Chương 15: Đính hôn ?

Thời điểm này trong năm, người đưa báo thư ở Hà Tây quân đoàn đã về đến kinh thành, sau khi đưa thư của Tất Quyền Ngọc đến Tất phủ, lại hướng đến hướng khác mà đi, đương nhiên là đi đưa thư tình của Tất Quyền Ngọc rồi.

Người gác cổng nhân được thư, đang định vào đưa cho tiểu thư, không ngờ giọng của lão gia đã truyền tới: "Cái gì vậy? Cho ta xem!"

Người gác cổng vội vàng đem thư giao cho Tôn Yến. Vừa thấy trên bức thư này có dòng chữ viết tiêu sái: Tướng phủ Tôn Cẩm Hà tiểu thư thân khải. Tôn Yến hơi nhíu mày, lắc đầu, đem bức thư đưa cho người gác cổng: "Đem đi thiêu đi! Về sau nếu thư gửi từ Hà Tây quân đoàn về, nếu là gửi cho tiểu thư đều phải đem đi thiêu bỏ."

"Vâng! Lão gia." Người gác cổng có chút không rõ, thư gửi từ Hà Tây quân đoàn về, đương nhiên là của Tất Tam công tử. Cả đám gia nhân đã từng bàn luận với nhau, Tôn gia và Tất gia, bất quá thêm hai năm thế nào cũng kết thân với nhau. Chính là không biết tại sao lão gia bây giờ lại muốn chia rẽ đôi uyên ương!

Tôn Yến đi đi lại lại trong vườn, nghĩ tới cảm tình giữa Quyền Ngọc và Cẩm Hà. Chính bản thân mình biết cũng không phải là ngày một ngày hai, hai người là thanh mai trúc mã, cảm tình rất sâu. Nhưng là nếu Tất Quyền Ngọc đã đính thân, hai người đương nhiên cũng sẽ không có kết quả gì. Nay Tất Quyền Ngọc đã đi tới Hà Tây quân đoàn, chuyện Tất Quyền Ngọc đã đính thân cần phải sớm nói cho Cẩm Hà biết, kêu nàng đừng đối với Tất Quyền Ngọc nhớ mãi không quên. Vì thế cho người chạy đi gọi Cẩm Hà, bản thân mình thì ngồi ở đình lý, sai người đem trà và điểm tâm đến, tự hỏi nên nói như thế nào mới tốt.

"Phụ thân!" Tôn Cẩm Hà nhanh chóng đi đến. Bây giờ đã là cuối xuân nhưng thời tiết vẫn còn se lạnh.

Tôn Yến nhìn về phía Tôn Cẩm Hà, đã qua mười bốn năm, nàng đã có dấu hiệu muốn trổ mã, ánh mắt nàng chứa đầy vẻ lịch sự tao nhã.

"Lại đây! Lại ngồi với ta." Tôn Yến hướng tới Tôn Cẩm Hà ngoắc tay.

"Hôm nay vì sao phụ thân lại hưng trí như vậy?" Cẩm Hà cười cười, bước vào đình, ngồi đối diện Tôn Yến.

Nha hoàn bên cạnh nhanh chóng đổ đầy chén trà cho nàng, nói: "Trời tháng ba vẫn còn chưa hết lạnh, để ta đi lấy cho tiểu thư áo choàng!"

"Thời tiết hôm nay tốt, trên triều cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ cùng mấy vị đại thần bàn với nhau chút chuyện. Cẩm Hà a... Thật ra chuyện này ta nên để cho mẫu thân của ngươi lo, nhưng ta nàng đối với mấy đứa nhỏ nhà phú quý trong thành không hiểu biết rõ, cho nên ta liền trực tiếp tìm ngươi bàn." Tôn Yến thoải mái cười, tựa như bị ảnh hưởng bởi thời tiết tươi đẹp.

"Phụ thân có gì thì cứ nói thẳng." Tôn Cẩm Hà hơi hơi nhíu mày, ý tứ trong lời nói của phụ thân, không hiểu sao nàng nghe thấy có chút không ổn.

"Hôm nay sau khi lầm triều, Võ Chiêu có đến nói chuyện cùng ta, nói Võ Sách nhà bọn họ năm nay mười lăm tuổi, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nay là người bên cạnh Thái tử, chưa biết rõ thành tựu nhưng cũng coi như là có chút bản lĩnh, hắn đối với ngươi là có ý a..."

"Ý của phụ thân là?" Tôn Cẩm Hà ngẩng đầu nhìn Tôn Yến, cũng không biết hôm nay phụ thân có ý gì. Tôn Cẩm Hà biết, phụ thân căn bản không thích Võ Sách, cũng không có khả năng sẽ đem mình gả cho hắn. Nhưng một khi phụ thân đã nói như vậy chỉ còn có thể là có ý gì đó.

"Cẩm Hà a... vấn đề không phải nằm ở ý tứ của phụ thân ra sao, phụ thân chẳng qua cũng muốn nói cho ngươi biết thôi. Ngươi thêm hai ngày nữa là đã tròn mười lăm, làm phụ thân, ta đương nhiên lo lắng cho ngươi. Đứa nhỏ Võ Sách kia, ta thật không thích, nhưng ở cả Phượng Linh này, nếu nói về môn đăng hộ đối, xứng với ngươi chỉ có đứa nhỏ đó. Tuy rằng hôn nhân của con cái từ xưa là do cha mẹ định đoạt nhưng ta thương ngươi như vậy, đương nhiên là muốn ngươi tìm người nào đó ngươi thích, cho nên ta muốn hỏi ý của ngươi, ngươi cũng cứ nói thẳng ra..." Tôn Yến bâng quơ nói ra vấn đề chính.

Tôn Cẩm Hà đang định muốn nói gì đó, Tôn Yến lại mở miệng: "Con trai của ông bộ Thành đại nhân, Thành Quân, bằng tuổi với ngươi, những ngày gần đây có vài vị đại nhân tiến cử hắn làm bộ binh tham sự, chỉ sợ không bao lâu nữa chỉ sẽ được ban xuống. Tuy rằng chỉ là chức vụ nho nhỏ nhưng đứa nhỏ này thông minh, đạo đức lại tốt, đương nhiên sau này có tiền đồ. Nhiều ngày nay Thành đại nhân có tìm ta nói chuyện, hắn cũng có ý tứ này..."

Tôn Yến không đợi Cẩm Hà mở miệng lại nói tiếp: "Lại bộ Ngô đại nhân công tử, nay mười bảy, người này ổn định, thạo đời, ở trong đám người trẻ tuổi hắn cũng nổi bật..."

"Phụ thân!" Tôn Cẩm Hà cuối cùng có thể mở miệng, nhưng kêu xong lại không thể mở miệng nói tiếp, chuyện nam nữ này đương nhiên là ngại nói tới. Tuy rằng chính mình và Quyền Ngọc đã tự định là sẽ bên nhau nhưng một cô nương chưa lấy chồng như cô lại nói đến chuyện này không khỏi thẹn thùng.

"Cứ nói, đừng ngại!" Tôn Yến mở miệng.

"Phụ thân, người xem thử, Tất gia... Quyền Ngọc thì như thế nào?" Tôn Cẩm Hà hạ thấp âm thanh nói xong không khỏi đỏ mặt.

"Haizz..." Tôn Yến thở dài một tiếng, sau đó có chút tiếc nuối nói: "Đứa nhỏ Quyền Ngọc này tuy hơi bướng bỉnh nhưng cũng là người ta chú ý từ đầu, chỉ tiếc, phụ thân hắn Tất tướng quân nói từ khi nó còn bé xíu đã định hôn cho hắn, chỉ đợi khi đến tuổi liền cho cưới."

"Cái gì? Phụ thân, hắn đã đính thân?" Tôn Cẩm Hà đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tôn Yến, mặt tái nhợt. Đối với lời này thật hoàn toàn không đám tin. Nếu hắn đã đính thân, cần gì lại đi trêu chọc mình? (Ở đây nghĩa là thả thính :3) Nếu đã đính thân tại sao còn phải nói nếu hắn cưới vợ người đó nhất định là mình? Không thể như vậy! Như thế nào lại như vậy? Quyền Ngọc cơ bản sẽ không nói dối mình!

"Đúng vậy! Ta cũng rất thích đứa nhỏ này, cùng Tất tướng quân nói chuyện, hắn mới nói năm đó khi hắn còn ở Hà Tây quân đoàn làm quân đoàn trưởng, hắn có kết nghĩa với một huynh đệ, đính thân Quyền Ngọc với nữ nhi vị huynh đệ đó. Sau khi hắn hồi kinh, tuy rằng không có gặp nhau nhưng vẫn có thư từ qua lại. Tuy rằng địa vị đối phương không cao nhưng dù sao cũng đã đính thân. Lần này hắn đưa Quyền Ngọc đi tới Hà Tây quân đoàn thứ nhất là muốn hắn vào quân đội để rèn luyện, dù sao Tất gia cũng là nhà võ tướng, thứ hai là nữ tử đã được đính thân với Quyền Ngọc hiện đang ở Ngọc Long thành. Chuyến đi này là đợi Quyền Ngọc lớn thêm tí liền hoàn thành cho hai đứa nhỏ... Bất quá về chuyện này, Quyền Ngọc có khả năng là chưa biết."

Tôn Cẩm Hà đầy hỗn loạn, trong lòng chỉ lập đi lập lại: Không có khả năng, không có khả năng! Nhưng phụ thân đã nói, chuyện này có khi Quyền Ngọc còn không biết...

"Phụ thân, Cẩm Hà còn nhỏ, tạm thời không muốn nghĩ tới vần đề này, nếu như có người đề cập đến việc kết giao mong phụ thân từ chối, đợi lớn thêm tí rồi mới định đoạt... Trời lạnh, xin phép phụ thân ta về phòng trước!" Cẩm Hà không muốn nghe thêm bất cứ gì nữa, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện. Vừa nói vừa đứng dậy, có chút mất hồn, thậm chí khi đi xuống bậc thang còn bị lảo đảo, may có một nha hoàn đỡ lại kịp lúc.

Tôn Yến nhìn bóng dáng Cẩm Hà đang rời đi chỉ có thể thở dài, sau đó cho gọi quản gia đến phân phó: "Những ngày này chú ý đến cơm nước của tiểu thư, nếu có việc gì phải báo lại cho ta, hơn nữa... Nếu như nàng có thư linh tinh gì đó trước hết ngươi phải đem đến cho ta!"

Cẩm Hà bước chân hỗn độn, vội vàng trở về phòng mình, ngơ ngác ngồi trước cửa sổ, trong lúc nhất thời trở nên thẫn thờ. Quyền Ngọc thật sự đã đính thân rồi sao? Hay do phụ thân đang lừa dối mình? Không thể, phụ thân cùng Tất tướng quân có mối quan hệ thân thiết. Nếu nói đến thân phận, Tất gia cùng Tôn gia tuyệt đối là môn đăng hộ đối. Giữa hai nhà cũng không có phát sinh vấn đề gì, hơn nữa trong cả kinh thành, người phụ thân thích nhất cũng là Quyền Ngọc hắn.

Như vậy còn Tất tướng quân thì sao? Tất tướng quân lừa dối phụ thân sao? Không thể, mình là nữ nhi Tôn gia, nói về mỹ mạo về tài học về đạo đức, Cẩm Hà tự tin cả kinh thành này cũng không có ai bằng nàng...

Như vậy, lời nói đó là sự thật! Hắn đúng là đã đính thân!

Như thế nào lại như vậy? Như thế nào lại như vậy? Cẩm Hà chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu. Nhớ tới bộ dáng tuấn tú kia, nhớ tới khi hắn mỉm cười, nhớ tới khi hắn nắm tay mình gương mặt đầy vẻ đáng yêu cùng chất phác, nhớ tới khi hắn nhìn vào mắt mình tràn đầy tình ý, nhớ tới khi hắn ôm mình, hôn môi mình...

Nhớ tới cả khi hắn nói: Cả đời này khi hắn cưới vợ, người đó nhất định là mình.

Nhớ tới khi nàng nói: Hắn sẽ trở về, rất nhanh sẽ trở về, mình sẽ chờ hắn...

Hắn còn nói: Nếu chính mình có đứa nhỏ, liền đi tìm hắn, hắn cái gì cũng sẽ không cần, muốn nuôi mình và cả đứa nhỏ...

Nhưng mà hắn đã đính thân!

Cẩm Hà tựa lưng vào ghế ngồi, hai hàng lệ chảy xuống má. Mình phải làm sao bây giờ? Chính mình có hay không có đứa nhỏ của hắn? Hy vọng mình có đứa nhỏ, sau đó hắn cái gì cũng sẽ không quân tâm, mình sẽ cùng hắn ở cạnh nhau!

Miên man suy nghĩ, lại không suy nghĩ được gì, Cẩm Hà tựa vào ghế rồi ngủ mất. Trong mộng, nàng gặp được hắn, khi đó hắn vẫn là một đứa nhóc, vừa chớp mắt đã thấy hắn trưởng thành. Vội hỏi hắn, ngươi đã đính thân sao? Nhưng mở miệng lại nói không nên lời. Bỗng nhiên lại thấy hắn cùng một nữ tử khác đứng chung một chỗ. Bản thân mình la hét đến tuyệt vọng nhưng hắn tựa như không nghe được gì.

Cẩm Hà nhất thời đau lòng, không ngăn nổi tiếng gào khóc...

Khi tình lại nàng mới phát hiện mình đã khóc ướt đầy vạt áo, sắc mặt tái nhợt, mê mang tiều tụy.

"Tiểu thư!" nha hoàn lại nghe thấy tiếng khóc, vội vàng chạy vào phòng: "Tiểu thư làm sao vậy?"

Cẩm Hà vô lực mở miệng: "Ác mộng mà thôi!"

"Nếu tiểu thư muốn ngủ, phải đi lên giường mà ngủ, ngồi như vậy dễ sinh bệnh..." nha hoàn đến đỡ nàng nhưng nàng lại cự tuyệt lại.

"Liên nhi... Ngươi có biết được giữa nam với nữ như thế nào mới có thể mang thai?" Cẩm Hà cúi đầu mở miệng nói. Thiếu vắng người kia, tâm tình hay e thẹn của nàng cũng bay mất đi.

"Tiểu thư, chuyện này..." nha hoàn giật mình, chuyện như vậy bản thân mình đương nhiên biết đến. Nhưng dù sao mình cũng là hạ nhân, không thể so sánh với tiểu thư, chuyện như vậy cư nhiên sao có thể nói ra.

"Ta mười bốn tuổi rồi, cũng nên hiểu biết một tí. Trong sách có nói, nam nữ lấy nhau sẽ có con, nhưng cũng chỉ nói vậy chứ không có đề cập tới biện pháp, ta liền không rõ, hôm nay ngươi giúp nói rõ cho ta biết đi!" Cẩm Hà chậm rãi nói.

"Chuyện này... Tiểu thư... Ta sợ nói ra làm bẩn tai ngài..." nha hoàn còn chưa nói gì mặt đã đỏ đến tận cổ.

"Cứ nói, đừng ngại. Dù tốt hay xấu, ta cũng biết phân chia rõ ràng, ngươi cứ nói thẳng!"

"Vâng tiểu thư!" nha hoàn cố lấy chút dũng khí, sau đó đem chuyện nam nữ kia nói ra. Tôn Cẩm Hà cũng dần dần hiểu được.

"Ngươi đi đi!" Cẩm Hà phất tay, ra lệnh cho nha hoàn đi ra. Chính mình vẫn như cũ tựa lưng vào ghế. Mang thai? Haha, thật là nực cười.

Như vậy thì sao Quyền Ngọc? Ta với ngươi đoạnduyên phận kia đều bỏ hết sao? Bởi vì từ đầu nó đã là đoạn nghiệt duyên! Ta nhưthế nào còn có thể đi tìm ngươi?^

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro