánh mắt hung hăng của hai người giao nhau. Người kia trong khoảng khắc hai mắt nhìn nhau trong lòng liền cảm thấy kinh hoàng, người này tuy nhỏ con nhưng vóc dáng đầy khí thế, không hề tầm thường! Thời điểm cùng hắn đối diện liền xuất hiện một loại áp lực giống như một đoàn thiên binh vạn mã của quân địch nhắm hướng mình lao tới hoặc giống như kiếm của quân địch đã kể sát cổ, thật là làm người ta không thể nào thở nổi.

"Tên ngươi là gì?" Tất Quyền Ngọc trầm giọng hỏi.

"Vương Hùng!" người kia lớn tiếng nói nhưng âm thanh so với Tất Quyền Ngọc lại thiếu uy nghiêm hơn.

"Tuổi!" Tất Quyền Ngọc vẫn như cũ nhìn hắn, quả quyết hỏi lại.

"Hai mươi tư!" người kia vẩn như cũ lớn tiếng trả lời.

"Nhập ngũ bao nhiêu năm?" Tất Quyền Ngọc hỏi tiếp, từ đầu tới cuối âm thanh cũng không lớn nhưng lại tràn ngập uy nghi.

"Sáu năm!" người kia ngang nhiên đáp.

"Quy định quan trọng nhất của một người lính là cái gì?" Tất Quyền Ngọc vẫn nhìn hắn chằm chằm nhưng ánh mắt hắn đã dần dời đi, cùng Tất Quyền Ngọc đối diện nhau quả thật là chuyện cần rất nhiều dũng khí.

"Phục tùng!" người kia tiếp tục nói.

"Nếu đối với cấp trên không phục thì phải làm gì?" Tất Quyền Ngọc lớn tiếng hỏi.

"Trước phục tùng, sau khiếu nại!" người kia trả lời rất tốt.

"Hảo, vậy ngươi bây giờ có chuyện gì muốn trình bày ý kiến sao?" Tất Quyền Ngọc hỏi thẳng.

"Xin hỏi trưởng quan ngươi dựa vào cái gì mà lại đòi lãnh đạo chúng ta?" người kia có chút hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nói ra.

"Các ngươi hy vọng ta dựa vào cái gì đến lãnh đạo các ngươi?" môi Tất Quyền Ngọc hơi hơi cười, những lời này không chỉ để hỏi riêng người lính kia mà là hỏi toàn bộ quân, cho nên ánh mắt không còn nhìn vào người lính kia mà hướng ánh mắt tới cả đội phía trước.

"Võ công! Mang binh đánh giặc thì ngươi nên dùng võ công làm cho chúng ta phục!" người lính kia tiếp tục nói.

"Hảo! Trong số các ngươi, mười người võ công tốt nhất mau bước ra khỏi hàng!" Tất Quyền Ngọc thấp giọng quát.

Trong đội ngũ kia, mọi người âm thầm trao đổi ánh mắt cho nhau rồi nhanh chóng tuyển ra mười người. Tất Quyền Ngọc âm thầm gật đầu, dựa vào vài chuyện như vậy liền có thể biết được đây là một phân đội được rèn luyện khá tốt.

"Cùng tiến lên!" Tất Quyền Ngọc nhìn mười người trước mặt, đều là lưng hùm vai gấu, hạng người dữ tợn, đều là những người dùng lực mà đánh. Tất Quyền Ngọc nói xong, một bên chậm rãi lấy xuống trường thương trên lưng.

Mười người nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó tay lăm lăm cầm đao liền tiến lên. Những người này đã quá quen với việc chém giết nhưng những người này chưa chắc sẽ có võ công.

Khi hai quân đấu nhau, so với dũng mãnh, so với chiến thuật mà không có võ công, trong thiên quân vạn mã, người có võ công cũng đã trốn đi gần hết, nếu không, cho dù có thể giết chết cả trăm tên địch thì lại sẽ bị hàng ngàn hàng vạn quân địch giết chết, lúc đó thi thể cũng sẽ bị chất đống trêm sa trường.

Những võ công cao thủ là những người cần quý trọng. Bọn họ sinh hoạt trên giang hồ, bọn họ am hiểu đơn đả độc tấu. Từng người bọn họ đều có lực chiến cao nhưng bọn họ sẽ không gia nhập vào quân đội vì bọn họ xem trọng tự do và danh vọng. Cho nên có thể nói người trong gian hồ và người trong quân đội là hai tập thể riêng biệt.

Cho nên, trong quân đội, cơ hồ sẽ không có võ công cao thủ hoặc có thể nói là có rất ít người có võ công. Trong quân đội chỉ có những người đầy sát khí dũng khí, những người dám giết người, chỉ cầm một thanh đao là có thể lao vào đối phương mà chém giết.

Kì thật quân nhân so với gian hồ cũng là người có dũng khí. Bởi vì dù biết rõ là sẽ chết cũng sẽ xông lên mà đi. Mà người trong gian hồ cho dù có bị đánh bại thì cũng có câu nói "Núi còn xanh, sông còn chảy sẽ còn báo thù!" xem như là tự giữ cho mình chút thể diện.

Mà quân nhân, xông lên phía trước, cho dù có chết cũng chĩ kịp kêu một tiếng "A!" nhưng quân nhân vẫn cứ tiến lên.

Mười người thân thể khỏe mạnh dũng mãnh cầm theo khảm đao vây quanh Tất Quyền Ngọc, sau đó liền vọt lên phía trước.

Tất Quyền Ngọc tay nắm trường thương, giũ ra một đóa thương hoa, thẳng hướng đến người phía trước chụp cổ tay hắn, nhất thời liền làm cho binh khí của hắn rơi xuống đất, rồi sau đó cũng không quay người lại đã nghe tiếng gió, liền biết được phía sau lưng có hai thanh khảm đao đang đánh úp lại.

Tất Quyền Ngọc đưa trường thương ra phía trước để chống đỡ, hai chân đá ra phía sau làm cho hai thanh đao rơi xuống. Tất Quyền Ngọc hạ thấp người tránh một thanh đao, trường thương thuận thế quết ngang qua bên phải, nhất thời làm cho bốn thanh đao đều rơi xuống đất. Rồi sau đó Tất Quyền Ngọc cầm trường thương đánh vào đao người phía bên trái, thanh đao rời khỏi tay hắn, đồng thời dùng tương đảo qua chân hai người còn lại ném họ lên trời...

Qua hai nhịp thở, mười đại hán cầm đao toàn thể đều bị thua!

Tất Quyền Ngọc vẫn như cũ không có biểu tình gì, chậm rãi đem trường thương vác trên lưng. Xung quanh đều im lặng, tựa như có thể nghe được cả tiếng lá rơi.

Mọi người mở to hai mắt, há to miệng. Lúc này không còn là vấn đề có phục hay không nữa mà là vấn đề mọi người bắt đầu không còn tin vào hai mắt của chính mình..

"Đứng vào hàng ngũ!" Tất Quyền Ngọc vác xong trường thương lên vai, hướng tới mười người ra lệnh.

Mười ngươi nhanh chóng thu thập lại đao, tra vào vỏ.

"Toàn thể chú ý! Bên phải, quay! Hai hàng song song, chạy khắp sân mười vòng!" Tất Quyền Ngọc trầm giọng quát.

"Vâng!" mọi người ầm ầm nhận lệnh, hai trăm người nhanh chóng bắt đầu chạy bộ.

Tất Quyền Ngọc phủi bụi khỏi tay, mắt hướng về phía góc sân có cây hoa đào đang nở rộ. Tháng ba, còn mười sáu ngày nữa đến sinh nhật Cẩm Hà!

Phía xa xa, Tiếu Trí Lực nhìn hắn, lầu bầu nói: "Cái tên lưu manh này nhất định là một viên ngọc quý! Sau này sẽ tung hoành trên chiến trường!"

Buổi huấn luyện buổi chiều rất đơn giản, chính là chạy bộ, nâng tạ chạy, luyện tập đao nên thời gian trôi qua rất nhanh.

Tất Quyền Ngọc trở lại phòng của mình, đây là yêu cầu duy nhất của mình với Tiếu Trí Lực, là phải cho mình có riêng một phòng. Dù sao, bản thân cũng là nữ nhân, cùng cả đám nam nhân nằm cùng một chỗ quả thật không tiện, cũng coi như là dễ dàng hơn trong việc bảo vệ thân phận thật không bị lộ.

Tiếu Trí Lực còn cứ tưởng rằng do nàng đã được nuông chiều từ bé nên không chịu nổi khổ cực.

Tất Quyền Ngọc liền cười nói: "Buổi tối còn muốn đánh tọa luyện công, thường xuyên bị đám binh lính ngủ ngáy khò khè kế bên không chỉ không thể luyện tập cho tiến bộ được mà còn có thể dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma..."

Tiếu Trí Lực thấy qua khả năng giáo huấn binh lính của Tất Quyền Ngọc, liền thấy hắn thật sự xứng đáng có được gian phòng riêng.

Bởi vì theo luật lệ, quân nhân phải ở chung một phòng. Một phòng chứa hai mươi người, cứ mười cái phòng là một phân đội. Chỉ có tiểu đội trưởng mới có thể có phòng riêng hoặc lều trại riêng.

Thời điểm ra ngoài hành quân, khi đóng quân thì một cái lều trại chứa mười người. Hà Tây quân đoàn có hai mươi vạn người, Tây Kim thành, Phong Quận thành, Điên Lệ thành, Tương Đại thành đều có một vạn quân đóng quân, dùng để bảo hộ trị an, Ngọc Long thành là đồn trú của Hà Tây quân đoàn quân chủ lực là mười ba vạn quân. Như vậy có thể cung cấp phương tiện, sân huấn luyện cũng vừa đủ, đồng thời cam đoan một khi có chiến sự thì mười ba vạn quân chủ lực của Ngọc Long thành sẽ đến Hồ Lô trấn, như vậy trước tiên binh lực sẽ đạt đến mười sáu vạn. Cho nên số quân đóng ở Hồ Lô trấn nho nhỏ này là do thường trú quân coi giữ, có ba vạn người, toàn doanh trại có tới gần hai ngàn gian.

Tất Quyền Ngọc ngồi trước giường, nghiêng người đem cái bao ở đầu giường mở ra. Bên trong là vào thời điểm chia tay Tôn Cẩm Hà đưa áo tự nàng may cho hắn. Vải dệt thoải mái, đường may tinh tế vừa người, Tất Quyền Ngọc thử qua, ban ngày lại luyến tiếc không muốn mặc, cả người đầy mồ hôi, sợ làm bẩn bộ quần áo này. Cho nên luôn chờ đến khi việc huấn luyện hoàn thành, tắm rửa xong về lại phòng mới lặng lẽ thay.

Tất Quyền Ngọc cởi bỏ bộ giáp, thoát khỏi vải thô áo ngoài, lại cởi bỏ áo trong, sau đó chậm rãi cởi bỏ buộc ngực, thân thể chậm rãi biến hóa. Các nam nhân khác đã bắt đầu vỡ giọng, càng ngày càng khó nghe, chòm râu dài, gương mặt dài, chỉ có chính mình tất cả đều như trước, chỉ có bộ ngực này đã sớm không còn bằng phẳng như trước, đem ra so với lúc trước quả thật có tí khác nhau, Tất Quyền Ngọc vì sợ không bó thêm, bộ ngực sẽ càng phát to ra bộ dạng liền nhanh chóng buộc ngực.

Tất Quyền Ngọc vương tay đè lên ngực, đột nhiên nghĩ tới Cẩm Hà bây giờ ra sao? Có phải hay không cũng sẽ giống mình, bộ ngực chậm rãi lớn dần? Vào lúc rời đi khỏi kinh thành, bộ ngực kia có vẻ đã ra chút dáng bộ ngực. Có điều bộ ngực kia cơ bản là không cần trói buộc, thêm một cái yếm bên ngoài là tốt rồi...

Tất Quyền Ngọc không khỏi nhớ tới Tôn Cẩm Hà, nghĩ đến da thịt trắng nõn của Cẩm Hà, cái yếm đỏ tươi che lấp trước ngực, như ẩn như hiện ngay trước mắt. Liền muốn đưa tay lên sờ mới giật mình tự thấy bản thân mình ngốc như vậy, vội vàng lắc đầu, đem quần áo Cẩm Hà làm mặc vào. Trong gian phòng, chỉ cảm thấy mùi hương thoang thoảng, trong lòng lại lần nữa hiện lên bóng dáng một người.

Những ngày phân biệt,một ngày trôi qua dài tựa một năm! Vào thời khắc này,không biết ngươi đang làm cái gì.

Tất Quyền Ngọc lôi ra giấy bút, nhớ tới đôi môi kia trong lòng bỗng tràn ngập ngọt ngào, Tất Quyền Ngọc viết:

Cẩm Hà,

Một tháng xa nhau, ta ngày ngày đều tưởng niệm những ngày tháng cạnh ngươi. Chỉ là ở trong quân doanh chỉ có thể dựa vào kí ức làm niền an ủi, sống một ngày dài bằng một năm a...

Hoa ở kinh thành chắc nở rất đẹp rồi, ta thật muốn đặt lên môi ngươi nụ hôn, nắm lấy bàn tay ngươi...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro